ZingTruyen.Xyz

博君一肖 | 𝙄𝙣 𝙩𝙝𝙚 𝙚𝙣𝙙

Chương 19 : Lùi một bước để tiến hai bước

wxiaohyang

" Đợi một ngày em tự nguyện trở lại bên anh"
_ _ _ _ _ _ _ _

Vương Nhất Bác chỉ kịp chợp mắt vài phút phải rời giường từ rất sớm , hắn thay âu phục , chỉnh trang lại sau đó ra khỏi phòng . Bước chân chầm chậm đi dọc hành lang , dừng chân ở trước cửa phòng ngủ của Tiêu Chiến .

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bẻ ngang nắm cửa xuống , cửa không chốt dễ dàng mở ra . Nhân nhi nằm trên giường dường như ngủ rất sâu , hắn đi đến bên giường của y , dịu dàng đặt xuống nơi khoé môi y một nụ hôn nhẹ . Khẽ thì thầm:

" Tôi đi làm đây"

Vương Nhất Bác vừa quay lưng đi , hàng lông mi dài của Tiêu Chiến rung động mạnh , sau đó giãy dụa mở mắt , trong mắt không hề có chút nào biểu hiện của vừa mới tỉnh ngủ . Nhìn theo cánh cửa vừa được đóng lại , ngón tay run run sờ lên nơi vẫn ẩm ướt ở khoé môi kia , mỉm cười một nụ cười thật nhẹ nhàng như làn sương sớm dưới ánh bình minh .

Tống Kế Dương và Mạc Phí Linh đứng trong bếp , thấy Vương Nhất Bác đi xuống , cậu nghiêng đầu hỏi" Không ăn sáng?"

" Không rảnh " Vương Nhất Bác né Tống Kế Dương sang một bên , tiêu soái rời khỏi biệt thự . Tiếng động cơ của xe đua vang lên dữ dội nhỏ dần rồi biến mất . Mạc Phí Linh hơi hướng về cửa phòng của Tiêu Chiến , nhấc chân đi lên . Cô do dự gõ cửa phòng , Tiêu Chiến hơi nâng người dậy , duy trì tư thế nửa nằm nửa ngồi nói " Vào đi " .

Tống Kế Dương không phải , Mặc Hàn không phải , lúc Tiêu Chiến ngước lên , Mạc Phí Linh đã đi đến bên giường ngồi vào chiếc ghế bên cạnh , ánh mắt gần như là đắm đuối nhìn vào tuyệt nhan của Tiêu Chiến .

" Có chuyện gì sao ?" Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi lại , hôm trước không nhìn kĩ cô , hôm nay được chiêm ngưỡng thêm lần nữa , đường nét sắc sảo trẻ trung , có điều gương mặt này rất quen , dường như đã gặp đâu đó .

" Tôi sẽ giúp anh rời khỏi đây"

" Ý cô là gì?" Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, lập tức chuyển sắc.

" Tôi nói tôi sẽ giúp anh rời khỏi đây, anh tin hay không cũng được, tôi với Vương gia một chút quan hệ cũng không có, vé máy bay sang Pháp đã đặt trước, bốn ngày sau xuất phát"

" Rốt cuộc cô là ai?"

" Tôi thật sự không hiểu sao tôi lại phải giúp anh...nhưng nhìn anh đau khổ như vậy, tôi lại cực kì thương hại" Mạc Phí Linh nhìn Tiêu Chiến, dưới đôi mắt phượng đẹp đẽ đó chỉ còn lại ảm đạm lạnh lẽo, khác hẳn với người nam nhân 10 năm trước cô gặp gỡ.

" Cớ gì ..?" Tiêu Chiến nhếch môi cười lạnh, tầm mắt trở nên tiêu cự, y muốn rời khỏi đây, giờ có người đáp ứng y, y lại chẳng biết nên tin hay không. Rõ ràng gặp rất nhiều tổn thương đến vậy, sự tin tưởng bên trong Tiêu Chiến đối với mọi người đều rất thấp, nhưng cơ hội ngay trước mắt không bắt lấy được, vậy đợi đến bao giờ.

" Tiêu Chiến, bên đó có người thân, bạn bè của tôi, họ biết anh nên nhất định sẽ giúp đỡ anh "

" Vậy..."

Tống Kế Dương muốn lên thăm Tiêu Chiến, lại bắt gặp Mạc Phí Linh ở cửa phòng, cậu hơi cúi đầu chào hỏi rồi liền đi qua. Cô nghiêng người đi xuống bếp, làm đúng nhiệm vụ của mình- bồi dưỡng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngồi trên giường, đôi mắt vẫn vậy, vẫn lạnh lẽo không lấy chút ấm áp tiêu cự, y thấy người vào cũng không thèm nhìn đến, chỉ lẳng lặng ngồi nơi đó, cứ như một bức tượng đẹp đẽ động vào sẽ vỡ tan...

" Thiếu gia " Tống Kế Dương bồn chồn gọi y , y thở dài một hơi chán nản.

" Ra ngoài chút, tôi cần nghỉ ngơi "

Tiêu Chiến lên tiếng, y hất tay. Tống Kế Dương xót thương nhìn Tiêu Chiến một chút rồi lập tức rời phòng ly khai.

" Tống Kế Dương, ông chủ vừa gọi điện về " Mặc Hàn giữ điện thoại bàn ở bên phải cầu thang chữ T lớn , Tống Kế Dương gật đầu tiếp lấy điện thoại , Vương Nhất Bác bên kia đầu dây cơ hồ toả sát khí đến nỗi qua được cả bên này

" Vương Nhất Bác ?"

" Tiêu Chiến hôm nay có đi đâu không?"

" Tôi chưa biết , thiếu gia vừa tỉnh "

Sau đó bên tai Tống Kế Dương nghe thấy thanh âm tút liên hồi , đối phương đã tắt máy rồi ? Cậu nghiêng đầu dập điện thoại bàn xuống , hắn rốt cuộc muốn làm gì ?

Nghi ngờ dâng lên đại não , cuối cùng cũng vứt bỏ ra ngoài , cậu đi vào phòng bếp giúp Mạc Phí Linh chuẩn bị bữa sáng cho Tiêu Chiến . Tiêu Chiến mặc một bộ quần áo trắng tinh khôi , từng đường nét đều nhẹ nhàng đến lạ kì , cơ thể có phần suy nhược sớm đã được cải tiến , hiện nãy chân cũng đã có thể đi đứng bình thường .

Y ngồi xuống bàn ăn , nhìn lên Mạc Phí Linh , sau đó quét mắt đến Tống Kế Dương , Mặc Hàn và những người khác đứng bên cạnh

" Vương Nhất Bác bắt phải đứng đây sao ?"

" Vâng , ông chủ nói khi cậu chủ ăn phải đứng bên cạnh theo dõi , không ăn được món nào hay thích ăn món nào đều phải ghi chép lại cẩn thận sau đó tối đem lên thư phòng "

Tiêu Chiến thoáng qua ngạc nhiên , nhưng nếu nhìn kĩ , khoé miệng y đã dần nâng lên để lộ một nụ cười dịu dàng . Tất cả những món trên bàn ăn nhìn qua có vẻ tầm thường nhưng đều được tẩm qua dinh dưỡng , một chất nào đấy giúp người đã từng sống thực vật trở nên khoẻ mạnh hơn .

" Mạc tiểu thư , Kế Dương , hai người ra ngoài đi"

" Thiếu gia ?" Tống Kế Dương nhắc lại , ra ngoài làm gì

" Ra ngoài " Tiêu Chiến nhíu mày , lặp lại điều vừa rồi , Mạc Phí Linh cúi người rồi lập tức ly khai, Tống Kế Dương thấy vậy cũng theo gót rời khỏi phòng bếp . Khi trong phòng chỉ còn y và Mặc Hàn , y gẩy ngón tay

" Tôi tự viết được , ông đưa cho tôi đi "

Mặc Hàn đưa đến tay Tiêu Chiến một cuốn sổ nhỏ , trên đó đã ghi được vài món . Tiêu Chiến hơi mỉm cười , đặt bút xuống bổ sung

Ghét cà rốt

Ghét cà tím

Thích ăn cay

Thích rau mùi

.....

Nhưng , y lại muốn rời đi . Không ly hôn cũng được , y rời đi , y thực sự muốn nghiêm túc suy nghĩ về cuộc hôn nhân này .

Bao nhiêu cố gắng của Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến đều thấy . Một người không bao giờ vào bếp , vậy mà qua sáu tháng có thể vào nấu rất nhiều món ngon . Một người không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của y , vậy mà mỗi sáng đều đến phòng y chào tạm biệt . Một người không bao giờ chịu ngủ sofa , vậy mà vì y có thể ngủ đâu cũng được . Một người lãnh đạm vô nhân tính không bao giờ quản được xúc cảm , vậy mà có thể ôn nhu dịu dàng ..

Hắn cố gắng thay đổi chỉ vì y , y có nên tha thứ cho hắn không ?

....

Vương Nhất Bác vừa lo công việc ở trong nước, lại vừa lập thêm các chi nhánh mới nên bận rộn vô cùng, thời gian ăn uống còn không có nói gì đến thời gian về nhà, thời gian chăm Tiêu Chiến?

Kì Tử nghe điện thoại từ thuộc hạ được bố trí ở Vương gia xong, mặt lập tức nghiêm lại đi vào phòng tổng giám đốc cúi đầu:

" Vương tổng, không hay rồi Vương phu nhân không tìm thấy đâu nữa"

" Cái gì?" Vương Nhất Bác đang loay hoay với đống sổ sách chất đầy bàn, nghe xong tin hắn lập tức ngẩng lên đầy nghi vấn, cái gì cũng vứt sang một bên cầm lấy áo khoác muốn về Vương gia.

" Vương phu nhân mất tích rồi, ở đâu cũng không thấy"

" Tống Kế Dương đâu?"

" Cậu ta cũng biến mất.."

" Mẹ kiếp, Kì Tử, cho dù phải lật tung cả cái thành phố này lên cậu cũng phải tìm được Tiêu Chiến cho tôi"

" Vâng, tôi sẽ cố gắng"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz