Slug
Ngày 4 tháng 9, mùa giải thứ mười một của liên minh Vinh Quang bắt đầu.
Là đội Quán Quân mùa trước, đối thủ thứ nhất của Hưng Hân chính là chiến đội Tân Gia Thế mới trở lại liên minh.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Tô Mộc Tranh dẫn đội trưởng hiện tại của Gia Thế —— Khâu Phi, tới trước mặt chúng tôi.
"Đây là thân truyền đệ tử của Diệp Tu." Tô Mộc Tranh giới thiệu.Khâu Phi, đội trưởng Gia Thế.
19 Tuổi.
Có sự xúc động của người thiếu niên, có sự đáng tin của người trưởng thành."Diệp Tu chính là thầy của tôi, chính anh ấy dạy tôi đánh Vinh Quang. Nếu như không có anh, tôi cũng sẽ không có thành tựu của ngày hôm nay."
"Với tôi mà nói, Diệp Tu chính là tín ngưỡng. Là anh ấy nói cho tôi biết phải nên làm như thế nào, sau đó chỉ cho tôi phương hướng tiến lên."
Tín ngưỡng, tôi sững sờ.
Người trước mặt này, mới 19 Tuổi.
Coi Diệp Tu như tín ngưỡng, như vậy tình cảm của cậu ấy nhất định rất sâu."Sau khi anh rời khỏi Gia Thế, phát sinh rất nhiều chuyện. Khi đó, tôi không hiểu nhiều, có một đoạn thời gian trực tiếp sụp đổ. Luôn mơ hồ, không thể lý giải hành động của anh." Cậu nói.
Tôi đối đoạn ký ức này thật cảm thấy hứng thú, liền hỏi: "Vậy từ lúc nào thì lần nữa hiểu được anh ấy?"
"Nhờ một cơ hội rất tình cờ, Diệp Tu và tôi cùng đánh một trận chỉ đạo thi đấu dài đến 23 Phút. Tôi không biết anh ấy nghĩ thế nào, nhưng trong trận đấu đó, tôi cảm giác Diệp Tu chưa từng thay đổi —— Vẫn là đội trưởng đáng giá tín ngưỡng trong trí nhớ của tôi."
"Anh ấy chưa hề cũng chưa từng thay đổi, mà tôi còn hoài nghi anh."
Khâu Phi thở dài, cúi đầu."Cậu có từng nghĩ tới cảnh tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu từ trong tay Diệp Tu không?" Đã là thân truyền đệ tử của Diệp Tu, vậy hẳn là người tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu.
Ai ngờ cậu lắc đầu: "Không có."
"A?"
"Điều tôi luôn mong đợi là cùng anh kề vai chiến đấu. Không phải chỉ là được truyền thừa dạy bảo, mà càng là cùng với anh đứng trên sàn thi đấu Vinh Quang. Trước kia thì hi vọng có thể làm đồng đội, ở phía sau phụ trợ anh. Về sau muốn cùng Diệp Tu đứng trên cùng một sàn thi đấu, cho dù là đối thủ cũng được."
"Rõ ràng đã ước định cẩn thận, tiền bối anh ấy lại thất hứa." Phỏng vấn Khâu Phi, cậu càng giống như đang kể ra lời thề của mình."Tôi muốn đứng ngang hàng với Diệp Tu, muốn ảnh nhìn thấy tôi trưởng thành. Tôi tiếp nhận Tân Gia Thế, một phần cũng vì biết tình cảm của anh với Gia Thế chân chính. Cũng muốn nói cho anh biết, Gia Thế còn chưa có ngã."
"Tôi sẽ giống như Diệp Tu, gánh Gia Thế lên vai. Tôi khẳng định không có cách nào làm tốt được như anh, nhưng mà, tôi sẽ cố gắng. Không cầu người khác hài lòng, chỉ muốn đạt được công nhận của Diệp Tu......rằng mình xứng đáng."
Cậu kiên định nói, từng câu từng chữ âm vang hữu lực."Từ nay về sau, muốn sống xứng đáng với mình, xứng đáng với tiền bối. Vì thắng lợi, tôi sẽ không thỏa hiệp." "Đáng tiếc Diệp Tu không nhìn thấy kiên định trong mắt cậu nhóc, nếu không, không biết ảnh nên có bao nhiêu vui mừng." Tô Mộc Tranh về sau nhìn video nói, "Diệp Tu vẫn luôn đặc biệt xem trọng Khâu Phi, em nghĩ ở trong lòng Diệp Tu, đứa bé này, chính là người phù hợp gánh vác Gia Thế nhất."
Tô Mộc Tranh cười hỏi tôi: "Chị có cảm thấy Diệp Tu nhìn người đặc biệt chuẩn không?"
Tôi gật đầu nói: "Có. Đứa nhỏ này cũng không có cô phụ kỳ vọng của anh."
"Đúng vậy a, nhóc đó có thể vẫn luôn kiên trì, thật sự là quá tốt." Tô Mộc Tranh cũng là một mặt vui mừng, sau đó lại có chút bi thương nói, "Chỉ là quá đáng tiếc, Diệp Tu không thấy được."
Tôi an ủi nàng: "Diệp Tu có thể nhìn thấy."
Nàng lại lắc đầu nói: "Em với Diệp Tu không tin mấy chuyện như người sau khi chết sẽ có linh hồn. Người đã chết nghĩa là chết, không thay đổi được. Coi như sẽ rất tiếc nuối, cũng chỉ có thể tiếp tục tiếc nuối."
Nàng ngẩng đầu cười: "Bởi vì nhân sinh không có nếu như!" A Dục nói: "Có rất nhiều người, nhiều khi, ngẩng đầu là để nước mắt chảy ngược, che giấu bi thương." —————————————————
Là đội Quán Quân mùa trước, đối thủ thứ nhất của Hưng Hân chính là chiến đội Tân Gia Thế mới trở lại liên minh.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Tô Mộc Tranh dẫn đội trưởng hiện tại của Gia Thế —— Khâu Phi, tới trước mặt chúng tôi.
"Đây là thân truyền đệ tử của Diệp Tu." Tô Mộc Tranh giới thiệu.Khâu Phi, đội trưởng Gia Thế.
19 Tuổi.
Có sự xúc động của người thiếu niên, có sự đáng tin của người trưởng thành."Diệp Tu chính là thầy của tôi, chính anh ấy dạy tôi đánh Vinh Quang. Nếu như không có anh, tôi cũng sẽ không có thành tựu của ngày hôm nay."
"Với tôi mà nói, Diệp Tu chính là tín ngưỡng. Là anh ấy nói cho tôi biết phải nên làm như thế nào, sau đó chỉ cho tôi phương hướng tiến lên."
Tín ngưỡng, tôi sững sờ.
Người trước mặt này, mới 19 Tuổi.
Coi Diệp Tu như tín ngưỡng, như vậy tình cảm của cậu ấy nhất định rất sâu."Sau khi anh rời khỏi Gia Thế, phát sinh rất nhiều chuyện. Khi đó, tôi không hiểu nhiều, có một đoạn thời gian trực tiếp sụp đổ. Luôn mơ hồ, không thể lý giải hành động của anh." Cậu nói.
Tôi đối đoạn ký ức này thật cảm thấy hứng thú, liền hỏi: "Vậy từ lúc nào thì lần nữa hiểu được anh ấy?"
"Nhờ một cơ hội rất tình cờ, Diệp Tu và tôi cùng đánh một trận chỉ đạo thi đấu dài đến 23 Phút. Tôi không biết anh ấy nghĩ thế nào, nhưng trong trận đấu đó, tôi cảm giác Diệp Tu chưa từng thay đổi —— Vẫn là đội trưởng đáng giá tín ngưỡng trong trí nhớ của tôi."
"Anh ấy chưa hề cũng chưa từng thay đổi, mà tôi còn hoài nghi anh."
Khâu Phi thở dài, cúi đầu."Cậu có từng nghĩ tới cảnh tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu từ trong tay Diệp Tu không?" Đã là thân truyền đệ tử của Diệp Tu, vậy hẳn là người tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu.
Ai ngờ cậu lắc đầu: "Không có."
"A?"
"Điều tôi luôn mong đợi là cùng anh kề vai chiến đấu. Không phải chỉ là được truyền thừa dạy bảo, mà càng là cùng với anh đứng trên sàn thi đấu Vinh Quang. Trước kia thì hi vọng có thể làm đồng đội, ở phía sau phụ trợ anh. Về sau muốn cùng Diệp Tu đứng trên cùng một sàn thi đấu, cho dù là đối thủ cũng được."
"Rõ ràng đã ước định cẩn thận, tiền bối anh ấy lại thất hứa." Phỏng vấn Khâu Phi, cậu càng giống như đang kể ra lời thề của mình."Tôi muốn đứng ngang hàng với Diệp Tu, muốn ảnh nhìn thấy tôi trưởng thành. Tôi tiếp nhận Tân Gia Thế, một phần cũng vì biết tình cảm của anh với Gia Thế chân chính. Cũng muốn nói cho anh biết, Gia Thế còn chưa có ngã."
"Tôi sẽ giống như Diệp Tu, gánh Gia Thế lên vai. Tôi khẳng định không có cách nào làm tốt được như anh, nhưng mà, tôi sẽ cố gắng. Không cầu người khác hài lòng, chỉ muốn đạt được công nhận của Diệp Tu......rằng mình xứng đáng."
Cậu kiên định nói, từng câu từng chữ âm vang hữu lực."Từ nay về sau, muốn sống xứng đáng với mình, xứng đáng với tiền bối. Vì thắng lợi, tôi sẽ không thỏa hiệp." "Đáng tiếc Diệp Tu không nhìn thấy kiên định trong mắt cậu nhóc, nếu không, không biết ảnh nên có bao nhiêu vui mừng." Tô Mộc Tranh về sau nhìn video nói, "Diệp Tu vẫn luôn đặc biệt xem trọng Khâu Phi, em nghĩ ở trong lòng Diệp Tu, đứa bé này, chính là người phù hợp gánh vác Gia Thế nhất."
Tô Mộc Tranh cười hỏi tôi: "Chị có cảm thấy Diệp Tu nhìn người đặc biệt chuẩn không?"
Tôi gật đầu nói: "Có. Đứa nhỏ này cũng không có cô phụ kỳ vọng của anh."
"Đúng vậy a, nhóc đó có thể vẫn luôn kiên trì, thật sự là quá tốt." Tô Mộc Tranh cũng là một mặt vui mừng, sau đó lại có chút bi thương nói, "Chỉ là quá đáng tiếc, Diệp Tu không thấy được."
Tôi an ủi nàng: "Diệp Tu có thể nhìn thấy."
Nàng lại lắc đầu nói: "Em với Diệp Tu không tin mấy chuyện như người sau khi chết sẽ có linh hồn. Người đã chết nghĩa là chết, không thay đổi được. Coi như sẽ rất tiếc nuối, cũng chỉ có thể tiếp tục tiếc nuối."
Nàng ngẩng đầu cười: "Bởi vì nhân sinh không có nếu như!" A Dục nói: "Có rất nhiều người, nhiều khi, ngẩng đầu là để nước mắt chảy ngược, che giấu bi thương." —————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz