ZingTruyen.Xyz

Sinb X Jaehyun Thanh Mai Truc Ma

Hwang Eun Bi vừa đi vào quán cà phê đã thấy có người vẫy vẫy tay với mình, chắc là Jung Jae Hyun đã sớm giới thiệu cô với người đó.

Vẻ ngoài của đối phương nhìn không tệ, xem ra tên Jung Jae Hyun này thật sự nghiêm túc muốn giới thiệu bạn đời tương lai cho cô, không phải là đùa bỡn hay làm cho có lệ. Hwang Eun Bi hơi chột dạ cảm thấy mình đã lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử.

Vì muốn có ấn tượng đầu tiên thật tốt, Hwang Eun Bi tỏ vẻ hơi e thẹn cười cười với anh ta. Cô từ tốn ngồi xuống: "Anh làm thế nào mà nhận ra được tôi?" không biết Jung Jae Hyun đã mô tả cô như thế nào, hay là cậu ấy đã cho anh ta xem ảnh chụp của cô?

Lee Dong gãi đầu ngại ngùng cười cười, nói: "Jung tổng nói với tôi rằng nếu nhìn thấy cô gái nào đang mặc váy mà vẻ mặt không được thoải mái thì đó chính là Hwang tiểu thư."

"..."

Hwang Eun Bi cố nén cơn xúc động muốn chửi người, trong lòng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông của tên Jung Jae Hyun đáng ghét kia!

Bất quá đối tượng gặp mặt là do hắn sắp xếp, cô nhất định sẽ không làm cho hắn thất vọng.

Cô rất cố gắng thể hiện mình là một thiếu nữ dịu dàng nữ tính để tạo ấn tượng tốt với Lee Dong, mặc dù chính bản thân cô bây giờ cũng cảm thấy tự rùng mình.

Lee Dong trong lòng thấp thỏm không thôi, Jung tổng buổi trưa hôm nay mới cho gọi anh ta, phán ngay một câu đã sắp xếp một buổi xem mắt cho anh ta, thật là không hiểu tại sao Jung tổng từ khi nào lại đi quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của nhân viên trong công ty chứ. Đã vậy Jung tổng còn bảo là: "Đối tượng xem mắt là thanh mai trúc mã của tôi." Anh ta cảm thấy lúc Jung tổng nói những lời này hình như đang nghiến răng nghiến lợi, hay là do anh ta nhìn nhầm?

Lee Dong dĩ nhiên đã biết đối tượng chính là Hwang Eun Bi, thanh mai nổi tiếng của Jung tổng, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hwang thị.

Anh ta nghĩ đến việc ấy thì hoảng quá, luôn miệng từ chối: "Thanh mai của Jung tổng tôi đây thật không dám trèo cao đâu ạ."

Jung Jae Hyun lắc đầu, trưng ra vẻ mặt rất bình thản mà nói: "Ai nói anh thật sự đi xem mắt cô ấy?"

Anh ta thật không hiểu ý tứ trong lời nói cho lắm: "Hả?"

Jung Jae Hyun nói tiếp: "Chỉ cần trong suốt quá anh cứ tỏ ra lạnh nhạt, để cho cô ấy nhìn thấy anh không có cảm tình với cô ấy là được."

Lee Dong cảm thấy yêu cầu này thật là kỳ lạ: "Tại sao?"

Jung Jae Hyun chỉ liếc xéo một cái, không thèm giải thích: "Cứ dựa theo lời tôi mà làm."

***

Lúc Lee Dong nhìn thấy Hwang Eun Bi đi vào, tim không tự chủ được nẩy lên một cái. Đây chính là viên ngọc quý mà Hwang Kook Pyeong cưng chìu đến cực điểm trong truyền thuyết, hàng xóm kiêm thanh mai của Jung Jae Hyun. Đây là Hwang đại tiểu thư không có một chút gì gọi là nữ tính mà mọi người thường đồn đại hay sao? Tại sao bây giờ chỉ cảm thấy cả người cô ấy đều toát ra vẻ dịu dàng đến động lòng người như vậy chứ?

Giọng nói thỏ thẻ dịu dàng của cô nghe rất êm tai, không hề chanh chua giống như trong lời đồn khi cùng Jung tổng đấu võ mồm. Lee Dong chột dạ thầm khóc ròng, Jung tổng à, ngài đang chơi tôi sao? Đây không phải chính là thử thách ngắm nhìn người đẹp mà trong lòng không loạn sao?

Hwang Eun Bi thấy đối phương sắc mặt không được ổn cho lắm, tỏ vẻ quan tâm dịu dàng hỏi: "Hình như anh đây sắc mặt không được ổn?"

Lee Dong trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Jung tổng đã chỉ thị anh ta không thể không nghe theo, nhưng đối diện với Hwang Eun Bi thì làm sao có thể mặt không đổi sắc nói những lời trái với lương tâm đây chứ.

Trong khi anh ta đang bối rối bấn loạn không biết làm gì tiếp theo thì nhìn thấy Jung Jae Hyun đi đến đứng phía sau Hwang Eun Bi không xa, híp mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, sắc mặt rất khó coi, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Anh ta không kiềm chế được run lên, ấp ấp úng úng nói với Hwang Eun Bi: "Hwang tiểu thư...thật là ngại nhưng tôi vẫn muốn nói... thật ra cô không phải là mẫu người mà tôi thích, cho nên ...chuyện xem mắt gì đó, hay là thôi đi nhé, xin lỗi cô!"

Hwang Eun Bi trợn tròn mắt khó tin nhìn anh ta. Không phải bọn họ đang trò chuyện rất thuận lợi vui vẻ hay sao?

Lee Dong đứng dậy chuẩn bị bỏ của chạy lấy người thì nghe thấy Hwang Eun Bi thì thào trong miệng: "Vậy thì đàn ông các anh rốt cuộc thích mẫu người như thế nào?"

Anh ta nghe không rõ lắm, hỏi lại: "Sao cơ?"

Hwang Eun Bi bình tĩnh lại, lắc đầu: "Thôi không có gì, anh đi đi."

Cô cảm thấy mình đã thất bại thật là thảm hại, cứ nghĩ rằng tên đàn ông nào cũng thích kiểu phụ nữ mềm mại dịu dàng. Xem ra hình như cũng không đúng cho lắm. Cô thật buồn bực trong lòng, bình thường mình hoạt bát Jung Jae Hyun đã không thích thì cho dù có biến thành thục nữ thì cậu ta vẫn không thèm đếm xỉa đến mình đấy thôi.

Cô cười khổ, chẳng lẽ mình đã thật sự bị rơi vào ma chướng của Jung Jae Hyun, làm cách nào cũng không thoát ra được? Hwang Eun Bi ngồi đó ỉu xìu, ánh mắt vô hướng nhìn vào khoảng không trước mặt.

********

Chừng hơn hai mươi phút sau, Jung Jae Hyun mới bước đền.

"Sao rồi, thất bại rồi chứ gì?"

Hwang Eun Bi vừa nghe được câu châm chọc đáng ghét này thì choàng tỉnh phục hồi năng lượng, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu. Cô đứng dậy nhìn thẳng vào Jung Jae Hyun, trên mặt của anh ta lúc này đều là vẻ đắc ý, hình như tất cả sự việc đều được anh nắm trọn trong lòng bàn tay.

Cô thật cảm thấy không phục: "Đây chỉ là lần đầu đi xem mắt thôi, cậu nghĩ rằng chưa gì tôi đã chịu thua à?" Sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Jung Jae Hyun, cứ chống mắt lên chờ đi, bà đây nhất định sẽ chiến thắng."

Jung Jae Hyun khẽ nhếch mép cười chế nhạo: "Ồ vậy sao?"

Hwang Eun Bi ghét nhất là cái nụ cười đầy vẻ chế nhạo này của anh: "Có cái gì mà cười?"

Anh hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cười cười: "Đoán thử xem Lee Dong khi nãy đã nói gì với tớ về cậu?"

"Anh ta nói cái gì?" Mặc dù Lee Dong vẻ mặt dửng dưng tỏ ra không hề có chút cảm xúc nhưng cũng không thể nào đã chán ghét cô chứ.

Jung Jae Hyun phun ra một câu đánh vỡ sự mong đợi của cô: "Anh ta nói cậu vốn không phải là một người dịu dàng nữ tính, tất cả đều chỉ là giả bộ thôi."

Lúc này đây, nhân vật Lee Dong trong câu truyện của chúng ta đang ở phòng làm việc bỗng nhiên bị hắt xì hơi khịt khịt mũi.

Hwang Eun Bi nghiến răng ken két trừng mắt với Jung Jae Hyun: "Cậu...!!!"

Tiếp theo Jung Jae Hyun lại tung chiêu dập lửa: "Cho nên tớ mới nói, Hwang Eun Bi, cậu như bình thường là tốt lắm rồi, không cần phải thay đổi đâu."

Cô thái độ hòa hoãn bình tĩnh lại, nhân tiện thăm dò một chút: "Đàn ông các cậu chẳng lẽ không thích kiểu phụ nữ thế sao?" Nếu không tại sao hai mươi mấy năm qua cậu vẫn không thích tôi!

Jung Jae Hyun lắc đầu phủ định: "Đã là đàn ông thì đều thích những cô gái nữ tính."

"..." Hwang Eun Bi lại nhớ đến một câu slogan trong quảng cáo sữa: Không phải tất cả các loại sữa đều là hàng chất lượng cao.

"Cậu di dời thân vàng ngọc xuống đây để nói cho tôi biết cảm nhận của Lee Dong tiện thể mỉa mai tôi phải không?"

"Tớ đây là có ý tốt muốn an ủi lòng tự trọng bị tổn thương của cậu." Nhìn thấy vẻ mặt Hwang Eun Bi vừa vừa khởi sắc một chút anh chêm vào thêm một câu đả kích: "...À tiện thể muốn cũng mỉa mai cậu một chút."

"..."

Nhiều năm rồi cô chưa bao giờ đấu võ mồm thắng được Jung Jae Hyun. Bởi vì cô vĩnh viễn không biết nói lời tàn nhẫn bằng cậu ta.

Hwang Eun Bi cố nén cơn tức cười lạnh: "Khởi đầu không thuận lợi cũng không có nghĩa tớ sẽ thua. Jung tổng à, mong ngài chịu khó tiếp tục giúp tôi sắp xếp chuyện xem mắt nha."

Cô xoay người muốn đi ra lại bị Jung Jae Hyun nắm chặt tay kéo lại, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến cổ tay làm toàn thân cô bắt đầu cảm thấy nóng bừng lên. Cô quay đầu trừng mắt nhìn anh xem anh muốn làm gì.

Jung Jae Hyun yên lặng nhìn cô một hồi mới mở miệng: "Sau này đừng ăn mặc như thế này nữa, xấu lắm."

Cô tức tối giãy khỏi tay anh, không thèm nói đi thẳng ra ngoài, đừng bao giờ mong chờ từ trong miệng cậu ta phun ra được điều gì tốt đẹp! Đôi khi cô cũng nghi ngờ, không biết có phải kiếp trước Jung Jae Hyun là một tên M yếu đuối, kiếp này biến đổi thành S, năm lần bảy lượt bám theo bắt nạt khi dễ cô!

Jung Jae Hyun đứng trân tại chổ nhìn vào bàn tay trống không của mình, khẽ nhếch miệng cười chua chát.

*******

Lúc Hwang Eun Bi về đến nhà, Lee Shim đang tưới hoa ở trong sân, thấy bộ dạng đang bực bội của Hwang Eun Bi, bà tò mò bước đến hỏi: "Jae Hyun đã sắp xếp một cuộc xem mắt con đúng không? Kết quả thế nào?"

Lee Shim chưa nói xong Hwang Eun Bi đã cảm thấy cơn giận càng bùng lên.

Cô lôi kéo tay mẹ hỏi: "Mẹ, bộ dạng con bây giờ khó coi lắm sao?"

Lee Shim nghe vậy nghĩ thầm: lâu rồi mới trông thấy được bộ dạng nũng nịu đáng yêu của con gái, bà cười khanh khách: "Rất đẹp, chỉ có điều..."

Cô nhíu mắt gặng hỏi: "Chỉ là như thế nào?"

"Chỉ là không thích hợp với con lắm."

Hwang Eun Bi bĩu môi: "Còn không phải vì đi xem mắt nên con mới ăn mặc như vậy."

Lee Shim kéo con gái ngồi xuống ghế rồi khuyên nhủ: "Eunie, con có đi xem mắt thì cũng không nên thay đổi chính bản thân. Con chính là con, dù con dùng bộ dạng này lừa người ta, nhưng sau này đã tiếp xúc một thời gian dài thì bản chất thật của con sẽ không thể giấu mãi được. Nếu như người đó không thích ứng được với con người chân thật của con thì con cũng không cần phải thay đổi gì cả."

Hwang Eun Bi nhớ đến trò đánh cược của cô và Jung Jae Hyun, lại cảm thấy rất chán nản. Cô vốn đã tính toán rằng chỉ cần cô thắng cược thì sẽ mượn cớ là nói đùa thăm dò Jung Jae Hyun: "Nếu như anh đã không còn chờ Min Hee nữa, vậy thì chúng ta cứ bất chấp hết yêu nhau đi."

Cho dù có bị từ chối, thì cô nói rằng chỉ là nói đùa thôi, mặc dù có hơi mất mặt một chút. Nhưng dựa theo tình hình bây giờ mà nói, cô đúng là thất bại quá thảm hại rồi. Nếu Jung Jae Hyun thắng, không biết cậu ta sẽ đưa ra yêu cầu gì đây? Thôi, khỏi nghĩ cũng biết, nhất định cậu ta sẽ dùng cơ hội này sai bảo cô như một nha hoàn, sau đó từ từ chà đạp hành hạ cho đến khi nào thỏa mãn mới thôi.

*******

Hwang Eun Bi vì tâm tình không vui nên quyết định đi ngủ sớm, khi thức dậy cũng sẽ không còn nhớ đến chuyện hôm qua nữa. Nhưng có một chuyện cô sẽ không bao giờ quên, đó là phải tiếp tục đi xem mắt, xem cho đến khi nào hoàn toàn thắng được tên S xấu xa đó mới thôi.

...............

Sau khi đánh răng rửa mật cô đi đến phòng bếp ăn sáng, hiếm có cơ hội cô dậy sớm gặp được ba Hwang đang ngồi ở phòng ăn.

Hwang Kook Pyeong rất yêu thương cưng chiều đứa con gái này, cô muốn gì thì được nấy. Hơn nữa tính tình cô vui vẻ phóng khoáng giống ông nên nhiều lúc ông cũng đối xử với cô như một đứa con trai thực sự

"Eunie hôm nay rời giường sớm nhỉ?"

Hwang Eun Bi ngoác mồm ngáp ngắn ngáp dài, sau đó chào ba một tiến.

Hwang Kook Pyeong thấy vậy thì xót xa không thôi: "Nếu vẫn còn buồn ngủ thì con đi ngủ tiếp đi, đừng cố gắng quá...."

Cô lắc đầu: "Hôm nay con còn phải đi xem mắt."

Hwang Kook Pyeong đã nghe vợ nói qua việc này, trước đó đã từng khuyên nhủ nhiều lần mà con gái cứ cố chấp không nghe, vậy mà chỉ cần tên nhóc Jung Jae Hyun kia lên tiếng, con gái bảo bối lại lập tức gật đầu đồng ý.

Ông vui vẻ gật đầu nhưng vẫn có chút không yên lòng: "Nếu gặp được người tốt thì đừng nên bỏ lỡ, nhưng ngộ nhỡ con bị bắt nạt thì phải nói cho ba biết, để xem xem tiểu tử nào dám động đến con gái cưng của Hwang Kook Pyeong này?"

Hwang Eun Bi thầm nghĩ ba mặc dù hơi kiêu ngạo nói lời khó nghe nhưng những lời này thật sự rất ấm áp nha. Hwang Eun Bi nhịn không được nhào đến ôm chầm lấy ông

Hwang Kook Pyeong ngược lại được yêu thương mà lo sợ, nhưng cũng chỉ dám cười khan: "Nếu gặp được ai giống tên tiểu tử Jung Jae Hyun thì thật là tốt, con xem xem nó còn trẻ như vậy mà đã tiếp nhận quản lý Jung thị rất tốt."

Hwang Eun Bi nghe nhắc đến Jung Jae Hyun thì sửng sốt, ý cười trên khóe miệng tắt dần, mặt xụ xuống ỉu xìu như cái bánh bao bị nhúng nước, thở dài một hơi trở lại ghế ngồi.

Trên đời này chỉ có một Jung Jae Hyun, nhưng rất tiếc lại không thuộc về cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz