ZingTruyen.Xyz

Sieu Sao C1 Den C95 Phien Ngoai

 Đường Phong biết mạt chược thứ này, cũng chỉ là biết, trong cuộc sống sau khi cậu vừa sống lại thường thường vẫn nghe người bên cạnh vào lúc tan tầm sẽ nói một câu "Buổi tối đi nhà XX chơi mạt chược đi". 

Đây là lần đầu cậu tiếp xúc với mạt chược, khi đó bởi vì bận bịu công tác, vậy nên tuy rằng hiếu kỳ vì sao rất nhiều người đều thích chơi mạt chược, nhưng vẫn không có thời gian và cơ hội tự mình tiếp xúc một chút. 

Thẳng đến một lần chụp ảnh trang bìa và trang trong cho một toà tạp chí, bởi vì nội dung là cậu chơi mạt chược cùng với hai chuyên viên thiết kế nổi danh quốc tế, vậy nên vào lúc nghỉ giữa giờ Đường Phong và hai chuyên viên thiết kế kia hiếu kỳ và không hiểu mạt chược liền đến chỗ nhân viên công tác xin chỉ bảo. 

Đây là lần đầu Đường Phong tự mình tiếp xúc mạt chược, cũng là lần đầu cậu học chơi mạt chược, không vì sao, cậu chỉ là hiếu kỳ một hoạt động sao lại được truyền lưu nhiều năm như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn là người người đều thích. 

Học được một hoạt động thú vị, Đường Phong đã muốn thử xem tài nghệ của mình, dưới sự dìu dắt của cao thủ Trần Minh Húc Đường Phong đã từ con gà sơ cấp bắt đầu tiến nhập cảnh giới, người này một ngày nắm giữ được kỹ năng lúc trước không quen nào đó liền luôn muốn động động hai tay, đối tượng chơi mạt chược với Đường Phong tự nhiên là "ba anh bạn tốt" của cậu rồi.

. . . 

. . . 

Bốn người ngồi vây quanh một bàn, toàn bộ bàn mạt chược là Trần Minh Húc lúc trước lấy danh nghĩa "Xuất sư" đưa cho Đường Phong, lúc đó Trần Minh Húc còn đặc biệt vui vẻ vỗ vai Đường Phong nói "Thật không dễ nha, rốt cục tôi cũng được làm sư phụ của anh một lần, bàn mạt chược này coi như là vi sư làm lễ xuất sư tặng cho anh đi". 

Dựa theo cách nói của Trần Minh Húc, trình độ đánh mạt chược hiện tại của Đường Phong không nói là lợi hại bao nhiêu, xem như là trình độ bậc trung, nếu gặp được gà con mới bắt đầu học, tuyệt đối là dễ dàng thắng lợi. 

Đường Phong hôm nay liền muốn nhìn một chút, Trần Minh Húc nói rốt cuộc có thật hay không.

Ngồi xuống cạnh bàn, Charles liền nhìn nhìn con bài trước mặt lắc đầu: "Thân ái, anh không giỏi cái này." 

Cư nhiên tỏ ra yếu kém ngay từ đầu.

"Em cũng vừa mới học, dù sao đều là mấy người không thể thân quen hơn, thua cũng sẽ không cười anh." Đường Phong vừa cười vừa nói, song song cũng nhìn hai người đàn ông ngồi ở hai bên trái phải cậu một chút. 

Lục Thiên Thần khẽ cau mày nhìn chằm chằm mặt bài, nhìn qua cũng không quá thuận lợi, Albert cũng là nhìn chằm chằm mặt bài, càng như đang tự hỏi thứ này chơi thế nào. 

Vừa rồi Đường Phong cũng chỉ là đem quy tắc cơ bản nói cho Albert mà thôi, trên thực tế cậu cũng chỉ là trình độ gà mờ. 

Tuy chỉ là gà mờ, nhưng mấy ván đầu Đường Phong có thể nói là đại khai sát giới ăn sạch. 

Mà ba người khác, tối đa cũng chỉ hồ (hay ù) bài nhỏ nhất, ngay cả tự bốc cũng không có. 

"Nghe thì có vẻ giản đơn, thế nhưng thao tác thực tế khiến tôi nghĩ cũng có không ít chỗ cần chậm rãi học." Albert một bài cũng chưa từng hồ, ngược lại là toàn thả mấy pháo, mặc dù liên tục thua, nhưng trên khuôn mặt anh cũng không có bất cứ cái gì lo lắng, trong đôi mắt xanh biếc trái lại tràn ngập một ít hứng thú. 

Lục Thiên Thần hồ mấy bài nhỏ, vô thưởng vô phạt, cũng không thả pháo, không thua không thắng. 

Charles trái lại liên tục thả pháo, Đường Phong thắng mấy trận một nửa đều là nhờ Charles dốc sức cống hiến, lúc này nham hiểm một bộ đăm chiêu ủ dột, thuận tiện còn than thở. 

"Trời ạ, tôi nghĩ tôi hôm nay phải đem ** đều thua đi ra." Vừa mới nói hết lời, Charles đã đánh một quân tứ đồng ra, Đường Phong lập tức liền hồ. 

"Ôi, tôi **!" Charles bụm mặt hét thảm một tiếng, giống như chơi xấu hét lên, "Không được không được, còn tiếp tục như vậy tôi nhất định không thể thấy bình minh." 

Bởi vì từ đầu chỉ là chơi thử một chút, vậy nên tiền bọn họ cầm trong tay vốn cũng không nhiều, kết quả hiện tại Đường Phong cơ bản đều thắng sạch tiền mặt của Charles, chỗ Charles hình như chỉ còn lại tờ tiền mặt 100 đô. 

Một lần thả pháo vừa rồi, hiện tại liền thật sự một mao tiền cũng không có. 

"Anh không có tiền thân ái, nếu như cứ tiếp tục thua nữa anh có thể dùng cái khác gán nợ không?" Charles hai tay xòe ra, một bộ không có biện pháp. 

Albert cúi đầu nhìn số dư còn lại một chút, bình tĩnh nói rằng: "Tôi cũng không còn nhiều." 

Lục Thiên Thần không thua không thắng lúc này đưa ra một kiến nghị: "Tôi nghĩ chúng ta có thể dùng vật phẩm để gán nợ, hoặc là tiền bạc và séc phiếu thay tiền, tiền tài đơn thuần cũng không thú vị, Đường Phong, em nghĩ thế nào?" 

Anh đem vấn đề ném cho Đường Phong, người sau suy nghĩ một chút, nghĩ cũng được. 

Đều là người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thắng nhiều thắng ít cũng không thú vị, chi bằng dùng một ít cách chơi kích thích đến giúp vui. 

Cậu suy nghĩ một chút, nhìn mấy người bên cạnh áo mũ chỉnh tề ăn mặc giống như quý ông quý tộc, rất nhanh liền đưa ra cái nhìn của mình: "Nếu không như vậy đi, nếu có người thua hết vậy cứ dùng quần áo gán nợ, thua một lần liền cởi một lần, mọi người nghĩ thế nào?" 

Charles thấp giọng cười, ý xấu liếc nhìn Đường Phong, hắc hắc cười nói: "Thân ái, hóa ra em muốn nhìn anh không mặc quần áo, sớm nói một chút, anh tùy thời đều có thể vì em phô bày thân thể hoàn mỹ của anh." 

"Nghe có vẻ là một chuyện rất đáng sợ." Khóe môi Albert hơi cong, nhẹ nhàng liếc Charles bên cạnh, anh tuyệt không muốn nhìn hình dạng người nào đó không mặc quần áo, thật sự là có chút thương tổn con mắt anh. 

"Anh có thể nhắm con mắt của anh lại, Albert." Charles hừ một tiếng. 

Lục Thiên Thần trái lại gật đầu, phụ họa nói: "Tôi nghĩ chủ ý này có vẻ không tệ, hay là mấy người không dám?" 

Charles lập tức vung cằm lạnh lùng cười: "Tôi sợ cái gì?" 

"Nếu đây là đề nghị của em, tôi không có dị nghị." Albert nhìn Đường Phong, cũng tán thành ý kiến của cậu. 

Cứ như vậy không có ai phản đối, mà Đường Phong trước đó thắng quá mức thuận lợi cũng không lưu ý quá nhiều, cậu lúc này muốn nhìn đến nhất chính là bộ dạng chật vật không chịu nổi của đám đàn ông áo mũ chỉnh tề bên người này. 

Chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị, không phải sao? 

Mà trò chơi hiện tại mới chính thức bắt đầu. 

Sau khi quy tắc mới được đặt ra, Đường Phong ban đầu coi như không tệ, tùy tiện sau hai đợt mà bắt đầu đình bài, hai quân, tứ vạn và thất vạn. 

Cậu mặt không dị sắc cùng đợi ai ném ra bài cho cậu, nhưng những người khác hình như cũng không dự định đem chữ vạn ném xuống, ném ra toàn là đồng tử và điều tử. 

Một ván này không để Đường Phong đợi được cơ hội tự bốc, ngược lại là cậu vừa ném ra nhất đồng lại khiến Albert hồ bài. 

"Rốt cục, không phải sao?" Cong môi cười, Albert rốt cục hồ ván bài đầu tiên buổi tối ngày hôm nay của anh, còn là Đường Phong thả pháo cho. 

Này cũng không có gì, dù sao Đường Phong vẫn còn tiền mặt của những người khác. 

Nhưng rất nhanh tình thế đã bắt đầu thay đổi đột ngột, Albert giống như cái sau vượt cái trước, hồ vài ván bài, tuy rằng đều là bài nhỏ, nhưng là cắt đứt xu thế Đường Phong nhất thống thiên hạ. 

Ngay sau đó Charles không còn một đồng cũng bắt đầu có thu nhập, một bài tự bốc cùng một màu thua trận trước đó thu về được một nửa. 

"Anh nghĩ anh bắt đầu gặp may mắn rồi, thân ái." Charles một bên đếm tiền một bên nháy nháy mắt với Đường Phong.

 "Vậy phải nhìn xem vận của anh còn được bao lâu." Đường Phong cũng không muốn từ thắng biến thành thua, lúc này ra tay cũng cẩn thận lên, tận lực không thả pháo. 

Bài trong tay coi như không tệ, nếu hồ là có thể đem ván thua vừa rồi bù trở về, Đường Phong liền trông cậy vào một ván này đến xoay người. 

Lúc này, Albert đột nhiên ném ra một quân cửu vạn, Đường Phong vừa muốn hô một tiếng hồ, nào biết Albert liền đem bài đẩy xuống, ôn hoà nhã nhặn tới một câu: "Cái này hẳn là tự bốc nhỉ." 

Đường Phong âm thầm thở dài, vì sao bắt được cửu vạn không phải cậu? 

Thần may mắn hình như không còn quan tâm cậu nữa, mấy ván phía sau không phải Charles tự bốc thì chính là Đường Phong thả pháo, hoặc là Albert đến một giang bài, mà Lục Thiên Thần vẫn như cũ duy trì hình dạng không thua không thắng. 

Ngược lại là Đường Phong ngay từ đầu thắng được tràn ngập không khí phấn khởi bắt đầu không ngừng thua tiền, Lục Thiên Thần vẫn không hé răng tới một bộ giang thượng hoa cùng một màu, mà Đường Phong chính là người đáng thương thả pháo kia. 

Tiền mặt trong ngăn kéo nhỏ tất cả đều bị Lục Thiên Thần cướp đoạt hết, kết quả vẫn còn thiếu. 

"Trước cởi đâu thì tốt nhỉ. . ." Ngón tay Charles xoa xoa cằm, nhìn chằm chằm Đường Phong trên dưới quan sát. 

"Đây là chuyện người thắng bài mới có thể quyết định." Albert nói một câu. 

"Sao em không biết cởi thứ nào còn cần các anh đồng ý?" Đường Phong đột nhiên có một loại cảm giác bị tính kế, rõ ràng ba tên này trước đó đều là một bộ không biết chơi, kết quả hiện tại cả đám đều y như lang sói. 

Lục Thiên Thần lúc này cũng không đứng ở phía Đường Phong, anh nói: "Như vậy càng thú vị không phải sao?" 

Được rồi được rồi, để không phá hỏng lần tụ họp hiếm có này, Đường Phong rất rộng lượng nói: "Được rồi, vậy ngài Lục Thiên Thần, anh muốn cởi thứ gì của em?" 

"Một cái giày." Ngoài ý muốn giản đơn. 

Dường như nhìn ra ý nghĩ trong lòng Đường Phong, Lục Thiên Thần lại bổ sung một câu: "Chúng ta từ từ sẽ đến."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz