ZingTruyen.Xyz

Shuushi Ryesher Oneshot Ngon Gio Thoi Tu Qua Khu


Rye lấy từ trong túi áo khoác ra một điếu thuốc, chiếc bật lửa trên tay đã bấm hai lần nhưng không cháy. Anh cảm thấy lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, trong lòng dấy lên một cảm giác lo lắng khó giải thích được.

Xa xa, một cô gái mặc váy đỏ áo blouse trắng đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen. Vừa nói, hắn vừa bước đến gần cô một bước, sau đó cúi người xuống, như thì thầm vào tai cô một lúc rồi quay người rời đi. Khóe mắt cô gái sững sờ một lúc, sau đó cô đi theo sau hắn.

"Rye, đi thôi."

Người bạn đồng hành của anh thúc giục.

Chiếc Porsche 356A màu đen chầm chậm lăn bánh. Rye ngoảnh mặt nhìn theo.

Lần đầu tiên anh gặp cô gái tóc nâu đỏ đó là ở Boston vào hai năm trước.

Khi ấy anh chưa được gọi là Rye.

Vào một đêm đông bình thường, Shuichi Akai gặp cô. Sau khi rời khỏi quán bar nơi anh làm việc, đã quá nửa đêm, anh đi qua một con hẻm nhỏ về nhà thì chợt thấy một cô gái tóc nâu đỏ đang đứng một mình trên con đường vắng vẻ.

Đêm đó là trận tuyết đầu mùa năm ấy.

Những bông tuyết nhỏ phản chiếu dưới ánh đèn đường mịt mờ như bụi. Tuyết rơi sột soạt, làm ướt trán và vai cô.

Cô cầm trên tay một chồng sách dày cộp, dòng chữ "Harvard University" được đóng dấu trên trang bìa màu xanh đậm. Khuôn viên trường chỉ cách con hẻm nhỏ này hai dãy nhà, nhưng cô gái ấy trông còn quá nhỏ.

Ngay lập tức, một chiếc Bentley màu đen lao tới. Hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen xuống xe và vây lấy cô. Không có biểu hiện sợ hãi trên khuôn mặt của cô. Cô nói chuyện với hai người họ một cách bình tĩnh, sau đó đi theo họ vào trong xe và biến mất theo con phố yên tĩnh trong nháy mắt.

Những bông tuyết bao phủ con đường như cũ, ngay lập tức như không có chuyện gì xảy ra.

Lần gặp lại cô gái ấy của anh bỗng trôi qua rất nhanh.

Một người bạn tại phòng thí nghiệm Harvard nói với Akai rằng kết quả của các bài kiểm tra mà anh đã làm trước đó đã có và bảo anh đến lấy khi rảnh rỗi.

Chẳng hiểu sao cái dáng người mảnh khảnh ấy dễ bị chìm trong sự nhộn nhịp của khuôn viên trường, trông như một bóng ma.

Đứng bên cạnh cô lúc này là một người phụ nữ tóc vàng, trang điểm đậm, vẫn mặc đồ đen với chiếc mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt.

Người phụ nữ kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay và từ từ nhả vòng khói ra. Cô gái vẫn thờ ơ, bình tĩnh khoanh tay, ngẩng đầu lên nói chuyện với người phụ nữ.

Akai Shuichi dừng lại.

Anh đã thấy cô.

Tay cô khẽ run.

"Xin lỗi."

"Chuyện gì?". Thấy người đàn ông xa lạ cao lớn đột nhiên tiến lại gần, khiến người phụ nữ tóc vàng ngạc nhiên, giọng điệu của at không mấy thân thiện.

"Không biết cô có tiền lẻ không." Akai đưa tờ tiền trên tay và tỏ vẻ vô hại, "Tôi chỉ cần vài đô la để mua vé xe buýt."

Chiếc Bentley màu đen dừng lại đúng lúc, còn người phụ nữ phớt lờ lời nói của Akai.

Ả ta khinh bỉ ném tàn thuốc xuống chân cô gái rồi bỏ đi, quay người lại nở nụ cười quyến rũ trước khi đóng cửa lại.

"Hẹn lần sau nhé, Sherry... tạm biệt."

"Sherry" thở phào nhẹ nhõm, như thể cô ấy đã được giải tỏa.

Cô ngước mắt nhìn vị khách không mời trước mặt. Rốt cuộc, người đó vẫn không có ý định rời đi.

Người đàn ông tỏ vẻ ngây thơ nhất có thể. "Tôi chỉ nghĩ rằng em có thể cần giúp đỡ, đó là lý do tại sao tôi làm vậy thôi."

Cô gái nhỏ nhìn anh chằm chằm hai giây: "Không cần."

Giọng nói của cô phù hợp với khuôn mặt, giống như tiếng tuyết rơi trên lá thông.

Akai không khỏi bật cười khi nghe câu đầu tiên từ miệng đối phương, thực chất là đang chế giễu mình.

"Tôi cũng đã làm rồi." Anh không phải là người kiên nhẫn với trẻ con, nhưng đối với cô gái kiêu ngạo mà thần bí trước mặt này lại có hứng thú khó tả, "Vậy em có cần tôi giúp không?"

Cô cũng chuyển sang tiếng Nhật: "Tôi không phải loại con gái ngu ngốc đi về với trai lạ, nếu anh muốn hỏi điều đó".

"Đau quá đó..." Hắn chỉ chỉ mình, "Tôi trông giống người xấu sao?"

Cô gái im lặng nhìn anh từ trên xuống dưới hai lần. Một người đàn ông đẹp trai và bắt mắt. Anh ta vẫn còn rất trẻ, nhưng khí chất giữa hai lông mày của anh không giống như một sinh viên ở trường đại học này.

"Rất giống."

"Em biết đấy, rất nhiều phụ nữ có ấn tượng tốt về tôi."

Cô gái tóc nâu đỏ thản nhiên nhìn đi chỗ khác, "Chúc mừng."

"Sherry".

Móng tay người đàn ông lướt nhẹ lên hoa văn màu cam sáng trên lon cà phê đen.

Anh chưa bao giờ gọi cô bằng cái tên đó.

Mặc dù cô không bao giờ nói ra, nhưng anh sớm biết rằng tên cô là Shiho Miyano thông qua vị trí cô đang theo học. Một cô gái Nhật Bản mười ba tuổi tài năng, đang theo học Tiến sĩ ngành Hóa Sinh tại Đại học Harvard. Cô không có gia đình ở Mỹ và người phụ nữ tóc vàng khi nãy là người được ủy thác trên danh nghĩa của cô, thậm chí còn là một nữ diễn viên nổi tiếng.

Sherry gần như không có giao tiếp với xã hội. Cô đã sống một cuộc đời nhạt nhẽo. Cô làm việc chăm chỉ đến mức ở lại phòng thí nghiệm cho đến một hai giờ sáng, sau đó băng qua Đại lộ Kirkland để trở về ký túc xá của mình.

Akai Shuichi tất nhiên cũng đang trốn tránh.

Một cái gì đó nói rằng nhiều điều sẽ xảy ra giữa họ trong tương lai.

Và anh chưa bao giờ nói với cô rằng mặc dù họ biết rõ về nhau và chưa bao giờ trao đổi tên của họ vào mùa đông năm đó, nhưng vào mỗi đêm yên tĩnh ở Boston, anh sẽ đi cùng cô cách đó một dãy nhà.

Anh bắt đầu điều tra những người mặc đồ đen vây quanh cô. Đằng sau một bí ẩn là một bí ẩn khác và manh mối này dẫn đến manh mối tiếp theo.

Sau đó, anh đến đây.

"Rye."

Khi họ gặp lại nhau, anh đã trở thành người được gọi là "người yêu của chị". Một người phụ nữ say tình không nhận thấy những thay đổi tinh tế trên nét mặt của họ.

"Moroboshi Dai...san. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cảm ơn vì đã quan tâm đến chị gái tôi."

Lúc đó, Akai hoàn toàn chết lặng. Anh thấy mình rất xấu hổ vì cái tên giả dối mà cô đã thốt ra.

Trớ trêu thay, anh không nhận ra rằng để hoàn thành nhiệm vụ của mình, anh đã chia tay một người phụ nữ và giả làm người yêu của một người phụ nữ khác, điều này không khiến anh ta cảm thấy xấu hổ về bản thân.

Sherry trong tổ chức không có quyền di chuyển tự do một mình. Một mặt, Rye trở thành vỏ bọc của cô.

Tâm trí của Sherry vượt xa lứa tuổi, nhưng đôi khi cô cũng thể hiện sự nổi loạn của trẻ con. Những khoảnh khắc này thường đi kèm với một cái tên.

"Gin".

Akai Shuichi chưa bao giờ nhìn thấy Gin. Với thân phận là Rye, anh chưa vẫn đủ tư cách để làm việc với Gin.

Trong tổ chức, anh chưa từng vượt qua hắn.

Kiêu ngạo, độc ác.

Giống như hai mặt của một tấm thẻ.

Quyền hạn của Rye không cao và anh không thể cùng đi quá xa với Sherry.

Họ thường ở một góc hẻo lánh của bãi đậu xe. Chiếc máy bán hàng tự động ở đó luôn phải thỉnh thoảng bị đá để phun ra hai lon cà phê đen như ý muốn.

Đôi khi họ chỉ ngồi im lặng một lúc cho đến khi Gin gọi cô. Thỉnh thoảng cô cũng nói chuyện với anh. Họ không thể nói với nhau về công việc hay cuộc sống và cuộc trò chuyện luôn hướng về Gin.

Rye dựa lưng vào lan can, một góc cho phép Sherry đang ngồi trên lan can tình cờ nắm lấy một lọn tóc của anh. Cô không hiểu tại sao hai người này thích để tóc dài đến thắt lưng, cô nghĩ rằng đã thật lãng phí thời gian để chải chuốt mái tóc dài đến tai của chính mình rồi.

Những suy nghĩ quay cuồng trong đầu cô, nhưng cô không nói ra.

Rye đứng yên, bất giác thở nhẹ. Đã có lúc Shuichi Akai cảm thấy rằng việc tiếp xúc với nhiệm vụ thậm chí còn tồi tệ hơn. Anh giống như một thỏi nam châm nghịch lý thường lùi một bước khi người khác tiến lên. Quá nhiều người ngưỡng mộ sự kiên trì của anh. Anh đôi khi chấp nhận, đôi khi lợi dụng, nhưng thường là từ chối.

Nhưng với Sherry, vì một lý do nào đó mà mọi từ trường và sự cảnh giác của anh đều vô tác dụng.

Anh không nói lời nào, để mái tóc dài của mình trượt khỏi đầu ngón tay của cô gái.

Nhấp một ngụm cà phê đen trong lon, khuôn mặt thanh tú của cô gái nhíu lại như gợn sóng trên mặt hồ. Biểu cảm của cô thỉnh thoảng trông rõ ràng như một con mèo đang nhấm nháp một quả chanh.

Anh rất thích những giây phút như thế này.

"Thật tệ. Tôi thực sự không hiểu tại sao anh lại thích mùi vị thế này?"

"Tôi nên mua thêm cho em một ly sữa nhỉ."

"Tôi không phải là trẻ con."

"......Vâng vâng."

"Rye này." Sherry ngồi trên lan can, đôi chân mảnh mai của cô thò ra từ mép dưới của chiếc áo blouse trắng, đung đưa một cách tình cờ. Đôi mắt cô nhìn về phía xa, nơi hàng rào thép gai cao chót vót xung quanh viện giao nhau với bầu trời.

"Tình yêu là gì?"

Nghe vậy, anh quay đầu lại và cố gắng đọc ra điều gì đó từ khuôn mặt cô.

Nhưng cô chỉ nheo mắt ngược gió và khẽ cau mày. Anh đọc được sự ảo tưởng và sự dịu dàng trong nét mặt của cô.

"Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Tôi không biết."

Anh nghĩ một lúc: "Nó giống như... là một sự yếu đuối. Nếu em không tiếp tục ngắm nhìn ai đó, em sẽ cảm thấy không thoải mái... đại loại như vậy."

"Đó là cách anh đối xử với chị gái tôi sao?"

Người đàn ông ngoảnh mặt đi, không trả lời.

Sherry tiếp tục. "Tôi không biết. Anh ấy hơi đáng sợ. Anh ấy không phải là người kiên nhẫn cho lắm. Nhưng, đôi khi, anh ấy sẽ đứng về phía tôi. Khi tôi thực sự sợ hãi."

"Đó không phải là hiệu ứng cầu treo sao?"

"Cái gì," cô gái cười phá lên, điệu cười hơi khinh thường đặc trưng của cô, "Anhh muốn nói là hội chứng stockholm à?"

"..."

Rye không để ý. Anh vô thức tiến một bước lại gần cô.

Anh nhìn cô chăm chú.

Cảm xúc trong đôi mắt xanh thẫm kia quá mức nghiêm túc, như thể chỉ cần chú ý một chút là có thể tiết lộ bí mật nào đó.

Sherry sửng sốt. Sự bướng bỉnh của người đàn ông khiến cô bối rối.

"..."

Gió cuộn những chiếc lá khô tạo nên âm thanh xào xạc. Cô gái đưa tay vén lọn tóc bay bay theo gió ra sau tai rồi nhẹ nhàng chuyển chủ đề.

"Dạy tôi cách dùng súng đi Rye."

"... Không thể."

"Gin cấm bất cứ ai dạy cho tôi. Anh ấy nói điều đầu tiên tôi làm khi học bắn súng sẽ là đục một lỗ vào tim anh ấy."

"Hả, vậy sao?"

"Ừ. Vậy nên thích hợp nhất là để anh dạy. Anh rất ghét người đó mà."

Rye cười nói: "Làm sao tôi không sợ em chọc thủng tim tôi?"

"Sẽ không." Sherry nghiêng đầu, không chút nghĩ ngợi nói: "Nếu anh chết, chị gái tôi sẽ rất buồn."

"...". Im lặng, "Được rồi, em có thể tiết kiệm ít học phí rôic."

"Cái gì, tôi không có tiền."

"Vậy thì không nói chuyện nữa."

"Anh muốn lấy học phí thật sao? Keo kiệt."

Khuôn mặt cô sống động trở lại khiến khóe miệng anh nhếch lên.

Mắt họ loạng choạng, và họ cùng nhau nhìn vào chân trời xa xăm đang dần trở nên mờ ảo trên bầu trời đang tối dần.

Hình như trời sắp mưa.

"...Rye này."

"Cái gì."

"Anh cảm thấy thế nào khi giết người..?"

"..."

"......Xin lỗi."

Sau một hồi im lặng, giọng nói của anh nghe như một tiếng rên rỉ trầm thấp.

"...bất tỉnh sao?."

Anh cười. "Ngốc, em thì hiểu cái gì. Em đi giết người đâu."

"Cũng phải." Cô gái nhìn vào tay mình và lẩm bẩm, "Làm thế nào để giết một người nhỉ?"

Xa xa, đèn phòng thí nghiệm sinh học bật tắt ba lần.

Chính trợ lý của Sherry đã nhắc cô rằng đã đến lúc phải quay lại.

Trong thời gian học tập tại Mỹ, Shiho Miyano và người thân duy nhất của cô đã không gặp nhau trong vài năm. Sau khi trở về Nhật Bản, họ ngày càng ít ở bên nhau.

Dù gặp gỡ nhiều lần, chia tay cũng nhiều lần, nhưng mỗi khi nghĩ đến, cô luôn bị bao trùm bởi một sự dịu dàng khó tả.

Đối với cô, Akemi Miyano giống như vầng trăng trong sương mù, mặc dù không thực tế lắm, nhưng đó là tất cả những ân huệ mà cô có được để có một "cuộc sống bình thường".

Shiho chưa bao giờ có một ngày bình thường. Theo những gì cô có thể nhớ, cô bị gửi đến Hoa Kỳ, bị kỷ luật, theo dõi, đe dọa và hạn chế tự do. Mặt khác, Miyano Akemi được sống một cuộc sống bình thường từ đầu đến cuối, học ở những ngôi trường bình thường, làm những việc bình thường, kết bạn bình thường và yêu đương bình thường.

Rất tốt. Shiho luôn nghĩ như vậy. Shiho mừng cho chị gái mình.

Nhưng cô không thể nói chuyện với chị ấy.

Bắt đầu từ đâu? Nỗi đau của cô, lo lắng của cô, hy vọng của cô, khao khát của cô. Làm thế nào có thể làm cho chị ấy hiểu? Cô đã mất kiểm soát, cô không còn lựa chọn nào khác. Cô lăn lộn trong vô số nhưngc đêm bị dày vò bởi đạo đức và lương tâm. Cô quay lưng lại và khóc trong một góc tối, không có người ở bên, chẳng có ai để Shiho dựa vào.

Tuy nhiên tất cả những điều này, người đó dường như có thể hiểu được.

Cô thậm chí không cần phải nói quá nhiều.

Trong nhiều đêm lộng gió, trên mái nhà ướt đẫm mưa, bên cạnh chiếc máy bán hàng tự động trống rỗng vào buổi sáng, họ lặng lẽ ngồi bên nhau rất lâu.

Cô có thể thấy rằng anh cũng đã kiệt sức từ lâu. Anh luôn lặng lẽ dập tắt tàn thuốc khi cô đến gần, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của anh thể hiện sự mệt mỏi khó tả, anh uống một lượng lớn caffein như tự hành hạ bản thân, đôi khi cô sững sờ nhìn vết máu trên họng súng. Như thể anh đang mang trong mình quá nhiều bí mật.

Cô muốn tiếp cận anh.

Nhưng cô không chắc mình có thể và không thể làm gì. Cô muốn chạm vào đầu lông mày, chóp mũi, vầng trán của anh, nói với anh là không sao đâu. Lúc này, anh có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Trong mưa và sương mù, hơi ẩm ướt đẫm đầu tóc và quần áo của họ. Cô gái tóc nâu đỏ nhẹ nhàng kiễng chân đặt tay lên trước trán người đàn ông.

Dưới lòng bàn tay cô, đôi mắt xanh thẫm của anh đẹp như ngọc. Màu xanh đen mờ mờ dưới mắt, cả người anh nồng nặc mùi cà phê và thuốc lá càng thêm dịu nhẹ trong ngày mưa ẩm ướt.

Có điều gì đó không ổn. Anh mỉm cười. Trước hành động đột ngột của cô, anh vẫn bất động.

Không được.

Sherry rụt tay lại và quay mặt đi.

"...Trời mưa rất lớn nhỉ?."

"......Ừm."

Phòng thí nghiệm dưới lòng đất cất giữ các loại thuốc nghiên cứu là nơi có mức độ an ninh cao nhất và được bảo vệ nghiêm ngặt. Bên dưới lớp cắt âm, tín hiệu điện thoại di động không ổn đinh. Sherry không thực sự quan tâm vì hiếm khi có ai gọi cho cô.

Ngay cả khi điện thoại đổ chuông, cũng không hẳn là sẽ nhận được tiếng trả lời ngay

Cô nhấc điện thoại, và phải mất một lúc cô mới có thể nghe thấy vài từ.

Bệnh viện Haido... Miyano... Ô tô... Ngã tư... truyền máu.

Sherry hạ tay xuống và chạy như điên ra ngoài.

Đột nhiên, máu từ toàn thân dồn lên đầu, dường như cả người cô ngã xuống. Sherry không biết mình đã va phải thứ gì, thứ gì đã bị hỏng và ai sẽ ngăn cô lại.

Người đầu tiên tìm thấy cô là Rye.

Khi tìm thấy cô, Sherry đã không còn đứng vững vì ngã quá mạnh.

Giữa đường phố mùa đông khắc nghiệt, cô gái xinh đẹp chỉ mặc duy nhất một chiếc áo, ngồi giữa phố, lấy tay che mặt và khóc nức nở. Có âm báo bận liên tục từ điện thoại di động bên cạnh cô, người qua đường dừng lại và quay đầu nhìn cô.

Rye bước tới và cúi xuống, vỗ nhẹ vào lưng cô, đưa cho cô chiếc khăn tay.

Giọng điệu của anh đối với cô vẫn lập dị như mọi khi, một loại kiên nhẫn và dịu dàng mà không ai khác có được.

"Tôi đã gọi hỏi thăm tình hình. Cô ấy suýt tông vào một người đi bộ vượt đèn đỏ. Shiho, chị của cô không sao, bên kia cũng không sao."

Cô ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên và chớp mắt hoài nghi.

Anh giúp cô cúp máy, "Cái điện thoại hỏng này, vứt ngay đi. Em chẳng chịu nghe người khác nói gì."

"...Có thật không?"

"Tốt hơn em."

Nói xong, anh đưa tay sờ vào vết thương đầy máu của cô.

Sherry hoàn hồn, ngại ngùng nói "Tôi cũng ổn mà."

"Được rồi đi thôi." Rye lập tức đứng dậy, "Em mà còn không trở về, sẽ có người phái trực thăng đi tìm đấy, quấy rầy người xung quanh là lỗi của em đấy."

Một khoảng lặng khá dài.

Cô cúi đầu, giọng nói tuyệt vọng gần như không thể nghe thấy.

"Anh giúp tôi được không?"

Rye cõng cô, cảm thấy cô nhẹ như một chiếc lông vũ.

Trên đường trở về, Sherry lặng lẽ nằm trên lưng anh, bắp chân đẫm máu từ dưới cánh tay của người đàn ông duỗi ra, khẽ đung đưa.

Ngoại hình của cả hai vốn đã bắt mắt và với một màn kịch tính này, họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.

Rye đi về phía trước, hai tay anh đặt sau lưng cô trông có vẻ bối rối. Nếu anh siết chặt hơn, anh sợ làm cô đau, con nếu thả lỏng tay, anh sợ cô sẽ ngã.

Anh dường như luôn ở bên cạnh cô.

Ngại nói, lo được lo mất.

Người đàn ông trở nên bồn chồn, bàn tay của anh vô thức gia tăng sức mạnh. Bên tai anh, cô gái đang thở hổn hển.

"Xin lỗi, anh có bị thương không?"

"Tôi ổn."

"Anh thành thật tí đi."

"..."

"Rye."

"Cái gì?"

Nhẹ nhàng, cô cúi đầu tựa vào vai anh. Theo động tác đó, mái tóc nâu đỏ mềm mại xõa xuống cổ anh. Nó mềm mại như đuôi mèo con.

Hơi thở của cô đột ngột đến gần. Như không kìm được, cô dụi má vào mái tóc dài của anh.

"...Thật ấm áp."

Người đàn ông sững sờ một lúc, nhưng không nói gì.

Cô cho rằng sự im lặng của anh là bực bội, vội vàng ngẩng đầu lên, đột ngột chuyển đề tài: "Vừa rồi anh mắng tôi, còn anh thì...

"..."

"Rye." Co khẽ gọi bằng giọng mũi, tạo ảo giác về tình yêu.

"Ừm?"

"Có vẻ như anh luôn giúp đỡ tôi."

"Vậy à? Ghi chú lại đi. Khi về đến nơi thử suy nghĩ về nó xem."

Cô gái đang khóc.

"Tại sao ... anh luôn giúp tôi?"

"Vậy thì sao?"

"Nhưng... tôi không phải là người tốt."

Người đàn ông thở dài, "Đúng vậy, mà tôi cũng vậy."

"Anh . . " Cô cắn môi, "Không đáng."

"...Tôi nói, có phải bởi vì em bị ngã nên trở thành kẻ ngốc rồi sao?"

"Yeah, có vẻ như tôi đã ngã xuống và trở thành một kẻ ngốc thật." Cô khịt mũi, một nụ cười mỉa mai che đi sự thất vọng của cô, "...Anh luôn giúp đỡ tôi."

Anh có thể giả vờ là một đối tác để thực hiện nhiệm vụ hoặc cảm thấy tội lỗi khi lợi dụng cảm xúc của người khác. Tại thời điểm này không có gì quan trọng hơn là bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy.

Nhưng anh đã không làm thế.

Anh không dám, hoặc không thể.

"Rye."

Trong sự im lặng kéo dài, giọng nói trong trẻo của cô gái nghe thật thoải mái.

"Tuyết đang rơi."

Akai Shuichi nhớ rõ điều đó. Ngày hôm đó, anh biết rằng mình sẽ có cơ hội hợp tác với Gin trong một nhiệm vụ.

Đối với anh ta, nó có nghĩa là "sự kết thúc".

Nó có nghĩa là trận chiến cuối cùng, lật đổ tổ chức. Kết thúc với vai diễn Rye và Sherry, bắt đầu với vai Akai Shuichi và Miyano Shiho.

Nó có nghĩa là không còn những lời nói dối gượng ép, không còn tình cờ, không còn mong đợi. Điều đó có nghĩa là, cô không còn phải nấp trong bóng tối vô hình, hoảng sợ và khóc trong một góc mà không ai có thể nhìn thấy cô.

Họ sẽ gặp nhau mà không cần giả vờ dưới bầu trời xanh vào buổi trưa.

Trong canh bạc lớn này, được ăn cả ngã về không.

Dưới mái nhà trong màn mưa, Sherry buồn bã nhìn những hạt mưa rơi.

Rye lặng lẽ đứng dậy. Mái tóc nâu đỏ của cô cuộn tròn trong không khí ẩm ướt. Khi cô mở to mắt, khuôn mặt của cô lộ ra một chút trẻ con, khiến người khác nhớ rằng cô chỉ là một cô gái mười sáu tuổi.

Anh đột nhiên muốn vuốt lọn tóv không nghe lời sau gáy cô.

Nhưng bàn tay dang ra đã bị giữ trong không trung.

Điện thoại của anh đổ chuông. Thúc giục anh đi làm nhiệm vụ tiếp theo.
Tiếng nhạc chuông trùng lặp với ký ức, và Shuichi Akai đột nhiên tỉnh lại.

Không. Bây giờ tên anh là Okiya Subaru. Một người chết được tái sinh.

Cái gạt tàn trên bàn đầy tàn thuốc.

Anh nín thở và lắng nghe cẩn thận, anh có thể phát hiện ra âm thanh, thậm chí cả tiếng thở của cô sau một giấc ngủ sâu phát ra từ tai nghe.

Đó là cô gái bí ẩn sống ở nhà Agasa bên cạnh.

Bây giờ, cả hai người họ vẫn chưa được gặp nhau trong danh tính thật của mình.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz