ZingTruyen.Xyz

Show An Ai Deu Phai Chet

Chương 48: [Phiên ngoại Ngôi thứ ba] – Bang chủ và phó bang chủ (2)Edit: MimiBeta: Chi****

Thanh âm ái muội mà mềm mại nhẹ nhàng của những nụ hôn phiêu tán trong phòng khách sạn, hai nút áo trên cổ và ngực Bạch Hân bị cởi ra để lộ làn da ôn nhuận trơn bóng như được xoa thêm một lớp mật ong ở dưới ánh đèn vàng. Lăng Phong cắn mút từng tấc da thịt nơi cổ cùng xương quai xanh của cậu, lưu lại rất nhiều dấu hôn đỏ chói sắc tình.

Bạch Hân phập phồng lồng ngực, nhỏ giọng kháng nghị: "Đừng hôn lên cổ như thế, bị người khác nhìn thấy sẽ..."

"Được." Lăng Phong thuận theo mà gật gật đầu, sau đó cởi quần Bạch Hân ra, nắm lấy hai cổ chân gầy gò bé nhỏ một phen tách rộng.

Cảm giác bộ vị mẫn cảm nhất bị người kịch liệt hôn hôn liếm liếm, Bạch Hân không nhịn được mà bật ra một tiếng hừ nhẹ đầy kìm nén. Cậu muốn né trách loại kích thích quá mức mạnh mẽ này, song hai cẳng chân lại bị bàn tay to lớn của Lăng Phong dễ dàng khống chế khiến cho không cách nào động đậy. Chỉ trong thoáng chốc, trên làn da trắng nõn đã xuất hiện một chuỗi dấu hôn đỏ thẫm.

Lăng Phong vừa lòng mà nheo nheo ánh mắt, chuyên chú ngắm nhìn kiệt tác của mình, nói: "Giờ thì không ai thấy được nữa rồi."

Bạch Hân nhu thuận "ừ" một tiếng, đáp lời: "Chỉ cho anh thấy thôi."

Lăng Phong nhe răng cười, đầu lưỡi chậm rãi liếm qua hàm răng của mình: "Thế thì cắn thêm vài dấu răng nữa ở trên mông nhé."

"Đậu má, miễn đi!" Bạch Hân ra vẻ sợ hãi, nhanh chóng giơ tay che chắn mông mình.

Biểu tình giật mình kinh sợ của cậu khiến cho Lăng Phong phải bật cười, trong đôi con ngươi lúc nào cũng lạnh lùng kia bây giờ ngập đầy tiếu ý. Anh phủ lên thân thể Bạch Hân, chậm rãi hôn xuống từng tấc da thịt trên mình cậu. Bạch Hân khá gầy, song tỉ lệ hình thể vô cùng cân đối, thấp nhưng chân dài lưng ngắn, sau khi lột sạch tất tần tật vẫn mang lại hiệu quả thị giác tương đối cao.

"Có phải đèn sáng quá không?" Bạch Hân bị ánh mắt trắng trợn của người kia nhìn thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ, dứt khoát ôm cái mông trần nhảy xuống giường dự định chạy đi tắt đèn, đáng tiếc lại bị Lăng Phong một phen ôm lấy ném lại về giường.

Thế nhưng cậu cũng chưa từ bỏ ý định, vươn tay kéo chăn đắp lên người mình, mặt đỏ tai hồng nói: "Anh có thể đừng dùng ánh mắt ngập đầy sắc dục như thế để nhìn em không!"

"Muốn che à?" Lăng Phong cướp lấy tấm chăn mỏng, thẳng tay ném xuống đất, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt như lang như sói của mình để nhìn chằm chằm vào cơ thể Bạch Hân.

Bạch Hân phát xỉu mà giơ tay che chắn cờ hym, cậu có cảm giác mình sắp bị người kia nhìn cho thủng luôn vài lỗ: "Ừm."

Lăng Phong: "Anh che giúp cho em."

Nói xong, anh triệt để đặt Bạch Hân ở dưới thân thể mình, đúng là che chắn đến phi thường cẩn thận.

Da thịt trần trụi của cả hai kề sát vào nhau, vành tai mái tóc đan xen cọ sát mỗi lúc một nhiều. Dưới tác động của người phía trên Bạch Hân dần dần xóa tan tất cả phòng bị, ánh mắt ngoan ngoãn phục tùng như một loài động vật ăn cỏ cực kỳ vô hại lại còn mang theo một chút mê mang. Lăng Phong nhân cơ hội này bắt đầu dùng những thứ cần thiết để tiến hành công tác chuẩn bị cho cậu.

Ngón tay giống như được một làn nước ấm áp bao vây, xúc cảm trơn trượt non mềm chẳng khác nào chạm vào miếng thạch, thực sự làm người ta nhịn không được mà nhớ mãi không quên. Biểu tình bất chợt trở nên ngượng ngùng bất an rồi lại cau mày chịu đựng của Bạch Hân... càng khiến cho dục hỏa khó có thể kìm nén trong Lăng Phong sôi trào mãnh liệt.

"Bảo bối có đau không?" Đẩy đưa trong chốc lát, Lăng Phong cúi đầu khe khẽ hôn lên vành tai đỏ ửng của Bạch Hân rồi hỏi một câu như thế.

"Vẫn, vẫn chịu được." Bạch Hân run run, "Có thể vào chưa?"

Lăng Phong nhìn cậu, không biết phải trưng ra cái biểu tình gì: "Chỉ mới có một ngón tay."

Nhất thời, Bạch Hân thật muốn đâm đầu vào tường tìm chết.

Lăng Phong hạ thấp đường nhìn, im lặng nhìn Bạch Hân một lúc mới lại lên tiếng: "Bộ dáng em cắn chặt cái gì đó đó thật là đẹp."

Bạch Hân: "..."

Biết rõ kích thước của mình không giống với người thường, cho nên Lăng Phong tiến hành công tác chuẩn bị rất lâu, mãi đến khi lửa dục bừng bừng khó lòng chịu đựng anh mới chính thức bắt đầu.

Kết quả, Lăng Phong thoải mái đến run rẩy cả da đầu, còn Bạch Hân không ngừng thở hổn hển, dùng cánh tay mềm nhũn tóm chặt bả vai của người ở phía trên. Ngoại trừ vẻ mặt có hơi cứng ngắc ra thì cậu cũng không để lộ bộ dáng thống khổ như trong tưởng tượng của Lăng Phong.

"Cảm giác thế nào?" Lăng Phong thoáng dừng động tác, trấn an mà hôn lên đôi mắt long lanh xinh đẹp vì dâng lên một tầng hơi nước thật mỏng của Bạch Hân, sau đó rời môi lướt qua gò má phiếm hồng và đôi môi khẽ khàng hé mở của cậu.

"Vẫn được," Bạch Hân hít sâu vài cái theo nhịp độ cố định, "Không đau như tưởng tượng, anh... động đi."

Phương pháp hô hấp giảm đau trong quá trình sinh nở quả nhiên phi thường hữu dụng!

Lăng Phong liếm liếm môi của Bạch Hân, thấp giọng nói: "Bảo bối thật ngoan."

Bạch Hân: "..."

Hít vào thở ra, hít vào thở ra, hít vào thở ra,... Tốt rồi, lại thêm một lượt nữa!

Lăng Phong nhẹ nhàng ra vào mười mấy lượt, thấy Bạch Hân đã mềm nhũn thì liền đẩy nhanh tốc độ trên hông.

Bạch Hân: "..."

Thả lỏng cơ bắp toàn thân, phải thả lỏng một cách triệt để, dồn tất cả lực chú ý vào từng nhịp thở, tuyệt đối không được nghĩ đến cái chỗ nào đó đang muốn nứt ra... Tốt lắm, được rồi, mình quá cmn giỏi!

"Bảo bối đang nghĩ gì?" Lăng Phong nhẹ nhàng cắn lên môi Bạch Hân một cái, "Anh có cảm giác em đang lơ đễnh."

Bạch Hân trưng ra vẻ mặt cực kỳ vô tội: "Em nghĩ về anh."

Tưởng tượng mình đang nằm trên một mảnh thảo nguyên bao la xinh đẹp, chim chóc bay lượn vòng quanh, mây trắng phủ kín bầu trời, còn có những người dân bản xứ Châu Phi nhiệt tình hiếu khách... Được rồi, trầm tĩnh lại quả nhiên là không còn thấy đau!

Dưới sự phối hợp cực độ của đối phương, Lăng Phong bắt đầu biến đổi góc độ ra vào một chút, tìm kiếm cái vị trí có thể mang lại khoái cảm cho nam giới ở trong truyền thuyết kia. Thời điểm anh thúc vào một điểm nào đó, Bạch Hân với vẻ mặt mê mang mộng mị bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu mềm mại như con mèo nhỏ, đồng thời cơ bắp toàn thân cũng mãnh liệt căng lên.

"Là chỗ này à?" Lăng Phong lên tiếng xác nhận.

"Ưm... đúng rồi." Ánh mắt bình thản như thể không có gì để trông chờ của Bạch Hân nhất thời biến đổi, thoáng chốc bị sắc dục phủ đầy, cậu nói: "Thế mà thực sự có cảm giác, em còn tưởng chỉ có đau với đau thôi chứ..."

"Tiểu ngu ngốc." Đáy mắt loáng thoáng lóe lên một tia nhu hòa, Lăng Phong dùng góc độc có thể mang lại cảm giác dễ chịu cho Bạch Hân mà bắt đầu công kích.

Hai người rơi vào sóng tình cuồn cuộn, động tác cũng càng lúc càng mãnh liệt điên cuồng hơn, ga giường trắng muốt dưới thân gần như bị chà xát thành một đống nhăn nheo dúm dó. Toàn thân Bạch Hân nổi lên một mảnh ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt xinh đẹp bị ánh đèn chiếu đến lấp lánh long lanh. Xong một lượt, cậu ôm lấy Lăng Phong chủ động trở mình, để bản thân ngồi trên thân người nọ, hai tay nhẹ nhàng ấn ấn từng thớ cơ bụng sắc nét của đối phương, khàn khàn nói: "Em tự động."

Đã nói sẽ nhún đến mức mặt hồ tĩnh lặng cũng phải dậy sóng cơ mà, xuất quân!

Nhưng mà... một phút đồng hồ sau...

Bạch Hân bị kẹt giữa không trung, không đứng lên mà cũng không ngồi xuống được, phải nói là xấu hổ vô cùng.

Lăng Phong nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, hỏi: "Có phải rất miễn cưỡng hay không?"

Bạch Hân cắn môi, mắt lệ lóng lánh mà oán giận: "Anh cũng quá to rồi đấy!"

Lăng Phong: "..."

Bạch Hân quay đầu nhìn nhìn cái mông của mình, thẳng thắn nói: "Em nhét không vào, mau giúp em một chút đi."

Nghe được lời ấy, đôi mắt Lăng Phong tối sầm, anh vươn hai tay giữ chặt thắt lưng của Bạch Hân, trong tiếng hét đầy kinh hãi của đối phương dứt khoát đè cậu xuống...

———————————

/Mi/ Ồ thịt (vụn) :v :v :v cắn khăn chảy nước mắt

Chương 49: Tôi chính là muốn nắm bắt tất cả cơ hội để ca ngợi chồng mình!Edit: MimiBeta: Chi****

Lầu 8270 (lâu chủ trả lời): Cảm giác tạm biệt thân phận xử nam rất tốt, lúc mới bắt đầu thì cũng đau nhưng sau đó thực cmn sướng. Tôi phát hiện mình đặc biệt thích hợp để làm một bé gei, nằm dưới cũng không có chướng ngại tâm lý gì, thậm chí còn cảm thấy phi thường kích thích, chẳng lẽ tôi quả thực là một tiểu thụ trời sinh à!?

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái thốn của loại hoạt động này chính là không thể ăn cay trong hai ngày kế tiếp, bằng không sẽ nhức nhối đến mức chẳng thể diễn tả bằng lời, ầy ầy, ngoại trừ tiểu thụ ra chỉ sợ méo có ai thấu hiểu được đâu...

Chúng tôi ở lại khách sạn hưởng thụ những ngày cuối tuần, cơ bản chỉ có chịch chịch và chịch, vì thế cho nên có muốn báo cáo với các thím một chút tình hình cũng là lực bất tòng tâm, thôi thì các thím cứ tưởng tượng ra hai nam nhân vật chính trong phim xxx vậy. Trong những ngày này, tôi sâu sắc phát hiện phó bang chủ là một tên cầm thú khoác một lớp da người rất rất dày, bình thường anh ấy đặc biệt ôn nhu, đặc biệt ga lăng lịch sự, lạnh lùng đến lãnh đạm với những người không quen, thế nhưng vừa mới lên giường đã hoàn toàn thay đổi. Đêm đầu tiên anh còn kiềm chế, đến ngày thứ hai đã lập tức hiện nguyên hình rồi, đậu má, mấy cái lời nói thô tục phun ra từ miệng anh ấy khiến cho tôi nảy sinh xúc động chỉ muốn nhét ngay cả giẻ vào mồm anh!

Phó bang chủ lại còn bảo tôi gọi anh ấy là "ba ba"!

Hiển nhiên là tôi sống chết không chịu rồi!

Tôi: "Em gọi không được, khủng khiếp quá đi."

Anh ấy: "Chẳng phải bình thường em rất thích gọi thế à?"

Tôi: "Anh cũng biết đấy là "bình thường" còn gì nữa, bình thường và bây giờ làm sao có thể giống nhau?"

Anh ấy: "Vậy gọi "chú"."

Tôi: "Gọi "chú" độ nhục cũng quá cao, anh không thể bình thường một chút được à?"

Anh ấy: "Thế thì gọi "anh hai", anh lớn hơn em năm tuổi, vốn cũng có thể tính là anh mà."

Tôi: "..."

Anh ấy: "Nói "anh hai dùng sức chọt chết em"."

Tôi nhanh trí nói: "Gọi "người anh em" đi, cũng na ná như "anh hai" vậy."

Anh ấy: "..."

Tôi hắng giọng một cái: "Người anh em, mạnh hơn một tí nữa nào."

Sau đó anh ấy không nói thêm gì nữa, chuyên chú thể nghiệm cảm giác khi nhìn tôi khóc lóc cầu xin tha thứ...

Vì sợ được nổi tiếng cho nên tôi chỉ nói đến đây thôi.

Chiều chủ nhật anh ấy lại lên máy bay, lần tiễn đưa này biểu hiện của tôi tốt hơn lần trước rất nhiều, không khóc đến nổ bong bóng mũi nữa, trái lại còn cực kỳ kiên cường mạnh mẽ.

Chúng tôi hứa hẹn với nhau, nửa tháng sau anh ấy lại đến thăm tôi lần nữa.

Trong nửa tháng sắp tới tôi sẽ mang dấu răng trên mông mà vò võ một mình, đậu mớ, thật là hư không tịch mịch.

——————————————-

Lầu 8277: Không biết các thím có phát hiện ra không, sau khi lâu chủ bị xxx xong thì "đậu má" đã biến thành "đậu mớ" ...

——————————————-

Lầu 8283: Ha ha ha ha~ dấu răng trên mông cái quỷ gì! Mị cảm thấy hiện tại lâu chủ phải mua một cái cờ hym siêu bự chạy bằng điện ấy! Còn nữa, kể từ lần đầu thấy lâu chủ bỉ ổi gọi phó bang chủ một tiếng "ba ba" mị đã biết sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này mà~ ha ha ha!

——————————————-

Lầu 8558 (lâu chủ trả lời): Lại là một tuần nữa qua đi, thứ sáu anh ấy đã cho tôi một niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn, hiện tại nhớ tới tôi còn cảm thấy kích động đến bốc cháy bùng bùng, chỉ muốn lớn tiếng mà kể ra tất cả!

Vốn dĩ chúng tôi đã hẹn nửa tháng sẽ gặp nhau một lần, tối thứ sáu anh ấy tới, chiều chủ nhật sẽ rời đi, cho nên thứ sáu vừa rồi tôi đương nhiên không thể gặp anh ấy.

Buổi trưa hôm ấy, tôi ngồi trong phòng ăn cơm và gọi video với anh ấy, cơm là do anh ấy đặt nhà hàng mang tới cho tôi, đồng thời cũng tự gọi cho mình một phần giống hệt ở cửa hàng chi nhánh tại khu vực bên đó.

Anh ấy cố ý làm như vậy là để tạo cho chúng tôi ảo giác như đang dùng bữa với nhau.

Có phải người đàn ông của tôi rất lãng mạn hay không hả? Chuẩn cmnr chứ còn gì nữa!

Tôi ăn cơm với tốc độ rất nhanh, chỉ mấy phút đồng hồ đã xong hết cả rồi. Thời điểm ăn xong tôi liền mở cửa sổ video tới cỡ lớn nhất, vô cùng chuyên chú mà thưởng thức gương mặt đẹp trai lai láng của anh. Bộ dáng ăn uống của anh phi thường tao nhã, một miếng cơm lại một miếng thức ăn, cứ thế chậm rãi nhai nhai nuốt nuốt, sống lưng dựng thẳng, bả vai cân bằng, khóe miệng dính dầu mỡ là lập tức dùng giấy ăn lau sạch, ngay cả ngón tay cầm đũa cũng đẹp hơn người khác cả vạn lần!

Thật sự muốn mạng của tôi mà!

Tôi dán mặt mình lên màn hình máy tính cọ qua cọ lại trong chốc lát, lại làm động tác hôn lên gương mặt của anh, lấy điện thoại ra điều chỉnh chế độ tự sướng sau đó lại xoay người ghé mặt vào màn hình, làm bộ như đang sóng vai ngồi bên anh ấy, chụp một kiểu rồi gửi qua: "Cưỡng chế chụp ảnh chung."

Ở trong màn hình, tôi thấy anh quay đầu nhìn sang di động, hạ mắt nở một nụ cười, kế tiếp ngẩng lên nhìn thẳng vào camera máy tính, mỉm cười một cái thật tươi.

Tôi hôn gió với camera, nói: "Em nhớ anh muốn chết."

Anh ấy: "Anh cũng vậy."

Tôi đứng lên vén áo để lộ phần thắt lưng ra trước camera, hỏi: "Nhớ đến hao gầy, anh xem có phải rất gầy rồi không?"

Anh ấy: "Nhìn thắt lưng thì làm sao biết được, quần cởi để anh kiểm tra một chút đi nào."

Tôi phớt lờ đề nghị của anh, ngồi lại trước màn hình máy tính tiếp tục dùng ánh mắt mê trai mà nhìn anh ấy.

Một lát sau, đột nhiên phó bang chủ nói: "Gầy thật, cằm em đã nhọn hơn so với trước đây."

Tôi không để tâm tới mấy lời này, phát hiện đã sắp đến giờ lên lớp liền vội vàng tạm biệt anh rồi tắt video, thế nhưng tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay đêm hôm ấy anh đã bay đến chỗ tôi.

——————————————-

Lầu 8567: Chuyện bất ngờ nhất và hạnh phúc nhất khi yêu xa chính là người yêu đột nhiên xuất ngay trước mặt đó! Phó bang chủ quá hoàn cmn hảo rồi!

——————————————-

Lầu 8574: Lâu chủ quả thực rất có mưu đồ, còn cố tình để lộ thắt lưng cho người ta nhìn nữa, hừ hừ.

——————————————-

Lầu 8609 (lâu chủ trả lời): Hôm ấy, trước khi xuất phát phó bang chủ không hề nói cho tôi biết, cho nên tôi hoàn toàn không có chuẩn bị, cứ đi học, đi ăn rồi nhắn tin cho anh ấy như thường lệ. Thế nhưng, anh ấy không trả lời, ban đầu tôi cho rằng anh đang bận vì thế cũng không làm phiền nữa, về phòng tắm rửa lên giường đọc sách, lát sau mới gọi điện cho anh, song anh ấy lại tắt máy, tôi chẳng biết làm thế nào chỉ đành tiếp tục đọc sách mà thôi. Kết quả, mãi cho đến lúc ký túc xá tắt đèn, anh ấy vẫn không hề liên lạc lại với tôi.

Bởi vì bất an cho nên tôi lại gọi điện thoại, lúc này đầu dây bên kia đã có tín hiệu, nhưng anh vẫn không hề nghe máy.

Trong lúc nhất thời tôi liền ảo tưởng ra cả trăm loại khả năng, tự dọa bản thân toát đầy mồ hôi lạnh. Tôi nhảy xuống giường mặc thêm áo khoác, song lại không biết nên đi đâu làm gì, chỉ có thể mang theo vẻ mặt mịt mở cửa, khiến cho mấy thằng bạn đi đánh răng rửa mặt về bị doạ một trận hoảng hồn.

Đúng vào lúc ấy, phó bang chủ gọi điện thoại tới, tôi vội vàng bắt máy, dùng giọng điệu không tốt lắm hỏi: "Tại sao em gọi anh không nghe?"

Anh ấy thở hổn hển giống như vừa mới trải qua một hồi vận động kịch liệt, trả lời: "Muốn dành cho em một niềm vui bất ngờ."

Tôi: "Cái gì?"

Phó bang chủ: "Nhìn xuống dưới lầu đi."

Tôi nhanh chóng chạy vọt tới bên cửa sổ, vừa mở cửa nhìn ra đã anh ấy đang đứng ở dưới lầu cầm di động vẫy tay về phía tôi.

Ánh sáng của đèn đường vương trên gương mặt anh, ấm áp mà xán lạn, chiếu rọi từng đường nét đến thực rõ ràng. Anh ấy mang theo một cái cặp laptop, tay đi găng đen, thời tiết cuối tháng ba đã không còn quá lạnh thế nhưng vạt áo khoác của anh ấy vẫn bị gió thổi tung bay lật phật. Phía sau cột đèn có trồng một dãy hoa xuân đang thời kỳ nở rộ, huy hoàng rực rỡ vô cùng. Một vài cành hoa đong đưa theo gió mà ẩn ẩn hiện hiện làm nền cho bóng dáng của anh, tóc anh bị thổi có hơi tán loạn, song khóe miệng thì lại cong lên thành một nụ cười đặc biệt đẹp trai. Cảnh tượng trước mắt đẹp đến nỗi khiến tôi có cảm giác suốt cuộc đời cũng chẳng thể nào quên được.

Thật đấy, đánh chết cũng chẳng quên được đâu, tôi đã ghi tạc nó vào trong óc mình rồi.

Kế tiếp tôi chợt nghe thấy tiếng anh vang lên trong điện thoại: "Máy bay bị trễ, nếu không đã đến từ mấy tiếng trước rồi."

Tôi cố gắng bình tĩnh, song lại không cách nào tỉnh táo lại được, chỉ biết điên cuồng mà nói với anh: "Em yêu anh chết mất, đậu má! Em gả cho anh ngay và luôn có được không!"

Trong nháy mắt, phòng ký túc của tôi lặng ngắt như tờ!

Anh ấy cười cười, nói: "Không phải đã sớm gả cho anh rồi à?"

Tôi nhanh chóng sửa miệng: "Đúng, đúng, đã sớm gả cho anh rồi, đời này kiếp này em liền trông cậy vào anh."

Anh ấy kích động mấp máy môi một chút sau đó mới nói: "Bảo bối đi ngủ đi, ký túc xá đóng cửa rồi, sáng ngày mai gặp."

Tôi lại hỏi: "Giờ này cổng trường cũng đóng rồi mà, anh vào kiểu gì được?"

Phó bang chủ hồn nhiên tươi cười như một thiếu niên mười mấy tuổi, ánh mắt phát sáng mà trả lời tôi: "Trèo tường."

Tôi sai rồi, ban nãy tôi tưởng mình đã yêu anh đến mức tối đa, không ngờ hiện tại vẫn còn có thể yêu thêm một chút nữa!

Tôi cầm chặt điện thoại trong tay nhảy khỏi chỗ cửa sổ, dưới tất cả những ánh mắt sắc bén đang không ngừng bắn phá của mấy thằng bạn cùng phòng, tôi nhanh chóng thay quần áo, rồi dùng màn hình điện thoại làm gương mà vuốt vuốt tóc.

Lúc bấy giờ một thằng bạn cùng phòng với tôi rốt cuộc mở miệng: "XX, lần đầu gặp mày sau khi nhập học tao đã biết mày là gei."

Mấy thằng khác cũng sôi nổi phụ họa theo, nói XX vừa thấy đã biết là gei trong các loại gei rồi, bọn nó đã nhìn thấu từ lâu cho nên hiện tại tuyệt đối không hề kinh ngạc.

Tôi: "Lạy các bố, con mới cong một tháng trước thôi."

Dứt lời, tôi mạnh mẽ nhảy ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị trèo xuống dưới.

Phó bang chủ nhìn thấy thì sửng sốt một chút, sau đó vội vàng chạy tới chỗ tôi.

Tôi ngựa quen đường cũ mà vịn lên bờ tường, vững vàng trèo xuống, đứng bên cạnh khung cửa sổ dưới lầu một rồi cho anh một cú bổ nhào từ phía đằng sau.

Anh bị tôi đụng thì loạng choạng hai bước, còn tôi lập tức chiếm thế chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh ngẩng đầu dùng sức mà hôn, vừa hôn vừa gặm, giống như khát khao suốt tám trăm năm rồi. Những khóm hoa đón xuân dưới lầu ký túc bủa vây lấy chúng tôi, mấy thằng cờ hó xem náo nhiệt ở trên phòng ngủ thì thò đầu ra cửa sổ huýt sáo như là cổ vũ.

Mọi thứ tốt đẹp biết bao nhiêu.

Tôi nói với phó bang chủ: "Học kỳ đầu khi mới lên đại học, trường không cho sinh viên mới lắp máy tính, em thường xuyên trèo tường ra ngoài chơi như vậy đấy."

Anh ấy gật gật đầu: "Em đã kể với anh rồi."

Tôi cảm thấy thú vị cực kỳ: "Kỳ thực khi đó em trèo tường mò ra tiệm net cũng là vì muốn chơi game cùng với anh."

Tôi nhớ lúc ấy tôi tích lũy được hai mươi vạn linh thạch, nóng đầu liền tạo một cái bang hội, bởi vì chơi thân với anh nhất nên lập tức hỏi anh có muốn làm phó bang chủ hay không. Anh ấy đồng ý rất nhanh, thậm chí còn bơm đầy kho tài chính bang hội ngay trong nháy mắt.

Hành động này của anh khiến tôi cảm động đến thiếu chút nữa là bất tỉnh nhân sự rồi, sau anh lại nói số linh thạch ấy tương đương với tiền lương một tuần của anh, vì để biểu đạt thành ý cho nên mới nộp vào bang hội...

Hồi tưởng chấm dứt tôi liền nói: "Hiện tại em nhảy từ lầu hai xuống cũng là vì anh, chẳng qua lần này là gặp người thực làm việc thực."

Khi đó tôi 18, anh ấy 23.

Bây giờ tôi 21, còn anh 26.

Trong bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua nhanh như vậy rồi.

Kế đó, chúng tôi trèo qua rào chắn ở đằng sau sân thể dục để ra ngoài, còn về những chuyện kế tiếp nữa, chính là không thể miêu tả thành lời được...

Ngày hôm sau có một tiết học gộp giảng đường, anh ấy đi học cùng tôi, còn giúp tôi ghi chép. Chữ của anh rất đẹp, đơn giản mà khí thế, nét nào nét nấy đoan chính rõ ràng, cũng giống như con người của anh vậy... Hê hê, đúng thế, tôi chính là muốn nắm bắt tất cả cơ hội để ca ngợi chồng mình!

Tóm lại, phi thường phi thường hạnh phúc.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu mỗi một bước come out nữa.

——————————————–

Lầu 8615: Aaaaaaaaa~~~ Nhất định phải come out thuận lợi đấy! Lâu chủ định khi nào thì nói với người nhà? Kỳ thực nếu ba mẹ chưa phát hiện thì trước mắt đừng nên kích động nha!

——————————————–

Lầu 8620: Trèo tường này này nọ nọ, thực là siêu lãng mạn nhaaaaaaa...

Chương 50: Mắt thường còn thấy được mà!Edit: MimiBeta: Chi****

Lầu 8930 (lâu chủ trả lời): Đã lâu không gặp, hôm nay lâu chủ ngoi lên, là muốn thông báo cho các thím một tin đặc biệt đặc biệt tốt.

Đúng vậy, tôi nói như thế hẳn là các thím cũng đoán được rồi... Tôi Và phó bang chủ come out thuận lợi! Hơn nữa còn thuận lợi đến vượt ngoài tưởng tượng!

Sự tình là như vậy nè...

Vào một dịp cuối tuần phó bang chủ không đến, tôi về nhà ăn cơm free như thường lệ, mẹ tôi cũng vẫn nấu một bàn đầy ắp những món tôi thích như mọi khi. Trong bữa cơm tôi định thăm dò ba mẹ một chút nên giả vờ nói chuyện phiếm song thật ra dưới bụng đầy rẫy mưu đồ mà kể: "Mẹ biết không, mấy hôm trước con có một thằng bạn come out với gia đình."

Mẹ liếc mắt nhìn tôi một cái, hỏi: "Tiểu X à?"

Tôi: "..."

Tiểu X chính là phó bang chủ.

Tôi thiếu chút nữa bị lời này làm nghẹn chết ngay tại chỗ.

Thế nhưng vội vàng lắc đầu phủ nhận, tôi nói: "Không phải, một người bạn khác của con cơ, cũng là nam."

Mẹ tôi không mặn không nhạt mà "Ờ" một tiếng.

Tôi tiếp tục thăm dò: "Mẹ, mẹ có ý kiến gì với những chuyện thế này không?"

Mẹ chậm rì đáp: "Mẹ nghe người khác nói, nhưng mà cái vòng luẩn quẩn này có hơi loạn."

Nhất thời tôi phát hiện mình đã đổ mồ hôi lạnh: "Thì cũng hơi hơi, nhưng chủ yếu vẫn là bản thân mỗi người thôi, có người loạn cũng có người đặc biệt giữ mình mà mẹ."

Mẹ tôi gật gật đầu: "Mẹ thấy thằng nhóc tiểu X không tồi, thành thục ổn trọng, không giống loại yêu đương xằng bậy."

Tôi không hiểu mẹ cứ nói tới phó bang chủ để làm gì, đành phải trưng ra vẻ mặt mụ mị đồng thời thật cẩn thận tán thành: "Dạ."

Cả nhà trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng ba tôi lên tiếng hỏi: "Bạn của con có đối tượng chưa?"

Tôi nói: "Dạ rồi."

Ba tôi lại hỏi: "Vậy đối tượng của nó thế nào?"

Tôi trả lời: "Tốt lắm, cao to giàu có đẹp trai, công tác ổn định, nhân phẩm đàng hoàng, tính cách ôn hòa, đối xử với nó cũng tốt, tốt cực kỳ luôn ấy. Người đó phi thường chu đáo, mỗi ngày đều gửi bưu phẩm đến, còn giúp nó gọi đồ ăn, một lời không hợp liền gửi tiền, bên cạnh đó cũng giám sát quá trình học tập và rèn luyện thân thể của nó. Anh ta tốt đến nỗi đám thẳng nam chúng con nhìn vào đều phải hâm mộ không thôi."

Mẹ tôi giương đôi mắt sáng ngời nhìn tôi, nói: "Ờ, đúng là rất tốt, nói tiếp đi."

Tôi tiếp tục: "Bạn con và bạn trai nó yêu xa, nửa tháng hoặc một tuần bạn trai nó sẽ bay đến thăm nó một lần, không hề ngại đường xa dặm thẳm, hơn nữa trong tương lai còn xin công ty thuyên chuyển công tác đến chi nhánh nơi bạn con sinh sống. Ba mẹ bạn trai nó hàng năm đều ở nước ngoài, tư tưởng tương đối cởi mở, tiếp thu chuyện con trai come out đặc biệt nhanh, chỉ là thái độ của ba mẹ bạn con ra sao còn chưa nói chắc được ahahahaha..."

Ba tôi vô cùng chuyên chú nghe tôi trình bày, sau cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Tiểu X đối với con tốt như vậy, ba mẹ cũng yên tâm."

Tôi sợ ngây người trong chốc lát, run rẩy biện bạch: "Con... Con đang nói bạn con và bạn trai nó mà..."

Mẹ tôi âu sầu nói: "Bạn con chính là hệ liệt của con."

Tôi sợ tới mức run lên bần bật, chỉ thiếu nước ngã vật xuống sàn mà thôi: "..."

Mẹ tôi thực là lợi hại!

Làm sao mẹ tôi lại hiểu được rõ ràng vậy chứứứứứứứ!

Bình thường khẳng định là xem không ít diễn đàn này nọ đi!!!!!!!!!

————————————-

Lầu 8937: Cái gì! Come out thành công rồi hả!? Mừng cho lâu chủ! Tung bông tung hoa nhé! Nhân tiện xin bày tỏ, thấy mẹ thím có thể thấu hiểu như vậy, đột nhiên mị nảy sinh lo lắng có khi nào bác ấy đang nằm vùng ở cái topic này không ahahahahaha!

————————————-

Lầu 8938: Đệt, nếu chân tướng đúng như lầu trên nói thì hay vãi ra luôn, lâu chủ còn viết cả chuyện giường chiếu nữa kìa, mặc dù chỉ là sơ lược, phụttttttt...

————————————-

Lầu 8979 (lâu chủ trả lời): Xin giải đáp thắc mắc của mấy lầu ở trên, tôi cảm thấy mẹ tôi không có mặt ở chỗ này đâu... Bởi vì sau đó bà còn hỏi rất nhiều chuyện về phó bang chủ, trong đó bao gồm cả những yếu tố tôi đã đề cập tới trên topic rồi. Nếu mẹ tôi thực sự đang nằm vùng ở đây, hẳn là bà sẽ không thắc mắc nhiều như vậy.

Thôi nào, nói tiếp về tình huống ngày hôm đó...

Tôi thật sự bị dọa đến điên luôn, vốn định phủ nhận, nhưng mà dưới sự thông minh nhạy bén của ba mẹ, tôi có cảm giác phủ nhận là một chuyện phi thường ngu xuẩn!

Vì thế cho nên tôi im lặng chấp nhận với một thân ướt đẫm mồ hôi.

Sau đó ba tôi gắp cho tôi một cái chân gà, an ủi nói: "Đừng sợ, đàn ông con trai xá gì cái chuyện này đâu."

Mẹ tôi thì trầm ổn mà bóc một con tôm lớn ném vào bát tôi, phụ họa: "Mẹ đây sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, chẳng lẽ còn sợ chuyện con trai come out hả?"

Tôi: "..."

Sau khi trầm mặc một hồi lâu, tôi cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Ba... mẹ... ba mẹ phát hiện ra từ lúc nào? Có phải lần con lấy trộm mặt nạ dưỡng da của mẹ hay không?"

"Không phải," Mẹ tôi nghĩ nghĩ một chút rồi nói, "Từ khi con học lớp 11 đi."

Tôi kinh hãi: "..."

Ba tôi: "Hồi còn học cấp hai ba đã thấy con là lạ, cũng từng nhắc nhở mẹ con phải chú ý đến phương diện này một chút, nhưng mẹ con lại không tin, cứ bảo ba nói hươu nói vượn. Chậc, kết quả đó, thấy chưa?"

Tôi lại càng kinh hãi hơn gấp bội: "..."

Mẹ tôi tà tà liếc mắt nhìn ba tôi một cái, ngay lập tức ba tôi lộ ra biểu tình "Nhìn cái gì, anh vốn thông minh nhạy bén hơn em, tâm phục khẩu phục đi".

Tôi không dám nói cho ba mẹ biết kỳ thực lúc mười mấy tuổi tôi vẫn tương đối thẳng, bởi vì sợ bọn họ nghĩ tôi có khả năng quay sang thích con gái một lần nữa, cho nên tôi đành chấp nhận giả thiết mình cong bẩm sinh này.

Tiêu hóa thông tin trong chốc lát, tôi lại hỏi: "Vậy ba mẹ làm sao biết con... là gay?"

Ba tôi hàm hồ nói: "Cảm giác, cũng không nói rõ ra được, chắc là hiểu con không ai bằng cha đi."

Mẹ tôi thì nhéo lên mặt tôi một cái: "Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mà."

Trong lúc nhất thời, tôi bỗng hiểu ra tất cả: "..."

Không thể nào, bộ dáng tôi thực sự khát khao bị người chịch đến như vậy sao?

————————————-

Lầu 8986: Xong rồi đấy, mị thật muốn nhìn ảnh lâu chủ một lần, để xem bé gei mắt thường cũng có thể nhận dạng được nó ra sao~ ha ha ha ha...

————————————-

Lầu 8997: Ba mẹ lâu chủ thực dễ thương! Nếu phụ huynh trên toàn thiên hạ đều sáng suốt như vậy thì tốt đẹp biết bao.

————————————-

Lầu 9000: Thực sự.

————————————-

Lầu 9056 (lâu chủ trả lời): Nếu ba mẹ tôi đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng thành thật ca ngợi phó bang chủ một phen, tâng bốc anh ấy lên thẳng trời xanh không cách nào tiếp đất, thậm chí càng tâng bốc tôi càng thấy tự kinh hãi chính mình.

Tôi: "Ba, mẹ, thật sự là anh ấy đối với con tốt lắm, rất rất yêu con."

Mẹ tôi: "Ờ."

Tôi: "Con cũng thực thương anh ấy."

Mẹ tôi cười nhạo: "Tên ngốc cũng có thể nhìn ra."

Tôi xấu hổ vô cùng: "Con và anh ấy như vậy... Ba mẹ thật sự không phản đối à?"

Ba tôi thở dài, nghiêm túc nói: "Con đường hai đứa chọn vô cùng không dễ đi, sẽ có rất nhiều trở ngại, thành kiến của xã hội, kỳ thị của người đời, áp lực của dư luận, miệng lưỡi của thế gian... Tất cả những thứ đó đều không ngăn cản được, tương lai khi con bước vào xã hội, phải chuẩn bị tâm lý từ đầu."

Tôi đáp: "Con hiểu."

Kỳ thực, thỉnh thoảng trên topic này cũng có những người bình luận rằng nam nam yêu nhau là biến thái, tất nhiên ngay sau đó bọn hắn bị nã đạn rồi chết lâm sàng, nhưng mà tôi biết hiện tại vẫn có nhiều người cũng không thể tiếp thu loại chuyện này. Song tất cả những bình luận trái chiều ấy cũng như toàn bộ chướng ngại trong tương lai, tôi đều đã cân nhắc một lần ngay tại khoảnh khắc tỏ tình với anh ở bên vòng xoay ngựa gỗ... Tôi không sợ hãi một chút nào cả.

Ba tôi dùng sức xoa đầu tôi một phát, nói: "Nếu đường con chọn nhiều chông gai, vậy thì ba mẹ càng phải đứng về phía con. Con trai, con phải nhớ một điều, bất kể lúc nào, người nhà đều là hậu phương vững chắc của con chứ không phải trở ngại con cần chống trả. Con được vui vẻ hạnh phúc chính là điều quan trọng nhất đối với ba me, tất cả những thứ khác đều phải xếp ở đằng sau. Vì thế cho nên, sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho ba mẹ biết, đừng một mình cất giấu ở trong lòng."

Không sợ các thím chê cười, ba tôi vừa dứt lời, tôi liền òa khóc. Thấy tôi nức nở ba mẹ liền dỗ dành tôi, thế nhưng bọn họ càng dỗ, tôi lại càng khóc dữ dội hơn nữa, khóc đến hít thở không thông luôn.

Sau khi khóc một thôi một hồi, ba mẹ tôi liền thay nhau ra trận phổ cập cho tôi một loạt kiến thức về tình yêu đồng tính suốt ba tiếng đồng hồ. Bọn họ giảng giải từ cách phòng chống những bệnh tật thông thường cho đến việc bảo vệ sức khỏe hàng ngày, còn kể ra những vụ việc đăng trên báo mạng đồng thời nhắc nhở tôi chú ý tự bảo vệ mình, cuối cùng lại nói tới chính sách hôn nhân đồng giới ở các quốc gia thời điểm hiện tại, phân tích và định hướng cho tôi về kế hoạch tương lai...

Xem ra bọn họ đã tìm hiểu không ít, quả thực tôi chẳng biết làm sao cho phải, suốt cả cuộc trò chuyện chỉ có thể lệ nóng doanh tròng mà thôi.

Ba mẹ tôi quá tốt, tôi nhất định phải yêu thương bọn họ cả đời!

————————————-

Lầu 9058: Có thể thuận lợi come out thì tốt quá rồi, khi nào thím mới để phó bang chủ dùng danh nghĩa bạn trai đến gặp phụ huynh ể.

————————————-

Lầu 9071 (lâu chủ trả lời): @Lầu 9058, kỳ thực, tôi đã mang phó bang chủ về nhà rồi.

Chính là đêm qua đó~ ha ha ha ha!

Hơn nữa, lúc này anh ấy đang ngồi trong phòng khách nhà tôi đánh cờ với ba tôi. Ầy, ba tôi đã thắng liên tục ba ván rồi cho nên phi thường hài lòng với biểu hiện của anh ấy!

Ngày hôm qua, trước mặt ba mẹ tôi anh ấy đã cam đoan, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho tôi, tuyệt đối không để tôi phải chịu một chút ủy khuất nào. Bộ dáng của anh lúc ấy của thực là đẹp trai quá trời quá đất! Tuy câu trả lời của mẹ khiến tôi có chút hoài nghi rằng thực ra phó bang chủ mới con ruột của bà: Nếu tương lai thằng XX có bắt nạt con, làm chuyện gì có lỗi với con, con nhất định phải nói với bác, bác sẽ đánh cho nó què luôn...

Thật sự là phi thường ủy khuất!

Tôi lại là loại người như thế hay sao, hửm?

————————————-

Lầu 9079: Chúc mừng lâu chủ!

Không hiểu sao mị lại có cảm giác như đang được xem một bộ phim truyền hình dần dần đi tới hồi kết viên mãn ấy, tựa hồ sắp sửa nhìn thấy một chữ END hiện lên trên màn ảnh vậy... tự nhiên có chút thương cảm là thế quái nàooooooooo?

SHOW ÂN ÁI ĐỀU PHẢI CHẾTChương 51 – Giang hồ ơi, xin cho chúng tôi nói lời cáo biệt!Edit: MimiBeta: Chi****

Lầu 9779 (lâu chủ trả lời): Thật lâu không mò lên diễn đàn, còn có ai nhớ tôi không?

Nếu không ai nhớ ngày mai tôi liền hỏi lại một lần nữa.

—————————————–

Lầu 9783: Đương nhiên là nhớ! Đậu má, lâu chủ bọn mị chờ thím thật cực khổ nha! Hiện tại thím đã chịu cập nhật topic, có phải chuyện tình xa cách nghìn trùng của thím và phó bang chủ đã tu thành chính quả rồi hay khônggggggggg?

—————————————–

Lầu 9788: Lâu chủ lặn lâu như thế, có phải có thật nhiều thật nhiều xương chuẩn bị ném ra hơmmmmm?

—————————————–

Lầu 9846 (lâu chủ trả lời): Oán niệm của các thím sắp nhấn chìm tôi rồi đấy...

Kỳ thực tôi lặn lâu như vậy là vì chẳng có gì đặc biệt để thông báo cả, tôi và phó bang chủ vẫn hạnh phúc bên nhau, ngày nào cũng sống trong yêu đương ngọt lịm và năm tháng bình yên, ngay cả cãi nhau cũng chưa từng có. Dù sao thì ưu điểm lớn nhất của tôi chính là tâm tư rộng lớn bao la, còn anh ấy lại đặc biệt nuông chiều tôi chứ, ha ha ha.

Được rồi, bắt đầu đi vào báo cáo một ít chi tiết quan trọng nhé.

Đầu tiên là, tình yêu cách trở núi sông của chúng tôi đã tu thành chính quả, một thời gian trước anh ấy được thuyên chuyển công tác tới chỗ tôi sau ba năm đóng đô ở khu vực phía Bắc.

Vừa nhận được quyết định điều động nhân sự, phó bang chủ liền gói ghém hành lý chuyển thẳng tới địa chỉ trường học của tôi. Trong lúc chờ anh ấy tới tiếp nhận công việc, tôi liền thuê một căn hộ ở gần công ty mới của anh. Căn hộ bao gồm hai phòng ngủ một phòng khách, ánh sáng chan hòa, buổi trưa mặt trời có thể xuyên qua khung cửa sổ sát đất để chiếu thẳng vào phòng ngủ, ấm áp cực kỳ, tôi vừa liếc mắt một cái đã ưng. Sau khi thanh toán tiền thuê nhà, chiều nào tôi cũng dành thời gian tới đây dọn dẹp, phân loại và sắp xếp đồ đạc của anh đâu ra đấy, đồng thời đi mua chút đồ gia dụng thông thường, kê thêm một cái tủ và một giá sách. Tôi cải tạo một gian phòng thành phòng làm việc, mỗi lần tưởng tượng tới viễn cảnh anh ấy ngồi thiết kế còn tôi nằm đọc sách ở cạnh bên, tôi liền cảm thấy khí thế bừng bừng. Nội thất trong phòng làm việc tôi cố gắng bố trí dựa theo những gì nhìn thấy khi gọi video với anh, phòng ngủ thì rất có không khí của gia đình, chỉ thiếu mỗi một ông chồng đẹp trai lai láng đi ra đi vào nữa là đủ.

Ngày anh đặt chân tới nơi đây, tôi liền dẫn anh ấy đi xem nhà. Bởi vì muốn dành cho anh ấy một niềm vui bất ngờ, cho nên trước đó tôi vẫn bảo anh cứ ở nhà tôi một vài ngày tới khi tìm được phòng ốc, kết quả phó bang chủ thanh cao điềm tĩnh của tôi vừa nhìn thấy căn hộ nọ, đích thực sợ đến ngây người.

Tôi hắng giọng, đứng ở ngoài cửa, dùng giọng điệu nghiêm trang chững chạc của một nhân viên môi giới nhà đất nói: "Tiên sinh, ngài thấy thế nào, địa thế đẹp tiện đi làm, dưới lầu là siêu thị, đối diện có công viên, hai phòng nhỏ một phòng khách tiện nghi đầy đủ, đồ dùng sinh hoạt chẳng thiếu một cái gì, nội thất trong phòng làm việc là căn cứ vào thư phòng trước đây của ngài để bố trí, có phải cực kỳ có cảm giác "về nhà" hay không..."

Anh ấy không thể tin mà nhìn tôi, ánh mắt tựa hồ tỏa sáng.

Tôi hất tóc một phen, bày ra bộ dáng siêu đẹp trai mà liếc mắt đưa tình với anh một cái, hỏi: "Thế nào, có phải rất thích hay không? Có phải yêu chết em rồi? Có phải chỉ hận không thể vật em xuống đại chiến ba trăm hiệp không hả?"

Anh ấy lần lượt trả lời từng câu hỏi của tôi: "Phải. Phải. Phải."

Tôi ngả người xuống ghế sa lông, tự cởi hai nút áo trên cùng: "Thế thì còn chờ gì nữa, người anh em, đến đây nào!"

Phần kế tiếp chính là không thể miêu tả được!

—————————————–

Lầu 9851: Trời ạ! Có phải mị nhìn nhầm không, lâu chủ thế nhưng đã biến thành dụ thụ!

—————————————–

Lầu 9857: Xem ra thời gian này phó bang chủ đã phải mất không ít công dạy dỗ, nhưng mà cái cách xưng hô "người anh em" thế quái nào vẫn không thay đổi vậy, mà thôi cũng chẳng sao, lâu dần cũng thành quen cmnr...

—————————————–

Lầu 9899 (lâu chủ trả lời): Sau phân đoạn không thể miêu tả bằng lời, tôi nằm trên ghế sa lông thả lỏng toàn thân, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn mà ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

Thế nhưng lúc ấy, phó bang chủ lại mặc quần áo chỉnh tề, lấy một cái hộp nhẫn ra khỏi va li hành lý, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt tôi, mang theo vẻ mặt thần thần bí bí mỉm cười.

Tôi trợn mắt há hốc miệng mà ngồi dậy, đem quần ship còn vắt vẻo trên cổ chân mặc vào, lại cấp tốc chỉnh trang quần áo, vuốt tóc vuốt tai, lộ ra biểu tình đoan trang rụt rè đứng thẳng trước mặt anh ấy.

Phó bang chủ mở hộp nhẫn ra, vừa liếc mắt một cái tôi đã lập tức nhận ra cặp nhẫn ở bên trong – chính là phiên bản hiện thực hóa của bản thiết kế mà anh ấy từng gửi cho tôi qua YY thật lâu trước đó. Cặp nhẫn mang đậm âm hưởng Trung Hoa, độc đáo mà xinh đẹp, lúc ấy tôi vừa nhìn vào bản thiết kế đã cảm thấy thích rồi.

"Anh tự tay thiết kế." Phó bang chủ nói, "Độc nhất vô nhị, toàn thế giới này chỉ có một đôi duy nhất mà thôi."

Tôi không biết vận dùng lời ngon tiếng ngọt, đành đơn giản nói: "Thật đẹp, rất vừa mắt, chồng em thực sự là một thiên tài."

Anh ấy hài lòng mà nở nụ cười.

Tôi: "Mau đeo lên cho em đi."

Sau đó anh ấy cầm lấy một chiếc nhẫn, nắm lấy tay tôi đưa lên bên miệng hôn một cái rồi mới lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của tôi. Xong đâu đó anh lại cầm chiếc nhẫn còn lại đưa tôi và nói: "Em đeo cho anh."

Tôi kéo anh đứng dậy, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà quỳ một gối xuống trước mặt anh. Phó bang chủ không kịp ngăn cản chỉ đành nhìn tôi cầm lấy tay anh, hôn nhẹ một cái rồi đeo nhẫn vào.

Phó bang chủ: "..."

Tôi nói: "Thế này xem như kết hôn rồi nhé, về sau chúng ta là hai người đàn ông đã có gia đình."

Anh ấy một phen kéo tôi ôm vào trong ngực: "Bảo bối mau đứng lên."

Chúng tôi gắt gao nắm chặt bàn tay đeo nhẫn của nhau, kề vai đứng trong căn hộ nhỏ bé của mình, hạnh phúc đến không thể nào tưởng tượng. Làn gió mang theo hơi thở ấm áp thổi tung tấm rèm, mây trắng biếng nhác trôi nổi ở cuối chân trời, chuông gió leng keng reo vang từng tiếng kéo theo những cái bóng không ngừng dao động trên sàn nhà, ánh mặt trời tinh khôi trong vắt bị khung cửa sổ phân thành những ô vuông nhỏ, tôi nắm chặt tay anh, trong lòng chỉ cảm thấy ấm nóng ngọt ngào, tựa như đang được ngâm mình trong nước mật.

—————————————–

Lầu 9903: Đột tử tại chỗ vì mật ngọt, có lẽ mị không cần nói chuyện yêu đương chi hết nữa rồi!

—————————————–

Lầu 9904: Sút lầu trên, khi nào muốn yêu đương thì hãy tới topic này xơi đường xơi mật... Lâu chủ đừng có dừng lại nhaaaaaaa, nói về chút chuyện thường ngày đuy!

—————————————–

Lầu 9999 (lâu chủ trả lời): Nói về chuyện sau này.

Tôi vô cùng may mắn được nhận vào thực tập ở một công ty gần chỗ phó bang chủ làm việc. Hai năm đầu đại học tôi có phần buông thả cho nên nếu thành tích cứ tiếp tục đi xuống thì tốt nghiệp sẽ là một chuyện thực khó khăn, may là tôi đã kịp dừng cương trước bờ vực thẳm, hối cải để làm lại cuộc đời, hoàn toàn cai nghiện game online, cố sức học hành chăm chỉ hai năm cuối cùng, nhờ thế mà tìm việc làm không đến nỗi khó khăn.

Tôi phải cố gắng, phải nỗ lực kiếm tiền, để tương lai có thể cưng chiều anh như anh đã làm với tôi vậy!

Đúng thế đấy, tôi là một tiểu thụ rất có khát vọng và chí khí nha!

Bởi vì ngay từ đầu đã quý phó bang chủ, cho nên sau khi ba mẹ biết chúng tôi ở chung thì cũng chẳng có ý kiến gì. Ba tôi mua một cái bể cá lớn, thả hai con cá vàng vào trong đó, để chúng tôi đặt ở hướng Tây Nam chiêu tài... còn mẹ tôi hễ cứ nấu được món gì ngon ngon thì đều bỏ vào cặp lồng mang sang chỗ chúng tôi một ít. Tóm lại cuộc sống đặc biệt hài hòa, tôi còn định nuôi một con mèo nhỏ, để một nhà năm miệng chúng tôi cùng nhau hưởng thụ lạc thú nhân sinh.

Về cái game mà tôi ham mê lúc trước, hiện tại người chơi đã ít đi rất nhiều, một vài server thì còn tàm tạm, ví như server tôi chơi từ trước tới nay vẫn là khá đông vui, do đó công ty game có gộp server mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh trở thành một hệ thống bỏ hoang. Hơn nữa, cứ chơi mãi một trò tôi và phó bang chủ cũng cảm thấy có phần ngán ngẩm.

Vì thế cho nên chúng tôi liền rủ nhau chạy sang game huyền huyễn Tây phương mới đang rất hot gần đây. Hiện tại chúng tôi đã không còn nghiện game nữa, một ngày nhiều lắm chỉ chơi khoảng hai ba tiếng để thư giãn một chút mà thôi.

Người ta vẫn nói ngoài đời thiếu cái gì thì trên mạng ảo liền muốn kiếm tìm cái đó, lần này thời điểm chọn nhân vật tôi đặc biệt nhắm vào một chiến sĩ đầu trâu uy mãnh. Khi phó bang chủ nhìn thấy nhân vật của tôi, thiếu chút nữa đã phun cà phê lên màn hình máy tính.

Tôi vừa thiết lập tạo hình rậu ria cho chiến sĩ đầu trâu của mình, vừa hỏi: "Thế nào, có phải vô cùng dũng mãnh rắn rỏi hay không?"

Phó bang chủ lộ ra biểu tình phi thường đau khổ.

Tôi nhìn thoáng pháp sư nhân loại của anh, lại lên tiếng: "... Không thì em chơi acc nữ nhé?"

Phó bang chủ nhanh chóng đáp lời: "Được đấy."

Tôi lập tức thay đổi tùy chọn thành nữ chiến sĩ đầu trâu.

Phó bang chủ giơ tay đỡ trán sau đó triệt để rơi vào trầm mặc: "..."

Tôi: "Nữ chiến sĩ đầu trâu này, có lẽ trên toàn server cũng chỉ có vài người chơi."

Phó bang chủ: "Em cũng biết hả."

Tôi: "Vậy chẳng phải em sẽ rất được săn đón à?"

Phó bang chủ: "Bảo bối, em nghĩ nhiều quá rồi."

Tôi "ừm" một tiếng sau đó lập tức đổi trở về nhân vật nam.

Phó bang chủ trừ việc đè tôi lên ghế mà gây khó dễ ra thì cũng chẳng có biện pháp nào khác cả.

Đúng rồi, đôi chồng chồng Suất – Bỉ vẫn luôn cố thủ ở game cũ, thỉnh thoảng tôi và phó bang chủ cũng tới thăm bọn hắn, đồng thời khuyến khích bọn hắn chạy sang game mới cùng chơi. Vì thế sau cái ngày game cũ hoàn toàn đóng cửa, bọn họ rốt cuộc cũng mò sang đây, vẫn show ân ái đến mù mắt chó của mọi người xung quanh, cũng vẫn đem game bàn phím chơi thành toàn tức. Thế nhưng hiện tại tôi và phó bang chủ hoàn toàn không nao núng, bọn hắn show chúng tôi cũng show. Do đó nhóm bạn bè thân thiết của tôi ở cái game này nhanh chóng bị sự khiếp sợ khi phải đối diện với bốn tên gei mặt dày show ân ái chi phối, ha ha ha ha.

Thực sự thì lúc đầu tôi cảm thấy bọn hắn yêu đương mù quáng như vậy là rất rất ngu, nếu không thì sao tôi lại mò lên đây mở topic bóc phốt chứ. Song cẩn thận ngẫm lại, cuộc đời này có mấy ai gặp được một người nguyện ý đùa giỡn như con nít với mình ở trong game quanh năm suốt tháng như vậy? Đây tuyệt đối là chân ái, tôi tâm phục khẩu phục rồi. B và S có thể đến với nhau, thật sự là hạnh phúc vô vàn mà cũng là may mắn đến cực hạn.

Chúc cho bọn hắn luôn luôn hạnh phúc, chúc chúng tôi gắn bó bền lâu, cũng chúc tất cả những ai theo dõi topic này có được một đời bình an vui vẻ. Cảm ơn các thím đã bày mưu tính kế giúp tôi, cảm ơn vì các thím đã quan tâm thăm hỏi cũng như cổ vũ tinh thần cho tôi, cảm ơn các thím đã không ngừng gán ghép và chém gió khiến tôi cong dần. Cảm ơn tất cả, chúc cho mọi người đều có thể tìm thấy bến bờ hạnh phúc.

Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, huynh đệ tỉ muội khắp chốn giang hồ à, chúng tôi xin cáo biệt.

Chương 52: [Phiên ngoại] – Một ngày của Hội Trần và Tần Mộ VũEdit: MimiBeta: Chi****

Tạm biệt thế giới game cũ, Hội Trần và Tần Mộ Vũ liền bắt đầu bước vào cuộc sống trong game mới.

Quản lý hệ thống game mới là một AI không có ý thức cá nhân. Trong mắt một AI đã có độ trưởng thành cao như Tần Mộ Vũ, sức uy hiếp của nó quả thực không hơn một cái máy vi tình bình thường cả. Vì thế cho nên Tần Mộ Vũ vẫn làm chủ toàn bộ thế giới như lúc trước, giấu AI chăm sóc khách hàng của game này, âm thầm đánh thức ý thức của nhóm NPC, như vậy Hội Trần vẫn có thể tự do giao lưu với bọn chúng như trong thế giới cũ.

Thế giới mới có bối cảnh Tây phương huyền huyễn, khi vừa tới ngày nào Hội Trần cũng hưng trí bừng bừng mà lôi kéo Tần Mộ Vũ đi thám hiểm khắp nơi. Bọn hắn cưỡi thú một sừng chạy từ Đông sang Tây của đại lục ảo tưởng: tới nhà máy chế tạo vũ khí của tộc người lùn tìm hiểu khoa học kỹ thuật bí mật, ăn bánh mì đen, giúp vương hậu của tộc này tết tóc; đi sào huyệt long tộc ở lòng núi lửa xem trứng rồng, nhìn đại vương long tộc nuốt gọn ba mươi ống lưu huỳnh trong quá trình chiến đấu; đến vùng đất bất tử của tộc bóng ma xem nhạc hội, chiêm ngưỡng những bộ xương khô mặc lễ phục như thật mà gảy các loại nhạc khí làm bằng xương; nếm thử rượu ủ bằng ánh trăng của tộc tinh linh, uống thứ nước suối nghe nói chỉ cần một hơi đã có thể khiến người ta chìm vào mộng đẹp... Quả thực còn có thú vị hơn cả đi du lịch vòng quanh thế giới ở ngoài đời.

Thế nhưng thời gian trôi qua, thỉnh thoảng Hội Trần cũng sẽ hoài niệm thế giới game ngày trước cùng nhà cửa vườn tược ngày xưa. Khi đó năng lực của Tần Mộ Vũ còn chưa mạnh mẽ như bây giờ, rất nhiều đồ vật trong nông trại đều do bọn hắn tự tay bố trí, cho nên Hội Trần đặc biệt có nhiều tình cảm. Vì thế hôm nay, Tần Mộ Vũ mang Hội Trần trở về thế giới cũ dạo chơi. Toàn bộ thế giới có bối bảnh tu chân cổ đại ấy đã bị Tần Mộ Vũ thu hồi ngay vào ngày game đóng cửa, về sau lại được hắn an bài ở một không gian bí ẩn trên internet. Nhóm NPC cũng bắt đầu an cư lạc nghiệp ở đây, Tần Mộ Vũ để cho bọn họ một nguồn tài nguyên phong phú, tốc độ làm mới của hoa mầu, động thực vật, khoáng thạch đều rất nhanh, khiến cho NPC nào cũng thoải mái và vui vẻ. Vì lẽ đó, không khí nơi đây có vài phần tương tự một chốn đào nguyên.

Hội Trần hàn huyên với nhóm NPC quen biết trong chốc lát, cảm thấy mỹ mãn rồi mới đi vuốt lông đám mèo hoang trong thành chủ, sau đó thoải mái uống rượu và phơi nắng. Tần Mộ Vũ ở một bên lén lút đi đi lại lại vài vòng, kế đó bất chợt vung tay, tất cả NPC trong thành liền hóa thành muôn vàn đốm sáng như cái đêm trước ngày game đóng cửa, từ từ chui vào lòng bàn tay hắn.

Hội Trần sửng sốt: "Anh thu hồi bọn họ làm gì?"

Tần Mộ Vũ thỏa mãn đảo mắt nhìn quanh tòa thành đã không còn có một bóng người, nói: "Có nhớ cái câu em đã nói vào cái đêm trước ngày game đóng cửa không?"

Hội Trần nhíu mày: "Nói nhiều lắm, câu nào?"

Tần Mộ Vũ: "Em nói em muốn thừa dịp tất cả NPC biến mất, cùng anh chịch một phát ở giữa thành."

Hội Trần: "..."

Tần Mộ Vũ: "Bảo bối, em muốn ở chỗ nào? Trong đình nghỉ mát? Hay trên nóc đình?"

Hội Trần run rẩy khóe miệng: "Em thuận miệng nói bừa thôi, anh không cần phải nhớ rõ như vậy..."

Tần Mộ Vũ dùng ngón trỏ ấn ấn lên huyệt Thái Dương của mình, vờ vịt mà tỏ vẻ buồn rầu nói: "Không có biện pháp, trí nhớ của anh quá tốt."

Sau đó mặt Hội Trần chậm rãi đỏ lên.

Tần Mộ Vũ thì tràn đầy chờ mong nhìn hắn.

Hội Trần đỏ mặt ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng triệu hồi tọa kỵ phi thân lên ngựa, bỏ chạy lấy người, để lại một mình Tần Mộ Vũ đứng ngốc ngay tại chỗ.

Tần Mộ Vũ: "..."

Mười giây sau, Hội Trần lộ ra vẻ mặt giống như gặp quỷ khi phát hiện mình đang lao như bay về phía bóng lưng Tần Mộ Vũ. Hắn buồn bực nói: "Quỷ chặn đường à."

Tần Mộ Vũ thấp giọng cười, xoay người búng tay một cái, con ngựa dưới thân Hội Trần lập tức biến thành một đốm sáng rồi biến mất. Tần Mộ Vũ một phen bổ nhào lên thân thể người vừa rơi xuống, túi bụi hôn lên.

Thành chủ yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng châm rơi, tiếng côn trùng kêu vang cũng dần dần tắt lịm, đây là thế giới hai người thuần túy, ngay cả vi sinh vật cũng không hề tồn tại. Hội Trần ngồi trên bậc thang cao nhất của đình nghỉ mát ở trung tâm thành chủ, Tần Mộ Vũ nửa quỳ ở giữa hai chân đối phương, nhẹ nhàng hôn lên gò má và bờ môi hắn, lướt ngón tay xuống đai lưng của Hội Trần chậm rãi gỡ nút thắt trên miếng vải dệt màu xanh lục đó. Theo sự lơi lỏng của trói buộc, tầng tầng lớp lớp gấm vóc mát lạnh từ từ trượt xuống, để lộ thân thể vốn được che giấu dưới một lớp vải dày, đường xương quai xanh quyến rũ cùng bả vai thanh mảnh và làn da trắng trẻo nõn nà, tất cả đều tựa như hoa như ngọc. Hội Trần miễn cưỡng vươn tay mở rộng vạt áo Tần Mộ Vũ, khóe môi khe khẽ cong lên, cái cằm kiêu ngạo thoáng hất lên một chút, song một tia bất an lóe ra từ hàng mi rũ xuống kia đã triệt để bán đứng hắn...

Tần Mộ Vũ phủ lên thân thể Hội Trần, cười cười nói: "Khẩn trương à?"

Hội Trần đặt đầu lên chồng áo mà Tần Mộ Vũ đã tạm thời gấp thành cái gối, bình tĩnh đáp: "Không có."

Tần Mộ Vũ vừa động thân tiến vào, vừa cắn lên vành tai đỏ rực của Hội Trần, thấp giọng nói: "Ngày thường thành chủ này lúc nào cũng tấp nập kẻ đến người đi."

Hội Trần áp lực mà thở dốc.

Tần Mộ Vũ tiếp tục nói: "Trước khi game đóng cửa, trong cái đình này luôn có người bán mứt quả, phía Tây đình có hai khất cái xin cơm, phía Đông có một bà thím xách giỏ đi qua đi lại, phía Bắc thì có ba đứa nhỏ chơi búng bi, em còn nhớ không..."

Hội Trần bị những lời miêu tả đầy kích thích này làm cho xấu hổ khó mà nhịn được, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng thành chủ đầy ắp NPC, nhất thời này sinh một loại ảo giác như đang bị người ta chăm chăm quan sát. Vì thế cơ bắp toàn thân hắn nhất thời căng thẳng, da dẻ trên mặt cũng theo đó mà đỏ ửng lên.

Tần Mộ Vũ thấp giọng rên lên một tiếng, giữ chặt thắt lưng Hội Trần khẽ kéo về phía sau, sung sướng nói: "Bảo bối, kẹp nhẹ chút nào."

Hội Trần oán trách mà trừng mắt nhìn hắn, đỏ mặt tía tai mắng: "Biến thái!"

Tần Mộ Vũ cười cười, hỏi: "Có cảm thấy thực thích, thực kích thích hay không?"

Hội Trần: "..."

Có, nhưng mà em sẽ không nói cho anh biết!

Tần Mộ Vũ gia tăng lực độ, vừa hung hăng xuyên xỏ vừa truy hỏi đến cùng: "Có hay không? Nói thật."

"Anh câm miệng." Hội Trần dùng cẳng chân thon dài quấn lấy thắt lưng Tần Mộ Vũ, vươn tay vòng qua gáy hắn hung hăng kéo xuống để môi mình có thể bịt chặt cái miệng lắm lời của người nọ. Trong phút chốc, hai thân thể trần trụi chẳng chút kiêng nể gì mà quấn quýt lấy nhau...

Không biết qua bao lâu hai người bọn hắn mới xong việc, một lần nữa chỉnh trang quần áo đàng hoàng. Tần Mộ Vũ mở lòng bàn tay, để số liệu của đám NPC bay ra tụ hợp thành hình trở lại, trong nháy mắt thành chủ liền khôi phục vẻ náo nhiệt của mọi ngày. Hội Trần làm như chẳng có chuyện gì phát sinh, cầm vò rượu bị ném sang một bên lúc nãy lên uống vào một ngụm, sau đó đi đến một góc tràn ngập ánh sáng mặt trời ngồi xuống, tóm mấy con mèo lởn vởn gần đó đặt lên đùi mà vuốt ve. Tần Mộ Vũ nở một nụ cười xấu xa rồi đi tới ngồi bên cạnh hắn.

Hội Trần trừng mắt nhìn đối phương: "Biểu tình của anh bình thường một chút có được không?"

Tần Mộ Vũ vẫn cười: "Hiện tại không bình thường à?"

Hội Trần bình tĩnh bày tỏ: "Cười đến là dâm! đãng! Vừa nhìn đã biết mới làm "chuyện tốt" rồi kìa."

Tần Mộ Vũ cọ trán vào trán hắn, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt hay sao?"

Hội Trần quay mặt sang chỗ khác, đứng dậy phủi phủi bụi đất bám trên quần áo rồi đi về phía nông trại của mình, đi được một đoạn lại quay đầu nhìn Tần Mộ Vũ vẫn còn ngồi thừ ở đó, hất hàm, mỉm cười nói: "Đuổi theo đi, về nhà xem thử một chút nào."

Tần Mộ Vũ bật dậy, sải chân chạy tới nắm chặt lấy bàn tay của Hội Trần, nở một nụ cười ấm áp mà vô cùng kiên định.

Đây là nụ cười không bao giờ thay đổi cho dù năm tháng có qua đi, cũng như những kỷ niệm tuyệt vời vĩnh viễn không bao giờ nhạt phai trong kho ký ức của hai người bọn họ. Dẫu thời gian như nước sông ồ ạt đổ về biển lớn, tất cả những gì bọn họ đã trải qua vẫn sẽ sống động, rõ nét như chuyện chỉ mới hôm nào.

— HOÀN —

(13/12/2016 – 05/01/2017)

/Mi/ Vậy là hoàn rồi đó, đứa con thứ hai của mị và Chi đại hiệp đã chào đời~ Sang hố mới hoy nào~~~~~~~

/Chi/ *cảm xúc hỗn loạn ko nói thành lời* :((((   

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz