Shortfic theo bài hát ||All couple||
[Triển Hiên] yêu anh đi mẹ anh bán bánh mì (1)
📌Lưu ý nhẹ:
Truyện được viết lấy cảm hứng từ bài hát, chứ không bám sát 100%.
Có lúc chỉ cần một câu hát, một giai điệu để viết.
_____________________Hiên Thừa một nhân viên bình thường trong công ty tài chính, đang trên đà được đề cử thăng chức. Cuộc sống của cậu hiện tại trôi qua đều đặn, thậm chí có phần tẻ nhạt. Ngoài giờ đi làm, hiếm khi cậu ra ngoài, chỉ buổi sáng tập thể dục hoặc chiều tối chạy bộ mới chịu rời khỏi căn hộ. Còn lại, phần lớn thời gian đều cắm đầu chạy deadline.Cũng bởi cơ hội thăng tiến lần này quá quan trọng, cậu dồn toàn bộ sức lực vào công việc, đến mức bỏ bê cả chuyện ăn uống, sinh hoạt. Nhưng chính sự bất cẩn ấy lại trở thành duyên cớ cho một cuộc gặp gỡ định mệnh.Chiều hôm ấy, sau khi hoàn thành công việc, Hiên Thừa quyết định đi chạy bộ để giải tỏa. Suốt cả ngày nhốt mình trong phòng, nếu không vận động một chút, cậu sợ bản thân thật sự sẽ điên vì làm việc mất. Với tâm thế hừng hực, Hiên Thừa xỏ giày, lao ra ngoài.Thế nhưng, mới chạy được một đoạn, cơ thể đã có dấu hiệu lạ. Chóng mặt, hoa mắt, chân tay bủn rủn. Hiên Thừa vội tìm một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống. Lúc này cậu mới nhận ra cả buổi trưa chưa ăn gì, hẳn là tụt huyết áp. Bụng réo liên hồi, đầu óc thì ong ong."Khốn kiếp cái dự án này..."
Cậu thầm chửi rủa, quyết tâm xong việc nhất định phải ăn một bữa ra trò.Định đứng lên đi mua chút gì đó lót dạ, nhưng cơ thể lúc này nặng trịch, bước cũng khó. Tệ hơn, cậu còn không mang theo ví tiền. Hiên Thừa chỉ biết ngồi bất lực, thở dài. Xui xẻo gì thế này.Ánh mắt lơ đãng của cậu bỗng dừng lại bên cạnh một người đàn ông có vẻ vừa chạy bộ xong, trên tay cầm một túi quẩy nóng hổi. Vàng ươm, giòn rụm, hương thơm dầu mỡ thoảng ra như trêu ngươi.Cái bụng rỗng của Hiên Thừa lúc này như bị tra tấn. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng quay đi... nhưng vẫn lén liếc về phía túi quẩy.Đúng lúc đó, người kia ngẩng đầu nhìn thẳng lại. Ánh mắt giao nhau. Hiên Thừa lập tức đỏ mặt, quay đi, trong lòng thầm rủa bản thân mất mặt. Nhưng chưa kịp dời đi, bụng cậu bất hợp tác mà réo lên "ọc ọc ọc" rõ to.Nếu không phải vì quá mệt, Hiên Thừa chắc chắn đã đứng phắt dậy bỏ đi vì xấu hổ. Ai đời để người lạ thấy cảnh này chứ?Chưa kịp mở miệng giải thích, người kia đã lên tiếng trước, giọng trầm thấp nhưng đầy quan tâm:"Cậu gì ơi... mặt cậu xanh xao quá. Đói à?"Hiên Thừa khựng lại. Trong lòng muốn gật đầu thừa nhận, nhưng vì chút liêm sỉ, cuối cùng lại cố lắc đầu phủ nhận.Người đàn ông kia chỉ khẽ nhếch môi, như nhìn thấu suy nghĩ trong mắt cậu. Anh đưa túi quẩy về phía Hiên Thừa:"Cầm đi. Nhìn cậu thế này, xíu nữa ngất ra đấy. Tôi không đói lắm, cứ ăn đi. Tôi đi trước."Chưa kịp phản ứng, anh đã quay người rời đi.Hiên Thừa ngẩn người, muốn gọi với lại cảm ơn thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Cúi xuống nhìn túi quẩy nóng hổi trong tay, bụng lại sôi lên. Cuối cùng, cậu không kìm nổi, ăn ngấu nghiến, ngon đến mức chẳng mấy chốc đã hết sạch.Ăn xong, Hiên Thừa mới chợt nghĩ ít nhất cũng nên biết tên cửa hàng để mai trả ơn. Trên túi giấy in logo "T&H Bakery". Cậu ghi nhớ kỹ trong đầu.Sáng hôm sau, Hiên Thừa quyết định ghé qua tiệm bánh.Hóa ra, nó nằm ngay gần công ty, cực kỳ tiện lợi."Một chỗ thế này mà trước giờ không biết, đúng là bỏ bê bản thân quá rồi."cậu thầm gõ đầu mình.Nhưng cũng có một thắc mắc... hôm qua chỗ cậu chạy bộ cách đây khá xa, người kia lẽ nào chỉ đi một đoạn dài như thế để mua mỗi túi quẩy?Mang theo sự hiếu kỳ, Hiên Thừa bước vào trong. Tiệm bánh nhỏ nhưng ấm cúng, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi. Cậu tiến đến quầy tính tiền, vừa ngẩng đầu Ánh mắt quen thuộc kia chợt chạm vào cậu.Chính là người đàn ông tối qua.
Bị đơ mất mấy giây, Hiên Thừa chỉ biết cúi đầu chào người trước mặt, trong lòng vừa ngại vừa lúng túng. Không biết trên mặt dính gì mà lúc cậu chào, đối phương lại khẽ bật cười, khiến mặt cậu càng đỏ hơn."À... cảm ơn anh về túi quẩy hôm qua. Hết bao nhiêu tiền để em trả lại?"Triển Hiên khoát tay, giọng điềm nhiên:"Không cần đâu, coi như anh tặng. Mà nó cũng chẳng đáng bao nhiêu cả."Hai bên cứ khách sáo một hồi, cuối cùng Triển Hiên cũng gật đầu đồng ý để cậu "bao một bữa ăn" coi như cảm ơn. Hiên Thừa nghe vậy thì thầm nhẹ nhõm, mua thêm một chiếc bánh mang đi rồi chào tạm biệt, nhanh chóng chạy về công ty.Nhìn dáng vẻ vội vã nhưng đầy sức sống ấy, khóe môi Triển Hiên cong lên. Anh không ngờ trên đời này vẫn có người tràn đầy năng lượng đến thế như một mặt trời nhỏ vậy.Trong suốt buổi làm việc, Hiên Thừa vừa chạy deadline vừa nghĩ xem tối nay nên mời anh đi ăn ở đâu ngon mà vẫn vừa túi tiền. ""Thôi coi như ăn xả hơi một bữa vậy, cũng đáng mà." Cậu tự nhủ.Đồng nghiệp đi ngang còn bất ngờ:"Ê, nay em sao thế? Mặt rạng rỡ như có chuyện vui ấy."Hiên Thừa ngẩng đầu, ngơ ngác:"Hả? Em thấy bình thường mà?""Bình thường cái gì. Mọi ngày em đã tích cực rồi, nay còn y như... mặt trời luôn đó!"Một chị trong phòng ghé lại, nheo mắt trêu:"Thật tình, có phải em đang thích ai không?"Hiên Thừa hoảng hốt xua tay:"Không có đâu ạ! Chắc tại em sắp được thăng chức nên vui thôi."Mọi người cười cười, nhưng ánh mắt nghi ngờ vẫn chưa tan.Tan ca. Hiên Thừa vừa định rẽ qua tiệm bánh tìm Triển Hiên thì chợt thấy một chiếc xe sang bóng loáng dừng ngay trước cửa công ty. Nhiều đồng nghiệp đứng ngắm, xì xào trầm trồ."Chắc là đối tác lớn đến..." Hiên Thừa nghĩ, nhưng khi cửa xe hạ xuống, cậu bàng hoàng.Là Triển Hiên.Anh nhàn nhạt liếc qua dòng người, thấy cậu liền vẫy tay ra hiệu. Hiên Thừa ngẩn ra vài giây, sau đó lóng ngóng bước lên xe, ánh mắt không ngừng đảo khắp nơi. Nội thất sang trọng lóa cả mắt."Thắt dây an toàn." Triển Hiên nhắc nhở, giọng không nhanh không chậm.Hiên Thừa vẫn còn phấn khích vì lần đầu ngồi xe sang, làm theo trong vô thức. Nhưng ngay khoảnh khắc xe lao vút đi, quán tính khiến cậu ngã người về phía trước, suýt đập đầu... thì một bàn tay vững chắc giữ lại.Khoảng cách bất ngờ kéo gần. Hơi thở của Triển Hiên phả ngay bên tai.Hiên Thừa bối rối ngồi thẳng lại, tim đập loạn nhịp. Đúng lúc cậu đang nghĩ cách phá vỡ không khí ngột ngạt thì Triển Hiên mở lời trước:"Anh tên là Triển Hiên. Giờ em muốn ăn ở đâu?""À... em là Hiên Thừa. Mình đến quán XX nhé.""Ừm, được."Chiếc xe tiếp tục lao đi. Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng nhạc du dương nhẹ. Hiên Thừa cảm thấy im lặng này quá áp lực, bèn lên tiếng:"Anh chỉ điều hành một tiệm bánh thôi mà mua được xe thế này rồi sao? Đúng là giỏi thật."Triển Hiên liếc sang, môi khẽ cong:"Sao? Em cũng muốn mua hả?""Vâng. Em sẽ cố gắng làm việc để sau này tậu một chiếc cho ngầu."Câu trả lời ngây thẳng của cậu khiến Triển Hiên bất giác cười nhẹ, rồi buông một câu bâng quơ nhưng sắc bén:"Hay là... yêu anh đi. Anh tặng luôn xe này cho em."...Trong khoảnh khắc ấy, Hiên Thừa ngây ra, không rõ đối phương đùa hay thật. Cậu vội cười trừ, lảng đi, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi bất an khó gọi tên."Đẹp trai, giàu có, chắc chắn là đào hoa... hoặc đã có bạn gái rồi."Cậu tự nhủ. "Loại người như vậy, tuyệt đối không nên dây vào."Thế nhưng, trái tim lại không nghe lời lý trí...___________________"THẬT SỰ LÀ LÃO SẾP Ở CÔNG TY EM CHÈN ÉP NHÂN VIÊN QUÁ ĐÁNG! Ỷ CẤP CAO HƠN RỒI TƯỞNG MUỐN SAI AI LÀ SAI HẢ?!"Hiên Thừa đập bàn cái rầm, mặt đỏ gay, giọng lè nhè."Chờ đó đi... Em mà thi đỗ lần này... cho ông ta biết tay!"Triển Hiên ngồi đối diện, khẽ chau mày:
"Này, em từ từ thôi. Uống vậy là nhiều rồi đó.""Nhiều đâu mà nhiều!" Hiên
Thừa ngửa cổ tu thêm ngụm nữa, phẩy tay. "Hôm nay phải uống cho đã tức. Deadline gì đó... bỏ hết đi!"Ban đầu rõ ràng chỉ hẹn ăn uống nhẹ nhàng, không hiểu sao cuối cùng Hiên Thừa lại gọi rượu.Cậu quên mất tửu lượng của mình kém, càng uống càng hăng, bao nhiêu ấm ức chất chứa đều tuôn ra không kìm nổi.Một người thì say khướt hét ầm lên, một người thì ngồi bất lực, vừa nhìn vừa phải dỗ dành. Trong ánh đèn mờ, Triển Hiên thở dài, khóe môi bất giác cong lên hóa ra, con người tràn đầy năng lượng ban ngày lại có mặt trẻ con thế này khi say.Sáng hôm sau.Hiên Thừa tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Cậu chui khỏi chăn, mơ màng không hiểu mình về được nhà bằng cách nào.Sau khi vội vã vệ sinh cá nhân, cậu xách cặp đi làm như chưa có chuyện gì.Trên đường, tiện thể ghé tiệm bánh mua đồ ăn sáng, nhưng hôm nay không thấy Triển Hiên đâu. Hiên Thừa thoáng thất vọng, nhưng lại tự trấn an: Chắc bận việc gì thôi.Suốt cả ngày làm việc, không hiểu sao cậu cứ bồn chồn, thỉnh thoảng lại lén kiểm tra điện thoại. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi.Đến tối, mệt mỏi lê bước về nhà, cậu khựng lại khi thấy cửa không khóa. Tim đập mạnh, Hiên Thừa vội cầm cây lau nhà ở góc cửa, rón rén bước vào.Trong đầu tưởng tượng ngay cảnh có tên trộm hoặc biến thái nào dám lẻn vào nhà mình, cậu hít sâu, dồn lực định úp sọt..."Rầm!"cây lau nhà vừa giơ lên thì
"tên trộm" quay lại.Hiên Thừa chết sững.Người đó là Triển Hiên.Căn phòng vốn bừa bộn giờ ngăn nắp hẳn. Bàn ăn còn bày biện đầy đủ đồ ăn thơm phức.Hiên Thừa ngơ ngác, tay vẫn nắm chặt cán lau nhà:"Anh... anh làm gì trong nhà tôi vậy?"Triển Hiên nhàn nhạt đáp, như thể chuyện hiển nhiên:"Hôm qua em say đến mức không đứng nổi. Anh đưa về. Thấy nhà bừa quá, tiện dọn luôn. Nhân tiện... nấu ít đồ cho em."Hiên Thừa chết lặng. Rõ ràng trong lòng đang rối tung, nhưng bụng lại phản bội kêu ọt ọt ọt. Cuối cùng, cậu ngồi xuống, vừa ăn vừa lí nhí:"Ờ... cảm ơn."Hai người vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh. Không khí nhìn thì bình thường, nhưng trong lòng Hiên Thừa lại càng thấy... sai sai.
Bởi lẽ, mối quan hệ này dường như đang vượt quá giới hạn quen biết bình thường rồi.___________________Chúc mọi người nghỉ lễ 02/09 vui vẻ 🇻🇳
Truyện được viết lấy cảm hứng từ bài hát, chứ không bám sát 100%.
Có lúc chỉ cần một câu hát, một giai điệu để viết.
_____________________Hiên Thừa một nhân viên bình thường trong công ty tài chính, đang trên đà được đề cử thăng chức. Cuộc sống của cậu hiện tại trôi qua đều đặn, thậm chí có phần tẻ nhạt. Ngoài giờ đi làm, hiếm khi cậu ra ngoài, chỉ buổi sáng tập thể dục hoặc chiều tối chạy bộ mới chịu rời khỏi căn hộ. Còn lại, phần lớn thời gian đều cắm đầu chạy deadline.Cũng bởi cơ hội thăng tiến lần này quá quan trọng, cậu dồn toàn bộ sức lực vào công việc, đến mức bỏ bê cả chuyện ăn uống, sinh hoạt. Nhưng chính sự bất cẩn ấy lại trở thành duyên cớ cho một cuộc gặp gỡ định mệnh.Chiều hôm ấy, sau khi hoàn thành công việc, Hiên Thừa quyết định đi chạy bộ để giải tỏa. Suốt cả ngày nhốt mình trong phòng, nếu không vận động một chút, cậu sợ bản thân thật sự sẽ điên vì làm việc mất. Với tâm thế hừng hực, Hiên Thừa xỏ giày, lao ra ngoài.Thế nhưng, mới chạy được một đoạn, cơ thể đã có dấu hiệu lạ. Chóng mặt, hoa mắt, chân tay bủn rủn. Hiên Thừa vội tìm một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống. Lúc này cậu mới nhận ra cả buổi trưa chưa ăn gì, hẳn là tụt huyết áp. Bụng réo liên hồi, đầu óc thì ong ong."Khốn kiếp cái dự án này..."
Cậu thầm chửi rủa, quyết tâm xong việc nhất định phải ăn một bữa ra trò.Định đứng lên đi mua chút gì đó lót dạ, nhưng cơ thể lúc này nặng trịch, bước cũng khó. Tệ hơn, cậu còn không mang theo ví tiền. Hiên Thừa chỉ biết ngồi bất lực, thở dài. Xui xẻo gì thế này.Ánh mắt lơ đãng của cậu bỗng dừng lại bên cạnh một người đàn ông có vẻ vừa chạy bộ xong, trên tay cầm một túi quẩy nóng hổi. Vàng ươm, giòn rụm, hương thơm dầu mỡ thoảng ra như trêu ngươi.Cái bụng rỗng của Hiên Thừa lúc này như bị tra tấn. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng quay đi... nhưng vẫn lén liếc về phía túi quẩy.Đúng lúc đó, người kia ngẩng đầu nhìn thẳng lại. Ánh mắt giao nhau. Hiên Thừa lập tức đỏ mặt, quay đi, trong lòng thầm rủa bản thân mất mặt. Nhưng chưa kịp dời đi, bụng cậu bất hợp tác mà réo lên "ọc ọc ọc" rõ to.Nếu không phải vì quá mệt, Hiên Thừa chắc chắn đã đứng phắt dậy bỏ đi vì xấu hổ. Ai đời để người lạ thấy cảnh này chứ?Chưa kịp mở miệng giải thích, người kia đã lên tiếng trước, giọng trầm thấp nhưng đầy quan tâm:"Cậu gì ơi... mặt cậu xanh xao quá. Đói à?"Hiên Thừa khựng lại. Trong lòng muốn gật đầu thừa nhận, nhưng vì chút liêm sỉ, cuối cùng lại cố lắc đầu phủ nhận.Người đàn ông kia chỉ khẽ nhếch môi, như nhìn thấu suy nghĩ trong mắt cậu. Anh đưa túi quẩy về phía Hiên Thừa:"Cầm đi. Nhìn cậu thế này, xíu nữa ngất ra đấy. Tôi không đói lắm, cứ ăn đi. Tôi đi trước."Chưa kịp phản ứng, anh đã quay người rời đi.Hiên Thừa ngẩn người, muốn gọi với lại cảm ơn thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Cúi xuống nhìn túi quẩy nóng hổi trong tay, bụng lại sôi lên. Cuối cùng, cậu không kìm nổi, ăn ngấu nghiến, ngon đến mức chẳng mấy chốc đã hết sạch.Ăn xong, Hiên Thừa mới chợt nghĩ ít nhất cũng nên biết tên cửa hàng để mai trả ơn. Trên túi giấy in logo "T&H Bakery". Cậu ghi nhớ kỹ trong đầu.Sáng hôm sau, Hiên Thừa quyết định ghé qua tiệm bánh.Hóa ra, nó nằm ngay gần công ty, cực kỳ tiện lợi."Một chỗ thế này mà trước giờ không biết, đúng là bỏ bê bản thân quá rồi."cậu thầm gõ đầu mình.Nhưng cũng có một thắc mắc... hôm qua chỗ cậu chạy bộ cách đây khá xa, người kia lẽ nào chỉ đi một đoạn dài như thế để mua mỗi túi quẩy?Mang theo sự hiếu kỳ, Hiên Thừa bước vào trong. Tiệm bánh nhỏ nhưng ấm cúng, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi. Cậu tiến đến quầy tính tiền, vừa ngẩng đầu Ánh mắt quen thuộc kia chợt chạm vào cậu.Chính là người đàn ông tối qua.
Bị đơ mất mấy giây, Hiên Thừa chỉ biết cúi đầu chào người trước mặt, trong lòng vừa ngại vừa lúng túng. Không biết trên mặt dính gì mà lúc cậu chào, đối phương lại khẽ bật cười, khiến mặt cậu càng đỏ hơn."À... cảm ơn anh về túi quẩy hôm qua. Hết bao nhiêu tiền để em trả lại?"Triển Hiên khoát tay, giọng điềm nhiên:"Không cần đâu, coi như anh tặng. Mà nó cũng chẳng đáng bao nhiêu cả."Hai bên cứ khách sáo một hồi, cuối cùng Triển Hiên cũng gật đầu đồng ý để cậu "bao một bữa ăn" coi như cảm ơn. Hiên Thừa nghe vậy thì thầm nhẹ nhõm, mua thêm một chiếc bánh mang đi rồi chào tạm biệt, nhanh chóng chạy về công ty.Nhìn dáng vẻ vội vã nhưng đầy sức sống ấy, khóe môi Triển Hiên cong lên. Anh không ngờ trên đời này vẫn có người tràn đầy năng lượng đến thế như một mặt trời nhỏ vậy.Trong suốt buổi làm việc, Hiên Thừa vừa chạy deadline vừa nghĩ xem tối nay nên mời anh đi ăn ở đâu ngon mà vẫn vừa túi tiền. ""Thôi coi như ăn xả hơi một bữa vậy, cũng đáng mà." Cậu tự nhủ.Đồng nghiệp đi ngang còn bất ngờ:"Ê, nay em sao thế? Mặt rạng rỡ như có chuyện vui ấy."Hiên Thừa ngẩng đầu, ngơ ngác:"Hả? Em thấy bình thường mà?""Bình thường cái gì. Mọi ngày em đã tích cực rồi, nay còn y như... mặt trời luôn đó!"Một chị trong phòng ghé lại, nheo mắt trêu:"Thật tình, có phải em đang thích ai không?"Hiên Thừa hoảng hốt xua tay:"Không có đâu ạ! Chắc tại em sắp được thăng chức nên vui thôi."Mọi người cười cười, nhưng ánh mắt nghi ngờ vẫn chưa tan.Tan ca. Hiên Thừa vừa định rẽ qua tiệm bánh tìm Triển Hiên thì chợt thấy một chiếc xe sang bóng loáng dừng ngay trước cửa công ty. Nhiều đồng nghiệp đứng ngắm, xì xào trầm trồ."Chắc là đối tác lớn đến..." Hiên Thừa nghĩ, nhưng khi cửa xe hạ xuống, cậu bàng hoàng.Là Triển Hiên.Anh nhàn nhạt liếc qua dòng người, thấy cậu liền vẫy tay ra hiệu. Hiên Thừa ngẩn ra vài giây, sau đó lóng ngóng bước lên xe, ánh mắt không ngừng đảo khắp nơi. Nội thất sang trọng lóa cả mắt."Thắt dây an toàn." Triển Hiên nhắc nhở, giọng không nhanh không chậm.Hiên Thừa vẫn còn phấn khích vì lần đầu ngồi xe sang, làm theo trong vô thức. Nhưng ngay khoảnh khắc xe lao vút đi, quán tính khiến cậu ngã người về phía trước, suýt đập đầu... thì một bàn tay vững chắc giữ lại.Khoảng cách bất ngờ kéo gần. Hơi thở của Triển Hiên phả ngay bên tai.Hiên Thừa bối rối ngồi thẳng lại, tim đập loạn nhịp. Đúng lúc cậu đang nghĩ cách phá vỡ không khí ngột ngạt thì Triển Hiên mở lời trước:"Anh tên là Triển Hiên. Giờ em muốn ăn ở đâu?""À... em là Hiên Thừa. Mình đến quán XX nhé.""Ừm, được."Chiếc xe tiếp tục lao đi. Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng nhạc du dương nhẹ. Hiên Thừa cảm thấy im lặng này quá áp lực, bèn lên tiếng:"Anh chỉ điều hành một tiệm bánh thôi mà mua được xe thế này rồi sao? Đúng là giỏi thật."Triển Hiên liếc sang, môi khẽ cong:"Sao? Em cũng muốn mua hả?""Vâng. Em sẽ cố gắng làm việc để sau này tậu một chiếc cho ngầu."Câu trả lời ngây thẳng của cậu khiến Triển Hiên bất giác cười nhẹ, rồi buông một câu bâng quơ nhưng sắc bén:"Hay là... yêu anh đi. Anh tặng luôn xe này cho em."...Trong khoảnh khắc ấy, Hiên Thừa ngây ra, không rõ đối phương đùa hay thật. Cậu vội cười trừ, lảng đi, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi bất an khó gọi tên."Đẹp trai, giàu có, chắc chắn là đào hoa... hoặc đã có bạn gái rồi."Cậu tự nhủ. "Loại người như vậy, tuyệt đối không nên dây vào."Thế nhưng, trái tim lại không nghe lời lý trí...___________________"THẬT SỰ LÀ LÃO SẾP Ở CÔNG TY EM CHÈN ÉP NHÂN VIÊN QUÁ ĐÁNG! Ỷ CẤP CAO HƠN RỒI TƯỞNG MUỐN SAI AI LÀ SAI HẢ?!"Hiên Thừa đập bàn cái rầm, mặt đỏ gay, giọng lè nhè."Chờ đó đi... Em mà thi đỗ lần này... cho ông ta biết tay!"Triển Hiên ngồi đối diện, khẽ chau mày:
"Này, em từ từ thôi. Uống vậy là nhiều rồi đó.""Nhiều đâu mà nhiều!" Hiên
Thừa ngửa cổ tu thêm ngụm nữa, phẩy tay. "Hôm nay phải uống cho đã tức. Deadline gì đó... bỏ hết đi!"Ban đầu rõ ràng chỉ hẹn ăn uống nhẹ nhàng, không hiểu sao cuối cùng Hiên Thừa lại gọi rượu.Cậu quên mất tửu lượng của mình kém, càng uống càng hăng, bao nhiêu ấm ức chất chứa đều tuôn ra không kìm nổi.Một người thì say khướt hét ầm lên, một người thì ngồi bất lực, vừa nhìn vừa phải dỗ dành. Trong ánh đèn mờ, Triển Hiên thở dài, khóe môi bất giác cong lên hóa ra, con người tràn đầy năng lượng ban ngày lại có mặt trẻ con thế này khi say.Sáng hôm sau.Hiên Thừa tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Cậu chui khỏi chăn, mơ màng không hiểu mình về được nhà bằng cách nào.Sau khi vội vã vệ sinh cá nhân, cậu xách cặp đi làm như chưa có chuyện gì.Trên đường, tiện thể ghé tiệm bánh mua đồ ăn sáng, nhưng hôm nay không thấy Triển Hiên đâu. Hiên Thừa thoáng thất vọng, nhưng lại tự trấn an: Chắc bận việc gì thôi.Suốt cả ngày làm việc, không hiểu sao cậu cứ bồn chồn, thỉnh thoảng lại lén kiểm tra điện thoại. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi.Đến tối, mệt mỏi lê bước về nhà, cậu khựng lại khi thấy cửa không khóa. Tim đập mạnh, Hiên Thừa vội cầm cây lau nhà ở góc cửa, rón rén bước vào.Trong đầu tưởng tượng ngay cảnh có tên trộm hoặc biến thái nào dám lẻn vào nhà mình, cậu hít sâu, dồn lực định úp sọt..."Rầm!"cây lau nhà vừa giơ lên thì
"tên trộm" quay lại.Hiên Thừa chết sững.Người đó là Triển Hiên.Căn phòng vốn bừa bộn giờ ngăn nắp hẳn. Bàn ăn còn bày biện đầy đủ đồ ăn thơm phức.Hiên Thừa ngơ ngác, tay vẫn nắm chặt cán lau nhà:"Anh... anh làm gì trong nhà tôi vậy?"Triển Hiên nhàn nhạt đáp, như thể chuyện hiển nhiên:"Hôm qua em say đến mức không đứng nổi. Anh đưa về. Thấy nhà bừa quá, tiện dọn luôn. Nhân tiện... nấu ít đồ cho em."Hiên Thừa chết lặng. Rõ ràng trong lòng đang rối tung, nhưng bụng lại phản bội kêu ọt ọt ọt. Cuối cùng, cậu ngồi xuống, vừa ăn vừa lí nhí:"Ờ... cảm ơn."Hai người vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh. Không khí nhìn thì bình thường, nhưng trong lòng Hiên Thừa lại càng thấy... sai sai.
Bởi lẽ, mối quan hệ này dường như đang vượt quá giới hạn quen biết bình thường rồi.___________________Chúc mọi người nghỉ lễ 02/09 vui vẻ 🇻🇳
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz