Shortfic Da Den Luc Phai Quen Yulsic Yulti
- Alo?- …- Alo?- Có phải là Jessica không?- Phải. Mình là Jessica. Xin lỗi cho hỏi ai vậy?- Là bạn gái của cậu ấy.- Xin lỗi. Mình không hiểu? Có phải bạn nhầm số không?- Không. Tôi là bạn gái của cậu ấy.- Bạn gái ai?- Cậu ấy. Kwon Yuri.Cô gái đó nói với cô, "Tôi là bạn gái của cậu ấy". Sau khi nghe xong tên "cậu ấy", cô thở dài, uể oải nói :- Ừ xin lỗi. Nhưng tôi mới là hiện tại.Và cúp máy. Máu nóng đã dồn lên tới tận đỉnh đầu. Một ngày đẹp trời, mà sao đi gặp toàn những chuyện đâu đâu.***Việc cậu ngày trước từng yêu một cô gái không phải là chuyện xa lạ với cô. Cô biết điều đó, biết cả việc cậu ấy từng yêu cô ấy như thế nào, biết những điều nỗ lực cậu ấy đã làm vì cô ấy, biết cả trái tim cậu đã đau khi mà tình yêu đó rời xa trong lừa dối và không một chút tôn trọng.Cô biết hết. Nhưng cô thông cảm. Cô rất thông cảm cho cậu. Không phải là tình đầu của một ai đó chẳng có gì là sai cả. Và không phải là một mối tình đầu tốt đẹp thì cũng không có nghĩa là nên chôn vùi mãi mãi, để nhắc nhớ nó như một vết thương rất sâu trong tâm hồn. Cậu cần được tha thứ. Và cô đã tha thứ cho cậu bằng một cách rất nhẹ nhàng. Là quên.Ngày cậu yêu cô, cậu đã rất giản dị nói với cô thế này: "Hãy quên đi những điều đã qua trong quá khứ của Yul. Yul không cảm thấy xấu hổ vì nó. Nhưng vì em là một cô gái tốt, nên em không cần phải biết về nó. Vì đứng trên phương diện tình cảm, nó – cái quá khứ đó – làm người mà em yêu cảm thấy đau".Vì biết cậu cảm thấy đau, cô đã dựa đầu vào vai cậu, vòng đôi tay bé nhỏ của mình ra ôm lấy cậu và thì thầm rất khẽ :- Em biết.Khi bạn thử bắt đầu tình yêu với một ai đó, dù chuyện người ấy làm có động trời đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần người ấy cảm thấy ổn, bạn vẫn có thể chấp nhận.Cũng như vậy, khi bạn bắt đầu tình yêu với một ai đó, chuyện người ấy thấy đau lòng, bạn tuyệt đối né tránh không bao giờ nhắc đến. Vì bạn biết hơn ai hết khi người ấy đau, thì trái tim bạn sẽ vô cùng… vô cùng nhức nhối.Cô đã nghĩ vậy, và hiểu vậy. Để suốt từng ấy tháng năm bên cạnh cậu, cô rất dịu dàng và yêu thương cậu hết mực. Cô biết cậu rất thích hồng bạch, bánh kem và những điều nhẹ nhàng.Cô biết cậu rất thích cà phê đen đắng, kẹo trà chanh và cảm giác một mình.Cô biết tính cậu rất cố chấp. Khi làm gì đều muốn làm đến cùng, không muốn bị ai ngăn cản.Cô biết cậu là một người lặng lẽ, yếu đuối và rất dễ tổn thương…Cô biết hết hết tất cả những điều đó. Bởi vì, cô yêu cậu. Jessica Jung rất rất yêu Kwon Yuri. Và cô nghĩ tình yêu đối với một người, là tự do để người ấy toàn vẹn là chính mình. Và hết lòng hết sức cố gắng khiến người ấy thấy vui vẻ, hạnh phúc. Dù chỉ là trong suy nghĩ, cũng chưa bao giờ cô muốn cậu buồn.Vì vậy mà những lúc bên cậu, cô thường rất vui vẻ. Chỉ cần là ở bên cậu, cô đều cảm thấy vui vẻ. Cô yêu cậu bằng tất cả những gì mình có. Bằng những buổi chiều rất muộn cô đến nhà cậu đưa cho cậu một chai nước suối mát lạnh và vài chiếc bánh bao. Những lần cô dậy từ sớm nấu nướng rồi đi 3 tuyến xe bus sang chỗ cậu thực tập chỉ để đưa cho cậu một hộp cơm vì biết rằng cậu không thể ăn đồ ăn ở ngoài. Những ngày mà cậu mệt mỏi chỉ muốn ở một mình, cô lại lặng lẽ viết những tấm thiệp đỏ, trang trí bằng những hình thù ngộ nghĩnh, đan cài cảm xúc tươi vui và đầy an ủi cho cậu. Những lần mà cô mặc một chiếc váy trắng tinh, thả xõa tóc, ôm bó hoa hồng bạch đứng trước cổng trường cậu, cười rạng rỡ khi cậu bước đến. Bằng tất cả tình cảm của mình, cô chỉ muốn làm những điều tốt nhất có thể cho cậu. Nhiều lúc bạn bè cô và cả cậu đều đặt ra một câu hỏi, Kwon Yuri đã làm gì mà được Jessica yêu thương nhiều đến như thế.Thật ra, cậu chẳng làm gì quá nhiều cả. Cậu chỉ bước chân vào cuộc đời cô. Trao tình cảm và một trái tim đầy thương tổn của mình cho cô. Thi thoảng làm cô bật khóc vì hạnh phúc, thường xuyên khiến cô gai người vì sự im lặng. Cậu chỉ yêu cô chừng mực và vừa phải như một con chim đã sợ cành cây cong. Cậu luôn né tránh, luôn sợ hãi, luôn cô lập, luôn im lặng, và luôn làm cô tổn thương, dù cho cô biết, cậu ấy thật tâm một lòng một dạ yêu mình.Thật ra, cậu chẳng có gì tốt. Một người như cậu chẳng có gì tốt. Nhưng mà mọi người vẫn thấy đấy, cô vẫn yêu cậu, dịu dàng và đầy can đảm. ***Rồi tới khi cô gái đó xuất hiện và quyết tâm đảo lộn mọi thứ.Cậu tới tìm cô. Nhìn sâu vào mắt cậu, cô biết cậu không ổn. Cô chỉ thở dài rất khẽ, sau đó lấp liếm bằng một nụ cười.- Yul có muốn đi cà phê phim không?Một trà bạc hà và một cà phê đen đặc. Căn phòng nhỏ vô cùng ấm cúng. Bộ phim cô chọn vừa nhẹ nhàng vừa hài hước lại tình cảm. Dự đoán là phim bom tấn của năm. Nhưng mà chẳng ai còn tâm trí để thưởng thức bộ phim đó nữa.Cốc cà phê đã cạn đáy mà ly trà bạc hà vẫn còn nguyên. Cô nhăn mặt, le lưỡi cười :- Lần đầu uống cà phê đen. Quả thực là không quen.- Ngốc! Sao lại uống làm gì? Em có biết uống đâu? Rồi say cà phê ra đó đấy.Cô lắc đầu, nắm lấy tay cậu và áp lên má mình.- Những điều Yul thích, em đều muốn thử dù chỉ một chút. Em muốn nhìn nhận cuộc sống này bằng ánh mắt của Yul. Vì, em muốn hiểu Yul.Cậu gật đầu, nhắm mắt. Cô cũng nhắm mắt, cố ngăn cho nước mắt mình khỏi rơi ra. Vì cô biết giờ phút này, vị đắng chát trong cổ họng cô cũng không đắng bằng trái tim cô lúc ấy. Cô biết, cậu đã chông chênh. Cô biết, cô gái ấy vẫn còn quá nhiều sức ảnh hưởng đến cậu.Nhưng mà, cô không thể trách cậu…Cô hoàn toàn không thể trách cậu…- Nếu như có một ngày Yul làm chuyện có lỗi với em, thì em sẽ đối xử với Yul thế nào?- Không thế nào cả.- Tại sao?Cô ngưng cắt bánh, hướng ánh mắt mình lên đối diện với cái nhìn đang đầy thắc mắc của cậu, trả lời rất đơn giản :- Nếu Yul làm chuyện có lỗi với em, em sẽ cảm thấy đau lòng lắm. Nhưng vì em là một cô gái tốt, nên Yul sẽ không làm thế. Vì đứng trên phương diện tình cảm, điều đó – chuyện có lỗi với em – làm em, cảm thấy đau.Cô lặp lại hầu như là hoàn toàn những lời nói của cậu làm cậu hơi sững sờ. Cuối cùng cậu quay đi, chỉ nói rất nhỏ. - Yul biết rồi.Một câu ấy của cậu đã khiến cô lại tiếp tục tin tưởng một cách hoàn toàn và trọn vẹn. Một câu ấy của cậu đã biện minh cho những lần thất hẹn và những cái im lặng dài hơn cả nước mắt chảy vào lòng cô. Một câu ấy đã ngụy trang cho cậu một vỏ bọc vô cùng hoàn hảo, để dối lừa và (có thể) rời xa cô…Điều mà đến cả nằm mơ, cô cũng thấy đau đớn.***Gần đây cậu hoàn toàn lấy đủ lý do để bận bịu với cô. Cô chấp nhận tất thảy, kể cả sự vô tâm của cậu. Cho tới một ngày…Ngày mà cô tin rằng mình hoàn toàn không thể tiếp tục nỗ lực để ở bên cạnh cậu được nữa.Cậu nói với cô rằng cậu phải đi thực tập một tuần. Vì nơi thực tập khá xa cho nên sẽ không về nhà. Cô gật đầu đồng ý. Sau đó nhớ ra một chuyện, cô lại kéo tay cậu, hỏi :- Vậy ở đó Yul ăn ngoài sao?- Em đừng lo. Yul ở với bạn, tụi nó và Yul sẽ nấu nướng. Cô mỉm cười. "Vậy, Yul phải giữ gìn sức khỏe nhé."Tuần đó cũng là lúc cô thi học kì.Ngày thứ 6, kết thúc môn thi thứ 3, cô nảy ra ý định tới gặp cậu. Phần vì muốn khiến cậu bất ngờ, phần lớn nhất là bởi vì cô rất rất nhớ cậu. Bất chợt cô nhớ tới cuộc điện thoại ban sáng. Trong lòng hơi khó chịu, cô nhủ thầm "Mặc kệ thôi. Người ta có quyền nói linh tinh. Chỉ cần mình không nghĩ linh tinh là được."Cô đã không nghĩ linh tinh. Cô mặc chiếc váy màu trắng tinh cậu tặng, mua một bó hồng bạch lớn, rồi nghĩ sao lại đi đặt một chiếc bánh kem thật ngon và vui vẻ đi tới chỗ cậu. Đợi mãi ngoài cổng trường mà không thấy cậu tới, cô bèn lấy điện thoại gọi cho cậu. Hai lần, ba lần, cậu đều không nghe máy. Nghĩ rằng cậu đang bận rộn thực tập, cô từ bỏ ý định làm phiền cậu, tiếp tục đứng ngoài cổng trường đợi.Trời về trưa nắng lên rất nhiều. Bó hoa trong tay cô ủ rũ vì thiếu nước, bàn chân cũng mỏi dần. Sau đó cô nhìn bó hoa, rồi thì thầm với nó :- Ngoan nhé! Gắng đợi cậu ấy thêm một lát nữa thôi.Cô cứ đứng như vậy chờ cậu. Trong lòng cứ nghĩ tới lúc cậu đang mệt mỏi lại thấy mình, nhất định sẽ rất vui vẻ. Giống như những khi cậu tới, dù có đang mệt mỏi cỡ nào, cô cũng thấy hạnh phúc.Nhưng mà cô đã đợi mãi, đợi tới khi trời về chiều muộn. Bàn chân mỏi nhừ mà vẫn không thấy cậu đâu. Cô rút điện thoại ra, không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn. - Cậu ấy đang làm gì thế nhỉ? Bụng mình đói meo rồi.Cô lại tiếp tục gọi điện. Nhưng đáp lại cô lúc này là giọng nói của tổng đài viên "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."- Hay là hôm nay Yul mệt, nghỉ ở nhà? Cũng tại mình. Ai bảo qua mà không báo trước. Lo quá. Nhỡ Yul có chuyện gì thì sao nhỉ? Chi bằng đi về nhà cậu ấy xem sao.Nghĩ vậy, cô lại mải mốt đi ra bến xe bus. Chiếc giày búp bê khiến cô đi lại dễ chịu hơn giày cao gót. Nhưng vì đã đi vào nó cả ngày nên bàn chân cô bắt đầu nhức mỏi, ngón chân út đã sưng phồng lên. Cô xuýt xoa, cố gắng cắn răng đi thật mau vì trong lòng tràn đầy lo lắng. Cho tới khi tới bến xe bus, ánh mắt cô tối sầm. Bó hoa và chiếc bánh kem thắt ruy băng hồng trên tay cô rơi xuống đất không một chút cảm xúc. Đó có phải là người mà cô từng tin tưởng rằng sẽ không làm tổn thương cô đó không?Đó có phải là người mà cô đã luôn mong muốn người ấy vui vẻ, hạnh phúc đó không?Đó có phải là người mà cô đã yêu hết lòng, tin tưởng hết lòng, vì người ấy mà chịu không biết bao nhiêu ấm ức, tủi thân đó không?À không. Phải hỏi là, đó có phải cô gái mà cậu đã từng nói rằng "Sẽ không bao giờ gặp lại" đó không?Bàn tay cậu đang nắm lấy tay cô gái ấy khiến cô cứ ngỡ như rằng chính bàn tay ấy, bàn tay to ấm cô từng áp vào má và cảm thấy hoàn toàn bình yên đó, đang bóp nát trái tim bé nhỏ của cô.Cô cắn chặt môi mà nước mắt vẫn rơi ra, nhòe nhoẹt, mờ mịt. Cậu vẫn chưa nhận ra sự có mặt của cô. Xe bus từ từ chạy tới. Bên kia đường, cậu cũng đang cài dây mũ bảo hiểm cho cô gái đó một cách vô cùng dịu dàng. Dù cho chính cô gái ấy đã từng hất đẩy bàn tay của cậu ra, dành cho cậu sự lừa dối và thiếu tôn trọng đầy tổn thương nhất.Thế mà cô đã cho rằng, con người ấy, sẽ không bao giờ làm tổn thương mình…"Thì ra, yêu Yul nhiều như thế, cũng vẫn không đủ. Thì ra, hạnh phúc của em là được yêu Yul toàn vẹn. Nhưng mà hạnh phúc của Yul, lại không phải yêu em toàn vẹn. Thì ra, trong tình yêu, chỉ một người cố gắng luôn luôn là không đủ…"Đúng lúc chiếc xe bus gần tới, cậu liếc sang bên đường. Và cậu bỗng nhìn về phía ấy bằng một ánh mắt đầy kinh ngạc, bối rối, và tổn thương.Cậu hấp tấp chống chân xe máy, không nói không rằng, chạy qua đường. Nhưng dòng xe cộ đông đúc đã ngăn cậu lại. Cậu đứng bên này, nhìn người con gái đang vô hồn như tượng đá, rơi nước mắt, hét lên :- Sica! Đợi Yul. Đợi Yul. Đợi Yul giải thích. Sica, Yul xin em. Đợi Yul…Cô gái đó chỉ đứng lặng lẽ như vậy, khuôn mặt không chút cảm xúc, chỉ có nước mắt vẫn rơi, tuột qua gò má, chảy vào môi, rất mặn, rất đắng.Cuối cùng, cô lấy hết sức lực, cố nặn ra một nụ cười, thì thầm rất nhỏ. Không phải nói với cậu, mà là để nói với chính mình.- Tạm biệt…Xe bus tới. Cô bước lên. Bỏ mặc bên kia giọng nói pha lẫn nước mắt của người mà cô yêu dấu.Giọng nói ấy, hình bóng ấy, nụ cười ấy, tất thảy thuộc về người ấy, đều đã không đủ sức níu giữ cô lại nữa. Chỉ vì trái tim cô giờ này, đã vỡ tan…Một lần, cô ngước lại đằng sau, nhìn ánh mắt cậu sượt qua khuôn mặt mình, cô bèn nhắm mắt lại. Tất thảy mọi thứ đều im lặng. Cô không còn nghe thấy gì nữa. Thậm chí cả giọng nói của cậu ấy, cô cũng không còn nghe thấy nữa.Có thể cậu đã không còn cần một người yêu cậu hơn cả bản thân mình. Có thể cậu đã không còn cần một người luôn tin tưởng và tôn trọng cậu hết lòng. Có thể cậu đã không còn cần một cô gái thật tâm hết lòng hết dạ vì cậu. Có thể cậu đã không còn cần cô như cậu đã từng cần nữa, cô cũng không thể chối bỏ là mình đã yêu cậu ấy hơn chính bản thân. Không thể chối bỏ rằng mình vẫn luôn tôn trọng cậu ấy rất nhiều, như ngày đầu tiên. Không thể chối bỏ rằng mình vẫn thật tâm thật lòng với cậu ấy, với chỉ riêng một mình cậu ấy…Nhưng mà yêu chỉ là chuyện của một người. Tổn thương cũng chỉ là chuyện của một người. Yêu cậu và tổn thương vì cậu chỉ là chuyện của cô, chẳng liên quan gì tới cậu cả. Vậy thì từ bây giờ, chấm dứt tình yêu của mình đối với cậu ấy, chấm dứt sự tổn thương mình chịu dựng vì cậu ấy, cũng là chuyện của cô, hoàn toàn không liên quan đến cậu.Trước nay đều không liên quan tới cậu.Cô từ từ mở mắt. Lấy tay lau nước mắt để nhìn cậu cho thật rõ trước khi rời xa. Cô biết, đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn cậu bằng ánh mắt yêu thương như vậy. Cũng có thể sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy cậu. Vì sau một tình yêu sâu sắc, có một nỗi tổn thương lớn lao như biển cả, cô không thể nào vì cậu mà khiến mình tổn thương thêm được nữa.Chính vì đã yêu như thế, nên mới chấp nhận rời xa...Thế gian này có biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ. Cuộc gặp gỡ với cậu, ngày đó cô đã ước rằng nó là định mệnh duy nhất và sau cuối của cuộc đời mình. Cho đến giờ phút này, cô chỉ ước rằng những cơn sóng lòng cậu nguôi dịu và trả lại cậu tất thảy… tất thảy bình yên…*Bonus nhỏ:Cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Cô đi rồi, cô thực sự đã đi rồi. Tại sao đến giờ phút này cậu mới nhận ra cậu cần cô, tại sao đến giờ phút này cậu mới biết cậu không thể thiếu cô, tại sao và tại sao, tại sao cậu giờ phút này mới đau đớn nhận ra rằng mình yêu cô, yêu cô rất nhiều.Phải, cô đã từng nói rằng sẽ không làm gì cả khi cậu phản bội cô. Cô đã rất cao thượng, đã rất khoan dung, đã yêu cậu như chưa hề có chuyện gì xảy ra trong quá khứ của cậu. Ấy thế mà cậu lại yếu hèn làm cô đau đớn, cậu nhu nhược day dưa với tình cũ, để rồi khi người con gái ấy thực sự rời xa cậu, cậu mới nhận ra cuộc đời cậu sau này, mãi mãi cũng chỉ có người con gái ấy, người đã cho cậu biết cuộc sống còn có nhiều thứ để trân trọng hơn là cứ níu kéo với thứ đã qua rồi.Cậu thực sự sai lầm, đã sai lầm không thể tha thứ được…Một ngày mưa, cô ta – người đã làm cậu tổn thương – gõ cửa nhà cậu với thân người ướt sũng, mái tóc rối ren bết lại vì mưa. Giây phút ấy, tim cậu chợt nhói lên, đau đớn nhớ về thân ảnh đã gạt tay cậu nắm lấy tay người khác, lạnh lùng và nhẫn tâm bỏ đi không chút luyến thương. Cậu vẫn còn đau lắm, đau âm ỉ nơi cõi lòng của cậu, cậu không thể quên được cô ta, sớm đã không thể quên được. - Fany à! Sao em lại… - Cậu nghẹn ngào nơi khóe miệng, không thốt nên lời.- Yul à, cậu ấy… cậu ấy… không qua khỏi, cậu ấy sẽ không qua khỏi…Nhìn thấy hình ảnh người con gái trước mắt đang nức nở, cậu vô thức nhớ lại bóng dáng cô gái khóc nhè đòi cậu đưa đi chơi, vô cùng đáng yêu, khiến cậu vô thức chạm tay vào chiếc nhẫn bạc lấp lánh nơi ngón áp út, cậu cũng đã đeo một chiếc như thế cho cô, khiến cô ôm chầm lấy cậu mà bật khóc nức nở.Cậu tiến đến, nhẹ lau dòng nước mắt không ngừng tuôn của cô ta. Giờ phút này, cậu đã biết, cậu đã rõ, cậu vẫn không khi nào quên được cô ta. Nhưng, cậu không thể quên vì cô ta làm cậu tổn thương, cậu đã ngộ nhận giữa tình yêu và thù hận. Nhẹ ôm cô gái trước mặt vào lòng, cậu thì thầm nhỏ nhẹ:- Không sao đâu. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.“Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn”. Cậu nhớ cô đã từng nói với cậu câu nói ấy, với tư cách là người yêu của nhau. Giờ đây, cậu lại dùng nó với cô ta nhưng với tư cách một người bạn, một người bạn không hơn không kém, vỏn vẹn chỉ vì một từ thương hại mà thôi.Cậu đang đau đớn nhìn người mình yêu khuất dạng. Bất lực ngã quỵ xuống nền đất lạnh, chỉ một lời giải thích thôi, sao cô không cho cậu được nói. Có phải vì cô đã quá tin cậu nên không thể chịu nổi đả kích lớn như thế này. Cậu là một người yêu tồi, một kẻ xấu xa, tại sao ngay từ đầu cậu không chịu nói với cô, ngay từ đầu biết cô sẽ tổn thương nhưng vẫn cứ khăng khăng im lặng. Ai sẽ đỡ cậu dậy khi cậu bất lực như thế này, người ấy đi rồi, người ấy đập vỡ trái tim cậu. Người ấy không còn có thể kéo cậu dậy và cho cậu cười được nữa.Người ta nói rất đúng: Tình đầu là mối tình đẹp nhất, nhưng tình cuối mới chính là mối tình bất diệt. Cậu ngốc lắm, nhận ra điều này thì cô đã ra đi, cậu mất cô vì không biết giữ cô ở lại thật tốt. Chỉ tại cậu, tại cậu mà thôi.Cô ta nhẹ bước đến bên cậu. Ôm cậu từ phía sau, nghe rõ cậu đang thổn thức. Nhưng cậu không còn cảm nhận được điều gì nữa, bất cứ cảm xúc nào cũng như hành động gì cũng không còn làm cậu bận tâm, cô ra đi mang theo trái tim của cậu. Mang theo mọi giác quan của cậu đi xa, xa mãi…- Đến giờ phút này, em mới nhận ra rằng trong trái tim Yul đã không còn em nữa. Em đã cố chấp để kéo Yul trở lại, đã cố chấp dù biết trái tim Yul không còn thuộc về em nữa. Yul à, em thật sự sai rồi. Có lẽ em nên đi thôi, níu kéo cũng chẳng ích gì nữa. Yul hãy tha thứ cho em và thay em nói lời xin lỗi đến cô ấy có được không? Cuối cùng thì em cũng nhận ra, thứ không thuộc về mình thì mãi mãi cũng không là của mình. Ngay từ đầu, em mới chính là người thừa trong cuộc tình tay ba này, cô ấy và Yul mới thật sự thuộc về nhau. Sống thật hạnh phúc bên cô ấy nhé, người em từng yêu…Cô ta nhẹ tách vòng ôm quanh cổ cậu, lùi lại vài bước rồi quay lưng bỏ đi. Cậu cũng không màng đến nữa, cũng không cần biết cô ta đã đi đâu, bằng cái gì. Với cậu bây giờ, điều quan trọng nhất là phải tìm được cô, nói cho cô mọi chuyện, mong một lời tha thứ từ cô.- Yul sẽ không bao giờ từ bỏ, dù cho có lục tung cả trái đất này, Yul nhất định sẽ tìm được em… Tình yêu là hình tròn, bởi vì tình yêu không bao giờ có bắt đầu và kết thúc. Đến một lúc nào đó những người yêu thương nhau sẽ tìm về với nhau…Một ngày nào đó, trên vòng tròn tình yêu của đôi ta, Yul sẽ bắt lấy em và không ngu ngốc để em ra đi như vậy nữa…Sica à! Tha thứ cho Yul…END (thật nà)Không biết end như thế lày có phật lòng rds nào không, nhưng Synnie vẫn muốn một kết thúc như vậy… Ai đồng ý thì comt cái, không đồng ý thì cũng đừng ném đá
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz