ZingTruyen.Xyz

Shortfic 2nd Story Shiho Miyano Soc Can Soc96

Sau gần 2 tiếng đồng hồ, vụ án giết người cuối cùng đã được kudo giải quyết nhanh gọn, thật không ngoa khi nói anh có bộ não phá án phi thường. Kẻ giết người đã bị vạch mặt, Mitsuhiko theo lệnh áp giải hắn về đồn. Shiho lúc này thở phào vì đã được ra về khi vụ án kết thúc nhưng lại không rõ vì sao cái cảm giác nuối tiếc một điều gì đó lại thoáng qua khiến cô hơi băn khoăn...

Shinichi điều khiến chiếc xe bốn bánh của mình, de xe ra khỏi vị trí đỗ trước đó. Bởi vì sáng đến giờ cậu chưa bỏ vào bụng cái gì nên giờ thay vì về nhà nghỉ ngơi cậu quyết định sẽ đến quán quen để làm một bữa no nê sau khi bị vụ án kia phá hỏng ngày nghỉ hiếm hoi của mình. Đang di chuyển, Shinichi hạ kính cửa xe xuống khi trông thấy dáng người "quen thuộc" với thời điểm hiện tại, nói vọng ra từ trong xe: "Này cô...à không, Miyano-san!" kèm theo nụ cười rực rỡ.

Nghe gọi tên, Shiho quay người nhìn về phía sau, cặp mắt liếc nhìn con xe đen bóng trước khi chiếu tia nhìn lãnh đạm về phía thanh niên vừa gọi mình. Thay vì đáp lại bằng nụ cười thân thiện như bao người, cô nhả ra vài từ lạnh lẽo rất hợp với khuôn mặt lúc này của mình.

"Chuyện gì?"

"Hơ hơ, cô ta thật sự không thể niềm nở với người khác hay sao chứ?" Ngài thanh tra đại tài thầm nghĩ, nhìn về phía cô gái tóc nâu đỏ để rồi như bị hút vào vẻ đẹp u sầu của người con gái ấy, đôi gò má ửng hồng đẹp mắt dưới ánh nắng trời, cặp mắt màu xanh lóng lánh như ánh đại dương lấp ló sau vài lọn tóc nâu phất phơ trong gió. Sau hồi bị vẻ đẹp kia thu hút, Shinichi lấy lại bình tĩnh mở miệng: "À, cái đó...tôi đang trên đường về, cô có muốn đi nhờ?!" Câu trả lời này thật không phải ý tưởng hay, anh tự rủa thầm sau câu nói của mình.

Shiho vẫn đứng đó, nheo mắt nhìn anh chàng rồi nói: "Cùng đường?"

"À không, tôi không chắc,...tôi có thể cho cô quá giang đến ga điện ngầm." Anh chàng ấp úng trả lời.

Shiho không nói không rằng, chỉ đứng đó nhìn cậu thanh niên với ánh mắt kì lạ xen lẫn nghi hoặc như muốn nói đó là một tên kì lạ, có thể thân thiết, mời mọc một người khác giới lên xe khi chỉ mới tiếp xúc có hai lần sao?

Bằng cặp mắt cũng như kinh nghiệm của một thanh tra, Kudo phần nào hiểu được ý nghĩ của Shiho qua cái nhìn kia, vội vàng xua tay giải thích: "Không phải như cô nghĩ đâu, chỉ là nhà tôi đi hướng đó thôi, với cả cô lại là bạn thân của Ayumi mà!"

"Cám ơn!" Shiho đáp, tiến tới chiếc xe của vị thanh tra, tự nhiên mở cửa, ngồi vào ghế phụ lái. Có người tự ngỏ lời chở nhờ cô lí gì lại không đi cơ chứ.
Câu trả lời cùng hành động đó của cô khiến Shinichi thở phào nhẹ nhỏm, vui vẻ toát ra trong lòng mà ngay cả anh cũng không rõ mình lo lắng hay vui vẻ vì điều gì nữa.

"Nhà cô ở đâu thế?" Kudo nhoẻn miệng cười.

Ngước đôi mắt to tròn, gương mặt xinh đẹp của cô vẫn khoát lên vỏ bọc lạnh lùng: "Khu Beiku."

"Khu Beiku? Vậy là gần nhà mình sao?" Kudo tự hỏi trong đầu.

"Cho tôi xuống trạm ga tàu gần đây là được." Shiho vẫn nhìn anh chàng nói tiếp khi không thấy cậu ta nói gì.

Shinichi sau câu nói của Shiho có chút chần chờ, đầu óc không rõ sao lại rồi beng cả lên, lung tung buột miệng: "Tôi...à...cô ăn sáng chưa?"

"Hả!?" Shiho kinh ngạc nhìn cậu, nhất thời phản ứng không kịp.

Shinichi hết gãi tai rồi lại gãi đầu, nói rõ: " Chẳng là sáng giờ vẫn chưa ăn gì, định ghé dùng một ít, nếu cô không ngại có thể đi chung."

Mỗi lần phá án thì cậu đều như vậy, nghe tin là chạy đến mà quên cả ăn sáng, đến khi giải quyết mới cảm thấy cái bụng đang biểu tình dữ dội. Lại vì cái tính nghĩa hiệp của mình mà mời cô bạn này lên xe chở về, nếu muốn đi ăn thì không phải là hơi khó sao? Nghĩ đến đây quyết định mời cô nàng nhưng giờ lại e sợ người ta hiểu lầm, cảm thấy rất xấu hổ.

Shiho lấy lại dáng vẻ lãnh đạm trước đó, không nhìn đối phương mà trả lời: "Tôi ăn rồi, nếu cậu đói cứ kiếm quán ăn, không cần khách sáo."

Một câu này của cô khiến cậu cảm thấy sự nhiệt tình mình bỏ ra thật lãng phí. Tại sao có thể moi tim, gan của người khác ra rồi vứt bỏ như thế, không phải là không có tính người đấy chứ.

"À...ừ! Shinichi đáp, trước sau không dùng quá nhiều từ để nói. Gương mặt theo đó cố ý nặn ra
nụ cười, che đi cảm giác xấu hổ trong lòng. Nhấn ga, thẳng trạm ga điện ngầm mà đi.

Shiho ngồi bên ghế phụ lái lén nhìn sang vị thanh tra trẻ tuổi, gương mặt có đôi nét biến chuyển, khóe miệng cong lên đôi chút khi nhìn ra sự lúng túng, xấu hổ xen chút ức chế của cậu.

Sở cảnh sát Tokyo.

Shinichi ngồi một mình bên chiếc bàn nơi làm việc của mình. "Thế giới này nếu bình yên một phút cảnh sát sẽ thất nghiệp ư? Tại sao lại không có một ngày yên bình thế này!" Những ý nghĩ đó lướt qua đầu Shinichi khi cậu đọc bản báo cáo của Ayumi vừa đưa trước đó.

Cánh cửa phòng mở ra và Mitsuhiko bước vào với vài tập giấy tờ trên tay. Cậu ta không chần chừ mà tiến thẳng tới chỗ Shinichi đặt xuống đó mớ tài liệu kia kèm một câu:
"Chi tiết vụ án gần đây, thanh tra megune bảo rằng tổ chúng ta sẽ thụ án vụ này."

"Cảm ơn cậu", Shinichi nói, và đợi đến khi cậu bạn kia bước tới bàn của mình, cậu mới nói tiếp: "Có phải là vụ giết người hàng loạt mới đây không?"

"Ừ, đúng vậy." Mitsuhiko quay lại nhìn Shinichi rồi trả lời. "Đã có 3 vụ xảy ra, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ, cách giết người cùng một mánh khóe nên được cho là do một kẻ gây ra. Trong tài liệu đều có đủ những ghi chép cần thiết đấy."

"Vậy sao?" Shinichi nói, rồi nhìn vào tập tài liệu trên bàn, lật lật từng trang xem xét. Vụ án này trước đó được giao cho tổ khác nên cậu cũng không nghiên cứu nhiều, chỉ là có biết sơ qua mà thôi.

"Gì chứ, không phải là đang đùn đẩy một vụ khó nhai cho chúng ta đấy chứ?" Genta nãy giờ ngồi trong phòng mới lên tiếng, gương mặt cậu lộ rõ vẻ bất mãn với hai má phúng phính vì lượng mỡ dư thừa tạo ra.

"Genta! Chúng ta là cảnh sát, điều tra kẻ thủ ác là nhiệm vụ bất khả kháng, cậu không hiểu sao?" Mitsuhiko nhanh nhảu nhắc nhớ cậu bạn với tinh thần làm việc cao cả của mình. Nói cách chính xác thì trong tổ 3, ngoài Shinichi ra, Mitsuhiko là người có năng lực nhất.

Lúc này, cánh cửa phòng mở ra lần nữa, và người bước vào chính là thành viên cuối cùng của đội, Ayumi. Có điều sự náo nhiệt và gấp gáp từ phía Ayumi là không thể đùa, nhìn nét mắt hớn hở , háo hức của cô bạn có thể đoán là cô nàng vừa "trinh thám" được một thông tin thú vị.

"Này các cậu biết gì chưa, đội chúng ta sẽ có thêm một thành viên đấy?" Ayumi nói với khuôn mặt rạng ngời, trông như cô đã chán ngấy cái tổ đội này và đang mong mỏi một luồng gió mới thổi vào vậy.

"Sao cậu biết?" Genta ngay lập tức tiếp lời, cậu bạn xem ra háo hức cũng không kém.

"Tớ nghe thanh tra megune nói với chị Sato."

"Thế cậu có biết người đó là nam hay nữ không?" Mitsuhiko hỏi.

"À...cái này tớ không rõ, hai người họ không nhắc đến giới tính của người này." Ayumi hạ giọng nói, rồi đưa mắt nhìn những khuôn mặt đang chờ đợi kia.

"Hazzi, tớ mong đó là? Thật không hay tí nào!" Genta tỏ vẻ thất vọng, thở dài sau câu trả lời không mấy chắc bẩm của cô nàng Ayumi.

"Ừ, tổ mình chỉ có Ayumi là nữ, một cô gái vào tổ sẽ tốt hơn." Mitsuhiko đồng tình với người bạn mập.

"Còn cậu thì sao, Shinichi?" Ayumi quay sang hỏi đội trưởng của đội, người mà nãy giờ chỉ im lặng quan sát.

"Tớ ấy à? Tớ nghĩ...nam hay nữ gì cũng được, miễn là có năng lực làm việc."

"Mà cậu có biết tại sao phải thêm người không, Ayumi?" Genta hỏi sau khi hớp một ngụm nước.

"Là để hỗ trợ điều tra vụ án giết người hàng loạt mà chúng ta phụ trách, mà hình như chỉ là hợp tác trong vụ này thôi thì phải? Tớ không chắc."

"Không phải trước sau gì cũng biết sao?" Shinichi nghĩ trong đầu khi nhìn đám bạn đồng nghiệp say sưa tranh luận một vấn đề mà chỉ ít phút tới họ sẽ rõ. Nếu đối với công việc họ cũng nhiệt tình như vậy cậu sẽ cảm kích vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz