Bên trong chiếc áo khoác của mèo.
Khi chiếc đồng hồ treo tường điểm chín rưỡi tối, cửa tiệm bánh ngọt "Ginger Milk Cat" chính thức đóng cửa. Mùi bơ sữa thơm lừng còn vương lại trong không khí, quyện cùng mùi vanilla và caramel nhè nhẹ thấm vào từng sợi tóc áo của người vừa rời khỏi tiệm.Tống Á Hiên nhét tay vào túi áo khoác dài, tai và đuôi ẩn hoàn hảo dưới lớp bùa chú mà hắn dày công che giấu. Là mèo Anh lông ngắn đã hóa hình người, sống giữa nhân giới suốt ba năm, Á Hiên đã học được cách điềm tĩnh, lạnh nhạt và... săn mồi.Đúng vậy, mèo vốn là loài săn mồi. Dù hình dáng có là người, trong xương tủy hắn vẫn là loài sinh vật kiêu ngạo, lười biếng khi no và khát máu khi đói — đặc biệt đói thứ gọi là d.ục vọng.Đêm nay, hắn không ăn gì cả. Và gió lạnh hơn mọi khi.Khi đi ngang qua con hẻm nhỏ nằm giữa hai khu nhà tập thể cũ, hắn dừng lại.Mùi gì đó khác thường.Không phải xác chuột, không phải mùi rác hay kim tiêm. Mà là thứ mùi tươi mới, mềm mại, mang theo hơi ấm như mầm cỏ mùa xuân. Hơi thở run rẩy, tiếng sột soạt khe khẽ. Một sinh vật đang sợ hãi — và phát tình.Á Hiên quay đầu. Đôi mắt hổ phách lóe lên thứ ánh sáng đặc trưng chỉ xuất hiện ở loài thú đêm.Một bước. Hai bước. Hắn rẽ vào hẻm.Ở góc cuối con hẻm, nơi tường rêu và mấy thùng carton đổ ngả, có thứ gì đó đang co rúm lại. Một cục bông trắng. Nhỏ xíu. Run rẩy.Cẩn thận nhấc cái thùng lên, ánh mắt hắn chạm phải đôi đồng tử màu hồng nhạt. Cậu nhóc cuộn tròn trong lớp vải mỏng rách nát, mái tóc trắng như sương đêm, lưng trần lấm lem, tai dài gục xuống như sắp ngất.— Một con thỏ.Không phải thỏ bình thường. Là nhân thú — y hệt hắn. Nhưng nhỏ hơn nhiều. Mùi pheromone dày đặc xộc vào mũi khiến hắn như mất đi vài nhịp thở. Là thỏ đang trong thời kỳ động dục."..."Hắn không nói gì. Chỉ cởi áo khoác ra, khom người bế cục bông trắng vào lòng. Bàn tay chạm vào da thịt mềm mại, cảm giác như ôm lấy bánh mochi còn nóng. Một tiếng rên khe khẽ bật ra từ cổ họng con thỏ."Ư... a..."Âm thanh nhỏ thôi, nhưng với bản năng loài mèo — như tiếng chuông gọi từ địa ngục. Gân xanh nổi lên bên thái dương hắn, đầu ngón tay vô thức siết chặt eo nhỏ.Chiếm lấy. Bây giờ. Ngay tại đây."..."Nhưng không.Tống Á Hiên cắn chặt răng, quấn chặt áo khoác lại rồi bước ra khỏi con hẻm.—Căn hộ trên tầng ba không lớn, nhưng sạch sẽ. Hắn quăng chìa khóa lên bàn, đá cửa khép lại. Đèn bật sáng. Ánh sáng vàng dịu phản chiếu lên thân hình bé nhỏ nằm trên sofa, quấn trong lớp áo khoác dài của hắn.Cậu thỏ ngẩng lên.Á Hiên suýt thở hắt khi ánh mắt ấy đập thẳng vào mình. Đôi mắt hồng như thạch lựu trong veo đến mức không một tia che giấu. Làn mi ướt, mặt đỏ ửng, mùi pheromone tràn ngập không khí."Em tên gì?"Cậu lắc đầu. Mím môi.Giọng nói phát ra nhẹ như tiếng thở:"...Không nhớ. Chỉ biết... em là thỏ..."Thỏ. Chỉ là một con thỏ. Dễ dụ. Nhỏ bé. Ngây thơ. Mùi hương của con mồi ngập tràn trong không khí, khiến móng vuốt mèo giấu dưới da thịt hắn muốn cào nát mọi thứ.Hắn bước tới. Cởi áo khoác khỏi người cậu.Bên dưới chỉ là một lớp áo rách nát, mỏng như cánh chuồn, ướt mưa, dính sát vào da thịt mảnh khảnh. Từ ngực đến bụng, những vết trầy đỏ nhỏ li ti loang lổ, hằn rõ vết cuộc sống ngoài đường lạnh lẽo."Anh sẽ gọi em là Lưu Diệu Văn."Cậu khựng lại. Mắt mở to."Vì sao?""Vì ánh mắt em giống như người mà anh từng thấy trong giấc mơ."Á Hiên ghé sát. Hắn ngửi cổ cậu. Hương thơm thuần túy. Không ai đánh dấu. Không ai chạm vào.Thỏ này, là của hắn.—"Lên giường đi.""...""Anh không chạm vào em nếu em không muốn. Nhưng trời lạnh. Không mặc gì thế kia, em sẽ sốt."Diệu Văn lưỡng lự, rồi ngoan ngoãn trèo lên giường.Tống Á Hiên ngồi kế bên, dựa đầu vào đầu giường, lặng im....Mười phút trôi qua."Á Hiên... em nóng..."Hắn quay lại. Hơi thở khựng lại khi thấy gương mặt đỏ bừng, cơ thể thỏ nhỏ đang khẽ run. Hai tay siết lấy ga giường, đầu ngón chân co lại, đùi khép chặt đến phát run."Kỳ đến sớm thế à...?""Ư... em... không chịu được..."Pheromone phát tán dày đặc như thứ khói vô hình bao phủ không gian. Mùi hương ấy thiêu đốt đầu lưỡi, khiến họng hắn khô khốc. Mắt Á Hiên đổi sắc. Đồng tử co rút lại thành đường cắt mảnh như dao lam."Muốn anh giúp không?"Diệu Văn mở mắt. Cậu lắc đầu, rồi... lại gật.Hắn không đợi thêm. Đè lên người thỏ nhỏ.Miệng cắn cổ. Dấu răng đỏ rực hằn lên da trắng. Một tiếng "A!" bật ra."Đây là lần cuối em có thể chọn. Sau đêm nay, cơ thể em sẽ không rời anh được nữa."Môi cậu hé mở. Hơi thở gấp gáp, mắt hồng ướt nước, miệng nhỏ run rẩy thốt khẽ:"...Vâng..."Tống Á Hiên gầm nhẹ trong họng. Dục vọng bùng nổ.Không một giây ngập ngừng, Tống Á Hiên lột sạch lớp vải cuối cùng trên thân thể nhỏ bé đó.Thỏ trắng t.mrần trụi nằm dưới ánh đèn vàng, hít thở gấp gáp như sắp ngất. Da thịt cậu đỏ bừng lên, làn da mịn căng như nhung non, từng đoạn ngón tay thon dài run rẩy bấu lấy chăn."Ư... a... nóng... em thật sự... chịu không nổi..."Á Hiên nghiến răng, đầu gối chen vào giữa hai đùi cậu, tách ra từng chút một. Bên dưới là vùng da mỏng hồng ư.ớt, ẩm ướt sẵn từ lúc nào. Hắn vuốt một đường từ bụng dưới xuống, ngón tay giữa luồn vào khe mảnh, ấn nhẹ một cái."Ư..A—!"Thỏ nhỏ giật mạnh người, gần như cong lưng lên phản xạ. Đuôi bé xíu sau lưng dựng lên theo bản năng sinh tồn, nhưng phản kháng chẳng khác gì mời gọi."Cơ thể em... thật mềm. Thật ngoan... Y như em sinh ra là để cho mèo chơi."Á Hiên ghé sát, đầu lưỡi quét một vòng lên vành tai thỏ. Tai Diệu Văn giật liên hồi, run run như sắp gãy. Hắn đưa ngón tay lên môi thỏ nhỏ, ép buộc cậu mút lấy."Liếm đi. Làm sạch trước khi anh đưa nó vào trong em."Thỏ cắn môi, đôi mắt long lanh vì xấu hổ nhưng lại ngoan ngoãn hé miệng, để ngón tay ướt át từ từ ra vào trong vòm miệng nhỏ. Nước bọt rịn ra, chảy xuống cằm. Á Hiên không nhịn được, hôn ngấu nghiến lên môi cậu, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi thỏ, mút đến khi cậu rên rỉ phát tiếng.Ngón tay rút ra khỏi miệng, lập tức trượt xuống khe dưới, đẩy vào."Mềm... em thật mềm..." Hắn rít lên, cúi đầu liếm cổ cậu một cái thật dài. "Ngón tay anh còn chưa vào hết mà em đã co rút lại thế này...""Ư a a...! Đừng liếm chỗ đó...!""Chỗ này?" Hắn cười, cắn mạnh ngay xương quai xanh khiến Diệu Văn rên lớn, chân co lại, nhưng lại bị kẹp chặt bởi hai đùi mèo săn chắc.Ngón thứ hai đẩy vào.
Rồi thứ ba.
Tiếng nước sền sệt vang lên nhòe nhụa.Tống Á Hiên đột nhiên kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc dây cổ da đen tuyền, gắn chuông nhỏ.Mắt thỏ mở to, hoảng hốt."Không! Không cần cái đó—!""Em đã đồng ý để anh chạm. Em thuộc về anh rồi, thỏ nhỏ. Làm dấu đi."
Hắn cười, cực kỳ dịu dàng, nhưng ánh mắt lại như thú hoang.
"Cả đời này, em không được rời khỏi mèo."Chiếc vòng cổ bị cài chặt lại ngay cổ Diệu Văn. Chuông bạc đung đưa.
Cậu bật khóc.Nước mắt và dục vọng hòa vào nhau.
Giữa hai chân cậu, thứ đang dựng đứng căng cứng của Á Hiên ép chặt lại."Anh vào đây...""Ư...!!"Chỉ một cú đẩy, toàn bộ thân thể thỏ nhỏ run bần bật.
Cảm giác bị lấp đầy đến nghẹn, quá lớn, quá sâu."Em siết chặt quá..."Tiếng mèo gầm khẽ bên tai. Á Hiên bắt đầu nhấp.
Từng cú đều, rồi mạnh dần, như con thú đang đánh dấu lãnh thổ của mình."Ư—! Không... a... sâu quá...""Em rên càng to, anh càng muốn xé em ra..."Hắn tóm lấy hai tay thỏ đặt lên đỉnh đầu, giữ chặt, hạ người thúc sâu hơn nữa.Tiếng da thịt va chạm.
Tiếng chuông cổ leng keng.
Tiếng khóc nấc đứt quãng.Thân thể Diệu Văn trôi dần vào cuồng nhiệt, không phân biệt được là sướng hay đau. Từng cú đâm đều khiến bụng cậu nhô lên. Mỗi lần rút ra, một dòng trắng sữa dính ướt mép dưới."Thích không? Thích bị anh thao như thế này không?""Ư... a... a... em... thích... em thích lắm...""Ừ, vậy thì ngoan. Còn rất dài..."Tống Á Hiên lật người cậu lại, để thỏ nhỏ nằm sấp, mông nhô cao. Cậu còn chưa kịp thở thì đã bị đâm mạnh từ phía sau. Một tay hắn giữ cổ, tay kia kéo đuôi thỏ dựng lên cao."Vị trí này... là của giống mèo tụi anh... đánh dấu con mồi từ phía sau..."Hắn cúi xuống, cắn mạnh gáy cậu.
Thỏ nhỏ bật khóc nấc. Bên dưới siết chặt lấy cự vật của mèo như muốn hút sạch."Ưưư a... anh... Á Hiên... không... ngừng được...""Không cần ngừng. Em chỉ việc khóc rên, còn lại để anh."Á Hiên bế bổng cơ thể nhỏ xíu lên, để thỏ ngồi trong lòng mình, cưỡi lên.
Bắt cậu tự động nảy mông. Cậu vừa khóc vừa làm, nước bọt vương đầy cằm, hai mắt long lanh vì mê loạn.Cuối cùng, khi trời ngoài cửa sổ rạng sáng, Tống Á Hiên mới bắn lần cuối cùng, giữ thật sâu trong người thỏ, để tất cả dịch trắng ngập tràn bên trong.Thỏ nhỏ ngất đi, miệng hé mở lắp bắp "Á Hiên... đừng bỏ em..."—Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa. Tống Á Hiên ngồi bên mép giường, cài lại dây cổ cho Diệu Văn. Dưới cổ cậu là vết cắn đỏ đậm, trên da toàn dấu tay tím bầm và vết hôn đỏ rực.Thỏ nhỏ vẫn chưa tỉnh, lưng dán chặt ga giường, phần dưới vẫn rịn ra dịch trắng loãng.Mèo cúi đầu, hôn lên trán cậu một cái."Ngủ đi. Khi tỉnh dậy... em sẽ chỉ còn mỗi mình anh."Hắn đã đánh dấu. Đã giam lồng. Đã khiến con thỏ chỉ thuộc về mình.Không ai cứu. Không ai biết. Và cũng không ai được chạm.
Rồi thứ ba.
Tiếng nước sền sệt vang lên nhòe nhụa.Tống Á Hiên đột nhiên kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc dây cổ da đen tuyền, gắn chuông nhỏ.Mắt thỏ mở to, hoảng hốt."Không! Không cần cái đó—!""Em đã đồng ý để anh chạm. Em thuộc về anh rồi, thỏ nhỏ. Làm dấu đi."
Hắn cười, cực kỳ dịu dàng, nhưng ánh mắt lại như thú hoang.
"Cả đời này, em không được rời khỏi mèo."Chiếc vòng cổ bị cài chặt lại ngay cổ Diệu Văn. Chuông bạc đung đưa.
Cậu bật khóc.Nước mắt và dục vọng hòa vào nhau.
Giữa hai chân cậu, thứ đang dựng đứng căng cứng của Á Hiên ép chặt lại."Anh vào đây...""Ư...!!"Chỉ một cú đẩy, toàn bộ thân thể thỏ nhỏ run bần bật.
Cảm giác bị lấp đầy đến nghẹn, quá lớn, quá sâu."Em siết chặt quá..."Tiếng mèo gầm khẽ bên tai. Á Hiên bắt đầu nhấp.
Từng cú đều, rồi mạnh dần, như con thú đang đánh dấu lãnh thổ của mình."Ư—! Không... a... sâu quá...""Em rên càng to, anh càng muốn xé em ra..."Hắn tóm lấy hai tay thỏ đặt lên đỉnh đầu, giữ chặt, hạ người thúc sâu hơn nữa.Tiếng da thịt va chạm.
Tiếng chuông cổ leng keng.
Tiếng khóc nấc đứt quãng.Thân thể Diệu Văn trôi dần vào cuồng nhiệt, không phân biệt được là sướng hay đau. Từng cú đâm đều khiến bụng cậu nhô lên. Mỗi lần rút ra, một dòng trắng sữa dính ướt mép dưới."Thích không? Thích bị anh thao như thế này không?""Ư... a... a... em... thích... em thích lắm...""Ừ, vậy thì ngoan. Còn rất dài..."Tống Á Hiên lật người cậu lại, để thỏ nhỏ nằm sấp, mông nhô cao. Cậu còn chưa kịp thở thì đã bị đâm mạnh từ phía sau. Một tay hắn giữ cổ, tay kia kéo đuôi thỏ dựng lên cao."Vị trí này... là của giống mèo tụi anh... đánh dấu con mồi từ phía sau..."Hắn cúi xuống, cắn mạnh gáy cậu.
Thỏ nhỏ bật khóc nấc. Bên dưới siết chặt lấy cự vật của mèo như muốn hút sạch."Ưưư a... anh... Á Hiên... không... ngừng được...""Không cần ngừng. Em chỉ việc khóc rên, còn lại để anh."Á Hiên bế bổng cơ thể nhỏ xíu lên, để thỏ ngồi trong lòng mình, cưỡi lên.
Bắt cậu tự động nảy mông. Cậu vừa khóc vừa làm, nước bọt vương đầy cằm, hai mắt long lanh vì mê loạn.Cuối cùng, khi trời ngoài cửa sổ rạng sáng, Tống Á Hiên mới bắn lần cuối cùng, giữ thật sâu trong người thỏ, để tất cả dịch trắng ngập tràn bên trong.Thỏ nhỏ ngất đi, miệng hé mở lắp bắp "Á Hiên... đừng bỏ em..."—Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa. Tống Á Hiên ngồi bên mép giường, cài lại dây cổ cho Diệu Văn. Dưới cổ cậu là vết cắn đỏ đậm, trên da toàn dấu tay tím bầm và vết hôn đỏ rực.Thỏ nhỏ vẫn chưa tỉnh, lưng dán chặt ga giường, phần dưới vẫn rịn ra dịch trắng loãng.Mèo cúi đầu, hôn lên trán cậu một cái."Ngủ đi. Khi tỉnh dậy... em sẽ chỉ còn mỗi mình anh."Hắn đã đánh dấu. Đã giam lồng. Đã khiến con thỏ chỉ thuộc về mình.Không ai cứu. Không ai biết. Và cũng không ai được chạm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz