《Ăn chay?》
Cả tuần bận bù đầu, tối nay rốt cuộc cũng rảnh, ⚡️Điền Lôi tính bụng sẽ về nhà cùng Nguyệt Nguyệt lăn giường một trận bù đắp.
Ai ngờ nhắn cho em thì nhận được câu trả lời lạnh lùng:🐟 Nguyệt Nguyệt: “Em tối nay bận rồi… đi họp muộn.”Nhìn tin mà ⚡️Điền Lôi chỉ biết gãi đầu bất lực.
Rõ ràng cả hai đã bỏ qua “chuyện buổi tối” lâu đến mức anh nhớ tới phát nghiện.Tối hôm đó, anh vẫn lái xe về nhà.
Căn phòng tối, chiếc giường quen thuộc lại khiến anh thở ra một hơi dài.
Anh nằm xuống, kéo chăn ôm sát người — như ôm lấy chút hơi ấm của Nguyệt còn sót lại.⚡️Điền Lôi (vùi mặt vào chăn, giọng khàn khàn mà ấm):
“Nhớ chết mất… nhưng gọi em lại sợ phiền…”Anh cuộn người lại, than thở như mèo lớn bị bỏ rơi.
Một lúc sau, khi gần thiếp đi, anh nghe tiếng cửa mở cực nhỏ.Chưa kịp phản ứng, một làn hơi ấm áp cúi xuống sát tai anh:🐟 Nguyệt Nguyệt (khẽ thầm thì, hơi thở lướt qua vành tai):
“Sao lại nằm ủ ê như vậy hả anh…”⚡️Điền Lôi toàn thân giật nhẹ, tưởng mình mơ.
Đến khi mở mắt ra — Nguyệt đang đứng đó, mặc sơ mi trắng mỏng, hai cúc trên mở phanh, tóc rũ nhẹ xuống vai.Anh ngồi bật dậy, sững người 2 giây rồi vội kéo chăn quấn quanh em:⚡️Điền Lôi: “Em mặc vậy… đi đường về nhà hả?”
“Muốn anh lo chết à?”🐟Nguyệt bật cười, vòng tay ôm cổ anh: “Anh như này là muốn ăn chay luôn sao?”⚡️Điền Lôi nghiêng đầu, cười bất lực nhưng đầy cưng chiều:
“Anh sợ em mệt. Với bộ này… anh mà không kiềm lại thì sáng mai em khỏi đi làm.”🐟Nguyệt: “Vậy tối nay anh định kiềm không?”Anh không đáp.
Chỉ nhấc bổng em lên, đặt xuống giường, hôn đến mức em không hỏi được nữa.Và đúng như anh cảnh báo —
hai người “làm” tới tận gần sáng, tới mức khi đồng hồ báo thức reo, Nguyệt chỉ còn sức chôn mặt vào gối:🐟 Nguyệt Nguyệt: “Anh nói vậy mà vẫn làm đến sáng là sao…”⚡️Điền Lôi (ôm eo em, giọng cười trầm ấm):
“Anh nói sợ em mệt — chứ đâu nói sẽ dừng.”Tiktok @laviers_scor
#leipeng99 #tianziyu
Ai ngờ nhắn cho em thì nhận được câu trả lời lạnh lùng:🐟 Nguyệt Nguyệt: “Em tối nay bận rồi… đi họp muộn.”Nhìn tin mà ⚡️Điền Lôi chỉ biết gãi đầu bất lực.
Rõ ràng cả hai đã bỏ qua “chuyện buổi tối” lâu đến mức anh nhớ tới phát nghiện.Tối hôm đó, anh vẫn lái xe về nhà.
Căn phòng tối, chiếc giường quen thuộc lại khiến anh thở ra một hơi dài.
Anh nằm xuống, kéo chăn ôm sát người — như ôm lấy chút hơi ấm của Nguyệt còn sót lại.⚡️Điền Lôi (vùi mặt vào chăn, giọng khàn khàn mà ấm):
“Nhớ chết mất… nhưng gọi em lại sợ phiền…”Anh cuộn người lại, than thở như mèo lớn bị bỏ rơi.
Một lúc sau, khi gần thiếp đi, anh nghe tiếng cửa mở cực nhỏ.Chưa kịp phản ứng, một làn hơi ấm áp cúi xuống sát tai anh:🐟 Nguyệt Nguyệt (khẽ thầm thì, hơi thở lướt qua vành tai):
“Sao lại nằm ủ ê như vậy hả anh…”⚡️Điền Lôi toàn thân giật nhẹ, tưởng mình mơ.
Đến khi mở mắt ra — Nguyệt đang đứng đó, mặc sơ mi trắng mỏng, hai cúc trên mở phanh, tóc rũ nhẹ xuống vai.Anh ngồi bật dậy, sững người 2 giây rồi vội kéo chăn quấn quanh em:⚡️Điền Lôi: “Em mặc vậy… đi đường về nhà hả?”
“Muốn anh lo chết à?”🐟Nguyệt bật cười, vòng tay ôm cổ anh: “Anh như này là muốn ăn chay luôn sao?”⚡️Điền Lôi nghiêng đầu, cười bất lực nhưng đầy cưng chiều:
“Anh sợ em mệt. Với bộ này… anh mà không kiềm lại thì sáng mai em khỏi đi làm.”🐟Nguyệt: “Vậy tối nay anh định kiềm không?”Anh không đáp.
Chỉ nhấc bổng em lên, đặt xuống giường, hôn đến mức em không hỏi được nữa.Và đúng như anh cảnh báo —
hai người “làm” tới tận gần sáng, tới mức khi đồng hồ báo thức reo, Nguyệt chỉ còn sức chôn mặt vào gối:🐟 Nguyệt Nguyệt: “Anh nói vậy mà vẫn làm đến sáng là sao…”⚡️Điền Lôi (ôm eo em, giọng cười trầm ấm):
“Anh nói sợ em mệt — chứ đâu nói sẽ dừng.”Tiktok @laviers_scor
#leipeng99 #tianziyu
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz