Chương 3
Thiếu Giải Bộ Shinichi x đạo tặc Giang Dương, cổ trang, bánh ngọt nhỏ, HE.
Chương này là chương chuyển tiếp
Truyện
Mùa đông ở miền Nam đến muộn. Kể từ khi thời tiết bắt đầu trở lạnh, Kaito Kuroba dành ít thời gian ra ngoài chơi hơn, gần như cả ngày đều ở nhà.
Vào cuối thu, nắng buổi trưa ấm áp đến kỳ lạ. Kaito luôn ra ngoài phòng tắm nắng vào thời điểm này. Những sợi chỉ vàng thêu trên áo lấp lánh dưới ánh nắng, khiến y trông vô cùng tôn quý.
Lúc Edogawa Conan đi tới, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
“Điện hạ, trời sắp sang đông rồi. Mặc thêm áo sẽ tốt hơn.” Edogawa ôm một chiếc áo choàng trong tay, đưa cho Kaito.
Kaito nhìn Edogawa, rồi nhìn chiếc áo choàng trên tay hắn. Đó là một chiếc áo choàng bằng bông, có lông trắng quanh cổ và viền áo, trông rất ấm áp. Nhưng y không trả lời, xua tay phàn nàn: " Jii cẩn thận quá rồi. Đây là quần áo mùa đông, bây giờ trời cũng không lạnh lắm... khụ khụ!"
Lời vừa dứt, Kaito ho khan không ngừng.
"..." Edogawa rất bất lực trước một Kaito bướng bỉnh. Nhìn thấy Thân vương nhỏ che miệng cố gắng nhịn ho nhưng không được. Vội khoác áo choàng lên vai Thân vương nhỏ, “Quản gia Konosuke không kêu thần chuẩn bị áo choàng. Thần phát hiện gần đây điện hạ hay ho nên tự chuẩn bị. Điện hạ đừng trách quản gia. Mùa này gió nhiều, ngài đừng dửng dưng”
Với một cái áo choàng dày. Y cảm thấy ấm hơn rất nhiều. Lông vũ trắng cọ nhẹ vào má khiến Kaito có chút ngứa ngáy. Edogawa đứng trước mặt Kaito giúp anh buộc dải ruy băng quanh cổ áo. Ngón tay của nam nhân vừa dài vừa thon. Nhưng hình như Edogawa không giỏi làm những việc chăm sóc người khác như thế này lắm. Các ngón tay hắn bối rối không biết đặt vào đâu, chúng như muốn dính vào nhau.
"Kỳ thật, ta có thể tự làm."
Kaito đưa tay định nắm lấy ruy băng nhưng Edogawa không buông.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Kaito đột nhiên bật cười. Vừa thắt nút xong, Edogawa chỉ nghĩ rằng đối phương đang cười nhạo mình, vẻ mặt có chút xấu hổ, “Thần không giỏi làm mấy việc này lắm.”
“Ta không cười ngươi” Kaito cắt ngang, “Ta chỉ nghĩ, lúc đầu ngươi không muốn làm người dẫn đường cho ta mà. Sao bây giờ lo lắng, quan tâm sức khoẻ của ta như vậy?”
Kaito nghiêng đầu. Khi cười đôi mắt biến thành vầng trăng khuyết, trong mắt hiện lên tia ranh mãnh. Hôm nay Thân vương nhỏ mặc áo ngoài màu trắng, kết hợp với áo choàng màu trắng như trăng. Trông rất đẹp đẽ và thuần khiết.
Edogawa nhất thời không nói nên lời, cảm giác mặt mình nóng bừng. Hắn không thể rời mắt khỏi thân vương nhỏ, suy nghĩ đã đi đến tận đâu. Thân vương nhỏ rất hợp với màu trắng...
Nhưng cùng lúc đó, trong đầu Edogawa chợt hiện lên một bóng hình khác. Tên đạo tặc kia rất hay mặc đồ trắng.
"Nhưng ta nghĩ ngươi cũng sẽ đối xử tốt với những người khác. Dù sao ngươi cũng là một nam nhân tốt” Trước khi Edogawa kịp trả lời, Kaito nhún vai, tiếp tục nói.
“...” Những lời này theo một góc độ nào đó đã cứu Edogawa. Nhưng trong lòng hắn thực sự không hoàn toàn đồng tình với câu sau. Muốn phản bác nhưng không biết nói làm sao. Cuối cùng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Ước chừng nửa giờ sau, Kaito Kuroba ngáp dài, dụi nhẹ mắt. Lau đi những giọt nước mắt rỉ ra từ khoé mắt "Ta buồn ngủ, đi nghỉ trước đây."
Có lẽ vì đứng ngoài trời quá lâu nên sắc mặt của Thân vương nhỏ đã tái nhợt, môi cũng không còn hồng hào.
Nhìn thấy y như vậy, Edogawa đột nhiên cảm thấy có chút hối hận. Xem ra mặc thêm quần áo là không đủ. Nên nhắc nhở y về phòng sớm hơn.
“À đúng rồi” trước khi rời đi, Kaito chợt nhớ ra điều gì đó. Quay lại nói với Edogawa: “Từ ngày mai trở đi, ngươi có thể quay lại nha môn. Không cần phải ngày ngày đi cùng ta.”
Edogawa không ngờ Thân vương nhỏ đột nhiên nói như vậy. Nhất thời cảm thấy hốt hoảng. Nhịn không được hỏi: “Không phải điện hạ nói, ngài còn chưa đi hết Thanh Vân Thành sao?.” Không phải đã nói là sẽ đi chơi hết mọi chỗ thú vị trong Thanh Vân thành sao? Tại sao đột nhiên không muốn đi nữa? Ở bên hắn lâu nên chán rồi? Muốn đổi người khác?
Người thường ngày điềm tĩnh, ổn trọng đã không thể giấu lo lắng trong ánh mắt khi nhìn Kaito.
Trong đầu Thiếu Giải Bộ đã nghĩ tới đâu rồi?
Kaito bị lời nói của đối phương làm cho choáng váng, y không thể theo kịp mạch não của Edogawa. Trước khi kịp suy xét vì sao bản thân lại lo sợ Edogawa hiểu lầm, miệng đã nhanh hơn não.
“ Khí trời ngày càng lạnh, ta sợ bệnh sẽ tái phát. Sau này không tiện ra ngoài nên mới để ngươi đi. Lúc ngươi ở đây, thi thoảng không có việc gì vẫn trở về nha môn mà. Nên ta nghĩ, cứ để ngươi trực tiếp trở về, không cần đi qua đi lại chi cho phiền phức”
Edogawa nghe xong lời này, suy nghĩ trong lòng rất phức tạp. Vừa vui vừa buồn. Điều đáng mừng là Thân vương nhỏ muốn hắn rời đi không phải vì ghét hắn. Điều không tốt là sức khoẻ của Thân vương nhỏ đã bắt đầu xấu đi nhưng hắn không thể ở bên cạnh chăm sóc y.
Sau khi suy xét kĩ càng, hắn thật sự không còn lý do gì để ở lại.
" Điện hạ, ngài mắc phải bệnh gì? Ta có thể giúp gì được không?" Lời này vừa nói ra, Edogawa liền cảm thấy có chút xấu hổ. Thân phận của mình và đối phương có chênh lệch lớn như vậy. Thân vương nhỏ làm sao có thể tiết lộ chuyện riêng tư cho một cấp dưới như hắn.
Nhưng Kaito không hề có ý giấu diếm. Đôi mắt to chớp chớp vài cái rồi khẽ thở dài. Hình như đã quá mệt mỏi vì bệnh tật hành hạ.
“ Chẳng phải là bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là sức khỏe ta từ nhỏ đã kém. Khi phụ thân qua đời, ta đau buồn quá độ, ăn uống không đủ bữa, sức khỏe theo đó cũng tuột dốc. Thân thể bắt đầu sợ lạnh, mùa đông nào cũng phải tịnh dưỡng một hồi. Đều chỉ là bệnh vặt, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
Kaito mỉm cười với Edogawa, bảo hắn đừng lo lắng.
Tuy nhiên, Edogawa nhớ lại đối phương đã bắt đầu uống canh thuốc sau khi hai người gặp nhau không lâu, liền không thể cười được...
Ngày hôm sau, Edogawa Conan rời khỏi tiểu viện của Kaito. Trở lại cuộc sống bình thường.
Vài ngày tới, Edogawa Conan và một người khác của Giải Bộ đến nhà dân ở phía Đông thành để điều tra một vụ trộm cắp. Vụ án rất đơn giản, mất chưa đầy một canh giờ để giải quyết.
Trên đường về nha môn, hắn gặp một người bán hạt dẻ nước.
" Ông chủ, cho ta một gói hạt dẻ nước." Người của Giải Bộ bị hạt dẻ nước thu hút, quay sang Edogawa hỏi: "Ngươi có muốn ăn không? Đây có thể là mẻ hạt dẻ nước cuối cùng trong năm đó."
Edogawa nhớ đến hình ảnh Kuroba Kaito cầm hạt dẻ nước đã bóc vỏ rồi hỏi ngươi có muốn ăn không hơn một tháng trước. Thực ra là Thân vương nhỏ đã ăn gần hết gói hạt dẻ nước do hắn bóc vỏ, chỉ đưa hạt cuối cùng cho hắn.
Nghĩ tới đây, Edogawa không khỏi mỉm cười. Thân vương nhỏ thật ra rất thích ăn uống, đặc biệt là các loại đồ ăn vặt ngọt ngào. Nhưng có lẽ vì thể chất đặc thù nên dù có ăn bao nhiêu thì y vẫn gầy, không thêm được miếng thịt nào.
Không biết bệnh tình của Thân vương nhỏ đã khoẻ hơn chưa...
Edogawa cũng mua một gói hạt dẻ nước, đồng thời yêu cầu người của Giải Bộ trở về nha môn trước, còn hắn thì một mình đi về phía tiểu viện của Kaito.
Người gác cổng tiểu viện quen mặt hắn từ lâu, liền trực tiếp cho vào. Nhưng sau khi ngồi ở đại sảnh một lúc, Edogawa không đợi được Kuroba Kaito đến mà chỉ đợi được quản gia Konosuke Jii.
"Thật đáng tiếc, nếu ngài Edogawa đến sớm hơn một chút thì chắc đã gặp được điện hạ. Điện hạ vừa uống thuốc vào buổi trưa, đã ngủ rồi." Jii vẻ mặt có lỗi giải thích với hắn.
Một tia thất vọng hiện lên trong mắt Edogawa. Từ khi rời khỏi tiểu viện, hắn trở về nơi này nhiều lần, nhưng chưa từng thấy Thân vương nhỏ. Luôn nhận được câu Thân vương bị bệnh không thể tiếp khách.
Hôm nay vẫn là một ngày không gặp được Thân vương nhỏ.
“ Sức khoẻ của điện hạ thế nào rồi?”
"Mấy ngày trước điện hạ sốt. Toàn thân cứ nóng hầm hập, ngày nào cũng ngủ quên. Nhưng gần đây đã khá hơn một chút, có lẽ nếu mấy ngày nữa ngài trở lại, sẽ gặp được điện hạ."
Nghe vậy, Edogawa thở phào nhẹ nhõm. Đưa hạt dẻ nước vừa mua cho Jii, “Trên đường về ta vô tình nhìn thấy một hàng bán hạt dẻ nước. Nhớ điện hạ từng nói thích ăn thứ này nên ta mua một gói tới biếu. Quản gia không phiền khi giúp ta đưa thứ này cho điện hạ, đúng chứ? "
Edogawa cúi người lui ra. Vừa đi được hai bước, nhớ Kaito không thể tự gọt vỏ hạt dẻ nước. Định nhắc nhở thì nghe Jii ra lệnh cho người hầu đem hạt dẻ nước xuống bếp để bóc vỏ. Sau khi điện hạ thức dậy mới đưa qua.
Nuốt lại những lời định nói. Edogawa Conan tự cười nhạo chính mình.
Quản gia cần người ngoài như hắn nhắc nhở sao?
Sau khi xác nhận Edogawa Conan đã rời đi. Kuroba Kaito từ hậu sảnh đi ra, trầm ngâm nhìn về hướng người vừa rời đi. Sắc mặt y hồng hào, không giống như người có bệnh trong người.
"Điện hạ, ngài muốn gặp Thiếu Giải Bộ Edogawa sao?"
Lời nói của Jii thành công kêu hồn Kaito về. Đôi má trắng nõn ứng hồng đến mang tai, vô thức đáp lại: " Không có không có. Ta gặp hắn làm gì chứ”
Vẻ mặt của Kaito chẳng khớp với câu trả lời chút nào. Jii thấy vậy đành thở dài, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù thuốc của lão nô có thể làm da và môi của ngài tái nhợt như người bị bệnh. Nhưng muốn đến mức nằm liệt giường, phải tăng liều lượng lên. Chắc chắn ảnh hưởng đến sức khoẻ của ngài."
"Ta biết ngươi là đang muốn tốt cho ta." Kaito mỉm cười trấn an Jii. Rồi bước đến một bên ngồi xuống, "Kể từ khi phụ thân gặp tai nạn. Cứ mỗi năm ta lại phải ở trong phòng vài tháng mùa đông. Ta quen rồi, đừng lo. Còn chưa tìm ra được kẻ đã giết phụ thân, ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Hơn nữa ở đây không có tai mắt của các Thân vương khác, vẫn thoải mái hơn nhiều khi ở kinh đô”
Jii tuy chỉ là quản gia nhưng khi Kuroba Toichi còn sống luôn rất coi trọng ông. Ông cũng rất yêu quý Kaito – tiểu điện hạ được ông chăm sóc từ bé.
Kuroba Toichi qua đời hơn 8 năm. Kaito lúc đó mới chín tuổi đã được phong làm Thân vương. Tưởng chừng sẽ có tiền đồ sáng lạng nhưng thực tế lại đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.
Trước hết, đối với một Thân vương trẻ được Thiên Hoàng yêu quý như vậy. Các Thân vương khác sẽ không cho phép y trưởng thành. Họ có thể chọn cách loại bỏ mối tai hoạ ngầm ngay khi nó chưa lớn lên.
Ngoài ra, kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối đã giết chết Kuroba Toichi cũng có thể tấn công Kaito bất cứ lúc nào.
Để tránh nguy hiểm, Kaito cuối cùng chọn cách trốn trong Vương phủ giả bệnh. Dần dần khuất khỏi tầm mắt của kẻ thù. Mỗi mùa đông, khi “bệnh” nặng nhất, y sẽ không gặp khách.
Thực ra hồi đó Bệ hạ từng ngỏ lời muốn đưa y về nuôi dưỡng trong cung. Nhưng nếu sống trong cung thì sẽ không tiện cho việc điều tra cái chết của phụ thân, nên Kaito đã từ chối khéo.
Về cái chết của phụ thân mình, y chỉ biết rằng nó có liên quan đến một món trang sức được khảm đá quý. Vì vậy, Kaito mới bí mật đóng vai đạo tặc Giang Dương. Cố gắng tìm kiếm món trang sức đó.
Kaito Kuroba chỉ mới mười bảy tuổi, thuộc dòng chính của hoàng thất. Lẽ ra nên được tận hưởng vinh hoa phú quý, vô lo vô nghĩ, bình bình an an nhưng y phải mang trên mình quá nhiều ân oán thị phi của đời trước, của hoàng thất. Thấu rõ lòng người trắng đen khi còn quá nhỏ. Nhớ lại tất cả, lòng Jii thắt lại, ngăn không được tiếng thở dài."Ít nhất mùa đông ở Thanh Vân thành tương đối ngắn, thời gian Điện hạ “nằm trên giường” rút ngắn một chút cũng sẽ không khiến người ngoài nghi ngờ. Thần đã nói với Thiếu Giải Bộ Edogawa rằng bệnh của Điện hạ đã tốt hơn, không bao lâu hai người có thể gặp mặt”
Y sẽ gặp Edogawa…
Sau khi nghe Jii nói, Kaito chìm vào suy nghĩ. Lần tiếp xúc trước khiến y cảm nhận được rõ ràng sự nhạy cảm và thông tuệ của Edogawa Conan. Nếu tiếp tục chung sống như vậy, người kia sẽ không phát hiện ra thân phận của y sao?
" Bác Jii, có lẽ ta không muốn gặp hắn nữa..."
Chương này là chương chuyển tiếp
Truyện
Mùa đông ở miền Nam đến muộn. Kể từ khi thời tiết bắt đầu trở lạnh, Kaito Kuroba dành ít thời gian ra ngoài chơi hơn, gần như cả ngày đều ở nhà.
Vào cuối thu, nắng buổi trưa ấm áp đến kỳ lạ. Kaito luôn ra ngoài phòng tắm nắng vào thời điểm này. Những sợi chỉ vàng thêu trên áo lấp lánh dưới ánh nắng, khiến y trông vô cùng tôn quý.
Lúc Edogawa Conan đi tới, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
“Điện hạ, trời sắp sang đông rồi. Mặc thêm áo sẽ tốt hơn.” Edogawa ôm một chiếc áo choàng trong tay, đưa cho Kaito.
Kaito nhìn Edogawa, rồi nhìn chiếc áo choàng trên tay hắn. Đó là một chiếc áo choàng bằng bông, có lông trắng quanh cổ và viền áo, trông rất ấm áp. Nhưng y không trả lời, xua tay phàn nàn: " Jii cẩn thận quá rồi. Đây là quần áo mùa đông, bây giờ trời cũng không lạnh lắm... khụ khụ!"
Lời vừa dứt, Kaito ho khan không ngừng.
"..." Edogawa rất bất lực trước một Kaito bướng bỉnh. Nhìn thấy Thân vương nhỏ che miệng cố gắng nhịn ho nhưng không được. Vội khoác áo choàng lên vai Thân vương nhỏ, “Quản gia Konosuke không kêu thần chuẩn bị áo choàng. Thần phát hiện gần đây điện hạ hay ho nên tự chuẩn bị. Điện hạ đừng trách quản gia. Mùa này gió nhiều, ngài đừng dửng dưng”
Với một cái áo choàng dày. Y cảm thấy ấm hơn rất nhiều. Lông vũ trắng cọ nhẹ vào má khiến Kaito có chút ngứa ngáy. Edogawa đứng trước mặt Kaito giúp anh buộc dải ruy băng quanh cổ áo. Ngón tay của nam nhân vừa dài vừa thon. Nhưng hình như Edogawa không giỏi làm những việc chăm sóc người khác như thế này lắm. Các ngón tay hắn bối rối không biết đặt vào đâu, chúng như muốn dính vào nhau.
"Kỳ thật, ta có thể tự làm."
Kaito đưa tay định nắm lấy ruy băng nhưng Edogawa không buông.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Kaito đột nhiên bật cười. Vừa thắt nút xong, Edogawa chỉ nghĩ rằng đối phương đang cười nhạo mình, vẻ mặt có chút xấu hổ, “Thần không giỏi làm mấy việc này lắm.”
“Ta không cười ngươi” Kaito cắt ngang, “Ta chỉ nghĩ, lúc đầu ngươi không muốn làm người dẫn đường cho ta mà. Sao bây giờ lo lắng, quan tâm sức khoẻ của ta như vậy?”
Kaito nghiêng đầu. Khi cười đôi mắt biến thành vầng trăng khuyết, trong mắt hiện lên tia ranh mãnh. Hôm nay Thân vương nhỏ mặc áo ngoài màu trắng, kết hợp với áo choàng màu trắng như trăng. Trông rất đẹp đẽ và thuần khiết.
Edogawa nhất thời không nói nên lời, cảm giác mặt mình nóng bừng. Hắn không thể rời mắt khỏi thân vương nhỏ, suy nghĩ đã đi đến tận đâu. Thân vương nhỏ rất hợp với màu trắng...
Nhưng cùng lúc đó, trong đầu Edogawa chợt hiện lên một bóng hình khác. Tên đạo tặc kia rất hay mặc đồ trắng.
"Nhưng ta nghĩ ngươi cũng sẽ đối xử tốt với những người khác. Dù sao ngươi cũng là một nam nhân tốt” Trước khi Edogawa kịp trả lời, Kaito nhún vai, tiếp tục nói.
“...” Những lời này theo một góc độ nào đó đã cứu Edogawa. Nhưng trong lòng hắn thực sự không hoàn toàn đồng tình với câu sau. Muốn phản bác nhưng không biết nói làm sao. Cuối cùng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Ước chừng nửa giờ sau, Kaito Kuroba ngáp dài, dụi nhẹ mắt. Lau đi những giọt nước mắt rỉ ra từ khoé mắt "Ta buồn ngủ, đi nghỉ trước đây."
Có lẽ vì đứng ngoài trời quá lâu nên sắc mặt của Thân vương nhỏ đã tái nhợt, môi cũng không còn hồng hào.
Nhìn thấy y như vậy, Edogawa đột nhiên cảm thấy có chút hối hận. Xem ra mặc thêm quần áo là không đủ. Nên nhắc nhở y về phòng sớm hơn.
“À đúng rồi” trước khi rời đi, Kaito chợt nhớ ra điều gì đó. Quay lại nói với Edogawa: “Từ ngày mai trở đi, ngươi có thể quay lại nha môn. Không cần phải ngày ngày đi cùng ta.”
Edogawa không ngờ Thân vương nhỏ đột nhiên nói như vậy. Nhất thời cảm thấy hốt hoảng. Nhịn không được hỏi: “Không phải điện hạ nói, ngài còn chưa đi hết Thanh Vân Thành sao?.” Không phải đã nói là sẽ đi chơi hết mọi chỗ thú vị trong Thanh Vân thành sao? Tại sao đột nhiên không muốn đi nữa? Ở bên hắn lâu nên chán rồi? Muốn đổi người khác?
Người thường ngày điềm tĩnh, ổn trọng đã không thể giấu lo lắng trong ánh mắt khi nhìn Kaito.
Trong đầu Thiếu Giải Bộ đã nghĩ tới đâu rồi?
Kaito bị lời nói của đối phương làm cho choáng váng, y không thể theo kịp mạch não của Edogawa. Trước khi kịp suy xét vì sao bản thân lại lo sợ Edogawa hiểu lầm, miệng đã nhanh hơn não.
“ Khí trời ngày càng lạnh, ta sợ bệnh sẽ tái phát. Sau này không tiện ra ngoài nên mới để ngươi đi. Lúc ngươi ở đây, thi thoảng không có việc gì vẫn trở về nha môn mà. Nên ta nghĩ, cứ để ngươi trực tiếp trở về, không cần đi qua đi lại chi cho phiền phức”
Edogawa nghe xong lời này, suy nghĩ trong lòng rất phức tạp. Vừa vui vừa buồn. Điều đáng mừng là Thân vương nhỏ muốn hắn rời đi không phải vì ghét hắn. Điều không tốt là sức khoẻ của Thân vương nhỏ đã bắt đầu xấu đi nhưng hắn không thể ở bên cạnh chăm sóc y.
Sau khi suy xét kĩ càng, hắn thật sự không còn lý do gì để ở lại.
" Điện hạ, ngài mắc phải bệnh gì? Ta có thể giúp gì được không?" Lời này vừa nói ra, Edogawa liền cảm thấy có chút xấu hổ. Thân phận của mình và đối phương có chênh lệch lớn như vậy. Thân vương nhỏ làm sao có thể tiết lộ chuyện riêng tư cho một cấp dưới như hắn.
Nhưng Kaito không hề có ý giấu diếm. Đôi mắt to chớp chớp vài cái rồi khẽ thở dài. Hình như đã quá mệt mỏi vì bệnh tật hành hạ.
“ Chẳng phải là bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là sức khỏe ta từ nhỏ đã kém. Khi phụ thân qua đời, ta đau buồn quá độ, ăn uống không đủ bữa, sức khỏe theo đó cũng tuột dốc. Thân thể bắt đầu sợ lạnh, mùa đông nào cũng phải tịnh dưỡng một hồi. Đều chỉ là bệnh vặt, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
Kaito mỉm cười với Edogawa, bảo hắn đừng lo lắng.
Tuy nhiên, Edogawa nhớ lại đối phương đã bắt đầu uống canh thuốc sau khi hai người gặp nhau không lâu, liền không thể cười được...
Ngày hôm sau, Edogawa Conan rời khỏi tiểu viện của Kaito. Trở lại cuộc sống bình thường.
Vài ngày tới, Edogawa Conan và một người khác của Giải Bộ đến nhà dân ở phía Đông thành để điều tra một vụ trộm cắp. Vụ án rất đơn giản, mất chưa đầy một canh giờ để giải quyết.
Trên đường về nha môn, hắn gặp một người bán hạt dẻ nước.
" Ông chủ, cho ta một gói hạt dẻ nước." Người của Giải Bộ bị hạt dẻ nước thu hút, quay sang Edogawa hỏi: "Ngươi có muốn ăn không? Đây có thể là mẻ hạt dẻ nước cuối cùng trong năm đó."
Edogawa nhớ đến hình ảnh Kuroba Kaito cầm hạt dẻ nước đã bóc vỏ rồi hỏi ngươi có muốn ăn không hơn một tháng trước. Thực ra là Thân vương nhỏ đã ăn gần hết gói hạt dẻ nước do hắn bóc vỏ, chỉ đưa hạt cuối cùng cho hắn.
Nghĩ tới đây, Edogawa không khỏi mỉm cười. Thân vương nhỏ thật ra rất thích ăn uống, đặc biệt là các loại đồ ăn vặt ngọt ngào. Nhưng có lẽ vì thể chất đặc thù nên dù có ăn bao nhiêu thì y vẫn gầy, không thêm được miếng thịt nào.
Không biết bệnh tình của Thân vương nhỏ đã khoẻ hơn chưa...
Edogawa cũng mua một gói hạt dẻ nước, đồng thời yêu cầu người của Giải Bộ trở về nha môn trước, còn hắn thì một mình đi về phía tiểu viện của Kaito.
Người gác cổng tiểu viện quen mặt hắn từ lâu, liền trực tiếp cho vào. Nhưng sau khi ngồi ở đại sảnh một lúc, Edogawa không đợi được Kuroba Kaito đến mà chỉ đợi được quản gia Konosuke Jii.
"Thật đáng tiếc, nếu ngài Edogawa đến sớm hơn một chút thì chắc đã gặp được điện hạ. Điện hạ vừa uống thuốc vào buổi trưa, đã ngủ rồi." Jii vẻ mặt có lỗi giải thích với hắn.
Một tia thất vọng hiện lên trong mắt Edogawa. Từ khi rời khỏi tiểu viện, hắn trở về nơi này nhiều lần, nhưng chưa từng thấy Thân vương nhỏ. Luôn nhận được câu Thân vương bị bệnh không thể tiếp khách.
Hôm nay vẫn là một ngày không gặp được Thân vương nhỏ.
“ Sức khoẻ của điện hạ thế nào rồi?”
"Mấy ngày trước điện hạ sốt. Toàn thân cứ nóng hầm hập, ngày nào cũng ngủ quên. Nhưng gần đây đã khá hơn một chút, có lẽ nếu mấy ngày nữa ngài trở lại, sẽ gặp được điện hạ."
Nghe vậy, Edogawa thở phào nhẹ nhõm. Đưa hạt dẻ nước vừa mua cho Jii, “Trên đường về ta vô tình nhìn thấy một hàng bán hạt dẻ nước. Nhớ điện hạ từng nói thích ăn thứ này nên ta mua một gói tới biếu. Quản gia không phiền khi giúp ta đưa thứ này cho điện hạ, đúng chứ? "
Edogawa cúi người lui ra. Vừa đi được hai bước, nhớ Kaito không thể tự gọt vỏ hạt dẻ nước. Định nhắc nhở thì nghe Jii ra lệnh cho người hầu đem hạt dẻ nước xuống bếp để bóc vỏ. Sau khi điện hạ thức dậy mới đưa qua.
Nuốt lại những lời định nói. Edogawa Conan tự cười nhạo chính mình.
Quản gia cần người ngoài như hắn nhắc nhở sao?
Sau khi xác nhận Edogawa Conan đã rời đi. Kuroba Kaito từ hậu sảnh đi ra, trầm ngâm nhìn về hướng người vừa rời đi. Sắc mặt y hồng hào, không giống như người có bệnh trong người.
"Điện hạ, ngài muốn gặp Thiếu Giải Bộ Edogawa sao?"
Lời nói của Jii thành công kêu hồn Kaito về. Đôi má trắng nõn ứng hồng đến mang tai, vô thức đáp lại: " Không có không có. Ta gặp hắn làm gì chứ”
Vẻ mặt của Kaito chẳng khớp với câu trả lời chút nào. Jii thấy vậy đành thở dài, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù thuốc của lão nô có thể làm da và môi của ngài tái nhợt như người bị bệnh. Nhưng muốn đến mức nằm liệt giường, phải tăng liều lượng lên. Chắc chắn ảnh hưởng đến sức khoẻ của ngài."
"Ta biết ngươi là đang muốn tốt cho ta." Kaito mỉm cười trấn an Jii. Rồi bước đến một bên ngồi xuống, "Kể từ khi phụ thân gặp tai nạn. Cứ mỗi năm ta lại phải ở trong phòng vài tháng mùa đông. Ta quen rồi, đừng lo. Còn chưa tìm ra được kẻ đã giết phụ thân, ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Hơn nữa ở đây không có tai mắt của các Thân vương khác, vẫn thoải mái hơn nhiều khi ở kinh đô”
Jii tuy chỉ là quản gia nhưng khi Kuroba Toichi còn sống luôn rất coi trọng ông. Ông cũng rất yêu quý Kaito – tiểu điện hạ được ông chăm sóc từ bé.
Kuroba Toichi qua đời hơn 8 năm. Kaito lúc đó mới chín tuổi đã được phong làm Thân vương. Tưởng chừng sẽ có tiền đồ sáng lạng nhưng thực tế lại đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.
Trước hết, đối với một Thân vương trẻ được Thiên Hoàng yêu quý như vậy. Các Thân vương khác sẽ không cho phép y trưởng thành. Họ có thể chọn cách loại bỏ mối tai hoạ ngầm ngay khi nó chưa lớn lên.
Ngoài ra, kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối đã giết chết Kuroba Toichi cũng có thể tấn công Kaito bất cứ lúc nào.
Để tránh nguy hiểm, Kaito cuối cùng chọn cách trốn trong Vương phủ giả bệnh. Dần dần khuất khỏi tầm mắt của kẻ thù. Mỗi mùa đông, khi “bệnh” nặng nhất, y sẽ không gặp khách.
Thực ra hồi đó Bệ hạ từng ngỏ lời muốn đưa y về nuôi dưỡng trong cung. Nhưng nếu sống trong cung thì sẽ không tiện cho việc điều tra cái chết của phụ thân, nên Kaito đã từ chối khéo.
Về cái chết của phụ thân mình, y chỉ biết rằng nó có liên quan đến một món trang sức được khảm đá quý. Vì vậy, Kaito mới bí mật đóng vai đạo tặc Giang Dương. Cố gắng tìm kiếm món trang sức đó.
Kaito Kuroba chỉ mới mười bảy tuổi, thuộc dòng chính của hoàng thất. Lẽ ra nên được tận hưởng vinh hoa phú quý, vô lo vô nghĩ, bình bình an an nhưng y phải mang trên mình quá nhiều ân oán thị phi của đời trước, của hoàng thất. Thấu rõ lòng người trắng đen khi còn quá nhỏ. Nhớ lại tất cả, lòng Jii thắt lại, ngăn không được tiếng thở dài."Ít nhất mùa đông ở Thanh Vân thành tương đối ngắn, thời gian Điện hạ “nằm trên giường” rút ngắn một chút cũng sẽ không khiến người ngoài nghi ngờ. Thần đã nói với Thiếu Giải Bộ Edogawa rằng bệnh của Điện hạ đã tốt hơn, không bao lâu hai người có thể gặp mặt”
Y sẽ gặp Edogawa…
Sau khi nghe Jii nói, Kaito chìm vào suy nghĩ. Lần tiếp xúc trước khiến y cảm nhận được rõ ràng sự nhạy cảm và thông tuệ của Edogawa Conan. Nếu tiếp tục chung sống như vậy, người kia sẽ không phát hiện ra thân phận của y sao?
" Bác Jii, có lẽ ta không muốn gặp hắn nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz