Shikatema R21 Mot Tro Choi
"Choji! Shikamaru! Ino!" Kankuro gọi to. Tôi để em ấy đi trước khi ba cặp mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Đôi mắt sắc bén nhất trong số chúng chỉ dừng lại ở tôi một giây, và tôi không thể thoáng thấy bất cứ điều gì hơn là sự một cái nhìn đơn thuần."Kankuro! Temari!" Một tiếng kêu vang lên bên tai tôi, khiến tôi nhăn mặt. Tôi không tìm thấy nhiều bạn giữa những người cùng trang lứa với mình, nhưng Ino là một người đặc biệt kém hấp dẫn, người không thể làm gì khác ngoài việc khiến tôi khó chịu với đầu óc non nớt và tính cách sôi nổi của cô ấy. Tuy nhiên, tôi biết rằng đó không phải là lỗi của cô ấy – mọi người được sinh ra với những tài năng khác nhau, và của cô ấy là... một cái gì đó. Tôi cũng phải tính đến sự chênh lệch tuổi tác của chúng tôi trong hai năm, cũng như thực tế là tôi không có cơ hội để xem cô ấy đã tiến bộ như thế nào trong vài năm qua. Có lẽ sẽ đáng để cho cô ấy một cơ hội khác."Rất vui được gặp hai người," cô ấy chạy đến ôm chúng tôi, thể hiện tình cảm quá thân mật so với tình bạn của chúng tôi, tôi ôm lại cô ấy một giây, rồi nhìn cô ấy với đôi mắt hơi ghê tởm khi cô ấy bám vào người tôi. Còn Kankuro như căng cứng cả người.Cô ấy bắt đầu nói nhanh về điều này điều kia, khua tay múa chân, còn hai người kia tiến lại gần chúng tôi với nụ cười. Tôi tập trung vào Choji và không để tâm nhiều đến chàng trai bên cạnh câuk ta. Tôi không biết tại sao, chỉ là không thể nhìn vào anh ấy, có lẽ chỉ đơn giản là không chuẩn bị. Thật ra, không có lý do "thực sự" nào khiến tôi cần thể hiện sự quan tâm đến anh, mặc dù trái tim tôi đang cố gắng thôi thúc tôi ôm chặt anh trong vòng tay. Nhưng anh ấy thậm chí còn không thừa nhận với tôi. Vâng, không thực sự. Không theo cách tôi muốn... hay anh sợ hãi? Chúng tôi không thể hành động quá gần gũi dễ khiến mọi người nhận ra điều gì đó. Những suy nghĩ khác nhau cứ lướt qua đầu tôi với tốc độ nhanh như chớp, khiến não tôi quay cuồng.Dừng lại đi! Tôi mạnh mẽ ra lệnh cho mình. Tâm trí tôi như bị trói vào một vòng quay điên cuồng và chóng mặt, và tôi chỉ muốn xuống khỏi đó. Chỉ cần hành động bình thường là được."Này, Kankuro," Shikamaru xen vào ngay khi Ino dừng lại để lấy hơi. Giọng nói của anh trôi vào tai tôi như chất lỏng nóng bỏng, khiến chúng bỏng rát và truyền hơi ấm xuyên qua cơ thể tôi."Rất vui được gặp cậu, Shikamaru. Lần này cậu làm giám khảo đấy hả? Đó là một vấn đề khá lớn đấy!"Shikamaru xoa xoa gáy, cười một cách uể oải "Ừ, ừ. Cậu biết đấy. Thật sự cũng có hơi đau đầu. Mà sao cũng được. Nhưng tôi được xem đồng đội của mình thi đấu, nên điều đó khá ổn."Tôi đã tận dụng vài giây mà anh ấy nói để nhìn anh cho thỏa nỗi lòng. Chết tiệt, tôi quên mất anh ấy nóng bỏng như thế nào. Tôi cảm thấy bụng mình thắt lại, tôi nhìn đi chỗ khác, giả vờ không quan tâm. Nó có thể khiến tôi trông giống như một kẻ ngốc, nhưng nhìn thấy anh ta đang làm những điều kỳ quặc, khó chịu với cơ thể tôi."Cô vẫn ở đây vì công việc như thường lệ à, Temari?" Ino ngọt ngào hỏi khi quay sang tôi."Hn," tôi gật đầu. "Tôi đã có một cuộc họp với ngài Hokage. Và bây giờ tôi ở lại chuẩn bị cho kỳ thi, em trai của tôi cũng đang ở đây.""Ồ, thật tuyệt vời. Tôi thực sự tin rằng đây sẽ là lúc tôi được lên Chunin." đôi mắt xanh của cô ấy sáng ngời, đầy hy vọng."Tôi chắc chắn là như vậy, Ino," Kankuro mỉm cười với cô. "Cả cậu nữa, Choji!"Bốn người họ tiếp tục nói chuyện và tôi cố tỏ ra bình thường nhất có thể, không bận tâm rằng Shikamaru đang cư xử quá chuyên nghiệp với tôi, một hành vi mà tôi không thể chê trách được.Tôi thực sự rất thích cơ hội được thấy anh ấy tương tác với Ino và Choji, những người mà anh ấy cảm thấy thoải mái sau khi hợp tác trong một thời gian dài. Rõ ràng là họ rất hào hứng với kỳ thi, và với mức độ quan tâm ngày càng tăng mà anh ấy thể hiện trong cuộc trò chuyện, tôi biết anh ấy rất quan tâm với tư cách là đồng đội. Anh ấy chính là vậy, không thích chiến đấu cho lắm, nhưng lại rất quan tâm đến người khác.Tôi mỉm cười với họ, đảm bảo không để họ phát hiện Shikamaru và tôi trong cái nhìn thân mật đầy nguy hiểm.Một vài genin làng Cát đang tản bộ trên đường nhìn thấy nhóm chúng tôi và đến chào.Tất cả họ đều khoảng 16 tuổi và đã trở thành những ninja thực thụ, điều đó khiến tôi không có gì khác ngoài việc lo lắng rằng họ sẽ vượt qua kỳ thi không. Chúng tôi có một nhóm gồm ba ninja trẻ và tôi rất thông cảm với tầm quan trọng của Kỳ thi Chunin đối với họ, vì đây là lần đầu tiên họ tham gia. Nếu họ không thể vượt qua năm đầu tiên, thì theo tôi, họ đã bị tụt lại phía sau."Temari-sama! Kankuro-sama!" Là Azami: Cao gầy, sôi nổi, hoạt bát, có hơi ngốc. Trong làng của tôi có nhiều chàng trai thích cô ấy. Tôi đã luôn đối xử với cô ấy theo cách mà tôi tin rằng một người nào đó trong vai trò lãnh đạo nên đối xử với cấp dưới, chưa bao giờ thiếu tôn trọng họ một cách trắng trợn: với sự thừa nhận khiêm tốn và một chút nhân từ."Chúng tôi vừa luyện tập xong! Chúng tôi đã sẵn sàng cho kỳ thi ngày mai! Nhưng mà, tôi kiệt sức rồi. Ngài không biết hôm nay chúng tôi đã chăm chỉ như thế nào đâu. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ khiến ngài tự, Temari-sama" cô nói to, gần như vượt qua tốc độ nói chuyện phiếm của Ino."Chà, gần tối rồi. Cô mau đi nghỉ đi." Tôi trả lời.Kankuro bắt đầu trò chuyện với ba người Azami, xem qua danh sách các nhẫn thuật mà em ấy đã hướng dẫn họ và các vấn đề cần giải quyết cho phần thi viết. Em ấy dẫn dắt các ninja trẻ giỏi hơn tôi rất nhiều. Trong khi đó, Shikamaru đang nói chuyện với Choji và Ino, những người đang cố gắng che giấu những cái liếc mắt, cố gắng tăng cường sự cạnh tranh của họ.Không trò chuyện với ai, tôi đã giảm bớt sự kiềm chế đối với bản thân. Mắt tôi lướt qua hình bóng thoải mái của Shikamaru, dựa vào một bên của đấu trường, hai tay đút túi, giọng nói chậm rãi và đều đặn. Tôi hơi băn khoăn bởi thực tế là anh ấy dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của tôi, mặc dù, thành thật mà nói, tôi đang mong đợi điều gì? Rằng anh ấy sẽ ngã lăn ra trước mắt tôi? Không. Đó hoàn toàn không phải là anh ấy, và tôi biết dù sao thì tôi cũng không thích một người như thế. Nhưng việc anh ấy đối với tôi hoàn toàn không có chút tình cảm nào đã khiến tâm trí tôi rối như tơ vò khi nó cố lôi ra ý tưởng này, ý tưởng kia để đưa ra một lời biện minh.Mình cũng không có hành động gì khác với anh ấy, một phần trong tôi đã nhanh chóng chỉ ra với giọng điệu không thiện cảm.Đó là khác biệt , một câu trả lời ngắn gọn, không rõ ràng từ nửa kia của tôi. Tôi đã cố gắng gạt vấn đề này sang một bên, tuyên bố rằng nó tốt hơn theo cách này. Chúng tôi đã không nói về những gì sẽ xảy ra sau đêm làm tình của chúng tôi. Và tôi đã quyết định rằng tôi không muốn bất cứ điều gì thay đổi. ... Vậy tại sao tinh thần của tôi lại suy sụp trước thái độ của anh? Tôi phát cáu với chính mình và tôi không biết phải làm gì với nó, và với anh."Này," giọng nói nhanh nhẹn đầy tự tin của Azami đưa tôi trở lại với bản thân mình. "Anh ấy khá dễ thương, phải không?"Phải mất vài giây tôi mới nhận ra chính xác cô ấy đang nói về ai. Lúc đầu, tôi cho rằng đó là Kankuro. Tôi thấy rờn rợn và không thể tin được, mọi người thường tiết lộ cho tôi bằng giọng điệu kín đáo những ý kiến quá mức của họ về em trai tôi, từ vóc dáng đến tài năng của nó, khiến tôi tự hỏi, Tại sao cô nghĩ tôi không biết thế nào là gợi cảm? Cô nghĩ em trai tôi có thân hình 6 múi hay sẽ lộng lẫy như thế nào khi cởi bỏ lớp trang điểm múa rối đó?Nhưng không phải. Azami đã biết Kankuro trong một thời gian dài, sẽ không có ý đó với Kankuro. Tôi dần dần nhận ra rằng đôi mắt của cô ấy đã lén lút liếc nhìn tên ninja tóc đen lười biếng, người có khuôn mặt bừng sáng với nụ cười tươi hiếm hoi, được khơi dậy bởi điều gì đó mà người bạn thân nhất của anh ấy, Choji, đang nói."Shikamaru?" Tôi hỏi một cách hoài nghi, giữ giọng thật khẽ. Tôi không thể giải thích được đột nhiên cảm thấy một sự khó chịu bùng phát sâu trong tôi, lan tỏa sự tức giận vô lý khắp cơ thể tôi, cùng với một cảm xúc sắc như dao cắt mà tôi chưa bao giờ trải qua ... ghen tị."Vâng. Anh ấy thực sự, thực sự gợi cảm."Cô coi chừng mồm cô đấy! Có gì đó gào thét trong tôi. Tôi giả vờ thản nhiên xem xét lời nói của cô ấy, trong khi bên trong tôi đang nổi cơn thịnh nộ. Tôi nhún vai, "Ờ. Chắc vậy." Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác để nói. Lưỡi tôi như bị thắt lại và cơ thể tôi đông cứng lại, điều này có vẻ kỳ lạ, bởi vì tôi cảm thấy như mình bị dội nước sôi: dữ dội, bốc khói và hoàn toàn mất kiểm soát."Ngài biết anh ấy phải không? Ngài đến đây thường xuyên như thế chắc phải biết anh ấy. Tôi không thể tin rằng ngài chưa bao giờ kể về những anh chàng ở làng Lá dễ thương như thế nào!"Tôi chỉ muốn cô ấy im đi, nhưng tôi mím chặt môi và cô ấy tiếp tục lảm nhảm."Ngài có thể giới thiệu với anh ấy hộ tôi, được không?"Tôi gần nhừa cười chế giễu. Cơn giận của tôi sôi lên nhanh hơn và dữ dội hơn. Tôi sợ áp lực sẽ tăng lên và chẳng mấy chốc khiến cơ thể tôi nổ tung. Tay tôi gần như với tới chiếc quạt theo bản năng, một chuyển động là phản ứng theo thói quen trong những khoảnh khắc tôi bị khiêu khích đến mức độ này."Ừmmm... à .. ta không biết. Có vẻ hơi kì lạ nhỉ?," tôi chậm rãi trả lời, sử dụng từng chút sức lực cuối cùng để làm cho giọng của mình nghe đều đều. Còn rất nhiều điều tôi muốn nói với cô ấy nhưng tôi đã kìm lại, dồn những lời cay nghiệt được giấu kín vào nơi bí mật của tâm trí mình. Tôi sẽ bộc phát chúng sau này khi tôi được tự do giải tỏa bao nhiêu tùy thích. "Ta không biết rõ về cậu ta, vì vậy có hơi khó xử.""Ôi thôi nào! Làm ơn! Làm ơn đi, Temari-sama!" Giọng cô the thé và nhõng nhẽo, đôi mắt cô nhòe đi những giọt nước mắt. Cô ấy luôn có cách thực hiện các hành động và hành vi hoàn toàn không tương xứng với hoàn cảnh mà cô ấy đang gặp phải."Gì đây?" Kankuro gia nhập nhóm với chúng tôi, khi hai genin khác, cả hai đều là con trai... tốt bụng, dễ đoán... đã đi nghỉ ngơi."Tôi nhờ Temari-sama nói với người bạn Làng Lá của cô ấy về tôi, nhưng ngài ấy không chịu. Ngài ấy nói rằng mình khó xử với điều đó," Azami bĩu môi."Người bạn Làng Lá của chị?" Kankuro liếc ra sau để xem cô ấy muốn ám chỉ ai. "Ý cô là Shikamaru? Ừ, cậu ấy và Temari là bạn tốt từ lâu rồi. Hình như hơn năm năm rồi."Chết tiệt, Kankuro , tôi trừng mắt với em trai mình. Nhưng tôi biết nó sẽ có vẻ đáng ngờ. Và Azami đã nhìn tôi với ánh mắt tổn thương, nhận ra sự khác biệt trong đánh giá của Kankuro về độ dài tình bạn của tôi với Shikamaru."Cậu ấy đã từng cứu mạng chị, phải không?" Kankuro hỏi.Tôi nhún vai. "Chính xác là chị cứu cậu ta trước, cậu ta chỉ đáp lễ thôi.""Làm ơn, làm ơn, ngài Temari!" Giọng cầu xin của cô ấy rất khó nghe làm tôi rất muốn phá bỏ nó. "Làm ơn! Tôi hứa tôi sẽ chăm chỉ hơn nữa cho kỳ thi lần này! Làm ơn đi mà!""Ý ta là, ta không biết," tôi thở dài, nghe có vẻ hoàn toàn bực tức. "Ta sẽ làm những gì có thể thôi.""Ồ, cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn," cô nói. "Tôi nên đi giới thiệu bản thân!"Cô chạy đến chỗ bộ ba ninja làng Lá đang đứng cách đó vài mét lúc chập tối. Kankuro cười và tôi nuốt vị đắng trong miệng."Cô ấy thực sự mất kiểm soát," em ấy cười khúc khích. "Ồ tốt. Sẽ không sao, phải không? Shikamaru là một chàng trai đủ tốt. Chúng ta có thể cho anh ấy một cái nhìn của riêng mình.""Shikamaru là một thiên tài. Chị rất nghi ngờ việc cậu ấy có thể chịu đựng dù chỉ một giây với một người chưa trưởng thành và hoàn toàn nhạt nhẽo như Azami hay không?" giọng tôi đều đều và nghe có vẻ thờ ơ, nhưng tôi biết bản thân những từ đó đã đi quá xa.Kankuro tò mò nhìn tôi, nhưng vẫn tiếp tục, "Ừ, có lẽ vậy. Cô ấy luôn thích đùa giỡn mà, chị biết đấy."Tôi biết em ấy đang cố gắng xoa dịu tâm trạng trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ của tôi, nhưng tôi không biết, cũng không muốn biết, hay tưởng tượng Azami 'tung hoành' với tình yêu của đời mình, nên tôi buộc mình phải làm vậy.Mắt tôi lướt qua nơi cô gái 16 tuổi đang nói chuyện với các ninja Làng Lá, cơ thể cô ấy liên tục ngọ nguậy khi nói chuyện, tay đánh dấu mỗi đầu câu bằng một cử chỉ. Cô ấy đang đứng hơi gần Shikamaru, cười hơi to trước bất cứ điều gì anh ấy nói, điều mà tôi biết đó là giả vờ vì sự hài hước khô khan của anh ấy không bao giờ làm người ta cười thành tiếng.Tôi hy vọng mình đang giữ được phong thái điềm tĩnh, và tuyệt vọng ước rằng mình có thể đơn giản bước ra khỏi cơ thể này để không phải trải qua cảm giác khó chịu ghê gớm như vậy. Kankuro rảo bước đến chỗ họ, và tôi biết mình đi theo chỉ là hình thức, mặc dù tâm trí tôi đang gào thét phản kháng. Tôi không hiểu điều gì đã xảy ra trong hai ngày qua khiến tôi ngày càng khó giữ hai thực thể đó thẳng hàng. Tôi là một bậc thầy trong việc kiểm soát tổng thể ... ít nhất là tôi đã từng như vậy. Trước đây, tôi đã mất cảnh giác và cho phép mình thừa nhận tình cảm dành cho Shikamaru, người hiện đang làm phiền tôi theo nhiều cách hơn tôi dự đoán.Tôi ra lệnh cho đôi chân của mình di chuyển cùng hướng với Kankuro, và chúng tuân theo."Ino, Choji và Shikamaru sẽ đi ăn tối với chúng ta đấy!" Azami hào hứng nói khi chúng tôi đến gần."Oh tuyệt vời!" Kankuro mỉm cười. "Mọi người có thể gợi ý cho chúng tôi những địa điểm ăn uống ngon trong làng không?."Choji tuyên bố rằng cậu ấy sẽ đảm nhận công việc đó và dứt khoát dẫn đầu nhóm chúng tôi. Ino, vốn là người cực kỳ thân thiện, đã bắt đầu nói chuyện riêng với Azami. Trong khi Ino lao từ chủ đề này sang chủ đề khác, bằng cách nào đó chuyển từ bài kiểm tra sang trang điểm chỉ trong vài giây, Azami tiếp tục liếc nhìn Shikamaru và nở nụ cười tán tỉnh với anh. Anh ấy đang đi bên cạnh Kankuro và ở sai góc độ để tôi có thể xem liệu anh ấy có phản ứng bằng bất kỳ nét mặt cụ thể nào không.Kankuro, với tư cách là vệ sĩ của Gaara và là người đứng đầu bộ phận an ninh, đang bận rộn giải thích cho Shikamaru một số chiến thuật mà em ấy đã học được trong thời gian ở vị trí đó. Tôi cảm thấy thú vị khi cả hai dường như rất hợp nhau. Tôi lùi lại phía sau, dành thời gian và tận hưởng sự cô độc, cho đến khi Kankuro quay sang hét vào mặt tôi, "Nào, cô mập. Chị không cần phải ở một mình mọi lúc đâu."Tôi hơi bực mình trước biệt danh trìu đó, một nụ cười nhếch mép rõ ràng hiện trên khuôn mặt của Shikamaru ngay khi anh ấy nghe thấy nó. Đôi mắt anh đang cười một cách trắng trợn khi cuối cùng anh cũng nhìn về phía tôi.Chết tiệt. Anh ấy cũng sẽ bắt đầu gọi tôi như vậy, tôi nghĩ trong đầu, tức giận vì sự chế nhạo là cảm xúc đầu tiên mà Shikamaru quyết định bày tỏ với tôi."Cô mập hả?" Anh quay sang Kankuro. "Biệt danh hay đấy."Kankuro bật cười. "Chị ấy mũm mĩm nhất trong nhà tôu. Cậu phải nhìn thấy chị ấy khi còn nhỏ kìa."Tôi chưa bao giờ muốn gây ra nỗi đau thể xác cho em trai mình nhiều như lúc đó."Nhưng sau đó chị ấy bắt đầu tập luyện rất chăm chỉ, cao thêm một chút, và bây giờ chỉ hơi béo một chút thôi." Kankuro nháy mắt với tôi, dường như không nhận thấy tôi muốn đấm vào mặt em ấy đến mức nào. Tôi nuốt xuống sự ngượng ngùng xủa mình, gom góp chút kiêu hãnh còn sót lại và cố nặn ra một nụ cười, để tôi có thể tỏ ra như thể mình hoàn toàn ổn với bản chất của cuộc trò chuyện này."Chà, Kankuro," tôi lạnh lùng nói, quay sang cười nham hiểm với em trai mình, "Chị nghĩ em cần chuẩn bị vài con rối để bù đắp vào những bộ phận mà em sắp bị thiếu đấy. ""Ôi Temari," Kankuro giả vờ kinh hoàng. "Đừng nóng mà. Sao chúng ta không đi ăn kem cho mát nhỉ?"Shikamaru cười và tôi biết mình sẽ không nhúng tay vào cuộc trò chuyện này vì rõ ràng họ đang hợp sức chống lại tôi.Tôi bốc khói và cũng mất phương hướng, hoàn toàn không biết phải xử lý tình huống này như thế nào, nhưng tôi đã cố gắng giữ được vẻ mặt của mình và chỉ đảo mắt. "Sao cũng được. Cả hai người đều là đồ ngốc và quá non để tôi xử lý lúc này.""À, thôi nào, chị Temari," Kankuro kéo tôi sang một bên trong một cái ôm tùy tiện. "Không cần khó chịu."Tôi bực tức lắc đầu và bỏ đi, nhưng vẫn đi theo họ khi chúng tôi đi thêm vài mét nữa đến một cửa hàng ramen.Choji lao vào trong, theo sau là hai cô gái khác, vẫn đang lướt nhanh qua nhiều chủ đề khác nhau, rồi Kankuro đẩy cửa bước vào. Khi anh ấy bước qua, Shikamaru quay lại giữ cửa mở cho tôi - một dấu hiệu cho thấy bản chất thật của anh ấy và những thói quen lịch thiệp mà anh thừa hưởng từ cha mình. Tôi mỉm cười lịch sự với anh khi bước qua cửa, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi có thể thề rằng tôi đã nhìn thấy trong mắt anh ấy nói lên nhiều điều hơn cả giọng nói của anh ấy. Một cái nhìn khao khát và ngưỡng mộ. Nhưng tôi không thể chắc chắn. Và nó đã biến mất trước khi tôi có thể xác nhận sự tồn tại của nó. Tay tôi vô tình chạm vào tay anh khi tôi đi ngang qua, "Cảm ơn, Shikamaru."Đó là một vết sướt nhỏ, nhưng nó đã truyền một luồng điện xuyên qua cơ thể tôi. Da gà lan rộng như phát ban dọc theo vùng hở ở cẳng tay của tôi. Thật kỳ lạ, đôi khi những cái chạm nhỏ, mơ hồ lại có thể kích thích theo cấp số nhân hơn là sự mò mẫm có chủ ý, quyết đoán."Shikamaru! Em đã dành cho anh một chỗ ngồi cạnh rồi này," Azami kêu lên, vẫy tay về phía chiếc ghế giữa cô và Choji. Lông mày của Shikamaru nhíu lại trong tích tắc, nhưng anh vẫn ngồi vào chỗ đó. Cố gắng kìm nén cơn nóng nảy của mình, tôi tình cờ đi về phía chiếc ghế giữa Kankuro và Ino, đối diện với Shikamaru.Chuyện này không thể tồi tệ hơn được nữa , tôi nghĩ, khi mắt tôi bắt gặp cái va vào tay Shikamaru của Azami, một 'lỗi lầm' mà cô ấy đã xin lỗi rối rít nhưng lại vui vẻ đến mức không ai có thể tin rằng cô ấy thực sự xin lỗi.Tất cả chúng tôi đều gọi ramen, mùi hương quyến rũ phảng phất khắp cửa hàng nhỏ khiến tôi thấy đói. Tôi hy vọng việc ăn uống có thể giúp tôi bình tĩnh lại, tôi chuyên tâm thưởng thức không vì lý do nào khác ngoài việc khiến bản thân hơi bận tâm.Phần còn lại của bữa tối khá yên bình, nhưng hoàn toàn khó chịu. Chúng tôi ngồi xung quanh, chia sẻ những câu chuyện, nói về những nhiệm vụ gần đây và kỳ thi, không có gì quá nặng nề hay cá nhân. Phần đó không gây khó chịu. Nó thực sự thú vị. Điều kém thú vị hơn là Azami công khai tán tỉnh vị điều khiển bóng kia. Anh đáp lại bằng cách cư xử hết sức lịch sự. Vì lý do nào đó, tôi dường như không thể nhớ mức độ thân thiện bình thường của anh ấy khi nói chuyện với người khác, nhờ đó tôi có thể đo lường những tương tác hiện tại của anh ấy với genin làng Cát. Có một chút buồn chán trong đôi mắt nâu sẫm của anh ta, nhưng không phải lúc nào cũng vậy sao?Nói cách khác, Shikamaru là bản chất của sự chuẩn mực, nói chuyện với tôi một cách tình cờ khi thích hợp nhưng không thể hiện dù chỉ một sự thay đổi nhỏ nhất về sự quan tâm khi anh ấy chuyển từ nói chuyện với Kankuro hoặc Choji sang tôi. Tôi biết đây là cách nó phải như vậy. Rõ ràng là chúng tôi phải duy trì một tiêu chuẩn hoàn hảo, điều đó có nghĩa là tôi không được phép khó chịu về điều này. Đặc biệt là vì các tương tác của tôi giống hệt anh ấy, khiến tôi tự hỏi chính xác thì ai đang bắt chước ai. Đây là hành vi hoàn toàn tự nhiên đối với vị trí và cấp bậc của chúng tôi. Anh ấy thậm chí còn đối xử với tôi tôn trọng nhẹ nhàng, điều này có vẻ trái ngược hoàn toàn với cách anh ấy nói chuyện với tôi khi chúng tôi ở cùng nhau.Tôi đoán tôi chỉ nên được hạnh phúc về điều đó. Tôi lặng lẽ thở dài và tự khiển trách bản thân vì đã để điều này khiến mình thất vọng như thế nào. Tôi tập trung vào việc trấn tĩnh bản thân, hướng sự chú ý của mình vào việc ăn hết tô mì thơm ngon trước mặt.Cuối cùng, Ino nói rằng cô ấy nên đi vì đã muộn. Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy làm sung sướng vì ánh nắng đã bắt đầu nhường chỗ cho màn đêm. Tôi thích buổi tối nhất.Choji không lãng phí thời gian để nhảy lên và nói với cô ấy rằng cậu sẽ đưa cô về nhà, chỉ để đảm bảo rằng cô ấy được an toàn. Cô đảo mắt và cười, nhưng đồng ý, điều đó dường như khiến Choji hạnh phúc một cách đáng ngạc nhiên.Có lẽ không quá ngạc nhiên , tôi tự đính chính khi bắt gặp ánh mắt cậu ta nhìn cô quay lại lấy đồ. Họ tràn đầy sự ngưỡng mộ và dịu dàng. Làm thế nào mà tôi không nhận ra điều đó trước đây? Nó thực sự khá đáng yêu, mặc dù cái nhìn đã được giấu đi một cách an toàn khi cô nói xong và quay lại với cậu."Tôi nghĩ tôi sẽ đi với họ. Tôi có vài điều cần nói với họ trước ngày mai," Shikamaru uể oải nói, từ từ đứng dậy khỏi tư thế ngả lưng trên ghế."Ồ, anh có chắc không?" Azami bĩu môi. Tôi không thể tin được cô ấy lại tự đề cao và tự phụ như thế nào. Nó gần như là giải trí ... gần như vậy.Shikamaru ít nhiều phớt lờ cô ấy, nói với tất cả chúng tôi với một cái ngáp, "Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai cho những kỳ thi rắc rối này. Buổi tối vui vẻ."Anh đút tay vào túi và thong thả theo đồng đội ra khỏi nhà hàng."Tôi nghĩ rằng nó đã diễn ra tốt đẹp!" Azami háo hức tuyên bố với một tiếng cười khúc khích. Cô ấy quay sang tôi, "Ngài sẽ nói chuyện với anh ấy phải không? Chỉ cần tìm hiểu xem anh ấy có thích tôi không. Tôi nghĩ anh ấy có thích. Tôi chắc chắn đang tìm hiểu điều gì đó. Anh ấy thật dễ thương."Tôi không trả lời, nghĩ rằng dù sao thì cô ấy cũng ít quan tâm đến việc nghe giọng nói của tôi hơn là của chính cô ấy. Lời nói của cô ấy cứa vào lòng tôi, làm tôi bắt đầu cảm thấy hoàn toàn ngột ngạt. Tôi đã cố gắng gạt cô ấy ra ngoài khi cô ấy cứ nói đi nói lại về chunin làng Lá mà cô ấy thậm chí còn không biết rõ. Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa."Này," tôi xen vào hơi quá gay gắt. "Muộn rồi. Cô thực sự nên về nghỉ ngơi cho ngày mai.""Ồ tốt thôi," cô hổn hển. "Ngài nói đúng. Tuy nhiên, tôi không quá lo lắng."Tôi đã cố gắng đẩy nhanh quá trình để biến cô ấy khỏi tầm mắt của tôi. "Kankuro? Em đưa cô ta về được không? Chị biết đã khá muộn rồi nhưng côi sẽ ở lại thêm vài phút nữa và uống chút trà."Azami bật cười. "Ngài đúng là một bà già cáu kỉnh, Temari-sama."Cô ấy đang tiến gần đến điều tồi tệ nhất mà cô ấy có thể nói, nhưng tôi cắn lưỡi, an ủi rằng cô ấy sẽ đi khuất sau vài giây nữa, cuối cùng tôi cũng có thể tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng. Rất may, Kankuro biết cách không chỉ là một nỗi đau, em ấy có thể đọc được tâm trạng của tôi đang khá tốt. Tôi khá chắc chắn rằng những gì em ấy thấy được từ đôi vai căng thẳng và đôi mắt vô cảm một cách nguy hiểm của tôi là, "Hãy để tôi yên."Kankuro quan sát tôi thêm một giây, rồi đứng dậy, vươn vai và nói, "Ừ, chắc chắn rồi. Đi nào, Azami. Hẹn gặp lại tối nay, Temari."Tôi giữ cơ thể mình bất động như một tảng đá cho đến khi giọng nói lảm nhảm của cô ấy nói chuyện với Kankuro, từ từ nhỏ dần rồi biến mất.Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ, nhắm mắt lại. Tôi gọi trà và dành thời gian thưởng thức thứ đồ uống thơm, ấm, tận hưởng cảm giác nó tạo ra khi nó chảy xuống cổ họng, đọng lại trong tôi và truyền cảm giác êm dịu khắp cơ thể. Thật tuyệt khi được ở một mình. Không có ai ở đây làm tôi khó chịu, tôi không phải cố gắng giữ bình tĩnh và tức giận vô cớ. Có một vài tàn dư của sự ghen tị và tức giận vẫn còn trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy hơi cay đắng. Tôi để mình tận hưởng sự cô tịch thêm mười phút nữa rồi đứng dậy đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz