Shiho Sherry Haibara I Have Thought About It A Hundred Times
2.Ngày 8 tháng 12, thứ sáu.Trên hành lang bệnh viện bên ngoài phòng phẫu thuật, Akai Shuuichi nhiều lần muốn lấy chiếc bật lửa từ trong túi áo khoác châm điếu thuốc kẹp giữa kẽ tay, nhưng xét đến tình hình đặc biệt lúc này, anh gạt bỏ ý định đó, đưa mắt nhìn về phía đối diện, đứng cạnh bức tường là một người đàn ông tóc vàng với khuôn mặt cũng rất nghiêm nghị, những đường gân xanh trên cánh tay nổi lên rõ ràng do cơ bắp đang căng thẳng, người đàn ông tóc đen lại muốn tẩn cho Furuya Rei một trận, những cảm xúc bạo ngược gần như đã đẩy đặc vụ át chủ bài điềm tĩnh này đến đỉnh điểm nổi điên.Đã lâu rồi anh không còn bốc đồng như vậy nữa, kể từ khi cha anh mất tích vào mười bảy năm trước."Cộp... Cộp..."Bác tiến sĩ Agasa và Conan từ cuối hành lang chạy về phía họ, hai người đến muộn, khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện, mọi người có mặt đều không thể tin được. Haibara đang hồi phục rất tốt, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy?"Haibara thế nào rồi?"Conan nhìn Rei với đôi mắt đỏ ngầu, cậu thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi hỏi, vị cảnh sát da ngâm ảm đạm cúi đầu, như thể đã phải chịu một đả kích nào đó, khác hẳn sự bình tĩnh thường ngày khi anh đối mặt với người khác.Bourbon sẽ không làm vẻ mặt như vậy."Động mạch bị đứt, chảy máu rất nhiều, còn đang được cấp cứu... Là y tá trực phát hiện, sau khi kiểm tra xong, trên đường trở về phòng y tá, cô ấy đột nhiên muốn quay lại kiểm tra lần nữa. Trên giường không có ai, cửa phòng tắm cũng khóa, không ai trả lời. Khi phá cửa vào, Shiho đã rơi vào trạng thái hôn mê."Là người đầu tiên chạy đến bệnh viện, nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn và kinh hoàng ở hiện trường lúc đó, Rei dùng sức nhắm mắt lại, máu nhuộm đỏ bồn tắm, tràn ra, chảy trên sàn gạch ẩm ướt, toàn bộ phòng tắm ngập tràn trong biển đỏ. Dấu vết trong phòng là do cô gái để lại, khi được đem đi, cả người ướt sũng, cô chỉ có thể yếu ớt thở ra, nếu không có người phát hiện ra, có lẽ lúc này cô chỉ là một thi thể đã được bọc một lớp vải trắng, đưa đến nhà xác.Rei là người duy nhất có đủ điều kiện để trực tiếp liên lạc với cô gái nhỏ ấy sau trận chiến quyết định, lẽ ra lúc đó anh phải cảm nhận được Haibara có gì đó không ổn, nhưng anh lại không làm vậy, những nhiệm vụ tầm thường và phức tạp khác đã giữ anh lại. Việc quan trọng như vậy lại giao cho người khác, thậm chí không có một lần đến thăm chính thức.Anh thật đáng trách."Ôi, Ai-chan..." Bác tiến sĩ ôm mặt khóc lóc thảm thiết, cả khuôn mặt vùi vào đôi bàn tay to lớn già nua đó, Conan nhìn thấy cảnh này không đành lòng, cậu rời mắt, chàng trai trẻ đè nén nỗi đau buồn trong lòng và tiếp tục hỏi."Em biết Haibara là người như thế nào, cô ấy chắc chắn sẽ không vô cớ đưa ra những lựa chọn cực đoan, đặc biệt là bác tiến sĩ và những người khác vừa được giải cứu, còn nóng lòng muốn gặp lại chúng ta, sao cô ấy có thể đột nhiên... -"! ! !Một suy nghĩ làm cậu khiếp sợ nhanh chóng xẹt qua như một cơn điện giật, Conan mở to mắt ngạc nhiên, nhìn nhau đầy kinh ngạc với Rei, người cũng đang choáng váng. Hai ánh mắt đan vào nhau phức tạp, cả hai đều hiểu đối phương cũng đang nghĩ về câu trả lời giống như mình.Không đời nào....Điều gì sẽ xảy ra nếu Haibara luôn cho rằng những người khác đều đã chết trong trận chiến quyết định sau khi tỉnh lại? Nhưng tại sao? Bản tin truyền hình lớn như vậy, người duy nhất có thể cố ý chặn tin tức và che giấu nó là...Akai ngước mắt lên và liếc nhìn Rei, vẻ mặt người sau biến đổi ngay khi biết sự thật. Đây là nỗi áp lực nặng nề mà cả hai chưa từng trải qua trong nhiều cuộc đối đầu căng thẳng: "Cô bé xảy ra chuyện trong thời gian cậu giám sát. Cậu và đồng nghiệp phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, cậu Furuya Rei, họ đã làm gì với cô gái đó? Việc cảnh sát thẩm vấn một nhân chứng không phải là nghi phạm là trái pháp luật."Một người phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể phớt lờ nỗi sợ khi bị một lưỡi dao cứa vào động mạch, nằm trong bồn nước lạnh lẽo và chọn cách lau khô người với nỗi đau tột cùng...Một cái chết cô độc.----------------------------------------Sau khi mở mắt lần nữa, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa, lắng nghe mọi chuyện xảy ra bên ngoài phòng bệnh, như thể lắng nghe những giọng nói đang bắn phá trái tim cô, bối rối, tức giận, buồn bã và ghê tởm. Phòng này lẽ ra phải cách âm rất tốt, nhưng có lẽ dây thần kinh cảm giác của cô đã nhạy đến mức cảnh báo."Sao cậu có thể đối xử với cô bé đó như vậy!" Một giọng nữ quen thuộc từ ngoài phòng bệnh truyền đến. Mặc dù là tiếng Nhật nhưng rõ ràng có hương vị Âu Mỹ. Giọng nói ấn tượng này rõ ràng đến từ đặc vụ FBI, người từng thuyết phục cô tham gia "Chương trình bảo vệ nhân chứng" - Jodie Starling. Tiếng Rei xin lỗi từ bên ngoài phòng bệnh: "Xin lỗi, xin lỗi! Thực ra tôi không biết..."Haibara không khỏi nắm chặt chăn. Ban đầu cô nghĩ Furuya Rei là người quen cũ duy nhất còn lại của cô trên thế giới này. Thế nhưng cách đây không lâu, người đàn ông cũng mặc đồng phục cảnh sát đã nhìn cô với vẻ mặt phán xét và nói: "Cô là người duy nhất sống sót..." Cô nghĩ rằng cô và Kudo có thể cùng nhau gánh chịu số phận bất hạnh, giống như những gì cô đã nói với Jodie: "Em không muốn chạy trốn. Cứ chạy trốn thì sẽ không bao giờ chiến thắng được." Cô từng nghĩ rằng mọi thứ sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng cô đã thua trước vô số "suy nghĩ" đó. "Cạch".Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Bây giờ đã là chạng vạng, bóng người in trên tường dài vô tận. Dù vậy, Haibara chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra dáng người cao gầy đó thuộc về Furuya Rei. Cổ họng khô khốc phát ra thanh âm yếu ớt: "Đừng..."Cái bóng của Rei ngừng di chuyển, vừa đúng lúc giọng nói của Jodie vang lên: "Cậu có nghe thấy không? Cô ấy không muốn gặp cậu. Tôi sẽ nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra."James thấp giọng ngăn cản: "Jodie, tốt nhất FBI không nên nhúng tay vào. Buông xuống đi..."Haibara nhắm mắt lại, giống như một đứa trẻ bình thường sợ quái vật trong truyện cổ tích. Là một nhà khoa học, cô biết quái vật không có thật sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa. Nhưng vào lúc này, tại sao cô lại cảm thấy hiện thực càng xấu xa càng đáng sợ? Trong lúc sửng sốt, giọng nói của Rei lại vang lên: "Haibara à, không có ai chết cả, anh đảm bảo với em, không có ai chết vì em cả! Anh không ngờ cảnh sát lại thẩm vấn em như vậy, anh còn tưởng họ sẽ giải thích mọi chuyện. Hãy để anh vào trước...""Đừng vào đây." Cô đã lâu không ăn uống, cũng không nói được nhiều, nhưng vẫn cố gắng nghiêm túc, dùng giọng nói có chút run rẩy để từ chối anh. Giây tiếp theo, Jodie thẳng thắn đẩy Rei đang lúng túng đứng ở cửa ra, đi thẳng vào phòng bệnh bất chấp sự ngăn cản của James.... Có lẽ Jodie không nói chuyện nhiều với Haibara, nhưng cô ấy có cảm giác đặc biệt với cô bé này. Cô vẫn nhớ ngày đó, khi cô bé tóc nâu đến với cô trong ánh nắng rực rỡ phản chiếu từ sàn bệnh viện với cặp sách trên lưng, đôi mắt đầy bình yên và quyết tâm sau bao thăng trầm: "Em từ chối tham gia kế hoạch bảo vệ nhân chứng." Khi đó, Jodie dịu dàng nhìn cô bé, như thể nhìn thấy chính mình một lần nữa. Hầu hết các truyền thuyết phương Đông đều có phần mở đầu và phần kết lặp lại với nhau. Bây giờ trời cũng đã chạng vạng, những đám mây ánh màu hồng cam ngoài cửa sổ nhấp nhô như sóng, Jodie ngồi trên ghế, gọt một đĩa trái cây đầy màu sắc cho Haibara. Sau khi biết được sự thật, Haibara dần bình tĩnh lại. Nhưng Judie không nhìn thấy sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt cô. Cảnh sát Nhật Bản đã gieo vào lòng cô bé một hạt giống mang tên "nguyên tội". Haibara nói với Jodie bằng một giọng điệu bình tĩnh: "Cảm ơn cô đã đến thăm, cũng cảm ơn FBI đã giúp tôi." Khuôn mặt xinh đẹp vô cảm. Nếu một ngày nút thắt trong lòng cô không được tháo gỡ, mầm mống đó sẽ chỉ lớn lên một cách điên cuồng và cuối cùng sẽ gây ra những hậu quả không thể cứu vãn."Ồ, tôi nghĩ em đã hiểu lầm rồi." Jodie nhún vai và ngắt lời cô, "Tôi không đến thăm em thay mặt FBI, tôi chỉ thay mặt cho chính mình. Tôi thích cách em đã dũng cảm như thế nào khi từ chối tôi, coolgirl."Cô ấy đề cập đến "kế hoạch bảo vệ nhân chứng" mà Haibara đã từ chối, một vẻ chật vật thoáng qua khuôn mặt của cô. Nếu cô đổi tên đổi họ, hoàn toàn biến mất khỏi nơi này, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của những người bên ngoài cửa phòng bệnh...Vì có những trải nghiệm quá giống nhau nên Jodie đã nắm bắt được những thay đổi tinh tế trong cảm xúc của Haibara và khẳng định chắc chắn: "Tôi nghĩ em đã lựa chọn rất đúng đắn! Bởi vì, hai mươi năm trước, tôi cũng đã đưa ra quyết định giống như em đã chọn".Đôi mắt xanh của cô phản chiếu đôi mắt hơi mở to của cô gái nhỏ Haibara của ngày xưa, "Jodie Starling" chỉ là một biểu tượng có phần trừu tượng, tuy nhiên, khi nghe Jodie kể về quá khứ của mình, kể về khoảng thời gian chứng kiến ngôi nhà của mình bị phá hủy, khi ngọn lửa nhấn chìm lấy cô. Haibara cảm thấy như thể linh hồn của họ hòa quyện vào nhau.Jodie nói với cô bé: "Cô gái tuyệt vời, trên thế giới này tất nhiên có một số việc chúng ta không thể đạt được dù nỗ lực hết mình, và tất nhiên có một số việc chúng ta phải nỗ lực hết mình, chỉ cần có niềm tin.""Vất vả phải không?" Haibara nhẹ giọng hỏi. Jodie mỉm cười và tỏ vẻ cường điệu: "Tất nhiên rồi!" Cô lấy từ trong túi ra một cuốn sách tiếng Anh dày cộm, "Làm FBI không hề dễ dàng. Mỗi khi buồn, tôi lại thích đọc cuốn sách này."Haibara nhận lấy cuốn sách mà cô ấy đưa cho, dòng chữ "The Autobiography of Agatha Christie" được in bằng tiếng Anh uốn lượn trên trang bìa. Cô rất thích đọc tự truyện, vì chúng mang lại cho cô cảm giác bình yên. Cô cũng đã đọc "Án mạng trên tàu tốc hành Phương Đông", "Không ai sống sót", "Bi kịch trên sông Nile"... Đó là một phong cách hoàn toàn khác với Conan Doyle yêu quý của Kudo.Jodie lật trang cuối cùng của cuốn sách và nói: "Tôi thích phần kết của cuốn sách này nhất, nó giống một nữ hoàng của lý luận."Dòng cuối cùng của cuốn sách viết rằng:"Tôi yêu thế giới đó biết bao. Tôi vẫn yêu nó bây giờ và sẽ mãi như vậy." Chúng ta yêu thế giới này không phải vì nó hoàn hảo. "Bây giờ tôi sẽ cho em mượn cuốn sách này. Lần sau tôi về Nhật Bản, em phải tự tay trả lại cho tôi đấy nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz