ZingTruyen.Xyz

[Shatou] Transit love

3

Sao_a1210


"Lý do bạn chọn nhà hàng này là gì?"

Tôn Dĩnh Sa không trả lời ngay, ngược lại ngẩng đầu trầm tư, tựa hồ qua thật lâu mới trả lời, "Bởi vì nó có ý nghĩa rất lớn đối với chúng tôi.”

“Nhưng nếu mọi người nói trước cho tôi biết chuyện này lại được tận dụng như vậy, tôi nhất định không chọn nó ha ha ha.”

Cô nói một câu đùa dí dỏm muốn che giấu bầu không khí khổ sở, nhưng trong lòng cô cũng thật sự nghĩ như vậy.

Cô ích kỷ không muốn chia sẻ ký ức giữa họ với bất cứ ai, cũng không muốn bất cứ ai cùng cô ở nơi đó phát sinh ký ức mới.

Buổi tối ngày hôm sau, tổ chương trình gửi tới tin nhắn, nhắc nhở phân cảnh tiếp theo, để cho khách mời nam đi tới phòng ở tầng hầm, cùng trò chuyện với người yêu cũ của cô gái mà mình sắp hẹn hò.

Căn phòng có chút chật hẹp, không biết là cố ý thiết lập hay là đèn chính là như vậy, ánh đèn lờ mờ làm cho bầu không khí trong phòng trở nên có chút không thoải mái. Vương Sở Khâm nghĩ lại, cũng đúng, muốn cùng đối tượng hẹn hò ngày mai của Tôn Dĩnh Sa trò chuyện, còn phải trả lời vấn đề về Tôn Dĩnh Sa cho hắn, anh không kích nổ nơi này cũng đã là may rồi.

—------------

Anh ngồi trước máy tính, chờ thư từ người đối diện.

「Xin chào.」

「Xin chào.」

「Sa Sa có kiêng ăn gì không?」

「Cô ấy cái gì cũng thích ăn, nhưng mùi vị quá nồng sẽ không thích. Cô ấy ăn cơm tương đối chậm, cố gắng đừng hối thúc cô ấy.」

「Cô ấy thích mẫu người như thế nào?」

「Cô ấy đơn giản sẽ thích người mà mình thích.」

Có thể trong góc nhìn của người khác, những câu trả lời này đều là những câu trả lời qua loa, không lịch sự, nhưng Vương Sở Khâm lại trả lời hoàn toàn theo con tim mình.

Tôn Dĩnh Sa thích loại người gì, trước khi Vương Sở Khâm 30 tuổi, Tôn Dĩnh Sa vẫn luôn yêu đủ loại dáng vẻ của anh, từ tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, đến lúc vấp ngã trên con đường trưởng thành hay khi đã có cho mình khả năng chịu trách nhiệm. Vương Sở Khâm với nhiều khoảnh khắc như vậy, mười năm qua đều là loại người mà Tôn Dĩnh Sa thích.

Tôn Dĩnh Sa nhìn tin nhắn đến từ đối phương trên màn hình máy tính.

「"Có thứ gì mà anh ấy ghét không?"」

「“Anh ấy dị ứng với hải sản, nhưng nếu bạn thích ăn anh ấy cũng sẽ gọi cho bạn, nhưng cố gắng đừng để anh ấy chạm vào nó.”」

「“Bạn còn lưu luyến anh ấy sao?”」

Vấn đề như vậy khiến căn phòng vốn nhỏ hẹp càng chật chội, hô hấp cũng bắt đầu không theo nhịp.

Cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, cũng không biết làm thế nào để duy trì đường biên giới.

「Hoàn toàn buông xuống là chuyện không thể.」

—--------------

Lúc rời khỏi phòng ở tầng hầm, bên ngoài nổi lên mưa nhỏ tí tách, trên bãi cỏ phía trước có một người đàn ông đang cầm ô, giả vờ đi dạo trong trời mưa một cách bất cẩn, làm cho người ta bật cười.

Chờ nhìn thấy cô lại ra vẻ kinh ngạc, "Sao em lại ở đây?”

Quy tắc trong nhà chung là không thể công bố người yêu cũ trước, nhưng hai người có thân phận đặc biệt, không cần hai người tự tiết lộ, lên mạng là có thể tra ra được sự thật.

Nhưng công phu thể diện vẫn phải làm, đã ký hợp đồng rồi.

“Anh ở chỗ này làm gì?”

“Đi dạo.”

Tiếng mưa rơi trên ô giòn tan, trong đêm yên tĩnh vang dội như loa phóng thanh.

“Vậy có thể cho em mượn ô che em về được không?" Cô chỉ chỉ trời mưa.

Vương Sở Khâm nhịn cười gật đầu, "Đi thôi.”

Hai người lần nữa đi dưới cùng một chiếc ô tâm tình lại có thay đổi, Vương Sở Khâm tay cầm ô, mặt ô nghiêng về phía Tôn Dĩnh Sa , một đoạn đường không tính là dài lại bị anh đi chậm rãi.

Anh không kiềm chế nói ra lời trong lòng, "Giá như tối nay anh may mắn hơn một chút thì tốt rồi.”

Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu nhìn anh, "Tốt hơn một chút sẽ như thế nào?

Lời muốn nói ra bị người đứng cách đó không xa chặn lại, Cao Thích vẫy tay gọi tên Tôn Dĩnh Sa, hỏi cô có thời gian hay không, bọn họ có thể thảo luận một chút về hành trình ngày mai.

Cô không lập tức trả lời, mà nhìn về phía anh, mưa trở nên càng lúc càng lớn, bọn họ đứng ở trong màn mưa, đem ô đưa cho Tôn Dĩnh Sa .

“Đi đi.”

Sau đó anh đội mũ áo khoác chạy tới một cánh cửa khác trong nhà, bởi vì nước mưa rơi trên người anh khiến tóc bị ướt, giống như chú chó nhỏ dù bị rơi xuống nước vẫn không chịu quay đầu lại.

Mũi chân theo hướng trái tim chuyển hướng về phía anh, chỉ là động tác tiếp theo chưa bắt đầu, bên cạnh anh đã xuất hiện Dương Gia, cô nhìn bộ dáng ướt đẫm của anh mà bị dọa, vội vàng tìm khăn lông lau khô cho anh.

Nếu tối nay anh may mắn hơn một chút, rốt cuộc sẽ như thế nào đây Vương Sở Khâm.

Làm gì có thanh âm trả lời, chỉ có nước mắt của ông trời rơi xuống tràn đầy mà thôi.

—--------------

Ngày hôm sau Vương Sở Khâm bị sốt nhẹ, nhưng vì không muốn chậm trễ việc ghi hình, anh cũng không nói ra sự khó chịu của cơ thể mình.

Ngày nghỉ có thể dậy muộn một chút, ngày hôm qua cùng Dương Gia hẹn trước khi đến nhà hàng có thể đi dạo công viên.

Tuy rằng sốt nhẹ, nhưng bởi vì đã từng là vận động viên, thể chất rất tốt, ngoại trừ màu môi có chút nhạt, người bên ngoài cũng không nhìn ra khác thường.

Lúc anh đứng lên những người còn lại đều đã chuẩn bị ra ngoài, lúc anh đi ra ngoài lấy nước,  Tôn Dĩnh Sa cùng Dương Gia còn có Cao Thích đang ngồi trên bàn ăn sáng, anh có chút xin lỗi, bảo Dương Gia chờ hai người bọn họ một chút.

Anh hỏi bao lâu thì đến giờ, hai phút sau anh liền thay quần áo xong đi ra, Dương Gia hỏi anh có muốn ăn miếng bánh mì hay không, anh lắc đầu, từ trong tủ lạnh lấy ra chai sữa ý bảo mình uống cái này là ổn rồi.

Dương Gia trêu anh: "Uống sữa để cao lên à?”

“Đã đầu ba rồi, phải uống sữa gì mới có thể cao lên đây." Anh cũng bắt đầu đùa giỡn với cô.

Cao Thích cũng nói đùa: "Sa Sa cũng thích uống sữa, em cũng muốn cao lên à?"
Tôn Dĩnh Sa trả lời rất nhanh: "Lúc nào cũng muốn hết.”

Hai người nói xong nhìn nhau cười, bầu không khí thoạt nhìn không tệ, ngay sau đó hai người cũng ra ngoài, Cao Thích giúp Tôn Dĩnh Sa thu đĩa đựng bánh mì, sau đó lại kề vai đi về phía cửa.

Dương Gia ngồi ở trước bàn ăn nhìn anh, mang theo ý cười không rõ tư vị, Vương Sở Khâm cũng chỉ có thể cười khổ, tiếp tục uống sữa còn dư lại trong bình.

—--------------

Hương vị hẹn hò một mình với người không quá quen thuộc cũng khá mới mẻ, hẹn hò với người mình yêu luôn tràn đầy bầu không khí mập mờ, nhưng Vương Sở Khâm lại lén lút nói rõ với Dương Gia mình không muốn mở ra một đoạn tình yêu mới ở đây, cho nên không cần quá để ý đến anh.

Dương Gia tính cách rất sảng khoái, đại tỷ đây khảng khái vỗ vỗ lưng Vương Sở Khâm :
"Em trai à, cậu quá dễ dàng bị nhìn thấu, ánh mắt của cậu toàn dính trên người Sa Sa!"

“Có sao?" Anh sửng sốt nói, anh không cảm thấy mình rõ ràng như vậy
.
Dương Gia và anh cùng ngồi trên ghế dài trong công viên, tối hôm qua trời đổ mưa, thời tiết lúc này rất thoải mái, gió nhẹ thôi trên mặt đều rất dịu dàng.

"Tôi có một vấn đề rất mạo muội, tuy rằng tôi cũng không biết có nên nói hay không, nhưng nếu như cậu không muốn trả lời hãy coi như tôi không hỏi." Cô sờ sờ mũi, "Hai người trong vẫn còn yêu đối phương như vậy, tại sao lại chia tay?"

Vương Sở Khâm lại hiểu lầm trọng điểm, "Cô ấy còn yêu tôi?”

Dương Gia bị câu trả lời của anh đánh cho trở tay không kịp, hướng đi của vấn đề không phải là như vậy.

“Đây là trọng điểm sao?”

“Điều này rất quan trọng.”

“Hai người ở bên nhau đã lâu phải không?”

Vương Sở Khâm gật đầu.

"Bị cô ấy yêu lâu như vậy, là đã quen với tình yêu của cô ấy hay là đã quên mất dáng vẻ yêu thương của cô ấy khiến cậu mới không nhận ra đây?"

Trong công viên có tiếng cười vui đùa của trẻ con, có tiếng gió thổi qua lá cây đại thụ rơi xuống, có tiếng người đi đường đi ngang qua trò chuyện với nhau, cũng có tiếng mưa to trong lòng người.

Khi tổ chương trình nhắc lại những lời này, hỏi cảm nhận của anh, anh cũng không thể lập tức trả lời, ngược lại im lặng, thời gian rất lâu sau đó đều trầm mặc, tổ chương trình muốn đổi vấn đề phá vỡ bầu không khí này, Vương Sở Khâm vào lúc này lại ngẩng đầu lên.

“Ừ...... Tôi vẫn cho rằng chỉ có tôi là người đau khổ , lại không nghĩ tới nỗi đau mà tôi gây cho cô ấy còn nhiều hơn gấp mấy lần.”

Bởi vì suy nghĩ trong lòng mà hốc mắt trở nên ướt át,  nước mắt chậm rãi chảy xuống, mang theo nụ cười chua xót lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa, phải chăng đi giữ cô ấy lại khiến cho cô ấy đau khổ hơn hay không?”

—--------------

Tôn Dĩnh Sa lại đi tới tiệm thịt nướng, trang hoàng vẫn giống như trước, trang trí cũ kỹ cùng con hẻm hoang vắng rất hợp nhau.

Cao Thích đưa tay giúp cô đẩy cửa tiệm ra, cô lịch sự gật đầu cảm ơn anh.

Hai người lựa chọn vị trí ngồi ở trong góc, đang chờ thức ăn mang  lên, Tôn Dĩnh Sa nhìn vị trí đối diện mà ngây người, Cao Thích theo tầm mắt của cô nhìn lại, "Nơi đó là vị trí trước kia em và Sở Khâm ngồi?”

Cô bị câu hỏi của anh làm cho bừng tỉnh, nghe xong gật đầu.

“Nhớ rất rõ ràng.”

Tôn Dĩnh Sa lại chỉ cười cười, cô đưa tay chỉ cái bàn kia, "Lần đầu tiên tôi và Đại Đầu tới đây là lúc chúng tôi 19 tuổi, lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi chính là ở chỗ này.”

Anh nhướng mày, tay chống cằm, "Vậy nơi này hiện tại cũng biến thành nơi chúng ta lần đầu tiên hẹn hò rồi?"

Tôn Dĩnh Sa lắc đầu, "Không giống.”

“Chúng tôi là người yêu hẹn hò cùng nhau, tôi và anh chỉ là bạn bè gặp mặt ăn cơm thôi.”
Tôn Dĩnh Sa quen dùng lời nói dịu dàng đánh trả, làm Cao Thích cứng họng không biết làm sao.

“Cao Thích, tôi hiểu ý của anh, nhưng điểm mấu chốt là không thể chạm đến.”

Bất luận kẻ nào cũng không thể phá hư ký ức về mối tình đầu của cô, là người khác, là anh hay là cô cũng vậy.

Giao tiếp xã hội của người trưởng thành không so đo với sự khó chịu của một giây trước, bọn họ lại bắt đầu đề tài mới, chỉ là Tôn Dĩnh Sa rõ ràng không hề có hứng thú, đối phó với buổi hẹn hôm nay, cuối cùng cũng đến thời gian trở về nhà chung.

Đợi đến khi nhà chung mới biết Vương Sở Khâm bị sốt, 39,4 độ.

Cô cầm ly nước, trong tay cầm một viên thuốc vào phòng anh, anh đắp chăn rất dày nằm ở trên giường, bởi vì nóng lên mà mặt đỏ bừng, lông mày nhíu chặt có thể là do phát sốt mà đau đầu không chịu nổi.

Cô đặt cốc nước lên tủ đầu giường, vỗ vỗ vai anh, "Đại Đầu, Đại Đầu, uống thuốc trước rồi ngủ.”

Vương Sở Khâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhận lấy viên thuốc trong tay cô, lại uống nước trong tay cô, nuốt thuốc vào rồi lại nằm lại giường.

Anh thật sự sốt đến hồ đồ, cũng không biết bây giờ mấy giờ, ở nơi nào, nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đang đắp chăn cho mình, anh đưa tay đi nắm lấy tay của cô, sợ là mơ còn bóp thịt mềm trong lòng bàn tay cô hai cái.

“Tôn Dĩnh Sa.”

“Làm gì vậy”

"Tôn Dĩnh Sa."

“Đừng kêu em nữa, anh ngủ đi.”

“Tôn Dĩnh Sa ." Anh vẫn gọi như ma ám, Tôn Dĩnh Sa dứt khoát không đáp lại nữa, định để anh gọi mệt sẽ tiếp tục ngủ.

Nhưng hướng đi của sự việc cơ bản không theo ý của cô.

“Anh xin lỗi, Sa Sa à." Anh nhắm mắt lại như đang nói mớ, nhưng lời nói lại giống như nắm đấm thẳng vào trái tim cô.

—-------------

Lúc phỏng vấn có một câu hỏi rất thú vị.

"Bạn nghĩ mối tình đầu có mùi vị gì?”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, dường như đang nhớ lại mối tình đầu của mình trong hơn mười năm qua, cuối cùng cô trả lời: "Mùi táo."

“Có chua, cũng có ngọt.”

"Không có đau khổ sao?"

Tôn Dĩnh Sa mỉm cười và nói: "Không có.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz