|Shatou| Em không muốn đôi mắt chịu đựng mùa mưa
One shot
Khi cuộc điện thoại của Vương Mạn Dục xuyên đại dương gọi tới, ở Paris vẫn là ba giờ sáng, Tôn Dĩnh Sa bị tiếng rung dưới gối đánh thức, híp mắt có chút không kiên nhẫn dùng ngón cái lướt qua màn hình, "Vương Mạn, chị có biết bây giờ mới mấy giờ không?"Giọng nói từ đầu bên kia truyền đến dường như còn gấp gáp hơn cả cô, "Rốt cuộc em bay chuyến nào vậy!"Ngày hôm sau, 10 giờ 30 tối giờ Bắc Kinh, Tôn Dĩnh Sa đã xuống máy bay.Tôn Dĩnh Sa cũng có chút không dám tin rằng sau khi cúp máy với Vương Mạn Dục, cô không lập tức quay lại ngủ, mà kéo chăn trùm đầu chậm rãi vài phút, rồi thỏa hiệp lấy điện thoại ra mở trang web hàng không tìm vé máy bay sớm nhất về Bắc Kinh.Thế là cô thực sự rời giường bắt đầu thu dọn hành lý, dưới tiền đề không làm phiền bạn cùng phòng, lại lấy vài gói đồ ăn vặt địa phương từ tủ chứa đồ ở phòng khách nhét vào túi, để lại một mẩu giấy nhắn vội rằng khi về sẽ mời bạn cùng phòng ăn cơm bù.Vương Mạn Dục nói để cậu em trong đội lái xe đến đón cô về căn hộ thuê của chị ấy ở tạm, Tôn Dĩnh Sa thẳng thừng từ chối, kéo vali trả lời tin nhắn WeChat rằng hôm nay cô ở khách sạn là được, cần điều chỉnh múi giờ, phải nghỉ ngơi sớm một chút.Cô thực sự cần điều chỉnh múi giờ.Tôn Dĩnh Sa tiếp tục học ở Paris, các môn học không hề liên quan gì đến thể thao, ngoài một số người châu Á theo dõi tin tức nhận ra cô, cô chưa bao giờ chủ động nhắc đến việc vài năm trước mình đã giành được vài huy chương vàng ở đây. Gần đến ngày tốt nghiệp, người bạn cùng thuê nhà là người Trung Quốc định chuyển đến nơi gần trung tâm thành phố hơn, Tôn Dĩnh Sa không biết có nên đi cùng hay không.Cô vẫn chưa nói với Vương Mạn Dục và mọi người rằng tạm thời chưa có ý định về nước, mãi tới khi cuộc gọi kia đến, cô mới nhớ ra hai năm trước ở sân bay mình đã thề thốt rằng học xong sẽ về ngay. Sau khi cúp điện thoại, trong vài phút đặt vé máy bay, Tôn Dĩnh Sa suy nghĩ ngổn ngang, tự an ủi mình cứ xem như về nước nghỉ phép, còn kế hoạch ở lại Paris lâu dài, chỉ có thể gặp mặt rồi giải thích sau.Chuyện đến Paris này còn phải kể từ khi cô giải nghệ.Sau khi giành chiến thắng ở Olympic, vô số lần đứng trên bục nhận giải, nhìn quốc kỳ được kéo lên, Tôn Dĩnh Sa trước đây luôn nghĩ mình phải tiếp tục thi đấu như Mã Long, vì danh dự quốc gia, vì đam mê, vì lý tưởng. Trong các cuộc phỏng vấn, cô luôn giải thích như vậy với phóng viên, như một câu trả lời đã chuẩn bị sẵn. Đeo huy chương vàng cô nói vậy, băng bó túi chườm đá cô cũng nói vậy.Phóng viên lại hỏi, "Vậy Sa Sa, em có từng nghĩ nếu rời xa bóng bàn, cuộc sống của em sẽ như thế nào không?"Tôn Dĩnh Sa đáp, "Ừm, chưa nghĩ tới đâu ạ."Đêm giành chức vô địch Olympic Paris, vô số người nâng ly chúc mừng cô, gật đầu, mỉm cười, đáp lễ, nhấp một ngụm nước cam thay cho champagne. Khoảnh khắc ngày đêm mơ ước cuối cùng cũng đến, Tôn Dĩnh Sa nhất thời không biết phải đáp lại bằng lời nói hay biểu cảm gì, cô mượn cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở. Cô nhắn WeChat cho Vương Sở Khâm rằng, "Mai chung kết cố lên nhé," rồi thêm một câu, "Em khá thích Paris đấy."Ba năm sau khi tuyên bố giải nghệ, Tôn Dĩnh Sa quyết định đến Paris, đến giờ cô vẫn không rõ liệu điều này có liên quan đến Vương Sở Khâm hay không.Cô khéo léo từ chối lời mời ở lại làm việc trong đội, hay đề nghị của bố mẹ nên học lên cao rồi làm giảng viên đại học cũng bị cô gạt đi. Tôn Dĩnh Sa chợt nhớ đến câu hỏi của người phóng viên kia, cô nói, "Hay là để con đến Paris đi, con muốn đổi một nơi để sống." Cô ở lại đó hai năm, trong hai năm chỉ về Hà Bắc dịp Tết, còn người trong đội, Tôn Dĩnh Sa không gặp lại bất cứ một ai.Còn về Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa thở dài, đó là điều cô không muốn nhắc đến nhất.Vương Sở Khâm, đồng đội đánh đôi nam nữ của cô, anh trai của cô, bạn trai cũ của cô. Chỉ có điều cái danh xưng cuối cùng này chỉ có họ tự biết với nhau.Nhiều năm trước khi giải nghệ, từ người thân như huấn luyện viên, bố mẹ, đến người xa lạ như phóng viên, biên tập viên, đều công khai hay ngấm ngầm hỏi vô số lần rằng hai người có đang yêu nhau không? Tôn Dĩnh Sa luôn cười lắc đầu nói, "Đây là đồng đội của em mà," Vương Sở Khâm đứng bên cạnh khoanh tay "Ừ" một tiếng, ngầm đồng ý với câu trả lời của cô.Sau khi giành chức vô địch ở Houston, cái ôm sau trận đấu, Tôn Dĩnh Sa nép trong lòng Vương Sở Khâm cảm nhận được sự nóng ran không nói thành lời trong đáy mắt mình. Sau phỏng vấn, Vương Sở Khâm hỏi cô sao lại khóc, vừa nãy trên sân còn trả lời rất dõng dạc mà, anh đưa giấy cho Tôn Dĩnh Sa, hỏi, "Chúng ta yêu nhau được không?" Tôn Dĩnh Sa vừa khóc vừa gật đầu nói được, nhưng sau này anh đừng ôm em chặt thế, họ thấy lại hỏi em nữa.Ngủ một giấc đến gần chiều.Tôn Dĩnh Sa lấy điện thoại ra mới thấy một loạt tin nhắn WeChat và cuộc gọi nhỡ, tin nhắn của Tôn Minh Dương hiện lên trên cùng, liên tục hỏi sao cô về lại chỉ báo với Vương Mạn Dục mà không nói với mình, lại nghe từ cô ấy rằng Vương Mạn Dục đã đặt bữa tối tụ tập, ngay gần khách sạn của cô.Cô đột nhiên hơi hối hận, lẽ ra ở Paris sau khi nhận điện thoại cô nên nói với Vương Mạn Dục rằng mình sai rồi, sau này chắc chắn sẽ về, chứ không phải thông báo cho cả đội đến đón tiếp long trọng thế này, khiến Tôn Dĩnh Sa thực sự không ngẩng mặt lên nổi.Huống chi cô không biết liệu Vương Sở Khâm có đến không.Hai năm qua, Tôn Dĩnh Sa chưa từng về vào dịp đội tụ họp, thực ra cô sợ gặp Vương Sở Khâm, dù chia tay cũng coi như êm đẹp, nhưng cô thực sự không có tài giả vờ như không có chuyện gì trước mặt đồng đội cũ, thế là trốn tránh hết lần này đến lần khác.Tôn Dĩnh Sa rời giường lục vali lấy kem dưỡng da, cô thề chỉ vì tối qua không nghỉ ngơi tốt nên mới bôi thôi.
Đồ ăn vặt nhỏ mà bạn cùng phòng mang từ quê bị chia hết, Tôn Dĩnh Sa nói là cố ý đi siêu thị mua mang về, cũng không hẳn là nói dối. Một bữa cơm từ lúc nhập tiệc Tôn Dĩnh Sa chưa dừng lại phút nào, cô về Bắc Kinh lại thành khách, ai cũng muốn nói với cô vài câu. Hỏi cô Paris thế nào, học có hiểu không, nói vài câu tiếng Pháp cho mọi người nghe thử. Tôn Dĩnh Sa vô số lần nâng cốc, trả lời Paris rất tốt, học có máy dịch và lớp học cho người Hoa, còn tiếng Pháp thì thực sự không nói được, cô ngửa đầu uống nửa ly rượu vang, ừng ực, "Đừng trêu em nữa."Lâm Cao Viễn mở một gói bánh quy nhỏ sản xuất tại Pháp ra ăn, ngả người trên ghế thì thầm với Vương Mạn Dục bên cạnh, anh hỏi em có thấy Sa Sa hơi thay đổi không? Vương Mạn Dục thò tay vào túi đồ ăn vặt lấy một miếng bỏ vào miệng, lặng lẽ gật đầu.Vài ly rượu vang vào bụng, Tôn Dĩnh Sa hơi lâng lâng, vài lần cô muốn đứng lên nói rằng ở Paris cô sống ổn, tạm thời chưa về, nhưng lời đến cổ họng lại bị rượu đẩy ngược xuống bụng. Tôn Dĩnh Sa bỗng dưng thấy áy náy, dù không biết từ đâu ra, cô hơi mơ màng, liếc nhìn chỗ trống ở góc xa nhất.Vương Sở Khâm không đến.Từ lúc cô xuống lầu đi theo định vị còn 200 mét nữa là đến nhà hàng, Vương Mạn Dục đã nói với cô rằng Vương Sở Khâm có hẹn không đến được, Tôn Dĩnh Sa không biết nói gì, chỉ trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc "Ok". Nhưng trên bàn tiệc, sau ba vòng rượu, mọi người lại bắt đầu bàn tán chuyện phiếm, người có mặt không tiện nói, liền hỏi về người vắng mặt xem thế nào. Tôn Dĩnh Sa nghe có nghe không, liếc nhìn chỗ trống. Lương Tĩnh Khôn nói vai của Đại Đầu vẫn thế, từ Los Angeles về hay tái phát, cô khẽ thở dài, chính mình cũng không nhận ra.Náo loạn đến gần 9 giờ tối mới tan, lâu rồi không gặp, mọi người mượn cớ đón tiếp Tôn Dĩnh Sa để trò chuyện hết vòng này đến vòng khác. Ra khỏi nhà hàng, Lâm Cao Viễn đề nghị chuyển địa điểm sang quán bar, Tôn Dĩnh Sa thực sự không uống nổi nữa, xua tay nói phải về trước, múi giờ vẫn chưa điều chỉnh xong. Vương Mạn Dục biết tửu lượng của cô gần đến giới hạn, hai má đỏ ửng, cô vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Tôn Dĩnh Sa như thuở nào, bảo cô lên nghỉ một lát.Tiễn nhóm người cuối cùng đi, hơi thở đang căng thẳng mới thả lỏng, Tôn Dĩnh Sa khẽ lắc đầu, quay người vào một cửa hàng nhỏ mua một chai nước soda.Nếu trước khi vào cửa hàng mà cô biết Vương Sở Khâm cũng ở đó, cô chắc chắn sẽ mượn Vương Mạn Dục năm tệ tiền mặt trước khi chị ấy rời đi, để không rơi vào tình cảnh lúng túng khi đưa thẻ ra theo thói quen mà ông chủ cửa hàng nói chỉ nhận tiền mặt hoặc quét mã."Cùng thanh toán đi."Bên cạnh đẩy tới một chai trà hoa nhài, cô nghe Vương Sở Khâm nói.Tôn Dĩnh Sa thừa nhận mình uống hơi nhiều, nhưng chưa đến mức ngẩng đầu lên cũng nặng ngàn cân, cô cố gắng tập trung nhìn vào khuôn mặt đối phương, rồi chớp mắt hai cái.Đúng là Vương Sở Khâm thật.Lúc ấy Tôn Dĩnh Sa còn chưa biết Vương Sở Khâm đã lảng vảng ngoài nhà hàng từ lâu, nhìn cô tự nhiên nâng cốc đối đáp với mọi người, có chút nghịch ngợm nghĩ rằng nếu anh không lừa Vương Mạn Dục, đường hoàng ngồi vào chỗ trống kia, liệu Tôn Dĩnh Sa có cùng anh cụng ly, giả vờ như chẳng có gì mà thoải mái hỏi một câu, "Anh Đầu gần đây thế nào?"Nhưng anh vẫn không bước vào, có lẽ Tôn Dĩnh Sa thực sự có thể bình thản cụng ly với anh như không có chuyện gì, nhưng Vương Sở Khâm thì không làm được.Còn việc vào cửa hàng nhỏ, sau này Vương Sở Khâm nói đó hoàn toàn là ngẫu nhiên, nếu không thì gọi là một đoạn nghiệt duyên cũng được.Nếu không phải uống đến mức đầu ngón tay tê dại, Tôn Dĩnh Sa sẽ đề nghị đến một quán bar yên tĩnh gần đó ngồi một lát, dù không thoát được phép lịch sự cũng phải đi, nhưng đúng lúc cô đã uống, mà còn uống không ít.Rồi Tôn Dĩnh Sa hỏi anh, "Lên ngồi một lát không?"Khi cùng Vương Sở Khâm ngồi trên sofa trong khách sạn, Tôn Dĩnh Sa mới muộn màng nhận ra mình đã đưa ra quyết định ngu ngốc đến mức nào, cô khẽ lên tiếng, "Gần đây thế nào? Nghe Đại Béo nói vai anh lại không ổn?"Tôn Dĩnh Sa không muốn Vương Sở Khâm nghĩ mình đang dò xét đời tư của anh, hơi chột dạ lại kéo chủ đề về bóng bàn, thứ đã chiếm trọn quá khứ của họ."Cũng vậy thôi."Vương Sở Khâm khẽ thở dài, "Em không định về nước à?"Không phải giọng điệu chất vấn, nhưng vẫn khiến Tôn Dĩnh Sa giật mình ngẩng đầu, đối diện đôi mắt màu hổ phách nhạt hơn người thường của Vương Sở Khâm, rồi lại cúi xuống, dù sao lâu nay anh luôn đoán được cô nghĩ gì, cô lí nhí đáp một tiếng.Vương Sở Khâm không truy hỏi, cũng không ép cô, nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn tự xoắn tay giải thích, giải thích rằng ở nước ngoài một thời gian cũng tốt, rèn luyện hai năm rồi về với bố mẹ, từ nhỏ trong đội đã quen làm theo kế hoạch, cô muốn thử xông pha một lần. Còn với Vương Mạn Dục, cô thừa nhận chưa kịp giải thích, nhưng lần này chẳng phải đã bay về đây sao, kiểu gì cũng tìm được cơ hội nói rõ.Cô lẩm bẩm, nói một tràng dài mới nhận ra Vương Sở Khâm đâu cần nghe cô nói nhảm, Tôn Dĩnh Sa liếm môi, theo thói quen buột miệng, "Dù sao sau này cũng sẽ biết thôi.""Em luôn như vậy."Trước khi Vương Sở Khâm đặt nụ hôn lên môi, cô nghe anh nói, "Chẳng thay đổi chút nào so với trước đây."Cứ cho là say rượu mất kiểm soát, bao năm không rõ ràng, thêm lần này cũng chẳng sao, khi cởi khuy áo lót, Tôn Dĩnh Sa nghĩ vậy.Nụ hôn này mãnh liệt, thậm chí có phần thô bạo, Vương Sở Khâm không để cô về giường, ba hai cái vứt bỏ quần áo vướng víu trên người, nâng Tôn Dĩnh Sa lên để cô ngồi lên người mình, ngay từ đầu đã dùng tư thế mà trước đây Tôn Dĩnh Sa không thể chống đỡ nổi. Vương Sở Khâm thừa nhận mình cố ý, anh muốn lột bỏ sự khách sáo và xa cách của Tôn Dĩnh Sa với mình.Men say còn sót lại làm tê liệt cảm giác đau, kích thích dục vọng.Tôn Dĩnh Sa không nhịn được ôm chặt Vương Sở Khâm, cằm tựa lên vai anh, không muốn để lộ khuôn mặt đỏ ửng vì phản ứng sinh lý.Cô biết anh cố ý.Cố ý dùng sức, mỗi lần như muốn đâm xuyên, cố ý vào sâu nhất, rồi nâng mông cô lắc qua lắc lại, ở chỗ đó cọ xát liên tục, khiến Tôn Dĩnh Sa nổi da gà từng đợt. Cố ý không cho cô cắn vai mình vì quay về các đội viên khác nhìn thấy dấu vết anh sẽ không giải thích được, rồi nghe tiếng rên rỉ không kìm được thoát ra từ kẽ răng cô.Cặp mông tròn đầy bị Vương Sở Khâm bóp chặt, như bánh bao chảy nhân bị ép lòi ra từ kẽ tay, ngay cả đôi ngực đáng thương cũng không tha, tư thế ôm mặt đối mặt khiến Vương Sở Khâm dễ dàng trêu chọc hơn. Anh ngậm vành tai Tôn Dĩnh Sa, dùng giọng nhỏ nhất hỏi bên tai cô, "Em biết sai chưa?"Trước đây Vương Sở Khâm luôn thích hỏi cô như vậy, vào khoảnh khắc Tôn Dĩnh Sa sắp lên đỉnh.Hết lần này đến lần khác, Vương Sở Khâm như muốn vắt kiệt sức lực của Tôn Dĩnh Sa, nhìn cô run rẩy không kìm được trên người mình, cong người lên cũng muốn đòi hôn.Như thể họ chưa từng chia tay, khi nhận nụ hôn chủ động từ Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm nghĩ.Giấc ngủ này Vương Sở Khâm ngủ ngon hơn bất kỳ lúc nào, ngoài việc về Cát Lâm, đã lâu anh không có một giấc ngủ trọn vẹn.Tôn Dĩnh Sa nằm trong lòng anh, không biết do lệch múi giờ hay gì khác, hoàn toàn không buồn ngủ. Dưới ánh đèn hành lang, cô cúi mắt vừa vặn nhìn thấy vết sẹo nhỏ trên ngực Vương Sở Khâm.Ngón trỏ khẽ chạm vào, ấm nóng. Tôn Dĩnh Sa nhớ lại lời Vương Sở Khâm nói với mình.Em luôn như vậy.Mấy năm trước lúc chia tay, Vương Sở Khâm cũng nói, "Em luôn như vậy."Gặp kẻ thù thì mắt đỏ ngầu, huống chi anh không phải là kẻ thù, nước mắt nóng hổi chảy từ khóe mắt trái, lướt qua sống mũi, chảy vào mắt phải đã nguội lạnh, Tôn Dĩnh Sa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mảnh da nhô lên ấy. Gặp lại người yêu cũ, mắt cũng đỏ ngầu.Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa hiếm khi cãi nhau, chẳng qua chỉ là một người tập luyện quá sức không quan tâm đến cơ thể khiến người kia vừa xót vừa giận, trong mắt ai cũng có thể coi họ là cặp đôi mẫu mực.Cho đến khi gần giải nghệ.Việc Tôn Dĩnh Sa không định ở lại đội là Vương Sở Khâm nghe được từ Vương Mạn Dục, khi anh đạp ga lao về căn hộ nhỏ hai người thuê, Tôn Dĩnh Sa vừa nấu xong hai bát sủi cảo, "Rửa tay ăn cơm đi, em luộc cho anh một quả trứng đấy.""Vương Mạn Dục nói em muốn xin đi Paris?""Cũng có ý định đấy, nhưng chưa chắc chắn." Tôn Dĩnh Sa lau tay vào tạp dề, lại lấy một nắm hành lá từ bếp rắc vào bát.Vương Sở Khâm chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, anh có cả ngàn câu hỏi nghẹn ngào trong lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ giữ lại không bật ra thành lời.Trong đội bóng bàn quốc gia, giữa các tay vợt chủ lực rất khó có sự thẳng thắn tuyệt đối. Tôn Dĩnh Sa mỗi khi đối đầu nội bộ, thắng hay thua cũng không để lộ cảm xúc, chỉ khi về nhà ôm Vương Sở Khâm mới nói quả bóng này cô ấy đánh thật sự không bằng em, không phải quả bóng may mắn là có thể thắng ván này đâu, líu lo kể anh nghe những lời trong lòng.Vương Sở Khâm không giận, anh chỉ hơi không hiểu, quả thật anh không thể vô tư chấp nhận mình là người cuối cùng trong quyết định này của Tôn Dĩnh Sa.Khi về đội tập luyện, ban huấn luyện bảo anh dẫn dắt nhóm nữ tuyển thủ mới, Vương Sở Khâm là tay trái xuất sắc nhất trong số các chủ lực, đương nhiên sẽ được sắp xếp huấn luyện đôi nam nữ, giống như năm đó Tôn Dĩnh Sa tập với Hứa Hân. Nhưng anh lại bứt rứt không rõ lý do, mỗi cú đánh đều mang theo sức mạnh, làm hỏng không ít quả bóng trắng nhỏ.Các tay vợt cũ đến xem không nhiều, Tôn Dĩnh Sa cũng trong số những người đến xem, nhân lúc Vương Sở Khâm uống nước, cô kéo anh vào phòng nghỉ bên cạnh, "Anh dẫn đồng đội mới thì đừng đánh bóng theo cảm xúc được không? Người ta mới lên đội một chưa được hai năm, cú vừa rồi anh không nên kéo thuận tay..."Thời điểm đó cả hai đều ở ký túc xá, WeChat cũng chẳng nói được mấy câu, Vương Sở Khâm không ngờ cô nắm cổ tay mình chỉ để phân tích chiến thuật một cách khách quan, anh hơi bực, cũng thừa nhận mình không thể bình tĩnh mà không mang cảm xúc chủ quan khi nói chuyện trận đấu này với Tôn Dĩnh Sa. Vương Sở Khâm biết rõ Tôn Dĩnh Sa hiểu anh đang khó chịu vì điều gì, cô liếm môi hơi sốt ruột nói, "Chuyện đó sau này em sẽ giải thích rõ với anh."Chỉ là một buổi thử sức trong nhà thi đấu, Tôn Dĩnh Sa không xem hết kết quả đã quay về phía đội nữ, Vương Sở Khâm đậu xe ở cổng lớn đợi Tôn Dĩnh Sa, đợi đến khi mọi người đi hết cô mới chậm rãi đeo túi bước ra. Người trong đội chẳng bao giờ ngạc nhiên khi thấy chiếc Land Rover đỗ ở cổng, như thể ai cũng ngầm hiểu họ đã là người thân, chỉ thỉnh thoảng Lâm Cao Viễn trêu đùa hỏi liệu có phải chỉ Tôn Dĩnh Sa mới được ngồi ghế phụ không."Em không phải nói là hôm nay không cần đợi em sao?" Tôn Dĩnh Sa kéo khóa áo lông xuống, lấy từ túi áo hoodie bên trong một gói sữa đưa ra trước mặt Vương Sở Khâm lắc lắc, "Uống không, còn ấm đấy."Cô đang làm lành, chiêu quen thuộc.Đến giờ Tôn Dĩnh Sa vẫn chưa rõ hôm đó bắt đầu tranh cãi từ đâu, là vô lý đòi xuống xe mua xiên que ven đường hay Vương Sở Khâm không chịu uống gói sữa cô ủ ấm trong áo, "Anh sợ em đau bụng."Dì bán hàng nhận đĩa nhỏ của Tôn Dĩnh Sa bắt đầu chiên lại, Vương Sở Khâm hơi lạnh nhón chân, "Hôm nay đến cả Cao Viễn cũng hỏi anh chuyện Vương Mạn Dục nói em chuẩn bị đi Paris là từ bao giờ."Tôn Dĩnh Sa bĩu môi, không biết trả lời thế nào, cô biết ý Vương Sở Khâm là Vương Mạn Dục chẳng giấu Lâm Cao Viễn điều gì, dù cô luôn nghĩ chuyện này chưa đến mức đó, mà cô cũng không có ý định giấu Vương Sở Khâm thật."Em chỉ có ý định thôi, chưa quyết định có đi hay không mà.""Vậy em định để anh nghe từ ban huấn luyện sau khi em quyết xong, hay đợi em đăng Weibo lên hot search?" Vương Sở Khâm nhận que chiên từ dì bán hàng, lại xé vài tờ giấy lót dưới cổ áo Tôn Dĩnh Sa, "Em biết rõ anh sẽ không ngăn cản quyết định của em."Tôn Dĩnh Sa không muốn ảnh hưởng đến việc buôn bán của người ta, kéo Vương Sở Khâm đến ghế dài dưới đèn đường ngồi, đặt túi que chiên sang một bên, tờ giấy lót dưới cổ cũng tháo ra nhét vào túi."Nếu anh chỉ là đồng đội đánh đôi của em, chỉ là bạn cùng đội, em sẽ nói với anh như đã nói với Mạn Dục, nhưng...""Nhưng anh còn là bạn trai em."Tôn Dĩnh Sa chưa nói hết câu đã bị Vương Sở Khâm cắt ngang, há miệng không biết tiếp tục thế nào, cô hơi bất lực, nhìn vào đôi mắt Vương Sở Khâm mà chẳng thể nổi giận, cô không nỡ cãi nhau với anh. Cô chưa định hướng rõ tương lai, Tôn Dĩnh Sa không biết quyết định của mình có đúng không, cô luôn phải xây một thành trì an toàn nhất rồi mới dám mở cửa, vẫy tay bảo Vương Sở Khâm mau vào đi.Lời đến miệng, cả hai đều không biết mở lời thế nào, lại rơi vào im lặng."Có lẽ Mạn Dục và Cao Viễn sẽ không như chúng ta."Đồng đội thân thiết nhất, cùng đứng trên bục nhận giải, không vượt qua ranh giới là có thể yên tâm đứng bên nhau. Dù Tôn Dĩnh Sa không muốn nói vậy."Vậy chúng ta chỉ đang là phép thử sai thôi sao?" Đèn đường chiếu sáng khóe mắt ẩm ướt của Vương Sở Khâm, anh bóp khớp ngón tay hỏi đồng đội tốt, em gái, bạn gái của mình.[Nếu em không tiện mở lời, về đội anh có thể giúp em nói với mọi người]Khi Tôn Dĩnh Sa tỉnh dậy đã giữa trưa, Vương Sở Khâm đã đi, trên bàn để lại sữa đậu và bánh chiên trong túi giữ nhiệt, vẫn còn ấm. Có lẽ vì say rượu cô đã nói gì đó, Vương Sở Khâm mới nhắn WeChat như vậy với cô.Kéo ngược lịch sử trò chuyện lên là hai năm trước, Vương Sở Khâm hỏi địa chỉ của cô ở Paris, nói có vài thứ cô quên mang theo còn ở nhà, Tôn Dĩnh Sa không nhớ nổi sao mình không trả lời, lẫn với tin nhắn dưới cô lại thấy như Vương Sở Khâm đang ngầm trách cô.Cô đột nhiên thấy cần phải nói chuyện với Vương Sở Khâm.[Ngày khác mời cơm nhé, coi như bù đắp bữa ăn đón tiếp em]Hôm qua trên bàn ăn cô đã hứa với Vương Mạn Dục sẽ đến nhà chị ấy ở vài ngày, Tôn Dĩnh Sa làm thủ tục trả phòng, kéo vali gọi xe về đội, không ngờ giờ mình không có thẻ nên vẫn chưa vào được, đành gửi tạm vali ở phòng bảo vệ, gọi điện cho Vương Mạn Dục bảo chị ấy nhanh gọi người ra đón mình.Cũng chẳng quan tâm mặt đất bẩn hay không, Tôn Dĩnh Sa đội mũ áo lông ngồi trên bục ngoài phòng bảo vệ, lấy túi sữa đậu trong túi giữ nhiệt ra, uống một ngụm ấm áp từ cổ họng xuống bụng, mùa đông Bắc Kinh ngoài trời đúng là lạnh không chịu nổi.Chưa kịp ăn bánh chiên, một lực nhấc cổ áo sau gáy kéo cô lên, như chú gà con."Đất lạnh, em không biết vào phòng bảo vệ bật điều hòa ngồi sao?"Tôn Dĩnh Sa tay cầm sữa đậu, tay cầm bánh chiên, ngây ngô quay đầu, mang theo chút ngốc nghếch đáng yêu, "Sao lại là anh?"Tôn Dĩnh Sa không ngờ Vương Mạn Dục gọi Vương Sở Khâm đến đón cô, sau một đêm hoang đường, giờ gặp lại cô thấy mặt mình nóng ran. Chiếc bánh chiên không còn giòn bị Vương Sở Khâm ném vào thùng rác, mắng cô ngủ nướng, Tôn Dĩnh Sa như đứa trẻ tan học bị phụ huynh bắt gặp ăn vặt ven đường, lẽo đẽo theo sau anh, không dám cãi, cũng không hỏi đường."Phụ huynh" Vương Sở Khâm dẫn cô vào một quán lẩu thịt cừu, nói với quầy lễ tân "như cũ" rồi dẫn người vào phòng riêng."Nơi này từ bao giờ mở bán lẩu thế?" Tôn Dĩnh Sa nhận cốc trà từ nhân viên, ôm hai tay sưởi ấm."Sau khi em đi, đội hay đến đây ăn, mùa đông húp canh thịt cừu ấm áp dễ chịu." Vương Sở Khâm rắc chút hành lá và rau mùi vào bát nhỏ của cô, "Ban đầu định dẫn em đi ăn lẩu Trùng Khánh, nhưng sợ em say rượu không ăn cay được."Hai từ "say rượu" khiến Tôn Dĩnh Sa không khỏi nhớ lại vài chuyện đêm qua, cô dễ đỏ mặt, cúi đầu nhấm nháp trà trước bàn, lí nhí nói cảm ơn.Lẩu thịt cừu được mang lên, căn phòng lập tức tràn ngập hơi nóng, bàn tròn mười người, Tôn Dĩnh Sa ngồi cạnh Vương Sở Khâm, không cần gắp mà bát đã đầy ắp như ngọn núi nhỏ, mỗi người một bát nước chấm và dầu vừng, thói quen từ nhỏ đến lớn không đổi được. Tôn Dĩnh Sa ăn chậm từ bé, một miếng hamburger vào miệng cũng nhai rất lâu, đi ăn cùng mọi người, cô vừa nuốt xong miếng trong miệng thì đĩa trên bàn cũng không còn gì để ăn, thế nên Vương Sở Khâm bắt đầu mỗi khi món mới lên là chọn miếng thịt ngon nhất bỏ vào bát cô."Ở Paris không ăn được món thơm ngon thế này, ăn no rồi đi." Trước kia đi thi đấu nước ngoài, Tôn Dĩnh Sa hay kêu ca đồ ăn Tây không ngon, nhét vài hộp mì gói vào vali mới chịu lên máy bay, Vương Sở Khâm sợ cô ăn không đầy đủ."Em cũng chưa quyết, không phải nói chắc chắn không về.""Em không nói với họ, họ sẽ buồn đấy."Vương Sở Khâm lại gắp vài miếng đậu phụ bỏ vào đĩa dầu của Tôn Dĩnh Sa, "Chuyện này không khó như em nghĩ đâu."Tôn Dĩnh Sa biết anh không chỉ nói chuyện này.Đặt đũa xuống bàn, Tôn Dĩnh Sa húp một ngụm canh nóng, Vương Sở Khâm bận nhúng thịt không nhìn cô. Tôn Dĩnh Sa thở dài rồi đặt tay lên đùi Vương Sở Khâm, "Anh nhìn em đi."Tôn Dĩnh Sa nói, có những chuyện thuận theo tự nhiên cũng sẽ có kết quả, Vương Mạn Dục không hẳn không biết, nếu cô đem chuyện chưa chắc chắn nói toẹt ra, sau này sẽ càng khiến người khác buồn hơn. Chẳng ai dám trước trận đấu tuyên bố với phóng viên chắc chắn sẽ thắng đâu. Bàn tay nhỏ của cô đặt lên mu bàn tay Vương Sở Khâm, vết chai trong lòng bàn tay hơi cọ vào da, cô nói nếu hai năm trước chúng ta không chia tay, có lẽ em chưa chắc đã đi Paris."Mà lời chia tay cũng không phải em đề nghị."Chia tay đúng là do Vương Sở Khâm nói ra.Không chỉ Tôn Dĩnh Sa hoang mang, thời gian chuẩn bị Olympic Los Angeles, áp lực tâm lý của Vương Sở Khâm không thua ai, tích lũy chấn thương bao năm và sự cạnh tranh từ các tay vợt trẻ, bảo vệ ngôi vô địch không dễ. Tôn Dĩnh Sa và anh từ không đến có mà ghép đôi, từ năm 18 tuổi được công chúng biết đến, mục tiêu của họ luôn nhất quán, kiên định và tự tin, không chỉ nói vậy với phóng viên. Vương Sở Khâm tính nóng, đánh bóng dễ nổi cáu, trên sân dưới sân, Tôn Dĩnh Sa luôn vuốt ve anh nói không sao đâu cố lên, vỗ về cái đầu to chôn trong lòng mình. Trước mặt Tôn Dĩnh Sa, anh dường như luôn là người yếu đuối hơn.Vương Sở Khâm buồn bực, khó hiểu, tín hiệu Tôn Dĩnh Sa muốn rời đi lúc này càng làm anh bùng nổ cảm xúc tiêu cực. Giữa mùa đông Bắc Kinh, anh đứng ven đường rơi nước mắt, anh bị viêm mũi, nghẹt mũi kèm nước mắt nóng, cố dùng cách cực đoan để Tôn Dĩnh Sa lại vuốt ve anh, "Em luôn như vậy."Trong khoảng lặng, cảnh sát giao thông đã dán phiếu phạt trước xe, dù biết đường về nhà họ đây là đoạn cấm đỗ, cuộc tranh cãi này từ đầu cả hai đã biết kết quả sẽ ra sao, cũng chỉ có thể là kết quả này.Căn hộ Vương Mạn Dục thuê không lớn, tường treo đầy ảnh nhận giải từ các giải đấu khác nhau, cô hơi ngại nói đây là do bố mẹ đến treo, thích trưng bày một chút.Phòng khách đã dọn sẵn, nhưng lần này Tôn Dĩnh Sa hiếm hoi chủ động đòi ngủ cùng Vương Mạn Dục, tắm xong mặc đồ ngủ của Vương Mạn Dục, đạp chân chui vào chăn, vỗ bên cạnh nói chị lên đi, thấy Vương Mạn Dục cười gượng mới đắc ý ngửa đầu cười lớn như trêu chọc thành công.Trong phòng bật một đèn ngủ nhỏ, trước kia đi thi đấu, Tôn Dĩnh Sa luôn sợ tối, ở chung phòng thường năn nỉ Vương Mạn Dục để đèn mới ngủ được.Tôn Dĩnh Sa nằm nghiêng nhìn Vương Mạn Dục tựa đầu giường, hỏi hai năm nay chị có bị thương nữa không, huấn luyện viên Khâu sắp về đội tỉnh à, trong đội có ai sắp giải nghệ chưa, một tràng câu hỏi tuôn trào không ngừng nghỉ. Trước đây cô cũng vậy, không ngủ được là quấn lấy Vương Mạn Dục trò chuyện. Hỏi hết những gì có thể hỏi, Tôn Dĩnh Sa mới rúc vào chăn, chậm rãi hỏi, "Vương Mạn, chị thấy nếu em tiếp tục ở lại Paris thì sao? Liệu chị có giận em không?"Vương Mạn Dục nói, "Hai năm trước em nói muốn đi Paris, chị đã không giận rồi, em thích nơi đó thì ở, về chị cũng để lại phòng cho em."Tôn Dĩnh Sa lại hỏi, "Vậy nếu em không nói với chị thì sao?""Không nói chị cũng không giận, chỉ là, có lẽ sẽ hơi buồn." Vương Mạn Dục bình thản nói, "Em hỏi vì Vương Sở Khâm đúng không?"Năm đó nghe từ mình chuyện Tôn Dĩnh Sa muốn đi Paris, Vương Mạn Dục đã thấy sắc mặt Vương Sở Khâm không ổn, ít nhất Lâm Cao Viễn nghe xong không như anh chỉ gật đầu cầm chìa khóa xe bỏ đi, nên cô bảo Lâm Cao Viễn dò hỏi thêm. Vương Mạn Dục nghĩ nên để Tôn Dĩnh Sa chút riêng tư, chưa từng hỏi thẳng để xác nhận suy đoán, chỉ đến khi tiệc mừng giải nghệ của Tôn Dĩnh Sa không thấy Vương Sở Khâm, cô cũng thở dài theo."Sa Sa, em biết Vương Sở Khâm để lại đồ cho em ở chỗ chị không?"Sau chia tay, đồ cần mang Vương Sở Khâm đã sắp xếp gửi về ký túc xá cho cô, sau này lục tài liệu mới phát hiện trong tủ còn khóa một hộp nhỏ, là dây đeo cổ anh mua sau khi vô địch Paris nhưng chưa kịp tặng. Tôn Dĩnh Sa từ nhỏ đeo một tượng Phật ngọc không tháo ra bao giờ, gia đình cầu về để mong bình an, dây đơn sơ ban đầu chỉ có hai hạt ngọc nhỏ, cô lớn lên, hạt ngọc thêm nhiều. Dây đeo này Vương Sở Khâm cũng đến chùa thắp hương cầu về, dây mảnh màu xanh đậm thắt đôi, xuyên chỉ vàng, sư thầy nói đã khai quang, bảo vệ bốn mùa bình an.Cuối cùng anh giữ lại, đổi thành vòng cổ trang trí làm quà, Vương Sở Khâm sợ dây này không sánh bằng dây có hạt ngọc của cô, ngại cản vận may của Tôn Dĩnh Sa.Đến khi Tôn Dĩnh Sa đi Paris, nhìn khung chat mãi không có tin mới, Vương Sở Khâm biết không gửi cho cô được nữa, không nỡ vứt, đưa cho Vương Mạn Dục nói nếu Tôn Dĩnh Sa về thì giao cho cô ấy, không cần thì trả lại anh, được không.Tôn Dĩnh Sa ngồi dậy, nhận từ tay Vương Mạn Dục, dây mảnh mai, không biết nằm trong hộp bao năm, cô như thật sự thấy Vương Sở Khâm qua từng sợi chỉ vàng, thấy anh cầu nguyện trước tượng Phật, thấy anh trằn trọc suy sụp trong đêm, dây quấn quanh mọi cảm xúc của anh.Cô nắm trong tay, áp lên ngực, nước mắt chảy xuống đọng ở cằm, nhỏ vào dây.Em không muốn đôi mắt chịu đựng mùa mưa.Quản lý đường phố Bắc Kinh ngày càng nghiêm, trước đây thỉnh thoảng thấy người bán rong đêm khuya giờ thì hiếm hẳn, có người dành dụm mở được một cửa tiệm nhỏ gần đó, Tôn Dĩnh Sa hẹn Vương Sở Khâm đến đây.Khi gửi tin đã gần 1 giờ sáng, cô không hy vọng Vương Sở Khâm trả lời, cũng không chắc anh còn muốn ra gặp muộn thế này.Cô dặn Vương Sở Khâm đừng lái xe, đi taxi hay xe đạp công cộng đều được, gần nhà mà.Tôn Dĩnh Sa vẫn tỉ mỉ chọn vài xiên, nghĩ trong bụng có giấy phép vệ sinh thì Vương Sở Khâm có lẽ chịu ăn một chút, lại lấy thêm thịt từ tủ lạnh, khi anh đến cô đã lót giấy dưới cổ, đậu hũ chiên đã vào miệng nhỏ."Em cãi nhau với Vương Mạn Dục à? Vali đâu?"Vương Sở Khâm đến vội vã, thở hổn hển, từng cụm hơi trắng tan vào không khí lạnh. Tôn Dĩnh Sa không nói rõ, chỉ hỏi anh ra ăn xiên không, vừa từ nhà Mạn Dục ra, tự anh tưởng tượng cảnh cô nửa đêm bị đuổi khỏi cửa, vội đạp xe công cộng đến.Tôn Dĩnh Sa đưa anh một xiên thịt, rót cốc sữa đậu nóng, "Ăn chút uống chút, từ từ, em đâu nói bị đuổi khỏi nhà đâu."Đợi Vương Sở Khâm thở đều ăn được, Tôn Dĩnh Sa mới đặt cốc sữa đậu xuống, chớp mắt nói em hỏi anh chuyện này, Vương Sở Khâm thừa nhận dù gần 30 vẫn bị chiêu này làm xiêu lòng."Anh định bao giờ giải nghệ?"Tôn Dĩnh Sa hỏi chân thành, Vương Sở Khâm biết chuyện nghiêm túc cô không đùa, trái tim treo lơ lửng lại chìm xuống, "Vương Mạn Dục bảo em hỏi à? Hay ban huấn luyện?"Cô nghĩ anh có thể nói năm sau, hay từ chối trả lời, không ngờ anh nghĩ cô đến nửa đêm thay người khác dò hỏi, Tôn Dĩnh Sa tủi thân, đôi mắt cong cong vừa khóc lại sắp đỏ."Em chỉ muốn là người đầu tiên biết thôi."Tôn Dĩnh Sa kéo khóa áo lông xuống, bên trong chỉ mặc đồ ngủ, cổ tròn vừa đủ lộ dây xanh đậm trơn treo trên cổ, chưa kịp đeo tượng Phật, "Anh mua sao không nói với em?"Vương Sở Khâm tưởng hai năm qua Vương Mạn Dục quên chuyện này, từng nghĩ nhiều lần dây sẽ bị trả lại, mỗi đêm mất ngủ đều thấy dây này trói buộc quá khứ, anh nên buông tay."Sao lúc đó anh đòi chia tay em!"Cảm xúc tích tụ hai năm cuối cùng bùng nổ, Tôn Dĩnh Sa khóc không kiềm chế, tủi thân như trẻ con. Hai năm trước cô luôn nghĩ với Vương Sở Khâm chỉ là chiến tranh lạnh, không muốn hạ mình làm lành, dồn hết vào chuyện giải nghệ. Đội biết hết, ban huấn luyện từng nhắc trong cuộc họp, nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn cố chấp nhắn vào nhóm mời ăn cơm nhớ đến nhé, tiệc mừng từng đồng đội cũ kể lại thời huy hoàng với cô, Vương Mạn Dục nói không thấy Đại Đầu đâu, Tôn Dĩnh Sa cầm mic vừa khóc vừa nói cảm ơn mọi người, cảm ơn anh.Rồi đến Paris, cố ý tránh mọi thứ liên quan Vương Sở Khâm, ngay cả liên lạc với Vương Mạn Dục cũng giảm, chỉ khi về gần khách sạn Olympic năm ấy, cô nhớ anh nhắn lại, "Ừ, thi xong chúng ta cùng đến nhé."Vương Sở Khâm từ đối diện sang ngồi cạnh bên phải cô, lấy giấy trong túi lau nước mắt cho cô, sợ cô lạnh kéo khóa áo từ dưới lên cổ, rồi ôm cô vào lòng. Em gái nhỏ của anh, thua trận cũng không khóc trước mặt anh, giờ vùi mặt vào người anh, nước mắt nóng thấm qua áo, làm ướt vai đầy vết thương của anh.Vương Sở Khâm nói, lần sau mua ngọc đẹp hơn cho cô đeo, ngọc tròn hay mặt Phật đều được, đừng khóc nữa nhé, bánh đậu nhỏ.Tay trái anh nắm tay phải cô, mười ngón đan nhau, mỗi vết chai áp sát, là quá khứ hòa quyện của họ, Vương Sở Khâm như trở lại dưới đèn đường đêm ấy, ngàn suy nghĩ không giãn ra, không ngăn được nước mắt Tôn Dĩnh Sa.Tay cô buông ra, Vương Sở Khâm nghĩ mình lại vượt ranh giới rồi.Hai giây sau, tay nhỏ của Tôn Dĩnh Sa lại đưa tới, đặt vào tay anh thứ gì đó, Vương Sở Khâm mở ra xem, là hai tờ 100 tệ mới tinh."Em trả thay anh." Tôn Dĩnh Sa dùng mu bàn tay lau nước mắt, lông mi ướt át, "Phạt đỗ xe, em trả cho anh."Cô cố ý kéo Vương Sở Khâm về quá khứ anh luôn tránh né, dù ở Paris trả lời tin nhắn anh cô vẫn thấy chưa đủ, cô muốn quay về đêm ấy, không thể làm biến mất tờ phiếu phạt cảnh sát đã dán lên xe năm ấy, cô muốn sửa lỗi nhỏ này.Tôn Dĩnh Sa không cho anh lái xe vào đoạn đường cấm đỗ nữa."Vương Sở Khâm, em hỏi anh." Tôn Dĩnh Sa nắm tay áo anh, cố làm giọng mình không yếu ớt, "Anh còn muốn chia tay em không."Em gái anh nhìn thẳng anh, bướng bỉnh, cố chấp, như lần đầu gặp, thích kéo áo anh, Vương Sở Khâm sao nỡ để cô buông tay. Anh véo má tròn của cô, vẫn như hai năm trước, chỉ là có chút gầy đi."Không.""Anh muốn qua năm giải nghệ, đi Paris hay ở lại Bắc Kinh, anh chỉ hỏi riêng mình em thôi." Vương Sở Khâm nói, "Giờ em là người đầu tiên biết, sao lại khóc nhè hơn cả anh vậy?"Vương Sở Khâm cũng dường như quay về đêm ấy, gỡ tờ phiếu phạt, nói, "Về nhà thôi, bánh đậu nhỏ."
Tiêu đề từ bài hát của AGA 《Em không muốn đôi mắt chịu đựng mùa mưa》
Đồ ăn vặt nhỏ mà bạn cùng phòng mang từ quê bị chia hết, Tôn Dĩnh Sa nói là cố ý đi siêu thị mua mang về, cũng không hẳn là nói dối. Một bữa cơm từ lúc nhập tiệc Tôn Dĩnh Sa chưa dừng lại phút nào, cô về Bắc Kinh lại thành khách, ai cũng muốn nói với cô vài câu. Hỏi cô Paris thế nào, học có hiểu không, nói vài câu tiếng Pháp cho mọi người nghe thử. Tôn Dĩnh Sa vô số lần nâng cốc, trả lời Paris rất tốt, học có máy dịch và lớp học cho người Hoa, còn tiếng Pháp thì thực sự không nói được, cô ngửa đầu uống nửa ly rượu vang, ừng ực, "Đừng trêu em nữa."Lâm Cao Viễn mở một gói bánh quy nhỏ sản xuất tại Pháp ra ăn, ngả người trên ghế thì thầm với Vương Mạn Dục bên cạnh, anh hỏi em có thấy Sa Sa hơi thay đổi không? Vương Mạn Dục thò tay vào túi đồ ăn vặt lấy một miếng bỏ vào miệng, lặng lẽ gật đầu.Vài ly rượu vang vào bụng, Tôn Dĩnh Sa hơi lâng lâng, vài lần cô muốn đứng lên nói rằng ở Paris cô sống ổn, tạm thời chưa về, nhưng lời đến cổ họng lại bị rượu đẩy ngược xuống bụng. Tôn Dĩnh Sa bỗng dưng thấy áy náy, dù không biết từ đâu ra, cô hơi mơ màng, liếc nhìn chỗ trống ở góc xa nhất.Vương Sở Khâm không đến.Từ lúc cô xuống lầu đi theo định vị còn 200 mét nữa là đến nhà hàng, Vương Mạn Dục đã nói với cô rằng Vương Sở Khâm có hẹn không đến được, Tôn Dĩnh Sa không biết nói gì, chỉ trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc "Ok". Nhưng trên bàn tiệc, sau ba vòng rượu, mọi người lại bắt đầu bàn tán chuyện phiếm, người có mặt không tiện nói, liền hỏi về người vắng mặt xem thế nào. Tôn Dĩnh Sa nghe có nghe không, liếc nhìn chỗ trống. Lương Tĩnh Khôn nói vai của Đại Đầu vẫn thế, từ Los Angeles về hay tái phát, cô khẽ thở dài, chính mình cũng không nhận ra.Náo loạn đến gần 9 giờ tối mới tan, lâu rồi không gặp, mọi người mượn cớ đón tiếp Tôn Dĩnh Sa để trò chuyện hết vòng này đến vòng khác. Ra khỏi nhà hàng, Lâm Cao Viễn đề nghị chuyển địa điểm sang quán bar, Tôn Dĩnh Sa thực sự không uống nổi nữa, xua tay nói phải về trước, múi giờ vẫn chưa điều chỉnh xong. Vương Mạn Dục biết tửu lượng của cô gần đến giới hạn, hai má đỏ ửng, cô vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Tôn Dĩnh Sa như thuở nào, bảo cô lên nghỉ một lát.Tiễn nhóm người cuối cùng đi, hơi thở đang căng thẳng mới thả lỏng, Tôn Dĩnh Sa khẽ lắc đầu, quay người vào một cửa hàng nhỏ mua một chai nước soda.Nếu trước khi vào cửa hàng mà cô biết Vương Sở Khâm cũng ở đó, cô chắc chắn sẽ mượn Vương Mạn Dục năm tệ tiền mặt trước khi chị ấy rời đi, để không rơi vào tình cảnh lúng túng khi đưa thẻ ra theo thói quen mà ông chủ cửa hàng nói chỉ nhận tiền mặt hoặc quét mã."Cùng thanh toán đi."Bên cạnh đẩy tới một chai trà hoa nhài, cô nghe Vương Sở Khâm nói.Tôn Dĩnh Sa thừa nhận mình uống hơi nhiều, nhưng chưa đến mức ngẩng đầu lên cũng nặng ngàn cân, cô cố gắng tập trung nhìn vào khuôn mặt đối phương, rồi chớp mắt hai cái.Đúng là Vương Sở Khâm thật.Lúc ấy Tôn Dĩnh Sa còn chưa biết Vương Sở Khâm đã lảng vảng ngoài nhà hàng từ lâu, nhìn cô tự nhiên nâng cốc đối đáp với mọi người, có chút nghịch ngợm nghĩ rằng nếu anh không lừa Vương Mạn Dục, đường hoàng ngồi vào chỗ trống kia, liệu Tôn Dĩnh Sa có cùng anh cụng ly, giả vờ như chẳng có gì mà thoải mái hỏi một câu, "Anh Đầu gần đây thế nào?"Nhưng anh vẫn không bước vào, có lẽ Tôn Dĩnh Sa thực sự có thể bình thản cụng ly với anh như không có chuyện gì, nhưng Vương Sở Khâm thì không làm được.Còn việc vào cửa hàng nhỏ, sau này Vương Sở Khâm nói đó hoàn toàn là ngẫu nhiên, nếu không thì gọi là một đoạn nghiệt duyên cũng được.Nếu không phải uống đến mức đầu ngón tay tê dại, Tôn Dĩnh Sa sẽ đề nghị đến một quán bar yên tĩnh gần đó ngồi một lát, dù không thoát được phép lịch sự cũng phải đi, nhưng đúng lúc cô đã uống, mà còn uống không ít.Rồi Tôn Dĩnh Sa hỏi anh, "Lên ngồi một lát không?"Khi cùng Vương Sở Khâm ngồi trên sofa trong khách sạn, Tôn Dĩnh Sa mới muộn màng nhận ra mình đã đưa ra quyết định ngu ngốc đến mức nào, cô khẽ lên tiếng, "Gần đây thế nào? Nghe Đại Béo nói vai anh lại không ổn?"Tôn Dĩnh Sa không muốn Vương Sở Khâm nghĩ mình đang dò xét đời tư của anh, hơi chột dạ lại kéo chủ đề về bóng bàn, thứ đã chiếm trọn quá khứ của họ."Cũng vậy thôi."Vương Sở Khâm khẽ thở dài, "Em không định về nước à?"Không phải giọng điệu chất vấn, nhưng vẫn khiến Tôn Dĩnh Sa giật mình ngẩng đầu, đối diện đôi mắt màu hổ phách nhạt hơn người thường của Vương Sở Khâm, rồi lại cúi xuống, dù sao lâu nay anh luôn đoán được cô nghĩ gì, cô lí nhí đáp một tiếng.Vương Sở Khâm không truy hỏi, cũng không ép cô, nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn tự xoắn tay giải thích, giải thích rằng ở nước ngoài một thời gian cũng tốt, rèn luyện hai năm rồi về với bố mẹ, từ nhỏ trong đội đã quen làm theo kế hoạch, cô muốn thử xông pha một lần. Còn với Vương Mạn Dục, cô thừa nhận chưa kịp giải thích, nhưng lần này chẳng phải đã bay về đây sao, kiểu gì cũng tìm được cơ hội nói rõ.Cô lẩm bẩm, nói một tràng dài mới nhận ra Vương Sở Khâm đâu cần nghe cô nói nhảm, Tôn Dĩnh Sa liếm môi, theo thói quen buột miệng, "Dù sao sau này cũng sẽ biết thôi.""Em luôn như vậy."Trước khi Vương Sở Khâm đặt nụ hôn lên môi, cô nghe anh nói, "Chẳng thay đổi chút nào so với trước đây."Cứ cho là say rượu mất kiểm soát, bao năm không rõ ràng, thêm lần này cũng chẳng sao, khi cởi khuy áo lót, Tôn Dĩnh Sa nghĩ vậy.Nụ hôn này mãnh liệt, thậm chí có phần thô bạo, Vương Sở Khâm không để cô về giường, ba hai cái vứt bỏ quần áo vướng víu trên người, nâng Tôn Dĩnh Sa lên để cô ngồi lên người mình, ngay từ đầu đã dùng tư thế mà trước đây Tôn Dĩnh Sa không thể chống đỡ nổi. Vương Sở Khâm thừa nhận mình cố ý, anh muốn lột bỏ sự khách sáo và xa cách của Tôn Dĩnh Sa với mình.Men say còn sót lại làm tê liệt cảm giác đau, kích thích dục vọng.Tôn Dĩnh Sa không nhịn được ôm chặt Vương Sở Khâm, cằm tựa lên vai anh, không muốn để lộ khuôn mặt đỏ ửng vì phản ứng sinh lý.Cô biết anh cố ý.Cố ý dùng sức, mỗi lần như muốn đâm xuyên, cố ý vào sâu nhất, rồi nâng mông cô lắc qua lắc lại, ở chỗ đó cọ xát liên tục, khiến Tôn Dĩnh Sa nổi da gà từng đợt. Cố ý không cho cô cắn vai mình vì quay về các đội viên khác nhìn thấy dấu vết anh sẽ không giải thích được, rồi nghe tiếng rên rỉ không kìm được thoát ra từ kẽ răng cô.Cặp mông tròn đầy bị Vương Sở Khâm bóp chặt, như bánh bao chảy nhân bị ép lòi ra từ kẽ tay, ngay cả đôi ngực đáng thương cũng không tha, tư thế ôm mặt đối mặt khiến Vương Sở Khâm dễ dàng trêu chọc hơn. Anh ngậm vành tai Tôn Dĩnh Sa, dùng giọng nhỏ nhất hỏi bên tai cô, "Em biết sai chưa?"Trước đây Vương Sở Khâm luôn thích hỏi cô như vậy, vào khoảnh khắc Tôn Dĩnh Sa sắp lên đỉnh.Hết lần này đến lần khác, Vương Sở Khâm như muốn vắt kiệt sức lực của Tôn Dĩnh Sa, nhìn cô run rẩy không kìm được trên người mình, cong người lên cũng muốn đòi hôn.Như thể họ chưa từng chia tay, khi nhận nụ hôn chủ động từ Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm nghĩ.Giấc ngủ này Vương Sở Khâm ngủ ngon hơn bất kỳ lúc nào, ngoài việc về Cát Lâm, đã lâu anh không có một giấc ngủ trọn vẹn.Tôn Dĩnh Sa nằm trong lòng anh, không biết do lệch múi giờ hay gì khác, hoàn toàn không buồn ngủ. Dưới ánh đèn hành lang, cô cúi mắt vừa vặn nhìn thấy vết sẹo nhỏ trên ngực Vương Sở Khâm.Ngón trỏ khẽ chạm vào, ấm nóng. Tôn Dĩnh Sa nhớ lại lời Vương Sở Khâm nói với mình.Em luôn như vậy.Mấy năm trước lúc chia tay, Vương Sở Khâm cũng nói, "Em luôn như vậy."Gặp kẻ thù thì mắt đỏ ngầu, huống chi anh không phải là kẻ thù, nước mắt nóng hổi chảy từ khóe mắt trái, lướt qua sống mũi, chảy vào mắt phải đã nguội lạnh, Tôn Dĩnh Sa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mảnh da nhô lên ấy. Gặp lại người yêu cũ, mắt cũng đỏ ngầu.Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa hiếm khi cãi nhau, chẳng qua chỉ là một người tập luyện quá sức không quan tâm đến cơ thể khiến người kia vừa xót vừa giận, trong mắt ai cũng có thể coi họ là cặp đôi mẫu mực.Cho đến khi gần giải nghệ.Việc Tôn Dĩnh Sa không định ở lại đội là Vương Sở Khâm nghe được từ Vương Mạn Dục, khi anh đạp ga lao về căn hộ nhỏ hai người thuê, Tôn Dĩnh Sa vừa nấu xong hai bát sủi cảo, "Rửa tay ăn cơm đi, em luộc cho anh một quả trứng đấy.""Vương Mạn Dục nói em muốn xin đi Paris?""Cũng có ý định đấy, nhưng chưa chắc chắn." Tôn Dĩnh Sa lau tay vào tạp dề, lại lấy một nắm hành lá từ bếp rắc vào bát.Vương Sở Khâm chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, anh có cả ngàn câu hỏi nghẹn ngào trong lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ giữ lại không bật ra thành lời.Trong đội bóng bàn quốc gia, giữa các tay vợt chủ lực rất khó có sự thẳng thắn tuyệt đối. Tôn Dĩnh Sa mỗi khi đối đầu nội bộ, thắng hay thua cũng không để lộ cảm xúc, chỉ khi về nhà ôm Vương Sở Khâm mới nói quả bóng này cô ấy đánh thật sự không bằng em, không phải quả bóng may mắn là có thể thắng ván này đâu, líu lo kể anh nghe những lời trong lòng.Vương Sở Khâm không giận, anh chỉ hơi không hiểu, quả thật anh không thể vô tư chấp nhận mình là người cuối cùng trong quyết định này của Tôn Dĩnh Sa.Khi về đội tập luyện, ban huấn luyện bảo anh dẫn dắt nhóm nữ tuyển thủ mới, Vương Sở Khâm là tay trái xuất sắc nhất trong số các chủ lực, đương nhiên sẽ được sắp xếp huấn luyện đôi nam nữ, giống như năm đó Tôn Dĩnh Sa tập với Hứa Hân. Nhưng anh lại bứt rứt không rõ lý do, mỗi cú đánh đều mang theo sức mạnh, làm hỏng không ít quả bóng trắng nhỏ.Các tay vợt cũ đến xem không nhiều, Tôn Dĩnh Sa cũng trong số những người đến xem, nhân lúc Vương Sở Khâm uống nước, cô kéo anh vào phòng nghỉ bên cạnh, "Anh dẫn đồng đội mới thì đừng đánh bóng theo cảm xúc được không? Người ta mới lên đội một chưa được hai năm, cú vừa rồi anh không nên kéo thuận tay..."Thời điểm đó cả hai đều ở ký túc xá, WeChat cũng chẳng nói được mấy câu, Vương Sở Khâm không ngờ cô nắm cổ tay mình chỉ để phân tích chiến thuật một cách khách quan, anh hơi bực, cũng thừa nhận mình không thể bình tĩnh mà không mang cảm xúc chủ quan khi nói chuyện trận đấu này với Tôn Dĩnh Sa. Vương Sở Khâm biết rõ Tôn Dĩnh Sa hiểu anh đang khó chịu vì điều gì, cô liếm môi hơi sốt ruột nói, "Chuyện đó sau này em sẽ giải thích rõ với anh."Chỉ là một buổi thử sức trong nhà thi đấu, Tôn Dĩnh Sa không xem hết kết quả đã quay về phía đội nữ, Vương Sở Khâm đậu xe ở cổng lớn đợi Tôn Dĩnh Sa, đợi đến khi mọi người đi hết cô mới chậm rãi đeo túi bước ra. Người trong đội chẳng bao giờ ngạc nhiên khi thấy chiếc Land Rover đỗ ở cổng, như thể ai cũng ngầm hiểu họ đã là người thân, chỉ thỉnh thoảng Lâm Cao Viễn trêu đùa hỏi liệu có phải chỉ Tôn Dĩnh Sa mới được ngồi ghế phụ không."Em không phải nói là hôm nay không cần đợi em sao?" Tôn Dĩnh Sa kéo khóa áo lông xuống, lấy từ túi áo hoodie bên trong một gói sữa đưa ra trước mặt Vương Sở Khâm lắc lắc, "Uống không, còn ấm đấy."Cô đang làm lành, chiêu quen thuộc.Đến giờ Tôn Dĩnh Sa vẫn chưa rõ hôm đó bắt đầu tranh cãi từ đâu, là vô lý đòi xuống xe mua xiên que ven đường hay Vương Sở Khâm không chịu uống gói sữa cô ủ ấm trong áo, "Anh sợ em đau bụng."Dì bán hàng nhận đĩa nhỏ của Tôn Dĩnh Sa bắt đầu chiên lại, Vương Sở Khâm hơi lạnh nhón chân, "Hôm nay đến cả Cao Viễn cũng hỏi anh chuyện Vương Mạn Dục nói em chuẩn bị đi Paris là từ bao giờ."Tôn Dĩnh Sa bĩu môi, không biết trả lời thế nào, cô biết ý Vương Sở Khâm là Vương Mạn Dục chẳng giấu Lâm Cao Viễn điều gì, dù cô luôn nghĩ chuyện này chưa đến mức đó, mà cô cũng không có ý định giấu Vương Sở Khâm thật."Em chỉ có ý định thôi, chưa quyết định có đi hay không mà.""Vậy em định để anh nghe từ ban huấn luyện sau khi em quyết xong, hay đợi em đăng Weibo lên hot search?" Vương Sở Khâm nhận que chiên từ dì bán hàng, lại xé vài tờ giấy lót dưới cổ áo Tôn Dĩnh Sa, "Em biết rõ anh sẽ không ngăn cản quyết định của em."Tôn Dĩnh Sa không muốn ảnh hưởng đến việc buôn bán của người ta, kéo Vương Sở Khâm đến ghế dài dưới đèn đường ngồi, đặt túi que chiên sang một bên, tờ giấy lót dưới cổ cũng tháo ra nhét vào túi."Nếu anh chỉ là đồng đội đánh đôi của em, chỉ là bạn cùng đội, em sẽ nói với anh như đã nói với Mạn Dục, nhưng...""Nhưng anh còn là bạn trai em."Tôn Dĩnh Sa chưa nói hết câu đã bị Vương Sở Khâm cắt ngang, há miệng không biết tiếp tục thế nào, cô hơi bất lực, nhìn vào đôi mắt Vương Sở Khâm mà chẳng thể nổi giận, cô không nỡ cãi nhau với anh. Cô chưa định hướng rõ tương lai, Tôn Dĩnh Sa không biết quyết định của mình có đúng không, cô luôn phải xây một thành trì an toàn nhất rồi mới dám mở cửa, vẫy tay bảo Vương Sở Khâm mau vào đi.Lời đến miệng, cả hai đều không biết mở lời thế nào, lại rơi vào im lặng."Có lẽ Mạn Dục và Cao Viễn sẽ không như chúng ta."Đồng đội thân thiết nhất, cùng đứng trên bục nhận giải, không vượt qua ranh giới là có thể yên tâm đứng bên nhau. Dù Tôn Dĩnh Sa không muốn nói vậy."Vậy chúng ta chỉ đang là phép thử sai thôi sao?" Đèn đường chiếu sáng khóe mắt ẩm ướt của Vương Sở Khâm, anh bóp khớp ngón tay hỏi đồng đội tốt, em gái, bạn gái của mình.[Nếu em không tiện mở lời, về đội anh có thể giúp em nói với mọi người]Khi Tôn Dĩnh Sa tỉnh dậy đã giữa trưa, Vương Sở Khâm đã đi, trên bàn để lại sữa đậu và bánh chiên trong túi giữ nhiệt, vẫn còn ấm. Có lẽ vì say rượu cô đã nói gì đó, Vương Sở Khâm mới nhắn WeChat như vậy với cô.Kéo ngược lịch sử trò chuyện lên là hai năm trước, Vương Sở Khâm hỏi địa chỉ của cô ở Paris, nói có vài thứ cô quên mang theo còn ở nhà, Tôn Dĩnh Sa không nhớ nổi sao mình không trả lời, lẫn với tin nhắn dưới cô lại thấy như Vương Sở Khâm đang ngầm trách cô.Cô đột nhiên thấy cần phải nói chuyện với Vương Sở Khâm.[Ngày khác mời cơm nhé, coi như bù đắp bữa ăn đón tiếp em]Hôm qua trên bàn ăn cô đã hứa với Vương Mạn Dục sẽ đến nhà chị ấy ở vài ngày, Tôn Dĩnh Sa làm thủ tục trả phòng, kéo vali gọi xe về đội, không ngờ giờ mình không có thẻ nên vẫn chưa vào được, đành gửi tạm vali ở phòng bảo vệ, gọi điện cho Vương Mạn Dục bảo chị ấy nhanh gọi người ra đón mình.Cũng chẳng quan tâm mặt đất bẩn hay không, Tôn Dĩnh Sa đội mũ áo lông ngồi trên bục ngoài phòng bảo vệ, lấy túi sữa đậu trong túi giữ nhiệt ra, uống một ngụm ấm áp từ cổ họng xuống bụng, mùa đông Bắc Kinh ngoài trời đúng là lạnh không chịu nổi.Chưa kịp ăn bánh chiên, một lực nhấc cổ áo sau gáy kéo cô lên, như chú gà con."Đất lạnh, em không biết vào phòng bảo vệ bật điều hòa ngồi sao?"Tôn Dĩnh Sa tay cầm sữa đậu, tay cầm bánh chiên, ngây ngô quay đầu, mang theo chút ngốc nghếch đáng yêu, "Sao lại là anh?"Tôn Dĩnh Sa không ngờ Vương Mạn Dục gọi Vương Sở Khâm đến đón cô, sau một đêm hoang đường, giờ gặp lại cô thấy mặt mình nóng ran. Chiếc bánh chiên không còn giòn bị Vương Sở Khâm ném vào thùng rác, mắng cô ngủ nướng, Tôn Dĩnh Sa như đứa trẻ tan học bị phụ huynh bắt gặp ăn vặt ven đường, lẽo đẽo theo sau anh, không dám cãi, cũng không hỏi đường."Phụ huynh" Vương Sở Khâm dẫn cô vào một quán lẩu thịt cừu, nói với quầy lễ tân "như cũ" rồi dẫn người vào phòng riêng."Nơi này từ bao giờ mở bán lẩu thế?" Tôn Dĩnh Sa nhận cốc trà từ nhân viên, ôm hai tay sưởi ấm."Sau khi em đi, đội hay đến đây ăn, mùa đông húp canh thịt cừu ấm áp dễ chịu." Vương Sở Khâm rắc chút hành lá và rau mùi vào bát nhỏ của cô, "Ban đầu định dẫn em đi ăn lẩu Trùng Khánh, nhưng sợ em say rượu không ăn cay được."Hai từ "say rượu" khiến Tôn Dĩnh Sa không khỏi nhớ lại vài chuyện đêm qua, cô dễ đỏ mặt, cúi đầu nhấm nháp trà trước bàn, lí nhí nói cảm ơn.Lẩu thịt cừu được mang lên, căn phòng lập tức tràn ngập hơi nóng, bàn tròn mười người, Tôn Dĩnh Sa ngồi cạnh Vương Sở Khâm, không cần gắp mà bát đã đầy ắp như ngọn núi nhỏ, mỗi người một bát nước chấm và dầu vừng, thói quen từ nhỏ đến lớn không đổi được. Tôn Dĩnh Sa ăn chậm từ bé, một miếng hamburger vào miệng cũng nhai rất lâu, đi ăn cùng mọi người, cô vừa nuốt xong miếng trong miệng thì đĩa trên bàn cũng không còn gì để ăn, thế nên Vương Sở Khâm bắt đầu mỗi khi món mới lên là chọn miếng thịt ngon nhất bỏ vào bát cô."Ở Paris không ăn được món thơm ngon thế này, ăn no rồi đi." Trước kia đi thi đấu nước ngoài, Tôn Dĩnh Sa hay kêu ca đồ ăn Tây không ngon, nhét vài hộp mì gói vào vali mới chịu lên máy bay, Vương Sở Khâm sợ cô ăn không đầy đủ."Em cũng chưa quyết, không phải nói chắc chắn không về.""Em không nói với họ, họ sẽ buồn đấy."Vương Sở Khâm lại gắp vài miếng đậu phụ bỏ vào đĩa dầu của Tôn Dĩnh Sa, "Chuyện này không khó như em nghĩ đâu."Tôn Dĩnh Sa biết anh không chỉ nói chuyện này.Đặt đũa xuống bàn, Tôn Dĩnh Sa húp một ngụm canh nóng, Vương Sở Khâm bận nhúng thịt không nhìn cô. Tôn Dĩnh Sa thở dài rồi đặt tay lên đùi Vương Sở Khâm, "Anh nhìn em đi."Tôn Dĩnh Sa nói, có những chuyện thuận theo tự nhiên cũng sẽ có kết quả, Vương Mạn Dục không hẳn không biết, nếu cô đem chuyện chưa chắc chắn nói toẹt ra, sau này sẽ càng khiến người khác buồn hơn. Chẳng ai dám trước trận đấu tuyên bố với phóng viên chắc chắn sẽ thắng đâu. Bàn tay nhỏ của cô đặt lên mu bàn tay Vương Sở Khâm, vết chai trong lòng bàn tay hơi cọ vào da, cô nói nếu hai năm trước chúng ta không chia tay, có lẽ em chưa chắc đã đi Paris."Mà lời chia tay cũng không phải em đề nghị."Chia tay đúng là do Vương Sở Khâm nói ra.Không chỉ Tôn Dĩnh Sa hoang mang, thời gian chuẩn bị Olympic Los Angeles, áp lực tâm lý của Vương Sở Khâm không thua ai, tích lũy chấn thương bao năm và sự cạnh tranh từ các tay vợt trẻ, bảo vệ ngôi vô địch không dễ. Tôn Dĩnh Sa và anh từ không đến có mà ghép đôi, từ năm 18 tuổi được công chúng biết đến, mục tiêu của họ luôn nhất quán, kiên định và tự tin, không chỉ nói vậy với phóng viên. Vương Sở Khâm tính nóng, đánh bóng dễ nổi cáu, trên sân dưới sân, Tôn Dĩnh Sa luôn vuốt ve anh nói không sao đâu cố lên, vỗ về cái đầu to chôn trong lòng mình. Trước mặt Tôn Dĩnh Sa, anh dường như luôn là người yếu đuối hơn.Vương Sở Khâm buồn bực, khó hiểu, tín hiệu Tôn Dĩnh Sa muốn rời đi lúc này càng làm anh bùng nổ cảm xúc tiêu cực. Giữa mùa đông Bắc Kinh, anh đứng ven đường rơi nước mắt, anh bị viêm mũi, nghẹt mũi kèm nước mắt nóng, cố dùng cách cực đoan để Tôn Dĩnh Sa lại vuốt ve anh, "Em luôn như vậy."Trong khoảng lặng, cảnh sát giao thông đã dán phiếu phạt trước xe, dù biết đường về nhà họ đây là đoạn cấm đỗ, cuộc tranh cãi này từ đầu cả hai đã biết kết quả sẽ ra sao, cũng chỉ có thể là kết quả này.Căn hộ Vương Mạn Dục thuê không lớn, tường treo đầy ảnh nhận giải từ các giải đấu khác nhau, cô hơi ngại nói đây là do bố mẹ đến treo, thích trưng bày một chút.Phòng khách đã dọn sẵn, nhưng lần này Tôn Dĩnh Sa hiếm hoi chủ động đòi ngủ cùng Vương Mạn Dục, tắm xong mặc đồ ngủ của Vương Mạn Dục, đạp chân chui vào chăn, vỗ bên cạnh nói chị lên đi, thấy Vương Mạn Dục cười gượng mới đắc ý ngửa đầu cười lớn như trêu chọc thành công.Trong phòng bật một đèn ngủ nhỏ, trước kia đi thi đấu, Tôn Dĩnh Sa luôn sợ tối, ở chung phòng thường năn nỉ Vương Mạn Dục để đèn mới ngủ được.Tôn Dĩnh Sa nằm nghiêng nhìn Vương Mạn Dục tựa đầu giường, hỏi hai năm nay chị có bị thương nữa không, huấn luyện viên Khâu sắp về đội tỉnh à, trong đội có ai sắp giải nghệ chưa, một tràng câu hỏi tuôn trào không ngừng nghỉ. Trước đây cô cũng vậy, không ngủ được là quấn lấy Vương Mạn Dục trò chuyện. Hỏi hết những gì có thể hỏi, Tôn Dĩnh Sa mới rúc vào chăn, chậm rãi hỏi, "Vương Mạn, chị thấy nếu em tiếp tục ở lại Paris thì sao? Liệu chị có giận em không?"Vương Mạn Dục nói, "Hai năm trước em nói muốn đi Paris, chị đã không giận rồi, em thích nơi đó thì ở, về chị cũng để lại phòng cho em."Tôn Dĩnh Sa lại hỏi, "Vậy nếu em không nói với chị thì sao?""Không nói chị cũng không giận, chỉ là, có lẽ sẽ hơi buồn." Vương Mạn Dục bình thản nói, "Em hỏi vì Vương Sở Khâm đúng không?"Năm đó nghe từ mình chuyện Tôn Dĩnh Sa muốn đi Paris, Vương Mạn Dục đã thấy sắc mặt Vương Sở Khâm không ổn, ít nhất Lâm Cao Viễn nghe xong không như anh chỉ gật đầu cầm chìa khóa xe bỏ đi, nên cô bảo Lâm Cao Viễn dò hỏi thêm. Vương Mạn Dục nghĩ nên để Tôn Dĩnh Sa chút riêng tư, chưa từng hỏi thẳng để xác nhận suy đoán, chỉ đến khi tiệc mừng giải nghệ của Tôn Dĩnh Sa không thấy Vương Sở Khâm, cô cũng thở dài theo."Sa Sa, em biết Vương Sở Khâm để lại đồ cho em ở chỗ chị không?"Sau chia tay, đồ cần mang Vương Sở Khâm đã sắp xếp gửi về ký túc xá cho cô, sau này lục tài liệu mới phát hiện trong tủ còn khóa một hộp nhỏ, là dây đeo cổ anh mua sau khi vô địch Paris nhưng chưa kịp tặng. Tôn Dĩnh Sa từ nhỏ đeo một tượng Phật ngọc không tháo ra bao giờ, gia đình cầu về để mong bình an, dây đơn sơ ban đầu chỉ có hai hạt ngọc nhỏ, cô lớn lên, hạt ngọc thêm nhiều. Dây đeo này Vương Sở Khâm cũng đến chùa thắp hương cầu về, dây mảnh màu xanh đậm thắt đôi, xuyên chỉ vàng, sư thầy nói đã khai quang, bảo vệ bốn mùa bình an.Cuối cùng anh giữ lại, đổi thành vòng cổ trang trí làm quà, Vương Sở Khâm sợ dây này không sánh bằng dây có hạt ngọc của cô, ngại cản vận may của Tôn Dĩnh Sa.Đến khi Tôn Dĩnh Sa đi Paris, nhìn khung chat mãi không có tin mới, Vương Sở Khâm biết không gửi cho cô được nữa, không nỡ vứt, đưa cho Vương Mạn Dục nói nếu Tôn Dĩnh Sa về thì giao cho cô ấy, không cần thì trả lại anh, được không.Tôn Dĩnh Sa ngồi dậy, nhận từ tay Vương Mạn Dục, dây mảnh mai, không biết nằm trong hộp bao năm, cô như thật sự thấy Vương Sở Khâm qua từng sợi chỉ vàng, thấy anh cầu nguyện trước tượng Phật, thấy anh trằn trọc suy sụp trong đêm, dây quấn quanh mọi cảm xúc của anh.Cô nắm trong tay, áp lên ngực, nước mắt chảy xuống đọng ở cằm, nhỏ vào dây.Em không muốn đôi mắt chịu đựng mùa mưa.Quản lý đường phố Bắc Kinh ngày càng nghiêm, trước đây thỉnh thoảng thấy người bán rong đêm khuya giờ thì hiếm hẳn, có người dành dụm mở được một cửa tiệm nhỏ gần đó, Tôn Dĩnh Sa hẹn Vương Sở Khâm đến đây.Khi gửi tin đã gần 1 giờ sáng, cô không hy vọng Vương Sở Khâm trả lời, cũng không chắc anh còn muốn ra gặp muộn thế này.Cô dặn Vương Sở Khâm đừng lái xe, đi taxi hay xe đạp công cộng đều được, gần nhà mà.Tôn Dĩnh Sa vẫn tỉ mỉ chọn vài xiên, nghĩ trong bụng có giấy phép vệ sinh thì Vương Sở Khâm có lẽ chịu ăn một chút, lại lấy thêm thịt từ tủ lạnh, khi anh đến cô đã lót giấy dưới cổ, đậu hũ chiên đã vào miệng nhỏ."Em cãi nhau với Vương Mạn Dục à? Vali đâu?"Vương Sở Khâm đến vội vã, thở hổn hển, từng cụm hơi trắng tan vào không khí lạnh. Tôn Dĩnh Sa không nói rõ, chỉ hỏi anh ra ăn xiên không, vừa từ nhà Mạn Dục ra, tự anh tưởng tượng cảnh cô nửa đêm bị đuổi khỏi cửa, vội đạp xe công cộng đến.Tôn Dĩnh Sa đưa anh một xiên thịt, rót cốc sữa đậu nóng, "Ăn chút uống chút, từ từ, em đâu nói bị đuổi khỏi nhà đâu."Đợi Vương Sở Khâm thở đều ăn được, Tôn Dĩnh Sa mới đặt cốc sữa đậu xuống, chớp mắt nói em hỏi anh chuyện này, Vương Sở Khâm thừa nhận dù gần 30 vẫn bị chiêu này làm xiêu lòng."Anh định bao giờ giải nghệ?"Tôn Dĩnh Sa hỏi chân thành, Vương Sở Khâm biết chuyện nghiêm túc cô không đùa, trái tim treo lơ lửng lại chìm xuống, "Vương Mạn Dục bảo em hỏi à? Hay ban huấn luyện?"Cô nghĩ anh có thể nói năm sau, hay từ chối trả lời, không ngờ anh nghĩ cô đến nửa đêm thay người khác dò hỏi, Tôn Dĩnh Sa tủi thân, đôi mắt cong cong vừa khóc lại sắp đỏ."Em chỉ muốn là người đầu tiên biết thôi."Tôn Dĩnh Sa kéo khóa áo lông xuống, bên trong chỉ mặc đồ ngủ, cổ tròn vừa đủ lộ dây xanh đậm trơn treo trên cổ, chưa kịp đeo tượng Phật, "Anh mua sao không nói với em?"Vương Sở Khâm tưởng hai năm qua Vương Mạn Dục quên chuyện này, từng nghĩ nhiều lần dây sẽ bị trả lại, mỗi đêm mất ngủ đều thấy dây này trói buộc quá khứ, anh nên buông tay."Sao lúc đó anh đòi chia tay em!"Cảm xúc tích tụ hai năm cuối cùng bùng nổ, Tôn Dĩnh Sa khóc không kiềm chế, tủi thân như trẻ con. Hai năm trước cô luôn nghĩ với Vương Sở Khâm chỉ là chiến tranh lạnh, không muốn hạ mình làm lành, dồn hết vào chuyện giải nghệ. Đội biết hết, ban huấn luyện từng nhắc trong cuộc họp, nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn cố chấp nhắn vào nhóm mời ăn cơm nhớ đến nhé, tiệc mừng từng đồng đội cũ kể lại thời huy hoàng với cô, Vương Mạn Dục nói không thấy Đại Đầu đâu, Tôn Dĩnh Sa cầm mic vừa khóc vừa nói cảm ơn mọi người, cảm ơn anh.Rồi đến Paris, cố ý tránh mọi thứ liên quan Vương Sở Khâm, ngay cả liên lạc với Vương Mạn Dục cũng giảm, chỉ khi về gần khách sạn Olympic năm ấy, cô nhớ anh nhắn lại, "Ừ, thi xong chúng ta cùng đến nhé."Vương Sở Khâm từ đối diện sang ngồi cạnh bên phải cô, lấy giấy trong túi lau nước mắt cho cô, sợ cô lạnh kéo khóa áo từ dưới lên cổ, rồi ôm cô vào lòng. Em gái nhỏ của anh, thua trận cũng không khóc trước mặt anh, giờ vùi mặt vào người anh, nước mắt nóng thấm qua áo, làm ướt vai đầy vết thương của anh.Vương Sở Khâm nói, lần sau mua ngọc đẹp hơn cho cô đeo, ngọc tròn hay mặt Phật đều được, đừng khóc nữa nhé, bánh đậu nhỏ.Tay trái anh nắm tay phải cô, mười ngón đan nhau, mỗi vết chai áp sát, là quá khứ hòa quyện của họ, Vương Sở Khâm như trở lại dưới đèn đường đêm ấy, ngàn suy nghĩ không giãn ra, không ngăn được nước mắt Tôn Dĩnh Sa.Tay cô buông ra, Vương Sở Khâm nghĩ mình lại vượt ranh giới rồi.Hai giây sau, tay nhỏ của Tôn Dĩnh Sa lại đưa tới, đặt vào tay anh thứ gì đó, Vương Sở Khâm mở ra xem, là hai tờ 100 tệ mới tinh."Em trả thay anh." Tôn Dĩnh Sa dùng mu bàn tay lau nước mắt, lông mi ướt át, "Phạt đỗ xe, em trả cho anh."Cô cố ý kéo Vương Sở Khâm về quá khứ anh luôn tránh né, dù ở Paris trả lời tin nhắn anh cô vẫn thấy chưa đủ, cô muốn quay về đêm ấy, không thể làm biến mất tờ phiếu phạt cảnh sát đã dán lên xe năm ấy, cô muốn sửa lỗi nhỏ này.Tôn Dĩnh Sa không cho anh lái xe vào đoạn đường cấm đỗ nữa."Vương Sở Khâm, em hỏi anh." Tôn Dĩnh Sa nắm tay áo anh, cố làm giọng mình không yếu ớt, "Anh còn muốn chia tay em không."Em gái anh nhìn thẳng anh, bướng bỉnh, cố chấp, như lần đầu gặp, thích kéo áo anh, Vương Sở Khâm sao nỡ để cô buông tay. Anh véo má tròn của cô, vẫn như hai năm trước, chỉ là có chút gầy đi."Không.""Anh muốn qua năm giải nghệ, đi Paris hay ở lại Bắc Kinh, anh chỉ hỏi riêng mình em thôi." Vương Sở Khâm nói, "Giờ em là người đầu tiên biết, sao lại khóc nhè hơn cả anh vậy?"Vương Sở Khâm cũng dường như quay về đêm ấy, gỡ tờ phiếu phạt, nói, "Về nhà thôi, bánh đậu nhỏ."
Tiêu đề từ bài hát của AGA 《Em không muốn đôi mắt chịu đựng mùa mưa》
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz