05
Nhật Ký của Vương Đại Đầu.2012 - Em gái.Khi bố mẹ bàn với tôi về việc đón Tôn Sasha về nhà để nuôi dưỡng, tôi không mấy bận tâm. Lúc đó, tôi đang ở trong mối quan hệ căng thẳng với Quách Lâm. Tôi đã chịu đủ những trò vô lý của cô ấy, nhưng cô ấy thì cứ níu lấy tôi, không chịu buông tay."Em trai, em còn nhỏ, không giống chị, chị không thể đánh cược tuổi thanh xuân của mình được." Quách Lâm thường thích nói những lời như thế. Khi nói, cô ấy thường nhả ra một vòng khói thuốc, ánh mắt nơi khóe mắt thoáng vẻ quyến rũ, rồi nghiêng người đòi tôi hôn.Tôi luôn tìm cách né tránh. Tôi ghét mùi thuốc lá, nhưng Quách Lâm thì muốn biến tôi thành người giống như cô ấy. Cô ấy cố tình nhả khói thuốc vào miệng tôi khi hôn, và thậm chí còn rủ tôi ra ngoài qua đêm.Tôi không bao giờ vượt qua ranh giới đó. Cuối cùng, khi nhìn thấy cô ấy cùng người đàn ông khác vừa cười đùa vừa hút chung một điếu thuốc, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa và đã đề nghị chia tay."Nghe nói nhà cậu nhận nuôi một đứa em gái?" Có lần, Quách Lâm gọi điện hỏi tôi."Liên quan gì đến cô?" Tôi buột miệng đáp lại, định dập máy rồi chặn luôn số của cô ta."Đại Đầu, quay lại với tôi đi," Quách Lâm vội vã nói, "Nếu không, tôi sẽ tìm em gái mới của cậu và kể cho cô bé nghe mấy chuyện tệ hại của chúng ta.""Cô bị điên à?" Tôi không thể tin nổi. "Con bé mới học cấp hai, cái gì cũng chưa hiểu. Cô còn là người không, Quách Lâm?"Chiều hôm đó, tình cờ tôi nhìn thấy Tôn Sasha ở sân vận động. Tóc em ấy xù lên như vỏ hạt dẻ tươi vào mùa thu. Thân hình gầy gò, nhỏ nhắn, trông cực kỳ thiếu dinh dưỡng giữa đám bạn cùng lớp.Em ấy vung vẩy hai cánh tay mỏng manh, chuẩn bị nhảy xa, nhưng lại bị một nữ sinh phía sau đẩy mạnh xuống hố cát. Ngẩng đầu lên, vừa nhổ cát vừa phì phì, trông thật tội nghiệp.Cơn giận trong tôi bùng lên. Tôn Sasha mà cũng bị bắt nạt thế này ư? Ở lớp, em ấy cũng bị đối xử như vậy sao? Tại sao về nhà lại không nói gì? Tôi bước thẳng đến, đuổi đám trẻ đáng ghét kia đi.Nhìn dáng vẻ yếu đuối của Sasha, tôi định nổi nóng nhưng lại kìm lại được — tôi vốn chẳng quan tâm gì đến cô bé, lấy tư cách gì để trách mắng chứ?Cảm giác áy náy dần dâng lên trong tôi, bao trùm cả sự xót xa dành cho em ấy.2015 - Ảo giác.Cảm giác xót xa này cứ kéo dài mãi. Một năm, hai năm, ba năm. Em gái tôi ngày càng xinh đẹp, nhưng cơ thể vẫn mong manh như vậy. Tôi tốn không ít tâm sức để quản lý khẩu phần ăn của em ấy, nhắc nhở em ấy về sự thay đổi của thời tiết, chăm sóc tâm trạng, rồi lại giúp em đuổi mấy thằng con trai hay bắt nạt em.Một ngày nọ, Lưu Đinh nói: "Cậu không thấy mình quản em gái quá nhiều rồi sao?" Tôi ngạc nhiên đáp lại: "Làm gì có?"Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý: "Đã lâu lắm rồi cậu không viết mấy bài văn đau buồn nữa." Tôi lắc đầu, cố gắng phủ nhận điều gì đó, nhưng lại bắt đầu nhìn nhận mối quan hệ giữa tôi và Tôn Sasha một cách kỳ lạ.Đôi khi hiểu lầm xảy ra, và ảo giác cũng là chuyện bình thường. Khi em ấy bĩu môi đòi ăn kem rồi nũng nịu với tôi, dù thế nào tôi cũng không thể tức giận. Khi em ấy dùng đôi mắt long lanh, sáng ngời nhìn tôi và nhờ tôi giảng bài, tôi thường cảm thấy mình mềm yếu, không thể từ chối. Khi em ấy sợ sấm sét và nằm dựa vào tôi để ngủ, nhịp tim tôi đột ngột đập nhanh, kèm theo một cảm giác bồn chồn khó tả.Đôi khi hiểu lầm xảy ra, và có lẽ ảo giác cũng là chuyện bình thường. Một lần, tôi và Sasha đang ăn ngoài thì vô tình chạm mặt Quách Lâm cùng nhóm bạn của cô ta. Ánh mắt Quách Lâm chầm chậm lướt qua Sasha, quan sát từng chi tiết khiến tôi bất giác cảm thấy bất an. Tôi vừa định lên tiếng cảnh cáo Quách Lâm thì bị bàn tay nhỏ xíu của Tôn Sasha chạm nhẹ lên eo.Em ấy vui vẻ nói: "Anh ơi, trà sữa đang có mua một tặng một, chúng ta đi uống nhé?" Tôi thoáng nhìn Quách Lâm một cái, bỗng nhận ra mình chẳng cần phải quan tâm đến cô ta nữa. Vì vậy, tôi gỡ tay Sasha khỏi eo mình, nắm lấy tay em ấy và cùng đi mua trà sữa.Ngay lúc đó, tôi chợt có một cảm giác kỳ lạ, như thể mình đang làm điều gì sai trái, giống như bị bắt quả tang tại trận vậy.Tôi bắt đầu không chắc chắn, liệu đây có phải chỉ là ảo giác hay không.Một đêm mưa giông, vì sợ Sasha ở nhà một mình sẽ hoảng sợ, tôi đã bỏ hẹn buổi gặp với Lưu Đinh và Tiết Phi. Trong tiếng càu nhàu của họ, tôi bước ra khỏi nhà hàng và vội vã quay về. Mưa rơi ngày càng nặng hạt, còn bước chân tôi thì mỗi lúc một gấp gáp hơn. Khi gần đến cửa nhà, tôi ngẩng đầu lên và bất ngờ nhìn thấy Tôn Sa Sa ướt sũng đang đi ra ngoài.Lòng tôi thắt lại. Nếu em ấy bị cảm vì dầm mưa, chắc chắn sẽ rất khó chịu.Tôi giục em đi tắm, uống trà gừng rồi về phòng ngủ. Bề ngoài thì tôi giả vờ như không có gì, tiếp tục thu dọn bát đũa dưới nhà, nhưng trong lòng lại có chút hồi hợp. Liệu Sasha còn muốn ngủ cùng tôi không? Em ấy giờ cũng đã lớn, có lẽ tôi không nên ép buộc...Lên lầu, tôi mở cửa phòng em, nhưng không thấy ai. Quay người về phòng mình, tôi nhìn thấy Sasha đang ngoan ngoãn nằm trên giường tôi chờ đợi. Lòng tôi như một quả bóng chứa khí heli, từ từ được bơm đầy, bay vút lên cao.Trong bóng tối, Sasha ôm lấy tôi, hơi thở nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy cả người nóng ran, liền khẽ vỗ lưng em. Em ấy từ từ chìm vào giấc ngủ sâu, còn tôi thì lặng lẽ thở ra, cố gắng bình tĩnh lại.Nhưng rồi em ấy lại trở mình, nhẹ nhàng áp phần mông mềm mại vào bụng dưới của tôi. Mông em ấy lạnh lạnh, trong khi bụng tôi lại nóng bừng.Tôi lặng lẽ chửi thề một câu.Nhìn Tôn Sasha đang ngủ say, tôi cứng lên, cứng đến mức khó chịu.Cảm giác này vẫn in sâu trong ký ức. Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết rằng đây không phải là ảo giác. Cuộc đời tôi, coi như xong rồi.2018.9 - Ngộ ra.Hôm Tôn Sasha đến Đại học Bắc Kinh nhập học, trời đổ mưa. Em ấy đi đôi dép sandal nhỏ, nhịp bước lạch bạch đạp lên vũng nước, còn tôi thì xách vali của em đi phía trước. Quay đầu lại định giục em ấy nhanh lên, nhưng tôi lại không kìm được mà lén nhìn em lâu thêm vài giây.Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo như lòng bàn tay, đơn thuần mà trong sáng, miệng còn đang nhai chiếc bánh cuộn gà mà tôi vừa mua.
Cánh tay nhỏ trắng muốt như củ sen cầm cây dù nhỏ nghiêng ngả, đôi mắt to tròn như quả nho chăm chú nhìn về phía bụi cây, miệng nói líu ríu: "Anh ơi, sóc con kìa!""Sóc con? Nghe như "hổ con" ấy nhỉ." Tôi đặt vali xuống, thở một hơi: "Em dựng thẳng cái ô lên đi, tay ướt hết rồi.""À.." Em quay đầu nhìn tôi, rồi bất chợt nói: "Đi thôi, nhanh lên nào." Vừa nói, em vừa cố gắng nâng cây dù nhỏ lên che qua đầu tôi.Tôi tiếp tục đi cùng cô bé, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Đinh."Hehe^^"Lưu Đinh trả lời một dấu chấm hỏi "?".Tôi nhắn lại: "Em gái tôi lớn rồi, biết quan tâm anh trai rồi." Sau đó lại nói: "Em ấy thực sự có tôi trong lòng."Lưu Đinh mất một lúc lâu mới gõ lại, gửi đến hai từ: "Biến thái." "Chính xác ^^""-_-|| Tôi thật sự đã nhìn nhầm cậu."Tôi để điện thoại xuống, dùng lưỡi đẩy má, vui vẻ giúp em xách vali lên lầu. Khi tôi vào phòng, lại thấy em ấy đang ôm một cô gái khác, cả hai ôm đầu khóc nức nở. Em ấy lau nước mắt, rồi nhìn tôi nói: "Anh ơi, đây là bạn của em khi còn ở cô nhi viện, tên là Lý Nhã Khả."Lòng tôi lại nhói lên, cảm thấy thật sự thương em.Lý Nhã Khả nhìn tôi chằm chằm, rồi nhỏ giọng hỏi Sasha: "Đây là anh trai của cậu ở nhà phải không?"Tôn Sasha ngây ngô lau nước mắt rồi gật đầu, còn Lý Nhã Khả vẫn nhìn tôi một cách kỹ lưỡng, ánh mắt chứa đầy sự dò xét. Tôi không để tâm, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục lục lọi trong túi xách tìm khăn giấy.Tôi kéo Sasha lại gần, lau sạch nước mũi và nước mắt cho em ấy, vỗ nhẹ vào lưng rồi nói: "Đừng khóc nữa, đi rửa mặt đi."Ánh mắt dò xét trong mắt Lý Nhã Khả không lâu sau đã chuyển thành sự thấu hiểu, điều tương tự cũng xảy ra với hai người bạn cùng phòng khác của Tôn Sasha là Hà Trác Giai và Tôn Minh Dương. Nhưng chỉ có Tôn Sasha là vẫn ngây ngô, chỉ biết vui vẻ suốt ngày.Tôi cảm thấy lo lắng trong lòng, một lần tình cờ gặp được bạn cùng phòng của em ấy, Hà Trác Giai, tôi đã mời cô ấy đi ăn một bữa."Tôi biết ý của anh rồi mà." Hà Trác Giai là người trong ký túc xá có suy nghĩ tỉ mỉ nhất, cũng là người chín chắn nhất.Tôi hơi xấu hổ, gãi đầu nói: "Các em đều nhìn ra rồi à?""Có đứa ngốc mới không nhìn ra." Cô ấy vừa gặm xương sườn vừa nói."Sasha không phải ngốc đâu." Tôi vô tình thốt ra.Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc: "Anh vẫn quá giấu diếm rồi, nếu anh không nói thì làm sao cô ấy biết được? Mấy hôm trước tôi còn hỏi cô ấy cảm thấy thế nào về anh đấy.""Gì cơ? Em ấy nói gì?" Tim tôi đập nhanh lên."Cô ấy nói..." Cô ấy bắt chước giọng của Tôn Sasha một cách sinh động: "Đừng để anh trai tớ nghe thấy, anh ấy sẽ giận đó!"Tôi thở dài, cảm thấy như bao năm qua đều vô ích.Nhưng sự việc nhanh chóng trở nên không đúng, tôi bắt đầu cảm thấy Tôn Sasha dường như đã bắt đầu thay đổi, em ấy bắt đầu dùng từ "nam nữ có sự khác biệt" khi nói chuyện với tôi."Em không cần anh chuẩn bị mấy thứ này đâu!" Buổi tối, em ấy đứng dưới ký túc xá, chu môi nói với tôi."Sao vậy?" Tôi cảm thấy hơi bất ngờ, "Mấy ngày nữa chuyện đó đến rồi, không chuẩn bị trước sao?" Tôi còn chạy ra hiệu thuốc mua cho em ấy, vì mai tôi phải tham gia một khóa huấn luyện và không về nhà trong vài ngày, tôi sợ em ấy lại quên mất."Ôi, anh trai." Em ấy dậm chân một cái, dùng cái vẻ mặt ngây ngô dễ thương nói với tôi:"Những đồ dùng của con gái này em tự mua được mà!""Được rồi, được rồi, lần sau để em tự mua, lần này cứ cầm lấy nhé?" Tôi vỗ nhẹ lên đầu em ấy, trong lòng nghĩ lần sau sẽ nói với Hà Trác Giai nhắc nhở giúp. Nhưng ngay sau đó, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy em gái nhỏ của mình lại đẩy tay tôi ra, không cho tôi tiếp tục vuốt tóc em nữa.Được, rất tốt. Tôi nghiến răng, giả vờ không có gì, nói tạm biệt với em ấy. Trở lại ký túc xá, Lương Tịnh Khôn thấy tôi ngồi trên giường thất thần, đi đến đẩy tôi một cái: "Làm gì thế, gọi cậu mấy lần mà không trả lời." Tôi hoàn hồn lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Béo à, em gái tôi hình như đã mở lòng rồi."Tiết Phi gật gù hiểu ra ngay: "Chuyện tốt, cậu sắp có cơ hội rồi."Tôi lắc đầu: "Không dễ đâu, em ấy thậm chí còn không chắc có thích tôi hay không, suốt ngày nghĩ đến chuyện nam nữ có sự khác biệt, phải tránh hiểu lầm, mà... " Giọng tôi dần nhỏ lại, "Tôi cũng không chắc lắm, biết đâu cô ấy thực sự không thích tôi, biết bao nhiêu chàng trai vay quanh em ấy, biết đâu em ấy lại thích một trong số bọn họ thì sao?"Tiết Phi leo khỏi giường tôi, đi đến tủ lấy đồ ăn, vừa ăn vừa nói: "Cả hai người đều không nhận ra đối phương thích mình à? Mù với mù, đúng là cặp đôi trời sinh đấy."2018.10 - Khó khăn.Tôi và em gái tôi đã bước vào một mối quan hệ "kéo co".Hôm nay, Tôn Sasha lại hẹn cậu bạn kia đi ăn kem, tôi cố gắng giả vờ không quan tâm nhưng thực sự cảm thấy rất khó chịu. Không thể kiềm nén, tôi hỏi Hà Trác Giai liệu em ấy đã về nhà chưa, kết quả là không ở cùng em ấy.Tôi lại gọi điện cho em ấy nhưng không được. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lo lắng, tôi quyết định đi đến những nơi em ấy thường xuyên đến để tìm.Khi tôi tìm thấy em trong lớp, đang gục đầu vào cánh tay. Tôi vỗ nhẹ, thấy mặt em ấy đỏ bừng, người lấm tấm mồ hôi còn run rẩy. Lại là cơn đau bụng kinh, sốt nữa. Tôi thực sự muốn kéo thằng nhóc kia ra và cho nó một trận.Tôi cõng Sasha chạy vội đến bệnh viện, dù qua lớp áo tôi vẫn cảm nhận được cơ thể em ấy nóng ran. Tôi không thể kìm nén cảm giác đau lòng, mắt tôi bắt đầu ướt. Đều là lỗi của tôi, vì không chăm sóc em tốt, để em phải chịu đựng như vậy. Tôi đã quá vô lý khi tức giận với em ấy.Tôi thua rồi, tôi chấp nhận thua cuộc.Sau khi hiểu được những lo lắng của Tôn Sasha ở bệnh viện, tôi quyết định không trực tiếp đến gặp em ấy mà nhờ Hà Trác Giai, Lý Nhã Khả và Tôn Minh Dương thay tôi chăm sóc, trong lúc bản thân bận rộn giải quyết công việc riêng.Đầu tiên, tôi đã nói thẳng với bố mẹ, phải chịu một trận đòn thật đau, sau đó lại phải đàm phán suốt mấy ngày mới có được sự đồng ý của họ. Tuy nhiên, ba người chúng tôi đã thống nhất với nhau rằng không thể để Tiểu Đậu Bao biết chúng tôi đã xảy ra mâu thuẫn vì chuyện này.Sau đó, tôi lại đi tìm nhà, không vì lý do gì khác mà là để có một nơi để tôi có thể nấu nước gừng, làm những món ăn thanh đạm cho em ấy. Thêm nữa, tôi còn phải lên kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật của em, vì 18 tuổi là cột mốc quan trọng, cần phải tổ chức thật chu đáo.2018.11.4Chúc mừng sinh nhật, em yêu.2018.11.7Có lẽ tôi thật sự là một kẻ biến thái. Bất kể em ấy làm biểu cảm hay động tác nào cũng khiến tôi không thể tự chủ, thật sự muốn làm cho em ấy đắm chìm trong cực khoái mà.Chẳng có gì tuyệt vời hơn, em ấy trên giường đẹp đến mức chết người. Giờ tôi mới hiểu rõ ý nghĩa của câu "Muốn chết vì quá sung sướng."2018.11.8Hôm nay em ấy khóc rất nhiều, chắc là do hôm qua làm hơi quá sức. Tôi ra hiệu thuốc mua thuốc về bôi cho em, nhưng em ấy lại giận dỗi không cho tôi chạm vào người. Tôi thề rằng trong ba ngày tới sẽ không động đến cô ấy nữa — nhưng thuốc thì vẫn phải bôi, nếu không tôi sẽ rất xót. Sau một hồi dỗ dành, cuối cùng em ấy cũng chịu nguôi giận.2018.11.30Hôm nay đội chúng tôi thua trường bên cạnh trong trận chung kết cuộc thi cấp thành phố, ban đầu ai cũng chán nản. Nhưng tối đó, em ấy mang một đống đồ ăn đến thăm, chỉ nói dăm ba câu mà cả phòng thí nghiệm lại rộn ràng tiếng cười vui vẻ.Đậu Bao, em là mặt trời nhỏ của mọi người đúng không? Ai cũng yêu quý em. Nhưng em cười với người khác nhiều quá, làm anh thấy hơi không vui.2019.1 - Thượng Hải.Tôi đã cùng em ấy chơi cả ngày ở Disneyland Thượng Hải, nhìn em ấy chơi đùa với các nhân vật mà mình yêu thích, rồi còn quay video và chụp ảnh cho em ấy. Khi màn pháo hoa bắt đầu, em ấy chui vào lòng tôi, tôi cảm thấy lòng mình đầy ắp. Tôi dùng áo khoác của mình quấn lấy em ấy, chiếc áo trắng dài mà chính em ấy đã chọn cho tôi. Em ấy ngẩng đầu lên cười với tôi, lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ, ánh mắt ngập tràn niềm vui, lấp lánh ánh sáng kỳ diệu, chiếu sáng cả bầu trời trong tôi.Bất chợt, một cảm giác bất an xâm chiếm tâm trí tôi, nỗi sợ mơ hồ về việc đánh mất những gì tôi đang trân trọng.2020.1 - Thái Lan.Lưu Đinh và Đại Béo đều nói tôi mới là người thiếu an toàn nhất, thường xuyên gây chuyện vô lý. "Sasha làm sao chịu đựng được cậu chứ?" Lưu Đinh thường hay nói vậy."Sasha chịu chiều chuộng tôi để tôi có cảm giác an toàn, anh có thể can thiệp sao?" Tôi cũng thường xuyên đáp lại như vậy.Việc đi du lịch Thái Lan là đề nghị của Sasha. Cả tôi, Sasha, Lưu Đinh và bạn gái của cậu ấy, bốn người cùng đi. Tôi biết Sasha muốn tôi thật sự thư giãn một chút vì dạo gần đây tôi đã dành quá nhiều thời gian cho công việc ở phòng thí nghiệm.Nhưng vào một lúc nào đó trong buổi chiều, tôi cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Tôi chỉ đi ra ngoài một chút thôi, quay lại đã thấy Sasha không biết từ khi nào đã thay sang bộ bikini sexy có dây thắt, đang đi về phía một người đàn ông gần hồ bơi. Anh ta đang đứng ở quầy dịch vụ mua nước dừa, thật trùng hợp, anh ta mặc bộ đồ y đúc tôi, thậm chí dáng lưng và kiểu tóc của chúng tôi còn khá giống nhau.Chưa kịp gọi em ấy, tôi đã thấy em nhẹ nhàng vòng tay từ phía sau ôm eo anh ta, ngực áp vào lưng anh ta, rồi nói to: "Em muốn uống nước dừa lạnh!" "Sasha!" Tôi hét lên.Sasha giật mình, quay đầu lại nhìn thấy tôi, kinh ngạc thốt lên một tiếng 'A!' rồi quay sang nhìn người đàn ông lạ đang quay đầu lại, vội vàng liên tục nói "xin lỗi" và lùi lại vài bước. Em ấy đi chân trần, lại đứng ngay sát bờ hồ, chân bị trượt một cái, rồi "bụp" rơi xuống nước, nước văng tung toé.Trời ơi, em ấy chỉ mới học bơi, thậm chí còn chưa học cách thở! Tôi hoảng sợ liền lao về phía hồ, nhưng ngay lúc đó người đàn ông lạ vừa được em ấy ôm đã nhảy xuống nước, một tay vớt Sasha lên ngay lập tức.Khi tôi chạy đến, người đàn ông đó đang đỡ eo Sasha, nâng cô ấy lên. Tôi kéo tay em ấy và nhanh chóng kéo em lên khỏi mặt nước."Em không sao chứ, Sasha?" Tôi lo lắng nhìn em ấy.Sasha lắc đầu, ho vài tiếng, mặt mày có vẻ tái nhợt."Do em sợ quá, uống phải mấy ngụm nước." Người đàn ông đó cũng đã lên bờ, chỉ đứng một bên."Cảm ơn." Tôi gật đầu với người đàn ông đó, anh ta không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Sasha. Tôi đã quá quen với ánh mắt đó.Tôi đứng dậy, ôm Sasha vào lòng và trực tiếp quay lại phòng.Em ấy cũng biết mình đã sai, vừa bước vào cửa đã nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương và nói: "Anh ơi, em bị sặc nước khó chịu quá."Tôi bế em ấy lên sofa, lấy một chiếc khăn tắm lớn lau người và tóc cho em ấy, rồi dùng máy sấy để sấy khô tóc.Em ấy hoàn toàn thư giãn trong vòng tay tôi, liền ngả mình nằm lên tôi, má bánh bao của em đặt trên đùi tôi, mông cong lên, mềm mại khiến tôi khó có thể cưỡng lại.Em ấy bất ngờ cười và nói: "Anh trai, anh sao lại cứng lên rồi?"Tôi không kìm nén được, tắt máy sấy tóc và đặt nó sang một bên, rồi ôm lấy em ấy và hôn.Trong lúc hôn, tay tôi từ từ vuốt xuống, dừng lại ở "nụ hoa" của em, nhẹ nhàng nhào nặn qua lớp vải mỏng.Em ấy lập tức run lên, mặt bắt đầu đỏ ửng, xấu hổ: "Anh ơi, thế này mạnh quá, em không thích."Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Bao Bao, bây giờ là lúc chịu phạt."Tôi tiếp tục vuốt ve "nụ hoa" của em ấy, em
không kìm được mà rên lên như mèo con."Ướt rồi, Bao Bao." Tôi khẽ vén quần bikini của em ấy sang một bên: "Hôm nay chỉ mặc cái này lúc làm với anh thôi được không?"Đôi mắt em ấy ngấn nước, mặt đỏ rực, thì thầm với tôi: "Vâng."Ngừng một chút, rồi nói thêm: "Muốn làm gì cũng được, chỉ cần anh đừng giận là được." Mặc dù nói vậy, nhưng trên mặt lại lộ vẻ rất uất ức.Tôi nhìn em, không giấu nổi sự tức giận: "Em cảm thấy oan ức lắm sao? Em ăn mặc hở hang như thế rồi còn thân thiết với người đàn ông khác nữa—"Vừa nói, tôi trêu chọc kéo chiếc quần bikini của em ấy sát lên một chút. Phía dưới quần lập tức lọt vào giữa môi âm hộ, khiến phần thịt mỏng manh của em bị ép ra ngoài một chút."A~" Em ấy bắt đầu vặn vẹo, sốt ruột đan hai chân vào nhau "Đầu to, em không có cố ý~""Còn dám tái phạm nữa không?" Tôi nghiêm túc nhìn em ấy.Em ấy vẫn giữ vẻ mặt vô tư, dựa vào sự cưng chiều của tôi, cười khúc khích: "Lần sau em vẫn làm thế đấy.""Mẹ kiếp." Tôi tức giận, "Em làm anh phát cáu rồi đấy, Tôn Sasha. Nếu hôm nay anh không dạy em một bài học, em sẽ chẳng bao giờ nhớ đâu."Nói nhiều cũng vô ích, tôi đè lên và hôn em, Nhanh chóng tháo dây áo của em ấy. Ngay lập tức dùng miếng vải vừa tháo để trói tay em lại, tiện tay lấy thêm bịt mắt trên máy bay để bên cạnh rồi đeo cho em ấy."Đại... Đại Đầu, không thấy gì hết, em sợ." Tôn Sasha ngồi trên ghế sofa, thân thể có chút căng thẳng.Tôi đứng dậy đi tìm bao. Bây giờ mới biết sợ à? Những người đàn ông bên ngoài còn nguy hiểm hơn nhiều!Quay lại ngồi xuống, Tôn Sasha run rẩy như thỏ, nói khẽ: "Anh, sao anh không nói gì?"Tôi vẫn không nói gì, chỉ đưa hai ngón tay vào và bắt đầu đâm nhẹ nhàng.Sasha run rẩy, bắt đầu phát ra tiếng rên nhỏ. Em ấy dựa sát vào tôi, tôi biết em ấy muốn tôi hôn em ấy, lần nào cũng vậy. Nhưng lần này, tôi nhất quyết dùng một tay nắm lấy cả hai tay em.Bắt em ấy giơ tay lên trên đầu, để lộ hai bầu ngực đầy đặn, tôi ngậm lấy và mút chúng, đồng thời cũng kích thích bên dưới.Nước rỉ càng nhiều, tôi cũng chuyển từ hai ngón tay sang ba ngón.Em ấy có lẽ hưng phấn hơn bình thường, cả người run bần bật không rõ lí do. Tôi biết chuyện bịt mắt chắc chắn khiến em ấy sợ hãi, bởi khi mất đi thị giác thì các giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Tôi cố ý tăng tốc độ, âm thanh nhóp nhép ngày càng lớn vang lên rõ ràng trong phòng yên tĩnh, cùng với mùi hương ngọt ngào và ám muội lan tỏa trong không khí."Anh ơi, anh ơi." Giọng em run rẩy, nói nhỏ vào tai tôi. "Anh... có thể vào được không?"Tôi hờ hững đáp: "Chỉ mới bắt đầu thôi, Bao Bao. Anh dùng tay cho em không thoải mái à?"Vừa nói tay vừa nâng em lên, để em ngồi trên đùi mình, quay lưng về phía tôi, và duỗi chân em ra thành hình chữ M rồi tiếp tục kéo mép quần của em ấy siết chặt phía bên dưới."A..." Em ấy khó chịu đến mức giọng nói như mang theo tiếng khóc, "Đồ xấu tính!"Tôi nhẹ nhàng chạm vào âm vật, khơi gợi vài lần. Khi em ấy hét lên, tôi lại xoa nắn mạnh mẽ. Em ấy có lẽ không thể kìm nén được nữa, liền khóc nức nở: "Em muốn đi tiểu... Đừng thế nữa...!"Tôi phớt lờ em ấy, tiếp tục xoa nhẹ rồi trở nên mạnh dần. Tốc độ ngày càng nhanh, điểm nhạy cảm của em phản ứng mạnh. Run rẩy dữ dội, sau đó một dòng chất lỏng nóng phun ra, làm ướt cả tay và đùi tôi."Sướng không? Em thậm chí còn bắn ra cả đống nước này." Tôi cởi bịt mắt ra cho em và hôn nhẹ lên mái tóc, rồi để em nằm lên ghế sofa. Tôi nhận thấy trên mông của em hiện rõ dấu tay của mình, không kiềm chế được mà bóp mạnh lên đó.Tóc em bết vào trán, khuôn mặt nhòe nhoẹt trộn lẫn nước mắt và mồ hôi, cả người ướt đẫm. Vừa nhìn thấy tôi, em ấy òa lên khóc nức nở, khiến tôi mềm lòng ngay lập tức, cuống quýt xin lỗi.Tôi vừa liên tục xin lỗi vừa cẩn thận đeo bao, sau đó chậm rãi tiến vào. Bên trong đã đủ trơn ướt, âm thanh khe khẽ phát ra khi tôi tấn công vào sâu hơn. Sự ấm áp và mềm mại bao bọc lấy tôi, khiến tôi không kìm được khẽ thở hắt ra một hơi đầy mãn nguyện."Sasha, nằm yên nhé, để anh làm em hài lòng nhé." Tôi lẩm bẩm trong lúc bắt đầu đưa đẩy.Sáng hôm sau, Lưu Đinh ngập ngừng nói với tôi: "Này, ông cũng nên kiềm chế chút đi, nhìn Sasha đi bộ khó khăn thế kia..."Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: "Ai cho cậu nhìn Sasha của tôi hả?"Mấy ngày tiếp theo, Sasha cứ tránh tôi, còn chạy qua ngủ với bạn gái của Lưu Đinh hai đêm, khiến Lưu Đinh tức giận bắt tôi bồi thường một vạn tệ.Đến cuối, Lưu Đinh viện cớ để bạn gái anh ta rời đi, còn tôi thì cuối cùng cũng có thể ôm bé Đậu Bao mà ngủ. Em ấy không còn giận tôi nữa nên tôi có thể ngủ ngon mà không cần phải lo lắng, hehe.2021.1 - New York.Khi Sasha chuẩn bị lên chuyến bay rời khỏi New York, tôi không kìm được mà ôm chặt lấy em ấy ở sân bay, khóc nức nở."Đừng khóc nữa mà, đừng khóc nữa~ đừng khóc nữa!" Em ấy xoa đầu tôi, bất lực lặp đi lặp lại: "Không sao đâu, không~ sao~ đâu~! Vài tháng nữa là chúng ta sẽ gặp lại mà!"Tôi nghẹn ngào bật ra tiếng nức nở, khóc càng dữ hơn.Giữa sân bay đông đúc người qua lại, tôi ngồi thụp xuống bên bức tường kính, vùi đầu vào lòng Sasha, khóc nức nở mặc kệ mọi ánh nhìn.
Tôi nghẹn ngào nói: "Bao Bao, anh bắt đầu nhớ em rồi, Sasha."Em ấy thở dài, nhẹ nhàng vỗ vào vai tôi như một người chị: "Ai rồi cũng phải có lúc chia xa mà.""Nào nào, lau mũi đi, anh." Em lấy từ túi ra một gói khăn giấy nhỏ, loại dành riêng cho tôi vì bệnh viêm mũi, thứ em luôn mang theo bên mình. Tôn Sasha thật sự yêu tôi rất nhiều. Mắt tôi bỗng cay xè, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống lần nữa."Đại Đầu, nghe em nói, anh đã đeo nhẫn cho em rồi, còn gì mà không yên tâm nữa đúng không?" Em ấy giơ bàn tay nhỏ lên khoe chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Đó là chiếc nhẫn mà tôi cùng anh bạn béo hối hả chạy khắp phố trang sức Manhattan để mua. "Anh cứ yên tâm học tập ở đây, đợi khi anh trở về em sẽ ra sân bay đón, được không nào?"Tôi gật đầu, cúi xuống, vừa nghẹn ngào vừa xì mũi."Ai mà ngờ được Vương Đại Đầu lại là một tên mít ướt cơ chứ?" Cô ấy nhìn tôi cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh, sáng ngời, nhưng lại hơi đỏ và ướt, như thể cũng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.Tôi vò vò khăn giấy, đi vài bước vứt vào thùng rác, rồi quay lại ôm chặt lấy Sasha, nói một cách ủ rũ: "Em phải nhớ anh đấy nhé.""Biết rồi, bé cưng." Gần đây em ấy rất thích gọi tôi như vậy, rồi nhón chân lên, khó khăn xoa đầu tôi, em ấy luôn cố gắng làm dịu và đáp ứng những yêu cầu của tôi, dù có hợp lý hay không.Ánh nắng thật đẹp, sảnh sân bay sáng lạng, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của Đậu Bao, và đó chính là mặt trời chỉ dành riêng cho tôi. Tôi nhìn em ấy qua cửa hải quan, quay lại vẫy tay với tôi. Em ấy chắc chắn rất yêu tôi,
chắc chắn là thế.ˆ𐃷ˆ
Cánh tay nhỏ trắng muốt như củ sen cầm cây dù nhỏ nghiêng ngả, đôi mắt to tròn như quả nho chăm chú nhìn về phía bụi cây, miệng nói líu ríu: "Anh ơi, sóc con kìa!""Sóc con? Nghe như "hổ con" ấy nhỉ." Tôi đặt vali xuống, thở một hơi: "Em dựng thẳng cái ô lên đi, tay ướt hết rồi.""À.." Em quay đầu nhìn tôi, rồi bất chợt nói: "Đi thôi, nhanh lên nào." Vừa nói, em vừa cố gắng nâng cây dù nhỏ lên che qua đầu tôi.Tôi tiếp tục đi cùng cô bé, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Đinh."Hehe^^"Lưu Đinh trả lời một dấu chấm hỏi "?".Tôi nhắn lại: "Em gái tôi lớn rồi, biết quan tâm anh trai rồi." Sau đó lại nói: "Em ấy thực sự có tôi trong lòng."Lưu Đinh mất một lúc lâu mới gõ lại, gửi đến hai từ: "Biến thái." "Chính xác ^^""-_-|| Tôi thật sự đã nhìn nhầm cậu."Tôi để điện thoại xuống, dùng lưỡi đẩy má, vui vẻ giúp em xách vali lên lầu. Khi tôi vào phòng, lại thấy em ấy đang ôm một cô gái khác, cả hai ôm đầu khóc nức nở. Em ấy lau nước mắt, rồi nhìn tôi nói: "Anh ơi, đây là bạn của em khi còn ở cô nhi viện, tên là Lý Nhã Khả."Lòng tôi lại nhói lên, cảm thấy thật sự thương em.Lý Nhã Khả nhìn tôi chằm chằm, rồi nhỏ giọng hỏi Sasha: "Đây là anh trai của cậu ở nhà phải không?"Tôn Sasha ngây ngô lau nước mắt rồi gật đầu, còn Lý Nhã Khả vẫn nhìn tôi một cách kỹ lưỡng, ánh mắt chứa đầy sự dò xét. Tôi không để tâm, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục lục lọi trong túi xách tìm khăn giấy.Tôi kéo Sasha lại gần, lau sạch nước mũi và nước mắt cho em ấy, vỗ nhẹ vào lưng rồi nói: "Đừng khóc nữa, đi rửa mặt đi."Ánh mắt dò xét trong mắt Lý Nhã Khả không lâu sau đã chuyển thành sự thấu hiểu, điều tương tự cũng xảy ra với hai người bạn cùng phòng khác của Tôn Sasha là Hà Trác Giai và Tôn Minh Dương. Nhưng chỉ có Tôn Sasha là vẫn ngây ngô, chỉ biết vui vẻ suốt ngày.Tôi cảm thấy lo lắng trong lòng, một lần tình cờ gặp được bạn cùng phòng của em ấy, Hà Trác Giai, tôi đã mời cô ấy đi ăn một bữa."Tôi biết ý của anh rồi mà." Hà Trác Giai là người trong ký túc xá có suy nghĩ tỉ mỉ nhất, cũng là người chín chắn nhất.Tôi hơi xấu hổ, gãi đầu nói: "Các em đều nhìn ra rồi à?""Có đứa ngốc mới không nhìn ra." Cô ấy vừa gặm xương sườn vừa nói."Sasha không phải ngốc đâu." Tôi vô tình thốt ra.Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc: "Anh vẫn quá giấu diếm rồi, nếu anh không nói thì làm sao cô ấy biết được? Mấy hôm trước tôi còn hỏi cô ấy cảm thấy thế nào về anh đấy.""Gì cơ? Em ấy nói gì?" Tim tôi đập nhanh lên."Cô ấy nói..." Cô ấy bắt chước giọng của Tôn Sasha một cách sinh động: "Đừng để anh trai tớ nghe thấy, anh ấy sẽ giận đó!"Tôi thở dài, cảm thấy như bao năm qua đều vô ích.Nhưng sự việc nhanh chóng trở nên không đúng, tôi bắt đầu cảm thấy Tôn Sasha dường như đã bắt đầu thay đổi, em ấy bắt đầu dùng từ "nam nữ có sự khác biệt" khi nói chuyện với tôi."Em không cần anh chuẩn bị mấy thứ này đâu!" Buổi tối, em ấy đứng dưới ký túc xá, chu môi nói với tôi."Sao vậy?" Tôi cảm thấy hơi bất ngờ, "Mấy ngày nữa chuyện đó đến rồi, không chuẩn bị trước sao?" Tôi còn chạy ra hiệu thuốc mua cho em ấy, vì mai tôi phải tham gia một khóa huấn luyện và không về nhà trong vài ngày, tôi sợ em ấy lại quên mất."Ôi, anh trai." Em ấy dậm chân một cái, dùng cái vẻ mặt ngây ngô dễ thương nói với tôi:"Những đồ dùng của con gái này em tự mua được mà!""Được rồi, được rồi, lần sau để em tự mua, lần này cứ cầm lấy nhé?" Tôi vỗ nhẹ lên đầu em ấy, trong lòng nghĩ lần sau sẽ nói với Hà Trác Giai nhắc nhở giúp. Nhưng ngay sau đó, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy em gái nhỏ của mình lại đẩy tay tôi ra, không cho tôi tiếp tục vuốt tóc em nữa.Được, rất tốt. Tôi nghiến răng, giả vờ không có gì, nói tạm biệt với em ấy. Trở lại ký túc xá, Lương Tịnh Khôn thấy tôi ngồi trên giường thất thần, đi đến đẩy tôi một cái: "Làm gì thế, gọi cậu mấy lần mà không trả lời." Tôi hoàn hồn lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Béo à, em gái tôi hình như đã mở lòng rồi."Tiết Phi gật gù hiểu ra ngay: "Chuyện tốt, cậu sắp có cơ hội rồi."Tôi lắc đầu: "Không dễ đâu, em ấy thậm chí còn không chắc có thích tôi hay không, suốt ngày nghĩ đến chuyện nam nữ có sự khác biệt, phải tránh hiểu lầm, mà... " Giọng tôi dần nhỏ lại, "Tôi cũng không chắc lắm, biết đâu cô ấy thực sự không thích tôi, biết bao nhiêu chàng trai vay quanh em ấy, biết đâu em ấy lại thích một trong số bọn họ thì sao?"Tiết Phi leo khỏi giường tôi, đi đến tủ lấy đồ ăn, vừa ăn vừa nói: "Cả hai người đều không nhận ra đối phương thích mình à? Mù với mù, đúng là cặp đôi trời sinh đấy."2018.10 - Khó khăn.Tôi và em gái tôi đã bước vào một mối quan hệ "kéo co".Hôm nay, Tôn Sasha lại hẹn cậu bạn kia đi ăn kem, tôi cố gắng giả vờ không quan tâm nhưng thực sự cảm thấy rất khó chịu. Không thể kiềm nén, tôi hỏi Hà Trác Giai liệu em ấy đã về nhà chưa, kết quả là không ở cùng em ấy.Tôi lại gọi điện cho em ấy nhưng không được. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lo lắng, tôi quyết định đi đến những nơi em ấy thường xuyên đến để tìm.Khi tôi tìm thấy em trong lớp, đang gục đầu vào cánh tay. Tôi vỗ nhẹ, thấy mặt em ấy đỏ bừng, người lấm tấm mồ hôi còn run rẩy. Lại là cơn đau bụng kinh, sốt nữa. Tôi thực sự muốn kéo thằng nhóc kia ra và cho nó một trận.Tôi cõng Sasha chạy vội đến bệnh viện, dù qua lớp áo tôi vẫn cảm nhận được cơ thể em ấy nóng ran. Tôi không thể kìm nén cảm giác đau lòng, mắt tôi bắt đầu ướt. Đều là lỗi của tôi, vì không chăm sóc em tốt, để em phải chịu đựng như vậy. Tôi đã quá vô lý khi tức giận với em ấy.Tôi thua rồi, tôi chấp nhận thua cuộc.Sau khi hiểu được những lo lắng của Tôn Sasha ở bệnh viện, tôi quyết định không trực tiếp đến gặp em ấy mà nhờ Hà Trác Giai, Lý Nhã Khả và Tôn Minh Dương thay tôi chăm sóc, trong lúc bản thân bận rộn giải quyết công việc riêng.Đầu tiên, tôi đã nói thẳng với bố mẹ, phải chịu một trận đòn thật đau, sau đó lại phải đàm phán suốt mấy ngày mới có được sự đồng ý của họ. Tuy nhiên, ba người chúng tôi đã thống nhất với nhau rằng không thể để Tiểu Đậu Bao biết chúng tôi đã xảy ra mâu thuẫn vì chuyện này.Sau đó, tôi lại đi tìm nhà, không vì lý do gì khác mà là để có một nơi để tôi có thể nấu nước gừng, làm những món ăn thanh đạm cho em ấy. Thêm nữa, tôi còn phải lên kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật của em, vì 18 tuổi là cột mốc quan trọng, cần phải tổ chức thật chu đáo.2018.11.4Chúc mừng sinh nhật, em yêu.2018.11.7Có lẽ tôi thật sự là một kẻ biến thái. Bất kể em ấy làm biểu cảm hay động tác nào cũng khiến tôi không thể tự chủ, thật sự muốn làm cho em ấy đắm chìm trong cực khoái mà.Chẳng có gì tuyệt vời hơn, em ấy trên giường đẹp đến mức chết người. Giờ tôi mới hiểu rõ ý nghĩa của câu "Muốn chết vì quá sung sướng."2018.11.8Hôm nay em ấy khóc rất nhiều, chắc là do hôm qua làm hơi quá sức. Tôi ra hiệu thuốc mua thuốc về bôi cho em, nhưng em ấy lại giận dỗi không cho tôi chạm vào người. Tôi thề rằng trong ba ngày tới sẽ không động đến cô ấy nữa — nhưng thuốc thì vẫn phải bôi, nếu không tôi sẽ rất xót. Sau một hồi dỗ dành, cuối cùng em ấy cũng chịu nguôi giận.2018.11.30Hôm nay đội chúng tôi thua trường bên cạnh trong trận chung kết cuộc thi cấp thành phố, ban đầu ai cũng chán nản. Nhưng tối đó, em ấy mang một đống đồ ăn đến thăm, chỉ nói dăm ba câu mà cả phòng thí nghiệm lại rộn ràng tiếng cười vui vẻ.Đậu Bao, em là mặt trời nhỏ của mọi người đúng không? Ai cũng yêu quý em. Nhưng em cười với người khác nhiều quá, làm anh thấy hơi không vui.2019.1 - Thượng Hải.Tôi đã cùng em ấy chơi cả ngày ở Disneyland Thượng Hải, nhìn em ấy chơi đùa với các nhân vật mà mình yêu thích, rồi còn quay video và chụp ảnh cho em ấy. Khi màn pháo hoa bắt đầu, em ấy chui vào lòng tôi, tôi cảm thấy lòng mình đầy ắp. Tôi dùng áo khoác của mình quấn lấy em ấy, chiếc áo trắng dài mà chính em ấy đã chọn cho tôi. Em ấy ngẩng đầu lên cười với tôi, lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ, ánh mắt ngập tràn niềm vui, lấp lánh ánh sáng kỳ diệu, chiếu sáng cả bầu trời trong tôi.Bất chợt, một cảm giác bất an xâm chiếm tâm trí tôi, nỗi sợ mơ hồ về việc đánh mất những gì tôi đang trân trọng.2020.1 - Thái Lan.Lưu Đinh và Đại Béo đều nói tôi mới là người thiếu an toàn nhất, thường xuyên gây chuyện vô lý. "Sasha làm sao chịu đựng được cậu chứ?" Lưu Đinh thường hay nói vậy."Sasha chịu chiều chuộng tôi để tôi có cảm giác an toàn, anh có thể can thiệp sao?" Tôi cũng thường xuyên đáp lại như vậy.Việc đi du lịch Thái Lan là đề nghị của Sasha. Cả tôi, Sasha, Lưu Đinh và bạn gái của cậu ấy, bốn người cùng đi. Tôi biết Sasha muốn tôi thật sự thư giãn một chút vì dạo gần đây tôi đã dành quá nhiều thời gian cho công việc ở phòng thí nghiệm.Nhưng vào một lúc nào đó trong buổi chiều, tôi cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Tôi chỉ đi ra ngoài một chút thôi, quay lại đã thấy Sasha không biết từ khi nào đã thay sang bộ bikini sexy có dây thắt, đang đi về phía một người đàn ông gần hồ bơi. Anh ta đang đứng ở quầy dịch vụ mua nước dừa, thật trùng hợp, anh ta mặc bộ đồ y đúc tôi, thậm chí dáng lưng và kiểu tóc của chúng tôi còn khá giống nhau.Chưa kịp gọi em ấy, tôi đã thấy em nhẹ nhàng vòng tay từ phía sau ôm eo anh ta, ngực áp vào lưng anh ta, rồi nói to: "Em muốn uống nước dừa lạnh!" "Sasha!" Tôi hét lên.Sasha giật mình, quay đầu lại nhìn thấy tôi, kinh ngạc thốt lên một tiếng 'A!' rồi quay sang nhìn người đàn ông lạ đang quay đầu lại, vội vàng liên tục nói "xin lỗi" và lùi lại vài bước. Em ấy đi chân trần, lại đứng ngay sát bờ hồ, chân bị trượt một cái, rồi "bụp" rơi xuống nước, nước văng tung toé.Trời ơi, em ấy chỉ mới học bơi, thậm chí còn chưa học cách thở! Tôi hoảng sợ liền lao về phía hồ, nhưng ngay lúc đó người đàn ông lạ vừa được em ấy ôm đã nhảy xuống nước, một tay vớt Sasha lên ngay lập tức.Khi tôi chạy đến, người đàn ông đó đang đỡ eo Sasha, nâng cô ấy lên. Tôi kéo tay em ấy và nhanh chóng kéo em lên khỏi mặt nước."Em không sao chứ, Sasha?" Tôi lo lắng nhìn em ấy.Sasha lắc đầu, ho vài tiếng, mặt mày có vẻ tái nhợt."Do em sợ quá, uống phải mấy ngụm nước." Người đàn ông đó cũng đã lên bờ, chỉ đứng một bên."Cảm ơn." Tôi gật đầu với người đàn ông đó, anh ta không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Sasha. Tôi đã quá quen với ánh mắt đó.Tôi đứng dậy, ôm Sasha vào lòng và trực tiếp quay lại phòng.Em ấy cũng biết mình đã sai, vừa bước vào cửa đã nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương và nói: "Anh ơi, em bị sặc nước khó chịu quá."Tôi bế em ấy lên sofa, lấy một chiếc khăn tắm lớn lau người và tóc cho em ấy, rồi dùng máy sấy để sấy khô tóc.Em ấy hoàn toàn thư giãn trong vòng tay tôi, liền ngả mình nằm lên tôi, má bánh bao của em đặt trên đùi tôi, mông cong lên, mềm mại khiến tôi khó có thể cưỡng lại.Em ấy bất ngờ cười và nói: "Anh trai, anh sao lại cứng lên rồi?"Tôi không kìm nén được, tắt máy sấy tóc và đặt nó sang một bên, rồi ôm lấy em ấy và hôn.Trong lúc hôn, tay tôi từ từ vuốt xuống, dừng lại ở "nụ hoa" của em, nhẹ nhàng nhào nặn qua lớp vải mỏng.Em ấy lập tức run lên, mặt bắt đầu đỏ ửng, xấu hổ: "Anh ơi, thế này mạnh quá, em không thích."Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Bao Bao, bây giờ là lúc chịu phạt."Tôi tiếp tục vuốt ve "nụ hoa" của em ấy, em
không kìm được mà rên lên như mèo con."Ướt rồi, Bao Bao." Tôi khẽ vén quần bikini của em ấy sang một bên: "Hôm nay chỉ mặc cái này lúc làm với anh thôi được không?"Đôi mắt em ấy ngấn nước, mặt đỏ rực, thì thầm với tôi: "Vâng."Ngừng một chút, rồi nói thêm: "Muốn làm gì cũng được, chỉ cần anh đừng giận là được." Mặc dù nói vậy, nhưng trên mặt lại lộ vẻ rất uất ức.Tôi nhìn em, không giấu nổi sự tức giận: "Em cảm thấy oan ức lắm sao? Em ăn mặc hở hang như thế rồi còn thân thiết với người đàn ông khác nữa—"Vừa nói, tôi trêu chọc kéo chiếc quần bikini của em ấy sát lên một chút. Phía dưới quần lập tức lọt vào giữa môi âm hộ, khiến phần thịt mỏng manh của em bị ép ra ngoài một chút."A~" Em ấy bắt đầu vặn vẹo, sốt ruột đan hai chân vào nhau "Đầu to, em không có cố ý~""Còn dám tái phạm nữa không?" Tôi nghiêm túc nhìn em ấy.Em ấy vẫn giữ vẻ mặt vô tư, dựa vào sự cưng chiều của tôi, cười khúc khích: "Lần sau em vẫn làm thế đấy.""Mẹ kiếp." Tôi tức giận, "Em làm anh phát cáu rồi đấy, Tôn Sasha. Nếu hôm nay anh không dạy em một bài học, em sẽ chẳng bao giờ nhớ đâu."Nói nhiều cũng vô ích, tôi đè lên và hôn em, Nhanh chóng tháo dây áo của em ấy. Ngay lập tức dùng miếng vải vừa tháo để trói tay em lại, tiện tay lấy thêm bịt mắt trên máy bay để bên cạnh rồi đeo cho em ấy."Đại... Đại Đầu, không thấy gì hết, em sợ." Tôn Sasha ngồi trên ghế sofa, thân thể có chút căng thẳng.Tôi đứng dậy đi tìm bao. Bây giờ mới biết sợ à? Những người đàn ông bên ngoài còn nguy hiểm hơn nhiều!Quay lại ngồi xuống, Tôn Sasha run rẩy như thỏ, nói khẽ: "Anh, sao anh không nói gì?"Tôi vẫn không nói gì, chỉ đưa hai ngón tay vào và bắt đầu đâm nhẹ nhàng.Sasha run rẩy, bắt đầu phát ra tiếng rên nhỏ. Em ấy dựa sát vào tôi, tôi biết em ấy muốn tôi hôn em ấy, lần nào cũng vậy. Nhưng lần này, tôi nhất quyết dùng một tay nắm lấy cả hai tay em.Bắt em ấy giơ tay lên trên đầu, để lộ hai bầu ngực đầy đặn, tôi ngậm lấy và mút chúng, đồng thời cũng kích thích bên dưới.Nước rỉ càng nhiều, tôi cũng chuyển từ hai ngón tay sang ba ngón.Em ấy có lẽ hưng phấn hơn bình thường, cả người run bần bật không rõ lí do. Tôi biết chuyện bịt mắt chắc chắn khiến em ấy sợ hãi, bởi khi mất đi thị giác thì các giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Tôi cố ý tăng tốc độ, âm thanh nhóp nhép ngày càng lớn vang lên rõ ràng trong phòng yên tĩnh, cùng với mùi hương ngọt ngào và ám muội lan tỏa trong không khí."Anh ơi, anh ơi." Giọng em run rẩy, nói nhỏ vào tai tôi. "Anh... có thể vào được không?"Tôi hờ hững đáp: "Chỉ mới bắt đầu thôi, Bao Bao. Anh dùng tay cho em không thoải mái à?"Vừa nói tay vừa nâng em lên, để em ngồi trên đùi mình, quay lưng về phía tôi, và duỗi chân em ra thành hình chữ M rồi tiếp tục kéo mép quần của em ấy siết chặt phía bên dưới."A..." Em ấy khó chịu đến mức giọng nói như mang theo tiếng khóc, "Đồ xấu tính!"Tôi nhẹ nhàng chạm vào âm vật, khơi gợi vài lần. Khi em ấy hét lên, tôi lại xoa nắn mạnh mẽ. Em ấy có lẽ không thể kìm nén được nữa, liền khóc nức nở: "Em muốn đi tiểu... Đừng thế nữa...!"Tôi phớt lờ em ấy, tiếp tục xoa nhẹ rồi trở nên mạnh dần. Tốc độ ngày càng nhanh, điểm nhạy cảm của em phản ứng mạnh. Run rẩy dữ dội, sau đó một dòng chất lỏng nóng phun ra, làm ướt cả tay và đùi tôi."Sướng không? Em thậm chí còn bắn ra cả đống nước này." Tôi cởi bịt mắt ra cho em và hôn nhẹ lên mái tóc, rồi để em nằm lên ghế sofa. Tôi nhận thấy trên mông của em hiện rõ dấu tay của mình, không kiềm chế được mà bóp mạnh lên đó.Tóc em bết vào trán, khuôn mặt nhòe nhoẹt trộn lẫn nước mắt và mồ hôi, cả người ướt đẫm. Vừa nhìn thấy tôi, em ấy òa lên khóc nức nở, khiến tôi mềm lòng ngay lập tức, cuống quýt xin lỗi.Tôi vừa liên tục xin lỗi vừa cẩn thận đeo bao, sau đó chậm rãi tiến vào. Bên trong đã đủ trơn ướt, âm thanh khe khẽ phát ra khi tôi tấn công vào sâu hơn. Sự ấm áp và mềm mại bao bọc lấy tôi, khiến tôi không kìm được khẽ thở hắt ra một hơi đầy mãn nguyện."Sasha, nằm yên nhé, để anh làm em hài lòng nhé." Tôi lẩm bẩm trong lúc bắt đầu đưa đẩy.Sáng hôm sau, Lưu Đinh ngập ngừng nói với tôi: "Này, ông cũng nên kiềm chế chút đi, nhìn Sasha đi bộ khó khăn thế kia..."Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: "Ai cho cậu nhìn Sasha của tôi hả?"Mấy ngày tiếp theo, Sasha cứ tránh tôi, còn chạy qua ngủ với bạn gái của Lưu Đinh hai đêm, khiến Lưu Đinh tức giận bắt tôi bồi thường một vạn tệ.Đến cuối, Lưu Đinh viện cớ để bạn gái anh ta rời đi, còn tôi thì cuối cùng cũng có thể ôm bé Đậu Bao mà ngủ. Em ấy không còn giận tôi nữa nên tôi có thể ngủ ngon mà không cần phải lo lắng, hehe.2021.1 - New York.Khi Sasha chuẩn bị lên chuyến bay rời khỏi New York, tôi không kìm được mà ôm chặt lấy em ấy ở sân bay, khóc nức nở."Đừng khóc nữa mà, đừng khóc nữa~ đừng khóc nữa!" Em ấy xoa đầu tôi, bất lực lặp đi lặp lại: "Không sao đâu, không~ sao~ đâu~! Vài tháng nữa là chúng ta sẽ gặp lại mà!"Tôi nghẹn ngào bật ra tiếng nức nở, khóc càng dữ hơn.Giữa sân bay đông đúc người qua lại, tôi ngồi thụp xuống bên bức tường kính, vùi đầu vào lòng Sasha, khóc nức nở mặc kệ mọi ánh nhìn.
Tôi nghẹn ngào nói: "Bao Bao, anh bắt đầu nhớ em rồi, Sasha."Em ấy thở dài, nhẹ nhàng vỗ vào vai tôi như một người chị: "Ai rồi cũng phải có lúc chia xa mà.""Nào nào, lau mũi đi, anh." Em lấy từ túi ra một gói khăn giấy nhỏ, loại dành riêng cho tôi vì bệnh viêm mũi, thứ em luôn mang theo bên mình. Tôn Sasha thật sự yêu tôi rất nhiều. Mắt tôi bỗng cay xè, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống lần nữa."Đại Đầu, nghe em nói, anh đã đeo nhẫn cho em rồi, còn gì mà không yên tâm nữa đúng không?" Em ấy giơ bàn tay nhỏ lên khoe chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Đó là chiếc nhẫn mà tôi cùng anh bạn béo hối hả chạy khắp phố trang sức Manhattan để mua. "Anh cứ yên tâm học tập ở đây, đợi khi anh trở về em sẽ ra sân bay đón, được không nào?"Tôi gật đầu, cúi xuống, vừa nghẹn ngào vừa xì mũi."Ai mà ngờ được Vương Đại Đầu lại là một tên mít ướt cơ chứ?" Cô ấy nhìn tôi cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh, sáng ngời, nhưng lại hơi đỏ và ướt, như thể cũng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.Tôi vò vò khăn giấy, đi vài bước vứt vào thùng rác, rồi quay lại ôm chặt lấy Sasha, nói một cách ủ rũ: "Em phải nhớ anh đấy nhé.""Biết rồi, bé cưng." Gần đây em ấy rất thích gọi tôi như vậy, rồi nhón chân lên, khó khăn xoa đầu tôi, em ấy luôn cố gắng làm dịu và đáp ứng những yêu cầu của tôi, dù có hợp lý hay không.Ánh nắng thật đẹp, sảnh sân bay sáng lạng, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của Đậu Bao, và đó chính là mặt trời chỉ dành riêng cho tôi. Tôi nhìn em ấy qua cửa hải quan, quay lại vẫy tay với tôi. Em ấy chắc chắn rất yêu tôi,
chắc chắn là thế.ˆ𐃷ˆ
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz