ZingTruyen.Xyz

Shatou | Ban Mai

02

panhvuonghoanhai


2015.7 - Ngày mưa giông.

Khi tôi thi xong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, anh tôi cũng vừa hoàn thành kỳ thi đại học. Tôi thi đỗ vào cấp ba của trường mình, còn anh ấy đỗ vào Đại học Bắc Kinh, nghe nói cả thành phố chỉ có 5 người thi đỗ vào đó. Bố mẹ đều rất vui, còn dẫn chúng tôi đi Hong Kong chơi một chuyến. Trong lúc chơi, tôi nhận ra anh trai hình như không vui lắm.

"Anh, sao vậy?" Tôi hỏi anh khi chúng tôi đang ngắm cảnh đêm ở cảng Victoria.

"Chuyện gì đâu." Anh ấy liếc nhìn tôi.

Tôi mút que kem trái cây — thứ tôi đã tranh giành rất vất vả với anh ấy, rồi nói: "Từ khi nhận được giấy báo trúng tuyển đến giờ, anh chẳng cười bao giờ." Anh ấy giơ tay véo má tôi, nói: "Em còn tinh tế thế à?"

"Tùy người thôi." Tôi không tránh tay anh ấy.

Anh ấy nhíu mày, từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho tôi. Tôi thản nhiên lau miệng, nhìn anh ấy.

Anh ấy suy nghĩ một lúc: "Chỉ là cảm thấy, mọi người sắp phải đi trên con đường riêng rồi. Bạn bè sẽ tách ra như vậy."

"Anh cùng anh Lưu Đinh Thạc với anh Tiết Phi đều đến Bắc Kinh mà, đâu phải là mỗi người một ngả đâu?" tôi chỉ ra cái không hợp lý trong lời nói của anh.

Anh ấy liếc tôi một cái: "Ăn đi, trẻ con thì biết cái gì." Một lúc sau, anh lại nói: "Sasha, lên cấp ba rồi, đừng có yêu đương nhé."
"Hả?" Tôi ngạc nhiên hỏi. "Anh không phải đã yêu từ hồi trung học rồi sao?"
"Em làm sao biết được?"
"Anh Lưu Đinh Thạc nói mà, còn nói cô ấy xinh đẹp lắm."
"Em nghe nó nói linh tinh đấy!" Anh đỏ mặt, rồi nói tiếp: "Cái quan trọng nhất khi lên cấp ba là học hành, không thể phân tâm."

Tôi gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra: "Anh ơi, anh biết không, tuần trước lớp em đi ăn cơm, có ba đứa con trai tỏ tình với em đấy!"
"Cái gì?!" Anh ấy quay đầu lại, trông rất ngạc nhiên, "Sao em không nói với anh?"
"Anh cũng bận đi tụ họp mà, em quên mất." Tôi chớp chớp mắt, "Mà này, em không đồng ý đâu."

Tôi đùa: "Bọn họ xấu quá, so với anh thì còn kém xa!"
Anh xoa đầu tôi, nói từ tốn: "Lên cấp ba rồi, đừng có bướng bỉnh quá. Kiềm chế tính khí một chút, anh cũng không ở bên cạnh em, bị bắt nạt thì không thể về nhờ anh giải quyết đâu."

Tôi im lặng: "Em có phải người hay gây sự đâu chứ?" Anh lại nói: "Bao Bao, đừng yêu đương vội, chờ thêm chút nữa." Còn đợi cái gì, thì tôi cũng chẳng biết.

Sau khi trở về từ Hong Kong, tôi phát hiện ra một sở thích mới — vẽ tranh. Tôi nài nỉ mẹ cho tôi tham gia lớp mỹ thuật, rồi chăm chỉ học, ngày nào cũng đi sớm về muộn, hoặc là ở trong phòng vẽ tranh. Lúc ăn cơm, tôi thường dính sơn trên mặt và tay, anh tôi lại đuổi theo lau giúp tôi. Dần dần, khăn giấy ướt trên bàn ăn trở thành điều bình thường. Đến khi tôi nhận ra, anh trai chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đi.

Khi tôi nhận ra điều này, là vào lúc 9 giờ tối, bên ngoài đang có giông bão. Nhà không có ai, bố mẹ đi công tác, anh trai và bạn bè thì đang ăn tối ngoài, không biết khi nào mới về.

Tôi ôm chặt lấy đống gấu bông, quăng cọ vẽ sang một bên, nằm lên giường và trùm chăn kín người, cố gắng tự trấn an mình.

Nằm một lúc, không ngủ được, tiếng sấm ngày càng lớn, tôi hơi sợ và cũng lo lắng về anh trai. Tôi gọi điện cho anh nhưng không bắt máy, nhớ lại hôm nay trước khi anh ra ngoài có nói tên nhà hàng, nên tôi quyết định cầm ô đi ra ngoài đón anh.

Gió và mưa quá mạnh, vừa ra khỏi cửa chưa đi được mấy bước, chiếc ô của tôi đã bị gió thổi bay. Tôi hét lên một tiếng rồi đuổi theo chiếc ô, chạy được vài bước thì cảm thấy người mình đã ướt sũng. Cuối cùng cũng đuổi kịp ô, khi tôi rẽ vào một góc, bất ngờ nhìn thấy anh trai tôi đang vội vã chạy ngược lại trong mưa, cúi đầu.
"Anh!" Tôi chạy lại gần anh.

Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ngạc nhiên một lúc rồi nhanh chóng chạy lại, lấy ô trong tay tôi, giọng nói vội vã: "Em ra đây làm gì?"
"Em... em ra đưa ô cho anh." Tôi có chút uất ức.
Anh ấy sờ lên người tôi, cảm thấy người tôi ướt sũng, rồi nói: "Đi nhanh thôi, vào nhà."

Về đến nhà, anh ấy thúc giục tôi đi tắm nước nóng và nấu cho tôi một chén canh gừng. Khi thấy tôi uống, anh ấy lại lải nhải: "Trời ơi, con gái sao lại ra ngoài muộn như vậy. Em lo cho anh làm gì, anh không phải đã về rồi sao? Em không sợ sấm nữa à, sao lúc nãy lại không sợ nữa?"
"Em sợ chứ." Tôi lớn tiếng, "Nhưng em không muốn anh bị ướt mà." Mặc dù cuối cùng, anh ấy vẫn bị ướt.

Tôi lại hỏi: "Sao anh về sớm thế?"
Anh không trả lời, chỉ dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu bảo tôi uống nhanh lên. Tôi vội vàng uống cạn một hơi, cay đến mức lè lưỡi liên tục.

"Ngủ đi." Anh đứng dậy dọn dẹp bàn.
"Dạ." Tôi lên lầu, cầm theo chú gấu bông yêu thích rồi tự nhiên chạy thẳng vào phòng anh, leo lên giường anh nằm xuống như thể đó là chuyện thường ngày.

Chẳng bao lâu sau, anh bước vào. Thấy tôi thu mình trong chăn cười với anh, anh thở dài bất lực:
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi ngủ cùng anh trai."

"Em sợ mà, anh ơi." Tôi nhìn anh tắt đèn rồi leo lên giường, liền dịch lại gần, vòng tay ôm lấy cánh tay anh, áp mặt vào vai anh, cười khúc khích:
"Người anh thơm quá."

Có một người anh trai thơm tho thế này ngủ cùng, tôi đúng là hạnh phúc nhất trần đời.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, và tôi an nhiên chìm vào giấc mơ.

2016.7 - Trại hè.

Niềm đam mê hội họa của tôi vẫn mãnh liệt ngay cả khi đã lên cấp ba. Mỗi cuối tuần, tôi đều đến lớp học vẽ, chưa từng bỏ buổi nào. Ban đầu, mẹ có chút lo lắng, sợ rằng tôi sẽ sao nhãng việc học. Nhưng khi tôi thi được hạng ba toàn khối, mẹ chẳng những không cấm cản mà còn chủ động khuyến khích.

"Con có muốn học chuyên mỹ thuật không? Nếu thích, sau này có thể chọn ngành liên quan."

Tôi cảm động nhào tới ôm mẹ thật chặt, nũng nịu nói:
"Con yêu mẹ lắm! Mẹ là tuyệt nhất!"

Mẹ lúc nào cũng là người hành động dứt khoát. Ngay lập tức, bà tìm và đăng ký cho tôi tham gia một trại hè mỹ thuật hai tuần tại Bắc Kinh, nơi có các giáo sư đại học đứng lớp. Trong lúc xếp hành lý, mẹ vừa làm vừa lẩm bẩm dặn dò:

"Chỗ đó nắng lắm, mẹ cho con mang mấy chiếc váy và quần short, nhưng nhớ mặc thêm áo chống nắng khi ra ngoài, đừng để cháy nắng. Cẩn thận kẻo bị cảm nắng đấy. À, nếu trong phòng bật điều hòa lạnh quá thì phải có áo khoác nhé."

"Con biết rồi mà, mẹ!" Tôi ngồi trên giường, nhìn mẹ vừa xếp đồ vừa càm ràm, trong lòng thấy thật ấm áp.

"Đến sân bay nhớ gọi điện cho anh con, anh sẽ đứng ở cổng đón khách. Nhìn cho kỹ vào, đừng để lạc anh đấy."

"Dạ, con biết rồi mà, mẹ! À... mẹ ơi, con muốn mang cả bạn Miu theo nữa."

Mẹ quay đầu lại nhìn tôi và thở dài:
"Con lớn rồi đấy, còn ôm theo cả đống gấu bông nữa..."

Tôi cười hì hì:
"Nhưng con sẽ nhớ Miu lắm, mang theo cho an tâm."

Mẹ phì cười, rồi đành mở vali, giúp tôi xếp bạn ấy vào một góc.

Nói đến thì, sự lơ đãng của tôi cũng thật đáng khó tin. Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh ở sân bay và tạm biệt bố mẹ, tôi phải đi lòng vòng một lúc lâu mới tìm được cổng lên máy bay. Sau khi xuống máy bay, đi ra ngoài, tôi lại mất một lúc lâu nữa mới tìm được cổng đón khách.

"Anh!" Từ xa tôi đã nhìn thấy anh, giữa đám đông, anh cao ráo và nổi bật, mới chỉ hai tháng không gặp mà sao anh lại càng đẹp trai hơn.
Anh cũng nhìn thấy tôi, vẫy tay chào tôi, đợi tôi lại gần, không nhịn được mở miệng nói: "Cứ như đi dạo trong trung tâm thương mại vậy, một vòng lại một vòng." Tôi mở to mắt nhìn anh.

"Không biết phải làm sao với em nữa, đồ ngốc." Anh ấy nhận lấy hành lý của tôi, "Em đói rồi đúng không? Anh sẽ đưa em về khách sạn rồi chúng ta đi ăn."

Cả kỳ trại hè được tổ chức trong một khách sạn 5 sao, lớp học, ăn uống và chỗ ở đều trong cùng một tòa nhà. Anh tôi nhìn quanh một lượt, khá hài lòng: "Điều kiện cũng ổn đấy, mẹ chúng ta đúng là không tiếc tiền khi đăng ký cho em cái này."

"Hehe" Tôi ngồi xuống bên giường, mở vali và lấy con gấu ra.

Khi ra ngoài, anh lại nói: "Nhớ khóa cửa phòng cẩn thận nhé. Em biết cách khóa cửa không?"

"Biết rồi biết rồi." Tôi đẩy anh ra ngoài, "Em muốn ăn KFC! Mẹ ở nhà không cho em ăn đâu."

Anh ấy nói: "Đừng có nghĩ đến chuyện đó, anh đã nghe mẹ nói rồi, em ăn món thịt bò nướng cay quá nên đau bụng." Đang cãi nhau, điện thoại của anh ấy reo lên, là bạn của anh ấy gọi. "Tôi không đi đâu, ừ, có việc, em gái tôi đến rồi..." Anh ấy liếc tôi một cái. Có vẻ như người ở đầu dây bên kia nói gì đó, anh ấy hỏi tôi: "Bọn họ bảo anh đưa em cùng đi ăn, em có muốn đi không?" "Ăn gì vậy?" Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt mong đợi.

"Lẩu."

"Được!" Tôi gật đầu lia lịa.

Đến nơi, có sáu người đang chờ, bốn nam hai nữ, khi thấy tôi, họ đều nhiệt tình tiến lại gần.

"Đây là em gái của Vương Đầu à?"
"Em gái cậu dễ thương quá."
"Cậu có em gái xinh đẹp như vậy sao không giới thiệu sớm cho chúng tôi?"
"Cút cút cút." Anh tôi đẩy họ ra, "Đừng làm em gái tôi sợ."

Sau bữa ăn, tôi nhớ đại khái tên của họ. Trong số đó, có một anh chàng cao lớn nhưng rất nhút nhát tên là Lương Tịnh Khôn, biệt danh là Đại Béo, nhìn có vẻ là người thân thiết nhất với anh tôi. Hai cô gái, một người rất vui vẻ tên là Vương Nghệ Địch, cô còn lại cũng rất đáng yêu và xinh đẹp, tên là Quách Vũ Đồng.

Quách Vũ Đồng thích anh trai tôi. Tôi đã đưa ra kết luận này trong vòng ba phút sau khi ngồi xuống.

Cô ấy liếc nhìn tôi một cách lén lút, nhìn anh trai tôi đặt bát đũa, pha nước chấm và nhúng thịt, rau cho tôi. Tôi cảm thấy hơi không thoải mái, nói: "Để em tự làm đi." Anh trai tôi cũng không nói gì, đưa đũa cho tôi và nói: "Không được ăn lẩu cay đấy." Tôi giả vờ không nghe thấy. Anh lại nói: "Nghe lời đi, dạ dày của em không chịu nổi đâu."

"Sasha, còn muốn ăn gì không? Đừng ngại nhé." Anh chàng mập cười nói với tôi. Tôi nhìn lại anh trai, thấy anh cũng đang nhìn tôi, rồi tôi trả lời: "Có thể ăn bánh trôi đường đỏ được không?" Anh gật đầu: "Ừ, nhưng đừng ăn đồ lạnh nhé."

Một anh chàng tên là Chu Khải Hào ở bên cạnh nói: "Ôi, Đầu Đầu, không ngờ cậu cũng có mặt dịu dàng như vậy đấy."
"Ở nhà cậu ấy cũng thế à, em gái?" Quách Vũ Đồng cười hỏi.
"À?... dạ." Tôi lặng lẽ rút tay lại, không dám động đến cái nồi lẩu cay nữa.
"Khi nào cậu mới đối xử nhẹ nhàng với chúng tôi như vậy?" Chu Khải Hào nói.
"Đợi khi nào cậu gọi tôi là bố đi." Vương Đầu nói, cái miệng của anh ấy là vô địch trong mọi tình huống.

Bữa ăn dần trở nên ồn ào, họ cứ tiếp tục thảo luận về cuộc thi sinh viên gần đây mà họ tham gia, thỉnh thoảng có những từ ngữ mới lạ mà tôi không hiểu, có lẽ liên quan đến máy tính.

Họ trò chuyện về công việc và những câu chuyện linh tinh, tôi chỉ tập trung ăn lẩu, không làm phiền ai. Thỉnh thoảng anh tôi lại dọn dẹp bàn cho tôi, gắp đồ ăn cho tôi, rồi lại gắp món tôi vớt từ nồi cay vào bát anh ấy để ăn.

"Ơ? Anh Đầu không ăn hải sản mà?" Quách Vũ Đồng đột nhiên lên tiếng.

Cách gọi thân mật như vậy khiến tôi cảm thấy có chút ghen tị.

"À, vì Sasha thích ăn." Anh tôi nói, tay không ngừng lại, bóc vài con tôm rồi bỏ vào bát tôi.

Tôi không do dự mà bỏ miếng tôm vào miệng, tình cờ liếc qua và thấy vẻ mặt của Quách Vũ Đồng. Cô ấy có vẻ hơi hụt hẫng, có lẽ cô ấy tưởng anh tôi lạnh lùng, ai ngờ lại không phải, sự quan tâm anh ấy dành cho tôi lại làm cô ấy cảm thấy một sự khác biệt rõ rệt.

Tôi tự nhiên cảm thấy vui vẻ một chút, dù không hiểu vì sao — có lẽ tôi thật sự xấu tính, hehe.

2016.7 (2) - Trại hè.

Trại hè có khoảng 30 người, chúng tôi suốt ngày từ sáng đến tối đều cùng nhau vẽ tranh, nhanh chóng trở nên thân thiết. Mỗi ngày tôi cùng mọi người vui vẻ, cười đùa. Tuy thế, đôi khi những chủ đề họ nói tôi không hiểu, nhưng tôi cũng chẳng để ý lắm, chỉ một mình ngồi vẽ tranh, không tham gia cuộc trò chuyện.

Một hôm, một cậu bạn đến hỏi tôi tối nay có muốn đi hát karaoke không. Tôi đáp có. Cậu ấy do dự một chút rồi nói: "Tối nay là AA đấy nhé, quán đó có thể hơi đắt." "Đắt lắm không?" tôi hỏi.
"Không biết nữa, phải xem uống bao nhiêu rượu, một người có thể lên đến mấy trăm."
"À, được mà." tôi nói, "Nhưng tôi không uống rượu."
Bên cạnh, một cô gái nói: "Đừng làm khó cô ấy, nhìn cô ấy mặc đồ Li Ning thế kia, tiêu tiền thế nào được?"
Tôi im lặng, thật ra tôi lười mua sắm thôi, các cậu mà nhìn thấy anh tôi mặc đồ LV thì sẽ chẳng ai dám nói gì cho xem.
"Thôi, đi chơi cũng được, không sao đâu, tôi mời cậu." cậu bạn nói.
"Không cần đâu." tôi trả lời.

Cậu bạn đó cười rồi nói: "Đừng ngại, cậu dễ thương như vậy, mời cậu tôi vui mà."
Mấy bạn học xung quanh cũng bắt đầu trêu đùa. Tôi chỉ cười nhẹ, rồi âm thầm nhíu mày, cúi đầu nhắn tin cho anh tôi.
"Anh, tối nay anh có thể đến địa chỉ này đón em không?"
Anh tôi trả lời nhanh chóng: "Hát karaoke hả?"
"Vâng."
"Được."

Lúc chờ anh tôi đến, tôi đã uống được hai ly rượu, không biết là gì nhưng ngọt ngọt khá ngon. Cậu bạn gọi tôi đi cùng buổi chiều ngồi bên cạnh tôi, đang kể chuyện cười cho mấy cô gái xung quanh.

"Ngày xưa có một anh chàng, nhà nghèo lắm, đến quần lót còn không mua nổi..." Một cô gái cắt ngang: "Đừng có kể mấy thứ không lành mạnh đó."
"Ôi, chỉ là làm không khí vui vẻ thôi mà," cậu bạn cười, "Ngày anh ta cưới vợ, mẹ anh ấy nghĩ, ít nhất cũng phải có một cái quần lót, nên lấy bao gạo làm quần lót cho anh ấy. Đêm tân hôn, anh ấy tháo quần ra, vợ anh ấy nhìn thấy cái quần lót liền ngất xỉu, vì trên đó có ghi: trọng lượng 50kg."

Mấy cô gái xung quanh có người che mặt, có người hét lên, có người thì cười ngặt nghẽo vừa cười vừa mắng cậu bạn. Tôi không nhịn được liền hỏi: "Ý là sao vậy?"
Xung quanh im lặng một chút, cậu bạn nâng tay ôm vai tôi, tay kia nắm lấy mặt tôi:
"Shasha, sao cậu lại ngây thơ và dễ thương thế?"
Tôi nhíu mày, đưa tay gạt cánh tay của cậu ta ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh tôi đứng ở cửa, đang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.

"Anh! Anh tới rồi à?" Tôi mỉm cười với anh.
"Sasha, đây là ai?" Một bạn học hỏi.
"Đây là anh tôi." Tôi đáp lại một cách vui vẻ. Vừa nói xong, anh tôi đã bước lại gần, kéo tôi dậy rồi vác túi xách của tôi lên.

"Đây là anh ruột của cậu à?" Một bạn học hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói: "Chúng tôi là cùng bố..."
"Không phải ruột thịt, không có quan hệ huyết thống." Anh tôi cắt ngang lời tôi, nắm chặt tay tôi. Trước khi rời đi, anh nhìn cậu bạn kể chuyện cười rồi nói: "Tránh xa em tôi ra."

Chỗ hát karaoke không xa khách sạn tôi đang ở, tôi và anh tôi cùng nhau đi bộ về. Đi qua một khu vực hoa viên dài, tôi nhảy lên bờ rào và đi dọc theo mép, anh tôi đi sát phía dưới.

Tôi vẫn đang nghĩ về câu chuyện cười lúc nãy: "Anh ơi, 'Khối lượng 50kg' là gì vậy?" Anh ấy trả lời: "Không biết." Rồi đưa tay ra đỡ tôi.
"Anh sao vậy? Giận à?" Tôi nắm lấy tay anh để giữ thăng bằng.
"Không đâu," nhưng lực siết tay anh ngày càng chặt.

"Anh sao vậy?" Tôi dừng lại, nhìn anh với vẻ cáu kỉnh. "Đau quá!"

Anh thả lỏng tay, giọng dịu dàng hơn: "Sasha, em đừng tiếp xúc nhiều với mấy người trong trại hè được không?"

Tôi gật đầu, khẽ đáp: "Được ạ."

Anh nhìn tôi một lúc, có chút ngạc nhiên: "Sao lần này em nghe lời vậy?"

"Từ lâu em đã chán họ rồi, nhất là cái thằng ngồi bên cạnh em hôm nay, lúc nào cũng nghĩ mình tài giỏi, lại còn đẹp trai nữa, suốt ngày tán tỉnh con gái."

"Hôm nay còn nói với em, nhìn bộ đồ em mặc là biết con nhà bình dân, dẫn em đến đây để mở rộng tầm mắt." Tôi hừ một tiếng, "Lúc đó em đã nghĩ, các cậu cũng nên soi gương đi, so với anh của em thì kém xa quá!"

Anh tôi cuối cùng cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Coi như em có mắt nhìn."

"Đương nhiên rồi." Tôi mở miệng, khẽ ợ một tiếng vì rượu, "Nếu em mà yêu đương, ít nhất cũng phải tìm một người giống như anh vậy chứ?"

Nói xong câu đó, tôi thấy anh chẳng vui chút nào. Tôi đứng đối diện nhìn anh, thậm chí cao hơn anh một chút. Anh cười nhạt "Ai có thể so với anh được? Hơn nữa, với cái tính của em, chỉ có gia đình mình mới chịu được em thôi."

Anh ấy nói xong, không đợi tôi phản ứng gì đã ôm lấy eo tôi, từ trên bồn hoa bế xuống. Sau khi xuống đất, anh không buông tay, cứ thế ôm chặt tôi, nhìn tôi với vẻ nửa cười nửa không, khiến mặt tôi nóng lên. Nhưng khi tôi định mở miệng nói gì đó, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, tôi vội vàng đẩy anh ra rồi quay đầu chạy về phía bồn hoa, nôn thốc nôn tháo.

"Ôi trời." Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi, "Thật là, chỉ cần không để mắt một chút là em lại gây chuyện." Tôi vừa ho vừa nhận ra mình đã làm xong đời rồi, từ nay rượu cũng chắc chắn nằm trong danh sách đen của anh.

     (Đoạn này tớ viết thêm)

Tôi ho khan một trận, chống gối lấy lại hơi, ngẩng đầu nhìn anh ấy:
"Anh, anh có phải rất ghét em không?"

Anh nhìn tôi, cười bất lực:
"Ghét thì không." Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng có hơi lo. Sợ em không cẩn thận là bị người ta lừa mất."

"Xì——" Tôi phẩy tay, cười tự tin:
"Em đâu có ngốc như vậy."

"Thật không?" Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt như đang đánh giá, rồi khẽ nói:
"Anh thấy em cũng không thông minh lắm đâu."

Tôi ngẩn ra, nghĩ một lúc rồi đột nhiên như vỡ lẽ:
"Vậy nên anh mới không cho em đi chơi với mấy người kia, đúng không?"

Anh không trả lời, nhưng ánh mắt có chút vui vẻ, giống như đang nói: Cuối cùng cũng hiểu rồi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz