Seulrene Cung Khuyet Ai Linh
"Tỷ định về Bùi gia thật à?"Phác Tú Anh khó mà tin nổi. Cái nhà đó đối xử bạc bẽo với Châu Hiền ra sao, nay vì hưởng ké vinh quang từ danh hiệu Huyện chúa của nàng mới bảo nàng về. Trên đời này có bậc làm cha nào giống Bùi Viễn Tri chứ!?"Sớm muộn gì cũng phải về, chi bằng thuận theo ý trời." "Rõ ràng đám người ấy đều muốn lợi dụng tỷ." Nghĩ tới đó, Phác Tú Anh tức giận hồng cả mặt.Châu Hiền biết nàng ấy lo lắng cho mình, cũng biết lần này nàng về Bùi gia sẽ phải suy tính nhiều. Nhưng mẹ con Liễu thị đã muốn lợi dụng nàng thì phải xem nàng có cho bọn họ cơ hội không đã.
*
Bùi Du Nhiên hậm hực trở về sân viện. Mặc kệ Liễu di có dỗ dành thế nào, mặt mũi nàng ta vẫn cứ xị ra. Thấy vậy, Liễu thị đành đuổi hết người làm ra ngoài, kéo con gái vào buồng răn dạy."Ta lao tâm khổ tứ tìm đường gả con vào danh môn. Con thì hay rồi, động chuyện không vừa ý liền bày sắc mặt cho ta xem.""Nương gả thì gả, đồng ý với phụ thân để đứa con gái thôn quê ấy về làm gì?""Ngốc lắm!" Liễu thị nắm tay con gái, hận không thể một lần chỉ dạy hết kinh nghiệm nửa đời của mình cho Bùi Du Nhiên."Bây giờ nó là huyện chúa rồi, yến tiệc hoàng thất không thể thiếu thiệp mời của nó. Bình thường con chỉ qua lại với tiểu thư phủ Thừa n hầu, giao lưu quá hẹp. Tới lúc đó, ta nói với cha con mấy câu, để ông ấy bảo nó dẫn con cùng đi chẳng phải tốt rồi ư?"Bùi Du Nhiên ôm mộng gả cho Đoan vương từ lâu, nghe Liễu thị phân tích gọn ngành xong thì chẳng còn tức giận nữa. Thậm chí nàng ta còn mong ngóng Châu Hiền dọn về thật nhanh.*
*
*
*
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz