ZingTruyen.Xyz

Seulrene Bhtt Huyen Lenh Rat Ban

Bùi Châu Hiền quất roi liên tục, Hoàng Mỹ Anh di chuyển như dời hình đổi ảnh vậy, so với roi của Bùi Châu Hiền thì nhanh hơi nhiều, rối rít tránh thoát. Roi đánh vào trên ngói nhà, phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy. Địa phương nào bị roi quất qua là chỗ đó tràn đầy thương tích, thậm chí mảnh ngói chung quanh cũng xuất hiện vết nứt.

"Đại tiểu thư đừng đánh, đừng đánh nữa!" Khương Sáp Kỳ trên nóc nhà đối diện nôn nóng giậm chân, giọng nói mang theo đau lòng "Nhà đều bị phá hết rồi......" Hư hư, Đại tiểu thư đánh như vậy nóc nhà nhất định bị hỏng, còn không biết phải dùng bao nhiêu tiền để tu sửa lại nữa.

Bùi Châu Hiền thấy Hoàng Mỹ Anh đều dễ dàng tránh thoát roi của mình, lửa giận trong lòng sâu hơn. Nửa quất roi, nửa ngồi chồm hổm xuống quét chân Hoàng Mỹ Anh. Hoàng Mỹ Anh nhẹ nhàng giậm chân một cái nhảy lên, hướng những địa phương khác bay lên.

"Đừng hòng chạy trốn. . ." Bùi Châu Hiền thấy Hoàng Mỹ Anh bay đi chỗ khác, cũng giậm chân một cái, đuổi theo.....

Khương Sáp Kỳ thấy hai người bay từ nơi này sang nơi khác, vội vàng leo thang đi xuống.

"Đại nhân ~ "

"Đại nhân ~~ "

"Đại nhân! Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Những người khác thấy nữ phi tặc đã bay đi, đều rối rít chạy đến, vây quanh Khương Sáp Kỳ hỏi bước kế tiếp nên như thế nào?

"Đại nhân, nữ phi tặc lại bay mất rồi, vậy chúng ta có cần đuổi theo không..." Lý bộ đầu hỏi.

Khương Sáp Kỳ phất phất tay "Mau đem cái thang tới đây, ta lo lắng Đại tiểu thư không phải là đối thủ của nữ phi tặc."

"Dạ. . ."

Hai nha dịch gánh cái thang tới, những nha dịch khác đi theo sau lưng Khương Sáp Kỳ.

Ngẩng đầu nhìn một trắng một đen đang bay lượn trên không trung giữa bầu trời đêm.

Bùi Châu Hiền đương nhiên khinh công không bằng Hoàng Mỹ Anh, thấy khoảng cách càng ngày càng xa, Bùi Châu Hiền vội vàng dùng roi quất tới, Hoàng Mỹ Anh trên không trung xoay người một cái, đối mặt với trường tiên linh hoạt như rắn bò. Mà Hoàng Mỹ Anh giống như chim yến bay lượn vậy, trên không trung né về sau có hơi không vững, đối mặt với trường tiên, bị buộc nhảy xuống đất, ngay sau đó lúc mủi chân chạm đến mặt đất, nhẹ nhàng điểm một cái, lại bay lên trời. Bay đến trên một cái nóc nhà mới ngừng lại.

Bùi Châu Hiền không nghĩ tới Hoàng Mỹ Anh dễ dàng tránh được trường tiên của mình, lật đật thu roi, nhảy xuống đất. Tiếp theo cũng nhảy lên một cái, đáp lên cùng một nóc nhà với Hoàng Mỹ Anh. Một người đứng ở bên trái, một người đứng ở bên phải.

Khương Sáp Kỳ ở phía xa thấy hai người đều ngừng lại, liền vội vàng kêu "Mau, mau, cái thang, cái thang!"

"Nếu ngươi có đuổi theo ta như vậy, đừng trách ta không khách khí!" Ánh mắt Hoàng Mỹ Anh hiện lên hàn ý.

"Hừ, ai muốn ngươi khách khí, có bản lãnh gì liền xuất ra đi." Bùi Châu Hiền bị ngữ khí đó của Hoàng Mỹ Anh làm cho lửa giận tăng gấp ba.

Cho nên khi Khương Sáp Kỳ leo lên nóc nhà liền thấy hai người trên nóc nhà cách đó không xa, một người hàn ý đầy mình, một người lửa giận cao ba trượng.

Nếu như nói Bùi Châu Hiền là ngọn lửa, như vậy Hoàng Mỹ Anh chính là hàn băng. Khi ngọn lửa gặp hàn băng, chính là chỉ có một thành ngữ để hình dung 'Thủy hỏa bất dung'.

Tay phải Hoàng Mỹ Anh kẹp một cái phi đao để trước ngực, dưới ánh trăng tỏa ra một đạo ngân quang.

Tay vung về phía trước, trong nháy mắt phi đao ra khỏi ngón tay, khí thế kia giống như một con hùng ưng với lực bay mạnh mẽ bay về phía trước, không ai có thể cản lại.

Khương Sáp Kỳ thấy phi đao bay về phía Đại tiểu thư, hít sâu một hơi, mở to hai mắt nhìn đạo ngân quang lấp lánh.

Bùi Châu Hiền mặt đầy kinh ngạc nhìn phi đao đang bay trực tiếp tới, theo bản năng người nghiêng một cái, phi đao xẹt qua y phục.

Thấy Bùi Châu Hiền tránh được, Khương Sáp Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Mà Bùi Châu Hiền mặc dù tránh được phi đao, nhưng cũng không khá hơn chút nào, bị tình cảnh vừa rồi làm cho kinh sợ tim đập bịch bịch, tâm tình còn chưa ổn định lại. Chỉ thấy Hoàng Mỹ Anh tay phải lần nữa nâng lên, ngón tay đang kẹp ba đạo ngân quang. Cái này làm cho Bùi Châu Hiền cảm thấy có chút không yên, mới bị cái phi đao kia làm cho sau lưng lạnh cả lên. Mà hiện giờ lại xuất hiện thêm ba cái phi đao, chưa nói là lần trước là may mắn tránh thoát, lần này nếu như ba cái phi đao đó mà phi ra cùng lúc mình nhất định là khó thoát tai kiếp.

Hoàng Mỹ Anh thấy trong mắt Bùi Châu Hiền lộ vẻ sợ hãi, khóe miệng hơi giơ lên có chút châm chọc nói "Một Quận chúa luôn sống trong nhung lụa, được mọi người phủng trong lòng bàn tay, là hòn ngọc quý trên tay Thái sư đương triều như Châu Hiền Đại tiểu thư đây chắc chưa từng thấy qua một trận chiến thật sự đi."

Mặc dù mới trải qua tình cảnh bên bờ sinh tử, nhưng Bùi Châu Hiền không muốn để cho một cái nữ phi tặc coi thường, lên tiếng phản bác "Ai, người nào nói, bổn tiểu thư thường xuyên cùng thị vệ trong cung đao thật thương thật đánh nhau đấy, không có ai là đối thủ của bổn tiểu thư."

"Đó là bởi vì thân phận của ngươi nên bọn họ mới nhường ngươi, ngươi thật sự cho rằng mình thắng được tất cả mọi người sao?" Hoàng Muc Anh khẽ cười nói, không nghĩ tới Châu Hiền Đại tiểu thư lại dễ gạt như vậy.

"Ngươi, ngươi nói bậy. . ."

"Ta nói bậy, vậy có muốn ta dùng phi đao này nghiệm chứng không?" Hoàng Mỹ Anh giơ giơ phi đao trong tay lên, dĩ nhiên, nàng sẽ không phóng nó ra, chẳng qua chỉ là muốn dọa Quận chúa tiểu thư luôn sống trong nhung lụa này mà thôi.

"Ngươi. . Ngươi. . Chớ làm loạn a. . . ." giọng nói Bùi Châu Hiền có chút run rẩy.

Khương Sáp Kỳ nghe vậy biết Bùi Châu Hiền sợ, nàng nhất định sẽ không tránh khỏi. Nhìn Hoàng Mỹ Anh nâng tay lên, cố ý làm dáng vẻ chuẩn bị...

Lòng Khương Sáp Kỳ quýnh lên, hô to "Không được ------ "

Người vừa mới nhúc nhích thì chân bị trượt, thân thể mất thăng bằng nghiêng về phía trước.

Khương Sáp Kỳ cứ như vậy từ trên nóc nhà té xuống "A, a a a -------- "

"Sáp Kỳ ------" Bùi Châu Hiền thấy Khương Sáp Kỳ té từ trên nóc nhà xuống, lật đật bay tới.

"Đại nhân ~~~~"Nha dịch phía dưới thấy Huyện lệnh đại nhân nhà bọn họ té xuống, cũng hoảng sợ chạy tới, muốn đỡ lấy Khương Sáp Kỳ.

Ngay lúc Khương Sáp Kỳ cách mặt đất một thước thì có một đôi tay bắt lấy người nàng. Hai người ôm nhau trên không trung xoay mấy vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống. Một cảnh mỹ cứu 'Anh hùng' nảy sinh trên người Khương Sáp Kỳ.

Khương Sáp Kỳ nhắm chặt hai mắt, lúc rơi xuống đất, mở ra, đập vào mắt là một màu đen? Tiếp theo mới thấy rõ là miếng vải đen? Sau đó đối mặt với một đôi mắt đầy tiếu ý.

Ai bảo khinh công Hoàng Mỹ Anh so với Bùi Châu Hiền cao hơn, cho nên tốc độ dĩ nhiên nhanh hơn Bùi Châu Hiền. Cứ như vậy nhanh một bước tiếp lấy Khương Sáp Kỳ.

Sau đó Bùi Châu Hiền bay xuống đất, mặt tức giận nhìn hai còn ôm nhau.

"Ách, ngươi cứu ta a, cám ơn ~" Khương Sáp Kỳ nói lời cảm tạ.

Khóe mắt Hoàng Mỹ Anh toàn là tiếu ý "Không cần, coi như là thù lao cứu ngươi, bảo vật ta liền không khách khí nhận lấy vậy."

Sau đó buông Khương Sáp Kỳ ra, nhảy lên một cái.

Khương Sáp Kỳ nháy mắt hoàn hồn, vội vàng hô lớn "Mau trở về, mau trở về, nàng muốn trộm bảo vật! ! !"

Khương Sáp Kỳ liều mạng chạy về, dĩ nhiên sức của đôi chân thì làm sao sánh bằng khinh công được.

Rất nhanh Hoàng Mỹ Anh liền tới nơi, không có phòng thủ chút nào, cũng không có bất kỳ cơ quan hay cạm bẫy nào trong sân. Dễ dàng vào phòng, nhìn tấm vải đỏ trùm lên bảo vật, Khương Sáp Kỳ, lần này, ta thắng! Chuẩn bị tuân thủ cam kết đi.

Hoàng Mỹ Anh kéo tấm vải đỏ lên, sau khi thấy bảo vật thì nụ cười nơi khóe miệng đột nhiên cứng ngắc. Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, 'Bảo vật' trước mắt lại là một cái bô. Còn có một mùi hương nước tiểu gay mũi đập vào mặt. Nàng đường đường là nữ phi tặc Hoàng Mỹ Anh chỉ trộm trân quý bảo vật, lại bị người này tính kế.

Nếu trộm cái bô này đi, sau này nàng sẽ là trò cười trên giang hồ, như vậy nàng làm sao chịu nổi, hơn nữa lòng tự ái của nàng cũng không cho phép. Nhưng là nếu không trộm, vậy thì chẳng khác nào vô điều kiện thừa nhận mình thua.

Xem ra, mình quá xem thường hắn rồi. Trong lòng có một tia hối hận, nhưng nhiều hơn là vui sướng, vui chính là ý nghĩ ban đầu của mình là chính xác, quả nhiên Khương Sáp Kỳ là một người vừa đặc biệt lại vừa thông minh, nghĩ được chiêu này để đối phó với mình, như vậy mọi chuyện sau này không phải càng thú vị sao.

Nếu là ngày thường, Hoàng Mỹ Anh nhất định sẽ không thèm để ý đến thứ này, chỉ là nghĩ đến việc mình cược với Khương Sáp Kỳ nên có chút do dự.

Nữ phi tặc Hoàng Mỹ Anh vô địch thiên hạ của chúng ta sau khi trải qua một trận giãy giụa trong lòng xong thì cắn răng, đem tấm vải đỏ chùm lên cái bô rồi cầm đi.....

Lúc này Khương Sáp Kỳ thở hổn hển chạy vào trong sân, đúng lúc gặp phải Hoàng Mỹ Anh đang cầm bảo vật đi ra ngoài, nhìn Hoàng Mỹ Anh đang cầm 'Bảo vật' nàng chuẩn bị trong tay, sắc mặt mang theo mấy phần nghi ngờ, nàng, không phải tự cho là người thanh cao sao, như vậy. . . . chẳng lẽ mình đoán sai rồi?

Hoàng Mỹ Anh đi tới trước mặt Khương Sáp Kỳ nghiêng người về phía trước, trong ánh mắt lóe lên mùi vị giảo hoạt, nhẹ nhàng thổi khí vào bên tai Khương Sáp Kỳ "Ngươi thua, chuyện mà ta muốn ngươi đáp ứng là --- cùng ta đính hôn ~~~ "

OMG -----

Trong nháy mắt Khương Sáp Kỳ toàn thân bất động, đầu óc trống rỗng, giống như pho tượng vậy.

Nhìn dáng vẻ Khương Sáp Kỳ, Hoàng Mỹ Anh giống như đứa trẻ thỏa mãn với trò đùa dai của mình, cái này là cái giá của việc ngươi dám lấy cái bô này đùa bỡn ta.

Sau đó như chim yến bay đi, biến mất trong bầu trời đêm.

Kế đó một đám người lần lượt chạy tới. . . .

"Đại, đại nhân ~ "

Bùi Châu Hiền thấy nữ phi tặc bay đi, ảo não dậm chân, lần sau sẽ không để cho ngươi dễ dàng chạy trốn như vậy đâu.

"Sáp Kỳ, Sáp Kỳ -----" Bùi Châu Hiền kêu Khương Sáp Kỳ hai tiếng "Uy, uy!"

"A. . ." Khương Sáp Kỳ hoàn hồn.

Đang suy nghĩ gì đấy, mới vừa rồi kia nữ phi tặc kia nói với ngươi cái gì?"

"Cái gì?"

"Đừng có giả bộ với bổn tiểu thư, ta thấy hết rồi, nàng rốt cuộc nói với ngươi cái gì?"

Nói cái gì?

"Ngươi thua, chuyện ta muốn ngươi đáp ứng là --- cùng ta đính hôn ~~~ "

Đinh đông ~

Khương Sáp Kỳ làm bộ mặt vui vẻ so với khóc còn khó hơn nói "Trời muốn sập tới nơi rồi ~ "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz