Seulrene Before Sunrise Red Velvet
Đổ vỡ, mọi thứ Từng mảnh kí ức từ 8 năm trước làm con người cạn kiệt.Cô bé trước mắt mới chỉ học cấp ba, đuôi mắt thon dài rũ xuống có chút u sầu. Vậy nhưng nàng thơ đứng cạnh cô bé lại có một nụ cười thật tươi.Son Wendy chụp hình nàng ấy rất nhanh, sợ hãi thời gian của chính mình sẽ hết. Nàng ta ngẩng đầu và mỉm cười. Tai phải vểnh lên, đuôi mắt cũng mang theo u buồn và nhướn mày cười rạng rỡ.Rồi nàng quay sang khoác tay cô bé và dành tặng cho đối phương duy nhất nụ cười này. Tâm trí Son Wendy bồng bềnh như đám mây trôi rồi nặng nề ào ạt đổ xuống một trận mưa rào. Cậu cất lại ảnh nàng qua đôi môi nứt nẻ, cậu hôn lên gương mặt nàng trên tấm phim trắng. Giữa nơi hoang tàn mênh mông, Son Wendy chỉ biết gửi gắm khổ tâm vào cuốn nhật kí, viết lên những lời ca yêu đơn phương dành riêng cho nàng. Rồi đến một ngày, bỗng nhiên cậu xuất hiện trong cuộc đời nàng và cậu coi đó là một đặc ân.Vào những ngày cuối cùng của tháng 11 năm 16 tuổi, Son Wendy được giáo viên chuyển chỗ xuống cuối lớp. Bạn cùng bàn tên Kang Seulgi. Cậu ta có đôi mắt dài và đôi môi mỏng, cùng với gương mặt vô cùng khả ái. Hầu hết thời gian ngồi trong lớp Kang Seulgi chỉ nằm dài ra bàn và hướng mắt ra ngoài cửa sổ, để mái tóc thẳng đen che phủ gương mặt cậu, sự tồn tại của cậu dường như trở thành hư vô trong tâm thức mọi người. Chẳng ai đoái hoài đến cậu và cậu ta thoải mái với chuyện đó. Cha của Son Wendy là bác sĩ tâm thần nên cậu cũng có chút hiểu biết về biểu hiện của bệnh nhân, và cậu chắc chắn rằng, Kang Seulgi đang mắc chứng trầm cảm. Wendy từng có thói quen ra ngồi một góc ở quán cà phê học bài. Ở đó cậu gặp Kang Seulgi đang mải mê tô vẽ bên những tờ giấy sờn cũ và hộp bút chì, những cốc cà phê nguội lạnh dải lai láng trên chiếc bàn của riêng cậu.Wendy từng lên tầng thượng của trường học trong một buổi chiều có gió xao xác, cầm theo chiếc máy ảnh cơ và bắt gặp Kang Seulgi. Cậu đứng trên lan can và dang rộng cánh tay, dáng người mỏng manh lụi tàn đứng ở trên cao để cho vạt áo sơ mi bị gió thổi bay, tóc cậu mềm mại nhẹ bẫng như những sợi tơ. Trong giây phút thê lương như thế mà Kang Seulgi vẫn hiện lên đầy đẹp đẽ,vẻ đẹp của một đóa hồng mềm oặt rơi xuống đất.Và tưởng chừng cậu sắp rơi.Bỗng nhiên Kang Seulgi xoay người lại và bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Son Wendy. Son Wendy không dám động đậy, cũng không dám lên tiếng, bởi vì cậu sợ chỉ cần một tiếng động nhẹ thì người kia sẽ lập tức sẩy chân. Cho nên cậu chỉ đứng trân một chỗ và từ từ lên tiếng "Đừng..."Sự kết nối mỏng manh nhưng cũng đủ níu giữ, Kang Seulgi nhẹ nhàng mở môi "...Cứu tôi"Kang Seulgi suýt đã kết liễu chính mình nhưng cuối cùng lại ngất xỉu trong tay cậu giữa buổi chiều gió lộng. Tình bạn của họ từ đây đã bắt đầu.Còn nàng Bae Joohyun. Nàng thường đến lớp Kang Seulgi vào những giờ ra chơi và chuyện trò với cậu. Nhưng cậu dường như bình thản trước những lời nàng nói, có lẽ vì tâm trí cậu giờ đây chỉ nghĩ đến những thứ u ám như chết chóc và những vấn đề tiêu cực của bản thân - có lẽ cậu cảm thấy mình là một gánh nặng và muốn mọi người tránh xa nếu không muốn trút rắc rối vào người. Nhưng nàng ta vẫn kiên nhẫn đến lớp cậu hằng ngày vào những giờ ra chơi và chuyện trò với cậu. Chắc nàng cho rằng cách này sẽ làm Kang Seulgi cảm thấy khá hơn, cho dù những cuộc đối thoại ấy đều giống như nàng đang độc thoại, nhưng ít nhất Kang Seulgi không còn ý nghĩ tự sát nữa.Son Wendy ngẩn người ngẫm nghĩ về khoảng thời gian xưa cũ.Quá khứ ấy tròn trịa tới nỗi mỗi khi nhớ lại đều hiện lên từng cảnh âm sống động. Kang Seulgi những năm tháng cấp 3 là một kỉ niệm rất đặc biệt mà cậu muốn cất giữ. Một kỉ niệm buồn, và nó rất đẹp. Một kỉ niệm quá rõ ràng mà mỗi khi nhắc về lại chạm đến nỗi đau ngày nọ. Cái ngày Son Wendy biết rõ Kang Seulgi yêu Bae Joohyun, và bản thân cậu cũng thực sự có cảm tình với Bae Joohyun, thứ tình cảm lạ lùng, nhẹ nhàng và không báo trước.Kang Seulgi lúc nào cũng nói "Nếu không có cậu ở tầng thượng lúc ấy, có lẽ tớ đã trở thành một con ma nát bấy" Son Wendy chỉ mỉm cười, tớ mới là kẻ hủy hoại cậu, Seulgi à...Vài tuần gần đây, tâm trí Son Wendy thi thoảng hiện về hình ảnh cô gái cầm ô dưới cơn mưa tầm tã, mái tóc cô đen dài ướt sũng, thuỗn ra một gương mặt không biết cười vẫy tay với Bae Joohyun. Vào cái đêm Kang Seulgi đưa Bae Joohyun trở về bên cậu, cậu đã rất sợ hãi. Khi biết Bae Joohyun đang ở cùng Kang Seulgi cậu đã cực kì hốt hoảng và sốt ruột muốn phát điên, đến nỗi chỉ biết lao tới ôm lấy nàng khi đối phương xuất hiện. Tưởng chừng nhân duyên của ba người vẫn còn ở trong tầm tay, nhưng qua tấm kính phản chiếu trong tòa nhà, gương mặt ướt đẫm đau buồn của Kang Seulgi chân thành tới nỗi bóp nghẹn trái tim cậu.Và người ở trong vòng tay cậu lại chẳng bao giờ thực sự thuộc về cậu. Lúc đó cậu biết mọi cố gắng kiểm soát của cậu thực sự vỡ tan rồi. "Joohyun..."Son Wendy tì tay lên giường để hôn Bae Joohyun. Bae Joohyun hôn lại cậu một cách vô thức, nhưng rồi đột nhiên cứng người rồi lảng đi. Son Wendy do dự, khẽ cười và áp tay lên má Joohyun, những ngón tay nấn ná trên làn da của Joohyun.Cậu cảm thấy quay cuồng, mắt không mở nổi vì hơi men và mùi hương của người con gái xinh đẹp có mái tóc đen nhánh bên cạnh mình đêm nay. Cậu dang tay ôm lấy nàng, mỏng manh, nhẹ tênh. Nhưng ngay tức khắc Bae Joohyun đã gạt tay cậu ra, nói rằng cậu đã say và mình cần được nghỉ ngơi. Cậu không ngu ngốc đến mức không nhận ra sự cự tuyệt của nàng. Son Wendy bỗng dưng tức giận, bỗng nhiên phát rồ ngay khi lời nàng vừa dứt, cuống cuồng và bối rối lôi Bae Joohyun ngồi dậy đối diện với cậu, nắm chặt lấy vai Bae Joohyun và trợn trừng cặp mắt nhìn người mình yêu. Cậu hoảng sợ và van lơn, đôi tay siết chặt lấy nàng run lẩy bẩy như một người sắp chết vì bệnh tật. Cậu nói trong hơi thở nặng nề và ngắt quãng. "Chị là người yêu em, chị không được phép từ chối em...chị là của em, chị hiểu chưa!..." Son Wendy nói trong tiếng nức nở, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, khuôn mặt cậu vặn vẹo và méo mó đến mức đáng thương. Cậu sợ mất nàng đến nỗi không còn ngồi vững nữa, cả người lung lay vội vàng quẹt đi nước mắt bằng cổ tay.Bae Joohyun trở nên hoảng sợ trước những cái bấu víu của bàn tay Wendy trên vai nàng, chúng thô bạo và khiến nàng đau đớn. Nàng mặc cho cậu nói, mặc cho cậu nức nở, mặc cho cậu muốn dày xéo nàng ra làm sao.Cậu yêu nàng nhiều thế, cậu yêu nàng nhiều thế cơ mà. Nhưng rồi một ý nghĩ chợt lóe qua đầu cậu. Chưa đủ. Vẫn chưa đủ! Tình yêu của cậu vẫn chưa biến nàng trở thành của cậu.
Bae Joohyun cảm nhận được bàn tay Son Wendy vuốt ve khắp cơ thể trần trụi của mình, lòng bàn tay cậu rơm rớm mồ hôi nhưng lạnh ngắt. Son Wendy ôm chặt lấy Joohyun và áp sát hai cơ thể lõa lồi ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay cậu nắm lấy nàng, giày xéo nàng trên những đường cong nhỏ hẹp, của cặp đùi ngọt ngào và cánh mông trắng muốt. Ngón tay cậu thúc mạnh giữa hai chân nàng làm cơ thể nàng đong đưa theo những nốt nhạc. Son Wendy đê mê vì Bae Joohyun, điên cuồng vì Bae Joohyun và tội lỗi vì Bae Joohyun. Và rồi cậu sẽ bị đày đọa xuống đáy của những tầng điện ngục. Cả lý trí cậu nhuốm màu u tối và xuyên vào nàng mạnh mẽ hơn, để mặc nàng thoi thóp và hổn hển như sắp chết vì kiệt sức. Cậu loạn lạc hôn đến bên trong đùi nàng, đem cơ thể nàng đay nghiến trong cơn giận dữ, hơi thở cậu phả dục vọng giữa hai chân nàng, nhưng nàng đã chết trong lòng rồi còn đâu.Nàng nhìn lên ánh sáng trắng trên trần nhà với suy nghĩ trỗng không. Bae Joohyun hé đôi môi đỏ mọng để một nụ cười rực rỡ trên đó. Tất cả những gì nàng cảm nhận trước khi thiếp đi dưới ánh sáng mờ nhạt chính là lạnh. Bae Joohyun cười trong nước mắt, thả cho hồn mình vỡ vụn theo những nỗi sầu đau, nhưng nàng nào thấy đau nữa. Nàng bật cười cho tình yêu đáng thương mà nàng luôn khao khát. Nàng nhớ Kang Seulgi quá, nơi nàng nằm đây thật sự lạnh lẽo, nàng sắp chết rồi. Có giọt sầu đau chênh vênh bên cạnh một nụ cười quá xinh đẹp, rơi rụng nơi khóe mắt và vỡ vụn như hạt bụi tan trong không khí. Rồi Bae Joohyun tự hỏi, liệu khi vỡ nát thành hạt bụi thì có thể đến bên cạnh Seulgi của nàng nhanh chứ? "Chị có yêu em không Joohyun?...Chị có yêu em không Joohyun?..." Son Wendy nỉ non, kiên nhẫn và kiên nhẫn chờ đợi. Cậu biết tất cả, biết những dấu vết trên người Bae Joohyun trong những ngày cậu ở Jeju từ đâu mà ra, biết Bae Joohyun luôn thương nhớ Kang Seulgi mặc cho nàng đang là của cậu, cậu hiểu rõ lý do nàng muốn trở về Hàn Quốc, cậu biết hết. Nhưng cậu vẫn chấp nhận và xem nàng như một món quà dành tặng cho sự ngu ngốc và mù quáng của cậu. Chỉ cần nàng nói yêu cậu, cậu đều sẽ tha thứ. Cậu yêu nàng quá, yêu nàng chết mất..."...Seulgi"Âm thanh của sớm mai thức giấc sau đêm dài tăm tối. Trong trẻo đến đáng sợ.Son Wendy lặng im, ngước mắt nhìn Bae Joohyun. Bên ngoài mặt trời đã lên rồi, ánh sáng từ cửa sổ phủ lên người Joohyun một tầng hào quang trong suốt. Cậu nhìn Bae Joohyun co lại trong vòng tay kiềm kẹp của mình, ngất đi như thiên thần gãy cánh bị nhốt sau lồng sắt và đang vô vọng vùng vẫy kiếm tìm tự do. Cậu nghĩ việc Joohyun nói dối cậu mỗi ngày đều khiến nàng ấy mệt mỏi đến sắp chết, nên cậu buông tay.
Bae Joohyun cảm nhận được bàn tay Son Wendy vuốt ve khắp cơ thể trần trụi của mình, lòng bàn tay cậu rơm rớm mồ hôi nhưng lạnh ngắt. Son Wendy ôm chặt lấy Joohyun và áp sát hai cơ thể lõa lồi ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay cậu nắm lấy nàng, giày xéo nàng trên những đường cong nhỏ hẹp, của cặp đùi ngọt ngào và cánh mông trắng muốt. Ngón tay cậu thúc mạnh giữa hai chân nàng làm cơ thể nàng đong đưa theo những nốt nhạc. Son Wendy đê mê vì Bae Joohyun, điên cuồng vì Bae Joohyun và tội lỗi vì Bae Joohyun. Và rồi cậu sẽ bị đày đọa xuống đáy của những tầng điện ngục. Cả lý trí cậu nhuốm màu u tối và xuyên vào nàng mạnh mẽ hơn, để mặc nàng thoi thóp và hổn hển như sắp chết vì kiệt sức. Cậu loạn lạc hôn đến bên trong đùi nàng, đem cơ thể nàng đay nghiến trong cơn giận dữ, hơi thở cậu phả dục vọng giữa hai chân nàng, nhưng nàng đã chết trong lòng rồi còn đâu.Nàng nhìn lên ánh sáng trắng trên trần nhà với suy nghĩ trỗng không. Bae Joohyun hé đôi môi đỏ mọng để một nụ cười rực rỡ trên đó. Tất cả những gì nàng cảm nhận trước khi thiếp đi dưới ánh sáng mờ nhạt chính là lạnh. Bae Joohyun cười trong nước mắt, thả cho hồn mình vỡ vụn theo những nỗi sầu đau, nhưng nàng nào thấy đau nữa. Nàng bật cười cho tình yêu đáng thương mà nàng luôn khao khát. Nàng nhớ Kang Seulgi quá, nơi nàng nằm đây thật sự lạnh lẽo, nàng sắp chết rồi. Có giọt sầu đau chênh vênh bên cạnh một nụ cười quá xinh đẹp, rơi rụng nơi khóe mắt và vỡ vụn như hạt bụi tan trong không khí. Rồi Bae Joohyun tự hỏi, liệu khi vỡ nát thành hạt bụi thì có thể đến bên cạnh Seulgi của nàng nhanh chứ? "Chị có yêu em không Joohyun?...Chị có yêu em không Joohyun?..." Son Wendy nỉ non, kiên nhẫn và kiên nhẫn chờ đợi. Cậu biết tất cả, biết những dấu vết trên người Bae Joohyun trong những ngày cậu ở Jeju từ đâu mà ra, biết Bae Joohyun luôn thương nhớ Kang Seulgi mặc cho nàng đang là của cậu, cậu hiểu rõ lý do nàng muốn trở về Hàn Quốc, cậu biết hết. Nhưng cậu vẫn chấp nhận và xem nàng như một món quà dành tặng cho sự ngu ngốc và mù quáng của cậu. Chỉ cần nàng nói yêu cậu, cậu đều sẽ tha thứ. Cậu yêu nàng quá, yêu nàng chết mất..."...Seulgi"Âm thanh của sớm mai thức giấc sau đêm dài tăm tối. Trong trẻo đến đáng sợ.Son Wendy lặng im, ngước mắt nhìn Bae Joohyun. Bên ngoài mặt trời đã lên rồi, ánh sáng từ cửa sổ phủ lên người Joohyun một tầng hào quang trong suốt. Cậu nhìn Bae Joohyun co lại trong vòng tay kiềm kẹp của mình, ngất đi như thiên thần gãy cánh bị nhốt sau lồng sắt và đang vô vọng vùng vẫy kiếm tìm tự do. Cậu nghĩ việc Joohyun nói dối cậu mỗi ngày đều khiến nàng ấy mệt mỏi đến sắp chết, nên cậu buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz