Series Wenrene Patient Love
Có lẽ như sự trở về quá khứ này mục đích chính là để trừng phạt Irene, để Irene cảm nhận được nỗi đau tận cùng mà Wendy đã phải trải qua. Không gian và thời gian lại lần nữa thay đổi, lần này Irene xuất hiện ở tại nhà mình, chứng kiến lại xung đột đầu tiên giữa chị và Wendy.- Son Seungwan, em đã đi đâu và làm gì cả đêm qua vậy? Em có việc gì gấp đến nỗi không thể nói với chị một lời nào mà đã biến mất. Điện thoại cũng không liên lạc được.
Irene của quá khứ tức giận nói.- Joohyun, em xin lỗi.
Wendy nhẹ giọng.- Nói đi, em đã đi đâu, làm gì cả đêm qua. - Em đã ngủ lại căn hộ của mình đêm qua. Joohyun àh, em còn phải đến bệnh viện, chúng ta nói chuyện này sau được không.
Wendy trả lời."Đứa trẻ ngốc nghếch này, em có thể nói dối là em ở bệnh viện, em có ca phẫu thuật mà. Sao lại cứ phải nói thật như vậy chứ. Seungwan àh, chỉ cần là em nói, có thế nào chị cũng tin mà. Em nếu như lúc đó nói dối chị, có phải chúng ta đã không tranh cãi, đã không xảy ra xung đột đầu tiên rồi không. Đồ ngốc." Irene của hiện tại thầm nghĩ.- Em bỏ đi khỏi bữa tiệc mà không nói với chị câu nào, em nói dối ba mẹ chị là bệnh viện có việc gấp, rồi em mất tích cả đêm, em không thèm trả lời điện thoại của chị. Giờ em lại xem như không có gì xảy ra. Seungwan, từ khi nào em lại có thể vô trách nhiệm như vậy? Em nói mình ở lại căn hộ cũ cả đêm, vì sao? Tại sao em không về nhà? Em đã làm gì cả đêm qua?
Irene của quá khứ tức giận, nâng cao tông giọng hỏi.- Em chỉ là muốn được ở một mình thôi. Em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi, Joohyun àh.
Wendy gượng cười, một nụ cười mà Irene cực kỳ ghét, đáp.- Đừng cười kiểu như vậy với chị. Seungwan, chị càng ngày càng không thể hiểu nổi em. Em suốt ngày cứ cắm đầu vào công việc, ngày nghỉ thì em giam mình trong phòng sách với mớ giấy tờ khó hiểu kia. Bây giờ thì em lại đột nhiên biến mất cả đêm mà không thể liên lạc được. Em có biết chị đã lo lắng đến thế nào không? Em có còn nhớ rằng chị là vợ của em không vậy?
Irene tức muốn điên lên khi nhìn thấy nụ cười đó của Wendy, lớn tiếng trách mắng.- Em vẫn luôn bận rộn như vậy trước giờ mà Joohyun. Em thật sự xin lỗi vì đã mất tích cả đêm qua. Em thật sự biết sai vì đã khiến cho chị lo lắng. Em chỉ là muốn được ở một mình thôi. Em hứa là sẽ không như vậy nữa.
Wendy nắm lấy tay Irene, nhẹ giọng nài nỉ.- Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Em đột ngột bỏ về giữa chừng, cả đêm không về nhà, đến cả điện thoại của chị em cũng không nghe. Chắc chắn phải có gì đó xảy ra.
Irene quá hiểu đứa trẻ này của chị, tỏ ý nghi ngờ.- Không có gì thật đấy. Em chỉ là muốn được ở một mình.- Em bây giờ lại còn không muốn nói chuyện với chị? Chị càng ngày càng không thể hiểu em.- Joohyun àh, chị là đang quá lo lắng rồi suy nghĩ lung tung thôi. Em trễ giờ làm mất rồi. Chúng ta nói chuyện này sau nhé.Vừa nói dứt câu thì Wendy lướt ngang qua mặt Irene, định rời đi, thì Irene nói:- Nếu bây giờ em không nói, thì hãy giữ kín chuyện đó mãi mãi đi. Chị cũng không muốn biết nữa. Chị cũng không muốn tìm hiểu, càng không muốn quan tâm đến nữa. Từ bây giờ Seungwan cứ làm những gì Seungwan muốn, không cần phải để ý đến chị.Irene sau đó lập tức rời khỏi nhà trong sự tức giận mà không hề biết rằng những lời chị vừa nói ra trong bực tức như một nhát dao cắm thẳng vào tim Wendy.- Nếu em có thể làm bất cứ gì mình muốn thì thật tốt.
Wendy khẽ thì thầm trong đau khổ.Không gian và thời gian lại lần nữa thay đổi, đưa Irene vào một cuộc cãi vã khác của cả hai.- Son Seungwan, em thật quá đáng, em có biết bản thân vừa làm chuyện ngu ngốc gì không. Đấy là chủ tịch Park thị, ông ta là bạn thân của ba, em làm như vậy là đang khiến ông ta mất mặt, là khiến ba khó xử đấy.- Joohyun, em là bác sĩ, không phải một kẻ phẫu thuật mướn. Em sẽ giúp nếu bạn ông ấy đồng ý vào bệnh viện khám và chữa trị. Em không thể khám và chữa trị cho ông ta tại nhà được. - Ông ta là chủ tịch của một tập đoàn lớn, báo chí sẽ làm lớn chuyện nếu phát hiện ông ấy nhập viện. Em cần phải hiểu có những việc không phải đơn giản như chúng ta nghĩ.- Vậy thì ông ta có thể bỏ tiền ra và kiếm một bác sĩ khác giỏi hơn em để làm chuyện đó. Em còn rất nhiều việc ở bệnh viện, còn rất nhiều bệnh nhân đang cần em. Em không thể nhận lời trở thành bác sĩ riêng của một nhà tỷ phú nào đó được.- Son Seungwan, em thật quá đáng rồi. Đó chỉ là một yêu cầu rất đơn giản thôi, em có thể nghỉ phép một vài ngày ở bệnh viện để chữa cho ông ấy. Em phải hiểu tính mạng của ông ấy rất có ảnh hưởng đến giới chính trị Hàn Quốc, em cần phải biết phân nặng nhẹ chứ.- Joohyun, chị có biết bây giờ... kiểu nói chuyện của chị... thật giống với bọn họ không. Em... em đã từng để mất một mạng sống vì quyết định sai lầm như vậy rồi, nhiêu đó đã đủ để em phải ân hận cả đời. Em sẽ không để sai phạm đó lặp lại một lần nào nữa.
Wendy giọng đầy thất vọng nói.Wendy sau đó lập tức rời đi, bỏ lại một Irene đang tức muốn điên lên.Irene của hiện tại nước mắt bắt đầu lại rơi ra khi nhìn thấy sự thất vọng, nỗi đau bị khơi lại của Wendy. Chị muốn hét lên và đánh cho Irene của quá khứ tỉnh ra. Chị đau đớn khi nhận ra bản thân mình của quá khứ đã nói ra những thứ thật đáng kinh tởm, những lời nói như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim Wendy của chị.Chớp mắt một cái thì Irene lại xuất hiện trong một không gian khác. Lần này thì Irene xuất hiện trên xe của Wendy, nhìn thấy Wendy đang hướng ánh mắt về phía cổng công ty của Irene chờ đợi. Irene của hiện tại còn nhìn thấy một bó hoa thật to ở phía băng ghế sau. Chị mỉm cười thật tươi , nhưng không được lâu nụ cười liền tắt khi chị cố lục lọi lại ký ức của mình, và kết quả là chị không thể nhớ ra được Wendy đã từng đến công ty và tặng hoa cho chị như thế này.Ánh mắt chị ngay lập tức đảo về hướng Wendy đang nhìn, khi chị nhận ra biểu cảm thay đổi của Wendy. Lại lần nữa chị bàng hoàng kinh ngạc khi nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ đang vui vẻ khoác tay Han Suk rời khỏi công ty, rồi lên xe của anh ta. Chị nhớ rất rõ rằng đây là thời điểm mà chị mời anh ta ăn trưa vì đã giúp chị trong một dự án mới. Chỉ là chị của quá khứ đã không hề biết Wendy có hiểu lầm về mối quan hệ giữa chị và anh ta, lại càng không ngờ rằng Wendy đã hết lần này đến lần khác chứng kiến chị thân mật với anh ta.Thời gian lại nhanh chóng thay đổi, đưa Irene đến với một không gian khác. Irene đang ở trong nhà của mình, nhìn thấy một Han Suk đang cười nói vui vẻ với Irene của quá khứ. Cửa nhà đột nhiên mở ra, Wendy bước vào trong, có chút ngạc nhiên khi thấy Han Suk, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Wendy gắng gượng cười, đi tới cúi nhẹ đầu chào Han Suk một cách lịch sự. Sau đó cả 3 cùng ngồi xuống ghế và trò chuyện. Đột nhiên Irene có điện thoại, chị đứng lên đi ra ngoài sân trả lời máy. Còn lại Han Suk và Wendy ở lại, anh ta đột nhiên mỉm cười đầy gian xảo với Wendy, nói:- Joohyun đúng là có khiếu thẫm mỹ cao thật khi chọn kết hôn cùng cô. Cũng là có chút nhan sắc, lại nghe nói cũng rất thông minh.Wendy giữ im lặng, không có bất kỳ phản ứng gì với lời nói khó nghe của anh ta.- Nhưng chắc cũng chẳng lâu nữa đâu. Joohyun sẽ sớm chán cô mà về lại bên tôi thôi. Chắc cô cũng biết ngày còn đi học Joohyun đã mê tôi như điếu đổ. Bây giờ chỉ cần tôi có một vài động thái nhẹ, Joohyun sẽ nhanh chóng sà vào lòng tôi mà thôi.
Han Suk nở một nụ cười đê tiện, nói.Wendy lúc này đã không thể kìm chế hơn được nữa, hai tay nắm chặt đến mức móng tay cắm sâu vào thịt đến rỉ máu. Hai mắt cũng đã đục ngầu dần, biểu cảm trên mặt như thể sắp giết người đến nơi.May mắn là Irene vừa lúc quay trở vào trong nhà, ngồi xuống bên cạnh Wendy, mỉm cười, khoác tay Wendy và nói:- Là Yerim, con bé muốn hẹn chúng ta đi ăn tối. Chị đã đồng ý rồi, Seungwan chắc không bận chứ?- Uhm. Em không bận gì cả.
Wendy nén cơn tức giận của mình xuống, mỉm cười trả lời Irene.- Vậy tốt rồi. Àh, tiền bối, không phải vừa nãy anh bảo có hẹn với bạn sao?- Được rồi, anh về đây. Không cần phải đuổi khéo như vậy.- Tiền bối biết em không có ý đó mà.- Anh đùa đấy. Thôi anh về đây. Chào nhé.Han Suk đi ngang qua mặt Wendy, nở một nụ cười đầy đáng ghét. Irene của quá khứ đi theo, tiễn Han Suk ra tận xe. Đột nhiên điện thoại Irene reo lên, Wendy cầm lấy định là đưa cho chị, nhưng lại nhìn thấy thứ bản thân không muốn thấy. Irene vì đứng quay lưng với Wendy nên không hề hay biết gì, Han Suk thì thấy rõ Wendy đang đi về phía họ, nên giở thủ đoạn, ôm chầm lấy Irene, nói:- Anh về đây. Irene có chút khó chịu, nhưng vì nghĩ tình anh em thân quen nên không làm gì quá lên, chỉ nhẹ đẩy Han Suk ra, nhỏ giọng cảnh cáo:- Tiền bối, xin đừng đùa giỡn quá trớn như vậy.Lời Irene vừa dứt thì từ phía sau, Wendy lao tới đấm thẳng vào mặt Han Suk, gằng lên từng chữ:- Cút khỏi đây trước khi tôi đấm vỡ mặt anh, đồ khốn.Han Suk giả vờ như mình là kẻ vô tội, nói vài câu rồi lên xe rời đi. Irene tức giận kéo tay Wendy lôi vào nhà. Cánh cửa phía sau vừa đóng lại thì Irene hét vào mặt Wendy:- Son Seungwan, em đang làm cái quái gì vậy? Em cư xử như một kẻ thô lỗ như vậy là vì cái gì chứ.- Em thấy mình vẫn còn quá nhẹ tay với tên khốn đó.
Wendy lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh.Lần đầu tiên Wendy dùng giọng điệu này nói chuyện với Irene. Điều này càng khiến Irene tức giận hơn, chị quát vào mặt Wendy:- Em điên rồi sao Seungwan, em hành xử như một kẻ du côn, rồi bây giờ vẫn còn chưa nhận ra lỗi của mình sao. Em từ bao giờ thay đổi thành một kẻ tồi tệ như vậy?- Phải rồi. Chị nói đúng trọng điểm rồi đấy, Bae Joohyun. Em đúng là như vậy, chỉ là một kẻ thấp kém thôi. Nhưng dù sao em cũng là một con người, em cũng có cảm xúc của mình. Em chỉ tiếc là mình đã quá nhẹ tay với tên khốn đó.- Son Seungwan.
Irene hét to vào mặt Wendy.- Sao hả? Bae Joohyun, chị đang đau lòng sao? Chị đau lòng vì em đánh anh ta sao? Nếu muốn chị có thể đi tìm anh ta, ở bên cạnh và an ủi hắn...BỐPMột cú tát đáp thẳng xuống mặt Wendy. Irene của quá khứ mở to mắt, tỏ ra vô cùng hoảng loạn, chị ấp úng:- Seung... Seungwan... chị... xin lỗi... chị... chị...- Chị vì tên khốn đó mà đánh em sao? Bae Joohyun, chị là vì tên khốn đó đánh em sao?
Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm ở bên nhau, Wendy vừa lớn tiếng, vừa tỏ ra tức giận với Irene như vậy.- Không. Seungwan àh, không phải vậy đâu. Chị xin lỗi. Chị chỉ là... quá tức giận. Chị xin lỗi Seungwan àh.Wendy không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi khỏi nhà. Để mặc một mình Irene đang khóc hết nước mắt, hối hận tột cùng vì hành động nóng nảy vừa rồi của mình.Wendy lái xe như điên cuồng, nước mắt cứ vậy rơi xuống. Irene của hiện tại ngồi bên cạnh cũng không khá gì hơn, miệng liên tục nói lời xin lỗi:- Chị xin lỗi Seungwan àh. Chị đã không biết Han Suk là một tên khốn như vậy. Chị đã không hề biết em phải nghe những lời chết tiệt đó từ anh ta. Chị không cố ý tổn thương em đâu. Chị không nổi giận vì em đánh anh ta. Là chị thấy buồn, chị thấy tức giận vì Seungwan của chị thay đổi quá nhiều. Chị xin lỗi vì đã không hiểu cho em. Chị xin lỗi Seungwan àh.Irene của hiện tại nhớ rất rõ rằng sau cái tát ngày hôm đó, Wendy đã mất tích 3 ngày. Và sau khi trở về, Wendy đã thay đổi hoàn toàn, em trở nên lầm lỳ, ít nói. Wendy thậm chí còn tránh mặt Irene, Wendy sau hôm đó đã dọn sang phòng sách ở. Khoảng cách của cả hai cũng từ đó bị đẩy xa dần, tình cảm cũng vì vậy mà nguội lạnh.Một lần nữa thời gian và không gian lại thay đổi liên tục, Irene hết lần này đến lần khác chứng kiến lại những cuộc cãi vã của cả hai. Nói là cãi vã, nhưng khi chị được quay lại, thì mới đau đớn nhận ra rằng chỉ một mình chị lớn tiếng quát mắng Wendy, còn em thì chỉ đứng yên đó chịu trận, giữ im lặng, đứng đó nghe chị trách mắng những việc không phải lỗi của mình. Rồi sau đó, cũng Wendy là người nhẹ giọng nói lời xin lỗi, những lỗi mà không phải của em, những việc không phải em gây nên em cũng nhận lỗi về phần mình.Irene mệt mỏi, Irene đau đớn quỳ sụp xuống nền đất, gục mặt mình vào tay, nài nỉ:- Đủ rồi. Tôi không muốn biết nữa. Từng đó là đủ rồi. Đừng để tôi thấy nữa, tôi thật mệt mỏi lắm rồi...- Seungwan àh. Ngừng lại ở đây thôi. Cậu không thấy rằng bản thân đang kiệt quệ tới mức nào sao?Giọng của Seulgi vang lên, Irene ngước mặt lên nhìn, thì thấy Seulgi và Wendy đang ngồi trong phòng khách căn hộ cũ của Wendy. Dưới sàn nhà là đầy những vỏ bia rỗng, đoán chừng cả hai cũng đã uống khá nhiều rồi.- Chị ấy hôm nay đã đưa tớ cái này.Wendy đưa một tập hồ sơ về phía Seulgi. Mở ra xem, Seulgi hết sức kinh ngạc khi nhận ra đây chính là đơn ly hôn. Nhìn về phía Wendy, Seulgi sửng sốt hỏi:- Chị ấy muốn ly hôn?- Uhm. Chị ấy nói rằng chị ấy mệt mỏi rồi, chị ấy muốn cả hai bắt đầu cuộc sống mới.- Cậu... cậu... tính sao?Wendy im lặng, cầm lấy lon bia, một hơi uống cạn. Sau đó đứng lên, loạng choạng đi về phía phòng ngủ. Dừng lại trước cửa phòng, Wendy nói:- Gấu, về phòng ngủ đi... Tất cả chúng ta... đều mệt rồi.Sau đó Wendy mở cửa đi vào phòng ngủ. Wendy thả người nằm xuống giường, nước mắt bắt đầu rơi ra, khẽ thì thầm:- Joohyun àh, em cũng mệt rồi. Em... có thể ngừng lại không? Em... ngừng lại nhé?..Một lần nữa cảnh vật xung quanh lại thay đổi, Irene lúc này đã quá mệt mỏi, đau đớn đến mức không còn có bất cứ xúc cảm nào nữa. Chị gần như gục ngã trước những thứ mà Wendy của chị đã phải chịu đựng.- Seungwan àh, cậu ngừng lại đi. Hãy ký vào cái bản ly hôn chết tiệt đó đi. Đừng cứ mãi cố chấp như vậy nữa. Chừng đó đã đủ rồi. Cả cậu và chị ấy, ngừng lại thôi.
Seulgi nài nỉ.- Chỉ một chút nữa thôi Seulgi àh, tớ sắp thành công với nghiên cứu của mình rồi. Đến lúc đó, tớ sẽ có thể trở thành chủ nhiệm khoa, tớ sẽ có thể thay đổi mọi việc. - Nhưng Bae Joohyun đã không còn yêu cậu nữa. Cậu không hiểu sao Seungwan, Joohyun chị ấy đã thay đổi, chị ấy bây giờ chỉ còn là chán ghét cậu. Cậu cho dù có leo cao được tới đâu đi nữa thì cũng không thay đổi được gì.- Tớ cho tới cuối cùng... cho dù chỉ còn là một tia hi vọng nhỏ nhoi... cho dù có thế nào... tớ vẫn chọn lựa yêu chị ấy. Seulgi, cậu sẽ ủng hộ tớ chứ?Seulgi giơ tay lên, đấm thật mạnh vào mặt Wendy, khiến môi em rách đến bật máu. Nắm lấy cổ áo Wendy, hét vào mặt Wendy:- Không đáng đâu Seungwan àh, không đáng để cậu hi sinh quá nhiều như vậy đâu. Ngừng lại đi. Cậu làm ơn tỉnh táo lại có được không. 10 năm, đã 10 năm rồi, và tất cả những thứ mà cậu nhận được là tổn thương, là đau khổ. Mặc kệ cậu có cố gắng cỡ nào, có nỗ lực ra sao thì vẫn không có kết quả gì cả. Xin cậu đấy, ngừng lại ở đây thôi. Cậu tự nhìn mình đi, cậu từ một Son Seungwan đầy tự tin, vui vẻ, lạc quan, bây giờ lại trở thành cái thứ gì rồi. Cậu bây giờ chẳng khác nào một kẻ điên, cậu ngu ngốc đến mức cứ mãi lao đầu vào một mối tình vĩnh viễn không có kết quả. Wendy gạt tay Seulgi ra khỏi người mình, quay lưng lạnh lùng rời đi mà không nói thêm bất cứ lời nào.Irene lúc này giữ chặt lấy ngục trái mình, chị đau đến mức không thể thở nổi, nhìn thấy bóng lưng đầy cô độc này của Wendy ruột gan chị như quặn thắt lại. Vì yêu chị, vì kiên trì với mối tình này mà Wendy đã hi sinh quá nhiều, đã nhẫn nhịn quá nhiều. Giờ đây, vì chọn lựa yêu chị mà Wendy đánh mất luôn cả người bạn thân duy nhất của em.- Son Seungwan.
Seulgi gào to tên Wendy.Wendy dừng bước chân của mình lại, nhưng vẫn quay lưng về phía Seulgi.- Cậu... đúng là đồ khốn... cậu biết là... cho dù cả thế giới này có quay lưng lại với cậu thì tớ cũng sẽ luôn ở đây chống đỡ cho cậu. Vậy nên... Seungwan àh... tớ vẫn sẽ ở ngay đây bất cứ khi nào cậu cần...Không gian lại thay đổi chỉ trong cái chớp mắt, Irene thấy bản thân đang ở trong căn bếp nhà mình.- Cô Wendy, cô mau về phòng nghỉ ngơi đi. Cả đêm đã phải trực ở bệnh viện rồi, bữa sáng của tiểu thư cứ để đó tôi chuẩn bị ạh.- Không sao mà. Cháu cũng nấu xong rồi. Còn có cả ngày để nghỉ ngơi mà. Dì Choi đừng quá lo lắng.- Cô Wendy thật tốt với tiểu thư, vậy mà tiểu thư lại không hay biết gì. Trước giờ sáng nào cô Wendy cũng tranh thủ nấu bữa sáng cho tiểu thư, cho dù có bận rộn cỡ nào, cho dù cô chỉ vừa quay về từ ca trực đêm. Rồi dạo gần đây, mỗi lần tiểu thư say xỉn trở về nhà đều là một tay cô Wendy chăm sóc. Vậy mà tiểu thư lại còn hiểu lầm, rồi hết lần này đến lần khác tổn thương cô Wendy. Những lúc say lại còn đánh cô Wendy, la mắng cô Wendy nữa. Đừng trách dì nhiều chuyện, nhưng sao cô Wendy không giải thích, không nói cho tiểu thư hiểu? - Cảm ơn dì. Con sẽ lựa thời điểm thích hợp để giải thích cho chị ấy hiểu. Còn giờ thì... dì giúp con dọn đồ ăn lên nhé. Chị ấy chắc cũng sắp thức rồi.Wendy vừa nói dứt câu thì tiếng cửa phòng Irene đột nhiên đóng sầm lại. Wendy lo lắng không biết phải trốn đi đâu, đành ngồi sụp xuống nền đất, tựa lưng vào bàn bếp, lén la lén lút như đang vụng trộm, giữ nguyên tư thế đó cho đến khi Irene ăn sáng xong và rời đi.Irene của hiện tại đi lại, ngồi xuống trước mặt Wendy, đưa tay lên cố gắng vuốt ve lấy gương mặt của em, đau lòng nói:- Seungwan của chị sao lại ra nông nổi này? Seungwan của chị sao lại đáng thương đến như vậy? Chị xin lỗi em, Seungwan àh, chị xin lỗi...Thời gian lại thay đổi, lần này đưa Irene đến căn phòng ngủ của chị. Nhìn thấy rõ bản thân chị trong quá khứ đang trong tình trạng mất hết tỉnh táo nằm trên giường. Cửa phòng đột nhiên mở ra, Wendy nhẹ nhàng từng bước chân mình tiến lại gần. Wendy nằm xuống bên cạnh chị, kéo chăn lên đắp cho cả hai, vòng tay qua ôm lấy chị thật chặt vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán chị, khẽ thì thầm:- Em... đã rất nhớ chị. Em đã rất muốn được thoải mái ôm chị và hôn chị như thế này. Joohyun àh, giữa chúng ta thật sự phải ra nông nổi này sao? Em bây giờ chỉ còn có thể chờ những lúc chị say thế này mới có cơ hội được ở gần chị, được ôm chặt lấy chị. Chị thật sự chán ghét em đến như vậy sao Joohyun?..Thời gian tiếp tục thay đổi, đưa Irene trở về với cái đêm trước khi Wendy bay sang Thụy Điển.- Son Seungwan, em là cái đồ chết tiệt. Em... em có biết... em khiến chị đau lòng thế nào không? Em sao lại thay đổi như vậy. Em nhìn xem bây giờ em ra cái bộ dạng gì?Irene của quá khứ loạng choạng từng bước chân ra sức chửi mắng cái con người đang dìu mình về phòng. - Em là đồ khốn. Son Seungwan, em là đồ khốn. Em đã không còn là Seungwan của chị nữa, em đã không còn là đứa trẻ đáng yêu của chị nữa. Cái đồ khốn này, mau trả Seungwan lại cho chị, trả lại Seungwan cho chị đi. Trả lại Seungwan ngây thơ, vui vẻ cho chị. Chị xin em đấy, trả Seungwan cho chị đi.
Irene của quá khứ nắm lấy cổ áo Wendy, gằng lên từng chữ.Khó khăn lắm Wendy mới đưa được Irene vào phòng, nhẹ đỡ Irene nằm xuống giường, thì đột nhiên chị ngồi bật dậy, nắm lấy áo Wendy mà kéo xuống, sau đó thẳng tay tát Wendy, hét lên:- Nhìn xem em bây giờ ra cái bộ dạng gì. Em chỉ biết cắm đầu vào làm việc, em chỉ biết nghiên cứu ba cái thứ chết tiệt kia. Em bây giờ chỉ nghĩ tới việc thăng tiến, em chỉ muốn được leo lên cao hơn. Trong mắt em bây giờ chỉ toàn là dục vọng, chỉ toàn là tiền và quyền thôi. Em... em không phải là Son Seungwan, em không còn là Wendy Son nữa. Chị thật ghét em, chị hận em.Vừa nói dứt câu thì Irene đã bất tỉnh. Nhẹ đỡ chị nằm lại xuống giường, kéo chăn lên đắp cho chị. Wendy yên lặng nhìn ngắm chị thêm một lúc lâu nữa, khẽ thở dài, rồi ngồi xuống nền đất bên cạnh chị. Để lưng mình tựa vào giường, Wendy ôm lấy đầu gối mình, nghiêng đầu nhìn ngắm gương mặt chị bằng một ánh mắt chứa đầy đau buồn, khẽ thì thầm:- Joohyun, em bắt đầu yêu chị khi chỉ là một con nhóc 16 tuổi không có bất cứ gì trong tay. Suốt thời gian qua em đã cố gắng không ngừng nghỉ, em đã nỗ lực gấp mấy lần người thường chỉ để có thể được ở bên chị. 10 năm, đã 10 năm rồi. Em cũng mệt mỏi, em cũng kiệt sức, nhưng em không cho phép bản thân ngừng lại. Vì em sợ, chỉ cần nghỉ một chút thôi thì chị sẽ lại xa em thêm một khoảng nữa. Wendy ngừng lại, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng nén lại những giọt nước mắt đang chực chờ rơi ra. Wendy nhẹ giọng tiếp tục:- Em đã luôn tin rằng chỉ cần bản thân nỗ lực, chỉ cần em leo lên được vị trí cao nhất, em có thể thay đổi tất cả, em có thể đường đường chính chính ở bên chị. Nhưng em đã sai rồi, Joohyun àh, em thật sự sai rồi. Tất cả những thứ em làm chỉ càng khiến chị rời xa em hơn.Wendy lần nữa ngừng lại, mắt vẫn dán chặt lên gương mặt đang say ngủ của Irene, nước mắt bắt đầu rơi ra, Wendy tiếp tục nói:- Em xin lỗi. Joohyun àh, em xin lỗi vì đã khiến cuộc sống của chị khó khăn thế này. Em sẽ chấm dứt chuyện này. Chỉ cần là chị được hạnh phúc.Wendy đứng lên, đi về phía bàn làm việc của Irene, mở ngăn tủ ra, cầm lấy tờ đơn ly hôn, ngập ngừng cầm cây viết lên.- Không được Seungwan àh, chị xin em đấy, đừng ký vào đó. Chị đã sai rồi, chị thật sự sai rồi. Seungwan àh. Đừng mà, chị xin em. Irene bị kéo mạnh về phía sau, một ánh sáng chói đến mức Irene phải nhắm chặt mắt của mình lại. Miệng vẫn không ngừng nài nỉ, van xin, nước mắt lúc này cũng thi nhau chảy xuống. Irene sợ hãi ngồi bật dậy khuôn mặt dàn dụa nước mắt, miệng lẩm bẩm không ngừng van xin Wendy đừng ký tên vào đơn ly hôn.Nhận ra bản thân đang ở trong phòng sách của Wendy, Irene đứng thẳng dậy, chạy nhanh ra ngoài. Vừa nhìn thấy quản gia Choi, Irene liền nắm chặt lấy hai vai bà, khóc lóc nói không tròn câu:- Quản gia Choi, Seungwan... hức... Seungwan của con... em ấy...- Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ. Cô Wendy chỉ là đi làm việc thôi. Hai ngày nữa cô Wendy sẽ quay về mà. Tiểu thư làm dì lo quá, tiểu thư không sao chứ?- Quản gia Choi, nói cho con biết, có phải... có phải Seungwan vẫn luôn lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng cho con? Có phải Seungwan vẫn luôn âm thầm chăm sóc cho con thời gian qua đúng không?- Tiểu thư... xin đừng trách dì nhiều chuyện, nhưng cô Wendy thật sự rất yêu tiểu thư, cô ấy lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc cho tiểu thư hết. Cô Wendy lúc nào cũng nhẫn nhịn, lúc nào cũng lặng lẽ chịu đựng những lời trách mắng của tiểu thư. Dì chắc chắn sẽ không có ai yêu tiểu thư nhiều như cô Wendy đâu.Irene không nói thêm gì nữa, chạy như bay ra khỏi nhà, lên xe, nổ máy rồi lái đi mất, bỏ lại quản gia Choi đang vô cùng lo lắng.Irene quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, mắt đỏ ngầu lên vì khóc quá nhiều, mặt thì đầy tức giận lao vào nhà như một cơn lốc. Nhìn thấy ba mẹ mình đang nhàn nhã ngồi uống trà ở phòng khách, Irene không buồn chào hỏi gì, nhìn xoáy vào ông Bae, thẳng thắn hỏi:- Có phải ba đã ép Seungwan phải chấp nhận thực hiện 2 việc cho ba để ba đồng ý với hôn sự của tụi con không? - Joohyun, con học ở đâu cái kiểu thiếu phép tắc như vậy.- Ba trả lời đi. Có phải ba đã làm điều đó không?- Seungwan đã kể cho con?- Em ấy chưa từng hé nữa lời. Nhưng ba nói như vậy thì con đã hiểu hết rồi. Nếu ba thương con, xin ba đừng can thiệp vào cuộc sống của bọn con nữa. Son Seungwan, em ấy đã chịu đựng đủ rồi. Con xin ba đấy.Irene quỳ sụp dưới chân ông Bae, nước mắt lại rơi ra. Ông bà Bae nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi đau lòng. Đứa con mà ông bà thương yêu nhất, đứa con gái mà ông bà luôn nâng niu, chiều chuộng. Cô công chúa của ông bà lần đầu tiên trong đời quỳ trước mặt ông bà, khóc lóc, van xin ông bà.- Joohyun àh, mau đứng lên đi con.
Bà Bae đau lòng, đỡ Irene đứng dậy, nói.- Ba àh, con xin ba đấy. Ba nhìn xem, đã 10 năm rồi, liệu còn có ai có thể vì yêu con gái của ba mà nhẫn nhịn, chịu đựng, cùng nỗ lực không ngừng như Seungwan không? Seungwan của con, đứa trẻ lương thiện của con xứng đáng có được vui vẻ và hạnh phúc chứ không phải những đau khổ và tổn thương như thế này.Ông Bae trầm ngâm trước những lời van nài của Irene, ông còn đang chìm trong suy nghĩ của mình về những lời mà Irene vừa nói thì Irene lại tiếp tục:- Ba nhìn xem ba đã làm gì với con. Ba biến cuộc sống của con từ một màu hồng, tràn ngập trong hạnh phúc thành một màu đen u ám, ngập trong những đau khổ và tổn thương. Ba khiến cuộc hôn nhân của con đi vào ngõ cụt. Ba tổn thương Seungwan, và ba cũng đan tâm giết dần giết mòn con gái của mình. Ba có biết con sẽ phải sống thế nào khi mất đi Son Seungwan không? Là không thể sống được, là không thể thở được, là tim không thể đập được nữa. Hãy nhìn xem những thứ tốt đẹp mà ba làm đã biến cuộc đời con thành cái gì.Irene nước mắt dàn dụa, cố gắng nói từng chữ, tay nắm chặt lấy nơi ngực trái, ánh mắt và khuôn mặt hằn rõ những nỗi đau cùng cực. Irene không nói thêm gì nữa, những thứ cần nói đã nói, cần làm cũng đã làm, Irene đứng lên, quay lưng rời khỏi Bae gia trong sự rối bời, ân hận của ông bà Bae. Irene lúc này chỉ muốn được về nhà, được về nơi ngập tràn những kỷ niệm của chị và Wendy, và, Irene muốn về nhà để chờ em, chờ Wendy của chị quay về bên chị.
Quản gia Choi ngạc nhiên khi thấy Wendy, hỏi.- Chào dì Choi. Con đổi vé về sớm hơn. Ở nhà không có gì chứ ạh?
Wendy mỉm cười nhìn dì Choi, trả lời.- Dạ... vẫn... bình thường.
Dì Choi có chút ngập ngừng.- Có chuyện gì sao dì Choi?
Nhận thấy sự khác lạ trong lời nói của dì Choi, Wendy hỏi.- Cô Wendy, thật ra... tiểu thư... tiểu thư...- Joohyun... xảy ra chuyện gì sao? Chị ấy thế nào?
Vừa nghe đến Irene, Wendy vội đứng lên, lo lắng hỏi dồn quản gia Choi.- Thưa cô Wendy, từ hôm cô đi, tiểu thư rất kỳ lạ. Tiểu thư không ăn uống gì, chỉ giam mình trong phòng sách... tiểu thư còn... tiểu thư đã khóc rất nhiều...Không đợi dì Choi nói thêm, Wendy vội vàng chạy như bay về phía phòng sách. Hít một hơi thật sâu, Wendy nhẹ mở cửa rồi đi vào bên trong. Nhìn thấy thân ảnh mà mình yêu thương và nhớ nhung suốt bao ngày qua, Wendy quỳ xuống nền đất bên cạnh. Irene lúc này đang nằm co ro trên ghế sofa, trên người được phủ cái áo khoác của Wendy, nước mắt vẫn còn đọng lại ở mi mắt chứng tỏ chị vừa khóc cách đây không lâu. Wendy đau lòng không thôi khi nhìn thấy sự mệt mỏi và kiệt sức hiện rõ trên mặt Irene. Wendy khẽ đặt bàn tay ấm áp của mình lên má Irene, cảm nhận làn da mịn màng của Irene.Irene khẽ trở mình khi cảm giác ấm áp quen thuộc tràn ngập khắp người mình, khẽ hít vào mùi hương dễ chịu mà chị ngày đêm mong nhớ. Irene chầm chậm mở mắt của mình ra, trước mắt là hình ảnh của Wendy, Irene khẽ mỉm cười, thì thầm vừa đủ nghe:- Chị lại mơ thấy Seungwan rồi. Wendy mỉm cười khi nghe được những lời này từ vợ mình, dùng ngón tay thon dài của mình khẽ miết trên mặt Irene, rồi nói:- Chị không phải đang mơ. Joohyun àh, là thật đấy, em đã về rồi. Irene bật ngồi dậy, áp hai tay mình lên mặt Wendy, cảm nhận rõ ràng được làn da và hơi ấm của Wendy, nhưng chị vẫn còn rất mơ hồ, vẫn còn chưa tin lắm về mọi việc sau những thứ kỳ dị mà chị đã trải qua. Irene khẽ chau mày, áp sát mặt mình lên ngực trái Wendy, cảm nhận nhịp tim của em, môi chợt vẽ lên một nụ cười tuyệt đẹp, nhẹ giọng nói:- Đúng là Seungwan của chị. Hơi ấm này, mùi hương này, cả nhịp tim này nữa... đúng là Seungwan của chị.Irene vòng tay qua cổ Wendy, kéo em vào một cái ôm thật chặt sau bao ngày xa cách. Irene siết thật chặt vòng tay mình, nước mắt lại lần nữa rơi ra, nấc nghẹn trên vai Wendy:- Seungwan, chị không muốn ly hôn... chị... không muốn... không muốn...Wendy tách ra khỏi cái ôm, lau đi nước mắt đang rớt xuống của chị, nhẹ giọng nói:- Nhìn chị xem, em chỉ mới rời nhà vài ngày mà chị đã thành ra như vậy rồi. Trước đó lại còn đòi ly hôn, lại còn muốn em biến mất khỏi cuộc sống của chị mãi mãi. Bae Joohyun, em đi thật rồi, chị sẽ sống thế nào?Irene vừa nấc nghẹn, vừa lắc mạnh đầu mình, vừa nói trong buồn rầu:- Không sống được... Seungwan... đi rồi... chị sẽ không thở được... sẽ... đau lòng mà chết mất...Wendy mỉm cười, nụ cười mà Irene ngày đêm nhung nhớ, nụ cười mà đã từ lâu Irene không còn được thấy. Lần nữa nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt tuyệt đẹp của chị. Irene vẫn luôn xinh đẹp như vậy bất chấp thời gian. Kể cả lúc này, khi chị đang ngập ngụa trong nước mắt, khi đôi mắt đỏ ngầu hết lên, khi khuôn mặt sưng húp híp vì khóc quá nhiều, thì chị vẫn thật xinh đẹp. Vẻ đẹp tiên tử của chị vẫn mãi khiến Wendy không thể rời mắt, vẫn mãi làm cho Wendy mê đắm vào không thoát ra được. Wendy quỳ thẳng người lên, để tầm mắt mình ngang với tầm mắt Irene, nhìn sâu vào mắt chị, nói:- Nín đi Joohyun. Chị nhìn xem bây giờ chị thật dọa chết người ta mà. Chị thật ra đã khóc bao lâu rồi?Irene cúi gầm mặt, xấu hổ vì vẻ ngoài của mình hiện tại, định đứng lên chạy thật nhanh vào phòng tắm để chỉnh trang lại, nhưng lại bị Wendy giữ chặt lại. Irene lúc này đã ngừng khóc, lí nhí nói trong ngại ngùng:- Seungwan buông chị ra. Để chị vào rửa mặt đã.Wendy bật cười, nhẹ nâng cằm chị lên, để mắt chị nhìn thẳng vào mắt mình, nói:- Em có thứ này cần đưa cho chị.Irene tỏ vẻ thắc mắc, hai chân mày chau lại, gương mặt lộ rõ vẻ tò mò nhưng cũng đầy lo âu. Wendy đột nhiên đứng lên, kéo theo Irene đi cùng. Dừng lại trước bàn làm việc của mình, Wendy mở ngăn tủ, lấy ra hai bìa hồ sơ, đưa về phía Irene. Nhận ra một trong hai chính là hồ sơ ly hôn, Irene bắt đầu thấy khó thở, tim bỗng nhói lên, sợ hãi lại dâng tràn trong lòng, khẽ lắc nhẹ đầu mình, Irene lí nhí nói:- Chị... không muốn... chị...- Nghe em nói hết đã.
Wendy lên tiếng cắt ngang lời Irene.Wendy đặt hai bìa hồ sơ xuống bàn, quay nhẹ người Irene, đỡ chị ngồi hẳn lên bàn, rồi nâng gương mặt đang cúi gầm của Irene lên, nhìn thẳng vào mắt chị, Wendy ôn nhu nói:- Vào cái đêm mà chị trở về nhà trong tình trạng mất tỉnh táo trước lúc em bay sang Thụy Điển, em vốn dĩ đã ký vào giấy ly hôn này.
Wendy cầm lấy hồ sơ ly hôn, đưa lên trước mặt Irene, nói.Wendy ngừng lại một chút để quan sát biểu cảm trên gương mặt của Irene. Nhận ra sự đau buồn đang hiện rõ trong ánh mắt chị, Wendy ngay lập tức nói:- Nhưng tin em đi, ngay khi vừa đặt bút ký tên vào thì em đã rất hối hận. Chính vì vậy em đã cất nó vào đây. Định là khi quay lại, sẽ cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân này. Em đã định là khi quay về, cho dù có phải quỳ xuống van xin chị, cho dù có phải làm bất cứ chuyện gì cũng muốn được chị cho thêm một cơ hội nữa. Joohyun àh, em thật sự sẽ sữa đổi, em sẽ làm theo tất cả những gì chị nói, chỉ cần là chị muốn, em đều sẽ làm theo.- Chị không muốn ly hôn. Chị không muốn chia tay. Chị không muốn mất Seungwan.
Irene nắm chặt lấy cổ áo của Wendy, khẩn thiết nói.- Vậy được.
Wendy gật đầu, đáp.Vừa nói dứt câu thì Wendy cầm lấy bìa hồ sơ ly hôn lên, ngay lập tức xé vụn rồi ném đi. Wendy cầm lấy bìa hồ sơ còn lại, đưa về phía Irene, nói:- Còn cái này là em đã chuẩn bị từ trước khi đi Thụy Điển.- Gì vậy Seungwan?
Irene tỏ ý nghi ngờ, lo lắng không dám động vào.Wendy bật cười, ôn nhu xoa đầu Irene, rồi tự tay mình mở bìa hồ sơ ra, lấy ra từ bên trong hai vé máy bay đưa ra trước mặt Irene, nhẹ giọng nói:- Là Châu Âu. Em muốn cùng chị đi du lịch, bao lâu cũng được. Thời gian sau này của em cũng để chị quyết định hết. Công việc của em cũng sẽ do chị quyết định. Cuộc đời của em cũng sẽ giao cho chị quyết định. Em còn nhớ chị đã từng nói muốn được hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu. Xin lỗi vì trước kia em chỉ mãi tập trung vào công việc, mãi chạy theo những thứ phù phiếm kia, mà đến cả tuần trăng mật cũng chưa từng đưa chị đi đúng nghĩa. Joohyun àh, có quá trễ không khi bây giờ em mới làm điều này cho chị?Irene hạnh phúc đến rơi nước mắt, chị ôm chầm lấy Wendy, vùi mặt mình vào cần cổ Wendy, khóc to đến mức không nói được gì. Irene khiến cho Wendy vô cùng lo lắng, tách ra khỏi cái ôm, Wendy cố gắng dỗ dành chị. Mãi một lúc lâu sau đó, Irene mới chịu ngừng khóc, giọng cũng lạc cả đi, nói:- Seungwan... chị... vui lắm... chị đang... rất hạnh phúc... cảm ơn em, Seungwan àh, cảm ơn... vì đã luôn kiên trì... cảm ơn em... vì đã không bỏ cuộc... vì đã không từ bỏ chị. Cảm ơn vì tất cả những gì em đã làm cho chị và vì chị.Wendy mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp của 10 năm trước, nụ cười mà ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến cho Irene yêu đến ngây dại. Áp bàn tay của mình lên má Irene, khẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, ôn nhu nói:- Sau tất cả, thì em vẫn yêu chị, em vẫn sẽ chọn lựa yêu chị. Bae Joohyun, em thật sự rất yêu chị.- Chị yêu em nhiều hơn, đứa trẻ ngốc nghếch của chị.Irene mỉm cười, rồi kéo Wendy vào một nụ hôn đầy mật ngọt. Irene tham lam ngấu nghiến hôn lấy bờ môi gợi cảm của Wendy, bờ môi mà chị đã nhung nhớ suốt những ngày qua. Irene siết chặt hơn vòng tay mình, kéo sát Wendy lại, chìm đắm trong sự đê mê mà Wendy mang lại cho chị. Đã 10 năm trôi qua, bao nhiêu thăng trầm cả hai cũng đã đều trải qua, bao nhiêu tổn thương và đau đớn cũng đã nếm trải, bao nhiêu ngọt ngào và hạnh phúc cũng đã từng có được. Đã 10 năm trôi qua, cảm xúc mà cả hai mang lại cho nhau vẫn chưa một giây nào thay đổi. Irene vẫn luôn yêu Wendy như cái ngày đầu tiên chị gặp em và yêu em đến ngây dại. Và, Wendy cũng vẫn luôn yêu chị như cái cách mà em đã từng yêu chị đến điên cuồng.
Irene của quá khứ tức giận nói.- Joohyun, em xin lỗi.
Wendy nhẹ giọng.- Nói đi, em đã đi đâu, làm gì cả đêm qua. - Em đã ngủ lại căn hộ của mình đêm qua. Joohyun àh, em còn phải đến bệnh viện, chúng ta nói chuyện này sau được không.
Wendy trả lời."Đứa trẻ ngốc nghếch này, em có thể nói dối là em ở bệnh viện, em có ca phẫu thuật mà. Sao lại cứ phải nói thật như vậy chứ. Seungwan àh, chỉ cần là em nói, có thế nào chị cũng tin mà. Em nếu như lúc đó nói dối chị, có phải chúng ta đã không tranh cãi, đã không xảy ra xung đột đầu tiên rồi không. Đồ ngốc." Irene của hiện tại thầm nghĩ.- Em bỏ đi khỏi bữa tiệc mà không nói với chị câu nào, em nói dối ba mẹ chị là bệnh viện có việc gấp, rồi em mất tích cả đêm, em không thèm trả lời điện thoại của chị. Giờ em lại xem như không có gì xảy ra. Seungwan, từ khi nào em lại có thể vô trách nhiệm như vậy? Em nói mình ở lại căn hộ cũ cả đêm, vì sao? Tại sao em không về nhà? Em đã làm gì cả đêm qua?
Irene của quá khứ tức giận, nâng cao tông giọng hỏi.- Em chỉ là muốn được ở một mình thôi. Em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi, Joohyun àh.
Wendy gượng cười, một nụ cười mà Irene cực kỳ ghét, đáp.- Đừng cười kiểu như vậy với chị. Seungwan, chị càng ngày càng không thể hiểu nổi em. Em suốt ngày cứ cắm đầu vào công việc, ngày nghỉ thì em giam mình trong phòng sách với mớ giấy tờ khó hiểu kia. Bây giờ thì em lại đột nhiên biến mất cả đêm mà không thể liên lạc được. Em có biết chị đã lo lắng đến thế nào không? Em có còn nhớ rằng chị là vợ của em không vậy?
Irene tức muốn điên lên khi nhìn thấy nụ cười đó của Wendy, lớn tiếng trách mắng.- Em vẫn luôn bận rộn như vậy trước giờ mà Joohyun. Em thật sự xin lỗi vì đã mất tích cả đêm qua. Em thật sự biết sai vì đã khiến cho chị lo lắng. Em chỉ là muốn được ở một mình thôi. Em hứa là sẽ không như vậy nữa.
Wendy nắm lấy tay Irene, nhẹ giọng nài nỉ.- Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Em đột ngột bỏ về giữa chừng, cả đêm không về nhà, đến cả điện thoại của chị em cũng không nghe. Chắc chắn phải có gì đó xảy ra.
Irene quá hiểu đứa trẻ này của chị, tỏ ý nghi ngờ.- Không có gì thật đấy. Em chỉ là muốn được ở một mình.- Em bây giờ lại còn không muốn nói chuyện với chị? Chị càng ngày càng không thể hiểu em.- Joohyun àh, chị là đang quá lo lắng rồi suy nghĩ lung tung thôi. Em trễ giờ làm mất rồi. Chúng ta nói chuyện này sau nhé.Vừa nói dứt câu thì Wendy lướt ngang qua mặt Irene, định rời đi, thì Irene nói:- Nếu bây giờ em không nói, thì hãy giữ kín chuyện đó mãi mãi đi. Chị cũng không muốn biết nữa. Chị cũng không muốn tìm hiểu, càng không muốn quan tâm đến nữa. Từ bây giờ Seungwan cứ làm những gì Seungwan muốn, không cần phải để ý đến chị.Irene sau đó lập tức rời khỏi nhà trong sự tức giận mà không hề biết rằng những lời chị vừa nói ra trong bực tức như một nhát dao cắm thẳng vào tim Wendy.- Nếu em có thể làm bất cứ gì mình muốn thì thật tốt.
Wendy khẽ thì thầm trong đau khổ.Không gian và thời gian lại lần nữa thay đổi, đưa Irene vào một cuộc cãi vã khác của cả hai.- Son Seungwan, em thật quá đáng, em có biết bản thân vừa làm chuyện ngu ngốc gì không. Đấy là chủ tịch Park thị, ông ta là bạn thân của ba, em làm như vậy là đang khiến ông ta mất mặt, là khiến ba khó xử đấy.- Joohyun, em là bác sĩ, không phải một kẻ phẫu thuật mướn. Em sẽ giúp nếu bạn ông ấy đồng ý vào bệnh viện khám và chữa trị. Em không thể khám và chữa trị cho ông ta tại nhà được. - Ông ta là chủ tịch của một tập đoàn lớn, báo chí sẽ làm lớn chuyện nếu phát hiện ông ấy nhập viện. Em cần phải hiểu có những việc không phải đơn giản như chúng ta nghĩ.- Vậy thì ông ta có thể bỏ tiền ra và kiếm một bác sĩ khác giỏi hơn em để làm chuyện đó. Em còn rất nhiều việc ở bệnh viện, còn rất nhiều bệnh nhân đang cần em. Em không thể nhận lời trở thành bác sĩ riêng của một nhà tỷ phú nào đó được.- Son Seungwan, em thật quá đáng rồi. Đó chỉ là một yêu cầu rất đơn giản thôi, em có thể nghỉ phép một vài ngày ở bệnh viện để chữa cho ông ấy. Em phải hiểu tính mạng của ông ấy rất có ảnh hưởng đến giới chính trị Hàn Quốc, em cần phải biết phân nặng nhẹ chứ.- Joohyun, chị có biết bây giờ... kiểu nói chuyện của chị... thật giống với bọn họ không. Em... em đã từng để mất một mạng sống vì quyết định sai lầm như vậy rồi, nhiêu đó đã đủ để em phải ân hận cả đời. Em sẽ không để sai phạm đó lặp lại một lần nào nữa.
Wendy giọng đầy thất vọng nói.Wendy sau đó lập tức rời đi, bỏ lại một Irene đang tức muốn điên lên.Irene của hiện tại nước mắt bắt đầu lại rơi ra khi nhìn thấy sự thất vọng, nỗi đau bị khơi lại của Wendy. Chị muốn hét lên và đánh cho Irene của quá khứ tỉnh ra. Chị đau đớn khi nhận ra bản thân mình của quá khứ đã nói ra những thứ thật đáng kinh tởm, những lời nói như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim Wendy của chị.Chớp mắt một cái thì Irene lại xuất hiện trong một không gian khác. Lần này thì Irene xuất hiện trên xe của Wendy, nhìn thấy Wendy đang hướng ánh mắt về phía cổng công ty của Irene chờ đợi. Irene của hiện tại còn nhìn thấy một bó hoa thật to ở phía băng ghế sau. Chị mỉm cười thật tươi , nhưng không được lâu nụ cười liền tắt khi chị cố lục lọi lại ký ức của mình, và kết quả là chị không thể nhớ ra được Wendy đã từng đến công ty và tặng hoa cho chị như thế này.Ánh mắt chị ngay lập tức đảo về hướng Wendy đang nhìn, khi chị nhận ra biểu cảm thay đổi của Wendy. Lại lần nữa chị bàng hoàng kinh ngạc khi nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ đang vui vẻ khoác tay Han Suk rời khỏi công ty, rồi lên xe của anh ta. Chị nhớ rất rõ rằng đây là thời điểm mà chị mời anh ta ăn trưa vì đã giúp chị trong một dự án mới. Chỉ là chị của quá khứ đã không hề biết Wendy có hiểu lầm về mối quan hệ giữa chị và anh ta, lại càng không ngờ rằng Wendy đã hết lần này đến lần khác chứng kiến chị thân mật với anh ta.Thời gian lại nhanh chóng thay đổi, đưa Irene đến với một không gian khác. Irene đang ở trong nhà của mình, nhìn thấy một Han Suk đang cười nói vui vẻ với Irene của quá khứ. Cửa nhà đột nhiên mở ra, Wendy bước vào trong, có chút ngạc nhiên khi thấy Han Suk, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Wendy gắng gượng cười, đi tới cúi nhẹ đầu chào Han Suk một cách lịch sự. Sau đó cả 3 cùng ngồi xuống ghế và trò chuyện. Đột nhiên Irene có điện thoại, chị đứng lên đi ra ngoài sân trả lời máy. Còn lại Han Suk và Wendy ở lại, anh ta đột nhiên mỉm cười đầy gian xảo với Wendy, nói:- Joohyun đúng là có khiếu thẫm mỹ cao thật khi chọn kết hôn cùng cô. Cũng là có chút nhan sắc, lại nghe nói cũng rất thông minh.Wendy giữ im lặng, không có bất kỳ phản ứng gì với lời nói khó nghe của anh ta.- Nhưng chắc cũng chẳng lâu nữa đâu. Joohyun sẽ sớm chán cô mà về lại bên tôi thôi. Chắc cô cũng biết ngày còn đi học Joohyun đã mê tôi như điếu đổ. Bây giờ chỉ cần tôi có một vài động thái nhẹ, Joohyun sẽ nhanh chóng sà vào lòng tôi mà thôi.
Han Suk nở một nụ cười đê tiện, nói.Wendy lúc này đã không thể kìm chế hơn được nữa, hai tay nắm chặt đến mức móng tay cắm sâu vào thịt đến rỉ máu. Hai mắt cũng đã đục ngầu dần, biểu cảm trên mặt như thể sắp giết người đến nơi.May mắn là Irene vừa lúc quay trở vào trong nhà, ngồi xuống bên cạnh Wendy, mỉm cười, khoác tay Wendy và nói:- Là Yerim, con bé muốn hẹn chúng ta đi ăn tối. Chị đã đồng ý rồi, Seungwan chắc không bận chứ?- Uhm. Em không bận gì cả.
Wendy nén cơn tức giận của mình xuống, mỉm cười trả lời Irene.- Vậy tốt rồi. Àh, tiền bối, không phải vừa nãy anh bảo có hẹn với bạn sao?- Được rồi, anh về đây. Không cần phải đuổi khéo như vậy.- Tiền bối biết em không có ý đó mà.- Anh đùa đấy. Thôi anh về đây. Chào nhé.Han Suk đi ngang qua mặt Wendy, nở một nụ cười đầy đáng ghét. Irene của quá khứ đi theo, tiễn Han Suk ra tận xe. Đột nhiên điện thoại Irene reo lên, Wendy cầm lấy định là đưa cho chị, nhưng lại nhìn thấy thứ bản thân không muốn thấy. Irene vì đứng quay lưng với Wendy nên không hề hay biết gì, Han Suk thì thấy rõ Wendy đang đi về phía họ, nên giở thủ đoạn, ôm chầm lấy Irene, nói:- Anh về đây. Irene có chút khó chịu, nhưng vì nghĩ tình anh em thân quen nên không làm gì quá lên, chỉ nhẹ đẩy Han Suk ra, nhỏ giọng cảnh cáo:- Tiền bối, xin đừng đùa giỡn quá trớn như vậy.Lời Irene vừa dứt thì từ phía sau, Wendy lao tới đấm thẳng vào mặt Han Suk, gằng lên từng chữ:- Cút khỏi đây trước khi tôi đấm vỡ mặt anh, đồ khốn.Han Suk giả vờ như mình là kẻ vô tội, nói vài câu rồi lên xe rời đi. Irene tức giận kéo tay Wendy lôi vào nhà. Cánh cửa phía sau vừa đóng lại thì Irene hét vào mặt Wendy:- Son Seungwan, em đang làm cái quái gì vậy? Em cư xử như một kẻ thô lỗ như vậy là vì cái gì chứ.- Em thấy mình vẫn còn quá nhẹ tay với tên khốn đó.
Wendy lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh.Lần đầu tiên Wendy dùng giọng điệu này nói chuyện với Irene. Điều này càng khiến Irene tức giận hơn, chị quát vào mặt Wendy:- Em điên rồi sao Seungwan, em hành xử như một kẻ du côn, rồi bây giờ vẫn còn chưa nhận ra lỗi của mình sao. Em từ bao giờ thay đổi thành một kẻ tồi tệ như vậy?- Phải rồi. Chị nói đúng trọng điểm rồi đấy, Bae Joohyun. Em đúng là như vậy, chỉ là một kẻ thấp kém thôi. Nhưng dù sao em cũng là một con người, em cũng có cảm xúc của mình. Em chỉ tiếc là mình đã quá nhẹ tay với tên khốn đó.- Son Seungwan.
Irene hét to vào mặt Wendy.- Sao hả? Bae Joohyun, chị đang đau lòng sao? Chị đau lòng vì em đánh anh ta sao? Nếu muốn chị có thể đi tìm anh ta, ở bên cạnh và an ủi hắn...BỐPMột cú tát đáp thẳng xuống mặt Wendy. Irene của quá khứ mở to mắt, tỏ ra vô cùng hoảng loạn, chị ấp úng:- Seung... Seungwan... chị... xin lỗi... chị... chị...- Chị vì tên khốn đó mà đánh em sao? Bae Joohyun, chị là vì tên khốn đó đánh em sao?
Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm ở bên nhau, Wendy vừa lớn tiếng, vừa tỏ ra tức giận với Irene như vậy.- Không. Seungwan àh, không phải vậy đâu. Chị xin lỗi. Chị chỉ là... quá tức giận. Chị xin lỗi Seungwan àh.Wendy không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi khỏi nhà. Để mặc một mình Irene đang khóc hết nước mắt, hối hận tột cùng vì hành động nóng nảy vừa rồi của mình.Wendy lái xe như điên cuồng, nước mắt cứ vậy rơi xuống. Irene của hiện tại ngồi bên cạnh cũng không khá gì hơn, miệng liên tục nói lời xin lỗi:- Chị xin lỗi Seungwan àh. Chị đã không biết Han Suk là một tên khốn như vậy. Chị đã không hề biết em phải nghe những lời chết tiệt đó từ anh ta. Chị không cố ý tổn thương em đâu. Chị không nổi giận vì em đánh anh ta. Là chị thấy buồn, chị thấy tức giận vì Seungwan của chị thay đổi quá nhiều. Chị xin lỗi vì đã không hiểu cho em. Chị xin lỗi Seungwan àh.Irene của hiện tại nhớ rất rõ rằng sau cái tát ngày hôm đó, Wendy đã mất tích 3 ngày. Và sau khi trở về, Wendy đã thay đổi hoàn toàn, em trở nên lầm lỳ, ít nói. Wendy thậm chí còn tránh mặt Irene, Wendy sau hôm đó đã dọn sang phòng sách ở. Khoảng cách của cả hai cũng từ đó bị đẩy xa dần, tình cảm cũng vì vậy mà nguội lạnh.Một lần nữa thời gian và không gian lại thay đổi liên tục, Irene hết lần này đến lần khác chứng kiến lại những cuộc cãi vã của cả hai. Nói là cãi vã, nhưng khi chị được quay lại, thì mới đau đớn nhận ra rằng chỉ một mình chị lớn tiếng quát mắng Wendy, còn em thì chỉ đứng yên đó chịu trận, giữ im lặng, đứng đó nghe chị trách mắng những việc không phải lỗi của mình. Rồi sau đó, cũng Wendy là người nhẹ giọng nói lời xin lỗi, những lỗi mà không phải của em, những việc không phải em gây nên em cũng nhận lỗi về phần mình.Irene mệt mỏi, Irene đau đớn quỳ sụp xuống nền đất, gục mặt mình vào tay, nài nỉ:- Đủ rồi. Tôi không muốn biết nữa. Từng đó là đủ rồi. Đừng để tôi thấy nữa, tôi thật mệt mỏi lắm rồi...- Seungwan àh. Ngừng lại ở đây thôi. Cậu không thấy rằng bản thân đang kiệt quệ tới mức nào sao?Giọng của Seulgi vang lên, Irene ngước mặt lên nhìn, thì thấy Seulgi và Wendy đang ngồi trong phòng khách căn hộ cũ của Wendy. Dưới sàn nhà là đầy những vỏ bia rỗng, đoán chừng cả hai cũng đã uống khá nhiều rồi.- Chị ấy hôm nay đã đưa tớ cái này.Wendy đưa một tập hồ sơ về phía Seulgi. Mở ra xem, Seulgi hết sức kinh ngạc khi nhận ra đây chính là đơn ly hôn. Nhìn về phía Wendy, Seulgi sửng sốt hỏi:- Chị ấy muốn ly hôn?- Uhm. Chị ấy nói rằng chị ấy mệt mỏi rồi, chị ấy muốn cả hai bắt đầu cuộc sống mới.- Cậu... cậu... tính sao?Wendy im lặng, cầm lấy lon bia, một hơi uống cạn. Sau đó đứng lên, loạng choạng đi về phía phòng ngủ. Dừng lại trước cửa phòng, Wendy nói:- Gấu, về phòng ngủ đi... Tất cả chúng ta... đều mệt rồi.Sau đó Wendy mở cửa đi vào phòng ngủ. Wendy thả người nằm xuống giường, nước mắt bắt đầu rơi ra, khẽ thì thầm:- Joohyun àh, em cũng mệt rồi. Em... có thể ngừng lại không? Em... ngừng lại nhé?..Một lần nữa cảnh vật xung quanh lại thay đổi, Irene lúc này đã quá mệt mỏi, đau đớn đến mức không còn có bất cứ xúc cảm nào nữa. Chị gần như gục ngã trước những thứ mà Wendy của chị đã phải chịu đựng.- Seungwan àh, cậu ngừng lại đi. Hãy ký vào cái bản ly hôn chết tiệt đó đi. Đừng cứ mãi cố chấp như vậy nữa. Chừng đó đã đủ rồi. Cả cậu và chị ấy, ngừng lại thôi.
Seulgi nài nỉ.- Chỉ một chút nữa thôi Seulgi àh, tớ sắp thành công với nghiên cứu của mình rồi. Đến lúc đó, tớ sẽ có thể trở thành chủ nhiệm khoa, tớ sẽ có thể thay đổi mọi việc. - Nhưng Bae Joohyun đã không còn yêu cậu nữa. Cậu không hiểu sao Seungwan, Joohyun chị ấy đã thay đổi, chị ấy bây giờ chỉ còn là chán ghét cậu. Cậu cho dù có leo cao được tới đâu đi nữa thì cũng không thay đổi được gì.- Tớ cho tới cuối cùng... cho dù chỉ còn là một tia hi vọng nhỏ nhoi... cho dù có thế nào... tớ vẫn chọn lựa yêu chị ấy. Seulgi, cậu sẽ ủng hộ tớ chứ?Seulgi giơ tay lên, đấm thật mạnh vào mặt Wendy, khiến môi em rách đến bật máu. Nắm lấy cổ áo Wendy, hét vào mặt Wendy:- Không đáng đâu Seungwan àh, không đáng để cậu hi sinh quá nhiều như vậy đâu. Ngừng lại đi. Cậu làm ơn tỉnh táo lại có được không. 10 năm, đã 10 năm rồi, và tất cả những thứ mà cậu nhận được là tổn thương, là đau khổ. Mặc kệ cậu có cố gắng cỡ nào, có nỗ lực ra sao thì vẫn không có kết quả gì cả. Xin cậu đấy, ngừng lại ở đây thôi. Cậu tự nhìn mình đi, cậu từ một Son Seungwan đầy tự tin, vui vẻ, lạc quan, bây giờ lại trở thành cái thứ gì rồi. Cậu bây giờ chẳng khác nào một kẻ điên, cậu ngu ngốc đến mức cứ mãi lao đầu vào một mối tình vĩnh viễn không có kết quả. Wendy gạt tay Seulgi ra khỏi người mình, quay lưng lạnh lùng rời đi mà không nói thêm bất cứ lời nào.Irene lúc này giữ chặt lấy ngục trái mình, chị đau đến mức không thể thở nổi, nhìn thấy bóng lưng đầy cô độc này của Wendy ruột gan chị như quặn thắt lại. Vì yêu chị, vì kiên trì với mối tình này mà Wendy đã hi sinh quá nhiều, đã nhẫn nhịn quá nhiều. Giờ đây, vì chọn lựa yêu chị mà Wendy đánh mất luôn cả người bạn thân duy nhất của em.- Son Seungwan.
Seulgi gào to tên Wendy.Wendy dừng bước chân của mình lại, nhưng vẫn quay lưng về phía Seulgi.- Cậu... đúng là đồ khốn... cậu biết là... cho dù cả thế giới này có quay lưng lại với cậu thì tớ cũng sẽ luôn ở đây chống đỡ cho cậu. Vậy nên... Seungwan àh... tớ vẫn sẽ ở ngay đây bất cứ khi nào cậu cần...Không gian lại thay đổi chỉ trong cái chớp mắt, Irene thấy bản thân đang ở trong căn bếp nhà mình.- Cô Wendy, cô mau về phòng nghỉ ngơi đi. Cả đêm đã phải trực ở bệnh viện rồi, bữa sáng của tiểu thư cứ để đó tôi chuẩn bị ạh.- Không sao mà. Cháu cũng nấu xong rồi. Còn có cả ngày để nghỉ ngơi mà. Dì Choi đừng quá lo lắng.- Cô Wendy thật tốt với tiểu thư, vậy mà tiểu thư lại không hay biết gì. Trước giờ sáng nào cô Wendy cũng tranh thủ nấu bữa sáng cho tiểu thư, cho dù có bận rộn cỡ nào, cho dù cô chỉ vừa quay về từ ca trực đêm. Rồi dạo gần đây, mỗi lần tiểu thư say xỉn trở về nhà đều là một tay cô Wendy chăm sóc. Vậy mà tiểu thư lại còn hiểu lầm, rồi hết lần này đến lần khác tổn thương cô Wendy. Những lúc say lại còn đánh cô Wendy, la mắng cô Wendy nữa. Đừng trách dì nhiều chuyện, nhưng sao cô Wendy không giải thích, không nói cho tiểu thư hiểu? - Cảm ơn dì. Con sẽ lựa thời điểm thích hợp để giải thích cho chị ấy hiểu. Còn giờ thì... dì giúp con dọn đồ ăn lên nhé. Chị ấy chắc cũng sắp thức rồi.Wendy vừa nói dứt câu thì tiếng cửa phòng Irene đột nhiên đóng sầm lại. Wendy lo lắng không biết phải trốn đi đâu, đành ngồi sụp xuống nền đất, tựa lưng vào bàn bếp, lén la lén lút như đang vụng trộm, giữ nguyên tư thế đó cho đến khi Irene ăn sáng xong và rời đi.Irene của hiện tại đi lại, ngồi xuống trước mặt Wendy, đưa tay lên cố gắng vuốt ve lấy gương mặt của em, đau lòng nói:- Seungwan của chị sao lại ra nông nổi này? Seungwan của chị sao lại đáng thương đến như vậy? Chị xin lỗi em, Seungwan àh, chị xin lỗi...Thời gian lại thay đổi, lần này đưa Irene đến căn phòng ngủ của chị. Nhìn thấy rõ bản thân chị trong quá khứ đang trong tình trạng mất hết tỉnh táo nằm trên giường. Cửa phòng đột nhiên mở ra, Wendy nhẹ nhàng từng bước chân mình tiến lại gần. Wendy nằm xuống bên cạnh chị, kéo chăn lên đắp cho cả hai, vòng tay qua ôm lấy chị thật chặt vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán chị, khẽ thì thầm:- Em... đã rất nhớ chị. Em đã rất muốn được thoải mái ôm chị và hôn chị như thế này. Joohyun àh, giữa chúng ta thật sự phải ra nông nổi này sao? Em bây giờ chỉ còn có thể chờ những lúc chị say thế này mới có cơ hội được ở gần chị, được ôm chặt lấy chị. Chị thật sự chán ghét em đến như vậy sao Joohyun?..Thời gian tiếp tục thay đổi, đưa Irene trở về với cái đêm trước khi Wendy bay sang Thụy Điển.- Son Seungwan, em là cái đồ chết tiệt. Em... em có biết... em khiến chị đau lòng thế nào không? Em sao lại thay đổi như vậy. Em nhìn xem bây giờ em ra cái bộ dạng gì?Irene của quá khứ loạng choạng từng bước chân ra sức chửi mắng cái con người đang dìu mình về phòng. - Em là đồ khốn. Son Seungwan, em là đồ khốn. Em đã không còn là Seungwan của chị nữa, em đã không còn là đứa trẻ đáng yêu của chị nữa. Cái đồ khốn này, mau trả Seungwan lại cho chị, trả lại Seungwan cho chị đi. Trả lại Seungwan ngây thơ, vui vẻ cho chị. Chị xin em đấy, trả Seungwan cho chị đi.
Irene của quá khứ nắm lấy cổ áo Wendy, gằng lên từng chữ.Khó khăn lắm Wendy mới đưa được Irene vào phòng, nhẹ đỡ Irene nằm xuống giường, thì đột nhiên chị ngồi bật dậy, nắm lấy áo Wendy mà kéo xuống, sau đó thẳng tay tát Wendy, hét lên:- Nhìn xem em bây giờ ra cái bộ dạng gì. Em chỉ biết cắm đầu vào làm việc, em chỉ biết nghiên cứu ba cái thứ chết tiệt kia. Em bây giờ chỉ nghĩ tới việc thăng tiến, em chỉ muốn được leo lên cao hơn. Trong mắt em bây giờ chỉ toàn là dục vọng, chỉ toàn là tiền và quyền thôi. Em... em không phải là Son Seungwan, em không còn là Wendy Son nữa. Chị thật ghét em, chị hận em.Vừa nói dứt câu thì Irene đã bất tỉnh. Nhẹ đỡ chị nằm lại xuống giường, kéo chăn lên đắp cho chị. Wendy yên lặng nhìn ngắm chị thêm một lúc lâu nữa, khẽ thở dài, rồi ngồi xuống nền đất bên cạnh chị. Để lưng mình tựa vào giường, Wendy ôm lấy đầu gối mình, nghiêng đầu nhìn ngắm gương mặt chị bằng một ánh mắt chứa đầy đau buồn, khẽ thì thầm:- Joohyun, em bắt đầu yêu chị khi chỉ là một con nhóc 16 tuổi không có bất cứ gì trong tay. Suốt thời gian qua em đã cố gắng không ngừng nghỉ, em đã nỗ lực gấp mấy lần người thường chỉ để có thể được ở bên chị. 10 năm, đã 10 năm rồi. Em cũng mệt mỏi, em cũng kiệt sức, nhưng em không cho phép bản thân ngừng lại. Vì em sợ, chỉ cần nghỉ một chút thôi thì chị sẽ lại xa em thêm một khoảng nữa. Wendy ngừng lại, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng nén lại những giọt nước mắt đang chực chờ rơi ra. Wendy nhẹ giọng tiếp tục:- Em đã luôn tin rằng chỉ cần bản thân nỗ lực, chỉ cần em leo lên được vị trí cao nhất, em có thể thay đổi tất cả, em có thể đường đường chính chính ở bên chị. Nhưng em đã sai rồi, Joohyun àh, em thật sự sai rồi. Tất cả những thứ em làm chỉ càng khiến chị rời xa em hơn.Wendy lần nữa ngừng lại, mắt vẫn dán chặt lên gương mặt đang say ngủ của Irene, nước mắt bắt đầu rơi ra, Wendy tiếp tục nói:- Em xin lỗi. Joohyun àh, em xin lỗi vì đã khiến cuộc sống của chị khó khăn thế này. Em sẽ chấm dứt chuyện này. Chỉ cần là chị được hạnh phúc.Wendy đứng lên, đi về phía bàn làm việc của Irene, mở ngăn tủ ra, cầm lấy tờ đơn ly hôn, ngập ngừng cầm cây viết lên.- Không được Seungwan àh, chị xin em đấy, đừng ký vào đó. Chị đã sai rồi, chị thật sự sai rồi. Seungwan àh. Đừng mà, chị xin em. Irene bị kéo mạnh về phía sau, một ánh sáng chói đến mức Irene phải nhắm chặt mắt của mình lại. Miệng vẫn không ngừng nài nỉ, van xin, nước mắt lúc này cũng thi nhau chảy xuống. Irene sợ hãi ngồi bật dậy khuôn mặt dàn dụa nước mắt, miệng lẩm bẩm không ngừng van xin Wendy đừng ký tên vào đơn ly hôn.Nhận ra bản thân đang ở trong phòng sách của Wendy, Irene đứng thẳng dậy, chạy nhanh ra ngoài. Vừa nhìn thấy quản gia Choi, Irene liền nắm chặt lấy hai vai bà, khóc lóc nói không tròn câu:- Quản gia Choi, Seungwan... hức... Seungwan của con... em ấy...- Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ. Cô Wendy chỉ là đi làm việc thôi. Hai ngày nữa cô Wendy sẽ quay về mà. Tiểu thư làm dì lo quá, tiểu thư không sao chứ?- Quản gia Choi, nói cho con biết, có phải... có phải Seungwan vẫn luôn lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng cho con? Có phải Seungwan vẫn luôn âm thầm chăm sóc cho con thời gian qua đúng không?- Tiểu thư... xin đừng trách dì nhiều chuyện, nhưng cô Wendy thật sự rất yêu tiểu thư, cô ấy lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc cho tiểu thư hết. Cô Wendy lúc nào cũng nhẫn nhịn, lúc nào cũng lặng lẽ chịu đựng những lời trách mắng của tiểu thư. Dì chắc chắn sẽ không có ai yêu tiểu thư nhiều như cô Wendy đâu.Irene không nói thêm gì nữa, chạy như bay ra khỏi nhà, lên xe, nổ máy rồi lái đi mất, bỏ lại quản gia Choi đang vô cùng lo lắng.Irene quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, mắt đỏ ngầu lên vì khóc quá nhiều, mặt thì đầy tức giận lao vào nhà như một cơn lốc. Nhìn thấy ba mẹ mình đang nhàn nhã ngồi uống trà ở phòng khách, Irene không buồn chào hỏi gì, nhìn xoáy vào ông Bae, thẳng thắn hỏi:- Có phải ba đã ép Seungwan phải chấp nhận thực hiện 2 việc cho ba để ba đồng ý với hôn sự của tụi con không? - Joohyun, con học ở đâu cái kiểu thiếu phép tắc như vậy.- Ba trả lời đi. Có phải ba đã làm điều đó không?- Seungwan đã kể cho con?- Em ấy chưa từng hé nữa lời. Nhưng ba nói như vậy thì con đã hiểu hết rồi. Nếu ba thương con, xin ba đừng can thiệp vào cuộc sống của bọn con nữa. Son Seungwan, em ấy đã chịu đựng đủ rồi. Con xin ba đấy.Irene quỳ sụp dưới chân ông Bae, nước mắt lại rơi ra. Ông bà Bae nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi đau lòng. Đứa con mà ông bà thương yêu nhất, đứa con gái mà ông bà luôn nâng niu, chiều chuộng. Cô công chúa của ông bà lần đầu tiên trong đời quỳ trước mặt ông bà, khóc lóc, van xin ông bà.- Joohyun àh, mau đứng lên đi con.
Bà Bae đau lòng, đỡ Irene đứng dậy, nói.- Ba àh, con xin ba đấy. Ba nhìn xem, đã 10 năm rồi, liệu còn có ai có thể vì yêu con gái của ba mà nhẫn nhịn, chịu đựng, cùng nỗ lực không ngừng như Seungwan không? Seungwan của con, đứa trẻ lương thiện của con xứng đáng có được vui vẻ và hạnh phúc chứ không phải những đau khổ và tổn thương như thế này.Ông Bae trầm ngâm trước những lời van nài của Irene, ông còn đang chìm trong suy nghĩ của mình về những lời mà Irene vừa nói thì Irene lại tiếp tục:- Ba nhìn xem ba đã làm gì với con. Ba biến cuộc sống của con từ một màu hồng, tràn ngập trong hạnh phúc thành một màu đen u ám, ngập trong những đau khổ và tổn thương. Ba khiến cuộc hôn nhân của con đi vào ngõ cụt. Ba tổn thương Seungwan, và ba cũng đan tâm giết dần giết mòn con gái của mình. Ba có biết con sẽ phải sống thế nào khi mất đi Son Seungwan không? Là không thể sống được, là không thể thở được, là tim không thể đập được nữa. Hãy nhìn xem những thứ tốt đẹp mà ba làm đã biến cuộc đời con thành cái gì.Irene nước mắt dàn dụa, cố gắng nói từng chữ, tay nắm chặt lấy nơi ngực trái, ánh mắt và khuôn mặt hằn rõ những nỗi đau cùng cực. Irene không nói thêm gì nữa, những thứ cần nói đã nói, cần làm cũng đã làm, Irene đứng lên, quay lưng rời khỏi Bae gia trong sự rối bời, ân hận của ông bà Bae. Irene lúc này chỉ muốn được về nhà, được về nơi ngập tràn những kỷ niệm của chị và Wendy, và, Irene muốn về nhà để chờ em, chờ Wendy của chị quay về bên chị.
----------
Wendy mở cửa đi vào trong nhà, mệt mỏi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài. Vốn dĩ sau khi diễn ra đêm nhận giải, Wendy sẽ ở lại Thụy Điển nghỉ ngơi một ngày rồi mới quay về Hàn Quốc, nhưng khômg hiểu sao Wendy lại thấy bồn chồn trong lòng, chỉ muốn ngay lập tức quay về, nên đã đổi vé để về ngay trong đêm.- Cô Wendy, không phải ngày mai cô mới về sao ạh?Quản gia Choi ngạc nhiên khi thấy Wendy, hỏi.- Chào dì Choi. Con đổi vé về sớm hơn. Ở nhà không có gì chứ ạh?
Wendy mỉm cười nhìn dì Choi, trả lời.- Dạ... vẫn... bình thường.
Dì Choi có chút ngập ngừng.- Có chuyện gì sao dì Choi?
Nhận thấy sự khác lạ trong lời nói của dì Choi, Wendy hỏi.- Cô Wendy, thật ra... tiểu thư... tiểu thư...- Joohyun... xảy ra chuyện gì sao? Chị ấy thế nào?
Vừa nghe đến Irene, Wendy vội đứng lên, lo lắng hỏi dồn quản gia Choi.- Thưa cô Wendy, từ hôm cô đi, tiểu thư rất kỳ lạ. Tiểu thư không ăn uống gì, chỉ giam mình trong phòng sách... tiểu thư còn... tiểu thư đã khóc rất nhiều...Không đợi dì Choi nói thêm, Wendy vội vàng chạy như bay về phía phòng sách. Hít một hơi thật sâu, Wendy nhẹ mở cửa rồi đi vào bên trong. Nhìn thấy thân ảnh mà mình yêu thương và nhớ nhung suốt bao ngày qua, Wendy quỳ xuống nền đất bên cạnh. Irene lúc này đang nằm co ro trên ghế sofa, trên người được phủ cái áo khoác của Wendy, nước mắt vẫn còn đọng lại ở mi mắt chứng tỏ chị vừa khóc cách đây không lâu. Wendy đau lòng không thôi khi nhìn thấy sự mệt mỏi và kiệt sức hiện rõ trên mặt Irene. Wendy khẽ đặt bàn tay ấm áp của mình lên má Irene, cảm nhận làn da mịn màng của Irene.Irene khẽ trở mình khi cảm giác ấm áp quen thuộc tràn ngập khắp người mình, khẽ hít vào mùi hương dễ chịu mà chị ngày đêm mong nhớ. Irene chầm chậm mở mắt của mình ra, trước mắt là hình ảnh của Wendy, Irene khẽ mỉm cười, thì thầm vừa đủ nghe:- Chị lại mơ thấy Seungwan rồi. Wendy mỉm cười khi nghe được những lời này từ vợ mình, dùng ngón tay thon dài của mình khẽ miết trên mặt Irene, rồi nói:- Chị không phải đang mơ. Joohyun àh, là thật đấy, em đã về rồi. Irene bật ngồi dậy, áp hai tay mình lên mặt Wendy, cảm nhận rõ ràng được làn da và hơi ấm của Wendy, nhưng chị vẫn còn rất mơ hồ, vẫn còn chưa tin lắm về mọi việc sau những thứ kỳ dị mà chị đã trải qua. Irene khẽ chau mày, áp sát mặt mình lên ngực trái Wendy, cảm nhận nhịp tim của em, môi chợt vẽ lên một nụ cười tuyệt đẹp, nhẹ giọng nói:- Đúng là Seungwan của chị. Hơi ấm này, mùi hương này, cả nhịp tim này nữa... đúng là Seungwan của chị.Irene vòng tay qua cổ Wendy, kéo em vào một cái ôm thật chặt sau bao ngày xa cách. Irene siết thật chặt vòng tay mình, nước mắt lại lần nữa rơi ra, nấc nghẹn trên vai Wendy:- Seungwan, chị không muốn ly hôn... chị... không muốn... không muốn...Wendy tách ra khỏi cái ôm, lau đi nước mắt đang rớt xuống của chị, nhẹ giọng nói:- Nhìn chị xem, em chỉ mới rời nhà vài ngày mà chị đã thành ra như vậy rồi. Trước đó lại còn đòi ly hôn, lại còn muốn em biến mất khỏi cuộc sống của chị mãi mãi. Bae Joohyun, em đi thật rồi, chị sẽ sống thế nào?Irene vừa nấc nghẹn, vừa lắc mạnh đầu mình, vừa nói trong buồn rầu:- Không sống được... Seungwan... đi rồi... chị sẽ không thở được... sẽ... đau lòng mà chết mất...Wendy mỉm cười, nụ cười mà Irene ngày đêm nhung nhớ, nụ cười mà đã từ lâu Irene không còn được thấy. Lần nữa nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt tuyệt đẹp của chị. Irene vẫn luôn xinh đẹp như vậy bất chấp thời gian. Kể cả lúc này, khi chị đang ngập ngụa trong nước mắt, khi đôi mắt đỏ ngầu hết lên, khi khuôn mặt sưng húp híp vì khóc quá nhiều, thì chị vẫn thật xinh đẹp. Vẻ đẹp tiên tử của chị vẫn mãi khiến Wendy không thể rời mắt, vẫn mãi làm cho Wendy mê đắm vào không thoát ra được. Wendy quỳ thẳng người lên, để tầm mắt mình ngang với tầm mắt Irene, nhìn sâu vào mắt chị, nói:- Nín đi Joohyun. Chị nhìn xem bây giờ chị thật dọa chết người ta mà. Chị thật ra đã khóc bao lâu rồi?Irene cúi gầm mặt, xấu hổ vì vẻ ngoài của mình hiện tại, định đứng lên chạy thật nhanh vào phòng tắm để chỉnh trang lại, nhưng lại bị Wendy giữ chặt lại. Irene lúc này đã ngừng khóc, lí nhí nói trong ngại ngùng:- Seungwan buông chị ra. Để chị vào rửa mặt đã.Wendy bật cười, nhẹ nâng cằm chị lên, để mắt chị nhìn thẳng vào mắt mình, nói:- Em có thứ này cần đưa cho chị.Irene tỏ vẻ thắc mắc, hai chân mày chau lại, gương mặt lộ rõ vẻ tò mò nhưng cũng đầy lo âu. Wendy đột nhiên đứng lên, kéo theo Irene đi cùng. Dừng lại trước bàn làm việc của mình, Wendy mở ngăn tủ, lấy ra hai bìa hồ sơ, đưa về phía Irene. Nhận ra một trong hai chính là hồ sơ ly hôn, Irene bắt đầu thấy khó thở, tim bỗng nhói lên, sợ hãi lại dâng tràn trong lòng, khẽ lắc nhẹ đầu mình, Irene lí nhí nói:- Chị... không muốn... chị...- Nghe em nói hết đã.
Wendy lên tiếng cắt ngang lời Irene.Wendy đặt hai bìa hồ sơ xuống bàn, quay nhẹ người Irene, đỡ chị ngồi hẳn lên bàn, rồi nâng gương mặt đang cúi gầm của Irene lên, nhìn thẳng vào mắt chị, Wendy ôn nhu nói:- Vào cái đêm mà chị trở về nhà trong tình trạng mất tỉnh táo trước lúc em bay sang Thụy Điển, em vốn dĩ đã ký vào giấy ly hôn này.
Wendy cầm lấy hồ sơ ly hôn, đưa lên trước mặt Irene, nói.Wendy ngừng lại một chút để quan sát biểu cảm trên gương mặt của Irene. Nhận ra sự đau buồn đang hiện rõ trong ánh mắt chị, Wendy ngay lập tức nói:- Nhưng tin em đi, ngay khi vừa đặt bút ký tên vào thì em đã rất hối hận. Chính vì vậy em đã cất nó vào đây. Định là khi quay lại, sẽ cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân này. Em đã định là khi quay về, cho dù có phải quỳ xuống van xin chị, cho dù có phải làm bất cứ chuyện gì cũng muốn được chị cho thêm một cơ hội nữa. Joohyun àh, em thật sự sẽ sữa đổi, em sẽ làm theo tất cả những gì chị nói, chỉ cần là chị muốn, em đều sẽ làm theo.- Chị không muốn ly hôn. Chị không muốn chia tay. Chị không muốn mất Seungwan.
Irene nắm chặt lấy cổ áo của Wendy, khẩn thiết nói.- Vậy được.
Wendy gật đầu, đáp.Vừa nói dứt câu thì Wendy cầm lấy bìa hồ sơ ly hôn lên, ngay lập tức xé vụn rồi ném đi. Wendy cầm lấy bìa hồ sơ còn lại, đưa về phía Irene, nói:- Còn cái này là em đã chuẩn bị từ trước khi đi Thụy Điển.- Gì vậy Seungwan?
Irene tỏ ý nghi ngờ, lo lắng không dám động vào.Wendy bật cười, ôn nhu xoa đầu Irene, rồi tự tay mình mở bìa hồ sơ ra, lấy ra từ bên trong hai vé máy bay đưa ra trước mặt Irene, nhẹ giọng nói:- Là Châu Âu. Em muốn cùng chị đi du lịch, bao lâu cũng được. Thời gian sau này của em cũng để chị quyết định hết. Công việc của em cũng sẽ do chị quyết định. Cuộc đời của em cũng sẽ giao cho chị quyết định. Em còn nhớ chị đã từng nói muốn được hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu. Xin lỗi vì trước kia em chỉ mãi tập trung vào công việc, mãi chạy theo những thứ phù phiếm kia, mà đến cả tuần trăng mật cũng chưa từng đưa chị đi đúng nghĩa. Joohyun àh, có quá trễ không khi bây giờ em mới làm điều này cho chị?Irene hạnh phúc đến rơi nước mắt, chị ôm chầm lấy Wendy, vùi mặt mình vào cần cổ Wendy, khóc to đến mức không nói được gì. Irene khiến cho Wendy vô cùng lo lắng, tách ra khỏi cái ôm, Wendy cố gắng dỗ dành chị. Mãi một lúc lâu sau đó, Irene mới chịu ngừng khóc, giọng cũng lạc cả đi, nói:- Seungwan... chị... vui lắm... chị đang... rất hạnh phúc... cảm ơn em, Seungwan àh, cảm ơn... vì đã luôn kiên trì... cảm ơn em... vì đã không bỏ cuộc... vì đã không từ bỏ chị. Cảm ơn vì tất cả những gì em đã làm cho chị và vì chị.Wendy mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp của 10 năm trước, nụ cười mà ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến cho Irene yêu đến ngây dại. Áp bàn tay của mình lên má Irene, khẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, ôn nhu nói:- Sau tất cả, thì em vẫn yêu chị, em vẫn sẽ chọn lựa yêu chị. Bae Joohyun, em thật sự rất yêu chị.- Chị yêu em nhiều hơn, đứa trẻ ngốc nghếch của chị.Irene mỉm cười, rồi kéo Wendy vào một nụ hôn đầy mật ngọt. Irene tham lam ngấu nghiến hôn lấy bờ môi gợi cảm của Wendy, bờ môi mà chị đã nhung nhớ suốt những ngày qua. Irene siết chặt hơn vòng tay mình, kéo sát Wendy lại, chìm đắm trong sự đê mê mà Wendy mang lại cho chị. Đã 10 năm trôi qua, bao nhiêu thăng trầm cả hai cũng đã đều trải qua, bao nhiêu tổn thương và đau đớn cũng đã nếm trải, bao nhiêu ngọt ngào và hạnh phúc cũng đã từng có được. Đã 10 năm trôi qua, cảm xúc mà cả hai mang lại cho nhau vẫn chưa một giây nào thay đổi. Irene vẫn luôn yêu Wendy như cái ngày đầu tiên chị gặp em và yêu em đến ngây dại. Và, Wendy cũng vẫn luôn yêu chị như cái cách mà em đã từng yêu chị đến điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz