oneshot
geum seongje là một tên điên.
và trong chuyện tình cảm, hắn sẽ là một gã bạn trai tồi.
hắn được cái đẹp mã, nhưng lại không đào hoa, bởi thậm chí còn chẳng có cô gái nào dám lại gần một gã trai lêu lỏng như hắn.
trước đây seongje không tin vào chuyện tình yêu, hắn cho rằng đó là điều thật phi lý và phiền phức nhất nếu chúng xảy ra trong cuộc sống của mình. cơ bản seongje không cần mấy thứ yêu yêu nhăng nhít đó.
dĩ nhiên, bạo lực hoặc mấy thứ thú vị mà hắn cho là vậy, seongje sẽ chẳng quan tâm mấy thứ gọi là đạo đức để có được niềm vui nho nhỏ ấy.
căn bản cuộc sống của hắn thật nhạt nhẽo. hắn không hiểu tình yêu thực sự là gì? hay nó chính là những cuộc cãi vã vô bổ, một cuộc tình rạn nứt của các cặp tình nhân?
hắn chỉ có có duy nhất một cha một mẹ, nhưng tất cả đều bỏ lại hắn trong một thế giới lạnh lẽo và cô độc. seongje thường xuyên nghe những lời tranh cãi cay nghiệt của họ dù lý do có nhỏ nhen đến mức nào.
bố hắn ham mê cờ bạc, lúc nào cũng trong tình trạng là một gã nghiện rượu say xỉn. mẹ hắn cũng chẳng còn thiết tha gì cái gia đình tệ nạn này nữa, cũng bỏ hắn mà đi theo tình yêu mới của mình.
tất cả mọi thứ, hoặc dường như cả thế giới đều quay lưng lại với một đứa trẻ tội nghiệp còn chưa đủ trưởng thành. seongje chọn bạo lực như cách để xoa dịu đi khoảng trống nặng nề trong trái tim mình.
hắn sẽ đứng nhìn tiếng rên rỉ, khóc lóc, yếu ớt và cay đắng của những kẻ dưới chân mình. chọn một cuộc sống vô lo vô nghĩ, dù có bị cho là thành phần bất hảo, vô cảm, tàn nhẫn trong xã hội. nếu điều đó khiến hắn cảm thấy vui vẻ, seongje cóc quan tâm cái mẹ gì.
hắn đã từng nghĩ sẽ chẳng có kẻ nào có thể bước vào, hay làm thay đổi thế giới riêng của hắn. nhưng seongje đã lầm. có một người, một kẻ luôn khiến trái tim hắn loạn nhịp hết thảy, luôn khiến seongje mong mỏi một sự quan tâm, chú ý dù là nhỏ nhất.
hắn còn chẳng biết thế có gọi là yêu không, nhưng hắn thương người đó, hắn muốn bao bọc, bảo vệ người khỏi thế giới khắc nghiệt này, muốn người đó là của riêng mình, mãi mãi thuộc về hắn. khiến người đó sẽ chẳng có lựa chọn nào ngoài hắn, không vì ép buộc mà sẽ vì không thể tách rời
và hắn biết, người đó cũng thương hắn.
.
"nói cho tao nghe, tại sao đột nhiên lại thân thiết với thằng nhãi đó?" seongje gằn giọng, đôi tay nổi gân siết chặt đôi vai sieun, thô bạo đẩy em sát vào tường. cú va mạnh khiến sieun theo phản xạ mà khẽ rên đau, nhưng hắn không quan tâm.
đôi mắt hắn trừng em, đầy vẻ điên loạn, sắc như những cây kim nhọn có thể sẵn sàng đâm xuyên thủng thân người trước mặt. hơi thở seongje nóng phả lên làn da em, nóng rát, nặng nề như thể chúng muốn thiêu đốt từng mảnh bình tĩnh cuối cùng.
"trả lời đi" hắn nhấn mạnh, giọng trầm xuống, như thể đang cố gắng níu kéo sợi dây lý trí, nếu như em chỉ chần chừ thêm một giây nữa thì hắn sẽ vô tình làm đau người hắn thương.
sieun thở dài với cơn ghen bộc phát của seongje. đôi khi chỉ vô tình trò chuyện với một vài người, seongje giống như cái máy theo dõi biết từng nhất cử nhất động, lại đè em ra rồi làm cái bộ mặt đó gắt gỏng tra hỏi.
"chẳng có gì gọi là thân thiết cả, em chỉ nói chuyện bình thường với cậu ta thôi"
như mọi khi, sieun cố gắng gạt đi bàn tay đang đè nặng lên vai mình nhưng hắn chẳng chịu buông. chẳng thể hiểu trong đầu geum seongje đang nghĩ gì, lần này hắn có vẻ tức giận hơn, gắt gỏng hơn.
hắn siết chặt lấy cổ tay em, đôi ngươi co lại.
"bình thường? vậy mà mày còn để nó xoa đầu á, còn cái kiểu cười cười vui vẻ đó nữa là sao?"
"..." chỉ vô tình để gotak xoa đầu, vô tình cười với cậu ta mà anh ghen tới mức này á?
sieun cắn môi, cố kìm nén cảm giác đau nhói khi bàn tay hắn siết chặt cổ tay mình. em nhìn thẳng vào đôi mắt gắt gỏng kia, giọng nhẹ nhàng mà run run:
"seongje này... thực sự em không có ý đó. em với mọi người chỉ là bạn bè bình thường thôi, em không muốn làm anh tổn thương đâu, được chứ?"
giọng em lạc đi, nhưng vẫn cố gắng níu kéo một chút bình yên trong mắt hắn.
từ lúc đồng ý yêu với hắn, sieun mới nhận ra tình yêu của seongje không chỉ là yêu thương và quan tâm. mà là kiểu quá mức ám ảnh, độc hại, khiến em vừa muốn chạy trốn, nhưng lại vừa chẳng muốn rời xa.
seongje không chỉ ghen, mà còn ám ảnh, kiểm soát đến mức đáng sợ. hắn không ngần ngại dùng bạo lực để giữ em bên mình. chỉ cần sieun có ý định lại gần ai khác, hắn sẵn sàng trở thành cơn thịnh nộ, đập tan mọi rào cản, thậm chí đánh chết bất cứ ai dám đụng đến em.
đối với hắn, sieun không chỉ là người yêu, mà là thứ duy nhất thuộc về hắn, duy nhất và không thể thay thế. và hắn sẽ làm tất cả để không mất đi điều đó.
sieun từng nghĩ những hành vi đó chỉ là vì seongje đang ở tuổi nổi loạn, là cái cách vụng về của một thằng con trai lần đầu biết yêu.
em đã tự an ủi mình rằng đó là cảm xúc mãnh liệt của tình đầu, rằng sự ghen tuông ấy là vì thương, là vì sợ mất. cái cách seongje nổi giận khi em nói chuyện với người khác, cái cách hắn nắm tay em thật chặt đến đau, hay ánh mắt đỏ ngầu mỗi lần em cười với ai khác…
dường như, cái tình yêu đấy của hắn lại quá mức ám ảnh, khiến sieun đôi khi như bị bóp nghẹt đến khó thở.
nhưng dù cho vậy, sieun không thể bỏ rơi hắn. chẳng thể nói lời chia tay với hắn. trong một khoảnh khắc nào đó, sieun cũng nhìn thấy một phần bản thân mình ở trong hắn, một tâm tư đầy cô độc với một trái tim đã khô cằn từ lâu trong con người seongje.
có lẽ từ những tổn thương trong qua khứ, không có một gia đình đủ đầy, không được dạy dỗ về cách yêu thương đúng đắn đã hình thành một seongje lệch lạc và lêu lỏng như bây giờ. một người chỉ biết cách nắm thật chặt lấy thứ gọi là yêu, mà không biết cách gìn giữ và nâng niu nó.
seongje yêu sieun, nhưng hắn không biết miêu tả tình yêu ấy như nào, không biết cách để yêu sao cho đúng.
căn bản, sieun vẫn luôn chờ đợi và ôm lấy một seongje trưởng thành hơn, sẽ học được cách yêu dịu dàng hơn. em sẵn sàng ôm lấy cái tình thương vụng về của hắn, cho dù nó có khác biệt và điên cuồng tới đâu.
"là lỗi của em, anh đừng giận nữa"
giọng em mềm như nhung, cố gắng truyền vào đó một chút hơi ấm, một chút tin cậy.
seongje lặng người, mấy giây im lặng căng thẳng, rồi tay hắn buông ra, nhưng mắt vẫn không rời sieun.
"chỉ cần đừng để chuyện đó xảy ra lần nữa..."
tiếng hắn khàn đặc, pha chút yếu mềm, như đang giấu đi nỗi sợ mất em.
sieun khẽ mỉm cười, dịu dàng đưa tay áp lên má hắn. "ừm, em hứa sẽ không bao giờ làm anh tổn thương đâu. anh tin em, được không?"
seongje như cảm thấy trái tim như bị dao khứa đến rỉ máu, hắn lần nữa lại mất kiểm soát mà khiến người thương đau. seongje khẽ chạm nhẹ lên vết đỏ nhẹ trên cổ tay sieun.
"tao xin lỗi... xin lỗi em"
hắn không giỏi nói những lời ngọt ngào, cũng không biết cách yêu sao cho nhẹ nhàng.
nhưng cho dù thế nào, seongje sẽ không để ai có được người thương của hắn.
bởi người hắn thương, cũng thương hắn.
.
và để bù cho lần trước, seongje đã xoa đầu sieun nhiều tới nỗi tóc bắt đầu dựng đứng hết lên vì tĩnh điện =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz