3| Tình dược
A / N - Bối cảnh diễn ra vào năm thứ sáu, và Draco đã không bị buộc phải lấy dấu và phục vụ Voldemort.
Draco Malfoy sải bước xuống hành lang của Hogwarts Express. Khi anh ta đi, những phù thuỷ viên khác nhảy ra khỏi đường đi của anh ta, không muốn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Slytherin. Chuyến tàu Hogwarts đang quay trở lại Hogwarts sau kỳ nghỉ Giáng sinh, và trong suốt nhiệm kỳ đầu tiên ở trường, tiếng tăm đáng sợ của Draco tăng lên nhanh chóng. Ngay từ năm đầu tiên, mọi người đã cảnh giác với Draco, nhưng bây giờ đến năm thứ sáu, anh ta vẫn có những học sinh nhỏ hơn khiếp sợ anh ta. Ngay cả một số học sinh lớn tuổi cũng thận trọng hơn với anh ta trong năm nay, và điều đó hoàn toàn đúng với thực tế là anh đã trở lại Hogwarts, tiều tuỵ và gắt gỏng hơn bao giờ hết.
Lý do tâm trạng của Draco trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết là để che giấu sự thật rằng sâu thẳm anh ta thấy sợ hãi. Đến cuối năm học trước, cha của Draco- Lucius, đã bị bắt và suốt mùa hè ông ấy đã bị kết án vài năm ở Azkaban. Draco biết mọi người đang nói về sự giam cầm của cha mình, nhưng anh từ chối để họ thấy nó ảnh hưởng đến anh đến mức nào. Cũng như nhớ cha mình, Draco rất sợ rằng Chúa tể Hắc ám sẽ quay lưng với anh ta và mẹ anh ta, để trừng phạt Lucius vì đã gặp rắc rối. Cho đến nay điều đó đã không xảy ra, nhưng Draco có cảm giác tồi tệ về mọi thứ và anh cảm thấy như thể đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi anh bị hút vào một thế giới mà anh quyết định rằng anh không thực sự muốn trở thành một phần của nó nữa. Ngày xưa, thế giới phù thuỷ bị ma thuật hắc ám ngự trị, những giao dịch, nhiệm vụ tinh ranh của cha anh đã lôi cuốn Draco, nhưng giờ nó không còn nữa. Anh lớn lên và nhận ra rằng mình thích thế giới phù thủy đơn thuần hơn. Anh có rất nhiều sức mạnh và sức ảnh hưởng chỉ bằng chính mình, anh ta không cần phải sử dụng ma thuật hắc ám để có được sự tôn trọng.
Khi anh tiếp tục sải bước dọc hành lang, Draco đã không chú ý đến xung quanh. Vì vậy, anh ta đã không nhận thấy một trong những cánh cửa khoang phía trước trượt lên. Anh ta hoàn toàn không chú ý sự xuất hiện của một nữ phù thuỷ trên hành lang, cho đến khi anh ta đâm sầm vào cô, khiến cô ngã lăn ra đất.
Ngay khi Draco va chạm với học sinh kia, một mùi hoa dại tươi mát sộc vào khứu giác của anh ta. Khi mùi hương tinh tế của dừa ập đến, Draco biết người mà anh ta đã đánh ngã trước khi anh ta thậm chí liếc xuống mụ phù thủy tóc nâu rậm rạp trên sàn nhà. Mùi hoa dại và dừa là mùi mà anh liên tưởng đến Hermione Granger trong những năm qua. Đó là mùi mà anh gặp phải khi ngồi vào chiếc bàn yêu thích trong thư viện, thứ tình cờ là chiếc bàn ngay cạnh chỗ Hermione đang ngồi. Đó cũng là mùi hương cô tỏa ra mỗi khi cô đi ngang qua anh trong các giờ học, hoặc trên hành lang. Đó là một mùi hương đặc biệt là Hermione Granger, và với sự "khó chịu" của Draco, nó đã trở thành mùi hương yêu thích của anh trong nhiều năm qua.
"Nhìn đường chút đi, Granger," Draco cáu kỉnh, điều khiển sự thôi thúc vươn tay ra và giúp cô lên khỏi mặt đất. Mặc dù đó là điều đàn ông nên làm, và đó là điều anh ta muốn làm nhưng anh ta biết điều đó sẽ hủy hoại danh tiếng của anh ta khi bị bắt gặp đang giúp đỡ một phù thuỷ gốc Muggle.
"Tại sao không phải là cậu?" Hermione cáu kỉnh quay lại khi cô kéo chân mình lên. "Cậu mới là người va vào tôi."
Không biết đến Draco, Hermione đã ngồi trên sàn nhà, sợ hãi nhìn lên và đối mặt với Slytherin tóc vàng. Lần thứ hai cô đâm sầm vào cơ thể rắn chắc của anh, cô biết người đã làm cô ngã xuống sàn mà không hề thấy anh. Ngoài khung hình cao lớn, rắn chắc của anh ta, Hermione đã bị một vài mùi hương đặc biệt tấn công vào khoang mũi khi cô va vào anh. Một loại là bạc hà, trộn với táo xanh, xuất phát từ hơi thở của anh ta, và thứ hai là một mùi hương xạ hương sâu thẳm mà Hermione nghĩ đó là mùi của kem cạo râu, hoặc mùi sữa tắm anh ta sử dụng. Dù bằng cách nào, mùi hương đó cũng đã giúp cô biết được đó là Draco, người đã làm cô an toạ trên sàn.
"Tôi không có thời gian đuôi co cho việc này, Granger," Draco càu nhàu khi đôi mắt xám của anh quét quanh hành lang để đảm bảo không có ai ở trong khoảng cách nghe được. Hài lòng khi không có ai đủ gần để nghe lỏm được cuộc trò chuyện, anh ta tinh tế bước đến gần Hermione.
"Xin lỗi," anh thì thầm, trước khi thẳng người và đi qua cô để tiếp tục hành trình của mình.
Hermione nhìn Draco kinh ngạc, trước khi tự mình đứng dậy và đi vào phòng tắm, đó là nơi cô sẽ đến. Khi cô trở về với bạn bè, cô đã quên tất cả về vụ việc với Draco, và khi anh trở về với bạn bè, điều đó cũng khiến anh nhớ lại. Thực tế, cả hai đều không nghĩ về cơ hội gặp nhau trên tàu cho đến bài học Độc dược đầu tiên của kì học mới vài ngày sau đó.
~~~~~~~~~~~~~
Draco bước vào lớp Độc dược cùng với những người bạn của mình, hoàn toàn không mong chờ vào bài học. Cho đến năm thứ sáu, Độc dược là môn học yêu thích của Draco và nó đã được dạy bởi Giáo sư yêu thích của Draco, cha đỡ đầu của anh, Severus Snape. Tuy nhiên, Severus hiện dạy Quốc phòng và Giáo sư Slughorn đã được đưa vào để dạy Độc dược. Draco không thích Slughorn vì một vài lý do. Đầu tiên, ông ấy đối xử với Draco một cách khinh bỉ vì sự giam giữ của Lucius, và thứ hai là vì ông ấy đã cho phép cả Potter và Weasley tham gia lớp học của mình, trong khi nếu Severus vẫn dạy thì Gryffindor sẽ không có dấu ấn để biến nó thành Độc dược.
"Đến giờ rồi, cả lớp tập trung xung quanh," Slughorn gọi từ phía trước căn phòng một khi mọi người có mặt. "Một thuật ngữ mới, có nghĩa là một loạt thuốc mới để tìm hiểu. Bắt đầu với thuật ngữ này", ông tuyên bố khi di chuyển đến đứng đằng sau một trong hai cái vạc đang nằm trên bàn. "Ai đó có thể nói cho tôi biết nó là gì không?"
Ngay lập tức tay của Hermione giờ lên không trung, và Draco đảo mắt trước sự nhiệt tình của Gryffindor. Mặc dù cô là một phù thuỷ gốc Muggle, nhưng Draco vẫn tôn trọng Hermione. Cô đã bị đẩy vào một thế giới mà cô không biết đã tồn tại trước khi cô mười một tuổi, và thay vì chìm ngỉm trong môi trường mới, cô đã thích nghi được phát triển mạnh mẽ. Cô đã trở thành một phù thủy rất xuất sắc, và nếu Draco thực sự trung thực với chính mình, điều đó làm anh hơi khó chịu rằng cô có thể làm tốt hơn anh trong mọi bài học dù anh đã lớn lên trong môi trường phép thuật.
"Đó là Felix Felicis," Hermione trả lời một cách tự tin khi lọ thuốc vàng được mô phỏng độc đáo trong cái vạc.
"Và nó có tác dụng?" Slughorn hỏi khi tặng Hermione một nụ cười tự hào.
"Đó là một lọ thuốc may mắn," Hermione trả lời. "Nếu được sử dụng với liều lượng nhỏ, nó có thể mang lại cho người uống may mắn trong vài giờ."
"Rất tốt, trò Granger," Slughorn nói với một cái gật đầu. "Mười điểm cho Gryffindor. Bây giờ đến lọ thuốc tiếp theo. Ai đó có thể cho tôi biết đây là cái gì không?"
Draco nhảy qua để có được một cái nhìn vào cái vạc thứ hai. Cái vạc thứ hai chứa đầy một chất lỏng có ánh ngọc trai và hơi nước tỏa ra theo hình xoắn ốc lạ mắt. Tuy nhiên, Draco càng ngạc nhiên hơn bởi mùi hương mạnh mẽ của hoa dại và dừa đập vào người anh khi anh đến gần vạc. Nghĩ rằng Hermione đang đứng cạnh anh, anh ngước lên và thấy cô ở phía bên kia bàn, và với khoảng cách ấy, anh không nên ngửi thấy mùi của cô.
"Bất kỳ ai?" Slughorn chế giễu khi cả lớp im lặng. "Trò Granger?"
Hermione vội vàng nhìn lên từ khi cô đang nhìn chằm chằm vào cái vạc. Cô đã nhận ra lọ thuốc ngay lập tức từ sách giáo khoa của mình, nhưng cô đã bị bất ngờ bởi mùi phát ra từ cái vạc. Tất cả những gì cô có thể ngửi thấy là bạc hà, táo xanh và mùi xạ hương của dư chấn Draco.
"Trò Granger?" Slughorn lặp lại. "Đừng lo lắng nếu trò không biết câu trả lời," Giáo sư nói thêm, khiến một vài người Slytherin cười thầm không khéo léo khi biết rằng Hermione sẽ không biết câu trả lời.
"Em biết nó là gì," Hermione trả lời với giọng nhỏ nhẹ. "Đó là Amortentia. Tình dược mạnh nhất trên thế giới."
"Bất cứ điều gì khác về thuốc này?" Slughorn hỏi gặng
"Nó có mùi khác với mỗi người," Hermione trả lời. "Mỗi người sẽ ngửi thấy những gì thu hút họ."
"Hoàn toàn chính xác" Slughorn nói với một nụ cười rạng rỡ, không để ý rằng Hermione vẫn đang nhìn chằm chằm vào lọ thuốc. "Thêm mười điểm nữa cho Gryffindor."
Khi Slughorn bắt đầu bài giảng của mình về cả Felix Felicis và Amortentia, Draco nhìn chằm chằm vào cái vạc thứ hai. Tất nhiên anh ta có thể thấy đó là Amortentia, nhưng anh ta vẫn bị choáng bởi những gì anh ta có thể ngửi thấy từ lọ thuốc. Theo lọ thuốc, những mùi thu hút anh nhất, là những mùi mà liên quan đến Hermione Granger. Nhưng điều đó có nghĩa là, anh ta bị Hermione thu hút, và anh ta thì không. Ít nhất anh không nghĩ mình như vậy.
Với lọ thuốc làm anh bối rối, Draco từ từ ngẩng đầu lên và tình cờ chuyển sự chú ý của mình sang nơi Hermione đang đứng giữa hai người bạn thân nhất của cô. Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là đôi mắt to, nâu của cô lại dán chặt vào anh. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Draco cảm thấy giật mình, nhưng trước khi anh có thể nghĩ về nó xa hơn, Hermione quay lưng lại với anh, một màu hồng tinh tế ửng lên trên má cô.
Cuối cùng, Slughorn giảng xong và bảo cả lớp trở về chỗ ngồi của mình để tiếp tục công việc trong ngày. Khi anh quay trở lại chỗ ngồi của mình, Draco đi ngang qua Hermione và anh hơi sững lại khi mùi hoa dại và dừa ập vào anh. Hermione cũng đóng băng khi Draco đi ngang qua cô và cả hai quay trở lại chỗ ngồi của mình, cảm thấy hơi run rẩy bởi phần đầu tiên của bài học trong ngày.
Ai biết rằng một bài học độc dược bình thường sẽ dẫn đến việc họ phát hiện ra rằng họ bị thu hút bởi đối phương? Không phải là một trong hai thừa nhận sự hấp dẫn của họ trong một thời gian dài. Đó là nhiều tháng sau khi tiết học Độc dược về Amortentia đầu tiên của họ, Draco và Hermione cuối cùng đã thừa nhận rằng họ thích nhau. Và sau một thời gian ở bên nhau, họ nhìn lại bài học độc dược của Slughorn như là nền tảng của mối quan hệ của họ.
Rốt cuộc, liệu họ có bao giờ thừa nhận cảm xúc của chính mình nếu một lọ tình dược không báo hiệu cho họ về sự hấp dẫn của cả hai không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz