Scenery Taejin Vtrans
Thời gian trong điện thoại của tôi là 2:45. Tôi vẫn không ngủ được. Chân tôi dần tê dại vì không di chuyển sợ làm ảnh hưởng đến Jin-hyung. Trông anh thật hồn nhiên; cơ thể của anh ấy dựa hẳn vào chân tôi.Anh ấy đã rất sốc, gần như sợ hãi khi tôi nói sẽ làm anh ấy thích tôi, nó khiến anh đã né tránh tôi kể từ đó. Nhưng ngay lúc này đây, nhìn thấy anh ấy dựa vào tôi trong tình trạng say xỉn không phòng bị .. Nó đã khơi dậy cảm giác bảo vệ mạnh mẽ trong tôi. Một sự thôi thúc để giữ lấy anh. Tôi bắt đầu mơ màng trong đống suy nghĩ của mình và thiếp đi lúc nào không hay. Tôi thức dậy khi điện thoại đổ chuông. Tôi đã ở trong phòng ngủ, trên giường của mình. Tôi mò mẫm xung quanh và nhặt nó lên. Đó là Hobi-hyung. "Tae-Tae-? Em dậy chưa? ~" Giọng nói đầy truyền cảm của anh thành công làm tôi tỉnh táo. "Rồi ạ~ ..," tôi rên rỉ. "Tốt. Em có thể đi xem Jin-hyung không ??" "Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy? Mấy anh đâu rồi?" Tôi ngồi dậy. "Bọn anh đang ở trong phòng thu. Hyung ấy bị sốt nhẹ sáng nay nên hai người đã ở nhà. Em ngủ say như chết! Có biết mình nặng lắm không. Anh gần như gãy lưng khi bế em về phòng. Dù sao đi nữa, qua xem Hyung ấy lẹ đi. Chắc vẫn còn đang ngủ. Làm ơn kiểm tra anh ấy! Xem anh ấy còn sống hay không. Anh phải đi đây và đừng có làm gì bậy bạ đó. Hahahahaha .. " Hobi-hyung nói quá nhanh để tôi bắt kịp các ý. Nhưng tôi đã nghe từ 'Jin-hyung' và 'bệnh'. Tôi lăn ra khỏi giường, ném điện thoại của mình lên tấm trải giường, vội vã chạy qua phòng anh, phía bên kia phòng khách. Tôi bước vào thấy anh vẫn đang ngủ say. Khuôn mặt anh, một màu đỏ lil hơn bình thường. Lấm tấm mồ hôi trên trán và hơi thở của anh không đều. Khi tôi đến gần sờ trán, anh rùng mình. Anh không mở mắt nhưng anh rên rỉ. "L- lạnh ..." anh thì thầm. Tôi không muốn làm anh khó chịu. Nhưng ... anh cần thân nhiệt của tôi nên tôi nhấc chăn lên trèo lên giường. Trượt cánh tay phải dưới cổ anh, kéo người anh vào một cái ôm thật chặt. Anh rất nóng. Răng anh nghiến lại, tay chân anh cuộn tròn. Đầu anh áp vào ngực tôi, mồ hôi ướt đẫm áo tôi. Tôi ôm anh ta chặt hơn với hy vọng cơn sốt sẽ giảm ... Và nó đã thực sự giúp ích sau vài phút. Tay chân anh dần thả lỏng khi hơi thở của anh trở nên ổn định hơn. Tôi nhìn xuống hyung lớn tuổi nhất, nép mình trong vòng tay của tôi; sự gần gũi này, đau đớn nhắc nhở tôi về cái gai trong ngực. Thật nguy hiểm. Nó khiến tôi muốn nuốt chửng anh ấy .. để giữ anh ấy luôn bên mình. Được hôn anh ấy và ôm anh ấy lâu nhất có thể bởi vì tôi biết tôi sẽ không bao giờ có điều đó.Anh cọ mũi vào áo tôi.... cơ thể anh lại gần và tìm kiếm sự thoải mái. "Hyung .." "Hừm?" Anh khẽ rên rỉ. "Anh đỡ hơn chưa?" "..ummm .." "Anh có muốn em rời khỏi giường bây giờ không?" Tôi hỏi hy vọng anh ấy phản đối. "..umm hmph .." Anh quá dễ thương. Điều đó làm tôi cười một chút. "Hyung?" Tôi gọi anh ấy lần nữa. "Ah?" anh mấp máy môi .. ngụ ý anh đã tỉnh. "Chúng ta ....," tôi ngập ngừng. Tôi dừng lại một lúc lâu, sợ rằng nếu nói về chủ đề này sẽ làm anh khó chịu. Tôi đấu tranh với cảm xúc của mình, cuối cùng tiếp tục nói, ".. chúng ta .. thực sự không thể sao?" Một khoảng lặng dài. Hyung ngừng di chuyển. "... Taehyung-ah ..." Mắt anh vẫn nhắm nhưng tôi biết anh đã tỉnh. "..có lẽ ... chúng ta ... chỉ ... cứ như thế này thôi ...... đã hạnh phúc rồi" Anh nói từng chữ từng chữ một."Em muốn nhiều hơn", tôi trả lời khi đang nhìn vào bức tường trắng bên cạnh giường anh. ".. chính xác là cái gì?" "Em muốn bảo vệ anh. Chăm sóc cho anh. Đối xử tốt với anh. Dành những điều tốt đẹp nhất cho anh. Mua đồ cho anh .. và .."Hyung ngước lên, đôi mắt mở to và nhìn thẳng vào tôi, "Nhưng giờ chúng ta cũng đang làm tất cả những điều đó." Khuôn mặt anh, ửng hồng vì cơn sốt; thật đẹp. Dù bị bệnh, anh ấy vẫn thật hoàn hảo. Đôi mắt của anh ấy ... Tôi không thể cưỡng lại đôi mắt ấy. Nó luôn khiến tôi bị đánh bại và không nói nên lời. Nhưng đôi mắt ấy lúc này đây như muốn nói với tôi điều gì đó khác. Như cầu xin tôi hãy nói tiếp. Hãy thổ lộ ra để chứng minh những gì tôi vừa thú nhận. "Và ...," tôi tiếp tục, "Em muốn làm cho anh cảm thấy đặc biệt. Muốn cho mọi người thấy anh là một người tuyệt vời như thế nào. Muốn trải nghiệm rất nhiều thứ cùng anh. Muốn cảm nhận tất cả cảm xúc với anh. Cùng nhau đi du lịch những nơi xa nhất trên thế giới, cùng nhau giặt giũ mỗi cuối tuần. Muốn gặp anh mỗi ngày. Được ôm anh mỗi đêm. Chạm vào anh. Hôn anh..và .. và .. Muốn anh là của riêng mình em." Tôi bắt đầu khóc. Hyung nuốt nước bọt. Tôi thấy anh cố gắng im lặng để che giấu đôi môi đang run rẩy của mình. Tôi nghiêng người. Mắt tôi nhìn anh lần nữa ."Hyung ... ý em là tất cả .... làm ơn ....." Ngay khi đôi môi của chúng tôi sắp chạm vào nhau, gần như chạm vào ... hyung lại cúi đầu sâu hơn vào vòng tay tôi. "Em có thể cho anh thời gian không?" Anh nhắm mắt lại thì thầm vào ngực tôi."Miễn là anh muốn .." Tôi quả quyết, hôn lên đỉnh đầu anh. Tôi sẽ đợi .. bao lâu cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz