Sau Nam Cho Doi Chung Ta Nghenh Don Hanh Phuc Thuc Van Editing
Lúc này nàng đang nằm trên giường nép vào ngực tôi mà ngọt ngào thiếp đi. Còn tôi lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, sau khi tắt đèn xong, tôi không dám nhúc nhích thân thể, chỉ giữ yên tư thế như vậy ôm nàng, tham luyến ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, cảm nhận hơi thở của nàng, hơi thở đều đặn phả tới cổ tôi khiến tôi cảm thấy thời khắc này là chân thực chứ không phải hư ảo. Tôi thầm mỉm cười lần nữa.
Cả đêm đầu óc tôi cứ nửa tỉnh nửa mê, hưởng thụ giây phút nằm bên nàng, thân thể dán chặt lấy nàng, cánh tay ê nhức tựa như mất cảm giác nhưng nhất quyết không muốn buông ra. Trong cơn mơ màng, khuôn mặt cảm nhận được dường như có một bàn tay nhẹ nhàng ấm áp đang vuốt ve khiến tôi cảm thấy thoải mái vô cùng, không tự chủ được mà xích lại gần bàn tay dịu dàng đó. Cho tới khi bàn tay đó mân mê lên đôi môi tôi, đầu óc mới dần lấy lại ý thức, mở bừng hai mắt ra."Đánh thức cậu rồi." Chỉ thấy nàng nhỏ giọng nói với tôi, cách vài centimet có thể cảm nhận được giọng nói ấm áp của nàng, vừa nãy là thật chứ không phải mộng."Sao mới ngủ đã tỉnh dậy rồi?" Tay vuốt ve trán nàng, không biết đã mấy giờ rồi, chỉ biết là ngoài trời còn chưa tờ mờ sáng"Ừm! Không ngủ được, không nhịn được mà muốn chạm vào cậu, ngủ thêm chút nữa đi, tớ nằm trông cậu ngủ." Nàng vừa nói vừa dang cánh tay ra ôm lấy tôi. Đã rất lâu không nằm ngủ bên cạnh nàng, đã lâu mới được thân mật, thoả mãn hít vào một hơi thật sâu, thật mãn nguyện."Thật ra thì tớ cũng không ngủ được, cậu biết không? Đầu óc tớ luôn ở trong trạng thái hưng phấn vô cùng, cậu có thể trở về bên tớ khiến tớ cảm thấy thật hứng khởi, vô cùng hứng khởi! Nếu như mấy năm nữa chúng ta cũng không được gặp nhau thì tớ nghĩ tớ sẽ phát điên mất, cậu không biết tớ căm hận cảm giác không có cậu ở bên đến thế nào đâu." Tay chân tôi quấn chặt lấy nàng như bạch tuộc, chỉ khi nép mình dưới màn đêm và sự tĩnh lặng thì tôi mới dám bộc bạch hết những điều trong lòng."Tớ hiểu, bởi vì tớ cũng giống như cậu. Bé ngoan, vĩnh viễn đừng rời bỏ tớ, vĩnh viễn..." Nàng dùng sức ôm tôi trong ngực khiến tôi nhanh chóng cảm thấy nghẹt thở, thỉnh cầu phát ra từ tiếng lòng của nàng khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, rất muốn nàng lặp đi lặp lại những lời này nhiều lần nữa."Lý Tiểu Bảo, đời này và đời sau tớ đều được định sẵn ở bên cậu, chỉ sợ cậu chơi xấu không muốn tớ thôi!" Nói xong, tôi dùng sức mút cổ nàng (Hickey nha các chị em)."A a! Kỹ năng hickey của cậu vẫn chưa tiến bộ lên chút nào, có đau miệng không?" Lại bị nàng cười nhạo, lúc còn đi học luôn thích hickey nàng như vậy, dù có đau miệng nhưng vẫn nhất quyết phải tạo được dấu mới nhả ra."Hừm! Cậu phải để cho tớ luyện tập nhiều thì chắc chắn sẽ giỏi." Ảo não không phục trề miệng lên muốn tiếp tục."A ha! Tớ mới không cần đâu, chúng ta đứng dậy đi?! Có muốn xem qua quà tớ mua cho cậu không?" Nàng nhanh chóng buông cánh tay ra, cười khanh khách chống người đứng dậy." A a! Muốn!" Từ lâu tôi đã tò mò bên trong vali lớn này đựng gì mà nặng như vậy, đứng dậy đi xuống giường bật đèn lên, ánh đèn sáng loá khiến tôi chói mắt muốn nhắm lại, đồng hồ trên tường điểm bốn giờ sáng, đem áo khoác choàng lên người nàng."Mở ra nhìn thử không?" Cái vali nằm ngang được đẩy đến trước mặt tôi, nàng để cho tôi tự mình mở ra."A... Mật mã là?" Ngồi xổm xuống, nhìn vào khoá mật mã của vali."Cậu đoán xem?" Nàng khoanh hai tay, ngồi ở mép giường cười đùa hỏi ngược lại tôi.Nhìn nét mặt đầy đắc ý của nàng, tôi cắn môi, cố gắng suy nghĩ một chút, nếu như là sinh nhật của tôi, mật mã có mỗi bốn số thì sao mà đủ chứ? Thử trước một dãy số này, ngón tay nhấn mật mã ở khoá, khi chuẩn bị nhấn dãy số cuối cùng thì khóa vali mở toang ra. "Ha ha! Tớ thật thông minh, thử chút là mở được ra." Lần này đến phiên tôi đắc ý, ngẩng đầu hướng về nàng cười cợt, trong lòng cũng rất ngọt ngào và cảm động, ngay cả mật mã vali nàng cũng để sinh nhật của tôi ---- 0521"Ừm! Doãn bé ngoan thật thông minh! Mau mở ra coi đi!" Bạn học Lý hào phóng nhếch miệng khen ngợi tôi, tư thế ngồi vẫn không thay đổi, trong đôi mắt vẫn tràn ngập sự cưng chiều."Oa!" Mở vali ra, tôi sợ ngây người, trừ cái hộp quen thuộc đựng violin của nàng ở bên ngoài thì bên trong chất đầy những vật phẩm, quần áo tuyệt đẹp."Tất cả đồ này là cho tớ sao?" Nhìn đồ trong vali, tôi ngỡ ngàng không biết phải làm sao, ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt nhìn nàng."Trừ ngăn dưới cùng kia thì tất cả món đồ bày phía trên đều là của cậu hết." Nàng đứng lên, xoa đầu tôi mỉm cười nói."A???? Tất cả chỗ này....Đều là mua cho tớ hết sao? Cậu xài hết bao tiền để mua vậy? Đồ ngốc!" Tôi kinh ngạc đứng bật dậy, trợn mắt nhìn nàng."Mỗi lần đi dạo phố thấy đồ nào hợp với cậu là tớ sẽ không kiềm được mà mua, đây là số "chiến lợi phẩm" mà tớ tích luỹ suốt một năm, đừng có chần chừ nữa, cậu mau cầm lên coi xem có thích không?" Lý Tiểu Bảo có hơi sốt ruột, nàng thúc giục tôi."Ôi trời! Đây là bộ trang phục ca kịch phương Tây mà tớ thích, rất khó mua, hơn nữa còn là bản gốc, Lý Tiểu Bảo tớ yêu cậu chết đi được... Hì hì! Mấy bộ đồ này quả thực rất đẹp mắt, cậu đúng là đi guốc trong bụng tớ, biết tớ thích mặc phong cách gì...A! Cậu còn mua nguyên cả bộ sữa tắm Adidas sao? Chẳng trách vali nặng như vậy...Ha ha! Tất ngón chân, thật là đáng yêu...Nước hoa này rất đắt, cậu thật chịu chi nha..." Tôi không ngừng được sự phấn khởi mà nói bô bô oang oang, lớn già đầu như vậy rồi mà tôi còn chưa được trải nghiệm qua cảm giác nhận được nhiều quà như vậy, mỹ phẩm dưỡng da, quần áo, túi xách, đồ trang sức, đồ ăn, còn có cả mấy khúc phổ rất khó mua ở trong nước, vui đến chết mất."Trời ạ! Cái vali này khác gì cái cửa hàng tạp hoá đâu..." Tôi cầm chiếc váy lên rồi chạy trước gương chỉn chu làm đỏm một phen, trong miệng la hét không ngừng, nàng thấy dáng vẻ kích động của tôi cũng vui vẻ đi theo cười."Chờ lát nữa hãy mặc thử, còn có một món quà mà cậu thích nhất, tớ để ở dưới phía bên trái vali." Nàng nháy mắt cười nhắc nhở tôi, tôi nhanh chóng đi tới lục lọi."Oh my god! Lần đó tớ chỉ tiện mồm nói vậy mà cậu lại mua cho tớ, phiên bản có hạn này thực sự quá mắc, Lý Tiểu Bảo, cậu thật "Xấu" mà, chỉ tranh thủ chực chờ để làm tớ bất ngờ thôi." Cầm trên tay đôi giày tôi đã muốn mua từ rất lâu, kích động tiến đến ôm lấy nàng."Haiz! Trời còn chưa sáng đâu, cậu mà la hét lớn quá sẽ đánh thức phòng bên cạnh đó." Nàng cười vỗ nhẹ vào lưng tôi nhắc nhở, tôi lập tức đè nén tiếng kêu la của mình."Hì hì! Tớ thực sự không nhịn được. Thân ái, cậu đối xử với tớ thật tốt! Tớ chính là người hạnh phúc nhất thế gian..." Tôi thu liễm lại chút, nhỏ giọng nói những lời sến súa, đây là do tôi bị những món quà trân quý của nàng làm cho cảm động."Ha ha! Cậu thích là được, tớ cũng chỉ muốn thấy cậu vui vẻ thôi." Nàng hôn mặt tôi, lúc này tôi có thể cảm nhận được niềm vui sướng trong lòng nàng."Tốn không ít tiền đúng chứ? Cậu phải để dành biết bao nhiêu nhân dân tệ mới có thể mua được nhiều đồ như vậy?" Lòng đau nhói."Thật ra thì cũng không tiêu hết quá nhiều, chi tiêu ở Canada cũng rẻ hơn trong nước một chút. Cùng mức lương vài nghìn đô một tháng nhưng chi phí tiêu xài lại không giống nhau. Cho nên cậu đừng lo lắng về việc này có được không?" Nàng an ủi tôi."Được rồi, haiz! Có dịp tớ cũng phải đi xuất ngoại kiếm tiền." Nhẹ nhàng cảm thán một chút."Ha ha, chắc chắn sẽ có dịp cho cậu đi, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Những lời này của nàng che đậy một ý tứ nào đó.-----------------Hoàn thành chính văn hôm nay, rốt cuộc cũng đồng bộ được với mọi người rồi, chính văn tối nay có khiến các bạn bất ngờ không?
Cả đêm đầu óc tôi cứ nửa tỉnh nửa mê, hưởng thụ giây phút nằm bên nàng, thân thể dán chặt lấy nàng, cánh tay ê nhức tựa như mất cảm giác nhưng nhất quyết không muốn buông ra. Trong cơn mơ màng, khuôn mặt cảm nhận được dường như có một bàn tay nhẹ nhàng ấm áp đang vuốt ve khiến tôi cảm thấy thoải mái vô cùng, không tự chủ được mà xích lại gần bàn tay dịu dàng đó. Cho tới khi bàn tay đó mân mê lên đôi môi tôi, đầu óc mới dần lấy lại ý thức, mở bừng hai mắt ra."Đánh thức cậu rồi." Chỉ thấy nàng nhỏ giọng nói với tôi, cách vài centimet có thể cảm nhận được giọng nói ấm áp của nàng, vừa nãy là thật chứ không phải mộng."Sao mới ngủ đã tỉnh dậy rồi?" Tay vuốt ve trán nàng, không biết đã mấy giờ rồi, chỉ biết là ngoài trời còn chưa tờ mờ sáng"Ừm! Không ngủ được, không nhịn được mà muốn chạm vào cậu, ngủ thêm chút nữa đi, tớ nằm trông cậu ngủ." Nàng vừa nói vừa dang cánh tay ra ôm lấy tôi. Đã rất lâu không nằm ngủ bên cạnh nàng, đã lâu mới được thân mật, thoả mãn hít vào một hơi thật sâu, thật mãn nguyện."Thật ra thì tớ cũng không ngủ được, cậu biết không? Đầu óc tớ luôn ở trong trạng thái hưng phấn vô cùng, cậu có thể trở về bên tớ khiến tớ cảm thấy thật hứng khởi, vô cùng hứng khởi! Nếu như mấy năm nữa chúng ta cũng không được gặp nhau thì tớ nghĩ tớ sẽ phát điên mất, cậu không biết tớ căm hận cảm giác không có cậu ở bên đến thế nào đâu." Tay chân tôi quấn chặt lấy nàng như bạch tuộc, chỉ khi nép mình dưới màn đêm và sự tĩnh lặng thì tôi mới dám bộc bạch hết những điều trong lòng."Tớ hiểu, bởi vì tớ cũng giống như cậu. Bé ngoan, vĩnh viễn đừng rời bỏ tớ, vĩnh viễn..." Nàng dùng sức ôm tôi trong ngực khiến tôi nhanh chóng cảm thấy nghẹt thở, thỉnh cầu phát ra từ tiếng lòng của nàng khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, rất muốn nàng lặp đi lặp lại những lời này nhiều lần nữa."Lý Tiểu Bảo, đời này và đời sau tớ đều được định sẵn ở bên cậu, chỉ sợ cậu chơi xấu không muốn tớ thôi!" Nói xong, tôi dùng sức mút cổ nàng (Hickey nha các chị em)."A a! Kỹ năng hickey của cậu vẫn chưa tiến bộ lên chút nào, có đau miệng không?" Lại bị nàng cười nhạo, lúc còn đi học luôn thích hickey nàng như vậy, dù có đau miệng nhưng vẫn nhất quyết phải tạo được dấu mới nhả ra."Hừm! Cậu phải để cho tớ luyện tập nhiều thì chắc chắn sẽ giỏi." Ảo não không phục trề miệng lên muốn tiếp tục."A ha! Tớ mới không cần đâu, chúng ta đứng dậy đi?! Có muốn xem qua quà tớ mua cho cậu không?" Nàng nhanh chóng buông cánh tay ra, cười khanh khách chống người đứng dậy." A a! Muốn!" Từ lâu tôi đã tò mò bên trong vali lớn này đựng gì mà nặng như vậy, đứng dậy đi xuống giường bật đèn lên, ánh đèn sáng loá khiến tôi chói mắt muốn nhắm lại, đồng hồ trên tường điểm bốn giờ sáng, đem áo khoác choàng lên người nàng."Mở ra nhìn thử không?" Cái vali nằm ngang được đẩy đến trước mặt tôi, nàng để cho tôi tự mình mở ra."A... Mật mã là?" Ngồi xổm xuống, nhìn vào khoá mật mã của vali."Cậu đoán xem?" Nàng khoanh hai tay, ngồi ở mép giường cười đùa hỏi ngược lại tôi.Nhìn nét mặt đầy đắc ý của nàng, tôi cắn môi, cố gắng suy nghĩ một chút, nếu như là sinh nhật của tôi, mật mã có mỗi bốn số thì sao mà đủ chứ? Thử trước một dãy số này, ngón tay nhấn mật mã ở khoá, khi chuẩn bị nhấn dãy số cuối cùng thì khóa vali mở toang ra. "Ha ha! Tớ thật thông minh, thử chút là mở được ra." Lần này đến phiên tôi đắc ý, ngẩng đầu hướng về nàng cười cợt, trong lòng cũng rất ngọt ngào và cảm động, ngay cả mật mã vali nàng cũng để sinh nhật của tôi ---- 0521"Ừm! Doãn bé ngoan thật thông minh! Mau mở ra coi đi!" Bạn học Lý hào phóng nhếch miệng khen ngợi tôi, tư thế ngồi vẫn không thay đổi, trong đôi mắt vẫn tràn ngập sự cưng chiều."Oa!" Mở vali ra, tôi sợ ngây người, trừ cái hộp quen thuộc đựng violin của nàng ở bên ngoài thì bên trong chất đầy những vật phẩm, quần áo tuyệt đẹp."Tất cả đồ này là cho tớ sao?" Nhìn đồ trong vali, tôi ngỡ ngàng không biết phải làm sao, ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt nhìn nàng."Trừ ngăn dưới cùng kia thì tất cả món đồ bày phía trên đều là của cậu hết." Nàng đứng lên, xoa đầu tôi mỉm cười nói."A???? Tất cả chỗ này....Đều là mua cho tớ hết sao? Cậu xài hết bao tiền để mua vậy? Đồ ngốc!" Tôi kinh ngạc đứng bật dậy, trợn mắt nhìn nàng."Mỗi lần đi dạo phố thấy đồ nào hợp với cậu là tớ sẽ không kiềm được mà mua, đây là số "chiến lợi phẩm" mà tớ tích luỹ suốt một năm, đừng có chần chừ nữa, cậu mau cầm lên coi xem có thích không?" Lý Tiểu Bảo có hơi sốt ruột, nàng thúc giục tôi."Ôi trời! Đây là bộ trang phục ca kịch phương Tây mà tớ thích, rất khó mua, hơn nữa còn là bản gốc, Lý Tiểu Bảo tớ yêu cậu chết đi được... Hì hì! Mấy bộ đồ này quả thực rất đẹp mắt, cậu đúng là đi guốc trong bụng tớ, biết tớ thích mặc phong cách gì...A! Cậu còn mua nguyên cả bộ sữa tắm Adidas sao? Chẳng trách vali nặng như vậy...Ha ha! Tất ngón chân, thật là đáng yêu...Nước hoa này rất đắt, cậu thật chịu chi nha..." Tôi không ngừng được sự phấn khởi mà nói bô bô oang oang, lớn già đầu như vậy rồi mà tôi còn chưa được trải nghiệm qua cảm giác nhận được nhiều quà như vậy, mỹ phẩm dưỡng da, quần áo, túi xách, đồ trang sức, đồ ăn, còn có cả mấy khúc phổ rất khó mua ở trong nước, vui đến chết mất."Trời ạ! Cái vali này khác gì cái cửa hàng tạp hoá đâu..." Tôi cầm chiếc váy lên rồi chạy trước gương chỉn chu làm đỏm một phen, trong miệng la hét không ngừng, nàng thấy dáng vẻ kích động của tôi cũng vui vẻ đi theo cười."Chờ lát nữa hãy mặc thử, còn có một món quà mà cậu thích nhất, tớ để ở dưới phía bên trái vali." Nàng nháy mắt cười nhắc nhở tôi, tôi nhanh chóng đi tới lục lọi."Oh my god! Lần đó tớ chỉ tiện mồm nói vậy mà cậu lại mua cho tớ, phiên bản có hạn này thực sự quá mắc, Lý Tiểu Bảo, cậu thật "Xấu" mà, chỉ tranh thủ chực chờ để làm tớ bất ngờ thôi." Cầm trên tay đôi giày tôi đã muốn mua từ rất lâu, kích động tiến đến ôm lấy nàng."Haiz! Trời còn chưa sáng đâu, cậu mà la hét lớn quá sẽ đánh thức phòng bên cạnh đó." Nàng cười vỗ nhẹ vào lưng tôi nhắc nhở, tôi lập tức đè nén tiếng kêu la của mình."Hì hì! Tớ thực sự không nhịn được. Thân ái, cậu đối xử với tớ thật tốt! Tớ chính là người hạnh phúc nhất thế gian..." Tôi thu liễm lại chút, nhỏ giọng nói những lời sến súa, đây là do tôi bị những món quà trân quý của nàng làm cho cảm động."Ha ha! Cậu thích là được, tớ cũng chỉ muốn thấy cậu vui vẻ thôi." Nàng hôn mặt tôi, lúc này tôi có thể cảm nhận được niềm vui sướng trong lòng nàng."Tốn không ít tiền đúng chứ? Cậu phải để dành biết bao nhiêu nhân dân tệ mới có thể mua được nhiều đồ như vậy?" Lòng đau nhói."Thật ra thì cũng không tiêu hết quá nhiều, chi tiêu ở Canada cũng rẻ hơn trong nước một chút. Cùng mức lương vài nghìn đô một tháng nhưng chi phí tiêu xài lại không giống nhau. Cho nên cậu đừng lo lắng về việc này có được không?" Nàng an ủi tôi."Được rồi, haiz! Có dịp tớ cũng phải đi xuất ngoại kiếm tiền." Nhẹ nhàng cảm thán một chút."Ha ha, chắc chắn sẽ có dịp cho cậu đi, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Những lời này của nàng che đậy một ý tứ nào đó.-----------------Hoàn thành chính văn hôm nay, rốt cuộc cũng đồng bộ được với mọi người rồi, chính văn tối nay có khiến các bạn bất ngờ không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz