Sau khi O giả B mang thai con lão đàn ông hào môn
Chương 2
Edit: Ari
------
"Thằng kia có làm cậu bị thương không?" Thấy cậu thật lâu không nói lời nào, Bùi Yến Chu nhướng mày, lại hỏi.
Lâm Ngộ An chỉ cảm thấy bên tai nóng ran, vội vàng đi về phía trước hai bước: "Không, không có."
Cậu do dự một lát, vẫn là xoay người lại, cúi đầu thấp giọng nói: "Vừa rồi... Cảm ơn anh."
Bùi Yến Chu so với cậu cao hơn một cái đầu, lúc này rũ mắt có thể nhìn thấy xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu đen nhánh của cậu, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, rũ mắt nói: "Thuận tay, không cần để trong lòng."
Hai người đứng rất gần, gần đến mức Lâm Ngộ An cảm thấy không khí xung quanh có chút ngột ngạt. Cậu cúi đầu nhìn mặt đất, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi đi trước ——"
"Từ từ."
Lâm Ngộ An ngước mắt lên nhìn thì thấy người đàn ông trên tay xách theo cái túi, hướng cậu ý bảo: "Thuốc của cậu."
Lâm Ngộ An sửng sốt, mới phát hiện vừa rồi xung đột với Tưởng Văn Húc không cẩn thận bị gã kéo rớt túi thuốc.
Cậu cầm túi thuốc, mím môi: "Cảm ơn anh."
Bùi Yến Chu quét mắt qua thuốc trong túi, thái độ tùy ý hỏi: "Sinh bệnh?"
Lâm Ngộ An dừng một chút: "Có chút bị cảm nắng."
Bùi Yến Chu con ngươi ám ám, nhớ tới buổi sáng cậu chỉ mặc đơn giản quần áo bóng rổ, làn da trắng đến mức phát sáng, dáng vẻ thanh xuân nhiệt huyết bồng bột, mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng; lại nhìn cậu lúc này mặt mày nhu thuận, dáng vẻ ngoan ngoãn, trong lòng bất mãn mà chậc một tiếng.
Lúc này bệnh viện đã tan tầm, xung quanh cũng không có nhiều người đi lại, hai người cứ đứng đó, lại không nói lời nào. Bầu không khí có chút xấu hổ, đặc biệt đối tượng lại là người kia ——
Lâm Ngộ An ngón chân vô thức moi moi trên đất, nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi buổi chiều còn có tiết, chắc phải đi trước. Bùi tiên sinh cứ bận việc của anh ạ." Cậu nói xong nhanh chóng xoay người bước đi, không khác chạy trốn là bao.
Bùi Yến Chu mắt nhìn thân ảnh thiếu niên đi xa, nhớ lại sáng nay phó hiệu trưởng nói trước khi khai giảng căn bản không có tiết học nào, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ cười.
Thôi, người ta đã xem hắn như là hồng thuỷ mãnh thú mà tránh rồi.
Vốn dĩ cũng chỉ là ngoài ý muốn, hôm nay cũng là trùng hợp, về sau sợ cũng không còn cơ hội gặp lại.
·
Bên kia, sau khi Lâm Ngộ An đi được một đoạn xa mới quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy người kia đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm. (truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad Yingying495)
Cậu nhìn đèn đỏ phía trước, suy nghĩ có chút phiêu tán.
Đầu tiên là Tưởng Văn Húc, sau đó là vị Bùi tiên sinh kia.
Đã hơn một tháng, Lâm Ngộ An vốn đã quên chuyện xảy ra ngày hôm đó, kết quả hôm nay hai người kia liên tiếp xuất hiện trước mặt cậu, khiến cho ký ức vốn đã phủ một tầng bụi mờ lúc này lại lần nữa rõ ràng.
Sau khi kết thúc thi cuối kỳ, lớp đưa chủ ý đi quẩy một hôm xả stress, Lâm Ngộ An vốn không định uống rượu, ai ngờ trong lúc vô tình nhìn thấy tên bạn trai Beta mới quen được nửa học kỳ đang hôn say đắm một Omega nhỏ nhắn yêu kiều trong góc. Lâm Ngộ An cầm điện thoại gọi cho gã, đối phương vậy mà còn dám nói đang ở ký túc xá học bài thi cuối kỳ. Cậu lập tức cười lạnh, quyết đoán chia tay kéo gã vào sổ đen.
Rốt cuộc chỉ mới quen có nửa kỳ, tình cảm chưa sâu đậm bao nhiêu. Chẳng qua gặp phải loại chuyện bị người phản bội này là ai thì ít nhiều cũng sẽ có chút khổ sở. Hơn nữa quán bar xa hoa truỵ lạc, các bạn học đều làm ầm ĩ, Lâm Ngộ An nhất thời hào khí tận trời mà nốc hai ly rượu.
Uống xong cũng không có cảm giác gì mãnh liệt, nhưng một lúc sau đầu lại càng ngày càng mê man, trong người tựa hồ có một ngọn lửa đang bập bùng thiêu đốt, từng chút một ăn mòn cơ thể cậu.
Lâm Ngộ An cho rằng do cậu đã say, lảo đảo nghiêng ngả chạy đến toilet vốc nước lạnh rửa mặt, những tưởng làm vậy có thể tỉnh táo chút, nhưng ngược lại ý thức càng mơ hồ, cùng lúc đó, vị trí tuyến thể cũng ẩn ẩn nóng lên. Lâm Ngộ An hậu tri hậu giác ý thức được, chỉ sợ là cậu tới kỳ phát tình, nhưng giờ phút này cả người bủn rủn vô lực, di động cũng quăng ở ghế lô không mang theo.
Lâm Ngộ An tuy rằng mới vừa phân hoá thành Omega không lâu, nhưng đối với thường thức của Omega vẫn là có chút hiểu biết, biết vạn nhất pheromone Omega tràn ra ngoài bị Alpha ngửi được sẽ có hậu quả gì cậu không dám tưởng tượng. Cậu mặc kệ cảm giác vô lực khó chịu kia, chống tường đẩy cửa toilet, gian nan đi ra ngoài, phòng bọn họ gần toilet, chỉ cần tìm được bạn học, cậu có thể an toàn.
Nhưng ai mà ngờ được vừa bước tới chỗ ngoặt thì va phải ngực của một người đàn ông, đã vậy người này còn là Alpha mang theo mùi pheromone vô cùng mãnh liệt, đối với cậu lúc này, mùi hương đó như lọ thuốc độc trí mạng, kích thích người sa đoạ trầm luân.
Lâm Ngộ An vốn đang trong tình trạng thần trí không rõ, cơ hồ sắp hỏng mất, một kích này đánh vỡ hoàn toàn chút lý trí còn sót lại của cậu, cứ vậy nắm lấy vạt áo người đàn ông trước mặt hôn lên.
Đêm đó, Lâm Ngộ An cảm giác bản thân như một con thuyền nhỏ, chìm chìm nổi nổi trước sóng gió mãnh liệt của biển cả.
Lần nữa tỉnh lại, là ở khách sạn.
Rèm cửa màu tối đã bị kéo ra, người đàn ông tắm mình dưới ánh mặt trời, dáng người cao thẳng cường tráng đứng ở trước giường. Hắn mặc một thân tây trang màu đen, thong thả ung dung sửa sang lại cổ tay áo, động tác mang theo sự ưu nhã tự phụ khó kìm nén.
Sau khi ý thức được đã phát sinh chuyện gì, Lâm Ngộ An sắc mặt lập tức tái nhợt, giãy giụa muốn đứng dậy. Người kia chú ý thấy động tác của cậu, xoay người lại, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lập thể, vô cùng tuấn mỹ.
Lâm Ngộ An sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tuy trong lòng kinh hoảng tột độ, nhưng nghe người đàn ông nói, cũng biết đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hai người đều có trách nhiệm.
Cậu mới vừa phân hoá không lâu, pheromone vẫn chưa ổn định; Người đàn ông này cũng là vô tình uống phải rượu bị người ta bỏ thuốc, pheromone mất khống chế. Hai người như vậy đụng phải nhau, không phải là thiên lôi câu động địa hỏa* à?
*thiên lôi câu động địa hỏa: Thiên lôi - lửa trời, địa hoả- lửa đất. Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
Người đàn ông trầm mặc một lát, đưa cho cậu một tờ danh thiếp, nói là có yêu cầu gì thì có thể gọi cho hắn. Lâm Ngộ An mặt ngoài ngoan ngoãn cầm lấy, thật ra nội tâm điên cuồng lắc đầu.
Cậu từ trước đến nay luôn là một đứa con ngoan ngoãn nghe lời, chỉ một lần ngoài ý muốn đã đủ kích thích. Lâm Ngộ An tuy trong lòng hối hận đã vì một tên tra nam mà uống hai ly rượu, kết quả lại để bản thân dính vào việc này, nhưng tối qua hai người đều chủ động, thật sự không thể trách đối phương.
Trước khi rời đi, người đàn ông săn sóc nói cậu cứ ngủ thêm một chút. Lâm Ngộ An lại cảm thấy nếu tiếp tục ở lại trong căn phòng này, một lát trong đầu lại hiện lên cảnh xuân đêm qua. Cậu lắc đầu từ chối, chịu đựng thân thể không thoải mái, nhanh chóng mặc quần áo rời khỏi khách sạn.
Lâm Ngộ An vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc, cậu cùng người đàn ông kia nhìn qua là biết không phải người cùng thế giới, thiết nghĩ về sau cũng không có cơ hội gặp lại.
Ai ngờ hôm nay đầu tiên là trên sân bóng rổ, sau đó là bên ngoài bệnh viện...
Cậu thở dài, tự mình an ủi, người ta là lão tổng của một tập đoàn lớn, không thể lúc nào cũng tới trường khảo sát, chắc thật sự không bao giờ gặp lại nữa.
Đèn đỏ thành đèn xanh, Lâm Ngộ An bước chân mơ hồ, lang thang đến quán ăn đối diện ăn chút điểm tâm.
Sau khi quay lại phòng ngủ, Lâm Ngộ An lấy hộp thuốc ra nhìn, Hoắc Hương Chính Khí Thủy.
Cậu tùy tiện bẻ ra một viên, mới vừa ngửi mùi thuốc, mày liền gắt gao chau lại. Cậu hít sâu một hơi, nắm cái mũi mạnh mẽ nuốt viên thuốc, ai ngờ thuốc mới vừa tới yết hầu, dạ dày nháy mắt cuộn lên, Lâm Ngộ An sắc mặt biến hóa, ngay sau đó phóng tới phòng vệ sinh, "oẹ" một tiếng nôn sạch những gì có trong bụng.
Ba người khác đều không ở trong phòng, cũng không biết đã đi đâu. Bên ngoài sắc trời đã tối đen, trong phòng vệ sinh ánh đèn mập mờ, phá lệ mỏng manh.
Lâm Ngộ An đứng trước gương, ngẩn người nhìn gương mặt tiều tuỵ, trắng bệch đến mức trong suốt phản chiếu trong gương, trầm mặc thật lâu mới thấp giọng mắng một tiếng.
Đệt.
Trời muốn diệt cậu!
·
Buổi tối 10h, những người khác lục tục trở về phòng ngủ, nguyên bản thanh âm lớn tiếng nói giỡn khi thấy đèn phòng ngủ đã tắt, màn giường Lâm Ngộ An đã buông xuống, cũng tự giác nhỏ tiếng lại.
Luôn luôn không tim không phổi Triệu Thừa Phi cũng rất có tâm, động tác tắm rửa đánh răng cũng thả nhẹ rất nhiều.
Đèn mở rồi tắt, Lâm Ngộ An vô thanh vô tức mở to mắt nhìn màn giường, cõi lòng đầy tâm sự.
Bán kết trận bóng rổ ngày kia mới diễn ra, ngày mai vừa lúc nhàn rỗi, sáng sớm, Lâm Ngộ An thu dọn thỏa đáng, ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố cách đó không xa.
Cậu nhận vẽ tranh tường, hai ngày trước nhàn rỗi đã vẽ không ít, hôm nay cũng chỉ còn phần cuối.
Địa điểm vẽ tranh là ở một cái quán bar mới mở, trải qua chuyện lần trước Lâm Ngộ An đối với quán bar có chút PTSD*, có điều ông chủ ra giá thật sự rất cao, với đơn này, ít nhất trong khoảng thời gian này không cần lo về thuốc màu.
*PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn
Lâm Ngộ An thích vẽ tranh, sở dĩ đi làm thêm, cũng là vì kiếm tiền nuôi sỡ thích vẽ tranh này.
Quá đốt tiền.
Thời điểm mới nhập môn, một ít thuốc màu bút vẽ còn có thể tạm chấp nhận, hiện tại nếu lại dùng loại thuốc màu dỏm này, chính là đối với tranh của mình không có trách nhiệm.
Thanh ca ở phương diện khác thì mặc kệ cậu, duy nhất ở phương diện thuốc màu, tuyệt đối không cho phép cậu chắp vá.
Quán bar vừa mới mở, ngoài nhân viên ra cũng không có nhiều người. Chẳng qua lúc Lâm Ngộ An vào cửa ở bên ngoài thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ tao nhã, giám đốc nói là của ông chủ bọn họ. Lâm Ngộ An đưa mắt nhìn lầu hai, khóe miệng không khỏi giật giật.
Lâm Ngộ An ở bên ngoài nhận đơn cũng không ít, lại chưa gặp qua ông chủ nào nhiều yêu cầu kỳ quái như vậy.
Cái gì mà muốn có cảm giác tan vỡ rách nát, cảm giác không gian hô hấp bị áp bách, cần sự cứu rỗi và hy vọng...
Hơn hai mươi tuổi mà còn trung nhị* như vậy.
*Trung nhị: hội chứng tuổi dậy thì
Cũng may cậu vẫn ứng phó được, ông chủ kia tuy là người có chút kỳ quái, đối với quá trình sáng tác của cậu vẫn có tôn trọng, hai người làm việc chung cũng coi như hòa hợp.
—— chủ yếu là lương cao.
Lâm Ngộ An quan sát trên dưới thành quả ngày hôm qua một chút, một lát sau cầm bút lên tiếp tục vẽ.
Rốt cuộc chờ đến một bút cuối cùng hạ xuống, Lâm Ngộ An đi ra xa nhìn một chút, cảm thấy vừa lòng.
Giám đốc quán bar đứng một bên tán thưởng nói không thành lời: "Vậy mà thật sự có người có thể hoàn thành yêu cầu của ông chủ..."
Lâm Ngộ An không có gì để nói.
Giám đốc cũng có chút ngượng ngùng, vội hướng cậu cười cười: "Cậu Lâm ngồi nghỉ trước đi, tôi đi báo ông chủ một tiếng."
Lâm Ngộ An gật đầu, cũng không có ngồi nghỉ mà tới nhà vệ sinh rửa tay.
Chờ đến lúc quay lại, cậu cúi đầu tùy tiện phẩy phẩy nước trên tay, lầu hai truyền đến giọng nói hưng phấn của một thanh niên:
"Anh xem! Anh còn nói suy nghĩ của em không thực tế, hiện tại không phải có người vẽ ra rồi hay sao? Anh xem, bố cục rộng lớn, nét vẽ tinh tế, tránh thoát không được tuyệt vọng giãy giụa ——"
Là giọng của ông chủ kỳ quái kia.
Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn lên, trên cầu thang có một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc đỏ rực đang vừa đi xuống, vừa chỉ vào bức tranh, cao hứng phấn chấn mà thổi phồng đến mức Lâm Ngộ An không nỡ nghe .
Mà người anh ta đang nói chuyện...
Lâm Ngộ An ngước mắt, ánh mắt dừng ở bàn tay đang vịn lên cầu thang của người đàn ông ——
Lâm Ngộ An: "..."
Bùi Yến Chu một tay chống lên tay vịn cầu thang, đôi mắt hẹp dài hơi buông xuống, dừng trên trên người thiếu niên một thân sơ mi trắng rộng thùng thình đơn giản phía dưới, ngón tay thon dài thong thả ung dung gõ lên gỗ tay vịn, ngữ điệu mang theo ý cười không chút để ý:
"Có tiết?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz