ZingTruyen.Xyz

Sau Khi Cha Ruot Cua Con Trai Tim Toi Cua

Chương 136: Đừng hèn nhát, hãy đối mặt với nó!

Edit: Ha

Các trang web giải trí lớn đã đẩy tin tức Cố Giai Mính trở lại lên trang nhất, thậm chí có phóng viên còn chụp được cảnh Cố Giai Mính ở sân bay. Cố Giai Mính được người đại diện và trợ lý đi cùng đến đài truyền hình địa phương khu D tham gia ghi hình trận chung kết cuối cùng của "Tôi muốn làm diễn viên". Chương trình này làm lâu như vậy, vẫn luôn có sự chú ý rất cao, tuyên truyền đương nhiên là tận hết sức lực, hiện tại có Cố Giai Mính đến, chính thức không chỉ phải cho hắn mặt mũi, vì tuyên truyền cũng phải long trọng hoan nghênh, đem tin tức tung ra.

Lần này lựa chọn đi máy bay còn bị phóng viên chụp được, cũng là Trịnh Học Thiệu an bài, chính thức muốn tuyên truyền, hắn tự nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền, tóm lại muốn ra ngoài, trận thế nhất định phải lớn.

Cố Giai Mính chỉ có thể cực lực phối hợp, bất đắc dĩ để mấy bảo bối ở nhà, đi kiếm tiền mua sữa bột.

Cố Giai Mính ở trên máy bay liền nói cho Trịnh Học Thiệu, "Nếu đối mặt với Trần Hoàng, anh không nên ngăn cản tôi, tôi muốn chính diện với anh ta, tôi đã không còn là tôi ban đầu rồi!"

Cố Giai Mính hai ngày nay chơi trò chơi, thích nhất chính là chính diện cứng đối cứng, không nhát gan!

Cố Tiểu Yêu hiện tại có thể bành trướng, không phải bây giờ hắn là phu nhân tổng tài của Mặc thị, mà là: hắn có bốn người con!

Là ba của bốn đứa trẻ, Cố Giai Mính đi bộ với gió, gió mùa xuân đầy mặt, xông lên! Tự hào! Nhìn ai không vừa mắt cũng dám vung lên móng vuốt chọi hắn! Ai sợ ai?!

Trịnh Học Thiệu nhìn thái độ này của anh, đột nhiên có chút hối hận dẫn Cố Giai Mính tới.

Trần Hoàng hiện tại đã tiến vào quốc tế, một bộ phim bắt được hai ảnh đế, làm quen với một nữ thương nhân người Hoa vô cùng nổi tiếng, bởi vì đối phương hộ tống, Trần Hoàng tài nguyên rất rộng, cũng liên tiếp nhận được lời mời của Hollywood, trong giới Hoa quốc cũng rất có ảnh hưởng, diễn viên đều gọi hắn một tiếng Trần lão sư. Cố Giai Mính nói như thế nào cũng có thâm niên hơn đối phương, vốn Trịnh Học Thiệu muốn chứng minh mình có thể nâng đỡ siêu sao quốc tế, Cố Giai Mính nổi tiếng đang thịnh vượng, còn tham gia ghi hình "Đam mê đua xe", Trần Hoàng cướp cũng không cướp được nhân vật.

Bây giờ ngẫm lại, mình có chút ngây thơ, vạn nhất mang đến ảnh hưởng không tốt cho Cố Giai Mính, đó không phải là điều anh muốn nhìn thấy.

Đáng tiếc, hiện tại Cố Tiểu Yêu hoàn toàn nghe không lọt, giơ móng vuốt lên, đi lên chính là ghen tị, yêu ai!

Xe của tổ tiết mục đến sân bay, đưa bọn Cố Giai Mính đến khách sạn, bảo bọn họ nghỉ ngơi một chút, tám giờ tối ghi hình.

Cố Giai Mính vừa đi, mấy đứa nhỏ trong nhà bắt đầu náo loạn, cuộc sống không có ba không hạnh phúc, sữa bột cha pha cũng không ngon bằng ba, đứa nhỏ vẫn chưa từng khóc cũng hừ hừ ríu rít, ôm cũng không được. Mặc tổng tạm thời đem công việc của mình giao cho Mặc Nguyên Bân, bất đắc dĩ ở nhà nuôi con. Nhưng mà, Cố Giai Mính không có ở nhà, Mặc Trạch Dương lại đi học, tuy rằng lão nhị coi như nghe lời, nhu thuận giúp cha dẫn đệ đệ, đáng tiếc, hai đứa nhỏ này vẫn là dỗ không nổi, nói giận dỗi liền giận dỗi, lão Tứ lại treo trên người Mặc Uẩn Tề không xuống, ôm cổ để cha ôm mình mọi lúc.

Cũng là kỳ quái, hai đứa nhỏ này náo loạn, thời tiết cũng không tốt lắm, từ buổi chiều liền âm u trầm thấp, đến buổi tối sắp ghi hình, ông trời rất không khách khí nổi mưa cùng tuyết, đặc biệt là bên Cố Giai Mính, mưa rất lớn.

Cố Giai Mính vừa gọi điện video cho bọn nhỏ, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, dỗ dành hai đứa nhỏ, "Các con xem, hai người vừa khóc bên ngoài liền mưa, sau này ba muốn ra ngoài, người khác sẽ nói, Cố Giai Mính đi đâu trời ở đó đổ mưa, quốc gia sốt ruột, đưa ba đến sa mạc cầu mưa thì làm sao bây giờ?"

Hai đứa nhỏ cũng không có lo lắng đến tâm tình người làm ba, chính là nháo muốn Cố Giai Mính về nhà, nhìn thấy Cố Giai Mính xuất hiện trên màn hình, đều duỗi bàn tay nhỏ bé muốn kéo ba ra, Tứ thiếu gia đã trèo lên màn hình, muốn dùng cân nặng đè nát nó, giống như nghiền nát là ba có thể đi ra. Cố Giai Mính nhìn mưa tuyết ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, được rồi, náo loạn đi, hắn cũng muốn náo loạn.

Mặt Mặc tổng đã giống như em trai anh, không chút biểu tình, chưa bao giờ biết mang theo hài tử mệt mỏi như vậy.

Quản gia Buck cũng không còn gì luyến tiếc, cười cũng không cười nổi.

Mẹ Mặc lẩm bẩm Mặc Uẩn Tề, "Hài tử đều như vậy, bọn họ đã rất hiểu chuyện, lần đầu tiên cùng Giai Mính tách ra, con còn không để cho bọn họ hừ hừ hai tiếng?"

Mặc tổng: "Con không có..."

"Anh không có gì sao? Anh lạnh lùng dọa ai vậy? Đứa nhỏ nhìn thấy khuôn mặt này của anh, vốn không muốn hừ hừ cũng bị ngươi dọa cho sợ hãi." Mẹ Mặc tức giận dạy dỗ con trai, ôm cháu trai nhẹ nhàng vỗ dỗ, "Ngoan a, không nháo nữa, nhìn cháu trai ta ngoan thế nào, cha con khi còn bé cũng không có ngoan như các con. "

Mặc tổng đỡ trán, oan uổng cũng nói không nên lời.

Mặc Nguyên Bân trở về cũng dỗ dành theo, bảo mẹ Mặc trở về nghỉ ngơi, hai anh em mỗi người ôm một đứa, ở trong phòng lắc lư, ngủ cũng không buông xuống được, vừa buông xuống liền tỉnh, tỉnh liền nháo.

Cố Giai Mính bên này cũng lo lắng, hai đứa nhỏ còn quá nhỏ, vừa rời khỏi hắn liền náo loạn như vậy, hắn cũng bất ngờ, vốn tưởng rằng đều rất vững vàng, có Mặc Uẩn Tề ở nhà, hẳn là không có việc gì. Đứa nhỏ nháo, tâm tình Cố Giai Mính cũng không tốt, hơn bảy giờ, Giả Xuyên gõ cửa, nhắc nhở Cố Giai Mính còn đang gọi điện thoại, "Anh Mính, tổ tiết mục phái xe tới đón. "

Cố Giai Mính chỉ có thể cúp điện thoại, ra ngoài vừa vặn gặp Trịnh Học Thiệu.

"Anh không cần đi cùng tôi, ở chỗ này nghỉ ngơi đi." Cố Giai Mính lo lắng Trịnh Học Thiệu sau khi nhìn thấy Trần Húc sẽ ảnh hưởng đến tâm tình.

Trịnh Học Thiệu nhìn sắc mặt lúc này của hắn, cảm thấy mình vẫn nên đi theo đi, trên trán Cố Giai Mính thiếu chút nữa dán một câu: "Ông không vui, ai cũng không nên chọc!"

Sau khi lên xe của đoàn làm phim, nhân viên đoàn làm phim cười nói: "Hôm nay cũng là trùng hợp, thời tiết lại kém như vậy, ủy khuất anh Mính, lát nữa chúng ta lại đón người được không? Vừa vặn thuận đường. "

Cố Giai Mính không sao cả nhún nhún vai, "Được thôi. "

Chiếc xe này là phiên bản dài hơn, chín chỗ ngồi, người đại diện của hắn cộng thêm trợ lý, một nghệ sĩ trang điểm cũng chỉ có bốn người, còn có một nửa chỗ trống, hiển nhiên cũng không phải chỉ đón một mình hắn.

Rất nhanh, xe chạy đến cửa khách sạn gần đó, nhân viên công tác gọi điện thoại, từ bên trong dần dần đi ra bốn năm người, người cầm đầu vóc người không cao, dáng người ngắn, có chút mập mạp, sau khi hắn đi ra nhìn một chút, vẫy vẫy tay với người phía sau, người đứng ở phía sau cửa lúc này mới đi ra, có vệ sĩ cầm ô, mặc một thân áo lông màu đen, quấn khăn quàng cổ, sợ người khác không phát hiện ra anh và người khác không giống nhau, buổi tối đeo kính râm, nhìn dáng người ngược lại thập phần thon dài.

Trịnh Học Thiệu nhìn thấy người này đi ra, ánh mắt chợt lóe.

Cố Giai Mính híp mắt lại, hắn cũng không nghĩ tới, người này lại chính là Trần Húc!

Nhanh như vậy đã gặp được, Cố Giai Mính cảm thấy không tìm chút chuyện gì đó làm liền có lỗi với ngày mưa tuyết này.

"Thiệu ca, anh xem hôm nay, thật sự rất dễ ngã." Cố Giai Mính túm lấy quần áo Trịnh Học Thiệu, chỉ chỉ vũng nước ngoài cửa sổ, "Anh xem!"

Trịnh Học Thiệu nhíu mày, vừa định nói tâm tình Cố Giai Mính sao đột nhiên tốt lên, đúng lúc này, đại ảnh đế Trần Húc đẹp trai đối diện một cước trượt, thân hình cao hơn một mét tám, toàn bộ nhào về phía trước, hung hăng ngã trên đường đổ mưa tuyết, bọt nước văng khắp nơi, Cố Giai Mính ở trong xe chợt nghe thấy "Ba!" Một tiếng, ngẫm lại liền cả người đau.

Trịnh Học Thiệu đều khiếp sợ, sau khi phản ứng lại đã "Phốc! Khụ khụ!" Ba Trịnh vội vàng thay đổi một gương mặt nghiêm túc, vẫn là một bộ dáng nghiêm trang, lại nhìn Cố Giai Mính, một chút cũng không có ý muốn thu liễm, "Ha ha ha ha ha ~~ Hôm nay liền chỉ dựa vào chút vui vẻ này để sống, ha ngã quá thảm!"

Mọi người trên xe đều khiếp sợ nhìn Cố Giai Mính, đây là có thù đi!

Trịnh Học Thiệu liền cười không nổi, quả nhiên, Cố Giai Mính là muốn làm chuyện. Ngày mai có thể sẽ xuất hiện một tiêu đề, bí mật kinh thiên! Cừu hận không thể kể hết giữa hai đại ảnh đế!

Trần Húc bị ném ngã này, cũng thay đổi sắc mặt, tức giận đứng lên, trước tiên kéo khăn quàng cổ của mình một chút, sợ bị người khác nhìn thấy. Người đại diện mũm mĩm kia theo bản năng ngăn trở tầm mắt chung quanh, nhìn một thân Trần Húc này, cũng khó xử, "Nếu không được cậu cứ về thay quần áo trước, để cho bọn họ chờ một chút. "

Trần Húc mặt âm trầm, "Được rồi. "

Cố Giai Mính chậc chậc chậc vài tiếng, mở cửa sổ định hô: "Cái kia con chó lầy lội bên kia đường, ngươi không lên xe, lão tử sẽ không đợi ngươi, lão tử cũng không cho ngươi lên xe!" Trịnh Học Thiệu vội vàng cầm một khối kẹo nhét vào miệng Cố Giai Mính, không cần nghĩ cũng biết, kế tiếp khẳng định không có lời tốt, Cố Giai Mính đây là muốn khiêu khích, giương nanh múa vuốt, giống như con mèo hoang chỉ cần đánh nhau với người ta, nhiều nhân viên đài truyền hình như vậy canh giữ, nếu như hắn nói ra những lời không dễ nghe, truyền ra ngoài không dễ nghe.

Cố Giai Mính ngậm đường trong miệng, đè lời định xuống, bĩu môi hừ một tiếng, nói với nhân viên công tác: "Tôi không muốn đi cùng xe với anh ta, đưa tôi trước, sau đó đón anh ta. "

Nhân viên công tác khó xử nhìn anh, "Anh Mính, sẽ không mất nhiều thời gian đâu, bằng không chúng ta nên chậm trễ ghi hình. "

Lúc này bọn họ cũng đã nhìn ra, Cố Giai Mính nhất định là từng có quan hệ với Trần Húc, lúc trước còn rất dễ nói chuyện.

Cố Giai Mính suy nghĩ một chút, "Được, tôi không làm khó hai người. "

Nhân viên công tác cảm kích nhìn hắn, "Đa tạ Mính ca thông cảm. "

Trịnh Học Thiệu nhướng trán, có một loại dự cảm không tốt.

Cố Giai Mính liếm liếm miệng, duỗi móng vuốt với Trịnh Học Thiệu, "Lại thêm một khối nữa. "

Trịnh Học Thiệu giật giật khóe miệng, lại từ trong túi móc hai khối kẹo cho hắn, vốn là nhìn bao bì kẹo bên này rất đẹp, mua về cho con trai anh, sau khi nhìn thấy Cố Giai Mính anh liền thuận tay nhét mấy cái trong túi, không nghĩ tới Cố Giai Mính thật sự thích ăn, Trịnh Học Thiệu đối với cái miệng thèm ăn này của hắn cũng bất đắc dĩ.

Cố Giai Mính bóc một cái kẹo, nhét vào miệng, vừa ăn vừa nghiêm túc nói: "Hôm nay miệng tôi hơi đắng, có thể có tiềm chất của mỏ quạ, tôi ăn một miếng kẹo để giảm bớt một chút. "

Trịnh Học Thiệu lại nhét thêm hai khối cho cậu, dự cảm càng mãnh liệt.

Đáng tiếc, mấy khối kẹo này của ba Trịnh cũng không có tác dụng hòa hoãn, sau khi Cố Giai Mính nhìn thấy Trần Húc, miệng quạ đen lại bắt đầu lạch cạch, "Trên mặt đất này vẫn rất trơn trượt, Trần Húc cũng đừng trượt chân ở cùng một chỗ. "

Cố Giai Mính dùng ngón tay chỉ vào chỗ Trần Húc vừa rồi trượt ngã, Trịnh Học Thiệu xoay mặt nhìn qua, Trần Húc vừa mới thay một thân quần áo đẹp trai lại một lần nữa lạch cạch một tiếng, toàn bộ dán trên mặt đất.

Cố Giai Mính che mặt, chỉ để lại một đôi mắt vui vẻ nhìn ra bên ngoài, thở dài một tiếng: "Ai nha! Thật sự quá xui xẻo, cái mỏ quạ đen này của tôi nói cái gì chuẩn!"

Ê-kíp chương trình: "..."

Thực sự, quá chính xác!

Trịnh Học Thiệu cũng bị chọc cười, quả thật có tiềm năng mỏ quạ đen. Trần Húc có bao nhiêu xui xẻo, mới có thể ở một chỗ té ngã hai lần, còn đều ngã rắn chắc như vậy. Nhìn người mình một tay nâng hồng, lại bức mình vào tuyệt cảnh, sắc mặt Trịnh Học Thiệu dần dần lạnh xuống, vì leo lên trên, không từ thủ đoạn như vậy, người này còn có cái gì không làm được? Anh quả thật hận nghiến răng nghiến lợi, vẫn muốn đạp hắn xuống đài cao, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, Trần Húc lăn lộn trong giới hơn mười năm, nhân mạch rất rộng, không dễ làm.

Trần Húc trước xe đã tức giận, cho dù người có hàm dưỡng tốt đến đâu, liên tiếp ngã chổng vó như vậy, sắc mặt cũng sẽ không đẹp, huống chi Trần Húc hiện tại đã công thành danh toại, có thân phận có địa vị, bình thường đều được các ngôi sao khác tôn thờ, "Mẹ kiếp!" Trần Húc nhìn một thân nước trên người mình, tức giận đến mức nói tục.

Cố Giai Mính híp mắt, nói với Trịnh Học Thiệu: "Người đại diện của anh ta không đẹp bằng anh, ánh mắt cũng không tốt bằng anh, anh ta cũng không đẹp như tôi, cũng không có tố chất như tôi, tôi có tức giận cũng sẽ không mắng một câu mẹ kiếp, nhiều lắm tôi sẽ mắng vài câu mẹ nó!"

Trịnh Học Thiệu vội vàng nhét kẹo vào miệng Cố Giai Mính, bảo hắn ngậm miệng lại, không cần nói nữa, ánh mắt nhân viên công tác nhìn hắn đều thay đổi, trong lòng ba Trịnh lại thoải mái một chút, kỳ thật những lời này đều là sự thật.

Nhân viên trên xe lúc này đều giả điếc, hai vị thần đánh nhau, bọn họ chỉ có thể giả điếc giả mù.

Sau khi nghe người đại diện khuyên nhủ, Trần Húc mặt lạnh cũng không định trở về thay quần áo nữa, lúc này nếu lại đi thay quần áo hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi, trước khi lên sân khấu còn phải đối chiếu kịch bản một lần nữa.


Nhân viên công tác vội vàng mở cửa xe, bảo Trần Húc và Cố Giai Mính ngồi riêng, như vậy hai hàng trước sau sẽ không xảy ra xung đột nữa.

Sau khi đối phương lên xe, Cố Giai Mính quay đầu nhìn qua, Trần Húc cũng không nghĩ tới Cố Giai Mính lại ở trên xe, lại nhìn thấy Trịnh Học Thiệu, sắc mặt Trần Húc chính là cứng lại.

Bầu không khí trong nháy mắt lúng túng.

Người đại diện của Trần Húc cũng biết nghệ sĩ nhà mình và Trịnh Học Thiệu lúc trước náo loạn rất không thoải mái, vội vàng hòa giải một vòng, anh lớn lên mập mạp, cười rộ lên liền có vẻ đặc biệt hiền lành, "Tôi nghe nói lần này sẽ tới một vị khách đặc biệt, không nghĩ tới là Giai Mính a, hai người các cậu còn không mau chào hỏi, tuổi tác cũng không lớn, hẳn là tán gẫu cùng nhau."

Trịnh Học Thiệu còn chưa mở miệng, Cố Giai Mính đã hừ lạnh một tiếng, "Không a, tôi nhỏ hơn anh ấy rất nhiều, anh ấy đều là thịt khô, tôi còn tươi. "

Mặt Trần Húc lập tức kéo xuống, thế nhưng không nói gì, không có ý phản ứng Cố Giai Mính, có vẻ Cố Giai Mính chính là đang cố tình gây sự, rất có phong phạm tiền bối, bất quá ánh mắt có chút bất mãn.

Trần Húc rất đẹp, là diện mạo mà không ít phụ nữ hiện nay đều thích, ngũ quan lập thể, ánh mắt thâm thúy, một đôi mắt phượng thon dài, khí chất vừa chính vừa tà, phong lưu tiêu sái, điều này làm cho hắn nhân vật nào cũng có thể khống chế, con đường diễn xuất cũng không có hạn chế gì, khiến hắn nhanh chóng nổi tiếng. Đương nhiên, một đôi mắt như vậy, lúc tức giận mặt mày lạnh lùng, ánh mắt cũng rất lệ, có chút dọa người.

Cố Giai Mính cười nhạo một tiếng, dùng một loại ngữ điệu tức chết người không đền mạng chậm rãi nói: "Ai nha ~ tôi thật sợ ~ tiền bối khi dễ người mới ~ thối, không, muốn, mặt!"

Trịnh Học Thiệu lại móc túi ra, có kẹo cũng không lấy được, hiện tại Cố Giai Mính hoàn toàn mất khống chế, là muốn cùng Trần Húc dập đầu.

Mặt Trần Húc đều tức giận cứng ngắc, Cố Giai Mính hoàn toàn không coi anh là tiền bối! Anh và Cố Giai Mính không có bất kỳ giao điểm gì, muốn nói đắc tội với anh ở đâu, khẳng định là bởi vì chuyện của Trịnh Học Thiệu. Xuất phát từ chút chột dạ, Trần Húc cắn răng, không lên tiếng.

Anh không nói lời nào, Cố Giai Mính sẽ buông tha cho anh sao? Tất nhiên là không! Bởi vì Cố Tiểu Yêu cũng không phải loại yêu tinh biết thông cảm cho người khác, đối phương vẫn không lên tiếng hắn ngược lại càng thêm khiêu khích.

"Nghiêm túc mà nói, tôi cũng không muốn ngồi cùng một chiếc xe với anh, trái tim và gan của anh đều thối rữa, vừa bẩn vừa thối, tôi cảm thấy ngồi cùng một chỗ với anh, làm ô uế tín hiệu điện thoại di động của tôi." Cố Giai Mính lấy điện thoại ra nhìn, nhíu mày, "Tín hiệu ít đi, quả nhiên quá thối. "

Tượng đất còn có ba phần thổ tính, bị người ta chèn ép như vậy ai cũng không nhịn được, huống chi tư lịch của Trần Húc trong giới so với Cố Giai Mính còn cao hơn, lúc này hắn liền trở mặt, "Cố Giai Mính, miệng cậu sạch sẽ một chút. "

Cố Giai Mính nở nụ cười: "A, a!" 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz