Sau Khi Cha Ruot Cua Con Trai Tim Toi Cua
Chương 128: Xin hãy gọi tôi là bà Cố Edit: Ha Bị Mặc tổng chỉ một con đường rõ ràng, Cố Giai Mính trong lòng thoải mái, cũng không nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia nữa. Cho dù số phận của ba đứa con trai nhỏ của hắn có bị cuốn vào vòng xoáy này hay không, không ai có thể di chuyển con cái của mình. Mặc Uẩn Tề nói rất đúng, ai động hắn liền đánh người đó, ai đánh nhau hắn liền đánh người đó. Đánh hai bên cũng không dám giày vò, cũng thành thật. Sáng hôm sau, Cố Giai Mính còn có một cuộc phỏng vấn đặc biệt phải thực hiện, sau lễ trao giải lần này, có tổ chức chính thức tìm hắn tham gia một dự án phúc lợi công cộng, "Bảo vệ sự cân bằng sinh thái của núi tuyết". Cố Giai Mính vừa nghe là bảo vệ núi tuyết, lập tức đáp ứng. Buổi sáng liền cùng Trịnh Học Thiệu, đi tham gia nghi thức ký tết, đến hơn hai giờ trưa mới trở về, lúc này mới có thời gian lướt Weibo. Lễ trao giải hôm qua mặc dù là do hai giới nhân yêu cùng tổ chức, nhưng yêu tinh cải trang thành nhân loại vẫn phải làm bộ dáng, người bình thường làm việc tốt mới có thể khiến người ta tán thưởng, cho nên lần trao giải này ngay từ đầu là dùng phương thức phát sóng trực tiếp trên mạng. Đương nhiên, người chú ý đến loại chương trình giáo dục này không nhiều như chương trình tạp kỹ, cho nên người xem cũng không nhiều, sau lễ trao giải thì biên tập lại chính thức đưa lên mạng, fan của Cố Giai Mính trong lúc vô tình nhìn thấy video này lại quay lại phía dưới Weibo của Cố Giai Mính nhắc nhở các chị em, lúc này mới để cho càng nhiều fan biết Cố Giai Mính đi lĩnh thưởng, hơn nữa còn lĩnh hai xuất. Người hâm mộ đều nhảy nhót bên dưới weibo của Cố Giai Mính, oán trách vì sao anh không nói trước một tiếng, chúng tôi có thể tăng lưu lượng truy cập cho anh! Cố Giai Mính đối với chuyện này cũng không có biện pháp, Trịnh Học Thiệu nói, lĩnh loại giải thưởng này nếu quá mức rêu rao, nhất định sẽ bị cư dân mạng ghét. Chỉ có chờ sau khi nhận giải xong lại thao tác một chút, mới có thể quảng bá ra ngoài, để cho khán giả cả nước đều biết phẩm cách cao thượng của hắn, yên lặng làm việc tốt còn không cầu hồi báo, lĩnh thưởng vẫn khiêm tốn gì đó, kỳ thật Cố Tiểu Yêu rất muốn nói hắn cũng không thèm để ý, hắn làm cái gì cũng chỉ tâm không thẹn, vì bọn nhỏ tích phúc mà thôi. Trước đây là một đứa trẻ, bây giờ là bốn, vì vậy hãy tăng gấp đôi số tiền tích lũy. Hiện tại có phải là Trịnh Học Thiệu thao tác không Cố Giai Mính không biết, dù sao hiện tại phía dưới weibo của hắn khen ngợi như thủy triều, ngay cả những khán giả ăn dưa bình thường cũng khen hắn là nghệ sĩ giỏi đức nghệ song hinh. Những người nói hắn làm việc tốt cũng là mua danh chuốc tiếng, ngay cả khán giả ăn dưa cũng nhìn không nổi, bị túi trà mắng chạy về. Trà của chúng tôi đã nhận được hai giải thưởng cùng một lúc, ai và ai? Hắc Tử nói lời này liền quá đáng a, tôi không phải fan Cố Giai Mính tôi cũng nhìn không nổi, người ta làm chút chuyện tốt còn có tội. Cố Giai Mính âm thầm giơ ngon cái khen ngợi, Hắc Tử quả thực dư thừa sức lực ghét hắn, là một minh tinh, cũng chỉ có hắn không sợ đắc tội với người khác, muốn anti thì anti đi. Những lời Cố Giai Mính nói cũng trở thành trò cười của cư dân mạng, chỉ nói thật! Vừa nhìn đã biết là chưa từng đọc qua bản thảo, ngay cả người dẫn chương trình cũng là vẻ mặt ngây ngốc! Sau khi Cố Giai Mính đi dạo weibo đủ rồi, chuyển tiếp weibo chính thức của dự án phúc lợi công cộng bảo vệ núi tuyết. Từ nay về sau hắn chính là phái hành động bảo vệ núi tuyết, kêu gọi mọi người cùng nhau bảo vệ núi tuyết, bảo vệ môi trường sinh thái của chúng ta. Sau khi làm xong, Cố Giai Mính ném điện thoại di động, tìm mấy quả táo đi trêu chọc hai thằng nhóc. Trên mặt đất trải một tấm chăn thật dày, Cố Giai Mính đặt quả táo ở giữa, một bên thả lão tam, một bên thả lão tứ, khuyến khích bọn nhỏ bò đi lấy. Hai thằng nhóc này sau khi phá vỏ còn muốn dùng cánh bay qua bay lại, Cố Giai Mính sau khi nhìn thấy liền kéo hai người bọn nhỏ xuống, để bọn nhỏ học cách dùng chân đi lại. Lão Tứ là một tiểu hồ ly, bốn chân bảo trì cân bằng, đã có thể chạy khắp phòng, lão Tam còn không được, hắn là hình người, chỉ có thể bò đầy phòng. Tam thiếu gia chúng ta cao lãnh, có thể là cảm thấy động tác leo lên này làm tổn hại đến khí chất hình tượng quý thiếu gia của hắn, cho nên mỗi lần đều bám đồ vật bên người từng chút từng chút di chuyển về phía trước, thật sự là không có cách nào di chuyển liền ngồi xuống đất, bất động. Tóm lại ngươi không đỡ ta ta liền không đứng lên, mới sẽ không giống lão Tứ ngã đầy đầu túi. Cố Giai Mính chỉ có thể lấy chút đồ trêu chọc nhóc, cổ vũ nhóc đứng lên đi, không biết đi thì bò, bò tốt thì đi, anh trai nhóc hồi nhỏ chính là như vậy. Tam thiếu gia nhìn quả táo kia: →_→ Ghét bỏ ~ Nó sẽ không biết ăn cái đó! Lão Tứ đã vui vẻ nhào tới đoạt, nếu Tam ca không cần, hai quả đều là của hắn! Tam thiếu gia vốn có chút ghét bỏ quả táo kia, phát hiện quả táo thuộc về mình cũng bị cướp, rốt cục động đậy, bắt đầu bò. Lão Tứ xấu xa a, chạy tới đem băng ghế nhỏ trước người ca ca đẩy ngã, hắn cũng nhìn ra, ca ca không có băng ghế nhỏ đỡ, liền đi không nhanh. Là một mỹ nam tử, bị hãm hại sẽ không báo thù sao? Không đời nào! Tam thiếu gia tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng bò nhanh hơn, hai ba cái liền đem lão Tứ đẩy ngã xuống, đem tiểu hồ ly đè dưới thân thể, dùng cái mông nhỏ đầy thịt đè lên, đè lão Tứ không đứng dậy nổi. Cố Giai Mính vừa cười vừa vỗ đất, đếm ngược cho bọn họ, "Mười, chín, tám. Được rồi! Lão tam thắng!" Sau khi tứ thiếu gia bị ca ca đè đến hô hấp khó khăn chờ ca ca bò đi, duỗi thẳng chân, lộ ra cái bụng nhỏ xù xì, hít sâu, đè chết Tứ gia. Lão nhị đau lòng đi liếm lông cho các em trai, ai chịu ủy khuất liền an ủi người đó, tấm lòng ấn áp của nhị ca đặc biệt xứng đáng! Ba đứa nhỏ, một đứa ấm áp tựa như chăn nhỏ trong mùa đông, một người cao lãnh không thích động tâm nhãn, một người nghịch ngợm thích nháo chỉ có tâm nhãn xấu xa, tóm lại thường xuyên ở nhà trêu đùa, chọc cho Cố Giai Mính không muốn ra ngoài làm việc, Mặc Uẩn Tề cũng không muốn đi làm, Mặc Trạch Dương cũng không muốn đi học, chỉ muốn ở nhà trông con. Đáng tiếc công việc vẫn phải làm, Cố Giai Mính ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Trịnh Học Thiệu nổi giận: Không được nghỉ ngơi nữa, ra ngoài làm việc cho tôi! Cố Giai Mính (●-●) Trịnh Học Thiệu đã tức giận, "Cậu đã nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, nếu không ra ngoài xoát độ tồn tại, khán giả cũng sắp quên cậu trông như thế nào rồi!" Cố Giai Mính cười tủm tỉm hỏi: "Có phải anh đã định để tôi làm gì tiếp theo không?" Trịnh Học Thiệu dừng một chút, cảm thấy Cố Giai Mính nghỉ ngơi một thời gian, chỉ số thông minh cũng tăng. Anh giải thích: "Trong khoảng thời gian cậu ra nước ngoài, trong nước xuất hiện một chương trình tạp kỹ rất hot, trước đây không phải có cuộc thi ca hát sao, bây giờ có cuộc thi đào tạo diễn viên. Mục đích của chương trình chính là bồi dưỡng một nhóm diễn viên trẻ mới, đến lúc đó tổ tiết mục sẽ cho một cảnh, thiết lập một đoạn phim, để cho các diễn viên đi diễn, là một sân khấu liều mạng diễn xuất, nếu có kỹ năng diễn xuất có linh khí, có thể mượn sân khấu này trực tiếp ra mắt, được công ty quản lý ký kết, phần thưởng cuối cùng chính là một bộ phim được thiết kế riêng, có thể một bước lên trời, dự định của tôi là trận chung kết cuối cùng, cậu có muốn đi hay không?" Cố Giai Mính tự tin nói: "Tôi không cần phải xây dựng kịch bản riêng, tôi đã ra mắt rồi!" Khóe miệng Trịnh Học Thiệu giật giật, chưa từng thấy qua diễn viên không khiêm tốn như vậy, hơn nữa cái mạch não khiến người ta không nói nên lời này!" Chương trình này bây giờ đứng đầu trong toàn bộ bảng xếp hạng tạp kỹ, tôi có ý là cậu có muốn chơi một chút không, làm một giám khảo! Không phải để cho cậu đi thi đấu!" Cố Giai Mính chậc chậc chậc vài tiếng, chương trình tạp kỹ trong nước này càng ngày càng thu hút sự chú ý của mọi người, quả thực là chiêu gì cũng có thể nghĩ ra, tiết mục này hắn cũng từng xem qua trên mạng, nhưng đây không phải loại Cố Giai Mính thích, hắn cũng không chú ý quá nhiều. Cố Giai Mính trực tiếp cự tuyệt, "Không đi, tôi không thích bị người khác phán xét, cũng không thích phán xét người khác. " Trịnh Học Thiệu vẫn chưa từ bỏ ý định, "Lúc đó dẫn theo Bạch Vũ đi, tổ tiết mục hẹn cậu ấy diễn vai đối thủ với người dự thi, trong dàn diễn viên thế hệ mới cậu ấy vẫn tương đối có thực lực, có thể theo kịp tiết tấu của Bạch Vũ, chất lượng tiết mục này hẳn là không tệ, có thể rất thú vị. " Cố Giai Mính lạnh lùng .jpg: "À. " Trịnh Học Thiệu choáng váng, cũng không còn cách nào khác với Cố Giai Mính, "... Nghe nói, Trần Húc cũng đi. " Cố Giai Mính trong nháy mắt vỗ bàn, thiếu chút nữa đập nát bàn, "Sắp xếp cho tôi! Tôi sẽ đi! Mẹ nó, đánh chết người vô lương tâm!" Trần Húc chính là nghệ sĩ trước đó được Trịnh Học Thiệu một tay nâng đỡ, sau khi tìm được nhà mới một cước đá Trịnh Học Thiệu, vì không muốn bị người ta nói mình thấy lợi bội nghĩa nhảy việc nhà khác, hung hăng âm dương quái khí Trịnh Học Thiệu một phen. Khấu trừ thù lao, không có ngày nghỉ, sốt ba mươi chín độ liên tục làm việc bảy mươi hai tiếng, tàn nhẫn nhất chính là ám chỉ Trịnh Học Thiệu để cậu bồi rượu ngủ cùng, không tiếc ném nước bẩn lên người mình cũng muốn giẫm Trịnh Học Thiệu đến cùng, kiếm đủ sự đồng tình của fan. Khi đó Trần Húc đang nổi tiếng, là một người đại diện mới, Trịnh Học Thiệu đem tất cả tài nguyên cho hắn, mới nâng hắn ra, nhân mạch cũng không rộng như bây giờ, tài nguyên trong tay đối với đối phương mà nói đã không tính là quá mạnh, lúc ấy nếu Trần Húc muốn đi, Trịnh Học Thiệu cũng không phải không đồng ý. Ý của Trịnh Học Thiệu là cậu chờ tôi một chút, tôi ký thêm vài người mới, nể tình hợp tác vui vẻ nhiều năm như vậy, cậu giúp tôi mang theo một chút. Trần Húc đại khái là cho rằng đây là lời từ chối chối của Trịnh Học Thiệu, không muốn thả cậu đi, trực tiếp cắn ngược một cái. Trịnh Học Thiệu cũng không nghĩ tới Trần Húc lại ra một chiêu tàn nhẫn như vậy, vì nhảy việc, vì thổi phồng cho mình, đem anh giẫm vào chỗ chết. Trong giới này vốn là nâng cao giẫm thấp, Trịnh Học Thiệu khi đó mới hơn ba mươi tuổi, trong giới này cũng không có mấy bạn bè, sau khi xảy ra chuyện căn bản không có mấy người đi ra nói chuyện cho anh. Fan của Trần Húc đã không ít, biết thần tượng của mình ở trong tay Trịnh Học Thiệu là cuộc sống phi nhân loại như vậy, hận không thể kéo Trịnh Học Thiệu ra xé thành từng mảnh, may mà lúc đó cư dân mạng còn không hiểu câu nói "Thịt người ra tám một tám", bằng không Trịnh Học Thiệu ra ngoài đều nguy hiểm. Giẫm lên Trịnh Học Thiệu, Trần Húc không chỉ nhận được sự đồng tình của người hâm mộ, mà còn nhận được rất nhiều sự chú ý, lúc ấy hắn đang nổi tiếng, công ty mới tiếp nhận hắn ta đương nhiên cũng nâng đỡ hắn, điều hướng dư luận cũng làm tương ứng, lúc ấy Trịnh Học Thiệu không gượng dậy nổi, thậm chí muốn rời khỏi vòng tròn này, đúng lúc này, anh gặp Cố Giai Mính. Nhìn cậu không có chỗ để đi, một đôi mắt trong suốt, ngây thơ giống như một đứa trẻ, Trịnh Học Thiệu đột nhiên nổi lên lòng trắc ẩn, sợ cậu bị người đại diện lòng dạ đen tối lừa gạt, hơn nữa còn có chút không phục, ma xui quỷ khiến ký hợp đồng với Cố Giai Mính, không nghĩ tới Cố Giai Mính lại tranh giành cho anh như vậy, thời gian một năm liền nhanh chóng nổi tiếng, Trịnh Học Thiệu lấy hết dũng khí chỉnh đốn lại, thành lập phòng làm việc lần nữa, lúc này mới có thành tựu như bây giờ. Lúc ấy Cố Giai Mính vào giới vì sao lại có nhiều người khinh thường cậu như vậy, chính là bởi vì thanh danh của Trịnh Học Thiệu đã thối náy, rất nhiều người đều cho rằng Trịnh Học Thiệu sẽ bán nghệ sĩ của mình đi, cảm thấy loại mặt trắng nhỏ như Cố Giai Mính chính là bồi rượu bồi ngủ bò lên, cũng là bởi vì điều này, lúc ấy Đặng Hưng mới chắc chắn Cố Giai Mính bò lên giường, như vậy nhằm vào hắn. Lúc trước Trịnh Học Thiệu vẫn không cho Cố Giai Mính và Trần Húc cùng đứng chung sân khấu, cũng là lo lắng Trần Húc dùng trò xấu nhằm vào Cố Giai Mính, nhưng hiện tại anh không cần sợ nữa, Cố Giai Mính hiện tại có thể đứng vững, hơn nữa có Mặc Uẩn Tề làm chỗ dựa, ai dám động đến hắn? Trên thực tế Trịnh Học Thiệu cũng có chút suy nghĩ của mình, ha ha! Đây là người ta bồi dưỡng ra, ra mắt muộn hơn ngươi nhưng cũng không kém ngươi bao nhiêu, hậu trường so với ngươi còn cứng rắn hơn, có tính tình? Nghẹn! Vừa lúc mượn lý do này để Cố Giai Mính tham gia, với địa vị của Cố Giai Mính trong giới, làm giám khảo người khác cũng không nói nên lời. Biết Cố Giai Mính đang vì anh mà bất bình, Trịnh Học Thiệu rốt cục cũng nở nụ cười, cười vô cùng vui mừng, có loại cảm giác đứa nhỏ lớn lên, quả nhiên đau đớn này không vô ích, loại cảm giác này cũng phi thường huyền diệu. "Được rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian cho cậu, nếu như tôi không tính toán sai, giải thưởng giá trị thương mại nhất năm nay hẳn là của cậu, không sao, ảnh đế sang năm chính là của cậu, làm tốt lắm!" Trịnh Học Thiệu rất khí phách, nói giống như cúp là nhà mình bán buôn, muốn bao nhiêu, cho bấy nhiêu. Sau khi Mặc tổng tan tầm, Cố Giai Mính cùng đối phương lẩm bẩm chuyện kế tiếp của mình, cảm thấy giờ phút này mình có thể hóa thân thành dũng sĩ báo thù, một cước giẫm chết Trần Húc. Mặc tổng sủng nịch nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của hắn, kỳ thật làm hỏng một nghệ sĩ, căn bản không cần tốn nhiều công sức như vậy, chỉ cần anh nói một câu, trực tiếp có thể phong sát đối phương, mặc kệ đối phương ký vào công ty nào, ai cũng sẽ không vì một nghệ sĩ mà đắc tội anh. Thế nhưng nhìn ý chí chiến đấu tràn đầy của Cố Giai Mính cũng rất thú vị, Mặc tổng rất thích nhìn bộ dáng tràn đầy sức sống của hắn, cho nên cũng không ngại để cho đối phương nhảy nhót. "Em bị ủy khuất nhất định phải trở về nói cho anh biết, anh giúp em xả tức giận." Làm sủng thê cuồng ma, Mặc tổng căn bản cũng không có tam quan, chỉ cần chọc Cố Giai Mính mất hứng đều là sai. May mắn Cố Giai Mính là một yêu quái chính trực thiện lương, bằng không đã sớm mang theo Mặc tổng đi hủy diệt thế giới. Cố Giai Mính ôm con trai giơ cao, có thể lập tức giơ lên bốn người, dùng linh khí bao lấy bọn họ, lúc này động tác đặc biệt lớn, mấy đứa nhỏ không có ai nhát gan, đều bị ném cười khanh khách, tâm tình Cố Giai Mính cũng tốt lên, vui vẻ nói: "Yên tâm đi, đánh nhau cũng phải gọi anh cùng nhau đánh, ai bảo chúng ta là hai vợ chồng chứ. " Mặc tổng cao hứng nhếch khóe miệng, lời này nghe được. Hai vợ chồng đang tán gẫu, quản gia Buck đứng ở ngoài cửa báo cáo: "Tiên sinh, phu nhân, trước cửa có một vị khách họ Bạch, nói là cố giao của phu nhân. " Cố Giai Mính cảm ứng được hơi thở quen thuộc bên ngoài, cười nói: "Mau mời vào. "
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz