ZingTruyen.Xyz

[SATZU] Đấu trường Ma sói

21

YOOIMSHIPPER

Trong một căn phòng trên tầng hai biệt thự.

Chaeyoung mệt mỏi ngủ trên giường. Mina ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vén chăn sờ thử bàn chân con nhỏ, toàn thân Chaeyoung nóng hầm hập.

Cửa sổ mở toang, gió lùa rối tung mái tóc. Mina nhẹ nhàng vuốt lại, đôi mắt chồng chất tâm sự. Nàng ta sờ trán Chaeyoung, thủ thỉ những lời khó nói.

Chuông cửa vang lên.

Mina khẽ chuyển mắt, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn xuống giường. Cầm tay nắm cửa, nàng ta khẽ khàng ấn xuống để cánh cửa hé ra một khe rất hẹp.

Bên ngoài, Momo cầm giá nến, nhẹ giọng nói: "Mất điện, tao mang nến cho mày."

"Cảm ơn." – Mina cúi đầu, vén tóc sau tai, cẩn thận vươn tay nhận lấy giá nến – "Còn chuyện gì không?"

Momo trầm ngâm một lát: "Không mời vào à?"

Ánh mắt Mina thoáng dao động: "Chaeyoung đang ngủ... Không tiện lắm..."

"Vậy hả, thế thôi, không làm phiền nữa."

Momo vừa nói vừa liếc vào phòng, không thấy người nằm trên giường, chỉ thấy bức tranh sơn dầu treo cạnh cửa. Ánh nến leo lét hắt lên hình ảnh ruộng đồng vàng kim phảng phất sự bình thản dị thường. Phía trên đồng ruộng là bầu trời xanh lam, đàn chim đen sải cánh. Nó giật mình, chủ động thay Mina khép cửa phòng lại.

Mina tiễn bước Momo, thấp thỏm đặt giá nến lên bàn trang điểm, ngồi xuống chải đầu trong ánh nến mịt mờ. Đồng hồ góc phòng phát ra tiếng vang nhỏ xíu, nàng ta quay lại nhìn, đã không còn sớm nữa.

Mina thở dài, quay sang nhìn Chaeyoung say ngủ trên giường, rồi bước đến phía dưới bức tranh. Dưới bức tranh là giá treo quần áo, áo khoác của nàng ta treo ở đó. Nàng ta nặng nề khoác áo, quấn chặt quanh thân, mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài bờ biển lúc này, mồ mả xếp thành hàng, thi thể không toàn vẹn. Hai người khệ nệ lấp lại từng hố cát.

"Thuốc độc còn không?" – Tử Du sực nhớ, quay lại hỏi.

Sana chùi sạch cát trên tay vào quần, xong xuôi mới lấy ống thuốc trong túi ra, xòe tay: "Chẳng mang gì khác, mang mỗi cái này."

Tử Du gật đầu: "Cất kỹ đi."

"Hay cậu cũng mang theo cái gì phòng thân đi." – Sana cất thuốc độc, nhìn sắc trời đen kịt phía xa, bất an dâng lên từ tâm khảm.

Tử Du rút cây bút máy trong túi quần, thoăn thoắt như múa dao. Ngón cái nhẹ nhàng hất văng nắp bút. Ngón trỏ và ngón giữa chạm nhau một cái. Nắp bút đồng thau úp vào lòng bàn tay, ngòi bút bằng thép ròng chĩa thẳng vào Sana, lóe sáng sắc lạnh dưới ánh trăng mờ ảo.

"Thế giờ chúng ta làm gì?" – Sana mù tịt.

"Chúng ta vào rừng tìm thẻ đạo cụ trong truyền thuyết xem sao. Tôi muốn xem có thẻ bài chuyển phe thật hay không."

Hai người vừa nói vừa hướng tới sườn núi. Rừng núi ban đêm phủ kín sương mù. Không khí nồng nặc mùi lá cây già cỗi và ẩm mốc rêu phong. Sana đứng từ lưng chừng núi ngoái lại nhìn. Cả căn biệt thự đã tắt đèn, lặng lẽ im lìm trên bãi đá như nấm mồ vĩ đại.

Hai người một trước một sau đi lên núi. Bốn phía tối đen. Sana gian nan chật vật, đất ngấm nước mưa vừa ẩm vừa dính. Nàng phải cố vững bước.

"Thẻ đạo cụ ở đâu nhỉ?" – Sana vừa tìm vừa hỏi – "Cứ ném bừa ở ven đường à? Hay là đựng trong hộp gì đó?"

"Chịu."

Tìm tìm kiếm kiếm một hồi không thấy gì, Sana nhìn Tử Du có vẻ bắt đầu mệt mỏi, liền đề xuất ý kiến quay trở lại biệt thự. Lên đến lầu hai, nhìn thấy có bóng người, Tử Du cảnh giác kéo Sana lùi vào góc khuất.

"Cưng ơi, cưng cả nghĩ quá rồi." – Sana hoàn hồn, nghe thấy Jeongyeon nói với Nayeon phía trước – "Sao tớ lại có ý đồ với Mina được. Cậu quên Son Chaeyoung lù lù bên cạnh hả?"

Giọng Nayeon rõ ràng còn giận:

"Ai biết được đấy? Mina thì xinh đẹp, dịu dàng. Cậu trăng hoa cũng có phải lần một lần hai đâu, khác gì lão cha ruột vô lương tâm đáng chết nghìn lần của cậu đâu."

"Kìa." – Jeongyeon cười khan, thò tay sờ mông bạn gái, vừa đi vừa nắn bóp, động tác thành thạo đầy mùi nhục dục – "Trêu hoa ghẹo nguyệt thì tớ phải chọn Momo mới đúng. Xinh đẹp, sành điệu, trẻ trung, lại có chút cay nghiệt kích thích chinh phục. Không thì kiểu bánh bèo giả ngu như Yeji cũng được. Chứ loại vừa cổ vừa cũ như Mina tớ thèm vào."

Sana nhíu mày, thật sự nghe hết nổi. Nàng nhỏ giọng thì thầm vào tai Tử Du:

"Làm bạn bao lâu sao hồi trước tôi không biết con này nó khốn nạn thế nhỉ?"

"Tôi thì đang không hiểu là tại sao Nayeon vẫn yêu nó kìa." – Tử Du không biến sắc lùi lại một bước, né né, hình như không thích bị ai đụng vào tai.

"Ai quan trọng tính cách ra sao. Với cậu, xinh đẹp là được." – Nayeon vẫn không vui, lạnh nhạt đáp lời.

Jeongyeon chậc một tiếng, cũng bắt đầu nổi nóng: "Cậu nói mãi thế có mệt không? Con điên Son Chaeyoung lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Địt mẹ tớ dám nhây vào thứ đó chắc!"

"Hợp lí. Son Chaeyoung là thứ gì ấy." – Sana gật gù.

"Đéo phải thứ bảy chủ nhật luôn." – Tử Du tán thành.

Nayeon cười nhạt, đập rớt bàn tay bám trên mông mình: "Về tính sổ."

"Tính sổ gì?" – Jeongyeon cười đểu xáp lại gần chị, bả vai nhẹ nhàng huých vai Nayeon – "Tính bằng gì?"

Tử Du và Sana lén lút bám theo hai người nọ như đi ăn trộm. Không khí phảng phất mùi sáp nến khó ngửi, có cả mùi khét, Tử Du bịt miệng cố nén ho khan. Hai người nấp trong góc tầng hai, chính là cái góc Sana từng nấp, quay lưng về phía cửa phòng Tử Du.

Không gian rất hẹp. Hai cô gái đứng hơi chật chội. Cánh tay trần của Sana đụng phải tay Tử Du, cả hai cùng giật mình.

"Dịch... ra... tí..." – Sana vừa thì thào vừa chen chúc với Tử Du.

Tử Du dán sát vào vách tường, cũng thì thào cười khổ: "Hết... chỗ rồi..."

Giữa hiểm nguy cùng cực và sợ hãi âm u, hai người ấu trĩ chen tới chen lui.

"Mùi gì thế nhỉ?"

Jeongyeon ôm bạn gái, đang chờ bạn gái quẹt thẻ mở cửa. Cậu ta ngờ vực quay lại hít hít, mùi sáp nến khét lẹt trong không khí càng nồng nặc hơn.

Nayeon dửng dưng quẹt thẻ, ngước lên vòng tay quanh cổ Jeongyeon, yêu kiều cất tiếng:

"Cậu còn rảnh mà để ý mùi gì, định cho tớ 'tính sổ' cơ mà nhỉ? Vào nhanh lên."

"Lại cần tớ rồi à?" – Jeongyeon lập tức từ bỏ việc dò xét thứ mùi trong không khí. Cậu ta đặt trán bên cổ Nayeon, liên tục hôn nhẹ, tiếng cười thật trầm phát ra từ cuống họng.

Nayeon nâng mặt cậu ta lên, ngước đầu hôn. Jeongyeon nương theo lực đẩy của chị, lưng dựa vào tường, hai tay nắn bóp vòng eo và cặp mông bạn gái, điên cuồng hôn hít.

Trong bóng đêm, Tử Du và Sana không thấy rõ động tác của hai người nọ, nhưng tiếng mút mát chùn chụt và tiếng hổn hển vang vọng bên tai, càng thêm khuếch đại giữa hành lang mờ tối.

Hai người nấp ở chỗ khuất, đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ ngượng ngập và xấu hổ trong mắt nhau.

Tầm mắt vừa chạm và đã vội tách ra.

Sana nhìn tấm thảm lông trải dưới đất đếm từng sợi. Tử Du nhìn chữ khắc trên cửa tỉ mẩn đọc từng chữ.

Tiếng hôn hít càng thêm vang vọng. Tiếng hổn hển của Jeongyeon đã rất nặng nề, Nayeon cũng khe khẽ rên rỉ bên tai người yêu.

Sana nuốt nước miếng, không khỏi quay sang liếc Tử Du. Tử Du bắt gặp cái nhìn của nàng qua khóe mắt, mí mắt khẽ giật, bất giác liếm môi. Hàng mi cô nhẹ rung rung, như đuôi mũi tên trên dây cung, bị cái nhìn của Sana vô ý lướt qua, lại càng phải cố gắng nén nhịn.

"Thề với tớ đi, thề là cậu chỉ yêu mình tớ." – Bên kia, Nayeon ngăn chặn cái hôn của Jeongyeon, vừa thở hổn hển vừa ngang ngược yêu cầu.

Jeongyeon khẽ cười, bế ngang lấy Nayeon, tông cửa xông vào, ném chị lên giường, tháo khuy áo: "Nayeon, tớ có thể chết vì cậu, cậu tin không?"

Cậu ta vòng tay ra sau khép cửa lại, khóa kín mọi âm thanh, bỏ mặc hai người nấp trong góc đưa mắt nhìn nhau, ngượng ngập âm thầm dấy lên trong không khí.

Hai người quên mất đã có thể bước khỏi chỗ nấp, cứ thế ngồi lì trong góc nhỏ. Sana ngồi bó gối, dè dặt giấu bụng sau chân, cực kỳ giống chú cún bự cụp đuôi, bần thần móc móc lông trên thảm. Tấm thảm lông bị nàng kéo sần sùi, trọc lốc mấy chỗ. Tử Du cả người run theo bần bật.

"Hay là..."

"Tôi thấy..."

Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng cứng họng.

Giữa không gian mờ ảo, Tử Du trông thấy vành tai đỏ rực của Sana. Cô đợi Sana một lát, không thấy nàng nói gì, vẫn chỉ cúi gằm mặt lúng túng nhổ lông thảm, bèn cúi xuống hỏi: "Cậu thấy gì?"

"Tôi thấy không ổn lắm." – Sana bần thần đáp.

"... Không ổn chỗ nào?" – Tử Du kiên nhẫn hỏi.

Vành tai Sana càng thêm đỏ. Nàng nhìn chòng chọc hai bàn tay mình, cuối cùng mới nghiến chặt răng, dũng cảm ngước lên nhìn Tử Du:

"Tôi thấy trong người không được ổn."

Trái tim Tử Du tức khắc đập thình thình. Cô cảm giác bốn phía xung quanh càng lúc càng nóng, hít sâu một hơi:

"Không ổn chỗ nào? Để tôi..."

Lời ra khỏi miệng, chính mình cũng thấy hoảng. Giọng cô chẳng biết vì sao trầm thật trầm, khàn thật khàn, còn nghèn nghẹt như phát ra từ mũi.

Ánh mắt Sana thoáng dao động:

"Tôi thấy... nóng. Tại tôi... Tại bọn họ..."

Dứt lời, nàng lại ngước lên nhìn chòng chọc Tử Du, vầng trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Tử Du dè dặt lại gần, sợ dọa đến nàng. Chóp mũi hai người kề sát, suýt soát chạm vào nhau. Sana cảm nhận được hơi thở run rẩy của cô. Hàng mi thật dài chớp chớp như gãi ngứa trong lòng nàng, rất nhột, rất mềm. Cổ họng Sana giật giật hai cái, hàm răng nghiến chặt, quai hàm bạnh ra thành một đường cong đầy cam chịu.

Đêm nay, hình như cả hai cùng quái lạ, tại khoảnh khắc đó, trong đầu Sana lóe lên vô số lý do tự thanh minh cho mình.

Thiếu nữ mơn mởn thanh xuân ngời ngời trông thấy hình ảnh đó thì ai mà chẳng sục sôi cảm xúc, xúc động khó nén, chuyện hợp lý mà, phải không? Cái này là cảm xúc nhất thời không nên đè nén. Đè nén có hại cho thận. Cần giải tỏa!

Nghĩ vậy, tinh thần nàng thả lỏng đi nhiều, thậm chí còn nảy sinh chút khoái cảm. Nàng nghĩ, bất kể còn "khúc mắc" gì khác, cứ chờ đến khi bình yên thoát khỏi hòn đảo này rồi xoắn xuýt cũng chẳng muộn. Bây giờ sống chết chưa rõ, tội gì phải để mình hối hận về sau? Chả nhẽ chết cũng còn nguyên trinh môi? Nàng hạ quyết tâm, nhủ bụng cứ tới luôn đi, thế là ngoan cường nhắm mắt lại.

Nhưng sự thật lại không tiến triển theo những gì nàng tưởng tượng.

Tử Du chậm rãi áp sát, lúc sát rồi thì giơ hai tay chống lên bức tường phía sau nàng.

Sana cảm giác Tử Du vừa thoáng giật mình.

Nàng ngờ vực mở mắt ra, chỉ thấy Tử Du đứng phắt dậy, hít một hơi thật sâu, mặt mũi tái xanh:

"Bỏ mẹ! Nóng thật! Vách tường nóng lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz