Sasusaku Duoi Bong Cung Dien
- Lãnh chúa, người nên trở về nghỉ ngơi. Mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.Itachi lên tiếng nhắc nhở, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa dịu dàng. Hắn đứng đó một lúc mà Sasuke dường như không nhận ra sự hiện diện của anh trai. Dù chuyện với Sakura chưa được giải quyết trọn vẹn, không khí giữa hai anh em giờ đã khác hẳn: không còn sự áp lực, ngột ngạt như trước, mà thay vào đó là một bầu trời hòa hợp, nhẹ nhõm. Sasuke khẽ đáp:- Ta biết… hãy lui về trước đi… cũng vất vả rồi.Câu nói vội vàng, bối rối ấy của hắn, ẩn ý nhắc đến Itachi chứ không phải bản thân, nhưng Sasuke chưa đủ can đảm để nói thành lời trọn vẹn. Mối quan hệ giữa họ giờ đã bớt căng thẳng, nhưng thân thiết ngay lập tức thì chưa. Itachi, vốn hiểu rõ tâm ý em trai, chỉ mỉm cười:- Ta sẽ về. Phu nhân của ta còn đang chờ. Ngài cũng vậy.Anh nhấn mạnh rằng, vợ của Sasuke đang đợi hắn quay về, nhưng hắn vẫn chưa dám đối mặt. Itachi tiếp tục khuyên nhủ, giọng điệu mềm mại và dịu dàng, không còn mang sắc thái quân thần, mà như người anh trai tận tâm với đứa em của mình, mong em tìm thấy sự an yên:- Người đã vượt qua tất cả, nhưng không phải làm mọi thứ một mình, mà là cùng Sakura. Người nên dũng cảm đối diện với sự thật.Nói xong, Itachi quay lưng rời đi, bước chân khẽ vang lên trên sàn gỗ, tiếng động nhẹ như báo hiệu khoảng cách ngày một xa. Bàn tay Sasuke, từ siết chặt thành nghiêm nghị trên ngai, giờ khẽ buông thõng ra, mềm mại đến mức gần như không còn lực. Chỉ đến khi bóng lưng Itachi khuất dần sau cánh cửa, Sasuke mới khẽ thốt ra:- Huynh nói đúng…Itachi đứng khựng lại, mắt mở to, kinh ngạc đến mức không tin vào tai mình. Chỉ là một nụ cười khẽ nở trên môi anh hay có lẽ là cả hai.…Sasuke đứng một hồi lâu trong thư phòng, lòng vừa bối rối vừa thấp thỏm. Hắn biết mình không thể trốn tránh mãi được, rằng giờ là lúc phải đối diện với Sakura, với người vợ đang chờ mình. Hắn thở một hơi dài, siết chặt tay nắm, rồi bước ra khỏi phòng, mắt dò xét từng góc cung điện.Bước chân hắn vang vọng trên những hành lang trống trải, ánh đèn lờ mờ chiếu lên các bức tường dát vàng, khiến bóng dáng Sasuke như dài ra theo từng bước đi. Hắn ghé vào từng phòng, nhìn quanh từng ngóc ngách, lo lắng đến mức mỗi tiếng động nhỏ đều khiến tim hắn thắt lại. Không thấy Sakura đâu.Hắn băng qua cầu thang lớn, đi vào phòng khách, nơi các cung nữ và quan viên vừa dọn dẹp xong. Họ cúi đầu chào, nhưng Sasuke không dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng tràn đầy lo âu. Hắn sợ rằng cô gặp phải điều gì, sợ những chuyện bất ngờ có thể xảy ra.Cuối cùng, hắn ra đến khuôn viên vườn hoa. Mưa vừa ngớt, từng giọt còn vương trên cánh hoa đào, tỏa hương dịu dàng trong không khí. Sasuke bước chậm lại, và cuối cùng, giữa ánh sáng nhạt và sương mờ, hắn thấy Sakura đang ngồi trên một chiếc ghế đá, tay nâng nhẹ một cành hoa, ánh mắt tĩnh lặng nhưng tràn đầy dịu dàng.Thấy cô, tim Sasuke lồng lộn trong lồng ngực. Hắn chạy lại, bước chân dài mạnh mẽ nhưng vẫn e dè, sợ làm cô giật mình. Sakura ngẩng đầu, mỉm cười khi nhìn thấy chồng, ánh mắt ấy đủ làm mọi căng thẳng trong hắn tan biến.- Sakura… _ giọng Sasuke trầm thấp, run run như chưa từng xuất hiện trước đây, vừa là sự hối hận, vừa là niềm nhẹ nhõm.Sakura đặt tay lên ngực hắn, mỉm cười khẽ:- Chàng đến rồi. Thiếp đang chờ.- Nàng vẫn ở đây? Sau tất cả…- Vì sao thiếp phải rời đi? Thiếp đang mang con của chúng ta mà.Sakura cười, đôi mắt long lanh nhìn hắn, không còn vẻ vô hồn như trước mà tràn đầy ánh sáng. Sasuke nhận ra điều đó, cô đã nhìn thấy hắn, nhìn rõ mọi biểu cảm trên gương mặt hắn. Cô đã nhớ lại tất cả và hoàn toàn tha thứ cho những gì đã qua. Chồng cô đã thay đổi vì cô, trở thành một người chồng tốt, và cô tin chắc trong tương lai Sasuke sẽ là một người cha tuyệt vời. Tình yêu của cô dành cho hắn vẫn nguyên vẹn, tràn đầy biết ơn và xúc động vì những gì hắn mang đến cho cô.Sasuke khẽ nhắm mắt, hít thật sâu, rồi quấn tay quanh cô, bồng nhẹ Sakura vào lòng. Cuối cùng, hắn cảm nhận được tất cả. Sự yên bình, sự tha thứ, và tình yêu lan tỏa giữa họ, mạnh mẽ hơn bất cứ lo âu hay sóng gió nào từng đi qua.- Cảm ơn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz