Sasusaku Duoi Bong Cung Dien
- Ta xin lỗi, nàng.- Vì điều gì chứ?Sakura bối rối hỏi, không hiểu tại sao chồng lại nói vậy. Cô cảm nhận được sức nặng trong lời nói của Sasuke, và điều đó khiến trái tim cô hơi đau nhói. Bất giác, cô ôm chặt hắn hơn, vụng về, non nớt, rồi hôn nhẹ lên trán, mũi và má hắn. Sasuke nhắm mắt, để mặc mọi thứ diễn ra theo dòng chảy của cảm xúc. Lời xin lỗi vừa rồi là sự hối tiếc thật sự, cho những tổn thương mà hắn từng gây ra. Giờ đây, hắn chỉ muốn bắt đầu lại với người vợ của mình.- Vì tất cả…- Không, Sasuke, chàng là người chồng tốt nhất mà thiếp từng biết.- Hn… vì nàng chỉ cưới có một mình ta.Sasuke khẽ cười, tay vuốt mái tóc hồng của Sakura. Nhưng gương mặt cô vẫn nghiêm túc với lời thốt ra, ánh mắt đầy quyết tâm. Cô yêu hắn từ đầu đến cuối, chưa từng phủ nhận, và chưa biết những chuyện đau lòng đã xảy ra trước đây. Giờ đây, tất cả trong cô chỉ là tình cảm chân thành và mong muốn được ở bên hắn.- Thiếp mãi là vợ chàng thôi. Sẽ không thay đổi.Lời nói chắc nịch, dứt khoát, khiến Sakura lặng đi một nhịp, tim cô rung lên theo từng nhịp của câu thề ấy. Sasuke cảm thấy lòng mình như bùng lên, thân nhiệt tăng vọt, nhưng trước khi kịp đáp lại, hắn bỗng ngã xuống giường.- Sasuke!Sakura hoảng hốt kêu lên, hai tay run rẩy ôm lấy thân hình cao lớn vừa ngã xuống giường. Khuôn mặt hắn thoáng nhăn lại, hơi thở trở nên dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn còn tỉnh táo, cố gắng nhìn nàng như muốn trấn an.- Sasuke! Chàng sao vậy?- Không… đừng lo. Ta chỉ… quá mệt.Giọng hắn khàn đặc, khô khốc, khác hẳn sự trầm ổn thường ngày. Sakura áp sát gương mặt mình lên ngực chồng, lập tức nhận ra nhịp tim hắn đang đập dồn dập, không hề ổn định như khi nãy. Nỗi lo lắng trào dâng, cô hoảng sợ muốn đứng dậy gọi người.- Không, thiếp sẽ gọi người đến ngay!Cánh tay mạnh mẽ của Sasuke chợt siết chặt lấy eo vợ, không cho nàng rời đi.- Đừng… ta không muốn bất kỳ ai khác nhìn thấy ta trong tình trạng này. Chỉ cần nàng… ở lại bên ta.Sakura khựng lại, tim đau thắt. Từng giọt nước mắt rơi xuống ngực hắn, hòa lẫn với hơi thở nóng gấp gáp. Cô cúi đầu, thì thầm nghẹn ngào:- Được, thiếp sẽ ở đây. Nhưng chàng phải hứa… không được xảy ra chuyện gì hết.Đôi mắt đen của hắn khẽ khép lại, nhưng khóe môi còn vương lại một nụ cười nhẹ, như một lời hứa thì thầm:- Hn.Sakura nằm xuống bên cạnh người chồng, cảm nhận hắn đã nhắm mắt thiếp đi vì mỏi mệt. Nhưng có gì đó trong Sasuke khiến cô không khỏi lo âu. Bàn tay cô khẽ tỏa ra hơi ấm, truyền dần vào cơ thể hắn. Sakura không thể nhìn thấy ánh xanh lục của nó, nhưng cô biết bất cứ nơi nào mình chạm đến, chồng cô sẽ cảm thấy dịu nhẹ và yên lòng. Vì vậy, cô ôm chặt Sasuke suốt đêm, như muốn giữ hắn mãi bên mình, bảo vệ cả hai khỏi mọi phiền lo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz