Sanzo Nhung Ngay Co Anh All Blue Cua Toi
Kể từ ngày mà cậu tạm thời bỏ anh ra khỏi ký ức mình đến nay cũng đã là 5 năm rồi. Ngần ấy năm trôi qua, cậu cũng có những bước tiến lớn trong đời cậu. Bằng một cách nào đó, cậu lại muốn bước chân vào thế giới ngầm. Sau quãng thời gian vật lộn trong giới, bây giờ cậu đã leo lên thành một ông trùm Mafia có tiếng tăm trong giới. Nắm trong tay rất nhiều quyền lực, ai ai cũng kính nể cậu.Sau bằng ấy năm, tuy đã 23 tuổi nhưng trông cậu vẫn như xưa. Dáng người có vẻ chín chắn, trưởng thành hơn nhưng vẫn mảnh mai và xinh đẹp y như cậu hồi xưa. Mái tóc vàng óng xõa xuống che đi một bên mặt. Mặc dù là con trai nhưng cậu sở hữu làn da sáng và mịn như con gái vậy. Đôi chân cậu thon gọn, dáng người nhỏ nhắn khiến cậu trông rất cao. Buổi chiều hoàng hôn sắp tàn, cậu cũng đã trở lại nơi cậu được nuôi nấng. Cậu nhìn thấy anh đang dọn lại lớp dạy học của mình.Anh đã khác đi rất nhiều. Dáng người cường tráng vẫn vậy nhưng bộ tóc xanh rêu của anh đã dài qua vai, từng lọn đuôi tóc chỉa ra từng phía, được búi một búi nhỏ gọn trên gần đỉnh đầu, còn phần tóc còn lại thì xõa ra hết xuống vai. Mắt trái anh vì một lý do nào đó mà có một vết sẹo chạy dọc xuống dưới. Anh mặc một bộ Yukata màu trắng đơn giản với các họa tiết gợn sóng màu xanh lá. Ở phần bụng được đeo một chiếc khăn quấn bụng (?) màu xanh lá cùng 3 thanh kiếm kè kè ở hông.Anh quay lại sau lưng để rồi thấy cậu trong một thân phận khác. Anh nhìn cậu, nét mặt có đôi chút ngạc nhiên. - Anh...Cậu gọi anh, bốn mắt nhìn nhau. - Nhóc, sao-...?- Em đến đây để gặp anh đấy, đừng nhiều lời nữa. Anh ngơ ngác nhìn cậu, cậu tiến đến phía anh, ôm lấy anh. Tựa đầu vào bờ ngực căng tràn của anh sau lớp áo mà tận hưởng cảm giác mềm mềm của nó. Thấy cậu quay trở về lại nơi đây, chẳng nhẽ anh lại không mời cậu vào trong nhà? Ngôi nhà vẫn y như xưa, không có gì thay đổi. Vẫn ngăn nắp gọn gàng như vậy. Thấy trời đã gần tối, anh liền đề nghị cậu ở lại đêm nay.- Nhóc ăn gì không? Ta nấu ăn không giỏi, chỉ nấu được vài món cơ bản thôi. - Anh cứ ngồi đây, em sẽ nấu nướng. Em nấu ăn đỉnh lắm đó~Nói chưa hết câu thì cậu liền chạy một mạch vào trong bếp. Căn bếp vẫn như vậy, những thực phẩm hay gia vị vẫn ở nguyên chỗ cũ. Cậu bắt đầu trổ tài nấu ăn của mình. Mùi hương thơm nức mũi khiến bụng anh khẽ réo lên. Anh ngó đầu từ cửa nhìn vào trong bếp, thấy cậu tập trung và tâm huyết với những món ăn cậu làm ra, anh đề nghị phụ giúp cậu một tay.- Này, cần ta giúp gì không? Để một mình nhóc nấu thì ta thấy ngại lắm.- Ngại gì chứ? Anh ngồi vào bàn đi, sắp xong rồi.Anh ngồi xuống bàn và nhìn cậu nấu, cậu cũng làm xong mà bê từng món ăn ra bàn. Trong tủ lạnh của anh có gì thì cậu làm nấy. Tuy đơn giản nhưng trông rất ngon miệng. - Tài nấu nướng của nhóc vẫn vậy nhỉ?- Vẫn vậy là như thế nào? Hơn xưa rất nhiều đấy nhé.Anh khẽ mỉm cười, cậu ngồi đối diện anh, nhìn anh cười mà trong lòng như đang đơm hoa, nở rộ. Anh bắt đầu cho từng miếng vào miệng.- Ưm- ngon thậc ấy...
(Ưm- ngon thật đấy...)Ngon đến mức, hai má anh phồng lên vì chưa kịp nhai hết. Cậu thấy thế thì chỉ khẽ phụt cười, chẳng biết có ẩn ý gì trong nụ cười đó của cậu không?- Nhóc không ăn hả? Anh vừa hỏi cậu, vừa liên tục ăn đầy miệng. Bát của cậu vẫn trống trơn, cậu cùng không động đến đũa, hai tay chỉ đan vào nhau mà nhìn anh.- Không, em đã ăn trước đó rồi. Anh cứ ăn đi.Cậu vừa nói, vừa nhìn con hổ đói trước mắt mình. Trông dáng ăn của anh tuy có phần thô lỗ nhưng đối với cậu, nó rất đáng yêu. Đánh chén xong xuôi, anh giúp cậu rửa bát. Cậu rửa còn anh tráng lại. Đôi tay thon gọn của cậu khi rửa bát trông rất mềm mại, còn tay anh có mỗi việc tráng lại thôi thấy cũng cồng kềnh. Bàn tay thô kệch của anh khi tráng lại bát có phần khá vụng về. Vì đa số anh toàn mua cơm nắm ở ngoài ăn, chứ ít khi nào anh nấu ăn lắm. Có nấu thì cũng chỉ có mì gói mà thôi. Ăn xong, cả hai lại ra ngoài bậc thềm ngồi nói chuyện. Trong lúc nói chuyện, anh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Mọi lần anh ngủ rất muộn và hiếm khi nào buồn ngủ, nhiều khi là còn mất ngủ. Bỗng dưng hôm nay anh lại cảm thấy buồn ngủ. Anh cố gắng giữ mình có đủ tỉnh táo để không ngủ gật mất. Nhưng mắt anh như muốn dán chặt lại với nhau, nặng trĩu xuống mà không còn chịu nghe theo lời anh nữa. Cuối cùng anh cũng ngủ gật mất, người anh vô thức mà tựa nhẹ vào người cậu.Những ngón tay thon thả của cậu lướt qua trên mặt anh, đôi mi mắt rũ xuống nhìn anh. Trong lòng dâng lên cảm giác muốn bắt anh về làm của riêng cậu. Bàn tay trắng nõn cậu đặt lên má anh.- Em xin lỗi, nhưng em không thể để mất anh được... Phải đành đánh thuốc anh thôi.Nói dứt câu, cậu hôn nhẹ lên vết sẹo dọc theo mắt trái anh. Rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Một lúc sau, một chiếc xe đen bóng loáng đỗ trước bậc thềm nhà anh. Anh thì hoàn toàn bất tỉnh, cậu cứ thế dễ dàng bế anh vào trong xe. Trước khi đi, cậu không quên viết một tờ giấy với nội dung nghỉ dạy lên trên cửa lớp học của anh.Xong xuôi, cậu lên chiếc xe đen rồi phóng đi mất hút...-----------------------------------------------------------Anh chầm chậm mở mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà. Là một căn phòng sang trọng. Anh giật mình bật dậy.// Leng keng! //Một tiếng động lớn đến chói tai phát ra. Anh vội nhìn về phía tiếng động phát ra. Là một dây xích dài được nối vào tường nhà, trên cổ anh đeo một chiếc vòng cổ. Chiếc vòng cổ như vòng cổ cho chó vậy.Anh hoảng loạn, trong căn phòng rộng lớn, sang trọng đầy đủ tiện nghi chủ có một mình anh. Không chần chừ, anh cố gắng gỡ chiếc vòng cổ này ra, nhưng dù có làm cách nào cũng bất thành. Không bỏ cuộc, anh leo đến chỗ xích được đóng vào tường nhà, liên tục cào cậy vào chỗ xích được đóng vào tường, cào cậy đến bật máu thì bức tường cũng chỉ bị tróc đi lớp sơn. Anh rơi vào tuyệt vọng, biết có làm gì đi chăng nữa cũng không thể tháo được. Anh liền hoảng loạn mà sờ vào bên hông mình, nhìn xuống rồi lại đảo mắt quanh căn phòng. - "Kiếm...? Kiếm đâu rồi!? Kiếm đâu mất rồi!?!"Anh thầm nghĩ, hoảng loạn đi xem từng ngóc ngách của căn phòng, dây xích rất dài, đủ để anh đi xung quanh căn phòng và đi vào các căn phòng ở trong phòng. Anh tìm đủ chỗ trong phòng vẫn không thấy kiếm của mình đâu. Vừa bước đến gần cánh cửa thì nó đột ngột mở ra. Anh và cậu nhìn nhau, anh cứng đờ người. Cậu nhìn anh, cứ thế bốn mắt nhìn nhau.- Anh sao vậy? Sao lại đứng đờ người ở đây?Cậu nhìn anh mà nói, khóe miệng hơi cong lên, mắt cậu hơi nheo lại. Trông thật sự rất xinh đẹp, tựa như mỹ nhân trong truyền thuyết vậy.Cạu vừa hỏi xong câu cũng là lúc anh nhận ra được tình hình của mình, anh bắt đầu "xù lông" lên, tức giận lao về phía cậu, cách nhau chỉ hơn chục cm. - Sao tao lại ở đây!? Mày bỏ thuốc tao hả thằng khố- ặc!?!Anh gào lên, lao nhanh về phía cậu. Khi sắp chạm đến cậu thì anh bị xích sắt kéo ngược lại, cứ thế vô lực mà ngã nhào xuống nền gạch phòng. Cậu nhìn dáng vẻ ho khan của anh mà cười quỷ quyệt. Bước đến gần phía anh, ngồi xổm xuống rồi đặt một tay lên má anh mà nói.- A~ sao lại gọi em như vậy? Cái miệng này chỉ được phép ăn uống no nê, nói điều hay ý đẹp và ngậm dương vật của em thôi, không được phép nói bậy~ Vừa dứt câu, sợi dây lý trí của anh như bị cắt đứt. Liền vung tay, đấm một cú mạnh vào má cậu. Cậu lần đầu bị ai đấm như vậy có hơi bất ngờ. Khéo miệng rách ra, hơi rỉ máu. Một bên má đỏ ửng. Mặt cậu tối sầm, bế xốc anh lên mà quăng lên chiếc giường King Size của mình một cách thô bạo. Tiếng xích va vào nhau đến chói tai. Cậu đè anh xuống giường, mở kệ tủ gần đầu giường lấy ra một đoạn dây thừng, trói chặt tay anh ra sau lưng. Mất đi điểm tựa từ tay, mặt anh bị ép xuống giường, phần mông thì chĩa lên cao.- Anh muốn chơi theo tư thế nào đây? À mà thôi, tư thế nào mà chẳng được, miễn sướng là được ha~?Bị câu nói của cậu làm cho tức điên, anh tức đến mức muốn run người. Mắt như muốn đong đầy lệ.- Mày-!?!- Em nói rồi không phải sao? Không được gọi như vậy, thật chẳng phải phép gì hết...Cậu nói, tay vỗ mạng vào má mông anh một cái. Anh ức đến rơi lệ, anh không tin cậu sẽ làm như này với mình. Cậu nhìn thấy giọt lệ hiếm có của anh mà lòng càng dâng lên cảm giác muốn giày vò, ức hiếp anh đến khóc nấc lên. Khung cảnh tuyệt mỹ mà chỉ mình cậu mới có thể nhìn thấy. Cậu muốn chiếm lấy anh cho riêng mình, chỉ một mình cậu mới có thể có được anh. Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn mà lột sạch bộ Yukata của anh ra, quần áo của anh bị vắt sạch xuống dưới nền phòng. Anh cố gắng giãy giụa, nhưng gì có cố như thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn dùng sức mà đè anh xuống. Tiếng xích sắt va vào nhau vang vọng cả căn phòng.Thật nhục nhã, đường đường là một kiếm sĩ cường tráng, vạm vỡ mà giờ đây lại phải chịu đựng tên quỷ quyệt với thân hình mảnh mai tưởng chừng yếu đuối này. Thật là nhục nhã quá mà!- A~ nhìn lỗ nhỏ của anh này,nó có màu hồng phấn sao? Thật là dễ thương quá đi~- Im đi! Ngậm miệng ngay!!Anh tức giận gào lên, nước mắt càng ngày càng lã chã thêm. Khuôn mặt đỏ ửng, đầm đìa nước mắt đến đáng thương. Ánh mắt nóng rực của cậu dán lên thân hình cường tráng của anh, từng đường cong căng tròn đều được thu vào trong mắt cậu. Cặp mông tròn vểnh khiến cậu nhìn mà muốn nứng đến phát nổ. Bộ ngực đẫy đà cùng vết sẹo chéo qua ngực cũng không kém phần khiến cậu nứng là bao. Liếm môi thèm thuồng, đặt hai tay lên trên cánh mông mà nhào nặn. Tách ra, để lộ nơi tư mật của anh. Cậu không chờ đợi thêm được nữa mà vớ lấy lọ gel bôi trơn. Đổ thẳng vào rãnh mông của anh. Cậu nhét một ngón tay vào bên trong khiến anh giật nảy mình, ngón tay với sự trợ giúp của gel bôi trơn mà trơn tru trượt vào trong. Ngón tay thon gọn của cậu bắt đầu khuấy đảo bên trong hậu huyệt của anh. Anh khẽ thốt ra những tiếng rên rỉ đứt quãng đi ra cùng hơi thể nặng nhọc.- Ha-... Ah... Từ từ... Chết tiệt...!Mặt anh đỏ bừng, bên dưới không ngừng được nới lỏng.- Nào~ anh đừng nôn nóng muốn được đút vào như thế chứ, phải nới lỏng thật kĩ không thì anh sẽ chịu được con hàng của em đâu.Câu nói của cậu khiến anh tức muốn điên, cặp mày khẽ cau lại. Cậu khẽ cười mỉm, nét mặt cậu bây giờ trông rất nham hiểm. Một bên khóe miệng hơi rỉ máu cùng một bên má đỏ ửng. Cậu liếm nhẹ đi viết máu bên khóe miệng, vị tanh xâm nhập vào nơi đầu lưỡi. Vết thương cũng hơi xót.Nghĩ đến đó, cậu liền thô bạo nhét thêm một ngón nữa vào bên trong hậu huyệt mềm ấm của anh khiến anh đau đến rùng mình mà run rẩy. Cứ thế 1 ngón rồi đến 2 ngón, 3 ngón. 3 ngón tay thon gọn, mảnh mai liên tục chà sát vào điểm gồ lên bên trong anh khiến anh rên rỉ không ngừng. Tuyến tiền liệt đang bị cậu chà đạp liên tục làm anh như muốn chết đi sống lại.- Ah-!? T-từ từ, Sanji... Từ từ, đã...đừng Ah-! Hức...- Miệng trên cứ nói dừng mà miệng dưới thì mút chặt không buông là sao? Thật là không trung thực nha~ Hư quá đi mất thôi...Vừa nói, cậu vừa rướn người lên phía tai anh. Thì thầm vào tai anh, không quên thổi nhẹ qua tai anh khiến anh rùng mình. Thấy nới lỏng đã đủ, cậu liền rút tay ra. Dịch ruột bên trong hòa cùng vào với gel bôi trơn khiến ngón tay cậu lúc rút ra kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh, mong manh như sắp đứt. 'Rẹt' tiếng cởi khóa quần khiến anh phải sởn da gà. Anh hoảng loạn, quay gương mặt ướt đẫm nước mắt đầy vẻ thảm thương về phía cậu, ánh mắt hoảng loạn như cầu xin sự thương xót từ cậu. Nhưng cậu nào quan tâm, vừa kéo được khóa quần xuống, con hàng vừa to vừa dài đến gân guốc trông thật sự dữ tợn của cậu nhảy ra. Anh sợ thật rồi, nhìn nó mà nghĩ thầm, nó mà đâm vào thì anh chỉ có chết mà thôi. Cứ thế anh giãy giụa, sợ đến khóc lóc bù lu bù loa lên. - Hức! Hức! Không được, không vừa đâu! Đừng nhét vào mà... Ức! không vừa, sẽ rách mất! Hức ư...!- Ấy, đừng khóc mà. Em sẽ làm thật nhẹ nhàng, em hứa đấy.Anh đâu có ngu mà tin mấy cái lời nói này của cậu, vừa mới đấm cậu một cái xong thì cậu đời nào mà làm nhẹ nhàng cho. Anh vẫn không ngừng giãy giụa, khóc lóc đến khản tiếng. Thấy anh sẽ không đời nào im lặng mà nghe theo. Cậu không nói không rằng, đâm lút cán con hàng của mình vào bên trong anh. Anh đau đến kêu không ra tiếng, cả người như có tia điện chạy qua. - Ah~ Bên trong anh cắn chặt lấy em này, đến tận gốc luôn. Sướng chết mất thôi~ Hậu huyệt đáng thương của bị kéo căng ra bởi con hàng thô tô gần như gấp đôi cái của anh. Nước mắt nước mũi anh vẫn tèm nhem hết ra cả mặt. Thấy thế, cậu càng thêm nứng. Bắt đầu di chuyển con hàng to tướng bên trong anh.- Từ từ, đ-đau quá...! Rút ra, rách mất! Hức! Đau quá... Tao sẽ chết mất thôi! Hức... Mẹ nó!Thấy anh bắt đầu đau đến chửi thề, cậu chẳng phải đã nhắc rồi sao? Cậu rút con hàng ra gần hết, để lại mỗi phần đầu ở bên trong rồi lại đâm lút cán vào sâu phía trong. Sâu đến mức bụng anh trướng đau như muốn sưng cả bụng lên. Anh đau đến muốn thét lên nhưng không thể. Cậu bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng với tốc độ chậm, đủ để anh thích nghi được với nó.- Ha-ah~ hức! Đồ khốn nhà mày...Ah-!? Hức...Tiếng xích leng keng va đập vào nhau theo từng nhịp của cậu. Anh nước mắt ngắn nước mắt dài, cứ mỗi lần văng tục ra ngoài miệng thì chắc chắn cậu sẽ thúc một cú như trời giáng khiến anh đau đến thét không ra hơi. Cậu đâm thúc đủ kiểu được một lúc thì liền xoay người anh lại, để mặt anh đối diện với cậu. Bị xoay một vòng khi con hàng to tổ chảng vẫn còn đâm sâu đến trướng bụng khiến anh run rẩy mà phát ra những tiếng rên rỉ nỉ non đứt quãng càng làm cậu nứng hơn mà con hàng cũng to hơn một vòng.- Ức! S-sao lại to hơn rồi...!? Ha-... Hức, đau chết mất... Ưm hức...!Mặt đối mặt, cậu thấy được gương mặt khổ sở vật lộn của anh đối với con hàng của mình mà thỏa mãn. Hai khóe miệng nhếch lên trong vô thức. Thấy cậu đang nhìn mình với đôi mắt dâm dục mà mặt anh đỏ bừng bừng. Ở thế mặt đối mặt này khiến cậu càng được đà mà đâm vào sâu hơn. Tay cậu thì cũng không tài nào yên thân mà liên tục nắn bóp ngực anh, còn cắn với hôn chi chít khắp cổ xuống tận đùi nữa chứ, mỗi chỗ trên người anh không chỗ nào là không có dấu vết của cậu. Cậu liên tục thúc từng cú thúc như muốn xé anh ra làm đôi. Anh chẳng biết phải làm gì, trong đầu anh trống rỗng, bắt đầu không còn ý thức mà liên tục kêu gào. Lúc thì rên rỉ kêu cậu dừng lại, khóc lóc bù lu bù loa lên, lúc thì lại chửi rủa cậu khiến cậu đâm càng thêm mạng bạo. - Hức! Đau quá, tên khốn- Ah-! Hức... Chết mất, trướng quá... Bụng cảm thấy lạ quá, dừng lại đi mà... Hức!- Cố đi, em sắp xong rồi. Cố thêm tí nữa nhé? Em yêu anh lắm đó~Cậu vừa thúc vừa rướn người lên chỗ mặt anh, đặt lên gương mặt đỏ ửng không biết sao trăng gì một nụ hôn nhẹ bên má như lời an ủi. Nhận được nụ hôn, mặt anh đỏ càng thêm đỏ. Miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa cậu. Nghe thấy thì cậu liền thúc thêm một cú thúc như trời giáng thay lời cảnh báo, miệng khẽ mỉm cười quỷ quyệt.Cuối cùng sau một lúc hành hạ, giày vò anh đủ kiểu thì cậu cũng đến giới hạn mà bắn thẳng vào bên trong anh. Làm liên tục từ tối qua đến gần sáng hôm sau khiến anh mệt mỏi mà ngất đi khi vừa xong. Trông cậu mảnh mai như vậy nà sinh lực thì như quái vạt vậy, anh đã ra liên tục 2 lần thì cậu mãi mới chịu ra. Anh nằm vật vã trên giường, người đầy vết hôn, vết cắn rải chi chít khắp nơi, thở ra từng hơi một cách mệt mỏi, nặng nề. Thấy dáng vẻ bị giày vò đến mức không thể làm gì được của anh khiến cậu thỏa mãn đến không còn từ nào để miêu tả.Cúi xuống, trao cho anh một hôn sâu. Lưỡi của cậu tham lam mà nếm trọn từng ngóc ngách trong miệng anh. Chỉ đến khi anh hết hơi như muốn đi chầu trời thì cậu mới tha cho anh. Nhìn thấy mày anh lúc nào cũng hơi cau lại, cậu liền đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh. Sau đó tháo xích ra cho anh rồi bế anh vào phòng tắm mà tẩy rửa cho anh.Sau khi xong xuôi, cậu bế anh ra ngoài. Cậu cũng không thèm mặc quần áo cho anh mà để anh trần truồng như vậy, cậu chỉ lau khô người cho anh rồi bế anh ra ngoài với cơ thể không một mảnh vải che thân, trên đó còn có chi chít những dấu hôn, vết cắn. Bế anh lên giường, không quên bôi thuốc cho lỗ nhỏ của anh. Cậu sợ chỗ đó nhỡ như bị rách hay gì đó thì cậu xót anh lắm nên phải cẩn thận từng li từng tí. Cậu cũng không quên vết thương từ cú đấm anh tung lên mặt mình.
(Ưm- ngon thật đấy...)Ngon đến mức, hai má anh phồng lên vì chưa kịp nhai hết. Cậu thấy thế thì chỉ khẽ phụt cười, chẳng biết có ẩn ý gì trong nụ cười đó của cậu không?- Nhóc không ăn hả? Anh vừa hỏi cậu, vừa liên tục ăn đầy miệng. Bát của cậu vẫn trống trơn, cậu cùng không động đến đũa, hai tay chỉ đan vào nhau mà nhìn anh.- Không, em đã ăn trước đó rồi. Anh cứ ăn đi.Cậu vừa nói, vừa nhìn con hổ đói trước mắt mình. Trông dáng ăn của anh tuy có phần thô lỗ nhưng đối với cậu, nó rất đáng yêu. Đánh chén xong xuôi, anh giúp cậu rửa bát. Cậu rửa còn anh tráng lại. Đôi tay thon gọn của cậu khi rửa bát trông rất mềm mại, còn tay anh có mỗi việc tráng lại thôi thấy cũng cồng kềnh. Bàn tay thô kệch của anh khi tráng lại bát có phần khá vụng về. Vì đa số anh toàn mua cơm nắm ở ngoài ăn, chứ ít khi nào anh nấu ăn lắm. Có nấu thì cũng chỉ có mì gói mà thôi. Ăn xong, cả hai lại ra ngoài bậc thềm ngồi nói chuyện. Trong lúc nói chuyện, anh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Mọi lần anh ngủ rất muộn và hiếm khi nào buồn ngủ, nhiều khi là còn mất ngủ. Bỗng dưng hôm nay anh lại cảm thấy buồn ngủ. Anh cố gắng giữ mình có đủ tỉnh táo để không ngủ gật mất. Nhưng mắt anh như muốn dán chặt lại với nhau, nặng trĩu xuống mà không còn chịu nghe theo lời anh nữa. Cuối cùng anh cũng ngủ gật mất, người anh vô thức mà tựa nhẹ vào người cậu.Những ngón tay thon thả của cậu lướt qua trên mặt anh, đôi mi mắt rũ xuống nhìn anh. Trong lòng dâng lên cảm giác muốn bắt anh về làm của riêng cậu. Bàn tay trắng nõn cậu đặt lên má anh.- Em xin lỗi, nhưng em không thể để mất anh được... Phải đành đánh thuốc anh thôi.Nói dứt câu, cậu hôn nhẹ lên vết sẹo dọc theo mắt trái anh. Rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Một lúc sau, một chiếc xe đen bóng loáng đỗ trước bậc thềm nhà anh. Anh thì hoàn toàn bất tỉnh, cậu cứ thế dễ dàng bế anh vào trong xe. Trước khi đi, cậu không quên viết một tờ giấy với nội dung nghỉ dạy lên trên cửa lớp học của anh.Xong xuôi, cậu lên chiếc xe đen rồi phóng đi mất hút...-----------------------------------------------------------Anh chầm chậm mở mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà. Là một căn phòng sang trọng. Anh giật mình bật dậy.// Leng keng! //Một tiếng động lớn đến chói tai phát ra. Anh vội nhìn về phía tiếng động phát ra. Là một dây xích dài được nối vào tường nhà, trên cổ anh đeo một chiếc vòng cổ. Chiếc vòng cổ như vòng cổ cho chó vậy.Anh hoảng loạn, trong căn phòng rộng lớn, sang trọng đầy đủ tiện nghi chủ có một mình anh. Không chần chừ, anh cố gắng gỡ chiếc vòng cổ này ra, nhưng dù có làm cách nào cũng bất thành. Không bỏ cuộc, anh leo đến chỗ xích được đóng vào tường nhà, liên tục cào cậy vào chỗ xích được đóng vào tường, cào cậy đến bật máu thì bức tường cũng chỉ bị tróc đi lớp sơn. Anh rơi vào tuyệt vọng, biết có làm gì đi chăng nữa cũng không thể tháo được. Anh liền hoảng loạn mà sờ vào bên hông mình, nhìn xuống rồi lại đảo mắt quanh căn phòng. - "Kiếm...? Kiếm đâu rồi!? Kiếm đâu mất rồi!?!"Anh thầm nghĩ, hoảng loạn đi xem từng ngóc ngách của căn phòng, dây xích rất dài, đủ để anh đi xung quanh căn phòng và đi vào các căn phòng ở trong phòng. Anh tìm đủ chỗ trong phòng vẫn không thấy kiếm của mình đâu. Vừa bước đến gần cánh cửa thì nó đột ngột mở ra. Anh và cậu nhìn nhau, anh cứng đờ người. Cậu nhìn anh, cứ thế bốn mắt nhìn nhau.- Anh sao vậy? Sao lại đứng đờ người ở đây?Cậu nhìn anh mà nói, khóe miệng hơi cong lên, mắt cậu hơi nheo lại. Trông thật sự rất xinh đẹp, tựa như mỹ nhân trong truyền thuyết vậy.Cạu vừa hỏi xong câu cũng là lúc anh nhận ra được tình hình của mình, anh bắt đầu "xù lông" lên, tức giận lao về phía cậu, cách nhau chỉ hơn chục cm. - Sao tao lại ở đây!? Mày bỏ thuốc tao hả thằng khố- ặc!?!Anh gào lên, lao nhanh về phía cậu. Khi sắp chạm đến cậu thì anh bị xích sắt kéo ngược lại, cứ thế vô lực mà ngã nhào xuống nền gạch phòng. Cậu nhìn dáng vẻ ho khan của anh mà cười quỷ quyệt. Bước đến gần phía anh, ngồi xổm xuống rồi đặt một tay lên má anh mà nói.- A~ sao lại gọi em như vậy? Cái miệng này chỉ được phép ăn uống no nê, nói điều hay ý đẹp và ngậm dương vật của em thôi, không được phép nói bậy~ Vừa dứt câu, sợi dây lý trí của anh như bị cắt đứt. Liền vung tay, đấm một cú mạnh vào má cậu. Cậu lần đầu bị ai đấm như vậy có hơi bất ngờ. Khéo miệng rách ra, hơi rỉ máu. Một bên má đỏ ửng. Mặt cậu tối sầm, bế xốc anh lên mà quăng lên chiếc giường King Size của mình một cách thô bạo. Tiếng xích va vào nhau đến chói tai. Cậu đè anh xuống giường, mở kệ tủ gần đầu giường lấy ra một đoạn dây thừng, trói chặt tay anh ra sau lưng. Mất đi điểm tựa từ tay, mặt anh bị ép xuống giường, phần mông thì chĩa lên cao.- Anh muốn chơi theo tư thế nào đây? À mà thôi, tư thế nào mà chẳng được, miễn sướng là được ha~?Bị câu nói của cậu làm cho tức điên, anh tức đến mức muốn run người. Mắt như muốn đong đầy lệ.- Mày-!?!- Em nói rồi không phải sao? Không được gọi như vậy, thật chẳng phải phép gì hết...Cậu nói, tay vỗ mạng vào má mông anh một cái. Anh ức đến rơi lệ, anh không tin cậu sẽ làm như này với mình. Cậu nhìn thấy giọt lệ hiếm có của anh mà lòng càng dâng lên cảm giác muốn giày vò, ức hiếp anh đến khóc nấc lên. Khung cảnh tuyệt mỹ mà chỉ mình cậu mới có thể nhìn thấy. Cậu muốn chiếm lấy anh cho riêng mình, chỉ một mình cậu mới có thể có được anh. Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn mà lột sạch bộ Yukata của anh ra, quần áo của anh bị vắt sạch xuống dưới nền phòng. Anh cố gắng giãy giụa, nhưng gì có cố như thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn dùng sức mà đè anh xuống. Tiếng xích sắt va vào nhau vang vọng cả căn phòng.Thật nhục nhã, đường đường là một kiếm sĩ cường tráng, vạm vỡ mà giờ đây lại phải chịu đựng tên quỷ quyệt với thân hình mảnh mai tưởng chừng yếu đuối này. Thật là nhục nhã quá mà!- A~ nhìn lỗ nhỏ của anh này,nó có màu hồng phấn sao? Thật là dễ thương quá đi~- Im đi! Ngậm miệng ngay!!Anh tức giận gào lên, nước mắt càng ngày càng lã chã thêm. Khuôn mặt đỏ ửng, đầm đìa nước mắt đến đáng thương. Ánh mắt nóng rực của cậu dán lên thân hình cường tráng của anh, từng đường cong căng tròn đều được thu vào trong mắt cậu. Cặp mông tròn vểnh khiến cậu nhìn mà muốn nứng đến phát nổ. Bộ ngực đẫy đà cùng vết sẹo chéo qua ngực cũng không kém phần khiến cậu nứng là bao. Liếm môi thèm thuồng, đặt hai tay lên trên cánh mông mà nhào nặn. Tách ra, để lộ nơi tư mật của anh. Cậu không chờ đợi thêm được nữa mà vớ lấy lọ gel bôi trơn. Đổ thẳng vào rãnh mông của anh. Cậu nhét một ngón tay vào bên trong khiến anh giật nảy mình, ngón tay với sự trợ giúp của gel bôi trơn mà trơn tru trượt vào trong. Ngón tay thon gọn của cậu bắt đầu khuấy đảo bên trong hậu huyệt của anh. Anh khẽ thốt ra những tiếng rên rỉ đứt quãng đi ra cùng hơi thể nặng nhọc.- Ha-... Ah... Từ từ... Chết tiệt...!Mặt anh đỏ bừng, bên dưới không ngừng được nới lỏng.- Nào~ anh đừng nôn nóng muốn được đút vào như thế chứ, phải nới lỏng thật kĩ không thì anh sẽ chịu được con hàng của em đâu.Câu nói của cậu khiến anh tức muốn điên, cặp mày khẽ cau lại. Cậu khẽ cười mỉm, nét mặt cậu bây giờ trông rất nham hiểm. Một bên khóe miệng hơi rỉ máu cùng một bên má đỏ ửng. Cậu liếm nhẹ đi viết máu bên khóe miệng, vị tanh xâm nhập vào nơi đầu lưỡi. Vết thương cũng hơi xót.Nghĩ đến đó, cậu liền thô bạo nhét thêm một ngón nữa vào bên trong hậu huyệt mềm ấm của anh khiến anh đau đến rùng mình mà run rẩy. Cứ thế 1 ngón rồi đến 2 ngón, 3 ngón. 3 ngón tay thon gọn, mảnh mai liên tục chà sát vào điểm gồ lên bên trong anh khiến anh rên rỉ không ngừng. Tuyến tiền liệt đang bị cậu chà đạp liên tục làm anh như muốn chết đi sống lại.- Ah-!? T-từ từ, Sanji... Từ từ, đã...đừng Ah-! Hức...- Miệng trên cứ nói dừng mà miệng dưới thì mút chặt không buông là sao? Thật là không trung thực nha~ Hư quá đi mất thôi...Vừa nói, cậu vừa rướn người lên phía tai anh. Thì thầm vào tai anh, không quên thổi nhẹ qua tai anh khiến anh rùng mình. Thấy nới lỏng đã đủ, cậu liền rút tay ra. Dịch ruột bên trong hòa cùng vào với gel bôi trơn khiến ngón tay cậu lúc rút ra kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh, mong manh như sắp đứt. 'Rẹt' tiếng cởi khóa quần khiến anh phải sởn da gà. Anh hoảng loạn, quay gương mặt ướt đẫm nước mắt đầy vẻ thảm thương về phía cậu, ánh mắt hoảng loạn như cầu xin sự thương xót từ cậu. Nhưng cậu nào quan tâm, vừa kéo được khóa quần xuống, con hàng vừa to vừa dài đến gân guốc trông thật sự dữ tợn của cậu nhảy ra. Anh sợ thật rồi, nhìn nó mà nghĩ thầm, nó mà đâm vào thì anh chỉ có chết mà thôi. Cứ thế anh giãy giụa, sợ đến khóc lóc bù lu bù loa lên. - Hức! Hức! Không được, không vừa đâu! Đừng nhét vào mà... Ức! không vừa, sẽ rách mất! Hức ư...!- Ấy, đừng khóc mà. Em sẽ làm thật nhẹ nhàng, em hứa đấy.Anh đâu có ngu mà tin mấy cái lời nói này của cậu, vừa mới đấm cậu một cái xong thì cậu đời nào mà làm nhẹ nhàng cho. Anh vẫn không ngừng giãy giụa, khóc lóc đến khản tiếng. Thấy anh sẽ không đời nào im lặng mà nghe theo. Cậu không nói không rằng, đâm lút cán con hàng của mình vào bên trong anh. Anh đau đến kêu không ra tiếng, cả người như có tia điện chạy qua. - Ah~ Bên trong anh cắn chặt lấy em này, đến tận gốc luôn. Sướng chết mất thôi~ Hậu huyệt đáng thương của bị kéo căng ra bởi con hàng thô tô gần như gấp đôi cái của anh. Nước mắt nước mũi anh vẫn tèm nhem hết ra cả mặt. Thấy thế, cậu càng thêm nứng. Bắt đầu di chuyển con hàng to tướng bên trong anh.- Từ từ, đ-đau quá...! Rút ra, rách mất! Hức! Đau quá... Tao sẽ chết mất thôi! Hức... Mẹ nó!Thấy anh bắt đầu đau đến chửi thề, cậu chẳng phải đã nhắc rồi sao? Cậu rút con hàng ra gần hết, để lại mỗi phần đầu ở bên trong rồi lại đâm lút cán vào sâu phía trong. Sâu đến mức bụng anh trướng đau như muốn sưng cả bụng lên. Anh đau đến muốn thét lên nhưng không thể. Cậu bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng với tốc độ chậm, đủ để anh thích nghi được với nó.- Ha-ah~ hức! Đồ khốn nhà mày...Ah-!? Hức...Tiếng xích leng keng va đập vào nhau theo từng nhịp của cậu. Anh nước mắt ngắn nước mắt dài, cứ mỗi lần văng tục ra ngoài miệng thì chắc chắn cậu sẽ thúc một cú như trời giáng khiến anh đau đến thét không ra hơi. Cậu đâm thúc đủ kiểu được một lúc thì liền xoay người anh lại, để mặt anh đối diện với cậu. Bị xoay một vòng khi con hàng to tổ chảng vẫn còn đâm sâu đến trướng bụng khiến anh run rẩy mà phát ra những tiếng rên rỉ nỉ non đứt quãng càng làm cậu nứng hơn mà con hàng cũng to hơn một vòng.- Ức! S-sao lại to hơn rồi...!? Ha-... Hức, đau chết mất... Ưm hức...!Mặt đối mặt, cậu thấy được gương mặt khổ sở vật lộn của anh đối với con hàng của mình mà thỏa mãn. Hai khóe miệng nhếch lên trong vô thức. Thấy cậu đang nhìn mình với đôi mắt dâm dục mà mặt anh đỏ bừng bừng. Ở thế mặt đối mặt này khiến cậu càng được đà mà đâm vào sâu hơn. Tay cậu thì cũng không tài nào yên thân mà liên tục nắn bóp ngực anh, còn cắn với hôn chi chít khắp cổ xuống tận đùi nữa chứ, mỗi chỗ trên người anh không chỗ nào là không có dấu vết của cậu. Cậu liên tục thúc từng cú thúc như muốn xé anh ra làm đôi. Anh chẳng biết phải làm gì, trong đầu anh trống rỗng, bắt đầu không còn ý thức mà liên tục kêu gào. Lúc thì rên rỉ kêu cậu dừng lại, khóc lóc bù lu bù loa lên, lúc thì lại chửi rủa cậu khiến cậu đâm càng thêm mạng bạo. - Hức! Đau quá, tên khốn- Ah-! Hức... Chết mất, trướng quá... Bụng cảm thấy lạ quá, dừng lại đi mà... Hức!- Cố đi, em sắp xong rồi. Cố thêm tí nữa nhé? Em yêu anh lắm đó~Cậu vừa thúc vừa rướn người lên chỗ mặt anh, đặt lên gương mặt đỏ ửng không biết sao trăng gì một nụ hôn nhẹ bên má như lời an ủi. Nhận được nụ hôn, mặt anh đỏ càng thêm đỏ. Miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa cậu. Nghe thấy thì cậu liền thúc thêm một cú thúc như trời giáng thay lời cảnh báo, miệng khẽ mỉm cười quỷ quyệt.Cuối cùng sau một lúc hành hạ, giày vò anh đủ kiểu thì cậu cũng đến giới hạn mà bắn thẳng vào bên trong anh. Làm liên tục từ tối qua đến gần sáng hôm sau khiến anh mệt mỏi mà ngất đi khi vừa xong. Trông cậu mảnh mai như vậy nà sinh lực thì như quái vạt vậy, anh đã ra liên tục 2 lần thì cậu mãi mới chịu ra. Anh nằm vật vã trên giường, người đầy vết hôn, vết cắn rải chi chít khắp nơi, thở ra từng hơi một cách mệt mỏi, nặng nề. Thấy dáng vẻ bị giày vò đến mức không thể làm gì được của anh khiến cậu thỏa mãn đến không còn từ nào để miêu tả.Cúi xuống, trao cho anh một hôn sâu. Lưỡi của cậu tham lam mà nếm trọn từng ngóc ngách trong miệng anh. Chỉ đến khi anh hết hơi như muốn đi chầu trời thì cậu mới tha cho anh. Nhìn thấy mày anh lúc nào cũng hơi cau lại, cậu liền đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh. Sau đó tháo xích ra cho anh rồi bế anh vào phòng tắm mà tẩy rửa cho anh.Sau khi xong xuôi, cậu bế anh ra ngoài. Cậu cũng không thèm mặc quần áo cho anh mà để anh trần truồng như vậy, cậu chỉ lau khô người cho anh rồi bế anh ra ngoài với cơ thể không một mảnh vải che thân, trên đó còn có chi chít những dấu hôn, vết cắn. Bế anh lên giường, không quên bôi thuốc cho lỗ nhỏ của anh. Cậu sợ chỗ đó nhỡ như bị rách hay gì đó thì cậu xót anh lắm nên phải cẩn thận từng li từng tí. Cậu cũng không quên vết thương từ cú đấm anh tung lên mặt mình.
Xong tất cả những việc cần thiết thì cậu ôm anh ở bên dưới lớp chăn được đắp qua hông mà chìm vào giấc ngủ. Rúc đầu vào bờ ngực đẫy đà của anh mà ngủ thật ngon. Cậu ôm anh thật chặt, như ý nói anh là của mình cậu, chỉ mình cậu mới có được anh.
Anh là của riêng cậu, chỉ là của một mình cậu thôi, chỉ một mình cậu...
-----------------------------------------------------------Trời má, lười ỉa luôn mấy bé yêu ơi~ Nhưng dù gì cũng làm xong rồi nè. Chương sau cho dramu tí nhé =))) Nay bị mẹ tắt mạng nhưng vẫn dùng 5k để mua mạng viết truyện cho mấy bây bi này, thấy yêu không~?Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz