ZingTruyen.Xyz

[ sanegiyuu ] gợn sóng

17

RonmanY9






Sáng sớm, chấm dứt một đêm chém giết shinazugawa tùy tiện tìm một khách sạn gần đó ngủ một giấc.



Nước ấm nhiệt độ vừa phải giảm bớt một chút mệt nhọc trong cơ thể, thoải mái khiến cho người ta nhịn không được phát ra một tiếng than thở.



Shinazugawa sanemi nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại nghĩ không biết người kia hiện tại đang làm gì, có thể cũng đang ngâm mình trong nước ấm ở một nơi nào đó giống như hắn, hưởng thụ một lát thư thái, cũng có thể đang ở một rừng sâu khe suối nào đó chọc ổ quỷ, theo hiểu biết của hắn điều sau chiếm tỷ lệ nhiều hơn.



Lại nói. . . . . . Hai người bọn họ hình như đã không gặp nhau hơn nửa tháng rồi, hừ. . . . . .



" Hắt xì!" Giyuu vừa chém hết ổ quỷ xong, đột nhiên hắt hơi một cái.



Tanjirou chà xát hai bàn tay vào nhau: " Giyuu - san, anh bị cảm ạ?"



" Không phải."



Cánh rừng bị sương mù mênh mông giăng kín lối, nhiệt độ không khí hơi thấp, có chút lạnh lẽo. Kanzaburou cùng tennouji matsurmon một trái một phải xoay quanh trên đỉnh đầu hai người, ồn ào giục hai người nhanh tới ngôi nhà tử đằng gần nhất nghỉ ngơi.



" Vậy có thể là có người đang nhớ tới giyuu - san!" Thiếu niên thoạt nhìn một chút cũng không mệt mỏi, gắt gao đi theo phía sau sư huynh, trên mặt là nụ cười còn hơi trẻ con. " Có người nhớ đến là một chuyện rất hạnh phúc."



Sư huynh mặt không chút thay đổi đi về phía trước, mới vừa giết hết cả một cánh rừng quỷ, toàn thân hắn đều lộ ra mỏi mệt, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng xuống núi tìm chỗ ngủ một giấc, không hiểu tại sao tanjirou vẫn còn có tinh thần như vậy, quả nhiên trẻ tuổi thật tốt.



" Giyuu - san đoán thử xem là ai nha?" Tanjirouu ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh thấu chiếu rọi khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của thanh niên.




Giyuu dừng bước chân, thản nhiên quét mắt nhìn sư đệ một cái, hơi suy tư một chút liền đáp: " Có thể là sanemi." Dứt lời, liền vội vàng rời đi.



Shinazugawa - san? Đầu óc Tanjirouu hỗn độn một lát, quan hệ của hai người đã tốt như vậy rồi sao, lại nói lần trước hắn vô tình nói với zenitsu quan hệ của shinazugawa - san cùng sư huynh rất tốt sắc mặt của hắn thoạt nhìn rất lạ, chẳng lẽ tin tức hai trụ phong thuỷ bất hòa lưu truyền trong đội là giả ? Dù sao, bọn họ đều thân mật đến có thể gọi thẳng tên nhau. . . . . . Kỳ lạ thật.



Dọc theo đường đi, tanjirou tựa như chuntarou của agatsuma zenitsu, không ngừng líu ríu bên tai tomioka giyuu, thủy trụ thỉnh thoảng đáp lại hắn hai câu liền đủ để cho thiếu niên tươi cười so với ánh mặt trời bao phủ xung quanh hai người còn sáng lạn.



Bỗng nhiên, tomioka dừng lại bước chân nhìn về một phía, tanjirou thấy hắn dừng chân lại vẻ mặt khác thường, không tự chủ được nắm chặt chuôi kiếm.



Tomioka bình tĩnh nhìn chăm chú một lát, kiên quyết nâng bước chạy qua, tanjirou vội vàng đuổi theo, xuyên qua lùm cây rậm rạp, lại đi tiếp một lát không ngờ lại nhìn thấy một chiếc cổng tori nước sơn đã hơi loang lổ thấp thoáng hiện lên sau những nhánh cây, xuyên qua cổng torii* là một đền thờ thần đạo thoạt nhìn rất cổ xưa nhưng bây giờ đã lụi bại. Ngôi đền rất lớn, nhưng không biết bên trong rốt cuộc cung phụng vị thần nào.




( Cổng torii* : là cổng truyền thống của Nhật Bản thường thấy nhất ở lối vào hoặc trong một đền thờ Thần đạo. Đây là nơi chuyển tiếp giữa vùng đất thiêng của các vị thần và trần gian.)





Lá cây theo gió phát ra tiếng vang "Sàn sạt" cùng ánh nắng nhỏ vụn chiếu xuống khiến cho nơi này có vẻ vô cùng yên tĩnh, tanjirou không khỏi nín thở ngưng thần, nắm chặt chuôi kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía. Mà Thủy Trụ đi ở phía trước lại có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, không chút nào để ý có thể có thứ kỳ quái gì đó đột nhiên lao ra hay không.



Đẩy cánh cổng phủ đầy tro bụi ra, một pho tượng nữ thần hiện ra trước mắt hai người. Hai người hơi kinh ngạc, không ngờ nơi này lại thờ phụng một pho tượng thần lớn như vậy, tượng thần đã có chút rách nát, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một vị nữ thần vô cùng xinh đẹp, trên làn váy còn có mấy đóa hoa sen. Tanjirou tò mò nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng ở dòng chữ dưới tên tượng thần.



". . . . . . Mĩ. . . . . . Đây là cái gì. . . . . . Ân. . . . . . Giyuu - san có đọc ra được chỗ này khắc cái gì không?"



Tomioka từ phía sau nhô đầu ra xem..., hai sư huynh đệ mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày cũng không đoán được, chỉ mơ hồ cảm thấy hơi quen tai, tanjirou còn đang rối rắm, lông mày Thủy Trụ lại đột nhiên khẽ nhúc nhích, đứng thẳng dậy nói.



" Đã là thần, vậy chúng ta đi vào nơi này liền nên cúi đầu bái lạy." Tomioka lui về phía sau vài bước, nhìn tượng thần một lát liền chắp tay, chậm rãi cúi đầu, vô cùng thành kính. Tanjirou thấy thế liền học theo hắn cùng nhau bái lạy.



Tuy rằng không biết thần có tồn tại hay không, nhưng . . . . . . Như vậy cũng xem như cho tương lai thêm một phần hy vọng.



" Giyuu - san có ước gì không ạ?"



" Ừm."



" Không biết thần có thể nghe được hay không."




Hai người một trước một sau bước ra khỏi cổng torii, giyuu quay đầu, đôi mắt xanh thẳm thâm thúy nhìn ngôi đền đã sắp bị cây cối rậm rạp che dấu, âm thanh mơ hồ hoà trong gió cùng tiếng lá cây reo hò: " Có lẽ. . . . . ."



Shinazugawa đang bị uzui tengen quấy rầy. Quả thật thân thể phong trụ rất linh hoạt, sức mạnh bất phàm, nhưng khi bị thân hình gần hai thước áp xuống vẫn khiến hắn nhất thời không thể trốn thoát.



" Khốn kiếp, đừng chọc lão tử." Âm thanh nghiến răng nghiến lợi cùng ánh mắt không tốt không chỉ không khiến âm trụ e ngại ngược lại còn làm cho cánh tay đang khoác lên vai hắn càng siết chặt.



"Đừng nhìn ta như vậy nha shinazugawa, gần đây tâm trạng không tốt phải không ? Bởi vì không có tomioka bên cạnh sao?" Con ngươi màu đỏ rượu tràn ngập ý cười, khiến cho cơn tức của phong trụ càng lớn, uzui kề sát vào tai shinazugawa, cười nói: " Nửa tháng không gặp một mình trông phòng rất khó chịu phải không."



Một quyền xé gió đánh úp về phía khuôn mặt điển trai của âm trụ, bởi vì phong trụ không hề nghiêm túc, uzui vô cùng dễ dàng tiếp được, nhưng lực đạo lớn đến mức đủ cho hắn mang theo đôi mắt đen như gấu trúc xuất nhiệm vụ.



Hai mái đầu tiến màu bạc kể sát vào nhau, âm trụ vẫn mang nụ cười hoa lệ như cũ, phong trụ lại là vẻ mặt không tình nguyện.



Tất cả mọi người đều là đồng liêu, hỗ trợ nhau là điều nên làm.



Nghe nói ba người vợ của hắn đã lẻn vào nơi nào đó điều tra tung tích của quỷ, sắp tới ngày liên lạc định kỳ nhưng uzui lại có nhiệm vụ khác không thể trình diện, cho nên đành phải bắt cóc một người khác tới thay.



Nhưng. . . . . .



Shinazugawa sanemi cả người tản ra áp suất thấp lững thững đi vào phố đèn đỏ, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Tiền lương của trụ nhiều đến kinh người, nhưng theo tính cách của phong trụ sẽ không bao giờ chú ý tới cách ăn mặc của bản thân, cho nên kimono trong nhà đều giao cho ẩn nhà mình đặt mua, ẩn đương nhiên đều chọn vải vóc tốt nhất cho đại nhân nhà mình. Các chủ lầu ở phố đèn đỏ đều là kẻ khôn khéo, vừa liếc qua liền biết hắn không tầm thường, dọc theo đường đi không biết đã có bao nhiêu người mời chào hắn, thậm chí còn muốn lôi kéo hắn vào nhà, may nhờ shinazugawa có khuôn mặt hung dữ kia bọn họ mới thu liễm một chút.



Lại nói, người phụ nữ tên là hinatsuru kia hình như là ở lầu kyoogku thì phải, hắn không am hiểu đối phó với phụ nữ, nhất là giống cô gái tên là suma gì đó, bộ dạng ầm ĩ khiến cho hắn nháy mắt liền nhớ tới thằng nhóc tóc vàng kia.



May mà hinatsuru là một cô gái cực kỳ ổn trọng, shinazugawa không cần phí quá nhiều công sức.



Lúc trước vị Thủy Trụ kia khi xuyên qua tới thời không này đã sắp tiến vào giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh, thân thể từng bị thương sẽ có một loại cơ chế phòng ngự tự động, hơn nữa khi đó trí nhớ của hắn cũng đã bị suy giảm, cho nên chỉ có thể nói cho bọn họ tất cả tình báo trong phạm vi năng lực cho phép, cho nên. . . . . . Âm trụ suy nghĩ kĩ càng vẫn quyết định lẻn vào điều tra một phen.



Nhưng lần này tiến độ điều tra cực kỳ nhanh chóng, tập trung vào ba lầu, theo lời của hinatsuru nếu nàng đoán không lầm oiran warabihime chính là mục tiêu.




Người phụ nữ xinh đẹp kia, giấu dưới lớp mặt nạ hoa mĩ kia là một trái tim cực kỳ tàn bạo.



" Chúa công sẽ sắp xếp tác chiến ổn thỏa, theo dõi quỷ đồng thời cố gắng hết sức tự bảo vệ cho bản thân." Shinazugawa sanemi uống cạn trà lạnh trong chén: " Lần này tuy rằng đã có tình báo của bọn chúng, nhưng mọi chuyện cuối cùng sẽ phát triển như thế nào chúng ta đều không thể nói trước được, vậy nên. . . . . . Hy vọng ba ngươi vạn phần cẩn thận, nếu thấy tình huống không đúng lập tức rút lui, không được tự tiện hành động, hiểu không?"



" Vâng, phong trụ đại nhân." Hinatsuru gật gật đầu, tò mò lặng lẽ quan sát người đàn ông tuấn tú cao lớn trước mặt.



Nghe đồn phong trụ tính cách táo bạo khó có thể trao đổi, hôm nay gặp mặt mới biết quả nhiên đồn đãi chỉ là đồn đãi. Hắn nói chuyện không phải khá bình thường sao, hinatsuru âm thầm nghĩ.



Nghe đối phương hoàn toàn phục tùng sắp xếp của sát quỷ đội, shinazugawa sanemi hài lòng buông chén trà trong tay xuống định đứng dậy rời đi, hắn vẫn không muốn ở chỗ này lâu, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, vừa đứng dậy lại bị hinatsuru lên tiếng ngăn lại.



" Còn chuyện gì nữa sao?" Đôi mắt màu tím nhạt nheo lại vô cùng có cảm giác áp bách, hinatsuru do dự một lát nói: " Thân phận của oiran warabihime chúng ta đã nắm chắc bảy phần, nhưng . . . . . Ta phát hiện mỗi cách nửa tháng sẽ có một người đàn ông diện mạo không tệ tới tìm nàng, warabihime cũng chưa bao giờ từ chối hắn."



Shinazugawa nhíu mày, lại ngồi xuống, chủ lầu nói với hắn, ân khách của warabihime rất nhiều, có người tới ba bốn lần sẽ không còn thấy bóng dáng đâu nữa, nhất là bộ dạng đẹp, nhưng người đàn ông kia lại vô cùng chúng tình, chỉ cần warabihime còn ở đây, người kia liền sẽ đúng hạn tới, hơn nữa đối xử với mọi người cực kỳ hòa ái dễ gần, các cô gái trong lầu đều vô cùng yêu thích hắn.



Quỷ cũng sẽ đi tìm hoan mua vui sao, phong trụ nhất thời không thể hiểu được, hắn hoàn hồn lắc lắc đầu nói: " Có ý gì, quỷ còn có thể nuôi tiểu bạch kiểm?"



". . . . . . Không, sau lại ta tập hợp lại tất cả tình báo thù thập được mới phát hiện, mỗi lần người đàn ông kia xuất hiện sẽ có một cô gái biến mất."



Nghe thế, phong trụ thần sắc dần dần ngưng trọng: " Có điểm đặc trưng nào không?"



" Đôi mắt bảy màu rực rỡ như cầu vồng, mái tóc màu trắng bạc."



" Trên đầu đội một chiếc mũ màu đen, còn cầm theo một cặp quạt?"



" A?" Hinatsuru sửng sốt, cẩn thận nhớ lại: " Đúng vậy."



Là tên chết tiệt kia. . . . . .



Phong trụ im lặng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, gió đêm bí mật mang theo một tia hơi thở quỷ dị không dễ phát hiện ra, khóe miệng phong trụ lộ ra một nụ cười rét lạnh, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào náo động, cách đó không xa đang có hoa khôi diễu hành, nhìn như bình thường nhưng thật ra mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động.



Phố đèn đỏ, thật đúng là thú vị. Máu khắp người Shinazugawa đều đang sôi trào, quỷ. . . . . . Thật giống như ruồi bọ vậy, khiến cho người ta vô cùng chán ghét.



Trong bóng đêm, một bóng đen nhanh chóng di chuyển lên xuống giữa các nóc nhà, sợi tóc màu đen hơi hỗn độn, khuôn mặt thanh tú bị ngọn đèn dầu bốn phía phủ lên một tầng sáng ấm áp, ánh mắt trầm tĩnh trước sau như một sâu thẳm không có độ ấm.



Điều tra ở nơi nhiều người như thế này là phiền toái nhất, hiện giờ tai trái của hắn đã thất thông, thính lực ít nhiều sẽ bị hao tổn, may mà hôm nay hắn dẫn theo đội viên đi cùng.



Các đội viên đang tập trung tìm tòi lưu ý chung quanh đám người, tomioka giyuu nhìn vị trí náo nhiệt nhất phía xa, đột nhiên bắt giữ được một tia hơi thở không thích hợp, hắn nhanh chóng chạy về phía đó.



Thân nhẹ như yến, hành động như nước chảy, nhanh chóng xuyên qua giữa một hàng lầu các dày đặc, thả người nhảy xuống nóc nhà, bởi vì vừa vặn oiran diễu hành qua chỗ này nên không có ai chú ý tới thân ảnh vừa nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà.



Không đúng, vừa rồi quả thật có một tia quỷ khí ở quanh đây, tại sao vừa tới liền biến mất nhanh như vậy. Bên tai là tiềng đám người ồn ào, theo tiếng người càng ngày càng vang dội, oiran diễm lệ đi tới.



Tomioka trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn qua, oiran quyến rũ bước từng bước nhỏ chậm rãi tới gần chỗ tomioka, đôi mắt màu xanh biếc diêm dúa lẳng lơ không chút để ý đảo qua, ngay sau đó đôi môi đỏ thắm cong lên thành một nụ cười âm trầm.



Là quỷ! Thủy Trụ ngừng thở, phản xạ có điều kiện nắm chặt nichirin bên hông, giây tiếp theo phía sau đột nhiên toát ra một cỗ lực lượng cực kì mạnh mẽ gắt gao khống chế cổ cùng tay phải của Thủy Trụ, đem hắn kéo vào góc tối phía sau.



Chết tiệt! Hắn thế mà lại không phát hiện!



Tay trái nháy mắt rút ra hàn nhận thay đổi phương hướng trở tay chém về phía sau, " Đinh!", tiếng kim loại va chạm vào nhau chói tai biến mất trong tiếng rít gào của đoàn người, va chạm sinh ra dòng khí thổi quét bốn phía, thổi bay sợi tóc song phương.



Quỷ tùy ý gõ cây quạt vào lòng bàn tay: "Lần đầu gặp mặt, liền hung dữ như vậy sao -- ta thật đau lòng."



Đôi mắt bảy màu tựa như ngọc lưu ly, trên mặt là nụ cười khiến người ta dễ dàng nảy sinh hảo cảm, quỷ thân hình cao lớn cười tủm tỉm đứng cách thủy trụ không xa.



" Ngươi là. . . . . . Thượng huyền nhị." Tomioka giyuu nắm chặt nichirin cúi người vào thế.



Douma ngạc nhiên hỏi: " Ngươi làm sao mà biết được, chúng ta chưa từng gặp thì phải. . . . . . Ai?" Quỷ cẩn thận ngửi ngửi, một lát sau trên mặt hắn lộ ra một nụ cười càng sáng lạn.



" Ta từng ngửi được mùi của ngươi rồi nha, là ngày trời đổ tuyết đó. . . . . . Ngươi chính là người mà sanemi liều chết bảo vệ đúng không, đứa bé kia có chiếm hữu dục thật mạnh nha, ta chỉ muốn gặp một chút ngươi cũng không cho. " nói xong, douma lộ ra vẻ mặt giống như vô cùng đau lòng, khiến tomioka giyuu có chút buồn nôn.



" Nhưng ta có thể hiểu được đứa bé sanemi kia, hơi thở của hắn trên người ngươi đậm như vậy, các ngươi là người yêu đúng không? A! !"



Hơi thở nước· thức thứ bảy: Tích Ba Văn Đột



Lam quang lạnh như băng nhanh như điện, tốc độ gần như sánh kịp với chiêu thức nhanh nhất của trùng trụ. Máu theo bên gáy douma phun dũng ra, bắn lên nửa khuôn mặt của Thủy Trụ, khuôn mặt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng nay phiếm nồng đậm tàn nhẫn cùng một tia diêm dúa lẳng lơ.



" Nhanh thật đó! Ngươi là trụ sao, nhưng ngươi cũng không giống mấy tên mà ta biết nha, chẳng lẽ kiếm sĩ cấp giáp ( kinoe ) của sát quỷ đội ư?"



" Ngươi nói gì đi nha~"



". . . . . . Ngươi chính là kẻ đã giết kanae " Thủy Trụ rốt cục lại mở miệng. Lần đó tomioka giyuu thật sự hận chết chính mình, nếu hắn nhanh chóng giải quyết quỷ hơn một chút, tốc độ lại nhanh hơn một chút, có lẽ thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng kia sẽ không héo tàn ở tuổi 17, kochou shinobu cũng sẽ không trở thành bộ dạng như hiện giờ. " Bởi vì ngươi, đồng nghiệp của ta đã luôn phải chịu dày vò, biến thành bộ dạng không nên biến thành nhất!"



" A, ngươi tức giận rồi sao?" Douma nghiêng người tránh thoát đòn tấn công của Thủy Trụ, hắn cực kỳ thanh thản tỏ vẻ hắn hôm nay cũng không có ý định triền đấu với hắn, hắn chính là đến tìm hoan mua vui nha.



" Nhưng. . . . . ." Thượng huyền nhị vừa nói, song quạt tung bay, một làn sương băng trong suốt nhanh chóng đánh về phía Thủy Trụ, mặc dù tomioka phản ứng nhanh chóng cũng không khỏi hút vào một ít, nháy mắt lồng ngực liền truyền đến cảm giác ngưng trệ sâu sắc, vô cùng lạnh lẽo.



Tomioka giyuu tâm thần chấn động, lúc trước kanae không thể trôi chảy sử dụng hơi thở là do thứ này sao, huyết quỷ thuật của hượng huyền nhị cực kỳ ức chế hơi thở.



Trong bóng tối, ánh mắt Thủy Trụ phiếm huỳnh quang ảm đạm, hắn giơ nichirin lên, gân xanh nhảy lên :" Ngươi quả nhiên là một tên rác rưởi âm hiểm."



Trong phút chốc, hàn quang lóe ra, tiếng đao kiếm leng keng nổi lên bốn phía. Bên ngoài ca múa tưng bình, ánh đèn sáng tỏ, lại không nhìn thấy ngõ nhỏ tối tăm, mọi người hoàn toàn không biết ở chỗ tối phía sau người, có một thanh niên đang dốc toàn lực chiến đấu với quỷ.



Ánh trăng sáng ngời lạnh như băng đổ xuống, thỉnh thoảng có một con chim nhỏ xẹt qua đỉnh đầu, trong ngõ nhỏ tối tăm một người một quỷ diện mạo đều lộ ra triệt để, tomioka giyuu bị thượng huyền nhị bóp chặt cổ, một tay bị gắt gao ấn lên vách tường phía sau, bên miệng không ngừng trào ra máu tươi, lồng ngực truyền đến cảm giác lạnh như băng sâu sắc khiến cho tứ chi Thủy Trụ không nhịn được phát run, nhưng nichirin màu lam vẫn kiên định dán lên cổ quỷ, máu tươi tí tách chảy xuống, nhưng douma lại giống như không hề cảm thấy đau.



" Ngươi không đánh thắng ta được đâu."



". . . . . . . . ." Bốn mắt nhìn nhau.




" Ta không hề nghiêm túc, mà ngươi cũng vậy. . . . . . Xin hỏi Thủy Trụ đại nhân đã giết chết akaza - san, ngươi tên là gì nhỉ?" Douma kề sát vào tai Thủy Trụ, mùi quỷ phát ra khiến tomioka buồn nôn, phát hiện Thủy Trụ từ chối trả lờ, cổ tay trắng nõn bỗng nhiên buông lực, ngón tay lạnh như băng vuốt ve hai má trắng nõn nhẵn nhụi: " Ngươi thật xinh đẹp, là người đàn ông sạch sẽ, xinh đẹp nhất mà ta từng gặp, ta cũng không quan tâm trên người ngươi có hương vị của người đàn ông khác. Nhưng ngươi không nên tiếp tục ở lại thế gian dơ bẩn này."



" Không liên quan tới ngươi. . . . . ." Tomioka ngực phập phồng, hô hấp không thông thuận khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt : " Thế gian có dơ bẩn tự nhiên cũng sẽ có tốt đẹp, nhưng loại sinh vật sinh hoạt trong chỗ tối giống như ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu."



" Ha ha ha. . . . . ." Thượng huyền nhị sang sảng cười: " Nhân gian như địa ngục, Thủy Trụ đại nhân ngươi cảm thấy thế giới này có thần tồn tại không?"



Thần? Tomioka nhất thời không phản ứng kịp, có chút mê mang.



" Có nha, nhưng thần minh một chút cũng không nhân từ công chính, nói cách khác cũng sẽ không có thần hàng lâm trừng phạt xuống gia tộc ubuyashiki, bọn họ nha. . . . . . Chỉ là một đám thích xem việc vui mà thôi, bọn họ thích đùa bỡn vận mệnh người khác. . . . . . Cho nên, so với bọn hắn, ta mới là người thật sự đưa giáo đồ rời đi thống khổ đi về phía cực lạc."



" Không liên quan tới ta. . . . . . Thần đùa bỡn ta cũng được, lạnh lùng cũng được đều không liên quan tới chức trách của ta." Chức trách của hắn chính là giết quỷ, không tiếc hết thảy cho đồng bạn sống sót -- không hơn.



Tomioka bất vi sở động, mồ hôi lạnh chảy xuống, trừ sắc mặt tái nhợt ra douma không thể từ trên người hắn nhìn ra bất kỳ một cảm xúc nào khác.



" Thật không thú vị. . . . . ."



Phốc! Cơn lốc thổi qua, máu tươi văng khắp nơi, lưỡi kiếm màu xanh biếc lôi cuốn đá sỏi phô thiên cái địa cuốn về phía thượng huyền nhị, Tomioka nhìn thấy một thân ảnh màu trắng chợt lóe mà qua.



" Tên bô liêm sỉ kia đừng đụng vào hắn, lão tử chém chết ngươi!"



" Ara! Là sanemi!"



" Cút! Đừng gọi tên ông nội ngươi!"



Douma nhảy bay lên trời, cất cao giọng nói: "Ngươi đem lực chú ý đặt trên người ta còn không bằng chú ý người vợ nhỏ của ngươi một chút kìa, ta hôm nay hoàn toàn không muốn đánh nhau nha."



Shinazugawa cười lạnh: " Thứ vô liêm sỉ! Hôm nay để mạng lại đi."



Douma bất đắc dĩ thở dài, hôm nay sợ là không đi dạo phố đèn đỏ được nữa.



" Nakime - san! Ta cần sự trợ giúp của ngươi~"




Nói xong, bên cạnh douma bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa, shinazugawa thấy thế mục tí dục liệt, cầm kiếm chém tới nhưng chung quy vẫn chậm một bước.



Phong trụ nhịn không được mắng một câuthô tục, lúc này các đội viên cũng vội vàng chạy tới, rút kiếm chắn trước hai vị trụ.



Tomioka thấy thế, cảm thấy buông lỏng, thân thể không thể khống chế dựa vào vách tường trượt xuống đất, trên người mặc dù không có vết thương quá nghiêm trọng, nhưng loại huyết quỷ thuật nhằm vào hơi thở này có chút khó giải quyết.



" Tomioka - sama! ?"



Nghe được phía sau truyền đến tiếng thở dốc gian nan cùng tiếng kêu hốt hoảng, shinazugawa nhanh chóng xoay người chạy tới bên tomioka quỳ một gối ngồi xổm xuống.



" Giyuu! Ngươi sao rồi?" Hắn đỡ lấy bả vai Thủy Trụ, tomioka ngẩng đầu vẻ mặt thống khổ, mồ hôi lạnh đã túa đầy trán: " Quay về

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz