ZingTruyen.Xyz

Sanayeon Fake And True

7 : 15 a.m

Trước cổng một căn biệt thự hoành tráng, mất đi vẻ yên tĩnh ngày thường, hàng loạt xe cảnh sát hú còi inh ỏi. Cửa chiếc xe thứ hai mở ra, một bóng dáng thon dài bước xuống khiến cho mọi người có mặt đồng loạt giơ tay chào: "Phó đội!"

Im Nayeon mắt nhắm mắt mở, chân nọ đá chân kia, may là có người đằng sau đỡ kịp, chứ không nàng xác định mới sớm ra đã làm trò cười cho cấp dưới rồi. Nàng cười tươi gật gật đầu với mọi người, sau đó xoay sang bên cạnh, ánh mắt cong cong: "Cảm ơn em nha, Tzuyu".

  "Khỏi cần cảm ơn unnie, chỉ cần chị mau mau tỉnh ngủ giùm em là được!"

  "Hứ, cũng đâu phải tại chị~ Là tại ông ta chết vào giờ nào không chết, cứ phải chọn thời gian người ta nghỉ ngơi để làm gì chứ. . ." Nayeon bĩu bĩu môi, giọng điệu mười phần không phục. Cả tuần nay đội họ thay nhau canh giữ Wang viên, định sẵn lần này lại để cá lọt lưới rồi, ai biết vừa thu đội thì nhận được tin ông ta tử vong.

Tzuyu nghe chị than thở mà mồ hôi lạnh tuôn rơi, ánh mắt đảo láo liên từ đông sang tây sợ người khác nghe được. Thiên a, sếp em là ngại cuộc sống chưa đủ loạn, hay là cảm thấy trụ sở cảnh sát quá yên bình, nên bây giờ mới có thể trưng ra cái bộ dáng trẻ con vô tội mà thốt ra những lời đó trước mặt đám phóng viên nhiều chuyện này hả??

  "Unnie, chị đừng nói gì nữa!!!"

Nayeon thấy em sợ hãi như vậy liền không lại nói thêm, cố gắng căng tròn đôi mắt theo con đường cấp dưới dạt sang mà đi vào trong. Không thể mắng nàng độc miệng, tên Wang Ji Hook này đội nàng đã rình lâu lắm rồi, nhưng ông ta quả nhiên là cáo già, bất kể nàng có tung ra bằng chứng gì cũng bị ông ta một cái gạt tay liền bác bỏ biến mất. Quả nhiên tiền không thể cho chúng ta tất cả, nhưng có thể cho chúng ta rất nhiều thứ, minh chứng rõ nhất còn không phải đây sao?! Mấy vị phía trên chỉ ngồi bàn giấy, đâu biết sự cực khổ của những cảnh sát ngày ngày hành động như các nàng, vậy mà chỉ bằng vài tờ tiền bẩn kia liền phủi hết công sức các nàng cực khổ tìm được. Bây giờ thì hay ha, nguồn tiền chết rồi, ai đi điều tra, tất nhiên là đám lâu la các nàng rồi!

Tzuyu liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, nhìn biểu cảm của Nayeon em liền biết chị lại đang chửi mắng người ta đây mà. Nhưng biết sao được, chính em cũng thấy bất bình thay chị, Nayeon unnie năng lực nghiệp vụ không có chỗ nào chê được, năm đó còn là thủ khoa tốt nghiệp của học viện, vậy mà đã hai lần được đệ đơn thăng chức, bất quá toàn trôi sông trôi biển. Lí do vì sao, là vì tính cách quá liêm khiết thẳng thắn của chị, đây là thứ mà xã hội cần ở một người cảnh sát, nhưng lại là thứ mà người trong ngành nghi kị. Em mới chỉ đi làm hai năm nhưng cũng đã học được trên thế giới này không chỉ có màu đen màu trắng, nó còn tồn tại cả màu xám nữa.

Hai người nhanh chóng đi vào sảnh biệt thự, bên trong nội thất đẹp đẽ, tắm mình dưới ánh sáng đèn chùm như được mạ thêm một tầng ánh bạc. Quả nhiên là người có tiền!!!

  "Đội phó Im, mọi người trong tòa nhà đã có mặt đầy đủ rồi ạ".

Im Nayeon đưa mắt nhìn ra giữa sảnh, trên bộ sô pha sang trọng là bốn cô gái xinh đẹp, gương mặt toát ra hoang mang cùng sợ hãi. Bất quá nàng đã từng có giai đoạn hứng thú với tâm lý học, tia khác thường chợt lóe mà qua kia vẫn bị nàng bắt được. Nàng tạm thời không có đi sâu nghiên cứu những đối tượng này, chỉ âm thầm tự nhủ phải quan sát bọn họ kĩ hơn, sau đó nhanh chóng đánh giá những người còn lại.

Nayeon ghé vào tai Tzuyu, khẽ giọng dặn dò: "Em chút nữa lấy lời khai của giúp việc, nhớ hỏi kĩ về tính cách mấy vị ngồi trên ghế giùm chị, nếu không có gì khả nghi thì thả đi thôi, chị tin vào con mắt của em".

  "Vâng, em biết rồi." Chou Tzuyu đương nhiên tự tin về khả năng quan sát của mình, em nghe xong nhiệm vụ liền nhanh chóng bắt tay thực hiện.

Đội trưởng đội 9 các nàng giờ này còn không biết đang nằm phè phỡn nơi nào, mà có đến cũng chả giúp được gì sất. Nhân lực đội 9 mấy hôm trước lại bị điều đi phụ đội khác, thành ra bây giờ có chút giật gấu vá vai, việc gì cũng phải tự thân vận động, rõ khổ!!!

Im Nayeon trong lòng gào thét, ngoài mặt trưng ra biểu cảm hình sự tiến đến chỗ bốn vị tiểu thư kia.

  "Xin chào, tôi là Im Nayeon - Phó đội trưởng đội 9. Tôi nhận được tin tức Chủ tịch Wang đã bị sát hại tại nhà riêng, xin hỏi ai là người báo án vậy?"

  "Là. . . là tôi. . ." Vị tiểu thư ngồi ở giữa lên tiếng, đôi mắt một mí đỏ ửng, hẳn đã khóc không ít.

Nàng trong lòng không quá tình nguyện, thật sự, lúc mới nghe tin Wang Ji Hook chết, nàng còn cảm thấy ông trời cuối cùng có mắt. Nhưng bây giờ đứng trước gia đình nạn nhân, nàng lại là cảnh sát, cố gắng trưng ra biểu cảm chân thành, "Tôi thực sự rất chia buồn với gia đình. Nhưng mong mọi người vui lòng hợp tác để công việc điều tra tiến hành thuận lợi, cũng để nhanh chóng bắt được tên hung thủ giúp Chủ tịch Wang có thể an nghỉ nơi chín suối".

Sau khi nghe những lời này, vị tiểu thư đó thút thít thêm vài tiếng, nhưng cũng gật đầu đáp ứng.

Im Nayeon cho người sắp xếp một căn phòng trống làm nơi thẩm vấn tạm thời. Cùng lúc đó, nàng theo sự chỉ dẫn đi đến hiện trường án mạng. Các nhân viên tổ Kĩ thuật đã có mặt từ sớm để thu thập chứng cứ, bác sĩ pháp y Nami thấy nàng liền nở nụ cười trêu chọc: "Ây zà, hôm nay Phó đội Im thức dậy sớm nhỉ?"

  "Hừ, unnie đừng có trêu em, em đang buồn ngủ muốn chết đây này~~"

  "Không đùa nữa, em mau mau tỉnh táo đi, vụ án khó nhằn hơn chị nghĩ đấy. . ."

  "Sao vậy?" Nayeon thấy người kia vẻ mặt nghiêm túc, chính mình cũng nhanh chóng thay đổi trạng thái, đeo vào đồ bảo hộ tiến đến chỗ chị.

Nami vừa nói vừa chỉ tay vào các vị trí ra dấu cho Im Nayeon: "Đây, sau đầu có một vết lõm, ở góc bàn tìm thấy vết máu, hẳn là đã bị đập mạnh vào đó. Mà trong tách cà phê trên bàn còn phát hiện có độc kali xyanua, nhưng tạm thời chưa phát hiện dấu hiệu trúng độc. . . Mà đặc biệt ngay tim có một con dao trí mạng, chị cần phải đem về giải phẫu mới biết được đâu là vết thương gây tử vong. Bất quá. . . nếu cùng một hung thủ mà làm như vậy thì quá rắc rối. . ."

  "Ý chị là có tận mấy người muốn giết chết nạn nhân, lại còn ra tay vào một thời điểm như này hả??" Im Nayeon không giấu được sự kinh ngạc, âm điệu cũng bất giác nâng lên.

  "Đó là suy nghĩ của chị mà thôi, còn đâu vẫn phải do em điều tra chứ".

Im Nayeon không có đáp lời, đôi mắt trầm xuống quan sát bộ mặt thảng thốt của nạn nhân. Ông ta gây ra nhiều tội ác như vậy, kẻ thù hiển nhiên không ít. Nhưng với sự hiểu biết của nàng về mấy thành phần đó, bọn họ sẽ không rắc rối thiết kế cái chết trúng độc, ngược lại một đao đâm chết có vẻ khả thi với đám giang hồ hắc đạo đó hơn. Nhưng thực tế chính là như vậy, trúng độc, chỉ người trong nhà mới có cơ hội ra tay mà thôi...

  "Nayeon unnie".

  "Ah, Tzuyu, có chuyện gì sao?" Im Nayeon không suy nghĩ nhiều nữa, nghe tiếng gọi liền quay sang bảo Nami có kết quả gửi ngay cho nàng, sau đó nhanh chóng đi ra cửa.

Tzuyu đưa báo cáo thẩm vấn sơ lược cho chị, một bên nói: "Em đã làm theo lời chị dặn, em nghĩ mấy người đó đều có thể loại khỏi vòng tình nghi trừ quản gia Park Jihyo và đầu bếp Hirai Momo. Hai người này, người trước rất thân cận và được tín nhiệm, nhưng không ít lần bị người giúp việc bắt gặp cảnh chị ta bày tỏ sự khinh thường nạn nhân. Người sau thì được nhận xét khá trầm, ít nói, hay có mấy hành động kì lạ. . ."

  "Hành động gì?"

  "Hình như chị ta mắc chứng khiết phích, thường xuyên chà rửa tay rất nhiều lần, lại hay ngồi thơ thẩn chả biết đầu óc đang suy nghĩ cái gì".

  "Mọi người đều nhận xét như vậy hả?"

  "Ân, đúng vậy. Nhưng chị ta cũng được bảo là khá thân thiện, ai nhờ việc gì cũng không từ chối, mà nấu ăn cũng rất ngon, đồ ăn của nạn nhân đều phải đích thân chị ta nấu mới được. . ."

  "Khoan, dừng khoảng chừng năm giây! Em nói đồ ăn của Wang Ji Hook đều là Hirai Momo nấu, có bao gồm thức uống không?"

Chou Tzuyu giật mình vì chị hét toáng lên, đã giờ gì rồi còn dừng khoảng chừng năm giây?! Chị lướt tik tok nhiều quá rồi đó!!!

Em tặng cho chị cái lườm cháy mặt, ai biểu suýt thì dọa bay mất trái tim yếu đuối của người ta nhé. Bất quá vẫn mở miệng trả lời đàng hoàng: "Đúng rồi, nếu không phải đồ của Hirai Momo chuẩn bị thì Chủ tịch Wang sẽ không dùng".

Im Nayeon bỏ qua ánh nhìn 'thân thương' của em, nở nụ cười lộ hai chiếc răng thỏ đáng yêu, hò reo: "Chà chà, trông cậy vào em quả nhiên không sai đó Tzuyu à~ Đi thôi, theo chị thẩm vấn những 'nhân vật chính' của bộ phim này nào~~"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz