16.
Atsumu thức dậy với cảm giác như bị xe cán qua.
Một tia sáng từ cửa rèm hé vào khiến cậu khẽ nhăn mi. Cậu cảm thấy cổ họng khát khô, cơ thể âm ĩ và đầu đau như búa bổ. Ngang tầm mắt cậu là tủ đầu giường có để một chiếc đồng hồ điện tử hiển thị 9 giờ 30 sáng.
Chín giờ ba mươi sáng???
Chết tiệt.
Atsumu nhanh chóng bật dậy, cố gắng rời đi, nhưng rồi lại bị một cánh tay quàng qua eo chặn lại, kéo trở lại giường.
Trước mặt cậu là Sakusa Kiyoomi, vẫn mặt bộ đồ ở nhà đơn giản, ngái ngủ và không chịu mở mắt, nhưng vòng tay lại mạnh mẽ ôm ngang eo cậu, kéo cậu vào lòng.
"Ngủ tiếp đi. Tôi đã đưa Kiyoshi đến trường và gửi tin nhắn cho nhân viên hôm nay tiệm không mở cửa rồi." Giọng của người kia trầm khàn lười biếng, làm phân tâm Atsumu, lại nhân cơ hội xốc lại tư thế nằm của cả hai. Giờ đây, Atsumu chính xác gối đầu trên bắp tay alpha, mặt áp vào lòng ngực rắn chắc, eo lại bị cánh tay còn lại của người kia giữ chặt.
"Cái--- Ai cho cậu tự ý quyết định như vậy?" Atsumu nguyền rủa hôm qua mình đúng là bị ma nhập, khi không tự nhiên lại uống rượu làm bậy. Giờ đây cả người lõa thể đau nhức, lại bị người ta giữ chặt không buông. Sức mạnh của một vận động viên rất đáng nể, huống chi đây còn là một alpha mạnh mẽ, Atsumu bị sức mạnh cơ bắp và pheromone làm cho đầu ván mắt hoa, bị kẹp chặt trong vòng tay người kia, không thoát đi được.
"Tôi đã nhắn tin. Hôm nay vừa lúc Kiyoshi có chuyến trải nghiệm đến vườn dâu nên sẽ đi cả ngày. Chúng ta hãy đến Onigiri Miya đi. Osamu sẽ đến đây vào hôm nay." Kiyoomi không để ý Atsumu đang cứng đờ, tiếp tục nói "Không thể trốn mãi được, sớm muộn gì cũng có người bắt gặp. Vì vậy, hãy tự mình đi tìm Osamu đi."
Gặp lại Samu?
Tất nhiên cậu luôn luôn muốn điều đó. Rời đi đã nhiều năm, giờ đây đột nhiên nhắc tới, Atsumu tự nhiên cảm thấy sợ hãi. Rõ ràng cậu đã bỏ đi không nói một lời, cũng không liên lạc một lần. Như một đứa trẻ hư làm sai chuyện, cậu tất nhiên sẽ thấy sợ hãi. Cậu sợ hãi Osamu sẽ nổi giận, trách mắng cậu đã rời đi bỏ lại em trai, nhưng lại sợ hãi Osamu sẽ lạnh lùng từ chối cậu, lạnh lùng chấp nhận việc cậu đã rời đi mà không cần sự trở lại của cậu.
Đột nhiên, mùi pheromone an ủi của alpha xuất hiện. Atsumu nhận ra bản thân đã run rẩy trong vòng tay người kia. Người đàn ông alpha kia chỉ im lặng an ủi cậu, vòng tay giữ chặt quanh eo cậu nay lại chậm rãi vuốt ve lưng cậu, xoa thành vòng tròn, nhẹ nhàng giúp cậu.
"Không sao cả. Có sai cũng là do tôi. Nếu Osamu-san nổi giận lên em, tôi sẽ chịu thay em, được không? Chỉ cần đến đó và làm hòa, cậu ta cũng đã rất đau khổ khi em rời đi." Giọng nói của Kiyoomi vang vọng bên tai, lần này đổi thành những cái hôn bướm nhẹ nhàng, và Atsumu mất cảnh giác trước điều đó.
Chết tiệt.
Có lẽ họ quá hoang đàng trong cơn say tối qua, hoặc có lẽ cậu thật sự sợ hãi để trả lời, Atsumu cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại và khô rát.
Bất chấp cơ thể đau nhức, tình thế khó xử của cả hai và sự bất an của bản thân, Atsumu biết mình đã đầu hàng và lặng lẽ gật đầu đồng ý. Đầu óc cậu trống rỗng thật sự trước cảm giác vui vẻ vì được trao cơ hội đến gặp em trai mình. Cậu để mặt bản thân trong vòng tay người kia, biết rằng mình đã thỏa hiệp để một lần nữa tiếp tục ở bên Sakusa Kiyoomi khi đã đồng thuận vào hôm qua, hoàn toàn chìm đắm trong cái ôm, cái hôn mút mát trên da và những lời trấn an của alpha.
Họ đã dành thời gian suốt buổi sáng để lăn lộn trên giường. Bất chấp sự bối rối khi thức đậy sau khi say rượu của Atsumu, Kiyoomi đảm bảo anh ấy khiến Atsumu phải nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua của họ một cách chân thật nhất.
Đầu mùa đông ở Osaka trời vẫn chưa đổ tuyết, nhưng trời lại âm u ám mây. Bên ngoài mọi người đang tất bật chuẩn bị cho giáng sinh sắp tới, hai bên con đường, hàng quán bật đèn lung linh tấp nập cho dù là vào đầu buổi chiều, vài cửa hàng đã bắt đầu treo vòng gỗ và dây màu trang trí.
Từ chỗ đỗ xe đến cửa hàng Onigiri Miya cách không xa, nhưng họ phải đi bộ một quãng ngắn. Thật kì lạ khi đi chung với Kiyoomi, tay còn lại được người kia nắm chặt. Trước đây, khi họ còn ở MSBY, cả hai ít khi giáp mặt cùng nhau, mà chỉ hẹn nhau ở nhà Kiyoomi. Giờ thì bản thân alpha kia lại chủ động đến bên mình, nhất là khi họ đến trước cửa hàng, Kiyoomi còn chủ động đẩy cửa cho cậu bước vào trước, Atsumu trong lòng nhất thời vẫn chưa có cảm giác chân thật.
Cửa hàng Onigiri Miya ở Osaka nằm trong một khu phố đồ ăn gần một khu mua sắm của giới trẻ, giờ đã là đầu giờ chiều mùa đông, khu cảnh thưa thớt hai bên đường đã phản ánh cửa hàng bây giờ không phải là lúc có khách.
Bên trong Onigiri Miya, nhân viên đang dọn dẹp cửa hàng. Họ chào khi thấy khách tới, hỏi thăm Kiyoomi, có lẽ vì là khách quen, nhưng lại khá ngạc nhiên khi thấy Atsumu. Atsumu lúng túng ngồi vào ghế khi Kiyoomi và nhân viên trao đổi gì đó, trước khi alpha quay lại và gọi tên cậu.
"Atsumu, đi lên lầu thôi."
"Chúng ta không ăn à?" Atsumu bồn chồn hỏi
"Không, Osamu-san đã ra ngoài rồi, nhưng không đi lâu đâu. Chúng ta lên đó chờ cậu ấy."
Nói đoạn, alpha kéo cậu lên tầng trên. Phía trên giống như phòng nghỉ, một cái bàn làm việc và một bộ sofa được để vào, rải rác có một số đồ dùng và giấy tờ. Một chiếc xe đẩy trẻ em trông như đang được sử dụng đang ở kế bên bàn làm việc.
Samu đã kết hôn chưa?
Atsumu máy móc nhìn chiếc xe đẩy trẻ em, không để ý mình đã bị Kiyoomi kéo xuống sofa ngồi từ lúc nào, đầu cậu lâng lâng, nửa sợ hãi muốn chạy khỏi đây, nửa muốn nhanh chóng được gặp em trai. Đột nhiên, cánh cửa phòng nghỉ bị kéo mạnh, khiến cả hai giật mình nhìn lại.
Miya Osamu đang thở hồng hộc trước ngưỡng cửa nhìn họ.
Khác với Atsumu là một omega, Osamu của tuổi 30 trông vẫn cao lớn. Tóc của anh vẫn để màu đen, người vẫn mặc đồng phục của Onigiri Miya.
Căn phòng im lặng khi họ đối mặt nhau, chính xác là Atsumu và Osamu nhìn chằm chằm nhau. Sự căng thẳng bị phá vỡ khi Osamu xông tới trước, ôm Atsumu.
"Mày..." Osamu thổn thức "Tsumu, thằng ngu, mày đã trốn đi đâu tới bây giờ."
"Samu..." Giọng Atsumu bị bóp nghẹn, một phần do cái ôm của em trai, phần còn lại là do cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng. Nhất thời, Atsumu không thể, cũng không dám trả lời câu hỏi của em trai.
"Tao xin lỗi, Samu." Atsumu sụt sịt nói
"Đồ ngốc. Biết trở về là được rồi."
Họ buông tay nhau ra khi vành mắt cả hai anh em đều đỏ ửng, nhưng họ từ chối nói về nó. Cả hai nhìn nhau đầy lúng túng, cho tới khi một giọng nói khác đánh tỉnh họ.
"Thật tốt khi thấy em trở lại, Atsumu."
"Ki-- Kita-san." Atsumu máy móc gọi khi nhìn thấy đàn anh của mình đứng trước ngưỡng cửa, và trên tay anh ấy... một đứa bé???
Bông bóng xà phòng cảm động hay tội lỗi của Atsumu vỡ tan ngay tức khắc khi nhìn thấy cảnh đó. Cậu tai tiếng nhìn vào Kita Shinsuke, lại nhìn lại em trai của mình.
Đó có phải là nhẫn cưới trên tay của Samu?
"Cái gì vậy, Samu? Mày... mày đã kết hôn? Với Kita-san?"
Khung cảnh cảm động chính thức bị hủy hoại triệt để. Osamu đang nhìn cậu với ánh mắt như thể cậu mọc ra ba cái đầu, Atsumu thậm chí có thể nghe thấy tiếng Kiyoomi thở dài bên cạnh.
"Vâng. Và một thằng ngốc là mày tới giờ mới phát hiện."
"Cái quái gì thế?" Atsumu la lên, hoàn toàn quên bén đi cuộc hội ngộ trước đó.
"Oa..." Đứa trẻ trong vòng tay của Kita nghe tiếng Atsumu tò mò quay lại nhìn họ, khi thấy Atsumu và Osamu, nó hơi ngưng lại trước khi quay qua Atsumu và giơ cả hai tay ra.
"Oa... papa." Có lẽ là chưa tới hai tuổi, vẫn còn bập bẹ tập nói.
"Mày có nhiều đều để giải thích cho tao đó, Tsumu." Osamu khoanh tay, lườm cậu khi thấy cậu thành thạo đi tới vươn tay bế con mình, Atsumu biết thằng em của cậu đã đánh hơn thấy sự bất thường.
Họ đang ở trước quầy Onigiri Miya. Chỉ có Atsumu, Osamu, Kita-san. Đứa trẻ đang ngủ trên phòng ngủ trên lầu. Kiyoomi đã rời đi để đón Kiyoshi và bảo sẽ trở lại để đón Atsumu sau đó.
"Vậy, mày đã kết hôn với Kita-san?" Atsumu mở lời khi họ đang dọn dẹp quầy bán, Kita-san đã đi vào phía sau thu dọn. Họ đã kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong chín năm trong lúc làm việc. Osamu đã lườm cậu trong suốt thời gian đó trong khi Kita-san chỉ đơn giản là mỉm cười bí ẩn.
"Ba năm trước. Aoi còn hai tháng nữa là hai tuổi." Osamu lau sạch mặt phẳng, treo lại dụng cụ bếp, trước khi quay lại với Atsumu.
"Tsumu. Mày đã suy nghĩ về Sakusa kĩ chưa?"
Atsumu dừng lại động tác lau bàn, chậm rãi ngẫm nghĩ, rồi nói "Anh ta đã nói là giao mọi việc cho anh ta. Dù không được, thì Kiyoshi vẫn cần có một người cha. Tụi tao vẫn có thể thỏa hiệp với nhau."
"Tsumu..."
"Samu, tao chỉ mới trở về có hơn một tháng." Atsumu nhìn thẳng vào mắt em trai mình "Mọi việc nên từ từ thì hơn. Hơn nữa, tao... thật sự trở về để gặp lại mày và kinh doanh. Sakusa... anh ta nếu đã bắt gặp được tao, thì hãy để tự anh ta chứng minh bản thân."
"Mày đang để bụng anh ta à?" Osamu nhướng mày nhìn cậu.
"Tao là một omega." Atsumu chỉ đơn giản trả lời.
"Phải." Cả hai giật mình khi nghe giọng Kita phát ra từ phía sau "Atsumu có thể tự quyết định cho chính mình, Osamu."
Trông Osamu có vẻ thỏa hiệp, nếu không muốn nói là hoàn toàn tôn thờ và răp rắp nghe theo omega của mình.
Atsumu bĩu môi khi thấy em trai mình.
"Chỉ cần..." Atsumu tự động dựng thẳng người "Đừng biến mất như vậy nữa, cậu không còn là trẻ con nữa."
"Vâng, Kita-san." Atsumu vội nói, nhìn theo hướng Kita khuất bóng vào phòng nghỉ tầng trên, trước khi quay sang em trai.
"Chết tiệt, Samu. Sao Kita-san vẫn không thay đổi vậy?"
"Ít ra vẫn có người làm mày sợ, đồ ngốc." Osamu nhếch mép "Lần sau hãy dẫn cháu trai tao đến đây, tao không muốn thấy mỗi cái mặt vô dụng của mày."
"Nói gì đó?!" Atsumu la lớn, đột nhiên cảm giác đúng đắn quay trở lại, cứ như họ chưa bao giờ xa cách sau chín năm. Và Atsumu nở nụ cười tươi "Sắp tới cửa hàng sẽ hoạt động nhượng quyền, tao không còn bận như trước nữa, Kiyoshi cũng đến kì nghỉ tết. Chúng ta hãy cùng trở lại Hyogo, được không Samu?"
"Anh trai ngu ngốc, tất nhiên là chúng ta phải về Hyogo rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz