ZingTruyen.Xyz

Saida Sunset

===

Sana đã yêu Dahyun hơn hai năm rồi. Và cô đã nói lời chia tay từ ba hôm trước.

Cô phải tự mình chứng kiến thiếu nữ đó quằn quại trong đau đớn nhưng một mực không muốn nói với cô. Cô phải tự mình chứng kiến người cô yêu thơ thẩn nhìn bầu trời xanh cao vời vợi trong khi cánh tay bị rạch nát đến đỏ thẫm. Mà trong khi cô lại là bác sĩ riêng của em ấy.

Niềm tin ở nơi em về chị còn chút nào không Dahyun? Dù chỉ một chút em cũng không muốn dựa dẫm vào chị sao Dahyun? Em gồng gánh bao nhiêu năm rồi mà bây giờ chị cũng không thể thành nơi để em nương tựa sao??

Rốt cuộc do em yêu chị hay do chị tự ảo tưởng đây? Tự ảo tưởng vị trí của mình trong trái tim em, tự ảo tưởng em tin tưởng chị vô hạn, tự ảo tưởng em yêu chị...

Hình bóng chị đã ở trong trái tim em vậy? Hay chị thực sự chẳng hề tồn tại trong thế giới của em?

Vậy thì những lời yêu thương bao năm qua em dành cho chị thì ra cũng chỉ vô hồn không cảm xúc sao, giống như robot được lập trình sẵn hay sao?

Dahyun ơi, rốt cuộc em có yêu chị không vậy?

Sana tự hỏi, để rồi tự đau đớn.

Ngày hôm đó, cả hai đã cãi nhau. Nhưng thực chất chỉ có mình cô nói ra bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong lòng bấy lâu qua, còn Dahyun, em chỉ biết nghe và nhìn cô bằng ánh mắt bi thương đầy bão tố.

Dường như em muốn nói gì đó để khiến tình hình ổn thỏa hơn cũng như muốn níu kéo lại khoảng cách của cả hai, nhưng em không nói, thực sự không thể nói. Em đau đớn mấp máy cánh môi khô khốc và cuối cùng không câu từ nào được bật ra.

Sana vô vọng nhìn em, mọi chuyện kết thúc thật rồi.

"Hãy cho em ở lại đêm nay. Một đêm thôi, và rồi ngày mai chị sẽ không gặp lại em nữa. Được không chị...?"

Lần đầu tiên Dahyun cầu xin cô cho một điều gì đó. Và anh chấp thuận.

Cả hai lao vào nhau, hai bờ môi run rẩy dây dưa với vị mặn đắng của nước mắt. Chỉ một đêm này thôi, ngày mai cô sẽ không thể ôm trọn thân hình mảnh khảnh ấy lần nào nữa.

Âm thanh đê mê vang lên hòa cùng những tiếng nấc đau xé lòng. Sana đan chặt bàn tay nhỏ nhắn, cố gắng khắc sâu trong kí ức thân nhiệt ấm áp này.

Trời tờ mờ sáng, Sana giật mình tỉnh giấc. Theo thói quen cô vươn tay mò qua vị trí thân thuộc nhưng nhận ra đã chẳng còn ai, chỉ là một cảm giác lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo.

Dahyun đã đi rồi, thực sự đi như lời em nói. Em đã đem theo mọi thứ của em rời đi, dù là đồ vật hay cả những bức ảnh chụp chung của hai đứa. Tất cả mọi thứ thuộc về em đều biến mất hết rồi. Cả căn nhà bây giờ chỉ có cảm giác lạnh lẽo cô quạnh.

Em đi rồi, nhưng sao em lại chuẩn bị bàn chải? Em đi rồi, nhưng sao em lại ủi phẳng phiu chiếc áo blouse của chị thế này? Em đi rồi, thế tại sao em lại chuẩn bị bữa sáng cho chị vậy?

Có phải em đến đời chị chỉ với mục đích dày vò chị phải không, Shouyou?

Hai tuần trôi qua không có hình bóng mặt trời nhỏ, Sana cảm thấy mình có sức thích ứng mạnh đấy khi cô đã thôi gọi tên Dahyun khi đang làm một việc gì đó nữa, cũng như quen dần với cảm giác quay sang ôm hụt thân ảnh ai đó tồn tại trong từng giấc mơ của anh.

Bỗng cô nhớ đến ban công nhà mình. Cô không nhận ra nhà cô có thứ đó đâu, chỉ tới khi có một tấm thẻ kẹt ở một góc cửa sổ.

Sana bước ra bên ngoài đón từng làn gió mát. Thì ra ban công nhà cô lại có phong cảnh đẹp đến thế này.

Phải nói cho Dahyun biết mới được.

Đột nhiên cô khựng lại, rồi cười tự giễu. Em ấy đâu còn ở đây nữa.

Cô đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, ở đây sạch quá, không giống như một chỗ bị người ta bỏ quên hai năm trời.

Rồi, một chậu cây nhỏ thu hút sự chú ý của cô. Chậu cây thuần trắng, nhưng được vẽ lên đó những hình vẽ rất dễ thương.

Một mặt trời và một chú cáo, xung quanh có hoa lá cỏ, cả mấy trái tim bé xíu bay lung tung. Còn có những dòng chữ viết tay quen thuộc đến mức vừa nhìn anh liền biết của ai.

Là chậu hoa của Dahyun. Phải chăng em đã ở đây trong những lúc rảnh rỗi? Thảo nào nơi này sạch thế.

Vậy mà em cũng không nói với chị. Sao em lại lựa chọn im lặng vậy Dahyun? Sao em vẫn không chịu mở lòng vậy Dahyun?

Gạt đi nỗi buồn vừa xuất hiện nơi đáy mắt, cô quan sát từng dòng chữ một. Có những chữ đã bị nhòe hẳn đi, nhưng mơ hồ có thể ghép lại một câu hoàn chỉnh.

'Hoa ơi nhớ nở nhé!'

'Mặt trời sẽ không bị bệnh.'

'Nếu mình bệnh, Sana sẽ không yêu mình nữa.'

'Mình đang cảm thấy rất hạnh phúc!'

Những câu đó không hề liền mạch với nhau, nhưng có một câu lại khiến cô hiểu rõ vấn đề.

Dahyun của cô, trong tâm lý của em đã xuất hiện một vật cản lớn. Bệnh của em đã tái phát rồi.

Sana đau đớn nhận ra chính mình đã gây áp lực lên em ấy. Mảnh kí ức mà cô đã bỏ quên bây giờ lại hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Đó là một gương mặt đứng đờ với đôi mắt ngập tràn sự lo lắng mà em cố che giấu bằng nụ cười của mình khi cô vô tình bảo "Có cần chị đưa em đến bệnh viện không?".

Dahyun chỉ vì một câu nói của cô mà lại tự dằn vặt bản thân đến như thế. Sana thực sự muốn tát cho mình một bạt tai. Bây giờ cả hai đã chia tay rồi, liệu em ấy có trở nên thoải mái hơn không?

Sana buồn bã nhớ đến hình bóng em dịu dàng dưới nắng, tay khẽ chạm lên cánh hoa mềm mại.

Cô vẫn chưa hỏi Dahyun đây là hoa gì nữa.

Nhưng hoa của em, đã tàn úa từ lúc nào...

Rồi cô khuỵu xuống đất, đau đớn phát ra âm thanh ê a không rõ. Thành trì cô xây dựng để ngăn nổi nhớ thương người con gái với mái tóc màu nắng bây giờ đã đổ ập.

Cô nhớ Dahyun. Nhớ em ấy đến phát điên rồi.

Nhưng em ấy, đã không còn ở đây nữa.

Cả một ngày hôm đó, Sana chạy giáp vòng thành phố chỉ để tìm kiếm sắc vàng dịu dàng đó thôi. Và thực sự cô không thể tìm ra em ấy.

"...và rồi ngày mai chị sẽ không gặp lại em nữa..."

Em quả thật rất giỏi những chuyện như giữ lời hứa mà Dahyun.

.

"Cậu không định về nhà sao?" Chaeyoung đặt tách trà lên bàn, chậm rãi hỏi người đang bần thần ngồi trên ghế.

Cô biết chuyện Sana và Dahyun đã chia tay nhau hồi hai tuần trước, mà có lẽ cô là người đầu tiên biết chuyện này.

Chuyện tình của hai người họ không có nhiều người biết. Dahyun thì không hay ra ngoài nên người biết mặt em ở khu đó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Rốt cuộc thì chẳng ai biết họ hạnh phúc như thế nào, rồi đau khổ chia lìa ra sao, chẳng ai biết cả.

Nhưng Chaeyoung biết, người bạn thân của mình thật sự rất yêu cô bé đó, mà em ấy cũng vậy. Chỉ là ngoài tình yêu ra, Dahyun dường như phải gánh chịu một thứ khác.

"Cậu còn yêu Dahyun không?"

Lần này, Sana đã ngẩng đầu lên, ánh mắt đượm buồn chỉ đáp trả một cái gật đầu yếu ớt.

"Vậy cậu có cảm thấy hạnh phúc ở bên Dahyun không?"

"..."

"Cậu có, Sana. Và có cả đau đớn. Tình yêu như thế, cậu vẫn muốn níu kéo sao?"

Không hiểu sao một cơn nóng giận bừng lên trong lòng khiến Sana đứng bật dậy, chỉ chăm chăm nhìn Chaeyoung với ánh mắt hỗn loạn những cảm xúc.

Rồi, cô ngồi xuống. Vì cô biết Chaeyoung đã nói đúng. Vì biết tình yêu như thế nên cô mới chọn từ bỏ. Thế mà bây giờ, cô lại thẫn thờ níu kéo nó trong vô vọng.

Biết đâu ở một nơi nào đó, Dahyun đã tìm được một người khiến em hạnh phúc thì sao? Biết đâu bây giờ em đang yên giấc trên chiếc giường mềm mại mà không bị nỗi dằn vặt vây quanh nữa thì sao?

Dahyun chọn chia tay, vì biết đó là cách duy nhất khiến cả hai không nhận lấy đau khổ nữa. Sana bỗng nhớ tới đêm cuối cùng cả hai ở cùng với nhau, chất giọng em thanh khiết nhẹ nhàng vang lên, đem theo một nỗi niềm mong đợi đầy u buồn.

"Chị xứng đáng với một hạnh phúc tốt đẹp hơn, Sana à..."

Nhưng hạnh phúc của chị, là em, Dahyun.

_____

Ngày hôm sau, Sana tìm đến địa chỉ ghi trên tấm thẻ kẹt ở cửa sổ ban công. Tấm thẻ rất cũ kĩ, nhưng chữ in trên đó vẫn còn thấy rõ.

Đó là một ngôi nhà nằm cách xa nhà cô tận bên kia thành phố, ngôi nhà hai tầng được trang trí với màu sơn có thể khiến người khác cảm thấy thoải mái. Hương hoa tỏa ra từ khu vườn tạo một cảm giác thơ mộng lạ kì.

Nhưng đây là nhà của một bác sĩ, trên tấm thẻ đã ghi như vậy. Về việc là bác sĩ gì thì anh không rõ.

Kính cong.

Sana nhấn chuông cửa, đứng chờ đợi bên ngoài. Một niềm tin mãnh liệt nào đó thôi thúc cô nên đến nơi đây, cho dù cô chẳng rõ chỗ này sẽ giúp tìm ra được Dahyun hay không.

Mở cửa nhà là một người đàn ông trung niên tóc màu bạc, với đường nét tinh tế trên gương mặt khiến y trẻ hơn so với tuổi của mình. Anh biết người này, bác sĩ tâm lý Sugawara Koushi. Anh từng tham gia bài giảng của vị bác sĩ ấy.

Sugawara nhìn chàng trai cao ráo đứng trước cửa nhà mình, cười hiếu khách ra hiệu mời anh vào.

Bước vào bên trong mới thật sự thấy, khu vườn nhà y trồng rất nhiều loại hoa.

A, loài hoa này...

"Đó là hoa phù dung." Sugawara thấy anh nhìn chăm chú đóa hoa rực rỡ thì nói. Sana chỉ gật gật đầu rồi bước vào phòng khách.

Y từ trong nhà bếp đem ra bộ bình trà, bình thản rót trà ra đưa đến trước mặt anh.

"Cô là Minatozaki Sana nhỉ? À đừng bất ngờ. Bệnh viện tôi đang làm là nơi cô sẽ chuyển tới. Và Dahyun cũng nói rất nhiều về cô. Tôi biết cô đến đây vì ai, cô Minatozaki."

"Vậy Dahyun..." Bàn tay cầm ly trà của cô có chút run rẩy. Người đàn ông này có quan hệ gì với Dahyun?

Sugawara nhấp một ngụm trà, "Tôi là bác sĩ chăm sóc cho Dahyun trước đó. Cô có lẽ là người tiếp theo nhỉ? Đừng lo, tôi xem con bé như người thân của mình thôi. Vì thế, chuyện cô khiến nó đau khổ thế nào, tôi không thể bỏ qua được."

Tông giọng của y vẫn nhẹ nhàng cho tới khi nói câu cuối, âm vực dường như hạ xuống khiến Sana có chút lo sợ.

Có một sự thật cô không muốn thừa nhận, rằng cô đã khiến bệnh tình của Dahyun ngày một trở nặng.

"Cô muốn tìm con bé sao? Tại sao vậy? Cô đã chia tay rồi mà."

"Tôi... Tôi nghĩ, tôi đã không đủ kiên nhẫn với em ấy... Tôi muốn chúng tôi có thể bắt đầu lại..."

Sugawara thở hắt một hơi, y lầm bầm, "Đây là thứ cháu muốn sao..."

"Vâng thầy nói gì ạ?"

Y vội lắc đầu, "Không. Chẳng có gì đâu. Cô
Minatozaki, tôi muốn khuyên cô nên từ bỏ, cô thấy thế nào?"

Sana ngạc nhiên, lần đầu tiên cô nghe một câu hỏi kì lạ đến thế. Nhưng rồi thất vọng. Ai cũng bảo cô nên từ bỏ cả, thế thì hạnh phúc cho cả hai hơn. Cô biết chứ. Thế nhưng, hạt giống tình cảm cô gieo bây giờ đã phát triển quá mạnh mẽ, đâm sâu vào trái tim cô, siết chặt nó bằng những nhánh rễ ngoằn ngoèo.

Nếu yêu một ai khác, cô không nghĩ tình cảm mình dành cho họ là tất cả nữa. Thế thì họ đau, cô đau, tất cả sẽ lại lâm vào ngỏ cụt.

Sugawara quan sát cô gái cúi gằm mặt, che giấu những nỗi ưu phiền hiện hữu trên gương mặt tuấn mã.

"Tại sao cô yêu Dahyun?"

Tại sao? Tại sao nhỉ?

Sana chỉ muốn thấy niềm hạnh phúc dâng trào trong mắt em, khiến em phải cười đến mức tít cả mắt. Cô muốn bao bọc cô gái nhỏ bé đó để không thứ đau đớn trên thế giới nào có thể chạm đến em. Cô muốn gần gũi hơn với Dahyun, để ủ ấm thân nhiệt có chút lạnh của em bằng những cái ôm, cái hôn của mình.

Từ muốn thành thói quen, thói quen thành thích, và thích thành yêu.

Người ta yêu nhau chỉ đơn giản thế thôi sao?

Sana ngồi đó rất lâu, ly trà đã lạnh ngắt từ bao giờ. Mãi cho đến khi chiều tà đã đến, cô mới lặng thinh nói lời từ biệt.

Sugawara đứng ngoài cổng, ôn tồn nói với cô.

"Tôi cũng không biết nên nói gì với cô. Nhưng cô nên biết, Dahyun vì muốn cô hạnh phúc nên mới chọn cách đó. Tự mình buông xuôi sẽ đau đớn hơn nhiều. Thế nên, hãy gắng sống thật vui vẻ vào như niềm mong đợi của con bé."

Sana buồn bã cụp mi mắt. Vui vẻ sao? Em muốn chị vui vẻ thế nào đây Dahyun...

Mọi thứ đều cần có thời gian. Cô gái đó cũng vậy. Nhưng đứa trẻ kia thì không còn thứ đó nữa rồi.

Đợi cô gái khuất bóng sau ngã rẽ, Sugawara nhớ về đêm hôm đó. Cái đêm mưa vần vũ gió thét gào đó, y bị tiếng chuông cửa day dứt vang lên làm cho tỉnh giấc.

Mang theo bộ mặt không mấy thoải mái gì, y cũng cố gắng xách dù ra xem giờ này ai lại bấm chuông nhà mình.

Cửa sắt nặng kịt di chuyển, để lộ thân hình ốm yếu có thể bị gió dễ dàng thổi bay đi của thiếu nữ tóc vàng. Mái tóc em xơ xác rủ xuống, theo nước mưa bám chặt lấy gương mặt thẫn thờ của em. Nó đã không còn là màu của nắng ấm nữa.

Sugawara sợ điếng người khi nhận ra đó là Dahyun, y vội kéo em vào nhưng sức lực em từ đâu mà mạnh quá, một bước chân cũng không di chuyển.

Y giận dữ hét lên, nhưng vẫn không át được tiếng gió bão táp, "Cháu điên à?? Mau vào nhà!!!!"

"Không... Cháu sẽ vào nếu chú hứa với cháu một điều."

"Hứa hẹn cái gì hả?? Mạng cháu quan trọng hơn, mau vào nhà!!!"

Nhưng Dahyun vẫn không di chuyển, em mím môi cố chịu cơn lạnh bắt đầu lan vào tận xương tủy, hai đầu gối khuỵu mạnh xuống đất nền cứng rắn.

Quá đỗi bất ngờ, Sugawara đứng trân trân nhìn Dahyun, mãi một lúc sau, y che ô sang cho em, "Cháu muốn chú hứa cái gì hả?" Đến mức cháu quỳ xuống như thế sao?

"Sana sẽ có lúc tìm đến đây. Lúc đó, chú hãy nói với chị ấy đừng tìm cháu nữa, và hãy bắt đầu hạnh phúc cho riêng mình. Dù chị ấy có cầu xin thế nào thì chú cứ nói, cháu đang rất hạnh phúc. Nhé chú...? Cháu cầu xin chú đó! Làm ơn... Hãy giúp cháu..."

Dahyun đưa gương mặt đẫm nước, không biết là nước mắt hay nước mưa, nhìn Sugawara, giọng em ngắt quãng tha thiết khẩn cầu. Mặc cho nước lạnh tạt thẳng vào cơ thể em nhưng em vẫn ngoan cố quỳ ở đó, chờ đợi lời hứa từ vị bác sĩ mình tin tưởng.

Đứa trẻ này điên rồi!! Chỉ vì muốn y nói những lời đó với người yêu cũ của nó mà nó đem mạng mình ra đứng giữa trời mưa!!!

Rốt cuộc nó đáng trách hay đáng thương đây??

Giằng co một hồi, Sugawara mới đem được người vào nhà. Nhưng Dahyun ở lại không lâu, em đã đi mất.

Y không thể hiểu đứa trẻ đó nữa rồi. Trái tim nó đóng chặt lại, đôi mắt nó đen kịt như một bức màn che giấu tâm tư của nó.

Ánh dương quang của em, đã tắt lịm mất rồi.

Y nghĩ, ngày mai mình nên từ chức bác sĩ được rồi.

-continue-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz