ZingTruyen.Xyz

[Sách Tàng] Phiến Nguyệt.

Chương 3: Hoàn.

AllenYi

Chờ đợi gần một tháng rốt cuộc cũng được ra khỏi lãnh địa bang hội, Diệp Lam Trì vô cùng kích động, thậm chí còn cố ý thay một bộ y phục mới. Công tử Tàng Kiếm mang theo chút ngây thơ thắt cao đuôi ngựa, con ngươi trong trẻo, quần áo màu vàng sáng càng làm nổi bật lên khuôn mặt tinh xảo của hắn, lưng cõng kiếm, chạy đến trước cửa bang hội.

Lý Tư Niên rạng sáng quay về quân doanh, chọn một con khoái mã, sớm đã đứng trước cửa bang hội đợi hắn, nhìn thấy Diệp Lam Trì miệng mang ý cười chạy về phía y, đôi mắt lấp lánh như sao trời, tiểu thiếu gia này càng nhìn càng thấy thích mà.

Hai người cưỡi chung một con ngựa, ra khỏi thành Lạc Dương chạy về phía Phong Hoa cốc, một đường băng qua núi, giờ Tỵ đã đến quán trà dưới đỉnh Bằng Cương, hai người ghé vào quán trà nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục đi về phía trước, đập vào mắt là một mảnh lá phong tươi tốt.

Lý Tư Niên buộc ngựa vào thân cây, chậm rãi đi lên đỉnh núi, thác nước từ trên cao dội xuống, bọt nước như châu ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời, dọc theo núi đá chảy đến hồ lá đỏ.

Ngồi trong đình ngắm phong cảnh mùa thu là tuyệt nhất, Diệp Lam Trì mãn nguyện tựa vào lan can. Lý Tư Niên nhẫn nhịn cả buổi sáng, hiện tại trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, nơi này chỉ có hai người bọn họ, tất nhiên không cần tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

Y đi đến trước mặt Diệp Lam Trì, một tay chống vào lan can phòng ngừa hắn chạy trốn, một tay nắm lấy cái cằm cúi đầu hôn lên, sau đó thò tay nhéo lên eo nhỏ của đối phương, đầu lưỡi tiến vào, vừa hôn vừa liếm khiến cho tiểu thiếu gia thở dốc không ngừng.

Diệp Lam Trì quả thực không chịu được người này, lúc nào cũng nghĩ đến chiếm tiện nghi của hắn, nụ hôn vừa kết thúc, ngay lập tức đẩy tên lưu manh toàn thân cơ bắp cứng rắn này ra.

Tiểu thiếu gia đỏ mặt nói: "Ngươi lớn tuổi như vậy rồi sao lại dính người hơn tiểu hài tử vậy hả?"

Ngay sau đó hắn lập tức chứng kiến vẻ mặt của người trước mặt đen lại, lúc này Diệp Lam Trì mới nhớ ra người này không thích nhất là người khác nói y già, mặc dù hai mươi tám vẫn rất phong hoa hào nhã, nhưng so với hắn đúng là lớn hơn mười tuổi a.

Hắn cũng không cảm thấy Lý Tư Niên già, chỉ là hắn sẽ không mắng chửi người, cho nên liền dùng mấy lời này kích thích Lý Tư Niên, bằng không hắn cũng không tìm được lời nào khác để mắng tên lưu manh này.

Sợ Lý Tư Niên lại đột nhiên phát tác nói cái gì mà "phu quân cho ngươi cảm thụ một chút cái gì gọi là già" sau đó bắt đầu không quan tâm đến hoàn cảnh mà chơi đùa hắn, Diệp Lam Trì vội vàng chuyển đề tài, hắn tóm chặt cánh tay Lý Tư Niên lắc qua lắc lại, ngẩng đầu dùng ánh mắt vô tội nhìn y.

"Dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta luận bàn được không?" Nói xong còn mở lớn hai mắt, dáng vẻ vô cùng thành khẩn.

Lý Tư Niên không chịu được nhất chính là tiểu thiếu gia làm nũng với y, mỗi lần tiểu thiếu gia làm nũng với y y đều hận không thể đem trăng sao trên trời hái xuống cho hắn, tất nhiên sảng khoái đồng ý.

Bọn họ đều mang theo vũ khí lên núi, vừa vặn bên ngoài đình ngắm cảnh có một mảnh đất trống, hai người liền chọn nơi đó để luận bàn.

Kiếm pháp phiêu dật linh động, thương pháp lưu loát tiến thoái tự nhiên, lá phong theo gió bay xuống, tiếng nước chảy róc rách, tiếng binh khí va chạm vào nhau, chiêu thức qua lại rất có phong phạm của hiệp sĩ giang hồ.

Dù sao kinh nghiệm của Diệp Lam Trì cũng không phong phú bằng Lý Tư Niên, cho nên lúc thua rất không phục, hai người lại luận bàn thêm mấy trận nữa.

Giờ Ngọ, hai người đến quán trà trước cửa thôn dùng bữa sau đó lại trở về đình ngắm cảnh. Ngoài đình, lá phong rụng chất thành một tầng dày đặc, Lý Tư Niên ngồi dựa vào gốc cây, Diệp Lam Trì mệt rã rời liền gối đầu lên đùi y, trong lòng khẽ động, hắn đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu mình đến Lạc Dương, lại nhớ lại thương pháp vừa rồi của Lý Tư Niên...

"Hơn nửa năm trước, Lý tướng quân đến Tàng Kiếm Sơn Trang có phải là ngươi không?"

"Là ta."

"Vậy tối hôm đó người múa thương trên cầu Đoạn Kiều là ngươi sao?"

"Ừm."

Diệp Lam Trì ngồi bật dậy, hai mắt trừng to không thể tin nổi mà nhìn về phía Lý Tư Niên: "Thế mà lại là ngươi! Bất quá sao ngươi có thể mặc bạch y chứ?"

Lý Tư Niên đột nhiên nở nụ cười, y đã sớm chờ tiểu thiếu gia hỏi y chuyện này, ai ngờ bây giờ Diệp Lam Trì mới lại nhớ đến.

"Tại sao ta không thể mặc bạch y?"

"Hừ, tên binh sĩ càn quấy nhà ngươi, chỉ sợ sẽ làm dơ màu trắng."

Lý Tư Niên không những không tức giận mà còn gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, cũng giống như ngươi toàn thân da thịt trắng nõn, khiến cho tên binh sĩ càn quấy như ta nhịn không được muốn...." Diệp Lam Trì thò tay che miệng y lại, không cho y tiếp tục chạy đến phương diện kia.

Trong lòng lại không nhịn được cảm thấy kỳ quái, hắn tìm người giống như thần tiên hạ phàm đêm đó lâu như vậy, không ngờ lại là Lý Tư Niên.

Đang mải suy nghĩ, Lý Tư Niên gỡ đôi bàn tay đang bụm miệng mình ra, đặt ở bên môi khẽ hôn một cái, "Thì ra người đêm đó đứng dưới chân cầu nhìn lén ta múa thương là ngươi a, nghe nói tiểu thiếu gia tìm ta đã lâu, có phải đã sớm yêu thích ta rồi không?"

Diệp Lam Trì đỏ mặt rút tay về, nhỏ giọng nói câu "ai thích ngươi" sau đó lại nằm xuống gối đầu lên đùi nam nhân, xoay người qua chỗ khác không thèm để ý đến y.

Hắn vốn tưởng rằng người nọ là một người tính cách thanh lãnh, ai ngờ lại là tên Lý Tư Niên luôn luôn không đứng đắn trước mặt hắn, bất quá trong lòng cảm thấy rất vui sướng, nhịn không được vụng trộm cong khoé miệng, nhưng vẫn còn mạnh miệng: "Ta còn tưởng rằng người nọ là người giống như thần tiên, ai ngờ, aizzz."

"Thần tiên có hầu hạ ngươi thoải mái giống như ta không?"

Diệp Lam Trì thò tay nện cho y một quyền, "Ngươi chính là cái đồ lưu manh! Uổng phí cái tên dễ nghe như vậy."

Lý Tư Niên nghe hắn mắng quen rồi, dù sao tiểu thiếu gia mắng người cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu đó, cũng lười quan tâm, chỉ vươn tay sờ lên mái tóc dài tán loạn trên chân mình của tiểu thiếu gia, "Thất huyền tư hoa niên."

"Cái gì?" Diệp Lam Trì xoay người nhìn y, phát hiện nam nhân ngày thường luôn mang nở nụ cười mười phần lưu manh này, vậy mà lúc này giữa lông mày lại mang theo chút u sầu.

Lý Tư Niên tiếp tục nói: "Sau khi sinh ta không lâu, a nương bởi vì thân thể có bệnh mà qua đời, phụ thân nhớ nàng, cho nên đặt cho ta cái tên này, ngụ ý là Thất huyền tư hoa niên."

Diệp Lam Trì không thấu hiểu được cảm xúc của y, ngay cả bản thân hắn từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ cũng chưa tự mình nghiệm qua cảm giác thân nhân ly biệt, nghe thấy Lý Tư Niên nói y từ nhỏ đã không có mẫu thân ở bên làm bạn, liền cầm tay y giống như an ủi.

Lý Tư Niên cười cười, nắm chặt lấy tay Diệp Lam Trì, cùng ngón tay trắng nõn mười ngón đan xen, tiếp tục nói: "Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy a nương của ta, nhưng từ nhỏ đã nghe sự tích của nàng mà lớn lên."

Thấy dáng vẻ tò mò của tiểu thiếu gia, y khẽ cười, cụng nhẹ lên trán hắn: "Ngươi muốn nghe sao?"

Diệp Lam Trì gật gật đầu, Lý Tư Niên ngẩng đầu nhìn về phía cây Phong, ngữ khí có chút buồn rầu: "Khi còn sống nàng thích nhất là hồng phong, nhà đẻ của nàng mấy đời đều là tướng sĩ Thiên Sách phủ, từ nhỏ đã sống ở trong quân doanh, không giống nữ tử bình thường tinh thông cầm kỳ thi hoạ, mà là vũ đao lộng thương, chinh chiến biên quan."

"Nàng cùng phụ thân ta quen nhau tại bãi săn Nam Thiên, phụ thân ta là quan văn, không biết cưỡi ngựa, vừa leo lên lưng ngựa đã té xuống, được a nương ta một tay kéo lên ngựa của mình, còn cười hắn tay chân vụng về." Lý Tư Niên khẽ cười một tiếng, Diệp Lam Trì nghe đến đó cũng không khỏi mỉm cười: "Phụ thân ta vậy mà lại thích cô nương cưỡi ngựa cầm thương, mặc dù cả ngày chỉ biết đánh đàn soạn văn, thế nhưng lại rất to gan, từ đó về sau thường xuyên chạy đến quân doanh, thôi mộc* còn hẹn a nương ta ra ngoài du ngoạn, thường xuyên qua lại liền tâm ý tương thông."

Diệp Lam Trì đột nhiên nghi hoặc: "A nương ngươi có thể một tay nhấc một nam nhân lên ngựa, tại sao sau đó...."

Lý Tư Niên nhìn hắn: "Một khi lên chiến trường giết địch, rất ít người có thể chết già. Nàng gặp phải mai phục bị thương rất nặng, lại bị tên độc bắn trúng, thiếu chút nữa đã không còn sống mà quay về, tuy rằng may mắn sống sót nhưng cũng đã đại thương nguyên khí, không thể cưỡi ngựa cầm thương được nữa."

Diệp Lam Trì mấp máy miệng, cảm thấy đôi mắt có chút chua xót.

"Sau khi nàng quay về Lạc Dương phụ thân ta mới biết nàng thiếu chút nữa đã chết trên chiến trường, đợi nàng dưỡng thương tốt liền lập tức cầu thân, gia tộc của phụ thân là thế gia danh môn, cho nên bọn họ rất xem thường quân nhân. Hơn nữa phụ thân ta văn chương xuất chúng, chức vụ trong chiều rất cao, người trong nhà sớm đã sắp xếp hôn sự cho hắn, đương nhiên vô cùng phản đối việc hắn lấy một nữ tử có xuất thân từ quân doanh, còn là nữ tử bệnh tật quấn thân."

Diệp Lam Trì nghe xong liền tức giận: "Đúng là cổ hủ!"

Lý Tư Niên thấy hắn tâm tình kích động, vươn tay sờ sờ đầu của tiểu thiếu gia, nói tiếp: "Phụ thân ta chỉ muốn thành thân với a nương, trong lúc tức giận liền đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, sau đó từ quan, quay về làm phu tử ở ngoại thành Lạc Dương."

"Hai người bọn họ ở ngoại thành, mấy vị bằng hữu của hai người thỉnh thoảng cũng sẽ đến thăm bọn họ. Lúc chỉ có hai người, cha ta sẽ dạy a nương đánh đàn vẽ tranh, mặc dù thân thể không tốt, nhưng lại rất tự tại. A nương biết nàng không cách nào cùng phụ thân sống đến đầu bạc răng long, cho nên muốn sinh một hài tử để sau này phụ thân có người bồi bạn, phụ thân ta vốn không đáp ứng nhưng nàng vẫn kiên trì làm tới cùng. Kết quả sau khi hạ sinh ta được một năm, nàng không chống đỡ được mà qua đời." Nói tới đây, Lý Tư Niên khẽ thở dài, Diệp Lam Trì ngồi dậy tựa vào vai y, mười ngón tay vẫn đan chặt vào nhau như trước.

"Rất nhiều tiền bối trong quân doanh, Hoa thần y dạy ta đọc sách viết chữ đều là bằng hữu cũ của a nương. Lúc ta bảy tuổi, phụ thân đem ta phó thác cho cữu cữu trong quân doanh, hy vọng ta tiếp tục kế thừa ý chí của a nương."

"Năm đó lúc cha ta rời nhà đi, đã từng nói với những người trong gia tộc không chấp nhận gia thế của mẫu thân rằng, "đều là người bảo vệ núi sông, tại sao lại phân chia cao thấp sang hèn", những lời này phụ thân chưa từng nói với ta, đây là ta nghe từ một tiền bối trong quân doanh."

Diệp Lam Trì vành mắt đỏ lên, hỏi: "Phụ thân ngươi bây giờ vẫn dạy học ở ngoại thành sao?"

Lý Tư Niên thấy hắn giống như chuẩn bị khóc tới nơi, vội vàng nói: "Vẫn ở trong căn nhà nhỏ ngày xưa, thu dưỡng một đống tiểu hài tử, nhưng lại không liếc ta lấy một cái." Ngữ khí mang theo chút ủy khuất.

Thấy Diệp tiểu thiếu gia hai mắt đẫm nước, từng giọt từng giọt tí tách chảy xuống như trân châu, Lý Tư Niên lập tức luống cuống, vươn tay lau nước mắt cho hắn: "Đừng khóc, ta còn chưa khóc mà."

Diệp Lam Trì cũng hiểu được bản thân có chút mất mặt, nhào vào trong lòng y cọ cọ, thanh âm rầu rĩ: "A nương ngươi tuy là nữ tử nhưng là đại anh hùng bảo vệ quốc gia!! Là người tốt, đám người chỉ biết đến dòng dõi kia đều là khốn kiếp!"

Lý Tư Niên dở khóc dở cười, y chỉ tức cảnh sinh tình, nhớ lại chuyện xưa cho nên có chút thương cảm, tuyệt đối không nghĩ đến lại làm cho Diệp Lam Trì khóc, y ôm chặt tiểu thiếu gia vào trong lòng, gác cằm lên đầu hắn: "Đã qua hơn hai mươi năm rồi, mặc dù không thể cùng nhau đến đầu bạc, nhưng bọn họ đều kiên trì với lựa chọn của mình, cũng coi như không còn gì nuối tiếc."

Diệp Lam Trì ngẩng đầu, hít hít cái mũi: "Thế nhưng ngươi còn nhỏ như vậy đã phải sống trong quân doanh, hơn nữa còn không có mẫu thân bên cạnh...." Nói xong còn ôm chặt lấy Lý Tư Niên, vỗ vỗ lưng an ủi.

Lý Tư Niên lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, y không nghĩ tới tiểu thiếu gia lại quan tâm y như vậy, trái tim không khỏi ấm áp: "Ta không sao, từ nhỏ đã nghe chuyện xưa của nàng, lại có nhiều tiền bối chiếu cố ta như vậy, thế là đủ rồi. Huống hồ trong quân doanh còn có rất nhiều hài tử tan cửa nát nhà, ta đã rất may mắn."

Dưới cây Phong, hai người lại trao nhau một nụ hôn, trằn trọc liếm mút, tràn ngập tình ý cùng ôn nhu. Lý Tư Niên khẽ nói vào tai Diệp Lam Trì: "Hiện tại ta có ngươi rồi."

Sau khi trở về Lạc Dương, Lý Tư Niên đột nhiên bận rộn vài ngày không đến bang hội. Hôm nay tới, lại nói ba ngày sau phải xuất chinh đi biên quan bình định, Diệp Lam Trì muốn đi theo nhưng Lý Tư Niên không đồng ý, y nói quân lệnh nghiêm khắc, hơn nữa lần này xuất chinh chẳng qua là đi giải quyết một đám cường đạo, hai ba tháng sau sẽ về.

Diệp Lam Trì đành phải nghe lời, sau khi Lý Tư Niên xuất chinh hắn liền lo lắng đến mất ăn mất ngủ, nghe xong câu chuyện của mẫu thân y, hắn lại càng nóng ruột nóng gan, cũng biết được để có được thiên hạ thái bình như hôm nay thật chẳng dễ dàng.

May mà nhận được bồ câu đưa tin, người nọ nói nửa tháng sau sẽ trở về, Diệp Lam Trì an tâm hơn rất nhiều, hắn cũng không ra ngoài chơi đùa, cả ngày ở trong bang hội luận bàn luyện võ cùng tiền bối và bằng hữu.

Rốt cuộc cũng nhận được tin tướng sĩ Thiên Sách trở về thành, Diệp Lam Trì ở đại bản doanh chờ cả một ngày, đến tận nửa đêm mới trông thấy đội ngũ trùng trùng điệp điệp, nam tử cầm đầu mặc ngân giáp hồng bào thúc ngựa chạy về phía hắn, đôi mắt tràn đầy nhu tình.

Hai người triền miên trong quân trướng một đêm, ba tháng không gặp, hai người sớm đã bị nỗi nhớ nhung giày vò đến phát điên.

Trong quân trướng, Lý Tư Niên cởi sạch y phục trên người tiểu thiếu gia, để hắn giạng chân ngồi trên người mình, làn da trắng nõn giống như mỡ dê dưới ánh trăng càng thêm hấp dẫn. Nụ hôn nóng bỏng một đường từ trán chạy thẳng xuống cằm, lại tùy ý liếm láp lồng ngực trắng nõn, đem đầu vú khéo léo mút đến sưng đỏ, đợi đến khi tiểu thiếu gia phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị, lúc này mới thẳng lưng hung hăng cắm vào nơi mềm mại chặt chẽ kia.

Cánh mông mềm mại núc ních thịt bị ép phun ra nuốt vào vật to lớn nóng bỏng kia, thân thể phập phồng, côn thịt to lớn phá vỡ da thịt mềm mại, mỗi lần đều tiến thẳng vào nơi sâu nhất.

Diệp Lam Trì không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể cắn răng nhẹ giọng rên rỉ thật khẽ, bị tính khí của nam nhân đâm sâu vào thân thể, hậu huyệt bị mài tê dại không chịu nổi, ngoan ngoãn phối hợp với động tác của Lý Tư Niên, lắc mông lấy lòng côn thịt của nam nhân.

Thấy hắn chủ động, Lý Tư Niên di chuyển nhanh hơn, côn thịt tùy ý làm càn bên trong hậu huyệt ấm áp, hàm răng khẽ cắn lên yết hầu, dùng gốc râu chưa kịp chỉnh lý sạch sẽ cọ loạn trên ngực của đối phương, gốc râu cứng rắn cọ qua cọ lại trên đầu vú mẫn cảm, da thịt trắng nõn bị cọ đến đỏ cả lên, Diệp Lam Trì vặn eo trốn tránh, vừa khóc vừa bắn ra.

Giằng co một đêm, hậu huyệt bị rót đầy tinh nước, theo động tác đâm vào rút ra của nam nhân mà chảy ra ngoài, nam nhân bị nhớ nhung chi phối đem tiểu thiếu gia chơi đùa đến toàn thân xanh tím, tính khí không ngừng bắn ra tinh nước, cả người toàn là bạch trọc, nhiều lần cao trào khiến cho Diệp Lam Trì nằm xụi lơ trên giường, nước miếng giàn dụa, hai mắt mê ly.

Ở lại Lạc Dương chờ đợi mấy tháng, hai người vẫn giống như trước đây, có thời gian thì ban ngày đi ra ngoài chơi, đêm về triền miên quấn quýt, hiện tại đã tình đầu ý hợp, tình dục càng trở nên phóng túng, không thể tách rời.

Năm mới Diệp Lam Trì cũng không quay về Tàng Kiếm Sơn Trang mà cùng Lý Tư Niên tới ngoại thành thăm phụ thân y, đó là một nam nhân nho nhã hiền hoà, nhất cử nhất động hoàn toàn bất đồng với Lý Tư Niên, rất có phong phạm của người đọc sách.

Sau khi biết quan hệ của hai người cũng không nói gì, thậm chí còn lấy đàn cổ treo trên tường tặng cho Diệp Lam Trì, sau đó quay sang quở trách Lý Tư Niên một trận nói y không được khi dễ Diệp tiểu công tử. Diệp Lam Trì trông thấy dáng vẻ không dám cãi lại của Lý Tư Niên liền cười trộm, hai mắt sáng ngời nhìn y, Lý Tư Niên bị phụ thân khiển trách cùng giáo huấn cũng không quan tâm, y cảm thấy bản thân thật may mắn vì có thể gặp được người mình yêu thích.

Ba tháng sau, Lý Tư Niên nhân dịp thôi mộc theo Diệp Lam Trì quay về Tàng Kiếm Sơn Trang, bái kiến trưởng bối Diệp gia, người nhà của Diệp Lam Trì rất thích y, chỉ có vị bằng hữu cũ của hắn cũng là biểu huynh của Diệp Lam Trì, Diệp Dữ Chu rất bất mãn, mắng y không biết xấu hổ lừa gạt biểu đệ đơn thuần của mình, bộ dáng cười lạnh kia khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi. Lý Tư Niên cũng lười quản hắn, dù sao Diệp Lam Trì đã là của y rồi, ai cũng đừng mong đoạt đi.

Đêm đến, Lý Tư Niên đi theo tiểu thiếu gia quay về biệt viện của hắn, tiến vào căn phòng tiểu thiếu gia ở từ nhỏ đến lớn, càng cảm thấy cảm xúc bành trướng, đóng cửa lại, kéo tiểu thiếu gia vào trong lòng.

Bữa tối nam nhân có uống một chút rượu, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu phun vào tai hắn, Diệp Lam Trì đỏ mặt, bàn tay của nam nhân đã men theo vạt áo tiến vào lồng ngực, sờ soạng vuốt ve đầu vú, thanh âm khêu gợi vang lên bên tai: "Phu quân muốn thao ngươi ở trên giường của ngươi nha."

Diệp Lam Trì nghe y nói thế đột nhiên cảm thấy gian phòng của mình trở nên dâm loạn, hai người bọn họ ở Lạc Dương mấy tháng, mấy trò bịp bợm không biết xấu hổ gì gì đó đều chơi hết rồi, da mặt của hắn sớm đã không còn mỏng như trước nữa, bị đùa giỡn lưu manh còn có thể nói lại vài câu.

Thế nhưng ở chính trong căn phòng mình ngủ từ nhỏ tới lớn, bị y tiến vào trong thân thể... Còn đang suy nghĩ miên man, Diệp Lam Trì đã bị Lý Tư Niên ấn xuống giường, y phục trên người bị cởi xuống vứt đầy mặt đất.

Trần truồng quỳ ở trên giường, tùy ý để cho nam nhân liếm hôn đầu vai cùng tấm lưng bóng loáng, phần eo mẫn cảm bị đầu lưỡi đảo qua, Diệp Lam Trì khẽ run rẩy nhưng cũng không né tránh. Hơi thở của Lý Tư Niên quanh quẩn ở phần eo một lát, sau đó dời trận địa xương cái mông trắng nõn đang ngạo nghễ ưỡn lên, khẽ cắn một ngụm lên cánh mông no đủ, Diệp Lam Trì nhẹ giọng hét lên một tiếng: "A.... Đừng!"

Bàn tay to lớn bưng lấy cánh mông no đủ, dùng hàm răng khẽ nhay, lại càng không ngừng liếm cắn, in lên cặp mông trắng nõn kia hàng loạt vết cắn, ngón tay thô ráp đẩy khe mông ra, hậu huyệt giấu trong khe mông sau nhiều lần hầu hạ sớm đã ướt sũng, liên tục mấp máy.

Lý Tư Niên dùng ngón tay thăm dò một chút, một cỗ dâm dịch lập tức tràn ra, khe mông toàn là nước. Y nắm chặt lấy eo Diệp Lam Trì đem mông hắn nâng lên, để cho hắn mở rộng hai chân quỳ sấp xuống, tính khí bị nam nhân ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh, Diệp Lam Trì bị liếm đến eo mềm nhũn, nam nhân dùng bàn tay to lớn của mình bóp chặt lấy eo hắn không cho hắn gục xuống, đầu lưỡi liếm một lượt từ đỉnh tính khí đến hai quả cầu nho nhỏ, Diệp Lam Trì thở gấp, ngay sau đó đầu lưỡi ấm áp của nam nhân trượt xuống khe mông, chỉa vào cửa huyệt sớm đã sớm có cảm giác kia.

"A.... Không muốn....Lý Tư Niên, ngươi đừng liếm chỗ đó mà...."

Nam nhân cũng không rời khỏi bờ mông, ngược lại còn dùng chóp mũi cao thẳng khẽ cọ, cửa huyệt bởi vì khẩn trương mà không ngừng co rút, đầu lưỡi lướt qua lối vào, thăm dò vào cửa huyệt, phá vỡ da thịt mềm mại, cửa huyệt nhiệt tình giữ lấy đầu lưỡi, chất lỏng cùng nước miếng giao hoà,  theo động tác liếm mút của nam nhân mà phát ra tiếng chậc chậc, Diệp Lam Trì vùi cả khuôn mặt vào trong chăn thấp giọng rên rỉ. 

Đến khi phía sau biến thành một mảnh lầy lội, Lý Tư Niên mới từ giữa hai cánh mông của hắn ngẩng đầu lên, dương vật thô to ma sát vài cái ngoài cửa huyệt, dính đầy dâm thủy, chậm rãi xâm nhập vào hậu huyệt ướt át.

Dương vật đỏ thẫm đâm vào rút ra giữa hai cánh mông trắng như tuyết, rút ra toàn bộ sau đó lại đâm vào thật sâu, chiếu cố từng điểm mẫn cảm trong động huyệt, Diệp Lam Trì sớm đã đuổi hết hạ nhân rời đi, toàn bộ biệt uyển chỉ còn lại hai người bọn họ, cho nên cũng không kiềm chế mà lớn tiếng rên rỉ, không ngừng gọi tên Lý Tư Niên, eo nhỏ cong lên, mông thịt rung rung, hai quả cầu no đủ đánh cho cái mông nhỏ của hắn đỏ hồng lên, dâm thủy tràn lan, huyệt thịt tham lam nịnh nọt tính khí to lớn đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể.

Hậu huyệt bị nhồi đầy, bụng dưới run lên, ở trên chính chiếc giường của mình bị nam nhân tùy ý thao lộng, thân thể của Diệp Lam Trì lại càng trở nên mẫn cảm, càng không ngừng chảy nước, thanh âm mang theo mị ý vong tình rên rỉ.

Lý Tư Niên chỉ cần nghĩ tới đây là nơi người dưới thân ngủ từ nhỏ cho đến lớn, vật to lớn dưới thân lại trướng lớn thêm một vòng, trướng đến tiểu thiếu gia kêu đau lại quơ mông để y đâm vào chỗ sâu nhất, đem hậu huyệt thao đến mềm xốp, không biết xấu hổ mà ngậm chật lấy côn thịt, lúc y bắn vào bên trong còn co lại chặt hơn  không để cho y ra ngoài, Lý Tư Niên trán nổi gân xanh, côn thịt lần nữa cương lên, mãnh mẽ chạy nước rút.

"Nghe lời, gọi phu quân liền thỏa mãn ngươi." Đã là rạng sáng, Diệp Lam Trì bị y ở trên giường giữ lấy hai lần, sau đó bị ôm lên đặt trên thư án, tính khí bị Lý Tư Niên xoa nắn trong tay, dương vật thô to chậm chạp ma sát ngoài cửa huyệt, chính là không chịu cắm vào, bàn tay to lớn trêu chọc điểm mẫn cảm trên eo cùng hai đầu vú, bắt hắn phải gọi ra hai chữ "phu quân".

Diệp Lam Trì bị vuốt ve từ ngực đến tính khí, cả cơ thể ngứa ngáy không chịu được, nhưng ngứa nhất chính là hậu huyệt, không được nam nhân mạnh mẽ đâm vào, cảm giác hư không giày vò khiến cho tiểu thiếu gia thỏa hiệp, vừa khóc vừa gọi: "Phu quân... Ô ô... Ta muốn...."

Tên lưu manh nào đó nghe một lần còn chưa đủ, ép buộc hắn nức nở gọi hơn mười lần mới chịu đâm vào hậu huyệt, quy đầu cứng rắn ma sát điểm mẫn cảm, khoái cảm đột nhiên xuất hiện khiến cho Diệp Lam Trì há miệng muốn hô to nhưng lại không phát ra âm thanh nào, chỉ có thể mặc cho nam nhân ở trên người hắn muốn gì cứ lấy, mạnh mẽ xỏ xuyên không chút lưu tình, làm hắn không cách nào thoát thân từ trong cao trào, toàn thân biến thành màu phấn hồng, thừa nhận cự vật cường thế thao làm.

Một đêm này, ở trong gian phòng, trên giường, cái bàn, ghế nằm cùng cửa sổ, nơi nào cũng lưu lại dấu vết hoan ái của hai người, thậm chí nam nhân còn đặt hắn trên mặt thảm ra sức chơi đùa, mặc hắn kêu khóc cầu xin tha thứ cũng không buông tha. Lý Tư Niên hận không thể ở mỗi ngóc ngách trong gian phòng này đều làm Diệp Lam Trì một lần, để gian phòng này tràn đầy dấu vết tình dục, để cho người này dù ở nơi nào cũng nghĩ đến việc cùng hắn hoan ái.

Ngày hôm sau, Diệp đại thiếu gia quan tâm biểu đệ chạy đến biệt uyển, chứng kiến biểu đệ nhà mình núp ở trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, há cái miệng nhỏ ăn từng miếng cơm do tên nam nhân không biết xấu hổ nào đó đút, tên nam nhân không biết xấu hổ kia cười đến miệng sắp kéo đến mang tai luôn.

Diệp Dữ Chu vô cùng hối hận đã quen biết với người như vậy, lại không tiện nói gì trước mặt Diệp Lam Trì, đôi mắt đào hoa trợn trừng lên, hận không thể khoét một cái lỗ trên mặt Lý Tư Niên, trong lòng thầm nghĩ nhất định không để yên cho y.

Thế nhưng Lý Tư Niên không thèm quan tâm, thậm chí còn thò tay cầm hạt cơm trên khoé miệng tiểu thiếu gia cho vào miệng mình, khiến đại thiếu gia tức giận đóng sập cửa vào hùng hùng hổ hổ quay về.

Ánh trăng Tây Hồ không thể trở thành tài sản tư nhân, nhưng ánh trăng dưới Tây Hồ so với ánh trăng còn sáng hơn, quý giá hơn lại có thể trở thành tài sản tư nhân cả đời.

Từ nay về sau, bất luận là cây bạch ngân rơi xuống hay là hồng phong như lửa. Thử kiếm tại Giang Nam hay sát phạt ngoài biên quan, trăm ngàn loại phong cảnh trên thế gian này, đã có người cùng y ngắm nhìn.

*Thôi mộc: nghỉ phép.

(◡ ω ◡) Cuối cùng cũng edit Hoàn truyện này. Đây là H văn H văn H văn đó, phải nhắc lại 3 lần. Edit cực lắm luôn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz