Sac Cau Vong Thu Tam The Eighth Color Of Rainbow
-Mày không thấy bộ dạng của nó lúc nhìn thấy chiếc ba lô cũ mèm bị rạch nát đâu.
-Ta nói nó tội nghiệp gì đâu. Nó mà khóc lúc đó là tao lấy điện thoại chụp hình lại rồi.
-Mà nó không biết tụi mình làm đâu há. Chạy đi đâu rồi về lớp với cái mặt đen thui. Mày nghĩ nó đi đâu?
-Bà nội tao sống lại còn chưa biết chứ tao mà biết hả? Mày qua hỏi nó thử đi.
Kỳ đứng trước cổng trường, tình cờ nghe được cuộc đối thoại trên. Cô nhìn lại, nhận ra đó làm đám bạn chung lớp với Uyên và cũng hay đi chung với cô nàng. Không biết đứa nào xấu số bị tụi kia nhắc đến? Mà ai được Uyên “chấm” thì phải nói là khó mà yên thân. Kỳ đang đợi mẹ tới đón vì chiếc mô tô của cô đã bị ba tịch thu. Cô học không giỏi, tầm trung cũng chưa tới huống chi là muốn được như ý nguyện của ba mình. Cô không thích bị bó buộc bởi những lí do của ba, bởi vì cô là đứa con của thách thức.
Những gì chưa chinh phục được nhất định Kỳ phải làm hết sức, cô giống Uyên ở điểm này nhưng lại không độc tài như bạn mình. Thứ Kỳ muốn chỉ là cuộc đời cô không bị phụ thuộc vào ba mẹ. Cô muốn được tự do như gió, vô tư và mạnh mẽ. Chứng tỏ mình, Kỳ trở thành cô gái có tiếng tăm vì mức độ ăn chơi nhưng không hề sa đọa. Cô thường lui tới các quán bar và quen biết rất nhiều người trong giới xã hội đen. Họ nể cô vì bản lĩnh và tính quyết đoán lạ kì.
-Ngọc.
Có người gọi mình, theo bản năng Ngọc ngẩng cao đầu nhìn xung quanh. Lũ học sinh chen chúc nhau ra khỏi chiếc cổng sắt, cô nhác trông thấy mái tóc đỏ vẫy vẫy tay đứng ở gần nhà bảo vệ. Để đến được chỗ Kỳ đang đứng phải mất gần 5 phút chen lấn với cả đống xe và người. Ngọc ôm chiếc cặp trước ngực, mở mắt to tròn đang đợi lời chào hỏi đầu tiên từ cô bạn “chị đại” 12A21.
-Con Bơ đâu?
-Nó về cổng sau. Mày quen nó hả?
-Ờ, tụi tao là bạn.
-Thân tới mức kêu bằng tên ở nhà luôn sao ta?
Rất tự nhiên. Ngọc tuy chưa tiếp xúc với Kỳ lần nào nhưng nghe danh tiếng của cô cũng đủ để e dè trong từng lời nói. Nhưng Ngọc thì không tin cô bạn này sẽ làm gì mình, bạn của Nam cũng là bạn của cô. Đơn giản vậy thôi.
-Ờ, cũng mới biết đây thôi. Mà sao lại đi cổng sau? Tao thấy nó toàn đi cổng trước mà.
-Nó có quy tắc. Đến thì đi cổng trước, còn về luôn đi cổng sau. Chờ nó hả?
Kỳ gật đầu. Cô cũng định chờ Nam ra hỏi thăm về đôi mắt, mấy hôm trước thấy cô bị đám bạn của Uyên chơi xấu Kỳ rất lo lắng. Nhưng lại không thể công khai quan tâm, cô không muốn Uyên lại gây thêm rắc rối cho Nam nữa.
-Có việc gì không? Tao nói lại cho.
-Cũng không có gì. Mà mắt của nó còn đau không?
-Nếu mày là nó thì thử có đau không? Ăn nguyên một mặt cát. Mà nó có làm gì con quỷ cái kia đâu chứ? Chơi gì mà ác dễ sợ.
-Ngọc đi với bạn hả?
Kỳ thấy bầu không khí này nó ngượng ngạo thế nào. Thường thì cô không xưng tên với bất cứ ai, kể cả Uyên cô cũng xưng là mày- tao. Chắc đây là phép lịch sự tối thiểu khi làm quen bạn mới.
-Cứ gọi tao là Múp. Ba tao tới đón.
-Ờ, tao là Su.
Kỳ ngượng nghịu gãi đầu, lần đầu tiên cô chủ động làm quen với một người bạn cùng tuổi. Ngọc nhìn Kỳ trân trân. Chị đại là thế này sao? Đâu có giống!
-Tao nghe Bơ nói rồi. Mày là bạn của con Uyên. Nhưng mà sao lại làm quen với tụi tao?
-Tao thích. Lớp mày có đứa nào bị hư cặp hả?
-Con Bơ chứ ai! Sao mày biết?
Ngọc lườm Kỳ, phải có lí do thì Kỳ mới chủ động làm quen và kết bạn với Nam. Một mục đích nào đó chăng? Giống Hưng. Và cả Duy nữa.
-Tao nghe đám bạn con Uyên nói.
-Ba tao tới rồi. Có gì bữa khác nói tiếp. Tao về trước.
Ngọc bỏ đi, Kỳ cũng theo sau cô ra khỏi cổng trường. Nhưng Kỳ lại không đứng đợi mẹ nữa. Cô thả bộ trên vỉa hè, mái đầu đỏ chóe đặc biệt khó mà lẫn lộn với bất kì ai. Giữa Nam và Uyên, Kỳ không muốn mất đi bất cứ ai trong số họ.
Vật vã với đống sách vở và chiếc ba lô đã không còn nguyên vẹn, Nam chỉ dám trượt từ từ trên đường, chẳng thể nào phóng cái vèo như mọi ngày nữa. Trông cô thê thảm vô cùng. Vừa phải ôm sách vở để không bị rớt xuống đường, lại phải trầy trật che chắn. Đúng là cái số con rùa!
Nam thề với trời, gặp Duy là cái mệnh xấu nhất từ trước đến giờ cô trải qua. Từ ngày anh chuyển đến lớp là cứ như mọi thứ xấu xa đều kéo đến đổ ập lên đầu cô cả thảy, khiến cô một chút phòng bị để trở tay cũng không có. Chính xác mà nói, Nam nghĩ Duy là khắc tinh của mình. Ngôi đầu bảng thành tích lớp của cô cũng là do anh không thương tiếc đoạt đi. Giờ thì bắt đầu xem cô như con mồi mà ráo riết tấn công, nhìn xuống chiếc ba lô trên tay, Nam méo mặt. Công lí ở chỗ nào?
Trưa nắng chang chang, Nam lại không đội nón, cô cứ thể mà thả rông mái đầu lướt đi trên đường. Nhưng mà có muốn trốn cũng chẳng thoát nổi cái vận đen. Nhìn đám người trước mặt kia Nam tự hỏi mình, có phải cô đã làm chuyện thất đức nào hay không mà mọi chuyện xui xẻo cứ nhắm ngày hôm nay mà ùn ùn kéo đến? Một thằng trong số đó tiến lại gần Nam, hắn ta lên tiếng.
-Mày là thế nào với Kỳ?
Nam nuốt nước bọt, bụng cô đói cồn cào. Giải quyết bọn này bằng cách nào để có thể về nhà nhanh nhất? Cô không biết. Lần trước còn có Kỳ, cô đứng ra chặn bọn này lại không để họ đuổi theo Nam, nhưng nay thì chỉ mình cô với cả đám đầu trâu mặt ngựa này. Hay rồi!
-Bạn.
-Nó không có bạn. Trừ con Uyên. Mày đừng qua mặt tụi tao. Nói, mày với Kỳ đã xảy ra chuyện gì?
Cái đám này cũng lo lắng cho Kỳ quá nhỉ! Nam nheo mắt, mỉm cười, dân ăn chơi cũng có cái thú vị của nó. Không hẳn ai cũng là người xấu. Kỳ giao du với bọn này cũng là một điều đáng quý, họ quan tâm cô hơn Nam nghĩ.
-Không gì cả. Tao cũng không biết tại sao Su lại giúp tao. Hỏi thì nó không nói.
-Nó nói cho mày biết tên thân mật luôn sao?
Một con nhỏ tóc vàng loe hoe vài cọng đen tiến lên hỏi. Nam gật đầu, nếu Kỳ không nói thì cô cũng chẳng biết được. Nhưng tại sao tụi này lại ngạc nhiên dữ vậy? Chỉ là một cái biệt danh thôi mà!
-Nó không dễ dàng nói cho người khác biết tên mình đâu. Đúng thật là nó muốn bảo vệ mày. Mày là người đầu tiên mà con Su ra mặt bảo vệ đó.
Nam ngây người. Cuối cùng cô vẫn không hiểu, tại sao Kỳ lại làm thế? Ngọc từng nói, những cô bạn được Hưng tỏ tình cùng lắm chỉ hai hôm sau đã bị Uyên hù dọa, dằn mặt mà công của Kỳ là nhiều nhất. Không phải Kỳ sợ Uyên, nhưng chỉ cần Uyên nhờ cô làm việc gì thì cô đều tận tâm giúp đỡ. Trong kí ức của Kỳ, Hưng và Uyên luôn là cặp đôi đẹp nhất, hoàn hảo nhất. Vì thế cô không muốn ai phá vỡ hình tượng yêu thích của mình. Nhưng Nam là ngoại lệ và có lẽ cũng là duy nhất.
-Tụi tao đều phục con Su nên mới theo và tôn nó làm chị đại. Người nhận được sự ưu ái từ nó hẳn phải có tư chất để tụi tao nể phục. Việc của mày bây giờ là chứng minh cho tụi tao thấy mày có thể.
Gì vậy trời? Nam ngô nghê cười, nụ cười méo xệch. Đừng nói là bọn này bắt cô nhốt vào đâu đó, bỏ đói vài hôm thử sức chịu đựng? Hay là ép cô trèo lên tầng thượng của một tòa chung cư nào đó rồi nhảy xuống? Vĩ đại hơn, tụi nó kêu cô giết một nhân vật tầm cỡ? Giết người! Bất chợt đôi mắt màu xanh biển trượt ngang đại não của Nam. Cô bấu chặt móng tay vào thịt, ép mình không được nghĩ đến nữa.
-Tụi mày muốn gì?
-Trong vòng 1 tuần, nếu mày đoán được ai là người con Su yêu thích nhất và căm thù nhất thì tụi tao sẽ không động tới mày như lời con Su nói.
-Còn không thì sao?
Nam bắt đầu thấy tụi giang hồ này có gì đó quái quái. Người Kỳ thích và ghét, đó chẳng phải là chuyện riêng tư của cô sao? Chẳng lẽ đám này biết rõ hai người ấy đến vậy?
-Thì mày không đáng để nó bảo vệ như thế. Ít nhất với nó mày quan trọng, con Uyên cũng quan trọng. Nhưng để bỏ qua lời con Uyên mà bảo vệ mày thì nó xem mày quan trọng hơn con Uyên. Chứng tỏ mình đi. Để tụi tao thấy sự quan tâm của nó không phải là vô ích.
-Được. 1 tuần chứ gì? Tao sẽ cho tụi mày câu trả lời.
Nam nói như đinh đóng cột. Một con nhỏ khác đưa cho cô tấm thẻ địa chỉ. Cô cầm lên ngắm nghía. Cái địa chỉ này thì có liên quan gì tới vụ việc cô đang dính vào?
-Không được nói với Su. Nếu không mày biết hậu quả rồi đó. Cái này là địa chỉ nhà của nó.
-Sao mày lại đưa cho tao?
-Tao nghĩ mày cần nó hơn là tụi tao. Nếu được hãy làm bạn với nó. Su nó rất cô đơn.
Nam sốc. Dạo này cô cứ gặp những chuyện khó tin được. Từ Hưng tới Duy, Uyên rồi đến Kỳ. Mọi thứ lần lượt ập đến tấn công trung khu thần kinh của cô khiến nó làm việc không ngừng nghỉ. Cầm địa chỉ nhà Kỳ cho vào quyển sách kẹp lại, Nam nghiêng đầu nhìn bọn đàn em của Kỳ đi khỏi. Việc cần làm của cô lúc này là gì nhỉ? Xoay tay nhìn đồng hồ, về nhà là trước hết. Ít nhất phải ăn cho no thì mới có sức làm việc được.
……….
Sáng thứ Năm. Cả trường tổ chức họp phụ huynh học sinh cuối kì. Tổ của Nam trực nhật lớp tuần này nên buộc lòng cô phải có mặt từ sớm để quét dọn, kẻ chữ mẫu lên bảng, chuẩn bị tiếp nước cho các vị phụ huynh lớp mình. 7 giờ. Thầy Giang ôm cặp sách lên lớp, môi thấp thoáng nụ cười. Ngọc huých tay Nam, cả hai nhìn nhau đầy ẩn ý rồi nhìn thầy từ tốn ngồi ở vị trí quen thuộc, sau đó lôi nhau ra một góc cười phá lên. Lam từ dưới lầu hớt hải chạy lên, túm tụm cả bọn lại bắt đầu buôn chuyện.
-Tụi mày biết ông Giang vừa ở đâu lên không?
-Nhà ổng chứ đâu!?
-Không. Nhà ổng thì tao nói chi. Vừa ở căng tin ăn sáng với cô Tân- trợ lí Đoàn thanh niên. Cái cô mà hồi 20-11 mới chuyển về đó. Tụi mày biết không?
-Không!
Rất đồng thanh và dõng dạc. Mặt Lam méo xẹo, cốc cho mỗi đứa một cái, lườm lườm từng người rồi ngúng nguẩy kể tiếp.
-Anh anh em em, gắp thức ăn cho nhau, rồi bốn mắt nhìn nhau…
-… Trào máu họng.
Ngọc bổ sung câu nói còn dang dở. Cả bọn lại phá lên cười, đâu biết thầy Giang đáng kính đã đứng phía sau chống hông trừng mắt. Thơ là người phát hiện ra ánh mắt sắc bén của thầy, cô nhẹ nhàng chụm đầu cả tổ lại và nói thật nhỏ.
-Xì- tốp- hia. Nam chính đang đứng phía sau mày đó Lam. Oang oang cái miệng rồi nói sao ổng cho mày trực lớp hoài luôn con.
Cả đám đứng hẳn lên, xoay người lại rồi cùng… cười. Thầy Giang cũng cười, gương mặt đầy sát khí vùng vằng bỏ vào trong lớp, chuẩn bị sổ sách để lát nữa còn nhận xét với các vị phụ huynh khó tính. Lũ quỷ ngoài này cứ thế mà bò lăn ra cười. Hình như nguyên cả lớp 12A7, thì cái tổ này là quậy nhất thì phải?
Hội nghị Diên Hồng chính thức bắt đầu khi đồng hồ điểm 8 tiếng. Nam là người phụ trách thu lại giấy mời của các vị bô lão đến dự, cuối giờ tổng hợp lại rồi đưa cho vị vua uy quyền đang nã đại bác trong kia. Ông Lâm ngồi bàn cuối, đúng với vị trí ngồi trên lớp của Nam. Bên phải ông là ba của Ngọc, cuối cùng là mẹ của Thơ. Chỉ có ba người, giống như lần họp phụ huynh đầu năm. Phụ huynh của Duy. đến! Có rất nhiều câu hỏi về Duy cứ liên tục chạy đều trong Nam. Anh 21 tuổi, có 5 năm ở nước ngoài, tại sao lại về Việt Nam? Lựa chọn đi học lại ở ngôi trường này, lớp xã hội, tại sao lại trùng hợp như thế?
Duy nói Nam là kẻ giết người, anh đã tuyên bố bắt đầu trận chiến với cô, vòng đầu tiên, cô thua anh tâm phục khẩu phục. Vị trí đầu bảng thành tích lớp, anh đoạt đi của cô không nể nang gì. Vẫn dùng gương mặt bất cần ấy đối diện với mọi người, tất nhiên chỉ như thế thôi thì chưa đủ. Nam tin chắc vòng thứ hai sẽ còn hấp dẫn hơn nhiều. Cô có cảm giác, 5 năm qua chỉ là thời gian để Duy chuẩn bị tất cả. Chuẩn bị cho sự quay trở lại của mình. Để trả thù Nam, chẳng hạn!
-Ê, Bơ. Thầy kêu mày, vô nhanh đi!
Ngọc lay lay vai Nam, cô giật mình quay đầu, bước lại gần cửa lớp. Thầy Giang đang lật sổ theo dõi của lớp, trán thầy nhăn lại, hình như có việc khó giải quyết.
-Nam, em có biết địa chỉ nhà Duy không? Hồ sơ tốt nghiệp vẫn chưa đủ, cần bổ sung trong tuần này gấp.
-Không ạ! Em không biết! Ắt- xì… Em xin lỗi ạ!
Ngồi cạnh nhau thế nhưng mà một câu trò chuyện cho giống bạn bè cũng chưa từng có, thì Nam đào đâu ra địa chỉ nhà Duy? Ngọc nhún vai nhìn cô rồi lại tiếp tục tám chuyện với Thơ và Lam.
-Ngày mai trường mình nghỉ, thứ Sáu thầy không có tiết, thứ Bảy phải nộp cho thầy hiệu phó để đóng sổ học bạ rồi. Nam, hay là ngày mai đi học em nhắc Duy mang bản sao chứng minh nhân dân có công chứng lên cho thầy được không?
-Em… thầy hỏi lớp trưởng đi. Bạn ấy với Duy là anh em họ, chắc biết cách liên lạc với Duy đó.
-Vậy em liên lạc giúp thầy đi. Thầy còn việc trong kia, chưa giải quyết xong.
Nói rồi, thầy Giang vào lớp tiếp tục chủ trì hội nghị cấp cao, bỏ mặc Nam bơ phờ với gương mặt tội nghiệp. Ngọc thấy vậy nhanh nhảu lấy điện thoại ra bấm bấm tìm số của Hưng.
-Mày gọi cho ai vậy? Ắt- xì…
-Chứ mày nghĩ tao gọi cho ai? Đang giúp mày đó… Hưng hả? Ngọc nà, ông biết số điện thoại của anh Duy không?… Hả… không biết hả? Anh em gì kì vậy?… À… không có gì… thầy Giang bảo cần tìm anh Duy để lấy vài thứ để làm hồ sơ tốt nghiệp… vậy có địa chỉ nhà không? Ok…đọc đi…
Nam cố gắng lắm mới nhịn cười được khi nghe Ngọc gọi Duy bằng anh. Ấn tượng ngay từ đầu của Ngọc với Duy không được tốt, cô chẳng thích gọi một tên cứ vênh mặt khinh khỉnh với mình bằng đại từ tôn kính ấy. Hưng là em họ mà cũng không có số điện thoại của Duy, Nam tự hỏi hai người này là anh em kiểu nào? Nhắc tới thì cũng không thể trách Hưng được, đáng trách là ông thầy đang nổ banh chành trong lớp kia kìa.
-Lớp rất vinh dự khi có hai em nằm trong đội thi tuyển học sinh giỏi của trường và cũng hai em này được đặc cách thi học sinh giỏi khu vực, đại diện cho trường. Tôi, tuy chưa chủ nhiệm các em nhiều thời gian, nhưng có được hai đứa học trò ngoan như vậy cũng rất vui sướng và hãnh diện…
Thầy cứ thao thao bất tuyệt còn đám học trò của thầy thì đang kiếm cái bịch ni- lon để mà nôn cho hết bữa sáng ra. Thầy quá tuyệt! Không hổ là thầy giáo chủ nhiệm 12A7, có chém gió cũng phải chém trên cấp 12.
-Địa chỉ nhà Băng Đại Ca sao quen dữ vậy?
Ngọc nhìn địa chỉ trên tay thốt lên một câu. Cũng vì nhiễm game quá nặng cho nên cô mới đặt cho Duy cái biệt danh là Băng Đại Ca. Nam cũng đồng tình với Ngọc, đặt Duy họ Băng là chuẩn không cần chỉnh.
-Ắt- xì…
Dán mắt vào địa chỉ mà Hưng vừa đọc, Nam vừa nhảy mũi vừa không khỏi rùng mình. Nơi đó… chính xác là gần nơi ngã tư đường hôm trước Duy ôm bó hồng bạch đứng nhìn cô.
-Thầy ơi, địa chỉ của anh Duy đây ạ! Thầy tới tìm ảnh lấy chứng minh nhân dân đi.
-Không được rồi. Em với Nam đi giúp thầy được không? Thầy có hẹn…
Ngọc méo mặt. Tự nhiên rỗi hơi nhảy vào giúp Nam làm gì để giờ bị ông thầy sai việc không công. Cô nhìn Nam, ánh mắt như van nài “Bơ ơi, cứu tao!”.
-Để em đi. Thầy cần mấy bản?
-Ba bản là ok. Cám ơn em nhiều nhá! Tuần sau tổ Một sẽ trực lại.
Được thế, cả đám tổ Tư nhảy cẫng lên vui mừng gì đâu. Bị thầy Giang phạt trực lớp những một tháng, vậy mà mới làm có một tuần đã được hưởng khoan hồng. Sự hi sinh của Nam có được ghi nhận?
Giờ họp phụ huynh kết thúc. Ông Lâm đợi chở Nam về nhà luôn cho tiện nhưng chắc là cô phải để ông về một mình rồi, cô còn phải đến tìm Duy…
-Ba, thầy giáo nhờ con đi lấy chứng minh nhân dân của một bạn trong lớp. Giờ con không về với ba được.
Ông Lâm xoa đầu cô con gái nhỏ, mỉm cười hiền từ. Cầm phiếu phối hợp có chứa bảng thành tích của Nam lên đưa cho cô. Nam đón lấy mà không biết nên làm sao, chắc ba thất vọng về cô lắm.
-Không để cho thằng Bảo biết là được.
-Ba! Con yêu ba nhất!! Ắt- xì… chắc con cảm rồi…
-Ba mua thuốc, trưa về ăn cơm nhớ uống nha.
Nam nhảy lên ôm lấy cổ ông Lâm, sung sướng vô cùng. Chỉ có ông mới hiểu cô như thế. Hạng hai thì có sao? Cũng là sự phấn đấu của con gái ông vậy? Ông không đòi hỏi gì nhiều ở Nam, chỉ mong cô sống thật hạnh phúc và vui vẻ là được rồi.
-Con chào chú!
-Ngọc đó hả con? Con đi chung với Bơ luôn hả?
-Dạ. Chắc không đâu. Ba con đợi, giờ con về coi nhà cho ba ra chợ dọn hàng. Con xin phép chú. Tao về nha Bơ. Cẩn thận.
Dúi tờ giấy địa chỉ nhà Duy vào tay Nam, Ngọc ôm cặp đi trước. Nam thở dài, dù không muốn cô cũng phải đối diện với anh. Ông trời thật khéo sắp xếp.
Địa chỉ nhà Duy không khó tìm, căn nhà hai tầng nằm trên đường Hoàng Văn Thụ, một màu sơn xanh da trời nhưng đã bị rêu xanh phong kín. Cổng lớn bằng sắt đã bị gỉ, hoen ố một chút màu vàng, cả chuông cửa cũng đã hư. Nam tháo đôi giày trượt ra xách trên tay, nhướng người nhìn vào trong, hình như Duy không có nhà. Băng Đại Ca đi đâu vào giờ này nhỉ? Nam tự hỏi mình, cô nghĩ là mình sẽ đợi anh ở đây.
Đồng hồ nhích dần sang con số 11. Trong khi đợi Duy, Nam đã uống hai ly nước mía ở bên kia đường. Lòng bắt đầu nguyền rủa tên bạn ngồi chung bàn không thương tiếc. Bắt cô giang nắng thế này, lại còn cái cơ thể chẳng biết sao mà hôm nay cứ ắt- xì mãi. Nam quyết định đứng dậy đi về, mai rồi nói với Duy cũng đâu có muộn. Ông thầy chủ nhiệm cứ làm quá lên, ai lại chẳng biết thầy có hẹn với cô trợ lí Đoàn thanh niên. Đã vậy còn nhờ vả học sinh làm việc giùm mình. Thật là…
-Tìm ra nhà tôi rồi à? Kẻ- sát- nhân!
Nam đứng hình, người duy nhất gọi cô như thế còn ai ngoài tên Băng Đại Ca chết giẫm chứ? Nam vừa mang xong đôi giày trượt vào chân, cô ngước mặt lên nhìn Duy. Tay anh xách một ít thực phẩm, chắc là vừa đi chợ về.
-Tui nói một lần nữa. Tui không phải kẻ- sát- nhân. Tui tới đây chỉ là nhắn lời thầy Giang với anh thôi, thầy nói anh mang ba bản chứng minh nhân dân photo công chứng đến cho thầy hoàn thành hồ sơ tốt nghiệp. Xong rồi, về đây!
-Đứng lại!
“Anh là cái thá gì mà bắt tui ở lại?” Nam lẩm bẩm trong miệng. Cô nhất quyết rời đi, ở lại thêm giây phút nào nữa chắc chắn cô sẽ bị Duy gọi là kẻ giết người mất thôi. Anh lúc nào cũng thế, mở miệng là nói cô giết người.
-Thẻ học sinh. Có muốn nhận lại không?
Nam cứng người, đôi chân không hẹn mà run, nếu cô không nhanh chóng giữ vững thăng bằng chắc chắn sẽ ngã. Nam xoay người, chiếu cái nhìn dò xét về phía Duy, rồi lục tung khắp cái cặp sách cũ. Quả nhiên, thẻ học sinh không cánh mà bay.
-Trả cho tui.
Nam chìa tay ra trước mặt Duy, lên giọng. Cô định hù dọa anh sao? Duy nhếch môi, cái nụ cười ấy trông nham hiểm thế nào, hình như trong đầu anh đang vẽ ra một kế hoạch mới để vờn con mồi nhỏ này.
-Muốn nhận lại? Được thôi. Vào nhà. Cô đã cất công tới thì tôi cũng phải mời được ly nước chứ!!
Nói thì nghe hay lắm, nhưng Nam chẳng thấy có chút thiện cảm nào. Bước vào ngôi nhà đó ư? Một cái bẫy chăng? Cô nuốt khan, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm. Cảnh giác vượt lên mức bình thường, con người này tuyệt đối không thể xem thường được.
-Có vào không? Không muốn nhận lại đồ à?
Khích tướng xem ra vẫn là chiêu hữu dụng nhất. Nam mím môi, bước một chân vào trong cánh cổng, rồi thêm bước nữa. Cô không tin Duy giám giết người diệt khẩu tại ngay căn nhà của mình. Anh ghét cô như vậy, hận cô sâu thẳm như vậy chắc chắn nếu có giết cô thì sẽ mang đến một nơi quái quỷ nào đó. Nam vỗ ngực tự tin như thế, nhưng chưa đầy một phút sau cô đã phải méo mặt. Lỡ Băng Đại Ca dụ dỗ cô uống thuốc ngủ rồi cưỡng hiếp cô thì sao? Dù gì cô cũng là con gái, nhà lại trống trải như thế…
-Sợ tôi ăn thịt à? Cô chỉ là kẻ thù thôi, không có cơ hội làm lung lay ý chí của tôi đâu. Bớt ảo tưởng đi.
Đúng là Nam đang ảo tưởng thật. Rồi cô lấy lại bình tĩnh bước theo sau Duy vào nhà. Đâu hề biết nơi gốc bồ đề bên kia đường, có một ánh mắt lạnh tanh đã quan sát mình từ lúc nào. Ngọc chủ động gọi cho Hưng đã là một chuyện không thể tin được. Cô muốn biết cách liên lạc với Duy lại càng khó tin hơn. Địa chỉ nhà Duy, Hưng đã cho Ngọc biết. Đồng nghĩa với việc Nam cũng biết.
Trực giác mách bảo cho Hưng rằng, bằng cách nào đó mà Nam và Duy có quan hệ rất lạ. Không phải bạn bè. Không giống người yêu. Nó rất mập mờ và khó hiểu. Đó là lí do mà Hưng có mặt ở trước nhà Duy vào giờ này. Anh đã dặn lòng rằng giữa hai người sẽ không có gì xảy ra. Nhưng cái cách Nam khuất phục Duy, ngoan ngoãn bước vào nhà anh như một chú cún biết vâng lời như thế thật khiến người khác nổi điên.
Rốt cuộc, giữa Duy và Nam, hai người họ đang tồn tại mối quan hệ thế nào? Hưng rất muốn xông vào cánh cửa ấy để kéo cô về phía mình. Nhưng anh tự hỏi bản thân, với tư cách gì mà anh hành động như vậy? Lớp trưởng? Không thể nào. Duy hẳn sẽ có cách để tống khứ anh ra khỏi nhà mình một cách hợp pháp. Bạn trai của Nam ư? Cô chưa bao giờ cho anh cơ hội, không những thế mà còn từ chối thẳng thừng nữa chứ. Hưng vò đầu, tại sao lại là Duy? Người anh mà Hưng vô cùng kính trọng? Sao phải cứ nhắm vào Nam?
-Ta nói nó tội nghiệp gì đâu. Nó mà khóc lúc đó là tao lấy điện thoại chụp hình lại rồi.
-Mà nó không biết tụi mình làm đâu há. Chạy đi đâu rồi về lớp với cái mặt đen thui. Mày nghĩ nó đi đâu?
-Bà nội tao sống lại còn chưa biết chứ tao mà biết hả? Mày qua hỏi nó thử đi.
Kỳ đứng trước cổng trường, tình cờ nghe được cuộc đối thoại trên. Cô nhìn lại, nhận ra đó làm đám bạn chung lớp với Uyên và cũng hay đi chung với cô nàng. Không biết đứa nào xấu số bị tụi kia nhắc đến? Mà ai được Uyên “chấm” thì phải nói là khó mà yên thân. Kỳ đang đợi mẹ tới đón vì chiếc mô tô của cô đã bị ba tịch thu. Cô học không giỏi, tầm trung cũng chưa tới huống chi là muốn được như ý nguyện của ba mình. Cô không thích bị bó buộc bởi những lí do của ba, bởi vì cô là đứa con của thách thức.
Những gì chưa chinh phục được nhất định Kỳ phải làm hết sức, cô giống Uyên ở điểm này nhưng lại không độc tài như bạn mình. Thứ Kỳ muốn chỉ là cuộc đời cô không bị phụ thuộc vào ba mẹ. Cô muốn được tự do như gió, vô tư và mạnh mẽ. Chứng tỏ mình, Kỳ trở thành cô gái có tiếng tăm vì mức độ ăn chơi nhưng không hề sa đọa. Cô thường lui tới các quán bar và quen biết rất nhiều người trong giới xã hội đen. Họ nể cô vì bản lĩnh và tính quyết đoán lạ kì.
-Ngọc.
Có người gọi mình, theo bản năng Ngọc ngẩng cao đầu nhìn xung quanh. Lũ học sinh chen chúc nhau ra khỏi chiếc cổng sắt, cô nhác trông thấy mái tóc đỏ vẫy vẫy tay đứng ở gần nhà bảo vệ. Để đến được chỗ Kỳ đang đứng phải mất gần 5 phút chen lấn với cả đống xe và người. Ngọc ôm chiếc cặp trước ngực, mở mắt to tròn đang đợi lời chào hỏi đầu tiên từ cô bạn “chị đại” 12A21.
-Con Bơ đâu?
-Nó về cổng sau. Mày quen nó hả?
-Ờ, tụi tao là bạn.
-Thân tới mức kêu bằng tên ở nhà luôn sao ta?
Rất tự nhiên. Ngọc tuy chưa tiếp xúc với Kỳ lần nào nhưng nghe danh tiếng của cô cũng đủ để e dè trong từng lời nói. Nhưng Ngọc thì không tin cô bạn này sẽ làm gì mình, bạn của Nam cũng là bạn của cô. Đơn giản vậy thôi.
-Ờ, cũng mới biết đây thôi. Mà sao lại đi cổng sau? Tao thấy nó toàn đi cổng trước mà.
-Nó có quy tắc. Đến thì đi cổng trước, còn về luôn đi cổng sau. Chờ nó hả?
Kỳ gật đầu. Cô cũng định chờ Nam ra hỏi thăm về đôi mắt, mấy hôm trước thấy cô bị đám bạn của Uyên chơi xấu Kỳ rất lo lắng. Nhưng lại không thể công khai quan tâm, cô không muốn Uyên lại gây thêm rắc rối cho Nam nữa.
-Có việc gì không? Tao nói lại cho.
-Cũng không có gì. Mà mắt của nó còn đau không?
-Nếu mày là nó thì thử có đau không? Ăn nguyên một mặt cát. Mà nó có làm gì con quỷ cái kia đâu chứ? Chơi gì mà ác dễ sợ.
-Ngọc đi với bạn hả?
Kỳ thấy bầu không khí này nó ngượng ngạo thế nào. Thường thì cô không xưng tên với bất cứ ai, kể cả Uyên cô cũng xưng là mày- tao. Chắc đây là phép lịch sự tối thiểu khi làm quen bạn mới.
-Cứ gọi tao là Múp. Ba tao tới đón.
-Ờ, tao là Su.
Kỳ ngượng nghịu gãi đầu, lần đầu tiên cô chủ động làm quen với một người bạn cùng tuổi. Ngọc nhìn Kỳ trân trân. Chị đại là thế này sao? Đâu có giống!
-Tao nghe Bơ nói rồi. Mày là bạn của con Uyên. Nhưng mà sao lại làm quen với tụi tao?
-Tao thích. Lớp mày có đứa nào bị hư cặp hả?
-Con Bơ chứ ai! Sao mày biết?
Ngọc lườm Kỳ, phải có lí do thì Kỳ mới chủ động làm quen và kết bạn với Nam. Một mục đích nào đó chăng? Giống Hưng. Và cả Duy nữa.
-Tao nghe đám bạn con Uyên nói.
-Ba tao tới rồi. Có gì bữa khác nói tiếp. Tao về trước.
Ngọc bỏ đi, Kỳ cũng theo sau cô ra khỏi cổng trường. Nhưng Kỳ lại không đứng đợi mẹ nữa. Cô thả bộ trên vỉa hè, mái đầu đỏ chóe đặc biệt khó mà lẫn lộn với bất kì ai. Giữa Nam và Uyên, Kỳ không muốn mất đi bất cứ ai trong số họ.
Vật vã với đống sách vở và chiếc ba lô đã không còn nguyên vẹn, Nam chỉ dám trượt từ từ trên đường, chẳng thể nào phóng cái vèo như mọi ngày nữa. Trông cô thê thảm vô cùng. Vừa phải ôm sách vở để không bị rớt xuống đường, lại phải trầy trật che chắn. Đúng là cái số con rùa!
Nam thề với trời, gặp Duy là cái mệnh xấu nhất từ trước đến giờ cô trải qua. Từ ngày anh chuyển đến lớp là cứ như mọi thứ xấu xa đều kéo đến đổ ập lên đầu cô cả thảy, khiến cô một chút phòng bị để trở tay cũng không có. Chính xác mà nói, Nam nghĩ Duy là khắc tinh của mình. Ngôi đầu bảng thành tích lớp của cô cũng là do anh không thương tiếc đoạt đi. Giờ thì bắt đầu xem cô như con mồi mà ráo riết tấn công, nhìn xuống chiếc ba lô trên tay, Nam méo mặt. Công lí ở chỗ nào?
Trưa nắng chang chang, Nam lại không đội nón, cô cứ thể mà thả rông mái đầu lướt đi trên đường. Nhưng mà có muốn trốn cũng chẳng thoát nổi cái vận đen. Nhìn đám người trước mặt kia Nam tự hỏi mình, có phải cô đã làm chuyện thất đức nào hay không mà mọi chuyện xui xẻo cứ nhắm ngày hôm nay mà ùn ùn kéo đến? Một thằng trong số đó tiến lại gần Nam, hắn ta lên tiếng.
-Mày là thế nào với Kỳ?
Nam nuốt nước bọt, bụng cô đói cồn cào. Giải quyết bọn này bằng cách nào để có thể về nhà nhanh nhất? Cô không biết. Lần trước còn có Kỳ, cô đứng ra chặn bọn này lại không để họ đuổi theo Nam, nhưng nay thì chỉ mình cô với cả đám đầu trâu mặt ngựa này. Hay rồi!
-Bạn.
-Nó không có bạn. Trừ con Uyên. Mày đừng qua mặt tụi tao. Nói, mày với Kỳ đã xảy ra chuyện gì?
Cái đám này cũng lo lắng cho Kỳ quá nhỉ! Nam nheo mắt, mỉm cười, dân ăn chơi cũng có cái thú vị của nó. Không hẳn ai cũng là người xấu. Kỳ giao du với bọn này cũng là một điều đáng quý, họ quan tâm cô hơn Nam nghĩ.
-Không gì cả. Tao cũng không biết tại sao Su lại giúp tao. Hỏi thì nó không nói.
-Nó nói cho mày biết tên thân mật luôn sao?
Một con nhỏ tóc vàng loe hoe vài cọng đen tiến lên hỏi. Nam gật đầu, nếu Kỳ không nói thì cô cũng chẳng biết được. Nhưng tại sao tụi này lại ngạc nhiên dữ vậy? Chỉ là một cái biệt danh thôi mà!
-Nó không dễ dàng nói cho người khác biết tên mình đâu. Đúng thật là nó muốn bảo vệ mày. Mày là người đầu tiên mà con Su ra mặt bảo vệ đó.
Nam ngây người. Cuối cùng cô vẫn không hiểu, tại sao Kỳ lại làm thế? Ngọc từng nói, những cô bạn được Hưng tỏ tình cùng lắm chỉ hai hôm sau đã bị Uyên hù dọa, dằn mặt mà công của Kỳ là nhiều nhất. Không phải Kỳ sợ Uyên, nhưng chỉ cần Uyên nhờ cô làm việc gì thì cô đều tận tâm giúp đỡ. Trong kí ức của Kỳ, Hưng và Uyên luôn là cặp đôi đẹp nhất, hoàn hảo nhất. Vì thế cô không muốn ai phá vỡ hình tượng yêu thích của mình. Nhưng Nam là ngoại lệ và có lẽ cũng là duy nhất.
-Tụi tao đều phục con Su nên mới theo và tôn nó làm chị đại. Người nhận được sự ưu ái từ nó hẳn phải có tư chất để tụi tao nể phục. Việc của mày bây giờ là chứng minh cho tụi tao thấy mày có thể.
Gì vậy trời? Nam ngô nghê cười, nụ cười méo xệch. Đừng nói là bọn này bắt cô nhốt vào đâu đó, bỏ đói vài hôm thử sức chịu đựng? Hay là ép cô trèo lên tầng thượng của một tòa chung cư nào đó rồi nhảy xuống? Vĩ đại hơn, tụi nó kêu cô giết một nhân vật tầm cỡ? Giết người! Bất chợt đôi mắt màu xanh biển trượt ngang đại não của Nam. Cô bấu chặt móng tay vào thịt, ép mình không được nghĩ đến nữa.
-Tụi mày muốn gì?
-Trong vòng 1 tuần, nếu mày đoán được ai là người con Su yêu thích nhất và căm thù nhất thì tụi tao sẽ không động tới mày như lời con Su nói.
-Còn không thì sao?
Nam bắt đầu thấy tụi giang hồ này có gì đó quái quái. Người Kỳ thích và ghét, đó chẳng phải là chuyện riêng tư của cô sao? Chẳng lẽ đám này biết rõ hai người ấy đến vậy?
-Thì mày không đáng để nó bảo vệ như thế. Ít nhất với nó mày quan trọng, con Uyên cũng quan trọng. Nhưng để bỏ qua lời con Uyên mà bảo vệ mày thì nó xem mày quan trọng hơn con Uyên. Chứng tỏ mình đi. Để tụi tao thấy sự quan tâm của nó không phải là vô ích.
-Được. 1 tuần chứ gì? Tao sẽ cho tụi mày câu trả lời.
Nam nói như đinh đóng cột. Một con nhỏ khác đưa cho cô tấm thẻ địa chỉ. Cô cầm lên ngắm nghía. Cái địa chỉ này thì có liên quan gì tới vụ việc cô đang dính vào?
-Không được nói với Su. Nếu không mày biết hậu quả rồi đó. Cái này là địa chỉ nhà của nó.
-Sao mày lại đưa cho tao?
-Tao nghĩ mày cần nó hơn là tụi tao. Nếu được hãy làm bạn với nó. Su nó rất cô đơn.
Nam sốc. Dạo này cô cứ gặp những chuyện khó tin được. Từ Hưng tới Duy, Uyên rồi đến Kỳ. Mọi thứ lần lượt ập đến tấn công trung khu thần kinh của cô khiến nó làm việc không ngừng nghỉ. Cầm địa chỉ nhà Kỳ cho vào quyển sách kẹp lại, Nam nghiêng đầu nhìn bọn đàn em của Kỳ đi khỏi. Việc cần làm của cô lúc này là gì nhỉ? Xoay tay nhìn đồng hồ, về nhà là trước hết. Ít nhất phải ăn cho no thì mới có sức làm việc được.
……….
Sáng thứ Năm. Cả trường tổ chức họp phụ huynh học sinh cuối kì. Tổ của Nam trực nhật lớp tuần này nên buộc lòng cô phải có mặt từ sớm để quét dọn, kẻ chữ mẫu lên bảng, chuẩn bị tiếp nước cho các vị phụ huynh lớp mình. 7 giờ. Thầy Giang ôm cặp sách lên lớp, môi thấp thoáng nụ cười. Ngọc huých tay Nam, cả hai nhìn nhau đầy ẩn ý rồi nhìn thầy từ tốn ngồi ở vị trí quen thuộc, sau đó lôi nhau ra một góc cười phá lên. Lam từ dưới lầu hớt hải chạy lên, túm tụm cả bọn lại bắt đầu buôn chuyện.
-Tụi mày biết ông Giang vừa ở đâu lên không?
-Nhà ổng chứ đâu!?
-Không. Nhà ổng thì tao nói chi. Vừa ở căng tin ăn sáng với cô Tân- trợ lí Đoàn thanh niên. Cái cô mà hồi 20-11 mới chuyển về đó. Tụi mày biết không?
-Không!
Rất đồng thanh và dõng dạc. Mặt Lam méo xẹo, cốc cho mỗi đứa một cái, lườm lườm từng người rồi ngúng nguẩy kể tiếp.
-Anh anh em em, gắp thức ăn cho nhau, rồi bốn mắt nhìn nhau…
-… Trào máu họng.
Ngọc bổ sung câu nói còn dang dở. Cả bọn lại phá lên cười, đâu biết thầy Giang đáng kính đã đứng phía sau chống hông trừng mắt. Thơ là người phát hiện ra ánh mắt sắc bén của thầy, cô nhẹ nhàng chụm đầu cả tổ lại và nói thật nhỏ.
-Xì- tốp- hia. Nam chính đang đứng phía sau mày đó Lam. Oang oang cái miệng rồi nói sao ổng cho mày trực lớp hoài luôn con.
Cả đám đứng hẳn lên, xoay người lại rồi cùng… cười. Thầy Giang cũng cười, gương mặt đầy sát khí vùng vằng bỏ vào trong lớp, chuẩn bị sổ sách để lát nữa còn nhận xét với các vị phụ huynh khó tính. Lũ quỷ ngoài này cứ thế mà bò lăn ra cười. Hình như nguyên cả lớp 12A7, thì cái tổ này là quậy nhất thì phải?
Hội nghị Diên Hồng chính thức bắt đầu khi đồng hồ điểm 8 tiếng. Nam là người phụ trách thu lại giấy mời của các vị bô lão đến dự, cuối giờ tổng hợp lại rồi đưa cho vị vua uy quyền đang nã đại bác trong kia. Ông Lâm ngồi bàn cuối, đúng với vị trí ngồi trên lớp của Nam. Bên phải ông là ba của Ngọc, cuối cùng là mẹ của Thơ. Chỉ có ba người, giống như lần họp phụ huynh đầu năm. Phụ huynh của Duy. đến! Có rất nhiều câu hỏi về Duy cứ liên tục chạy đều trong Nam. Anh 21 tuổi, có 5 năm ở nước ngoài, tại sao lại về Việt Nam? Lựa chọn đi học lại ở ngôi trường này, lớp xã hội, tại sao lại trùng hợp như thế?
Duy nói Nam là kẻ giết người, anh đã tuyên bố bắt đầu trận chiến với cô, vòng đầu tiên, cô thua anh tâm phục khẩu phục. Vị trí đầu bảng thành tích lớp, anh đoạt đi của cô không nể nang gì. Vẫn dùng gương mặt bất cần ấy đối diện với mọi người, tất nhiên chỉ như thế thôi thì chưa đủ. Nam tin chắc vòng thứ hai sẽ còn hấp dẫn hơn nhiều. Cô có cảm giác, 5 năm qua chỉ là thời gian để Duy chuẩn bị tất cả. Chuẩn bị cho sự quay trở lại của mình. Để trả thù Nam, chẳng hạn!
-Ê, Bơ. Thầy kêu mày, vô nhanh đi!
Ngọc lay lay vai Nam, cô giật mình quay đầu, bước lại gần cửa lớp. Thầy Giang đang lật sổ theo dõi của lớp, trán thầy nhăn lại, hình như có việc khó giải quyết.
-Nam, em có biết địa chỉ nhà Duy không? Hồ sơ tốt nghiệp vẫn chưa đủ, cần bổ sung trong tuần này gấp.
-Không ạ! Em không biết! Ắt- xì… Em xin lỗi ạ!
Ngồi cạnh nhau thế nhưng mà một câu trò chuyện cho giống bạn bè cũng chưa từng có, thì Nam đào đâu ra địa chỉ nhà Duy? Ngọc nhún vai nhìn cô rồi lại tiếp tục tám chuyện với Thơ và Lam.
-Ngày mai trường mình nghỉ, thứ Sáu thầy không có tiết, thứ Bảy phải nộp cho thầy hiệu phó để đóng sổ học bạ rồi. Nam, hay là ngày mai đi học em nhắc Duy mang bản sao chứng minh nhân dân có công chứng lên cho thầy được không?
-Em… thầy hỏi lớp trưởng đi. Bạn ấy với Duy là anh em họ, chắc biết cách liên lạc với Duy đó.
-Vậy em liên lạc giúp thầy đi. Thầy còn việc trong kia, chưa giải quyết xong.
Nói rồi, thầy Giang vào lớp tiếp tục chủ trì hội nghị cấp cao, bỏ mặc Nam bơ phờ với gương mặt tội nghiệp. Ngọc thấy vậy nhanh nhảu lấy điện thoại ra bấm bấm tìm số của Hưng.
-Mày gọi cho ai vậy? Ắt- xì…
-Chứ mày nghĩ tao gọi cho ai? Đang giúp mày đó… Hưng hả? Ngọc nà, ông biết số điện thoại của anh Duy không?… Hả… không biết hả? Anh em gì kì vậy?… À… không có gì… thầy Giang bảo cần tìm anh Duy để lấy vài thứ để làm hồ sơ tốt nghiệp… vậy có địa chỉ nhà không? Ok…đọc đi…
Nam cố gắng lắm mới nhịn cười được khi nghe Ngọc gọi Duy bằng anh. Ấn tượng ngay từ đầu của Ngọc với Duy không được tốt, cô chẳng thích gọi một tên cứ vênh mặt khinh khỉnh với mình bằng đại từ tôn kính ấy. Hưng là em họ mà cũng không có số điện thoại của Duy, Nam tự hỏi hai người này là anh em kiểu nào? Nhắc tới thì cũng không thể trách Hưng được, đáng trách là ông thầy đang nổ banh chành trong lớp kia kìa.
-Lớp rất vinh dự khi có hai em nằm trong đội thi tuyển học sinh giỏi của trường và cũng hai em này được đặc cách thi học sinh giỏi khu vực, đại diện cho trường. Tôi, tuy chưa chủ nhiệm các em nhiều thời gian, nhưng có được hai đứa học trò ngoan như vậy cũng rất vui sướng và hãnh diện…
Thầy cứ thao thao bất tuyệt còn đám học trò của thầy thì đang kiếm cái bịch ni- lon để mà nôn cho hết bữa sáng ra. Thầy quá tuyệt! Không hổ là thầy giáo chủ nhiệm 12A7, có chém gió cũng phải chém trên cấp 12.
-Địa chỉ nhà Băng Đại Ca sao quen dữ vậy?
Ngọc nhìn địa chỉ trên tay thốt lên một câu. Cũng vì nhiễm game quá nặng cho nên cô mới đặt cho Duy cái biệt danh là Băng Đại Ca. Nam cũng đồng tình với Ngọc, đặt Duy họ Băng là chuẩn không cần chỉnh.
-Ắt- xì…
Dán mắt vào địa chỉ mà Hưng vừa đọc, Nam vừa nhảy mũi vừa không khỏi rùng mình. Nơi đó… chính xác là gần nơi ngã tư đường hôm trước Duy ôm bó hồng bạch đứng nhìn cô.
-Thầy ơi, địa chỉ của anh Duy đây ạ! Thầy tới tìm ảnh lấy chứng minh nhân dân đi.
-Không được rồi. Em với Nam đi giúp thầy được không? Thầy có hẹn…
Ngọc méo mặt. Tự nhiên rỗi hơi nhảy vào giúp Nam làm gì để giờ bị ông thầy sai việc không công. Cô nhìn Nam, ánh mắt như van nài “Bơ ơi, cứu tao!”.
-Để em đi. Thầy cần mấy bản?
-Ba bản là ok. Cám ơn em nhiều nhá! Tuần sau tổ Một sẽ trực lại.
Được thế, cả đám tổ Tư nhảy cẫng lên vui mừng gì đâu. Bị thầy Giang phạt trực lớp những một tháng, vậy mà mới làm có một tuần đã được hưởng khoan hồng. Sự hi sinh của Nam có được ghi nhận?
Giờ họp phụ huynh kết thúc. Ông Lâm đợi chở Nam về nhà luôn cho tiện nhưng chắc là cô phải để ông về một mình rồi, cô còn phải đến tìm Duy…
-Ba, thầy giáo nhờ con đi lấy chứng minh nhân dân của một bạn trong lớp. Giờ con không về với ba được.
Ông Lâm xoa đầu cô con gái nhỏ, mỉm cười hiền từ. Cầm phiếu phối hợp có chứa bảng thành tích của Nam lên đưa cho cô. Nam đón lấy mà không biết nên làm sao, chắc ba thất vọng về cô lắm.
-Không để cho thằng Bảo biết là được.
-Ba! Con yêu ba nhất!! Ắt- xì… chắc con cảm rồi…
-Ba mua thuốc, trưa về ăn cơm nhớ uống nha.
Nam nhảy lên ôm lấy cổ ông Lâm, sung sướng vô cùng. Chỉ có ông mới hiểu cô như thế. Hạng hai thì có sao? Cũng là sự phấn đấu của con gái ông vậy? Ông không đòi hỏi gì nhiều ở Nam, chỉ mong cô sống thật hạnh phúc và vui vẻ là được rồi.
-Con chào chú!
-Ngọc đó hả con? Con đi chung với Bơ luôn hả?
-Dạ. Chắc không đâu. Ba con đợi, giờ con về coi nhà cho ba ra chợ dọn hàng. Con xin phép chú. Tao về nha Bơ. Cẩn thận.
Dúi tờ giấy địa chỉ nhà Duy vào tay Nam, Ngọc ôm cặp đi trước. Nam thở dài, dù không muốn cô cũng phải đối diện với anh. Ông trời thật khéo sắp xếp.
Địa chỉ nhà Duy không khó tìm, căn nhà hai tầng nằm trên đường Hoàng Văn Thụ, một màu sơn xanh da trời nhưng đã bị rêu xanh phong kín. Cổng lớn bằng sắt đã bị gỉ, hoen ố một chút màu vàng, cả chuông cửa cũng đã hư. Nam tháo đôi giày trượt ra xách trên tay, nhướng người nhìn vào trong, hình như Duy không có nhà. Băng Đại Ca đi đâu vào giờ này nhỉ? Nam tự hỏi mình, cô nghĩ là mình sẽ đợi anh ở đây.
Đồng hồ nhích dần sang con số 11. Trong khi đợi Duy, Nam đã uống hai ly nước mía ở bên kia đường. Lòng bắt đầu nguyền rủa tên bạn ngồi chung bàn không thương tiếc. Bắt cô giang nắng thế này, lại còn cái cơ thể chẳng biết sao mà hôm nay cứ ắt- xì mãi. Nam quyết định đứng dậy đi về, mai rồi nói với Duy cũng đâu có muộn. Ông thầy chủ nhiệm cứ làm quá lên, ai lại chẳng biết thầy có hẹn với cô trợ lí Đoàn thanh niên. Đã vậy còn nhờ vả học sinh làm việc giùm mình. Thật là…
-Tìm ra nhà tôi rồi à? Kẻ- sát- nhân!
Nam đứng hình, người duy nhất gọi cô như thế còn ai ngoài tên Băng Đại Ca chết giẫm chứ? Nam vừa mang xong đôi giày trượt vào chân, cô ngước mặt lên nhìn Duy. Tay anh xách một ít thực phẩm, chắc là vừa đi chợ về.
-Tui nói một lần nữa. Tui không phải kẻ- sát- nhân. Tui tới đây chỉ là nhắn lời thầy Giang với anh thôi, thầy nói anh mang ba bản chứng minh nhân dân photo công chứng đến cho thầy hoàn thành hồ sơ tốt nghiệp. Xong rồi, về đây!
-Đứng lại!
“Anh là cái thá gì mà bắt tui ở lại?” Nam lẩm bẩm trong miệng. Cô nhất quyết rời đi, ở lại thêm giây phút nào nữa chắc chắn cô sẽ bị Duy gọi là kẻ giết người mất thôi. Anh lúc nào cũng thế, mở miệng là nói cô giết người.
-Thẻ học sinh. Có muốn nhận lại không?
Nam cứng người, đôi chân không hẹn mà run, nếu cô không nhanh chóng giữ vững thăng bằng chắc chắn sẽ ngã. Nam xoay người, chiếu cái nhìn dò xét về phía Duy, rồi lục tung khắp cái cặp sách cũ. Quả nhiên, thẻ học sinh không cánh mà bay.
-Trả cho tui.
Nam chìa tay ra trước mặt Duy, lên giọng. Cô định hù dọa anh sao? Duy nhếch môi, cái nụ cười ấy trông nham hiểm thế nào, hình như trong đầu anh đang vẽ ra một kế hoạch mới để vờn con mồi nhỏ này.
-Muốn nhận lại? Được thôi. Vào nhà. Cô đã cất công tới thì tôi cũng phải mời được ly nước chứ!!
Nói thì nghe hay lắm, nhưng Nam chẳng thấy có chút thiện cảm nào. Bước vào ngôi nhà đó ư? Một cái bẫy chăng? Cô nuốt khan, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm. Cảnh giác vượt lên mức bình thường, con người này tuyệt đối không thể xem thường được.
-Có vào không? Không muốn nhận lại đồ à?
Khích tướng xem ra vẫn là chiêu hữu dụng nhất. Nam mím môi, bước một chân vào trong cánh cổng, rồi thêm bước nữa. Cô không tin Duy giám giết người diệt khẩu tại ngay căn nhà của mình. Anh ghét cô như vậy, hận cô sâu thẳm như vậy chắc chắn nếu có giết cô thì sẽ mang đến một nơi quái quỷ nào đó. Nam vỗ ngực tự tin như thế, nhưng chưa đầy một phút sau cô đã phải méo mặt. Lỡ Băng Đại Ca dụ dỗ cô uống thuốc ngủ rồi cưỡng hiếp cô thì sao? Dù gì cô cũng là con gái, nhà lại trống trải như thế…
-Sợ tôi ăn thịt à? Cô chỉ là kẻ thù thôi, không có cơ hội làm lung lay ý chí của tôi đâu. Bớt ảo tưởng đi.
Đúng là Nam đang ảo tưởng thật. Rồi cô lấy lại bình tĩnh bước theo sau Duy vào nhà. Đâu hề biết nơi gốc bồ đề bên kia đường, có một ánh mắt lạnh tanh đã quan sát mình từ lúc nào. Ngọc chủ động gọi cho Hưng đã là một chuyện không thể tin được. Cô muốn biết cách liên lạc với Duy lại càng khó tin hơn. Địa chỉ nhà Duy, Hưng đã cho Ngọc biết. Đồng nghĩa với việc Nam cũng biết.
Trực giác mách bảo cho Hưng rằng, bằng cách nào đó mà Nam và Duy có quan hệ rất lạ. Không phải bạn bè. Không giống người yêu. Nó rất mập mờ và khó hiểu. Đó là lí do mà Hưng có mặt ở trước nhà Duy vào giờ này. Anh đã dặn lòng rằng giữa hai người sẽ không có gì xảy ra. Nhưng cái cách Nam khuất phục Duy, ngoan ngoãn bước vào nhà anh như một chú cún biết vâng lời như thế thật khiến người khác nổi điên.
Rốt cuộc, giữa Duy và Nam, hai người họ đang tồn tại mối quan hệ thế nào? Hưng rất muốn xông vào cánh cửa ấy để kéo cô về phía mình. Nhưng anh tự hỏi bản thân, với tư cách gì mà anh hành động như vậy? Lớp trưởng? Không thể nào. Duy hẳn sẽ có cách để tống khứ anh ra khỏi nhà mình một cách hợp pháp. Bạn trai của Nam ư? Cô chưa bao giờ cho anh cơ hội, không những thế mà còn từ chối thẳng thừng nữa chứ. Hưng vò đầu, tại sao lại là Duy? Người anh mà Hưng vô cùng kính trọng? Sao phải cứ nhắm vào Nam?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz