Running Man Fanfiction Suspect Yoo Jae Suk
Ji Hyo nhìn xuống hai bàn tay mình.Những gì cô có thể nhìn thấy được chỉ là một màu máu đỏ tươi.Máu của cô.Máu của những kẻ cô đã đánh bại.Và máu của...Gary.Ji Hyo gục mặt vào giữa hai lòng bàn tay, cố gắng để không òa lên khóc. Cô hiện đang ở trong căn cứ của kẻ địch, cô không muốn chúng nhìn cô như một con bé yếu đuối mít ướt. Những người duy nhất được phép nhìn thấy cô khóc là gia đình cô, và chỉ họ thôi.*Cạch*Cánh cửa tự động mở sang hai bên. Ji Hyo ngước lên nhìn, vừa đúng lúc hai người đàn ông mặc áo da màu đen với biểu tượng chữ S hình con rắn bước vào. Mặt chúng không có vết thương, nên chắc không nằm trong đám người đã tấn công cô và Gary lúc nãy. Trên tay chúng hình như là đồ ăn và quần áo. Chẳng cần chúng phải nói, Ji Hyo cũng hiểu rằng chúng mang tới đây cho cô. _ Song Ji Hyo - ssi, đây là của cô. _ Kẻ cầm quần áo nói. _ Cô có thể tắm rửa ở trong căn phòng kia, xin hãy cứ tự nhiên.Tự nhiên? Chúng bảo cô tự nhiên kiểu gì đây trong khi chúng là người đã giết ba đứa em của cô và mang chồng cô - với một viên đạn nằm trong lưng - đi đâu không rõ?Ngay bây giờ, thay vì tắm rửa và ăn uống, Ji Hyo không có khao khát gì hơn là giết chúng._ Kang Hee Gun đang ở đâu? _ Ji Hyo hỏi hai tên cận vệ bằng giọng lạnh tanh._ Anh ta đang được điều trị tại bệnh viện. _ Kẻ cầm khay đồ ăn trả lời, không hề kém cạnh trong việc giữ giọng đều đều. _ Còn sống.Dĩ nhiên là phải còn sống rồi!!!Ji Hyo gào thét trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh._ Song Ji Hyo - ssi, xin cô hãy đi tắm và thay đồ. _ Người cầm quần áo nói. _ Đồ ăn cũng đã được chuẩn bị cho cô rồi, cô có thể ăn nếu muốn-_ Còn nếu tôi nói không muốn? _ Ji Hyo cắt lời, tay miết nhẹ lên chiếc nhẫn cưới, thói quen của cô khi cần được tiếp thêm can đảm. _ Tôi không muốn ăn, cũng không có nhu cầu tắm. Tôi không muốn làm bất kỳ thứ gì trong nhà các người hết!_ Vậy thì chúng tôi sẽ để đồ ở đây, cô có thể dùng bất cứ lúc nào cô muốn. Người cầm quần áo gật đầu với người cầm khay đồ ăn. Chúng để lại những thứ đó ở chiếc bàn nhỏ gần cửa phòng, rồi rời đi mà không nói thêm câu gì nữa.Ji Hyo đứng ngơ ra tại chỗ. Hình như mọi chuyện không diễn ra như cô dự tính. Cô thậm chí còn sẵn sàng dùng tới vũ khí bí mật của mình nếu bọn chúng cưỡng ép cô, vậy mà chúng chỉ...lịch sự đóng cửa vậy thôi á hả?Trên đời lắm người kỳ cục. Ji Hyo nghĩ thầm.Cô tiến tới chỗ chiếc bàn để đồ, vừa đi vừa cảnh giác xung quanh. Tới khi chắc chắn rằng trong phòng chỉ có một mình cô - ít nhất là tồn tại ở dạng vật lý - cô mới nhìn xuống khay thức ăn.Ôi mẹ ơi.Ji Hyo cảm giác lượng isulin trong máu mình đang tăng lên một cách chóng mặt.Nói là thức ăn cho sang thôi, chứ thực ra chỉ toàn là bánh ngọt. Vài chiếc macaron màu xanh dương nhạt nhân kem chocolate, hai miếng bánh bông lan phủ kem tươi trắng mịn, một túi bánh quy lưỡi mèo đầy ứ những chiếc bánh vàng giòn, và còn nhiều thứ linh tinh khác nữa. Ji Hyo thở hắt ra một tiếng đầy nhẹ nhõm. May mà là bánh ngọt chứ không phải tangsuyuk hay mấy món tương tự, nếu không thì với cái bụng đói cồn cào như này, cô sẽ vứt sạch liêm sỉ mà lao vào đánh chén mất.Cô di chuyển ánh mắt từ khay bánh sang bộ quần áo. Ngay khi chạm mắt với nó, mí mắt cô chớp liên hồi, còn não cô thì báo lỗi liên tục, không thể định hình nổi đây là cái thứ gì. Ji Hyo không có ý kiến gì với việc trong căn cứ của một tên (cô nghĩ là) xã hội đen có một bộ váy. Nó có thể có nhiều mục đích sử dụng khác nhau, mà đa phần chúng Ji Hyo không muốn nghĩ tới.Nhưng váy búp bê thì lại là một câu chuyện khác.Ji Hyo ôm đầu, ngồi phịch xuống ghế sofa. Cô bắt đầu thấy tò mò rằng người đã bắt cô là người như thế nào. Nếu là một cô gái hoặc một người phụ nữ thì có lẽ vẫn còn hiểu được, nhưng nếu là đàn ông thì...cô mong rằng đó sẽ là một tragender thích những thứ dễ thương chứ không phải cái thứ đang lởn vởn trong đầu cô suốt từ lúc thấy bộ váy kia tới giờ. Nếu không...Ji Hyo nghi ngờ việc dạ dày mình vẫn còn ổn sau khi may mắn thoát khỏi được nơi này.Trong khi Ji Hyo vẫn còn chưa ổn định được tinh thần, đột nhiên, màn hình của chiếc TV bật sáng. Cô giật mình đứng bật dậy, theo bản năng bịt chặt miệng mình lại để ngăn tiếng hét. Quả tim trong lồng ngực cô đập như trống dồn, hai mắt mở to nhìn biểu tượng mặc định của user không có avatar của Facebook đang được chiếu trên màn hình còn đôi chân vô thức lùi về phía sau vài bước._ Xin chào, Song Ji Hyo - ssi.Một giọng nói vang lên từ chiếc loa để bên cạnh. Nó đã được xử lý qua máy biến âm, nên Ji Hyo không xác định được là nam hay nữ. _ Ai vậy?! _ Cô hét lên, hòng che giấu đi sự sợ hãi. _ Ngươi là ai?!_ Đừng sợ, Song Ji Hyo - ssi. _ Người lạ mặt - tạm gọi là User - nói tiếp. _ Tôi sẽ không làm hại cô, chừng nào cô vẫn còn nghe lời tôi nói.Ji Hyo hiểu câu đó là: Chống đối đi và cô sẽ chết ngay lập tức.Cô hạ hai bàn tay vẫn đặt hờ trên môi xuống. Sự bình tĩnh đã quay lại trong cô sau khi nghe câu dọa dẫm đó. Quả đúng như lời Jong Kook nói, Ji Hyo bình tĩnh nhất là khi con bé cảm nhận được mối nguy hiểm thực sự._ Ngươi muốn gì? _ Ji Hyo lớn giọng hỏi._ Đơn giản thôi, tôi sẽ nói thẳng luôn. _ User trả lời. _ Tôi muốn cô làm việc cho tôi.Ji Hyo khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, hỏi ngược lại:_ Ngươi có nhầm ta với Song Ji Hyo nào khác không vậy?_ Trừ khi tên thật của cô không phải "Cheon Seong Im", nghề nghiệp của cô không phải "diễn viên", chương trình thực tế cô đang tham gia không phải "Running Man", biệt danh của cô không phải "Át chủ bài", chồng của cô không phải "Kang Hee Gun", và cô không phải người đã hạ gần hết đám thuộc hạ của tôi nửa tiếng trước, thì đúng, tôi nhầm thật.Ji Hyo suýt buột mồm bảo User rằng hắn đã tìm đúng người rồi._ Tại sao ngươi lại muốn ta làm việc cho ngươi?_ Thực ra người tôi cần là Kang Gary - ssi. _ Ji Hyo có thể cảm nhận sự bực bội trong giọng nói méo mó ấy. _ Nhưng đám thuộc hạ vô dụng của tôi đã lỡ biến anh ta thành kẻ vô dụng giống chúng rồi, nên tôi đành phải tìm đến cô thôi.Đã lỡ biến anh ta thành kẻ vô dụng giống chúng rồi.*Rầm!* *Rắc!*Màn hình TV nứt một mảng rộng dưới nắm đấm của Ji Hyo, những đường kẻ dọc nhiều màu dần lan ra từ bên dưới vết nứt. Cô trừng mắt lườm biểu tượng user vẫn còn đang phát sáng một cái sắc lẹm._ Nếu ngươi còn dám nói như thế về chồng ta... _ Cô gằn giọng, nghiến nắm tay một cái và những đường nứt lan xa hơn, gần như đã bao phủ toàn bộ màn hình. _ Thì lần sau, sẽ chẳng có cái màn hình nào bảo vệ ngươi nữa đâu!Có lẽ, cái người đang nói chuyện với Ji Hyo đã không hề điều tra kỹ về cô cũng như Running Man. Bởi lẽ, chỉ cần hắn bỏ công ra tìm hiểu một chút thôi, hắn sẽ ngay lập tức biết rằng điều tối kỵ nhất của các thành viên Running Man chính là chọc điên Song Ji Hyo. Lý do là bởi, người anh thân thiết nhất với cô trong gia đình là người mạnh nhất, còn người anh cô kính trọng nhất lại là người manh động nhất. Không lạ gì khi cô học được rất nhiều thứ từ hai người họ, còn về chiều hướng nào thì tùy trường hợp mà suy xét.User im lặng một lúc lâu, không biết vì đang sợ hãi hay vì một lý do gì khác. Phải đến gần 1 phút sau, từ trong chiếc loa mới phát ra những tiếng cười khùng khục của hắn._ Thực ra, hồi nãy tôi nói dối đấy. _ Hắn nói một cách đầy phấn khích. _ Song Ji Hyo - ssi, cô mới chính là người tôi muốn tìm.Ji Hyo bước lùi ra sau. Phản lực cô nhận lại được từ chiếc TV đã khiến nắm tay cô đỏ lên, và khiến một vết xước nhỏ xuất hiện ở gốc ngón tay giữa. Thêm một lý do để cô không bắt đầu chửi rủa hắn._ Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta. _ Ji Hyo nói. _ Tại sao ngươi muốn ta làm việc cho ngươi?_ Vì cô rất mạnh. _ User trả lời. _ Và vì cô là phụ nữ.Ji Hyo nhíu mày. Theo như cô nhớ, thì những băng đảng xã hội đen thường dùng lính là đàn ông, bởi vì cơ thể của đàn ông bẩm sinh đã được thiết kế để có thể trở thành một chiến binh, còn phụ nữ thì không. Nói ra thì bảo trọng nam khinh nữ, nhưng đây là lần đầu tiên - cả trên phim lẫn ngoài đời - Ji Hyo thấy có người nói rằng muốn thuê cô bởi vì cô là phụ nữ._ Phụ nữ thông minh và tình cảm hơn đàn ông nhiều. _ User nói tiếp. _ Vậy nên cũng dễ sử dụng hơn. Thực ra thì nếu có thể, tôi muốn có hẳn một đội quân toàn phụ nữ. Nhưng tiếc thay, số người phụ nữ mạnh mẽ như cô quá hiếm, nên tôi đành phải dùng tạm mấy tên não ngắn kia để thay thế. Haizzz...đời mà.Ji Hyo không cảm nhận được sự dối trá trong tiếng thở dài của hắn, điều đó khiến cho cô thực sự bị sốc. Sống trong một xã hội đầy định kiến về phụ nữ như Hàn Quốc, Ji Hyo đã quá quen với việc mình không được trọng dụng. Ngay cả các anh em của cô và Tổ chế tác trong Running Man cũng chẳng phải ngoại lệ. Họ luôn cố gắng tránh đối đầu với cô, tránh làm tổn thương cô, tránh chạm vào người cô, tránh để cô phải làm những nhiệm vụ nặng nhọc, tất cả đều bởi vì cô là phụ nữ. Họ thậm chí còn đặt cho cô biệt danh Át chủ bài để tôn vinh cô, mặc dù những gì cô làm hoàn toàn chẳng có gì to tát nếu đem ra so sánh với Người năng lực và Yooruce Willis, thậm chí là với Hươu Cao Cổ phản bội. Ji Hyo biết rằng họ làm thế vì họ yêu thương cô, nhưng đôi khi, cô vẫn thấy hơi buồn một chút.Vậy nên, đối với một người mang tư tưởng trọng nữ khinh nam đầy khác biệt như thế này, Ji Hyo phải cố gắng nghĩ đến những điều hắn đã làm với gia đình của cô để không trở nên đồng cảm với hắn._ Cảm ơn vì lời khen. _ Ji Hyo không nhận ra rằng giọng cô đã dịu đi một chút. _ Nhưng xin lỗi, ta không muốn làm việc cho ngươi._ Tại sao?_ Thứ nhất, ta không biết ngươi là ai. Thứ hai, ta không biết ngươi muốn làm gì. Và thứ ba...Hình ảnh Gary nằm trong vòng tay cô, dần lịm đi trong khi vẫn cố bảo cô bỏ chạy hiện về trong đầu Ji Hyo. Sát khí vừa nguôi đi một chút ngay lập tức được kích hoạt trở lại._ Ngươi làm chồng ta bị thương. _ Cô gằn giọng. _ Ta không biết ngươi có phải kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện từ trước tới nay hay không, nhưng nếu có, thì ta càng không muốn làm việc cho ngươi. Ta không muốn làm việc cho kẻ thù của gia đình mình._ Thế nếu tôi nói tôi không phải?_ Như ta đã nói, ngươi làm chồng ta bị thương. _ Ji Hyo kiên quyết nói. _ Chừng ấy là quá đủ rồi.User lại chìm vào im lặng. _ Tôi thực sự không muốn phải ép buộc cô đâu, Song Ji Hyo - ssi. _ Hắn chán nản nói. _ Cô biết tôi đang giữ Kang Gary - ssi chứ?_ ...!*Rầm!**Choang!*Lần này, màn hình của chiếc TV vỡ nát như tương, để lại một cái lỗ to sâu hoắm chằng chịt dây điện và bảng mạch xanh lè. Ji Hyo nhìn sang cái loa, định xuống tay đập nốt nó, thì giọng của User vang lên:_ Kang Gary - ssi vẫn còn sống._ Đó là đương nhiên! _ Ji Hyo hét lên, và rồi ngừng lại. Cô luôn có một linh tính kỳ cục mỗi khi Gary gặp chuyện, có lẽ là nhờ mối liên kết giữa vợ và chồng. Lần này linh tính đó của cô chưa tới, nên cô chắc chắn Gary vẫn không sao.Nhưng, điều đó có thật sự tốt không?Khi mà điểm yếu lớn nhất của cô đã rơi vào tay chúng mất rồi._ Ý ngươi là... _ Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ji Hyo. _ Nếu ta không nghe theo ngươi, Hee Gun - oppa sẽ..._ Mọi việc hoàn toàn do cô quyết định, Song Ji Hyo - ssi. _ Giọng nói méo mó của User nhẹ nhàng đến lạ. _ Để cho cô dễ dàng nghĩ thông suốt hơn, thì tôi sẽ cho cô biết cô cần phải làm gì. Tiếng lật giấy loạt xoạt phát ra từ trong loa. _ Những gì cô cần làm là tìm và mang về đây toàn bộ thông tin mà Jeon So Min - ssi đã giấu đi trước khi chết. Chỉ cần như thế thôi, và tôi sẽ trả Kang Gary - ssi lại cho cô, an toàn và lành lặn.Yêu cầu của User làm Ji Hyo bất ngờ. So Min? Tại sao đứa em gái nhỏ bạc mệnh của cô lại góp mặt trong câu chuyện này?_ Con bé đã nắm được thông tin gì của các người sao? _ Cô hỏi. _ Thông tin rất lớn là đằng khác. _ User nói. _ Chẳng lẽ cô không biết gì sao, Song Ji Hyo - ssi? Tôi tưởng con bé thân với cô lắm mà nhỉ?Ji Hyo lắc đầu trong vô thức. Não cô bây giờ là một mớ hỗn độn, rối rắm không ra một trật tự gì cả. Đứa em gái Ji Hyo tưởng chừng như gần gũi với cô nhất, giờ đây lại trở nên xa cách như thể hai người hoàn toàn không quen biết. Cô nghĩ mình hiểu So Min rất rõ, nhưng đến giờ cô mới nhận ra, rằng cô vốn đã chẳng hiểu gì ngay từ đầu. Cô thậm chí còn chẳng biết So Min thực sự là ai. Tuy vậy..._ Đúng, ta chẳng biết gì về So Min. _ Ji Hyo nhìn thẳng vào cái màn hình đã vỡ tan nát, dõng dạc nói. _ Ta chỉ biết rằng, nó là em gái ta, và ta sẽ không bao giờ phản bội nó!_ Trừ khi?Cô cảm giác như có một mũi tên vừa bắn thẳng vào tim mình, sự tự tin ban nãy bay sạch không còn một vết tích. Ji Hyo cúi đầu xuống, nắm tay đầy vết xước siết chặt lại, run rẩy không ngừng._ Trừ khi... _ Ji Hyo nghẹn giọng. _ Trừ khi ngươi cho ta gặp Hee Gun - oppa..._ Đó là yêu cầu của cô sao?_ ...Ta muốn xác nhận anh ấy vẫn còn an toàn._ Được thôi. _ Ji Hyo không ngờ User đồng ý một cách dễ dàng như vậy. _ Anh ta cũng vừa mới phẫu thuật xong. Tôi sẽ bảo người đưa cô tới đó gặp anh ta._ Chờ khi nào anh ấy tỉnh lại cũng được.User từ chối ngay lập tức, thậm chí còn chẳng hề suy nghĩ. Ji Hyo hỏi hắn tại sao, thì hắn trả lời:_ Tôi đã bị Lee Kwang Soo - ssi cho ăn quả lừa một lần rồi.Ji Hyo giật bắn mình. Hết So Min lại đến Kwang Soo, mấy đứa em cô đã làm ra cái trò con bò gì trước khi chết vậy? _ Tôi không muốn bị lừa lần thứ hai đâu. _ Hắn nói tiếp. _ Cô chỉ được phép gặp Kang Gary - ssi khi anh ta còn bất tỉnh, để tránh việc hai người lập kế hoạch đâm sau lưng tôi. Đó là điều kiện của tôi, được chứ, Song Ji Hyo - ssi?Ji Hyo nhìn xuống bàn tay phải của mình.Lòng bàn tay cô vương đầy máu khô, mu tay thì đỏ rực, trầy xước lung tung không ra một thể thống gì. Máu dây lên cả chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, nhưng, mặc cho bị vấy bẩn, nó vẫn không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc huyền diệu như ánh trăng.Chiếc nhẫn này là do chồng cô tặng cho cô vào ngày cưới. Cậu đã nói rằng, nó sẽ bảo vệ cô khi cậu không có ở bên cạnh. Bởi vì, mặt trong của chiếc nhẫn có khắc tên cậu, Kang Hee Gun.Sinh mạng chồng cô đang nằm trong tay cô, vậy nên, Ji Hyo không còn cái gì để do dự nữa._ Được. _ Cô đồng ý. _ Hãy dẫn tôi đến gặp anh ấy. Ngay bây giờ.
Song Ji Hyo - ssi, cô không phải loại người có thể dễ dàng chịu khuất phục như vậy.So với Lee Kwang Soo - ssi, cô còn cứng đầu và mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.Cô đang mưu tính chuyện gì đây?
Song Ji Hyo - ssi, cô không phải loại người có thể dễ dàng chịu khuất phục như vậy.So với Lee Kwang Soo - ssi, cô còn cứng đầu và mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.Cô đang mưu tính chuyện gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz