ZingTruyen.Xyz

Rung Dong O Rap Chieu Phim Cuu Lac

11

Sau đó tôi nhận được điện thoại của bạn thân, bảo mẹ Lộ Khiêm đã bị bắt vào đồn cảnh sát.

Tôi không quá bất ngờ.

Dù sao tôi cũng từng nghi ngờ gã đàn ông mặc đồ đen kia là do bà ta thuê.

Tôi vẫn không hiểu tại sao bà ta lại ghét tôi đến thế.

Nhưng từ nay, những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi cầm bộ đồ ngủ đi tắm, tắm được nửa chừng thì làm ướt hết quần áo.

Định mặc tạm bộ cũ nhưng lỡ tay làm rơi xuống sàn.

"..."

Trong phòng tắm thậm chí không có máy sấy tóc.

Tôi muốn khóc.

Đúng là đen đủi.

"Chú ơi." Tôi gào lên, "Chú có thể xuống lấy giúp tôi bộ quần áo khác không?"

Tôi không cố ý đâu, thật đó!

Kỷ Minh Cẩn nhanh chóng đi tới, đứng bên kia cánh cửa: "Gì cơ?"

Anh không nghe rõ.

Tôi véo tay mình, giọng run run: "Quần áo ướt hết rồi, chú lấy giúp tôi bộ khác được không?"

"Được."

Vừa đi được mười giây, tôi chợt nhớ đến bộ vest trong tủ quần áo, lập tức mặc lại bộ ướt chạy ra ngoài.

"Không cần đâu chú..."

Anh quay lại, ánh mắt đóng băng.

Tôi cúi nhìn, cũng đơ người, vội vàng khoanh tay trước ngực, mặt nóng bừng.

"Chú đừng nhìn lung tung."

Anh ho nhẹ, giọng hơi khàn: "Cẩn thận, đừng để cảm."

Tôi đâu có cảm, tôi sắp sốt đến nơi rồi!

Tôi bước đến đứng bên cửa: "Không cần nữa, tôi... Tôi dùng máy sấy vậy."

Anh bất ngờ bước tới, một tay ôm eo tôi, nhẹ nhàng nhấc sang bên.

"Đợi chút, đừng nghịch ngợm."

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng không khiến người ta không thể phản kháng.

Thế là tôi ngồi im trên sofa đợi anh mấy phút.

Một lúc sau anh quay lại, trên tay cầm chiếc váy hồng và áo khoác, ánh mắt thản nhiên như chưa từng thấy gì.

Tôi thở phào, định đi thay đồ.

Anh ở bếp cắt vài miếng táo, bất chợt cười khẽ.

"Không ngờ cô bé lại có sở thích sưu tập vest đàn ông."

"..."

Tôi biết làm sao giờ?

Thế là chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, dù tay đang siết chặt vạt áo đến mức sắp rách.

Có phải anh đã phát hiện từ lâu rồi không?

12

Hôm đó tôi ngủ không ngon, dậy đầu còn choáng váng.

Ban quản lý gọi bảo có người đến gây rối trước cửa.

Hóa ra là Lộ Khiêm.

Mắt anh thâm quầng, còn chưa cạo râu.

"Lương Nhan, mẹ anh..." Anh ta do dự, "Em không sao chứ?"

Thấy anh ta như vậy, tôi cũng không vui gì mấy.

"Anh đi đi, đừng ở đây nữa."

Bố tôi mà về thấy anh, chắc lại đánh cho một trận.

Ánh mắt anh thoáng chút xúc động, nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng.

"Có thể ôm em một cái không? Như là... Chia tay..."

Không hiểu sao mắt tôi cay cay.

"Anh đi xa à?"

Tôi chợt nhớ lần đầu gặp anh ta.

Anh ta mặc áo phông trắng, ngồi làm bài trong thư viện, một chàng trai sạch sẽ gọn gàng.

Không ngờ thoáng chốc đã đến lúc chia ly.

Khi anh ta ôm tôi, tôi không né tránh.

Nhưng qua vai anh, tôi thấy Kỷ Minh Cẩn đang cầm đồ ăn sáng tới.

Anh không chút xao động, liếc nhìn tôi rồi đi tiếp.

Tôi hoảng hốt, đẩy Lộ Khiêm ra.

Lộ Khiêm nhìn Kỷ Minh Cẩn, ngơ ngác: "Đây là?"

"Em có việc, đi trước đây."

Không hiểu sao tôi sợ Kỷ Minh Cẩn hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Lộ Khiêm.

Mồ hôi lạnh toát ra, tôi chợt nghĩ, không phải mình lại sa vào lưới tình rồi chứ?

Chẳng lẽ, tôi có tình cảm với bạn của bố mình?

Hóa ra... Hóa ra lần trước anh nói sợ tôi là vì thế.

Tôi còn sợ chính mình nữa.

Anh đi rất nhanh, chớp mắt đã đến thang máy.

Tôi thò tay chặn cửa chui vào.

"Chú đừng hiểu lầm."

Anh bấm nút, thậm chí không thèm nhìn tôi: "Đây là cậu bé bố em nói, người em thích hả?"

"Không phải, tôi chỉ từng theo đuổi anh ấy ba năm thôi."

Bị anh hỏi, tôi căng thẳng hẳn.

Đôi mắt đen như mực của anh đột nhiên nhìn thẳng: "Ba năm?"

Sao giọng điệu nguy hiểm thế?

Tôi vội giải thích: "... Không theo đuổi được."

Lần này anh còn không thèm nói chuyện với tôi.

Tôi cười gượng, vội chuyển đề tài.

"Chú ơi, sao chú biết tôi thích ăn bánh bao cửa hàng này?"

Anh bước dài ra khỏi thang máy: "Mua cho Cuốn Cuốn."

Cuốn Cuốn là tên con golden.

"..."

Vào nhà, tôi tự giác ngồi xuống ghế nhỏ, giả vờ vô tình nói: "Anh ấy chỉ đến xin lỗi và chào tạm biệt thôi, anh ấy sắp đi làm xa rồi."

"Vậy là..." Tay anh cầm đũa dừng lại, "Em để cậu ta ôm?"

Anh ấy không phải đang ghen đấy chứ?

"Chú ơi." Tôi nhìn anh, "Chú còn nhớ tối hôm đó đã hôn..."

Tôi nghi ngờ hôm đó anh giả vờ ngủ.

Anh hiếm khi không tự nhiên, ánh mắt né tránh: "Thôi, qua ăn cháo đi."

Tôi càng hăng: "Bố coi chú như em trai, vậy mà chú dám... Có ý với con gái ông ấy."

Ghế cọ sàn, "xoẹt" một tiếng, tôi đã bị kéo đến trước mặt anh.

Ánh mắt anh tràn ngập sự bất lực: "Đừng trêu tôi."

Tim tôi đập loạn, dũng cảm hôn lên má anh.

"Hòa nhé."

Vừa hôn xong tôi định chạy, ai ngờ cổ tay lại bị anh nắm chặt.

"Không hòa được đâu."

13

Bố tôi có lẽ đã nghe phong thanh chuyện giữa tôi và Lộ Khiêm.

Sau khi về, ông mắng cả nhà họ Lộ một trận.

"Bây giờ trai tốt đầy ra, nhà họ Lộ có đến làm rể nhà ta tôi còn chê!"

Sắp khai giảng, tôi kéo vali ra, tán thành: "Phải đấy phải đấy."

Ông suy nghĩ một lúc: "Bố có vài thanh niên cùng tuổi với con..."

Nghe ông nói mà tôi xấu hổ, ngập ngừng không nói nên lời.

Bố lại nói: "Hay là nhờ chú Kỷ giới thiệu cho con nhé?"

Tôi ho sặc sụa: "Không cần đâu, thực ra mình cũng không nên chỉ giới hạn ở một độ tuổi."

Bố im lặng một lúc lâu: "Đúng, nhỏ quá không chín chắn, không biết chăm sóc người khác."

"Vậy hay là xem mấy anh lớn tuổi hơn?" Tôi thăm dò.

Ông dừng lại: "Được, bố hỏi thử chú Kỷ xem có quen ai không."

"..." Bố hỏi anh ấy làm gì chứ!

Tối hôm đó, ông mời Kỷ Minh Cẩn đến ăn cơm.

"Tiểu Kỷ à, mấy ngày nay nhờ có cậu, không thì chắc Nhan Nhan bị bắt nạt rồi." Ông rót hai ly rượu: "Nào, Nhan Nhan mau mời chú Kỷ một ly đi."

Kỷ Minh Cẩn cười nhìn tôi, ngón tay xoa miệng ly.

Tôi run rẩy nâng ly: "Cảm ơn chú đã chăm sóc tôi mấy ngày qua."

"Ừ." Giọng anh say đắm, "Cũng cảm ơn Nhan Nhan."

Ánh mắt anh như kéo tơ, tôi nhìn một cái đã chịu không nổi.

Bố lấy điếu thuốc: "Nào, em trai, hút một điếu."

Kỷ Minh Cẩn khoát tay từ chối.

Mắt bố sáng lên: "Có bạn gái rồi à?"

Mặt tôi nóng bừng, kéo áo ông: "Bố nói ít thôi."

Kỷ Minh Cẩn xoa cằm: "Ừ... Có rồi..."

Trời ơi, tôi không nghe nổi nữa, viện cớ đi vệ sinh chuồn mất.

Một tiếng sau, phòng khách đã yên ắng.

Tôi ra uống nước, trước mặt bỗng nhiên một bóng đen.

Tim tôi đập thình thịch, vừa xoay người đã nghe giọng trầm của Kỷ Minh Cẩn.

"Nghe nói em muốn làm quen thêm vài chàng trai khác?"

"Suỵt!" Tôi liếc phòng khách, "Nói khẽ thôi, bố em còn ở đó."

Anh dựa cửa: "Chú có được không?"

Được không cái gì, tôi đâu có thử!

"Chú ơi." Tôi đầu hàng, "Chú đi mau đi."

Anh bất ngờ đưa tay chạm môi tôi:"Đừng gọi chú nữa."

Anh cúi xuống hôn tôi một cái: "Gọi sai một lần, hôn một cái."

"Vâng..." 

Đồ biến thái...

Đàn ông lớn tuổi đều biến thái thế này sao...

Tim tôi suýt thì ngừng đập

14

Hôm trước khi nhập học, bố đích thân đưa tôi đến trường.

Kỷ Minh Cẩn cũng muốn tiễn tôi.

Sợ bố nghi ngờ, tôi dọa không cho anh xuất hiện.

Đứng dưới nhà nhìn lên, tôi có thể thấy bóng dáng cao lớn bên cửa sổ.

Anh đứng rất lâu, đến khi tôi ra khỏi cổng khu nhà.

Lần cuối nhìn lại đã không còn bóng người.

Lòng tôi trống rỗng.

Bố thì không hiểu vui cái gì: "Không ngờ chú Kỷ của con lãng mạn vậy đấy, lén lút thế mà bố vẫn phát hiện."

"Cái gì cơ?"

"Đây là bí mật của chú Kỷ, người ngoài như con đừng tò mò."

"..." Tôi đâu phải người ngoài.

Tôi véo vạt áo, chẳng thiết làm gì.

Tối đó tôi mua ly chanh đá lớn, bạn cùng phòng đột nhiên hét lên.

"Này, gã đàn ông đằng sau đẹp trai quá."

"Nhìn đi, không lừa đâu, nhìn nhanh."

Tôi uống ngụm nước, ngoái lại nhìn, sặc sụa.

Bạn vỗ lưng tôi: "Sao cậu thấy trai đẹp lại phản ứng dữ dội vậy?"

Tôi viện cớ mua thuốc cảm, đi vào ngõ nhỏ bên đường.

Kỷ Minh Cẩn cũng đi theo tôi.

Tôi lao vào ôm anh, mắt cay cay.

"Sao đến mà không nói trước vậy?"

Trán anh lấm tấm mồ hôi, lập tức tước ly chanh đá của tôi.

"Đừng uống nhiều, kẻo đau bụng."

Tôi nuốt giận: "Anh... Anh đúng là..."

Anh búng mũi tôi: "Không cho anh đến, giờ nói thêm vài câu cũng không được."

Tôi cười ngượng.

Tôi sợ bố bị sốc mà.

Anh lấy sợi lắc tay hình ngôi sao đeo vào tay tôi.

"Chăm sóc bản thân, đừng để anh đau lòng."

Giọng anh rất dịu dàng.

Tôi càng không nỡ rời xa.

Khi bố gọi điện, tôi thử hỏi ông.

"Bố ơi, bạn con thích một người lớn hơn mười mấy tuổi, bố nghĩ sao?"

Ông đang lái xe, ồn ào quá.

"Cái gì?"

"Không... Không có gì."

Thôi, để hôm khác nói sau vậy.

15

Sinh nhật bố, ông mời rất nhiều họ hàng bạn bè.

Tôi cũng xin nghỉ về nhà.

Mọi chuyện bình thường, nhưng sau vài ly rượu, ánh mắt ông đột nhiên thay đổi.

"Đã bảo không được nhận đồ của người khác."

"Hả?" Tôi không hiểu, theo ánh mắt ông nhìn thấy chiếc vòng tay.

Tôi giấu ra sau lưng: "Con... Con tự mua mà."

"Thật không?"

"Vâng." Tôi căng thẳng không dám nhìn mắt ông.

Sau khi tài xế đưa tôi đến trường, ông hỏi tôi có chuyện gì muốn nói không.

Hình ảnh Kỷ Minh Cẩn lóe lên trong đầu.

Cuối cùng tôi vẫn lắc tay chối.

Ông im lặng nửa phút: "Chú Kỷ sắp đi công tác về, lúc đó lại tụ tập."

Không hiểu sao tôi có cảm giác bão tố sắp ập đến.

Kỷ Minh Cẩn đi công tác một tháng quay về, hành lý chưa kịp cất đã đến gặp tôi.

Tôi chui vào xe hôn anh một cái.

Giọng anh trầm ấm: "Nhớ anh à?"

Tôi đấm vào tay anh: "Bố em có lẽ sẽ tìm bọn mình, anh nghĩ ông ấy biết chưa, có nên nói trước không?"

Chưa đầy mười giây sau, bên cửa kính vang lên giọng nói.

"Con còn nhớ mình có bố à?"

Bố đứng ngoài, đội mũ đen, đeo kính râm, y như phóng viên săn tin giật gân.

Tôi sợ đến mức tim ngừng đập.

"Bố." Tôi đơ người, "bố không thấy gì chứ?"

Ánh mắt ông lạnh lùng: "Con nghĩ sao?"

"..."

16

Ra khỏi ngõ, mắt Kỷ Minh Cẩn thâm tím, cổ áo bị giật đứt vài cúc, khóe miệng rớm máu.

Còn bố tôi ngoài tóc tai bù xù vẫn còn hăng hái muốn đánh tiếp.

Tim tôi đau nhói, đứng chắn trước mặt anh: "Bố muốn đánh thì đánh con đi, là con chủ động trước."

Anh vội kéo tôi ra sau: "Nhan Nhan, đừng nói bậy."

Mắt tôi cay xè, nhẹ nhàng chạm vết thương trên môi anh: "Sao em có thể đứng nhìn anh bị thương chứ?"

Thấy cảnh này, bố tôi lại nổi giận.

"Giỏi lắm, dắt mũi con gái tôi dễ dàng thế."

Kỷ Minh Cẩn ngẩng đầu, giọng vẫn ôn hòa.

"Lão Lương, là lỗi của tôi. Nhưng tôi không hối hận."

Bố hừ lạnh, chỉnh lại áo, bỏ đi.

Tôi đỡ Kỷ Minh Cẩn lên xe, đi được nửa đường lại không nhịn được.

"Sao bố đánh nặng thế?"

Tôi đau lòng quá, muốn xử lý vết thương nhưng không biết làm sao.

Không ngờ anh vẫn còn cười.

"Cũng không uổng."

Tôi buông tay anh: "Đồ vô tâm, muốn ăn đòn nữa à?"

Anh véo má tôi.

"Từ nay về sau, anh có thể đứng bên cô gái nhỏ của anh một cách đường hoàng rồi."

17 - Ngoại truyện

Cô bé chắc không nhớ, nhưng tôi từng gặp cô ấy.

Đêm tiệc sinh nhật tuổi ba mươi ba, lão Lương dẫn cô ấy đến, vui vẻ đi phía trước, cô ấy theo sau, mặt mày nhăn nhó như người ta nợ năm trăm triệu.

Mấy người thích náo nhiệt đến hỏi người tổ chức tiệc là ai.

Cô ấy lắc đầu, nói không biết.

Suy nghĩ một lúc: "Hình như họ Lý."

Lý?

Tôi nào có họ Lý.

Lần gặp lại là ở ngoài trung tâm thương mại.

Cô ấy đi cùng chàng trai cao gầy, cười tươi như hoa.

Không hiểu sao, tôi lại theo họ vào rạp phim.

Một lúc sau, chàng trai đến đề nghị đổi chỗ.

Tôi tưởng họ cãi nhau, đến khi ngồi xuống mới phát hiện cô bé cử động liên tục, thở gấp, không nhận ra người bên cạnh đã đổi.

Mãi đến khi cô ấy nhích người qua, thậm chí không dám mở mắt, run rẩy nói: "Không được nhúc nhích."

Lão Lương rất cưng chiều con gái.

Tôi từng hỏi, nếu sau này con gái bị người hơn chục tuổi cướp mất thì sao.

Ông ta nheo mắt: "Không ai vô liêm sỉ thế đâu."

Tôi cũng không ngờ, người cướp đi cô gái ấy lại là chính mình.

Vậy thì vô liêm sỉ một lần vậy!

[Hết]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz