Rosekook Diary Of Kookrose
Thôi nào Chaeyoung, đối phó với trái tim cậu cũng khiến tớ đủ mệt rồi, đằng này còn vô vàn chánh cung khác nữa. Rốt cục, cậu muốn tớ sống sao?
Một ý nghĩa xoẹt qua trong đầu, tôi nhìn ngó xung quanh, nghiêng người sang bên cạnh một chút, từ từ nhích chân qua nhún nhảy vài nhịp. Vậy là xong, tôi chỉ cách cô ấy đúng một bước chân. Chỉ mong các masternim có thể chụp ảnh có cả hai chúng tôi được không? Đó sẽ là bức ảnh để đời, full HD không che không ghép hahahah.
Không chỉ có thế thôi đâu, tôi còn tiếp cận được với cô ấy rồi cơ. Chúng tôi đã chạm mặt nhau ở máy bán nước tự động trong hậu trường. Nói nhỏ cho mình cậu biết thôi đấy, chuyện đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên đâu, tất cả do tôi sắp đặt sẵn. Chỉ có sóc chuột ngu ngơ bị tôi lừa dễ dàng như vậy thôi.
Theo sự quan sát bấy lâu nay, tôi biết được thói quen của cô ấy là luôn mua lon nước ép xoài trước khi lên sân khấu. Tôi từng nghĩ làm thế nào để Rosé cũng mê tôi như mê xoài và cuối cùng nảy ra kế hoạch này. Đơn giản lắm, tôi chỉ việc chi chút tiền mua hết số lon nước ép xoài trong cái máy đó, đương nhiên một mình không thể uống hết nên tôi vô cùng hào phóng chia cho các anh. Họ khá ngạc nhiên trước sự tốt bụng đột xuất của tôi còn tôi thì đứng một góc cười trộm.
Cô ấy quả không làm tôi thất vọng, tôi nấp lén lút ở gần đó sung sướng nhìn bộ dạng tức quá hóa thẹn của Rosé. Người đâu mà khi tức giận vẫn đáng yêu như vậy, chỉ muốn chạy đến đút cô vào túi mang về nuôi. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, lòng tôi không khỏi đau lòng, hình như tôi trêu cô nhóc hơi quá rồi.
Nhanh chóng tôi phi đến như anh hùng cứu mỹ nhân, đập đập vào máy lấy lon nước ra cho cô. Quả thật việc máy bán nước đó bị chập không phải do lỗi của tôi đâu. Có lẽ là ông trời thấy tôi ăn ở tốt quá nên giúp đỡ chút đỉnh.
Rosé ngây ngốc nhìn lon nước xoài tôi đưa, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt ươn ướt, cánh môi anh đào hé mở của cô khiến tôi suýt nữa không nhịn được hôn lên đó. Tôi ngay lập tức quay đầu, không quên để lại nụ cười làm điên đảo chúng sinh, vẫy tay thân thiện rồi tiêu soái rời đi.
Cảm giác như vừa được nhận giải Daesang, tôi ôm một bầu trời hạnh phúc bước đi, ngẩng đầu nhìn trời cao cười to. Ai bảo Jungkook tôi nhát gái, nhầm to rồi.
Nhìn xung quanh đâu đâu cũng là một màu hồng, có lẽ vì thế mà đang đi thì vấp một cái, suýt chút nữa răng tôi đã về với đất mẹ thân yêu. May mà Rosé không có nhìn thấy cảnh này, mất mặt chết mất.
Dẫu vậy tôi vẫn để lộ dáng vẻ ngu ngốc trước crush. Ở phần Ending, nhóm tôi một lần nữa lại đứng gần Black Pink. Dưới màn pháo bông rực rỡ, tôi quên mất vị trí của bản thân, ngẩng đầu hướng mặt về phía màn hình lớn, há mồm làm trò con bò. Không ngờ rằng cô ấy lại quay ra liếc tôi.
Thôi xong, mày đã làm trò cười gì vậy, hình tượng hỏng bét hết rồi.
Sau khi kết thúc chương trình, tất cả lần lượt vào trong hậu trường. Trong đầu tôi đã nghĩ ra vô số cách để tiếp cận Rosé ngay lúc ấy, đang mỉm cười hạnh phúc đi vào cùng các anh thì một màn đặc sắc hiện trước mắt.
ROSÉ ĐANG BÁ VAI BÁ CỔ MỘT TÊN NÀO ĐÓ!!!
Cơ thể tôi lập tức hiện rõ sự cảnh giác tuyệt đối với tên trước mặt. Ai vậy nhỉ? Trông quen mắt quá. Ngẫm nửa ngày, thì ra là Jinhwan main vocal của IKON. Trong khi tôi đang nghiền ngẫm đánh giá đối thủ thì bên tai vang tiếng của anh Taehyung "Thật thú vị". DAMN, tôi còn chưa bao giờ nghe thấy anh ấy nhận xét về idol nữ, mà giờ Rosé còn được khen là thú vị. Tôi muốn tăng xông mất, lạy chúa trên cao.
Thực ra trong một vài lần rảnh rỗi tôi có tìm hiểu về những người được ship với Rosé, trong đó cũng có Jinhwan. Dù anh ta lớn hơn tôi 3 tuổi, nhưng dù sao tôi vẫn được xem là tiền bối, hơn nữa còn là đối thủ nên tôi xin phép gọi hẳn tên. Sau khi đánh giá một lượt, tôi thấy tôi vẫn hơn hẳn.
Tôi đẹp trai hơn anh ta, trẻ hơn anh ta, mắt to hơn và chắc chắn cao hơn là cái chắc. Nhưng có một điều không thể phủ nhận anh ta hơn tôi ở chỗ. Jinhwan có thể thoái mái trêu đùa với cô ấy, nhìn cảnh vừa rồi tôi dám chắc họ khá thân thiết. Còn tôi? Đối với Rosé mà nói, tôi suy cho cùng cũng chỉ là người xa lạ, một tiền bối không hơn. Điều đó càng làm lòng tôi như thắt lại, tức đến khó thở, mặc kệ các anh, tôi bỏ về phòng chờ trước, lạnh lùng đi ngang qua cô.
Tôi cứ thế ôm một bụng giấm lướt qua Rosé, càng nghĩ đến việc tôi vốn chẳng có vị trí gì với cô ấy càng khiến tôi cảm thấy khó chịu....
@ r e g i n a❣
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz