rimuru đi vào thế giới tiểu thuyết
chương 18:chúc mừng sinh nhật...Liam
khi mặt trời dần ló dạng đằng sau lưng núi cũng là lúc mà chúng tôi bắt đầu thức dậy sau một đêm dài...ít nhất là dài đối với tôi.mở cửa túp lều. tôi bước ra rồi vươn người giãn cơ để đầu óc tỉnh táo thêm chút.trời vẫn chưa sáng hẳn, xung quanh tôi vẫn còn âm u vì thiếu đi ánh sáng ban mai, những đốm sao lít nha lít nhít vẫn còn thấy rõ trên vừng trời mênh mông nhưng cũng mờ nhạt dần.một vài rạng mây sà xuống bên những ngọn núi đồi phía xa rồi lan tỏa khắp khu vực chung quanh, bao trọn lấy nơi đó bằng sương mù trắng xóa trông ma mị nhưng lại đậm chất thiên nhiên.à mà mọi người có lẽ sẽ thắc mắc rằng tôi ngủ ở đâu nhỉ?ừ thì cả bốn chúng tôi (ba người một chó(thực ra có một đứa là rồng)) đã ngủ chung trong một túp lều nhỏ nhắn xinh xắn.nghe khó tin nhỉ? nhưng trên thực tế thì do được tạo ra nhờ ma pháp không gian nên túp lều nhìn thì nhỏ mà không gian bên trong thì rộng vô cùng.anna cũng mua loại khá tốt nên trong túp lều còn có phòng riêng nữa cơ. đương nhiên là không kèm nội thất, cái đó thì chúng tôi phải tự lo.điểm trừ của túp lều thì không có. thẩm mỹ đẹp, độ bền cao, thậm chí nó còn có thể đóng vai trò như một túi đồ không gian khi ta có thể đặt nhiều đồ vật bên trong rồi gấp túp lều lại mà không gây nên bất kỳ ảnh hưởng nào với không gian ở trỏng.thở dài một hơi, tôi đảo mắt nhìn quanh cho tới khi dừng sự chú ý lại ở một hình bóng mảnh mai của một thiếu nữ đang ngồi ở khúc cây tôi chặt tối qua."eden?"mái tóc hoàng kim lộng lẫy kia thì không cần phải nhầm lẫn, ở đây còn ai sở hữu mái tóc vàng rượi óng ả ngoài eden chứ. đó là dấu hiệu để nhận biết cô cũng như thân phận của cô rồi...ừ thì trong đại đa phần bộ truyện tôi từng đọc, những nhân vật đóng vai trò như thánh nữ thường có mái tóc màu vàng hoặc trắng mà.ngoài mái tóc vàng nổi bật, cô còn bận một đồ ngủ màu trắng trông khá mỏng...nó gần như ôm trọn cơ thể cô, để lộ những đường cong quyến rũ đằng sau lớp vải lụa tựa như trong suốt.với tư cách là một thằng con trai, tôi nên phản ứng theo chiều hướng "tự nhiên" mới đúng...ấy thế mà tôi lại gần như không có bất kỳ cảm thiếu đứng đắn nào mặc dù cảm giác trống trãi giữa hai chân đã được lấp đầy.tôi gãi đầu.có lẽ là do đã nhìn thấy cảnh này quá nhiều hồi còn ở tempest nên tôi không có bị kích thích cho lắm...lúc nào chả tắm chung với đám shion rồi cả shuna. nhìn riết thành quen nên dường như tôi chẳng còn cái hứng thú đối với mấy chuyện như thế.tôi lại gãi đầu.nghe thì có vẻ như đó là chuyện tốt khi tôi không phải là một kẻ bại hoại khốn nạn...nhưng với tư cách là một thằng đàn ông, câu thoại ở trên như một lời ngụy biện cho căn bệnh liệt dư*ng vậy.tác: không. ông chỉ liêm như tên thôi.(thật thú zị, hai từ liam và liêm phát âm giống nhau nên là có vài đoạn mình sẽ dùng tên tiếng việt này nhé)chợt nghĩ tới đây, tôi lắc đầu.mới sáng ra mà mình nghĩ cái quái gì vậy nè...sau đó, tôi lại chăm chú nhìn eden.khoảnh khắc đó cứ thế tiếp diễn trong vài phút, cho tới khi..."nhìn đủ chưa?"âm giọng ngọt lịm thanh thoát được cất lên, eden quay đầu nhìn tôi với gương mặt có phần tinh nghịch.đáp lại cô, tôi giơ ngón trỏ lên."...thêm một chút nữa nhé"eden bối rối, còn tôi thì cứ giữ nguyên như thế.rồi 10 giây trôi qua, tôi kêu lên."xong!"vitamin gái xinh đã được nạp đầy. tôi có cảm giác như tuổi thọ của bản thân đã tăng thêm một năm vậy.eden đơ ra, cô nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, không hiểu ý nghĩa của hành động đó.tôi chỉ nhún vai mà không nói gì khác.thấy thế, eden bỗng bật cười. cô đã hiểu ra rằng tôi đang đùa.bước đến, tôi khẽ ngồi xuống một khúc cây khác bên cạnh khúc của eden.trời vẫn còn khá lạnh nên tôi cũng vươn tay lấy một vài cành cây lớn nhỏ khác nhau, đặt chúng xuống đống tro từ lửa trại đêm qua rồi nhóm lửa.eden trông có vẻ hài lòng với hành động này, cô bắt đầu thả lỏng người như thể đang tan chảy trước chiếc hôn ấm áp từ ngọn lửa trại tinh nghịch.hai tay cô cầm một chiếc cốc nước, ánh mắt thì dán chặt về hướng mặt trời mọc...nhìn vào làn khói khẽ bay lên từ chiếc cốc thì chắc thứ đồ uống kia là cà phê nóng...mà ở trong đây thì phải gọi đó là macra mới đúng. "chị dậy sớm thật nhỉ?"tôi mở lời.do đã xưng hô với anna là chị em nên tôi cũng làm điều đó với eden và liora, người lớn hơn tôi 3 tuổi.tác: lớn hơn hai hay ba tuổi? tui quên mợ cái cốt truyện rồi:v hận toán.
họ bảo nếu gọi thế thì họ cũng sẽ có cảm giác thân thiết với tôi...còn cái kiểu thân thiết ở đây thì đương nhiên là thân thiết kiểu chị em rồi.còn xưng ngang hàng kiểu "cô","tôi","cậu" thì nó có hơi xa cách...ừ thì đó luôn là cách xưng hô phổ biến của xã hội mà.đáp lại tôi, eden vẫn chăm chăm nhìn về hướng bình minh."ừm...tại đó luôn là thói quen của chị mà"cô đưa chiếc cốc lên miệng rồi nhấp một ngụm macra nhỏ. một vài giọt tụm lại dính trên vành môi đỏ tươi nhưng eden đã khẽ đưa lưỡi mình ra liếm mất.tại sao tôi lại quan sát cái cảnh này nhỉ."thói quen sao...à phải rồi...liora có nói rằng chị thường hay thức dậy sớm để hoàn thành công việc giấy tờ của một lãnh chúa..."tôi tặc lưỡi, chỉ cần nhắc đến giấy tờ thôi là lại thấy đắng chát. tôi không biết eden là lãnh chúa vì chi tiết này không tồn tại trong tiểu thuyết...nhưng thú thực thì tôi có chút tò mò về thân phận lãnh chúa này của cổ."ừm...chị không thích làm việc vào buổi tối vì đó là quãng thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn. làm việc vào lúc cực sớm và ngắm nhìn bình minh như một phần thưởng...cảm giác tuyệt lắm.""...vậy sao"sau cuộc hội thoại ngắn ngủi đó, chúng tôi im lặng đương khi cùng dương mắt nhìn về một hướng, đó là dãy núi phía đông.thấp thoáng đằng sau bờ vai rộng thênh thang của từng ngọn núi, ánh mắt trời chiếu qua tạo thành một đường viền màu vàng rực rỡ.khu vực chúng tôi đang ngồi nằm ở một vùng tương đối cao so với mực nước biển nên chúng tôi có thể nhìn thấy những rạng mây đang bao phủ lấy cánh rừng phía dưới.sau một lúc lâu, mặt trời xuất hiện, đem theo những tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống trần gian. những đám mây trắng xóa vốn đang bị bao trùm trong màu tối tĩnh mịch giờ đã được thay thế bởi sắc vàng tươi mới."woa..."ở bên cạnh, eden buồn ra lời cảm thán. ánh mắt cô lấp lánh khi nhìn vào khung cảnh tráng lệ này, trên gương mặt ít cảm xúc đó cũng được thay bằng nụ cười rạng rỡ hồn nhiên như một đứa trẻ nhìn thấy điều mới lạ thú vị."..."không muốn phá vỡ khoảnh khắc này, tôi chỉ yên lặng ngắm nhìn bình minh...nhưng trên thực tế, tôi lại dành thời gian để ngắm eden nhiều hơn.ai bảo cô ấy là waifu của tôi cơ chứ.đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm như thế, giả dụ như bạn có gặp được waifu ngoài đời, liệu bạn có giữ được bình tĩnh như tôi không?khi cơn hứng thú của eden dần ảm đạm cũng là lúc chúng tôi tiếp tục trò chuyện."vậy...hai người muốn làm gì để dụ được em đầu nhập đây?"tôi nói trong khi ném một cành cây nhỏ vào đống lửa.việc "đầu nhập" mà tôi đang nhắc đến ở đây chính là việc gia nhập vào hội giả kim nhật nguyệt của nhà fontaine...như các bạn đã biết thì liora vẫn luôn giữ khư khư cái quyết tâm chiêu mộ tôi cho bằng được nên sẽ không có chuyện cô ấy bỏ cuộc khi đàm phán thất bại đâu.tôi đã biết trước rằng việc trước khi tôi rời khỏi gordon thì họ sẽ lại tìm cách để chiêu mộ tôi thôi.nhưng đúng là tôi có hơi ngạc nhiên khi hai người họ lại tự mình đảm nhận vai trò này dưới vỏ bọc là nhờ tôi hộ tống.eden vốn đang định nhấp một ngụm macra thì chợt ngưng lại.cô ấy bối rối nhìn tôi. mặc dù chỉ thoáng qua nhưng trong ánh mắt của cô đã vô tình thể hiện rất nhiều cảm xúc.sau đó, cô ấy thở dài."vậy là em đã phát hiện ra hừm?""không, em chỉ đoán thôi, vì đó là lí do phù hợp nhất cho hành động kì lạ của hai người"tôi nhún vai.ma trận dịch chuyển đâu? tàu bay ma pháp đâu? tôi sẽ tự thắt cổ chết tại chỗ nếu những phương tiện di chuyển tân tiến đó không tồn tại ở thế giới này. đúng là chúng rất hiếm và chỉ được sử dụng bởi quan chức hoặc tổ chức cấp cao nhưng hãy nhớ nhà fontaine là một trong thập đại công tước của đế quốc. họ không có mấy thứ trên mới lạ ấy.hơn nữa nhà fontaine còn là cái nôi của những phát minh như thế, gia tộc giả kim thuật quyền lực bậc nhất không phải là hư danh đâu.vậy tại sao họ không đi sử dụng mấy thứ đó mà lại đánh chủ ý nhờ một tên lính đánh thuê hộ tống? vừa phí thời gian vừa phí tiền. họ không có ngốc, đương nhiên là họ sẽ có lí do rồi.eden tiếp tục nhìn tôi, chợt cô ấy buông ra nụ cười cay đắng."chị hiểu...vốn dĩ kế hoạch ban đầu nghe cũng chẳng thực tế gì cho cam...nhưng mà ai bảo con nhãi liora đấy là bạn chị cơ chứ, chắc nhỏ nghĩ em là một tên ngốc"eden cười nói.sau đó cô nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng vẫn giữ âm lượng đủ để tôi có thể nghe thấy."nhưng thật ra thì nhỏ mới là người ngốc ở đây"nói xong cả hai chúng tôi đều bật cười."vốn, em cũng có thể từ chối nhỏ được mà, chị có hơi ngạc nhiên khi lúc đó em đã đồng ý công việc này mà trông chẳng lưỡng lự gì nhiều"eden nói. "em là lính đánh thuê mà, chị nhớ chứ, em cũng cần tiền lắm"tôi nhún vai."ồ..."eden nhấp một ngụm macra rồi giữ chiếc cốc trên môi hơi lâu, mắt cô ấy mở to ra khi nhìn tôi."chị hiểu..."cô ấy cười."em thú vị thật đó...liam"tôi khẽ phì một hơi rồi nói."em biết"sau đó, cuộc trò chuyện của chúng tôi lâm vào hồi kết khi những thành viên khác cũng đã thức dậy."haiz...phiền thật..."eden nhấp cạn ngụm macra cuối cùng rồi quay sang phía tôi."thôi thì..."đoạn cô ấy nở một nụ cười ma mị không hiểu thâm ý."hẹn gặp lại em vào sáng mai nhé""..."sau đó, eden bắt đầu móc một cuốn sách rồi cặm cụi đọc, gương mặt trầm ổn ban nãy được thay thế bằng vẻ vô cảm thường thấy.tôi cứ thế ngồi đăm chiêu không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.hẹn gặp? không phải chúng ta vẫn còn nhìn thấy nhau đấy thây?***đêm trước khi rimuru đến thế giới tiểu thuyết.màn đêm tịch mịch mang theo ánh trăng vàng rượi của đêm thu tỏa soi khắp bốn phương tạo nên một quang cảnh hoàn mỹ của thiên nhiên vùng morningstar đêm đó.trong một tòa biệt thự trang trọng nằm cách ngôi làng gần nhất tầm 1 km, một gian phòng thấp thoáng lấp lóe một vài tia sáng ảm đạm từ ngọn nến trên đầu ga giường khiến cho bầu không khí xung quanh căn phòng rộng rãi trông thật đạm nhạt.ở bên cửa sổ được mở toang ra, một thiếu niên với thân hình có phần nhỏ nhắn đứng thẫn thờ khi ánh mắt dán về phía hư không vô định, để mặc cho làn gió đêm khuya khắt phả nhẹ qua mái tóc màu xanh lam sáng óng ánh được ánh trăng chiếu vào.làn da mềm mịn thấy rõ nhưng đôi bàn tay tựa vào thành cửa kia lại có đầy vết chai sạn cùng sẹo lớn nhỏ. gương mặt tròn trịa, đôi mi thanh tú, hoàn toàn đủ tư cách để được xếp vào diện điển trai...nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn không mang một tí sắc thái nào.thêm nữa...trong đôi đồng tử màu hổ phách sáng ngời lại thiếu đi tiêu cự. cậu chính là liam...nhưng...không phải rimuru.phá vỡ bầu không khí yên ả của gió đêm và tiếng lá cây sào sặc, liam thở dài một hơi, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, như cười mà cũng không phải."hình như...hôm nay là sinh nhật mình?"cậu lẩm bẩm với bản thân, mà cũng giống như nói với đám cây cối trước mặt.đáp lại lời độc thoại đó, làn gió đêm lại phả nhẹ qua mái tóc như muốn hát một bài chúc mừng sinh nhật."tiểu thư alicia không có hứng thú gì với mình...giá trị của mình trong gia tộc rồi sẽ sớm mất đi thôi. tới lúc đó, không biết chuyện gì sẽ chào đón mình đây"đôi mắt long lanh vô hồn màu hổ phách thoáng ươn ướt, liam ngẩng đầu nhìn trăng sáng. sâu trong thâm tâm, một hình bóng của một thiếu nữ thoáng hiện lên làm vỡ òa cảm xúc chất chứa trong liam để rồi từng giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống."chị fiona..."trong ký ức đẹp đẽ cuối cùng còn sót lại ấy...ngỡ như...người chị ruột mang tên fiona đang nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng, nắm lấy tay cậu."hôm nay cũng vậy..."liam thất vọng cúi gằm mặt xuống."chị vẫn không về...chúc mừng sinh nhật em..."nức nở, liam khóc không thành tiếng. cậu mím chặt môi, cố không cho tiếng khóc tuôn ra, đôi mắt ươn ướt thì cậu lấy tay lau chùi mạnh bạo."em chịu đủ rồi..."nhớ lại về quãng thời gian sống ở dinh thự nhà morningstar, liam trở nên tuyệt vọng đến cùng cực.người hầu thì khinh thường, dòng họ thì chán ghét. nhiều lúc những người anh chị em trong gia đình giở trò bắt nạt, vũ nhục, chà đạp, ấy thế mà cha mẹ lại chẳng thèm để tâm. mỗi ngày trôi qua đều là ác mộng, đã có không ít lần liam ước mình chết đi cho xong...nhưng vì người chị gái tên fiona...cậu cố chịu.bạn bảo cậu ta hãy chống cự? cậu có thể chống cự gì?bản thân đã vô cùng yếu nhược, không có sức mạnh, cũng chẳng có quyền hành hay tài cán gì cho cam thì có thể chống cự được gì? chẳng khác nào vùng vẫy trước khi chết đâu? nỗ lực? tại sao lại không, liam lúc nào mà không nỗ lực, lúc nào mà không cố gắng để vươn lên, trở thành một kẻ mạnh...nhưng có một sự thật đáng buồn thay...liam có thể nỗ lực, người khác lại không thể sao? ai bảo kẻ xấu không biết nỗ lực? là một gia tộc mang cho mình dòng máu yêu ma thuật chiến đấu, morningstar luôn chứa đầy những con người tài năng hàng đầu, tiên quyết là, ai cũng có sự nỗ lực của riêng mình.thế hệ này ưu tú thì thế hệ sau phải ưu tú hơn. nơi đây không có chỗ cho những kẻ yếu đuối. sự cạnh tranh giữa những thiên tài là vô cùng gay gắt, mà cạnh tranh giữa các cá nhân thì luôn đi kèm với sự nỗ lực không ngừng nghỉ.chỉ cần một ngày không cố gắng, người kia sẽ vượt mặt ngay.đó là lí do tại sao...chỉ nỗ lực thôi là không đủ.bảo tinh thần của liam thật yếu đuối...?cũng đúng, bởi sẽ rất sai khi một cậu nhóc được sinh ra trong gia đình cực đoan như morningstar phải mạnh mẽ về mặt tinh thần.con người chúng ta thường được cuộc sống níu kéo và biết trân trọng nó vì...đầu tiên, chúng ta có ý nghĩa sống...thế ý nghĩa sống là gì? đó có thể chỉ là quang cảnh tuyệt đẹp ở nơi nào đó hoặc là hình ảnh của ai đó khiến ta nhớ mãi không thôi...mà đối với một kẻ được sinh ra trong một gia đình nghiêm mặt về mặt kỷ luật như liam, hơn hết là bị chà đạp lên chà đạp xuống...bị đối xử như một con thú bị giam trong chiếc lồng vô hình.ý nghĩa sống duy nhất của cậu là người chị fiona đang ở nơi đất khách. nhưng đã qua bao lâu rồi, người chị thân thương đóng vai trò như trụ cột tinh thần đã lâu rồi không thấy tăm hơi. tựa như số phận đã cướp mắt chị ấy khỏi tay cậu vậy.còn thứ hai, đó là nỗi sợ...chúng ta muốn sống vì chúng ta sợ chết...mà chúng ta sợ chết vì.......chúng ta không biết nó là gì.liam cũng từng quyết tâm để sống lắm chứ...vì fiona đã thắp sáng cho cậu ý nghĩa sống, dần dà, thứ ý nghĩa sống đó trở thành hi vọng rồi cứ thế ảm đạm dần."nếu trên đời có tồn tại thần linh...mong rằng ngài có thể đem tôi đến một nơi yên bình được không?"liam ngẩng mặt lên nói với bầu trời đầy sao. sâu trong ánh mắt lóe lên sự trông mong sâu sắc.trong tầm mắt cậu, dường như ánh trăng đã tụ tập lại và hình thành nên một nàng tiên nữ đẹp tuyệt trần bay đến trước mặt cậu với nụ cười nhu mì như muốn hỏi rằng "tại sao lại khóc?".đáp lại hình ảnh mơ màng đó, liam nghẹn nào nói."bởi vì...thế giới này dường như không muốn chứa chấp tôi"bàn tay liam run rẩy, cậu bám víu vào thành cửa sổ, dùng sức hơi chặt nên thành cửa xuất hiện vết rạn nứt.cậu cười cay đắng, nước mắt cứ bất giác tuôn ra theo mạch cảm xúc rối ren."tôi đã cố gắng rất nhiều...nhưng tôi không phải anh hùng của camelot, cũng không phải công chúa pendragon..."anh hùng của camelot và công chúa pendragon là hai nhân vật đến từ hai bộ truyện cổ tích nổi tiếng là "anh hùng bị lãng quên" và "pendragon phiêu lưu ký"...mặc dù cả hai câu chuyện không có liên quan gì đến nhau nhưng đều nói về sự cố gắng, nỗ lực của một phàm nhân rồi phóng đại rằng sự nỗ lực có thể chiến thắng cả thiên ý.trên thế giới này, người ta luôn nói về những viên kim cương đã được tạo nên từ áp lực...nhưng chẳng một ai thèm nhắc đến đống cát bụi đã bị áp lực đè bẹp. liam chợt im lặng, không còn nói gì...nhưng ngay sau đó, cậu giật mình khi cảm nhận được hơi ấm lạ lùng phát ra từ gò má.trong tầm mắt cậu, nàng tiên kia đang vươn tay sờ lên má, toàn thân nàng được bao phủ bởi luồng quang mang mờ ảo lấp lánh, như thật mà cũng như ảo. gương mặt vô cảm nhưng ánh mắt quá mức ôn nhu, tựa như cô có thể ôm trọn lấy cả núi tiêu cực của liam mà không có cau mày lấy một cái vậy."đừng lo lắng nữa. bởi cậu đã làm rất tốt rồi""tôi...."liam nức nở nghẹn ngào không nói nên lời. mạch cảm xúc của cậu quá mức rối ren, khiến cậu không còn phân biệt được thực hư...để rồi không biết nàng tiên trước mắt cậu đây...là thực."cậu nói cậu muốn bình yên?"nàng tiên hỏi."...vâng"ban đầu hơi do dự nhưng liam liền kiên quyết đáp."được thôi..."rồi nàng nắm lấy tay liam, cơ thể duyên dáng bay bổng dẫn cậu bay đi ra khỏi khung cửa sổ rồi ngắm nhìn toàn thế giới."vậy...chúng ta hãy đi đến nơi mà những giấc mơ đẹp đẽ nhất tồn tại..."nói rồi, cả hai bỗng chốc biến mất giữa thiên khung tăm tối tịch mịch....trong một nơi nào đó, khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống toàn bộ thế giới.hai bóng người bất thình lình xuất hiện ở hư không trên cao. một là nàng tiên đẹp tuyệt trần, còn một là cậu thiếu niên trẻ trung với dáng vẻ ưa nhìn.hai người dắt tay nhau rồi từ từ hạ xuống một chốn vắng bóng người."đây là..."liam đáp xuống, đôi chân trần của cậu chào lấy thảm cỏ xanh ngớt phía dưới. rồi cậu nhìn quanh khu vực được bao quanh bởi cỏ và hoa này, sâu trong ánh mắt lóe lên sự hiếu kỳ cùng cực."là giấc mơ...cậu biết mà phải không""mơ...?"nghe tới đây, liam hơi thất vọng."vậy tôi sẽ sớm tỉnh lại sao?"giấc mơ, nghe thì đẹp đẽ thay nhưng quãng thời gian lộng lẫy đó rất hiếm gặp và cũng rất ngắn ngủi...một giấc mơ đúng là bình yên...nhưng liam muốn bình yên mãi mãi.đáp lại cậu, nàng tiên hỏi."...cậu không muốn ở đây mãi sao?""...có, tôi muốn...nhưng dù gì thì tôi cũng sẽ sớm tỉnh lại thôi...!!!"nói tới đây. liam ngừng lại...không phải là do cậu không có gì để nói hay bị mắc nghẹn...mà là vì trước mắt cậu đây...một bóng người thân thuộc đang đứng trước mặt cậu...ân cần vẩy tay chào với một nụ cười."c-chị?!"phải, đó là fiona morningstar, là người đã cho liam biết thế nào là sống."liam!"fiona dang rộng vòng tay ra với liam.không nói nhiều lời, liam liền lập tức chạy đến, ôm chặt lấy người chị gái đáng quý trong khi thút thít."chị đã đi đâu vậy!...chị...em nhớ chị nhiều lắm-hic!"fiona ân cần vỗ về đứa em trai mít ướt của mình."chị xin lỗi...liam, chị đã để em cô đơn quá lâu rồi""không...chị biết trở về là tốt lắm rồi"mặc dù đã biết mọi thứ là mơ...nhưng liam vẫn muốn níu lấy hơi ấm từ hình ảnh của chị mình...nói tới đây, liam quay đầu nhìn về hướng nàng tiên."c-cô...rốt cuộc thì như cô nói, liệu...giấc mơ..."không chờ liam nói hết câu, nàng tiên để những luồng quang mang của mình vơi đi, để lộ ra dung mạo tuyệt trần của một người phụ nữ trẻ trung.mái tóc màu xanh lam xõa xuống, đôi đồng tử màu đỏ tươi vô cảm nhưng lại thông tuệ vạn vật.mặc dù đây là lần đầu liam nhìn thấy cô nhưng ấn tượng về người phụ nữ trước mặt, cậu vẫn còn ghi nhớ sâu sắc. bởi vì ngoại hình của cô đã được miêu tả nhiều trong những giai thoại lịch sử và vẫn còn cho đến hiện nay."c- không....ngài là...nữ thần giấc mơ sao?"gật đầu, nàng nói."ừm...là dream đây...ciel của những giấc mơ"bỗng, nàng nở một nụ cười hồn nhiên mặc dù ánh mắt vẫn giữ nguyên như thế.nàng nói."chúc mừng sinh nhật...Liam"
3k9 từ, cố viết thêm là tròn 4k...êy mà khoan, viết thêm dòng bạn đang đọc này nữa là tròn 4k rồi:))tuần này tui bận nên không ra chap nhanh được...ugh, kiểm tra nhiều vl, mai thứ hai còn kiểm tra sử với văn nữa.vote và comment để tui có động lực nha mina (mọi người).say some thing ;-;
họ bảo nếu gọi thế thì họ cũng sẽ có cảm giác thân thiết với tôi...còn cái kiểu thân thiết ở đây thì đương nhiên là thân thiết kiểu chị em rồi.còn xưng ngang hàng kiểu "cô","tôi","cậu" thì nó có hơi xa cách...ừ thì đó luôn là cách xưng hô phổ biến của xã hội mà.đáp lại tôi, eden vẫn chăm chăm nhìn về hướng bình minh."ừm...tại đó luôn là thói quen của chị mà"cô đưa chiếc cốc lên miệng rồi nhấp một ngụm macra nhỏ. một vài giọt tụm lại dính trên vành môi đỏ tươi nhưng eden đã khẽ đưa lưỡi mình ra liếm mất.tại sao tôi lại quan sát cái cảnh này nhỉ."thói quen sao...à phải rồi...liora có nói rằng chị thường hay thức dậy sớm để hoàn thành công việc giấy tờ của một lãnh chúa..."tôi tặc lưỡi, chỉ cần nhắc đến giấy tờ thôi là lại thấy đắng chát. tôi không biết eden là lãnh chúa vì chi tiết này không tồn tại trong tiểu thuyết...nhưng thú thực thì tôi có chút tò mò về thân phận lãnh chúa này của cổ."ừm...chị không thích làm việc vào buổi tối vì đó là quãng thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn. làm việc vào lúc cực sớm và ngắm nhìn bình minh như một phần thưởng...cảm giác tuyệt lắm.""...vậy sao"sau cuộc hội thoại ngắn ngủi đó, chúng tôi im lặng đương khi cùng dương mắt nhìn về một hướng, đó là dãy núi phía đông.thấp thoáng đằng sau bờ vai rộng thênh thang của từng ngọn núi, ánh mắt trời chiếu qua tạo thành một đường viền màu vàng rực rỡ.khu vực chúng tôi đang ngồi nằm ở một vùng tương đối cao so với mực nước biển nên chúng tôi có thể nhìn thấy những rạng mây đang bao phủ lấy cánh rừng phía dưới.sau một lúc lâu, mặt trời xuất hiện, đem theo những tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống trần gian. những đám mây trắng xóa vốn đang bị bao trùm trong màu tối tĩnh mịch giờ đã được thay thế bởi sắc vàng tươi mới."woa..."ở bên cạnh, eden buồn ra lời cảm thán. ánh mắt cô lấp lánh khi nhìn vào khung cảnh tráng lệ này, trên gương mặt ít cảm xúc đó cũng được thay bằng nụ cười rạng rỡ hồn nhiên như một đứa trẻ nhìn thấy điều mới lạ thú vị."..."không muốn phá vỡ khoảnh khắc này, tôi chỉ yên lặng ngắm nhìn bình minh...nhưng trên thực tế, tôi lại dành thời gian để ngắm eden nhiều hơn.ai bảo cô ấy là waifu của tôi cơ chứ.đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm như thế, giả dụ như bạn có gặp được waifu ngoài đời, liệu bạn có giữ được bình tĩnh như tôi không?khi cơn hứng thú của eden dần ảm đạm cũng là lúc chúng tôi tiếp tục trò chuyện."vậy...hai người muốn làm gì để dụ được em đầu nhập đây?"tôi nói trong khi ném một cành cây nhỏ vào đống lửa.việc "đầu nhập" mà tôi đang nhắc đến ở đây chính là việc gia nhập vào hội giả kim nhật nguyệt của nhà fontaine...như các bạn đã biết thì liora vẫn luôn giữ khư khư cái quyết tâm chiêu mộ tôi cho bằng được nên sẽ không có chuyện cô ấy bỏ cuộc khi đàm phán thất bại đâu.tôi đã biết trước rằng việc trước khi tôi rời khỏi gordon thì họ sẽ lại tìm cách để chiêu mộ tôi thôi.nhưng đúng là tôi có hơi ngạc nhiên khi hai người họ lại tự mình đảm nhận vai trò này dưới vỏ bọc là nhờ tôi hộ tống.eden vốn đang định nhấp một ngụm macra thì chợt ngưng lại.cô ấy bối rối nhìn tôi. mặc dù chỉ thoáng qua nhưng trong ánh mắt của cô đã vô tình thể hiện rất nhiều cảm xúc.sau đó, cô ấy thở dài."vậy là em đã phát hiện ra hừm?""không, em chỉ đoán thôi, vì đó là lí do phù hợp nhất cho hành động kì lạ của hai người"tôi nhún vai.ma trận dịch chuyển đâu? tàu bay ma pháp đâu? tôi sẽ tự thắt cổ chết tại chỗ nếu những phương tiện di chuyển tân tiến đó không tồn tại ở thế giới này. đúng là chúng rất hiếm và chỉ được sử dụng bởi quan chức hoặc tổ chức cấp cao nhưng hãy nhớ nhà fontaine là một trong thập đại công tước của đế quốc. họ không có mấy thứ trên mới lạ ấy.hơn nữa nhà fontaine còn là cái nôi của những phát minh như thế, gia tộc giả kim thuật quyền lực bậc nhất không phải là hư danh đâu.vậy tại sao họ không đi sử dụng mấy thứ đó mà lại đánh chủ ý nhờ một tên lính đánh thuê hộ tống? vừa phí thời gian vừa phí tiền. họ không có ngốc, đương nhiên là họ sẽ có lí do rồi.eden tiếp tục nhìn tôi, chợt cô ấy buông ra nụ cười cay đắng."chị hiểu...vốn dĩ kế hoạch ban đầu nghe cũng chẳng thực tế gì cho cam...nhưng mà ai bảo con nhãi liora đấy là bạn chị cơ chứ, chắc nhỏ nghĩ em là một tên ngốc"eden cười nói.sau đó cô nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng vẫn giữ âm lượng đủ để tôi có thể nghe thấy."nhưng thật ra thì nhỏ mới là người ngốc ở đây"nói xong cả hai chúng tôi đều bật cười."vốn, em cũng có thể từ chối nhỏ được mà, chị có hơi ngạc nhiên khi lúc đó em đã đồng ý công việc này mà trông chẳng lưỡng lự gì nhiều"eden nói. "em là lính đánh thuê mà, chị nhớ chứ, em cũng cần tiền lắm"tôi nhún vai."ồ..."eden nhấp một ngụm macra rồi giữ chiếc cốc trên môi hơi lâu, mắt cô ấy mở to ra khi nhìn tôi."chị hiểu..."cô ấy cười."em thú vị thật đó...liam"tôi khẽ phì một hơi rồi nói."em biết"sau đó, cuộc trò chuyện của chúng tôi lâm vào hồi kết khi những thành viên khác cũng đã thức dậy."haiz...phiền thật..."eden nhấp cạn ngụm macra cuối cùng rồi quay sang phía tôi."thôi thì..."đoạn cô ấy nở một nụ cười ma mị không hiểu thâm ý."hẹn gặp lại em vào sáng mai nhé""..."sau đó, eden bắt đầu móc một cuốn sách rồi cặm cụi đọc, gương mặt trầm ổn ban nãy được thay thế bằng vẻ vô cảm thường thấy.tôi cứ thế ngồi đăm chiêu không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.hẹn gặp? không phải chúng ta vẫn còn nhìn thấy nhau đấy thây?***đêm trước khi rimuru đến thế giới tiểu thuyết.màn đêm tịch mịch mang theo ánh trăng vàng rượi của đêm thu tỏa soi khắp bốn phương tạo nên một quang cảnh hoàn mỹ của thiên nhiên vùng morningstar đêm đó.trong một tòa biệt thự trang trọng nằm cách ngôi làng gần nhất tầm 1 km, một gian phòng thấp thoáng lấp lóe một vài tia sáng ảm đạm từ ngọn nến trên đầu ga giường khiến cho bầu không khí xung quanh căn phòng rộng rãi trông thật đạm nhạt.ở bên cửa sổ được mở toang ra, một thiếu niên với thân hình có phần nhỏ nhắn đứng thẫn thờ khi ánh mắt dán về phía hư không vô định, để mặc cho làn gió đêm khuya khắt phả nhẹ qua mái tóc màu xanh lam sáng óng ánh được ánh trăng chiếu vào.làn da mềm mịn thấy rõ nhưng đôi bàn tay tựa vào thành cửa kia lại có đầy vết chai sạn cùng sẹo lớn nhỏ. gương mặt tròn trịa, đôi mi thanh tú, hoàn toàn đủ tư cách để được xếp vào diện điển trai...nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn không mang một tí sắc thái nào.thêm nữa...trong đôi đồng tử màu hổ phách sáng ngời lại thiếu đi tiêu cự. cậu chính là liam...nhưng...không phải rimuru.phá vỡ bầu không khí yên ả của gió đêm và tiếng lá cây sào sặc, liam thở dài một hơi, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, như cười mà cũng không phải."hình như...hôm nay là sinh nhật mình?"cậu lẩm bẩm với bản thân, mà cũng giống như nói với đám cây cối trước mặt.đáp lại lời độc thoại đó, làn gió đêm lại phả nhẹ qua mái tóc như muốn hát một bài chúc mừng sinh nhật."tiểu thư alicia không có hứng thú gì với mình...giá trị của mình trong gia tộc rồi sẽ sớm mất đi thôi. tới lúc đó, không biết chuyện gì sẽ chào đón mình đây"đôi mắt long lanh vô hồn màu hổ phách thoáng ươn ướt, liam ngẩng đầu nhìn trăng sáng. sâu trong thâm tâm, một hình bóng của một thiếu nữ thoáng hiện lên làm vỡ òa cảm xúc chất chứa trong liam để rồi từng giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống."chị fiona..."trong ký ức đẹp đẽ cuối cùng còn sót lại ấy...ngỡ như...người chị ruột mang tên fiona đang nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng, nắm lấy tay cậu."hôm nay cũng vậy..."liam thất vọng cúi gằm mặt xuống."chị vẫn không về...chúc mừng sinh nhật em..."nức nở, liam khóc không thành tiếng. cậu mím chặt môi, cố không cho tiếng khóc tuôn ra, đôi mắt ươn ướt thì cậu lấy tay lau chùi mạnh bạo."em chịu đủ rồi..."nhớ lại về quãng thời gian sống ở dinh thự nhà morningstar, liam trở nên tuyệt vọng đến cùng cực.người hầu thì khinh thường, dòng họ thì chán ghét. nhiều lúc những người anh chị em trong gia đình giở trò bắt nạt, vũ nhục, chà đạp, ấy thế mà cha mẹ lại chẳng thèm để tâm. mỗi ngày trôi qua đều là ác mộng, đã có không ít lần liam ước mình chết đi cho xong...nhưng vì người chị gái tên fiona...cậu cố chịu.bạn bảo cậu ta hãy chống cự? cậu có thể chống cự gì?bản thân đã vô cùng yếu nhược, không có sức mạnh, cũng chẳng có quyền hành hay tài cán gì cho cam thì có thể chống cự được gì? chẳng khác nào vùng vẫy trước khi chết đâu? nỗ lực? tại sao lại không, liam lúc nào mà không nỗ lực, lúc nào mà không cố gắng để vươn lên, trở thành một kẻ mạnh...nhưng có một sự thật đáng buồn thay...liam có thể nỗ lực, người khác lại không thể sao? ai bảo kẻ xấu không biết nỗ lực? là một gia tộc mang cho mình dòng máu yêu ma thuật chiến đấu, morningstar luôn chứa đầy những con người tài năng hàng đầu, tiên quyết là, ai cũng có sự nỗ lực của riêng mình.thế hệ này ưu tú thì thế hệ sau phải ưu tú hơn. nơi đây không có chỗ cho những kẻ yếu đuối. sự cạnh tranh giữa những thiên tài là vô cùng gay gắt, mà cạnh tranh giữa các cá nhân thì luôn đi kèm với sự nỗ lực không ngừng nghỉ.chỉ cần một ngày không cố gắng, người kia sẽ vượt mặt ngay.đó là lí do tại sao...chỉ nỗ lực thôi là không đủ.bảo tinh thần của liam thật yếu đuối...?cũng đúng, bởi sẽ rất sai khi một cậu nhóc được sinh ra trong gia đình cực đoan như morningstar phải mạnh mẽ về mặt tinh thần.con người chúng ta thường được cuộc sống níu kéo và biết trân trọng nó vì...đầu tiên, chúng ta có ý nghĩa sống...thế ý nghĩa sống là gì? đó có thể chỉ là quang cảnh tuyệt đẹp ở nơi nào đó hoặc là hình ảnh của ai đó khiến ta nhớ mãi không thôi...mà đối với một kẻ được sinh ra trong một gia đình nghiêm mặt về mặt kỷ luật như liam, hơn hết là bị chà đạp lên chà đạp xuống...bị đối xử như một con thú bị giam trong chiếc lồng vô hình.ý nghĩa sống duy nhất của cậu là người chị fiona đang ở nơi đất khách. nhưng đã qua bao lâu rồi, người chị thân thương đóng vai trò như trụ cột tinh thần đã lâu rồi không thấy tăm hơi. tựa như số phận đã cướp mắt chị ấy khỏi tay cậu vậy.còn thứ hai, đó là nỗi sợ...chúng ta muốn sống vì chúng ta sợ chết...mà chúng ta sợ chết vì.......chúng ta không biết nó là gì.liam cũng từng quyết tâm để sống lắm chứ...vì fiona đã thắp sáng cho cậu ý nghĩa sống, dần dà, thứ ý nghĩa sống đó trở thành hi vọng rồi cứ thế ảm đạm dần."nếu trên đời có tồn tại thần linh...mong rằng ngài có thể đem tôi đến một nơi yên bình được không?"liam ngẩng mặt lên nói với bầu trời đầy sao. sâu trong ánh mắt lóe lên sự trông mong sâu sắc.trong tầm mắt cậu, dường như ánh trăng đã tụ tập lại và hình thành nên một nàng tiên nữ đẹp tuyệt trần bay đến trước mặt cậu với nụ cười nhu mì như muốn hỏi rằng "tại sao lại khóc?".đáp lại hình ảnh mơ màng đó, liam nghẹn nào nói."bởi vì...thế giới này dường như không muốn chứa chấp tôi"bàn tay liam run rẩy, cậu bám víu vào thành cửa sổ, dùng sức hơi chặt nên thành cửa xuất hiện vết rạn nứt.cậu cười cay đắng, nước mắt cứ bất giác tuôn ra theo mạch cảm xúc rối ren."tôi đã cố gắng rất nhiều...nhưng tôi không phải anh hùng của camelot, cũng không phải công chúa pendragon..."anh hùng của camelot và công chúa pendragon là hai nhân vật đến từ hai bộ truyện cổ tích nổi tiếng là "anh hùng bị lãng quên" và "pendragon phiêu lưu ký"...mặc dù cả hai câu chuyện không có liên quan gì đến nhau nhưng đều nói về sự cố gắng, nỗ lực của một phàm nhân rồi phóng đại rằng sự nỗ lực có thể chiến thắng cả thiên ý.trên thế giới này, người ta luôn nói về những viên kim cương đã được tạo nên từ áp lực...nhưng chẳng một ai thèm nhắc đến đống cát bụi đã bị áp lực đè bẹp. liam chợt im lặng, không còn nói gì...nhưng ngay sau đó, cậu giật mình khi cảm nhận được hơi ấm lạ lùng phát ra từ gò má.trong tầm mắt cậu, nàng tiên kia đang vươn tay sờ lên má, toàn thân nàng được bao phủ bởi luồng quang mang mờ ảo lấp lánh, như thật mà cũng như ảo. gương mặt vô cảm nhưng ánh mắt quá mức ôn nhu, tựa như cô có thể ôm trọn lấy cả núi tiêu cực của liam mà không có cau mày lấy một cái vậy."đừng lo lắng nữa. bởi cậu đã làm rất tốt rồi""tôi...."liam nức nở nghẹn ngào không nói nên lời. mạch cảm xúc của cậu quá mức rối ren, khiến cậu không còn phân biệt được thực hư...để rồi không biết nàng tiên trước mắt cậu đây...là thực."cậu nói cậu muốn bình yên?"nàng tiên hỏi."...vâng"ban đầu hơi do dự nhưng liam liền kiên quyết đáp."được thôi..."rồi nàng nắm lấy tay liam, cơ thể duyên dáng bay bổng dẫn cậu bay đi ra khỏi khung cửa sổ rồi ngắm nhìn toàn thế giới."vậy...chúng ta hãy đi đến nơi mà những giấc mơ đẹp đẽ nhất tồn tại..."nói rồi, cả hai bỗng chốc biến mất giữa thiên khung tăm tối tịch mịch....trong một nơi nào đó, khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống toàn bộ thế giới.hai bóng người bất thình lình xuất hiện ở hư không trên cao. một là nàng tiên đẹp tuyệt trần, còn một là cậu thiếu niên trẻ trung với dáng vẻ ưa nhìn.hai người dắt tay nhau rồi từ từ hạ xuống một chốn vắng bóng người."đây là..."liam đáp xuống, đôi chân trần của cậu chào lấy thảm cỏ xanh ngớt phía dưới. rồi cậu nhìn quanh khu vực được bao quanh bởi cỏ và hoa này, sâu trong ánh mắt lóe lên sự hiếu kỳ cùng cực."là giấc mơ...cậu biết mà phải không""mơ...?"nghe tới đây, liam hơi thất vọng."vậy tôi sẽ sớm tỉnh lại sao?"giấc mơ, nghe thì đẹp đẽ thay nhưng quãng thời gian lộng lẫy đó rất hiếm gặp và cũng rất ngắn ngủi...một giấc mơ đúng là bình yên...nhưng liam muốn bình yên mãi mãi.đáp lại cậu, nàng tiên hỏi."...cậu không muốn ở đây mãi sao?""...có, tôi muốn...nhưng dù gì thì tôi cũng sẽ sớm tỉnh lại thôi...!!!"nói tới đây. liam ngừng lại...không phải là do cậu không có gì để nói hay bị mắc nghẹn...mà là vì trước mắt cậu đây...một bóng người thân thuộc đang đứng trước mặt cậu...ân cần vẩy tay chào với một nụ cười."c-chị?!"phải, đó là fiona morningstar, là người đã cho liam biết thế nào là sống."liam!"fiona dang rộng vòng tay ra với liam.không nói nhiều lời, liam liền lập tức chạy đến, ôm chặt lấy người chị gái đáng quý trong khi thút thít."chị đã đi đâu vậy!...chị...em nhớ chị nhiều lắm-hic!"fiona ân cần vỗ về đứa em trai mít ướt của mình."chị xin lỗi...liam, chị đã để em cô đơn quá lâu rồi""không...chị biết trở về là tốt lắm rồi"mặc dù đã biết mọi thứ là mơ...nhưng liam vẫn muốn níu lấy hơi ấm từ hình ảnh của chị mình...nói tới đây, liam quay đầu nhìn về hướng nàng tiên."c-cô...rốt cuộc thì như cô nói, liệu...giấc mơ..."không chờ liam nói hết câu, nàng tiên để những luồng quang mang của mình vơi đi, để lộ ra dung mạo tuyệt trần của một người phụ nữ trẻ trung.mái tóc màu xanh lam xõa xuống, đôi đồng tử màu đỏ tươi vô cảm nhưng lại thông tuệ vạn vật.mặc dù đây là lần đầu liam nhìn thấy cô nhưng ấn tượng về người phụ nữ trước mặt, cậu vẫn còn ghi nhớ sâu sắc. bởi vì ngoại hình của cô đã được miêu tả nhiều trong những giai thoại lịch sử và vẫn còn cho đến hiện nay."c- không....ngài là...nữ thần giấc mơ sao?"gật đầu, nàng nói."ừm...là dream đây...ciel của những giấc mơ"bỗng, nàng nở một nụ cười hồn nhiên mặc dù ánh mắt vẫn giữ nguyên như thế.nàng nói."chúc mừng sinh nhật...Liam"
3k9 từ, cố viết thêm là tròn 4k...êy mà khoan, viết thêm dòng bạn đang đọc này nữa là tròn 4k rồi:))tuần này tui bận nên không ra chap nhanh được...ugh, kiểm tra nhiều vl, mai thứ hai còn kiểm tra sử với văn nữa.vote và comment để tui có động lực nha mina (mọi người).say some thing ;-;
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz