Chương XXV
Quang Anh và Duy đứng trong phòng khách, ánh sáng từ đèn bàn phản chiếu trên mặt bàn gỗ, tạo nên một không gian ấm cúng, trầm lắng. Mọi thứ vẫn còn đọng lại dư âm của cơn mưa, nhưng không khí giữa họ giờ đây lại như bình yên đến lạ. Duy không vội vã ra về, dù cơn mưa đã ngừng, dù đêm đã dần buông xuống.
“Cậu không cần về à?” – Quang Anh lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Duy, như thể muốn nhìn rõ hơn những gì trong đầu cậu.
Duy chậm rãi lắc đầu, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. “Không vội, tôi thích ở lại đây hơn. Cảm giác… bình yên.”
Quang Anh mỉm cười đáp lại, ánh mắt dịu dàng. “Vậy ở lại thêm một chút đi. Chúng ta có thể trò chuyện thêm.”
Cả hai ngồi xuống, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ vang lên những giây phút qua đi. Quang Anh ngồi đối diện Duy, đôi mắt cậu lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo. Một khoảnh khắc quá ngắn để gọi là kỳ diệu, nhưng cũng đủ để khiến Duy cảm nhận được một điều gì đó mới mẻ. Một cảm giác lạ lùng và ấm áp, như thể cậu đã tìm thấy một nơi an yên cho riêng mình.
“Cậu đã từng nghĩ về tương lai chưa?” – Duy hỏi, giọng nhẹ nhàng, như thể chỉ là một câu hỏi vu vơ, nhưng lại ẩn chứa nhiều điều mà cậu chưa dám nói ra.
Quang Anh ngừng lại một chút, như suy nghĩ. Rồi cậu khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn giữ sự bình thản. “Tương lai à? Thực ra tôi chưa từng nghĩ xa như vậy. Chỉ là, tôi muốn sống trọn vẹn từng khoảnh khắc này thôi.”
Duy nhìn Quang Anh, trong lòng cảm thấy một chút gì đó ấm áp. Lời nói của Quang Anh không phải là sự mơ mộng xa vời, mà là một sự thật gần gũi, một lời nhắc nhở về việc trân trọng hiện tại, nơi mà cả hai đang đứng.
“Có lẽ tôi cũng nên làm vậy.” – Duy mỉm cười, rồi nhìn ra cửa sổ. Mặt trời đã xuống thấp, những tia sáng yếu ớt vẫn chiếu vào phòng qua khung cửa sổ. “Đừng lo quá về tương lai, sống với hiện tại sẽ tốt hơn.”
Quang Anh cười nhẹ, mắt nhìn theo hướng mà Duy đang nhìn. “Đúng vậy. Mỗi khoảnh khắc là một món quà, nếu chúng ta biết trân trọng.”
Không gian lại trở nên yên ả, tiếng mưa đã ngừng, chỉ còn lại tiếng thở của hai người, và sự kết nối không lời giữa họ. Duy cảm thấy như có một sự thay đổi nhẹ trong không khí. Cảm giác này, sự gần gũi này, khiến cậu không muốn rời đi.
Duy đứng dậy, cầm chiếc áo khoác của mình, chuẩn bị ra về. “Cảm ơn vì hôm nay, Quang Anh. Tôi sẽ không quên khoảnh khắc này đâu.”
Quang Anh đứng dậy theo, đôi mắt lướt qua cậu. “Cậu đi một mình à? Để tôi tiễn.”
Duy chỉ khẽ lắc đầu, nhưng đôi mắt lại chứa đầy sự cảm kích. “Không cần đâu, tôi tự về được.”
Khi Duy bước ra ngoài, Quang Anh đứng ở cửa nhìn theo, cho đến khi bóng Duy khuất hẳn sau góc phố. Cảm giác này, sự lặng im và cảm xúc dâng trào trong tim, như thể những gì cả hai đang chia sẻ chỉ mới bắt đầu.
—
Duy bước đi giữa con đường vắng, mưa đã hoàn toàn ngừng rơi. Bầu trời trong veo, chỉ còn lại những đám mây mỏng manh. Cậu không vội vàng, vì trong lòng cậu, giờ đây, có một niềm tin mới – niềm tin vào những khoảnh khắc bình dị, những mối quan hệ nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Cũng giống như những gì Quang Anh đã nói: sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Đêm đã đến, nhưng những cảm xúc này vẫn chưa tắt. Cậu bước đi trong yên lặng, cảm nhận từng bước chân của mình, mỗi bước đều mang theo một câu trả lời chưa được nói, nhưng đã được cảm nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz