Rhycap Nhung Mau Chuyen Nho Ngot Ngao
"Ai chà, gọn gàng quá ta" Đức Duy lấy ra một cái bút trên ống bút trên bàn, một tay thì xoay xoay cái bút, tay còn lại thì lục lọi bàn của anh.
"Đây rồi, để xem nào" Tìm được thứ mình muốn tìm ở dưới ngăn bàn. Đức Duy nở một nụ cười mãn nguyện. Loay hoay một lúc ở bàn làm việc của Quang Anh, cậu cất lại bút vào ống cho anh rồi đi ra ngoài.
____________________
Buổi chiều, Quang Anh đi làm về thấy nhà vắng hoe, dép của cậu lại không có nhà.
"Lại chạy đi đâu rồi" Quang Anh xách đồ vào nhà, anh theo thói quen hàng ngày đi vào trong bếp.
"Quang Anh ơiiii" Lúc anh đang uống nước ở bên trong thì bên ngoài có tiếng đóng cửa, anh đoán là Duy đi chơi về rồi đây. Tiếng đóng cửa vừa dứt, anh ngay lập tức nghe thấy tiếng cậu gọi mình.
"Anh ở trong này" Anh gọi với ra ngoài, cậu nghe được tiếng của anh thì ngay lập tức chạy vào bên trong.
"Đi đâu về đấy?" Thấy cậu vào, anh liền lấy hộp bánh mới mua ra đưa cho cậu.
"Em xin. Nãy em đứng ở đầu đường chơi với các bác ấy. Anh đi ngang qua mà không thấy em à. Thế mà em thấy anh là em chạy về ngay đấy nhé. Hoá ra là có người không nhận ra được tôi cơ đấy. Người ta có yêu tôi nhiều như người ta nói đâu" Lại bắt đầu dở trò nhõng nhẽo đấy.
"Em ngồi ở đâu ấy chứ, lúc anh đi ngang thấy mỗi mấy bác ngồi ngoài cổng, có thấy em đâu"
"À lúc đấy em ở trong nhà chơi với em bé nhà chị Hoa"
"Đấy, thế mà cứ bắt bẻ anh mãi thôi" Quang Anh cưng chiều nhéo cái má đang phồng lên vì ăn của cậu.
"Ơ Duy Anh đâu rồi anh. Sao nay không thấy nó ra gây sự với em vậy" Lúc này Đức Duy mới nhận ra sự vắng mặt của Duy Anh, cậu ngó ra ngoài rồi lại quay lại hỏi anh.
"Duy Anh đi với bà nội rồi. Tối nay ông bà nội đi ăn cỗ bên nhà bác Hoa nên lôi cả nó sang. Hôm trước nó cứ đòi bà nội cho sang nhà bác Hoa để chơi với các anh đấy, nay nhà bác Hoa có cỗ nên bà nội lôi nó đi luôn" Cậu ở bên cạnh nghe anh nói xong thì cũng gật gù phụ hoạ.
"Tối nay anh nấu gì cho em ăn đớii, em làm cùng với anh nha" Đức Duy thấy Quang Anh đang loay hoay ở góc bếp thì cũng muốn đứng dậy phụ anh.
____________________
"Duy ơi cái gì đây" Đức Duy đang nằm ve vẩy nghịch điện thoại ở trên giường thì anh tiến vào, trên tay còn cầm thêm một tờ giấy.
"Ớ, anh thấy rồi hả, em vẽ anh đấy, đẹp không?" Đức Duy tỏ vẻ bất ngờ khi thấy anh cầm tờ giấy. Quang Anh nghe thấy cậu bảo cái hình thù trên tờ giấy kia là mình thì đầu đầy dấu hỏi chấm. Đây còn chả phải con người thì làm sao mà là anh được???
"Em vẽ cái gì vậy?" Đến là buồn cười, hồi nay anh tắm xong muốn vào phòng sách để xử lí nốt công việc rồi mới đi ngủ. Lúc mở ngăn bàn ra để lấy tài liệu, đầu anh lập tức hiện lên ba dấu hỏi chấm to đùng. Cái gì đây, sao nó lại ở đây, ai vẽ cái gì mà xấu thế này. Rồi anh chợt nhớ ra, ngày hôm nay cậu ở nhà cả ngày, chắc chắn là cậu vào đây phá phách rồi. Thế nên anh mới đem tờ giấy kia sang phòng để "hỏi tội" Đức Duy đây.
"Con rái cá đấy" Cậu thản nhiên trả lời anh. Nói thật là anh không nhìn ra đây là cái gì cả. Người không ra người, động vật không ra động vật. Anh thấy cái này giống trẻ con vẽ bậy cực, một mớ bòng bong.
"Sao anh lại là con rái cá" Anh bất lực với cậu, không biết làm gì hơn ngoài việc đứng ở đó cầm tờ giấy mà "cậu vẽ anh" rồi cười.
"Không biết, tự nhiên em nghĩ ra" Cậu thản nhiên lắc đầu trả lời anh. Quang Anh bất lực nhìn cậu, cậu cũng thản nhiên nhìn anh, nhìn cái mặt vô tội chưa kìa. Kể ra có "con zợ" vô tri như này cũng vui ra phết. Đi làm về sau một ngày mệt mỏi còn được xem mấy cái vô tri hài hước mà cậu làm ra, cũng vui.
____________________
Đức Duy: Gì, mọi người định bức xúc vì mình trộm tài liệu của Quang Anh á? Mình có trộm gì đâu. Đùa thôi, mình đùa xí thui. Trôn, trôn Việt Nam 🫰🏻
**Góc pr truyện mới
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz