ZingTruyen.Xyz

[Rhycap] Nắng Ấm Sau Mưa

Cơn Sóng Ngầm

tthuy_ws1


Thời gian trôi qua, Đức Duy dần quen với sự gắn bó và quan tâm từ những người xung quanh. Cậu nhận ra rằng cuộc sống không hề khó khăn như trước đây, nếu bản thân biết mở lòng. Tuy nhiên, chính khi cậu bắt đầu tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp ấy, một cơn sóng ngầm lặng lẽ xuất hiện.

Một ngày nọ, trong giờ ra chơi, Đức Duy phát hiện một tờ giấy nhắn lạ trong hộc bàn. Nội dung đơn giản nhưng đầy ẩn ý:
Đừng nghĩ rằng ai cũng thật lòng với cậu. Có những thứ chỉ là giả tạo."

Đức Duy cầm tờ giấy lên, ngạc nhiên và bối rối. Ai đã viết điều này? Và tại sao? Duy cố gắng giữ bình tĩnh, không để tờ giấy ảnh hưởng đến mình. Nhưng những từ ngữ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, làm dấy lên sự nghi ngờ mơ hồ.

Cùng lúc đó, Đức Duy nhận thấy Thành An dần trở nên xa cách. Những buổi trò chuyện vui vẻ của cả hai thưa dần, và Thành An bắt đầu tránh né cậu. Một hôm, Duy quyết định hỏi thẳng:

“Thành An, cậu sao thế? Có chuyện gì mà dạo này cậu không nói chuyện với mình nữa?”

Thành An thoáng giật mình, ánh mắt lảng tránh. “Không có gì đâu, Duy. Tớ chỉ… hơi bận thôi.”

Dù câu trả lời nghe có vẻ hợp lý, nhưng Duy cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Ánh mắt của Thành An không còn sự chân thành như trước, và nụ cười cậu ấy luôn gượng gạo.

Trong khi đó, Thanh Pháp cũng có vẻ khác thường. Một buổi chiều sau giờ học, Duy vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của Thanh Pháp và một vài học sinh khác ở sân thể dục:

“Cậu nghĩ làm bạn với Đức Duy có lợi thật không? Chẳng qua cậu ấy chỉ là một người thích dựa dẫm.”

Duy đứng chết lặng sau cánh cửa, không tin vào những gì mình vừa nghe. Giọng nói của Thanh Pháp – người mà cậu đã tin tưởng – giờ đây lại đầy lạnh nhạt. Duy không biết liệu điều này có phải sự thật hay chỉ là một sự hiểu lầm.

Không thể chịu đựng cảm giác ngột ngạt ấy, Duy quyết định tìm đến thầy Quang Anh. Trong căn phòng yên tĩnh của thư viện, cậu ngồi xuống đối diện thầy, ánh mắt đầy lo lắng.

“Thầy Quang Anh, em… em không biết phải làm gì. Dường như mọi thứ đang chống lại em.”

Quang Anh dừng đọc sách, nhìn sâu vào mắt Duy. “Chuyện gì đã xảy ra, Duy? Nói cho thầy nghe.”

Duy kể lại tờ giấy nhắn, sự xa cách của Thành An và cuộc trò chuyện mà cậu vô tình nghe được. Nói đến đây, giọng cậu nghẹn lại: “Thầy, liệu em có sai khi tin tưởng mọi người không? Có phải những gì em nghĩ chỉ là ảo tưởng?”

Quang Anh im lặng một lúc lâu, như đang chọn lựa lời nói. “Duy, không phải lúc nào chúng ta cũng hiểu rõ lòng người. Nhưng điều quan trọng là, sự chân thành của em không bao giờ là sai. Đừng để những nghi ngờ khiến em mất đi niềm tin vào chính mình.”

Duy ngẩng lên, ánh mắt vẫn còn ngập tràn bối rối. “Nhưng thầy, nếu em sai khi chọn bạn thì sao? Nếu họ không thật lòng thì sao?”

“Duy, em không thể kiểm soát được cảm xúc hay hành động của người khác. Nhưng em có thể kiểm soát cách em đối diện với chúng. Đừng để nỗi sợ làm lu mờ đi những gì tốt đẹp em đang có.”

Những lời nói ấy như ánh sáng xua tan đi phần nào bóng tối trong lòng cậu.

Hôm sau, Duy quyết định đối mặt với cả Thành An và Thanh Pháp. Cậu gọi họ lại sau giờ học, ánh mắt kiên định.

“Thành An, Thanh Pháp, mình có chuyện muốn nói với hai cậu.”

Cả hai nhìn nhau, rồi lặng lẽ gật đầu. Duy hít một hơi sâu, nói:
“Mình không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mình cảm nhận được sự xa cách của các cậu. Nếu mình đã làm gì sai, mình xin lỗi. Nhưng làm ơn, hãy nói rõ với mình.”

Thành An cúi đầu, không nói gì. Thanh Pháp thì thở dài, ánh mắt lộ vẻ hối hận. Cuối cùng, Thành An là người lên tiếng trước:

“Duy, mình xin lỗi. Chỉ là… mình nghe được một số lời bàn tán, và mình không biết phải xử lý thế nào. Mình sợ, nếu mình tiếp tục làm bạn với cậu, mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Duy ngạc nhiên. “Lời bàn tán gì cơ? Ai nói với cậu điều đó?”

Thành An im lặng, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả. Thanh Pháp chen vào: “Duy, mình cũng xin lỗi. Mình đã nói những điều không hay về cậu. Nhưng mình không nghĩ như vậy, chỉ là… mình muốn gây ấn tượng với nhóm bạn khác. Mình thực sự không có ý tổn thương cậu.”

Duy nhìn họ, lòng vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm. Cậu không nói gì thêm, chỉ gật đầu và bước đi.

Không phải ai cũng thật lòng với mình, và không phải ai cũng hoàn hảo. Nhưng tha thứ là điều tôi có thể chọn,không phải vì họ, mà  vì chính bản thân tôi. Nếu tôi giữ mãi sự oán giận, tôi chỉ đang tự làm khổ chính mình."_Đức Duy

Hình ảnh Đức Duy đứng trên sân thượng trường, gió thổi qua mái tóc cậu. Trong đôi mắt cậu, một sự trưởng thành mới vừa nhen nhóm. Dù vẫn còn những cơn sóng ngầm trong lòng, nhưng cậu đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ, vì cậu biết rằng, sự chân thành của mình sẽ là ánh sáng dẫn đường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz