ZingTruyen.Xyz

Rhycap Huyet Mach Vo Danh

Quang Anh bước ra khỏi hầm bí mật khi trời đã hửng sáng, mang theo một bí mật mới và một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ. Hầm không chứa kho báu như cậu từng nghĩ, mà là một kho lưu trữ khổng lồ về lịch sử, gia phả và những tài liệu cổ xưa của gia tộc Hoàng, được bảo vệ bằng những cơ chế phức tạp và tinh xảo. Cậu đã tìm thấy những thông tin quý giá, đủ để giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ và có thể, đủ để thuyết phục được người đứng sau mình.
Khi trở về phòng, cơ thể Quang Anh rã rời, nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn. Cậu tắm rửa, thay đồ, cố gắng xóa bỏ mọi dấu vết của cuộc đột nhập. Cậu biết, cuộc đối đầu trực tiếp với Hoàng Đức Duy giờ đây là không thể tránh khỏi. Hắn đã kiểm soát cuộc chơi từ đầu, nhưng giờ đây, Quang Anh cũng đã có những con át chủ bài của riêng mình.

Sáng hôm đó, Hoàng Đức Duy trở về dinh thự. Vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi sau đêm tiệc tùng, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như thường lệ. Hắn triệu tập tất cả gia nhân đến đại sảnh như một thói quen. Ánh mắt hắn lướt qua từng người, và dừng lại lâu hơn một chút ở Quang Anh, như thể đang dò xét.

"Ta hy vọng các ngươi đã có một đêm bình yên," Duy nói, giọng điệu có chút mỉa mai. "Riêng ta, ta đã học được vài điều thú vị."
Quang Anh không nói gì, chỉ đứng thẳng người, ánh mắt đối diện với Duy. Cậu biết đây là lúc.

"Ngươi thì sao, Quang Anh?" Duy đột nhiên gọi tên cậu. "Ngươi có vẻ tĩnh lặng hơn mọi ngày. Hay là ngươi đã có những khám phá của riêng mình trong đêm qua?"

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Quang Anh. Duy biết. Hắn biết cậu đã hành động. Nhưng hắn không hề tức giận, mà lại nở một nụ cười nửa miệng đầy bí hiểm.

"Thưa thiếu gia," Quang Anh đáp, giọng điệu bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. "Con chỉ là một người hầu. Những gì con khám phá được, đều là những điều thiếu gia đã cho phép con thấy."

Duy bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng mang đầy hàm ý. "Ồ, thật sao? Vậy những gì ngươi thấy trong thư phòng tối qua, khi ta giao cho ngươi sao chép tài liệu, cũng là những gì ta muốn ngươi thấy?"

Quang Anh không trả lời trực tiếp. Cậu biết, đây không phải lúc để chối cãi. "Mọi thứ thiếu gia làm đều có mục đích. Con chỉ là người làm theo sự sắp đặt của thiếu gia."

Duy nhìn Quang Anh chăm chú, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm hơn, không còn vẻ thách thức hay mỉa mai thường thấy. "Ngươi là người thông minh, Quang Anh. Ta đã nhận ra điều đó ngay từ đầu. Ngươi không chỉ là một kẻ hầu cận bình thường." Hắn bước đến gần Quang Anh, đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi hương trầm ấm thoang thoảng từ người hắn. "Ngươi đã tìm thấy gì trong 'dòng chảy' của ta?"
Sự gần gũi đột ngột của Duy khiến Quang Anh hơi lúng túng. Cậu cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua người. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Duy.

"Con đã tìm thấy những bí mật," Quang Anh nói, giọng điệu kiên định. "Những bí mật mà thiếu gia muốn giữ kín, nhưng cũng muốn có người khám phá ra. Con đã tìm thấy 'khóa đôi', và con đã hiểu được ý nghĩa của 'Huyết Long ẩn mình trong dòng chảy'."

Duy im lặng một lúc, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Quang Anh. Rồi hắn bất ngờ đưa tay ra, chạm nhẹ vào má Quang Anh, một cử chỉ đầy bất ngờ và tinh tế. "Ngươi đã vượt qua bài kiểm tra của ta, Quang Anh." Giọng hắn trầm ấm, không còn vẻ băng giá thường thấy. "Ngươi đã chứng minh được giá trị của mình. Không phải bằng sức mạnh, mà bằng trí tuệ và sự kiên định."

Quang Anh cảm thấy má mình nóng bừng. Cậu không ngờ Duy lại có một phản ứng như vậy. Cử chỉ đó, ánh mắt đó, không phải của một kẻ đối đầu, mà là của một người đang nhìn nhận một điều gì đó hoàn toàn mới mẻ.

"Từ giờ trở đi," Duy nói, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "ngươi sẽ không còn là một gia nhân bình thường nữa, Quang Anh." Hắn lùi lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu. "Ngươi sẽ là người thân cận của ta. Người có thể chia sẻ mọi bí mật của gia tộc Hoàng. Và ta tin, ngươi sẽ là người hiểu ta nhất."

Cuộc đối đầu đã kết thúc theo một cách không ai ngờ tới. Hoàng Đức Duy không trừng phạt Quang Anh, mà lại cất nhắc cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz