Rhycap Entrer En Collision
- Này cậu quên đồ trong lớp này.Trời mùa thu Hà Nội chỉ còn chút ánh nắng yếu ớt, tiếng chuông tan học vừa reo, lũ học sinh cuối cấp đã chạy ào ra, Nguyễn Lâm Thao là kẻ đầu tiên chạy ra, anh đẩy cửa lớp, theo sau là đám đàn em.Nguyễn Lâm Thao thời ấy được học sinh trong trường đồn tai nhau rằng hotboy của trường, vừa đẹp vừa giàu lại vừa thông minh vừa tinh tế, đạp trời đạp đất chẳng sợ một ai, ngoại trừ một người thư sinh.Hoàng Đức Anh, người tính cách trái ngược hẳn với anh, nếu Nguyễn Lâm Thao được mệnh danh là cậu ấm vừa giỏi vừa tài thì Hoàng Đức Anh là một thư sinh điềm tĩnh, trầm lặng, suốt giờ ra chơi và giờ ăn chỉ tới thư viện để trốn, họ mệnh danh cậu là mọt sách.Lần đầu tiên gặp nhau là lúc Nguyễn Lâm Thao đi học muộn bởi chiếc xe hơi sang trọng, anh đành lái chiếc xe đạp cũ tới trường, không hiểu sao vừa lái vừa thầm nguyện cô giáo sẽ không ghi tên thì đâm trúng phải Hoàng Đức Anh. Lần thứ hai gặp lại là khi Hoàng Đức Anh tiện lúc đi tới sân bóng rổ cổ vũ cho một cô bạn thân của anh, lúc đó do lực ném khá mạnh, đội đối thủ đã ném trái bóng về phía cậu may mắn, Nguyễn Lâm Thao thời đó, chơi gì cũng giỏi nên đã đáp trả lại tên hung hăng kia.Trong một ngày trời nắng, họ quyết định nói chuyện và rồi kết thân, nằm giữa sân bóng giữa trời hè Hà Nội, ánh nắng chói chang chiếu làm anh chói mắt, Đức Anh đã bước tới dùng cuốn tập anh để quên che nắng cho anh. Vào một ngày, Nguyễn Lâm Thao tỏ tình Hoàng Đức Anh và họ trở thành người yêu, đó cũng là lần đầu tiên anh thấy đôi mắt mèo con của người thư sinh ấy híp lên, chỉ một từ thôi thật đẹp, đẹp tới mức rung động lòng người.Rồi những ngày trôi qua êm đềm, những ngày trôi qua sóng gió khi hai người cãi nhau, đôi mắt mèo con ấy như rũ xuống làm cho lòng người nọ đau thắt, rồi một ngày khi chủ tịch Nguyễn thời đó, biết được chuyện tình của đôi gà bông nọ và quyết định sẽ cắt đứt mối quan hệ của hai bên, lời hứa hẹn sống tới tuổi 70 rồi tết cùng tới nhà những đứa bạn cũ chúc Tết chẳng biết bao giờ thực hiện được, Nguyễn Lâm Thao tiếp xúc với cuộc sống khác bên Mỹ, và Hoàng Đức Anh thì ở Việt Nam ngóng chờ người con trai ấy.Thời gian luôn là thứ tàn nhẫn, cảm giác khi thấy người mình yêu thương bên một người khác như thế nào nhỉ? ngạc nhiên, giận dữ, buông bỏ, chấp nhận. Ngày ấy, những hứa như tan thành khói bây, chẳng ai nói câu nào khi hai đôi mất giao nhau, chỉ còn giọt nước mắt lăn dài trên má chàng thư sinh. Cậu có hận tớ không, vì đánh đổi cả một thanh xuân tươi đẹp vì tớ.Tớ có, tớ hận cậu, hận lắm.Câu nói dối lòng khi cất lời có thể thu lại, tự dối lòng mình thì lại chẳng thể thoát ra.Ngày hôm ấy, trời mưa to, Nguyễn Lâm Thao nhận được một dòng thông báo từ người cha của mình, vừa ly hôn lại còn đống việc bù đầy, anh còn chẳng quan tâm tới nó. Cho tới khi, đối tác của công ty đối phương bước vào, anh nhớ hắn, hùng hổ và mạnh mẽ, tát mạnh vào má anh và hỏi tại sao lại tàn nhẫn giết chết người ấy. Cảm giác lúc ấy thế nào nhỉ? Có giống như cảm giác năm ấy cậu tới nhà anh trong lúc chạy trốn, nhờ anh nuôi hộ một đứa trẻ là con của mình không? Hay nhận ra rằng nụ cười với đôi mắt híp mèo đã không còn thuộc về mình nữa?Đau đớn.Giận dữ.Tuyệt vọng.Thất vọng.Và tự dối lòng mình thêm một lần nữa, như khi cậu bắt gặp anh ôm một cô gái và nói rằng.Cậu cược với tớ không? Rằng cậu vẫn còn tình cảm với tớ.Phải, mãi tận 20 năm sau, anh mới biết, ngay từ đầu anh đã thua cược.Là từ đâu, là khi anh thấy một thiếu niên mới lớn bước chân vào công ty mình xin việc, cậu bé đó có đôi mắt y như người ấy, khi anh thấy những tấm ảnh Hồng Quỳnh chụp gửi báo cáo về cậu bé có đôi mắt mèo con đang đứng cùng đứa con trai út của mình ở trên khung đường quen thuộc mà 20 năm trước, anh và cậu đã từng đứng đó hẹn non thề biển. Hay là lúc Quang Anh, đứa con trai yêu quý của anh, bảo vệ cậu bé ấy hết mực không để cho anh đụng vào.Cậu bé ấy giống y như người nọ, đôi mắt mèo con luôn híp lên mỗi khi vui và trùng xuống mỗi khi buồn.Chuyện tình ấy giống như hai người nọ, chỉ rằng người lớn kia đã mãnh liệt bảo vệ tình yêu ấy._______________- Ưm...Quang Anh, chỗ đó khó chịu.Thân ảnh nhỏ bé được đặt gọn trên chiếc bàn làm việc, Đức Duy chưa từng nghĩ người sạch sẽ và kỉ luật như Quang Anh lại có ngày dở chứng mà làm chuyện khùng điên ở chỗ nào.Hắn không nói, chỉ cúi xuống hôn nhẹ vào bờ môi em nhỏ, từ từ cởi từng nút áo của chiếc áo sơ mi mỏng , cảnh xuân lộ ra tức thì, Quang Anh vuốt nhẹ cần cổ trắng nõn ấy, xương quai xanh, hắn bắt đầu di chuyển lưu từng vết nhỏ lên thân ảnh người yêu mình, từng chỗ hắn đến và hắn rời đi đều đỏ ửng sẫm lại, tay cũng không yên mà bắt đầu sờ soạng.Đức Duy ưỡn cong người, bàn làm việc quá lạnh lẽo chà sát với tấm lưng nhỏ làm cậu giật mình ý thức được làm ở đây là không đúng đắn.- Quang Anh, chỗ này không được.Đức Duy nói đoạn tay nhỏ chặn trên đôi môi nọ, hắn không ngừng hành động chỉ đưa mắt nhẹ nhàng nhìn Đức Duy, ánh mắt có chưa nhiều nổi niềm tâm sự.Đức Duy chống người dậy, tay vong qua ôm cổ người nọ mặc cho cái tay hán của hắn đang cởi hết những gì còn vướng trên người cậu.- Bé con của em hôm nay có chuyện gì buồn sao?Quang Anh hơi giật mình nhìn Đức Duy, cậu vẫn luôn biết hắn buồn khi nào nhưng hắn lại không muốn làm cậu lo lắng về điều đó bèn lắc đầu, rồi lại đưa môi mình cuốn lấy đôi môi người nọ. - Quang Anh, nói cho em nghe được không?Quang Anh chi ôm nhẹ em nhỏ vào lòng, hắn đang muộn phiền, em nhỏ bèn nhún nhường dù sao lúc này trong hắn cũng giống như chú cún con bị mắng vậy. - Phí yêu đương với em xong phải kể cho em, không cho nợ.Nghe Đức Duy nói, Quang Anh chỉ bật cười, hắn gật đầu cái nhẹ, từ khi có cậu hắn đã có biết bao nhiêu cái phí yêu đương với mấy cái lý do lạ hoắc rồi.Quang Anh úp mặt vào ngực của Đức Duy, nhìn hai hạt nhài nhỏ, hắn thắc mắc liệu nó có tiết ra sữa không nhỉ, vì đứa trẻ cũng được nuôi bằng sữa mẹ mà. Quang Anh đưa lưỡi cắn mút vào chỗ hạt nhài ấy, thân ảnh này cái gì cũng là ngon tuyệt hảo đối với hắn.- Nhột em...A.Một sự xâm nhập không lường trước đã đưa thẳng vào bên trong Đức Duy, không nới lỏng, chỉ một nhịp dạo đầu, và lúc con mèo đó không để ý Quang Anh đã đưa thẳng thứ liên kết của mình vào hoa hồng nhỏ bên dưới.Đức Duy trợn tròn mắt, ưỡn cong người lên vì hành động bất ngờ của người yêu, cậu còn chưa chuẩn bị. Quang Anh đã vội vàng ở bên trong cậu. - Trướng...nó trướng...Quang Anh em đau.Đức Duy dẫy dựa, bấu tay xuống bàn, kéo người sát lên, vừa tính chạy trốn đã bị Quang Anh ghì lên, kéo xuống. Khi hai cơ thể va chạm, cảm giác đau đớn tới tê buốt, Đức Duy cảm giác nước mắt sinh lý của mình trào ra, phần trên ma sát với mặt bàn lạnh tanh ma co rúm lại, phần dưới thì mặc cho người nọ lại bắt đầu đâm rút, đau đến choáng váng, đầu cậu không thể nghĩ tới gì nữa.- Quang Anh...em đau...chậm lại.Quang Anh như bị một người khác sai khiến, chẳng thể nghe được lời Đức Duy lại càng mạnh bạo hơn với khóm hoa nhỏ bên dưới, Đức Duy thở ra từng hơi khó khăn cố gắng hòa nhịp cùng hắn, cậu không thấy sướng chút nào cả, toàn thân như bị bóp tới nghẹt thở, cảm giác như bên dưới không những chỉ có dịch cơ thể mà có những mùi tanh như của máu.Những cú đâm mạnh mẽ như xé toạc ý thức của Đức Duy, những tiếng rên rỉ vang vọng cả căn phòng, cánh tay của Quang Anh bị cậu bấu tới bật cả máu, Đức Duy cố gắng đập mạnh vào ngực đối phương nhưng chẳng hề có tác dụng nào.- Quang Anh, con mẹ nhà anh thả tôi ra.- Quang Anh, không yêu nữa,..không yêu nữa, chia tay chia tay..Những lời nói có vẻ đánh động tới người kia, động tác có chút chậm lại, Đức Duy thở phào nhẹ nhõm, cậu nhăn mặt, tay run rẩy đưa lên xoa khuôn mặt của người yêu mình, khuôn mặt ấy chất chứa đầy tâm sự, buồn sầu có vài giọt lẹ rơi trên khuôn mặt đẹp trai ấy làm cậu thấy xót xa, Đức Duy đưa lưỡi liếm nhẹ lên gò má người nọ, vòng tay qua cổ hắn.- Anh,..ha...Quang Anh, anh ổn chứ?- A.Quang Anh có chút ngưng lại, đưa mắt nhìn con người nhỏ bé đang nằm trên bàn làm việc lạnh lẽo, đưa đôi bàn tay run rẩy vuốt ve hắn, người cậu bị hắn tạo ra những vết yêu đỏ xanh chi chít, phần dưới thì chảy ra những chất dịch đỏ tanh, Quang Anh mới sực tỉnh. Hắn vừa làm gì thế này, Quang Anh vừa trải qua một chuyện tồi tệ kèm theo những suy nghĩ tiêu cực mà hắn muốn trút bỏ, hắn từng nghĩ hắn có thể kiểm soát được nhưng lần này thì...Quang Anh vội vàng ôm người Đức Duy, hắn không dám nhìn nữa, hắn đã lôi người yêu ra mà trút bỏ những tiêu cực sao, lần đầu tiên Đức Duy được cảm nhận bờ vai mình có những dòng nước nóng hổi chảy dài. Quang Anh cứ vậy ôm chặt cậu gục đầu xuống đôi vai nhỏ, cầu xin con mèo nhỏ xin lỗi.Đức Duy người đau tới mức tê tái giờ lại phải cố gắng an ủi người nước mắt lã chã vẫn đang ngâm trong người mình. - Nào, không có khóc, Quang Anh khóc là xấu trai đó....- Quang Anh, nghe bé này, đừng khóc nữa.....- Quang Anh mà khóc, xấu trai em bỏ theo anh khác đấy.- Ai cho.Đức Duy cười có chút bất lực khi nghe thấy tiếng rên rỉ khẽ từ Quang Anh, cậu xoa nhẹ tấm lưng của người yêu. Quang Anh dù có mạnh mẽ cũng có lúc yếu lòng, Đức Duy không thể để người yêu mãi là điểm tựa cho mình được, Đức Duy vội tách ra khỏi cái ôm của Quang Anh làm hắn có chút hụt hẫng, cậu đưa đôi môi mèo con thơm nhẹ lên làn tóc mềm của người yêu.- Nói cho em nghe nhé, được không?Giọng nói khàn khàn dỗ ngọt tới từ phía người yêu làm cho Quang Anh mê muội mà phải thỏa hiệp.- Hôm qua thư kí ông già bảo sang Mỹ họp hội đồng lấy quyền thừa kế, ông già mất rồi, mới sáng nay.Quang Anh bế cả người mềm oặt của người bé hơn, ôm ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, giọng hắn trầm hẳn, có sự lo lắng và sự buồn bã. Đức Duy biết dù ngoài mặt Quang Anh có vẻ bất cần hoặc ghét bỏ người cha của mình, sự ra đi của ông cũng khiến hắn có chút buồn bã, thêm việc sang Mỹ để họp hội đồng quản trị bên DG nữa quả là một thách thức.Đức Duy đã từng làm việc cho hội đồng quản trị bên DG, nếu không có Hoàng Long chống lưng có lẽ cậu đã không thể xuất hiện một cách sạch sẽ vào ngày hôm nay, lũ cáo già bên đó là những kẻ hám quyền lực, tiền tài và danh vọng, chúng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để hạ bệ những người liêm khiết có tài năng như Quang Anh, vốn lần này Đức Duy chưa hồi phục hẳn, chẳng thể đi cùng hắn, không biết lũ cáo già lại có âm mưu gì.Đức Duy bất giác bóp mạnh cánh tay Quang Anh, đầu gục vào lồng ngực người nọ, cảm giác như đưa một người vào trong một ổ rắn độc vậy, nếu may mắn sẽ ra nguyên vẹn, chỉ cần sảy chân thôi, chắc chắn họa tới thân.- Liệu lần này sẽ ổn chứ?Đức Duy biết việc ngăn cản của mình không có tác dụng, chỉ xoa nhẹ tấm lưng người thương, mắt nhắm nghiền, đầu óc căng thẳng, bên chơi cũng đau đớn, khiến cậu càng mệt mỏi, đôi mắt mèo con có chút rũ xuống. Quang Anh chỉ im lặng, nhìn về một phía không xác định.- Em bé đừng lo cho anh nhé?- Nhất định...phải cẩn thận.Đức Duy không chắc nữa, vốn chuyến đi của Quang Anh lành ít dữ nhiều.Hai người cứ ngồi đó, im lặng mà nhìn nhau tới tận lúc chuông điện thoại reo lên, ánh sáng trong điện thoại hiện hai chứ " Đăng Dương", họ mới tách nhau ra, Quang Anh bế em nhỏ tới phòng tắm để tắm rửa, còn mình thì dọn những thứ không tiện nói trong căn phòng nọ.- Em..không trách anh chứ?- Vì điều gì......- Quang Anh à,.. yêu anh còn chưa hết thôi.Đức Duy bật cười khi nhìn người khỏa thân trước mặt bẽn lẽn cúi đầu trong khi đặt cậu vào bồn tắm phủ đầy hoa hồng thầm nghĩ hắn cũng biết tận hưởng thật, người bị hành phải an ủi người hành mình nữa, thật chẳng ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz