[RhyCap]Đừng Quên Tớ , Dù Chỉ Một Lần .
✦𝚃𝚑𝚒𝚎̂́𝚞 𝙽𝚒𝚎̂𝚗 𝙼𝚊𝚗𝚐 𝚂𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐✦
[❕WARING : TRUYỆN NÀY HOÀN TOÀN LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỢNG TÁC GIẢ, KHÔNG CÓ THẬT, KHÔNG ÁM CHỈ BẤT KỲ CÁ NHÂN, TỔ CHỨC HAY PHIÊN BẢN NÀO ĐÃ BIẾT TRƯỚC ĐÓ.❕] ˙· 𓆝.° 。˚𓆛˚。 °.𓆞 ·˙‧̍̊ 。゚
Gió chiều quẩn quanh những mái hiên tróc sơn, chạm khẽ vào gò má trắng bệch vì thiếu ngủ của Quang Anh. Mùi ẩm mốc trong căn phòng trọ 15 mét vuông như lặng lẽ đóng đinh một nhịp đời rệu rã. Cậu đang sống—hay đang gắng thở qua từng ngày để không chết chìm dưới đống hoá đơn chưa thanh toán?
"Bán mình cho tư bản" không hẳn là ẩn dụ. Bảy tiếng ngồi nhập liệu không nghỉ, một tiếng đưa hàng thuê cho app, thêm ba tiếng nữa rửa bát cho quán ăn nhỏ nơi cuối phố. Lịch trình mỗi ngày lặp đi lặp lại như tiếng máy in cũ cóc cách trong căn văn phòng u ám. Không dư dả để mơ mộng, càng chẳng có thời gian để sống như một con người.
Vậy mà... buổi chiều đó, định mệnh vung cánh tay tàn nhẫn.
Một tiếng còi xe thét dài.
Quang Anh không kịp quay đầu lại.
Mọi thứ mờ nhòe như phim tua chậm.
Gương mặt tài xế hoảng hốt.
Bánh xe trượt dài trên mặt đường mưa.
Sau đó là hư vô.
Cảm giác muốn mở mắt nhưng không mở được bao trùm lấy cậu , hai hàng mi như bị keo dính , dán chặt vào vào nhau , chẳng còn cách nào khác , Quang Anh chỉ có thể dựa vào các giác quan khác của mình để cảm nhận xung quanh .
Từng cơn gió ấm ấm lùa vào gáy cậu , Quang Anh ghẽ rùng mình , một vùng đỏ bao trùm lấy không gian bên trong con mắt , chiếm toàn bộ tầm nhìn của cậu . Đến giờ mắt Anh mới có thể từ từ mở ra .
Quang Anh thấy mình đang... rơi.
Trên đỉnh đầu là bầu trời lạ lẫm, ngả màu đỏ hoàng hôn .
"Gì đây... thiên đường à?"- Cậu thoáng nghĩ
Dưới chân là mặt hồ tĩnh lặng như kính, nhưng không kịp né — thân thể cậu cắm thẳng xuống, tạo nên một tiếng "tõm" gọn gàng.
Lạnh. Lạnh đến mức linh hồn cũng rét run.
Cậu ngoi lên khỏi mặt nước, ho sặc sụa như bị lao lâu năm. Nước hồ ngọt dịu, có mùi cỏ và sương. Nhưng thứ cậu thấy tiếp theo mới thật sự khiến hơi thở nghẹn lại:
Một người con trai đang quay lưng về phía cậu. Làn da trắng tựa sắc ngọc ngà chẳng tì lấy vết muỗi cắn , ánh nắng xuyên qua kẽ lá đọng lên từng giọt nước lăn dài trên bờ vai thon. Sống lưng dài, phẳng và mềm như dòng chữ thư pháp mực nhòe. Phần eo nhỏ đến mức Quang Anh tự hỏi liệu có thể ôm trọn bằng một tay không. Và rồi — ánh mắt cậu lướt xuống...
...Ố là la.
Vòng ba tròn đầy, căng mọng như quả đào chín ép trong sương sớm. Quang Anh nuốt nước bọt. Trong đầu cậu không khỏi xuất hiện những suy nghĩ không đúng đắn . Cậu biết cái gì đang lướt qua trong đầu mình là sai. Nhưng mà ...quá trễ rồi.
Mông cong, eo thắt, vai gầy, da trắng đến phát sáng.
Thân hình đó... là định nghĩa của chữ "nuột". Nuột tới mức Quang Anh quên mình vừa chết.
Ánh mắt hắn từ lưng trượt xuống mông, rồi lên vai, rồi lại xuống mông lần nữa.
Và lần này, hắn không ngại việc mình đang nhìn như một tên biến thái chính hiệu.
Nhưng chưa kịp thưởng thức trọn vẹn visual thì người kia... quay đầu lại.
Quang Anh đứng hình.
Đẹp.
Phải nói là quá đẹp.
Cái kiểu đẹp khiến đầu óc hắn... chệch hướng .
Chàng trai với mái tóc trắng tựa tuyết đầu mùa hiện lên như một nét bút thanh tân giữa nền giấy tối.Làn da cậu nhạt đến mức như phát sáng, trắng hơn cả ánh trăng non, khiến mọi đường nét trên gương mặt càng thêm nổi bật—chiếc mũi cao vừa vặn, gò má thoáng mảnh nhưng không gầy guộc, tựa cánh hoa chưa kịp nở hết. Khuôn cằm thon gọn, nhẹ nhàng, như được khắc ra từ một khối ngọc chưa từng vướng bụi trần.
Mặt người kia đỏ ửng lên. Đôi mắt nâu hoe giật bắn, rồi chưa đến ba giây sau, người đó hét lên khe khẽ:
"C..he mắt lại..! Quay m..ặt ra kia "
"...!" – Quang Anh nhắm tịt mắt, tay bịt mặt, nhưng một mắt vẫn hé hé, ánh nhìn vẫn... nhìn
Nhõi kia nhanh chóng nhảy tỏm xuống hồ, để dòng nước mát lạnh làm tấm áo choàng bất đắc dĩ. Một làn sóng nhẹ lan ra theo từng chuyển động cơ thể cậu, để lộ từng thớ cơ bụng nhỏ mà săn chắc, và bờ vai gầy nhưng thanh tú như khung xương của một con chim hạc.
Quang Anh... nuốt nước bọt.
Thơm.
"Ngươi là ai?" – Duy hỏi, giọng gằn nhẹ nhưng vẫn run .
"Quang Anh..." – Anh đáp, và lần đầu tiên, cái tên ấy thốt ra mang theo sự mông lung dịu dàng khiến em cảm thấy có chút quen thuộc – Như thể sự quen thuộc ấy là sợi tơ hồng mỏng manh , nối hai con người
𝙴𝚗𝚍 𝙲𝚑𝚊𝚙𝚝𝚎𝚛
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz