ZingTruyen.Xyz

Review ngôn tình (Part 3)

426. [Cổ đại, ngược, SE] Quy Khứ Huề Hồng Tụ

yubi_tran

QUY KHỨ HUỀ HỒNG TỤ

Tác giả: Mị Ngữ Giả
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, ngược nữ, nam tra, đoản văn, SE.
Độ dài: 8 chương
Tình trạng: Hoàn edit

Link đọc: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=132595
...

Hồng Tụ vốn là một con nhện tinh tu thành người. Khi còn nhỏ nàng cùng tỷ tỷ lang bạt khắp nơi, hằng ngày bôn ba chịu đói chịu rét, nhất là vào những ngày mưa đổ. Bởi loài nhện vào ngày mưa còn yếu ớt hơn phi trùng, người tỷ tỷ mà nàng luôn yêu thương - người thân duy nhất của Hồng Tụ cũng bị cuốn trôi vào làn nước mưa.

Từ đó vào mỗi đêm mưa nàng chỉ lo tìm một nơi an toàn để ẩn náu. Có khi là núi hoang rừng khô, khi là ngôi miếu đổ nát, khi lại là chuồng ngựa chuồng bò, miễn là không có con người. Bởi nàng không thích con người, so với mưa, nàng còn sợ loài người kia hơn. Con người hiểm ác, thâm sâu khó lường. Nhưng loài nhện tinh như nàng lại lưu luyến mùi hương thơm ngọt của họ. Chính loài người cũng không biết, khi họ động tình, trên người sẽ tỏa ra hương vị mê hoặc tựa như "mùi hương Ma Vực nở rộ giữa đêm khuya", chẳng những vậy mà hương khí ấy nếu loài yêu như nàng hút vào sẽ trở nên mỹ mạo hơn.

Và rồi, duyên phận tựa làn gió Đông bất định, đã đưa hắn đến với nàng. Đó là một đêm tháng tư, khi Hồng Tụ đang say giấc trong một căn nhà hoang phế thì bị tiếng xì xào đánh thức. Nàng nghe thấy mùi hương mê hoặc như Ma Vực hương nở rộ. Hồng Tụ bắt gặp một đôi nam thanh nữ tú đang ái ân mặn nồng. Mùi hương động lòng người ấy càng nồng đậm. Hồng Tụ chỉ đứng ở nơi đó, tham lam hút thật sâu hương khí ấy. Kỳ lạ là, từ đó về sau rất nhiều đêm, đôi nam nữ kia vẫn luôn hẹn nhau ở căn nhà hoang mà Hồng Tụ đang trú. Trải qua vài ngày, nàng biết được nữ tử kia tên gọi Yến Nương, còn nam tử kia là công tử Mạnh gia.

Nhưng rồi đến một đêm, Hồng Tụ bị đánh thức bởi tiếng khóc thảm thiết của nam tử. Hôm nay hắn không đến cùng Yến Nương chơi trò ân ái, mà lại đến đây để khóc lóc gào thét. Hồng Tụ chưa bao giờ nghe qua tiếng khóc nào thương tâm đến vậy. Nàng bất giác hiện thân tiến lại gần nhìn hắn y phục hỗn độn, liên tục dập đầu. Nàng nghe hắn nói với với tổ tông mình rằng hắn bất hiếu, không cam lòng nhìn ý trung nhân gả cho người khác, bị người ta nhục nhã.

"Lệ nam nhi, nặng vô cùng."

Nàng chưa từng thấy ai đáng thương như vậy, than một tiếng, lại bị hắn phát hiện ra, hắn kinh hãi hỏi: "Ai?". Khoảnh khắc ấy, Hồng Tụ cảm nhận được dường như có thứ gì chảy qua tim. Nàng hóa thành hình dạng Yến Nương bước ra mỉm cười gọi hắn. Nàng nói với hắn, nàng nguyện ném bỏ gia đình, chân trời góc biển đi theo hắn. Từ nay thế gian sẽ chẳng còn Yến Nương nữa, nàng và hắn hãy cùng mai danh ẩn tích. Vứt bỏ thân phận cũ, chẳng còn Yến Nương, chỉ còn lại Hồng Tụ.

Khi ấy, trong đêm mưa gió ngút trời, hắn lệ rơi đầy mặt cầm tay nàng, thanh thanh gọi "Hồng Tụ". Mà cũng khi ấy, nàng cảm nhận được gió đêm chẳng hề rét lạnh, không còn ghét trời mưa, vì nàng biết đã có một người giúp nàng che mưa chắn gió.

Cả hai cùng đi thuyền về phương Nam, đến một chân trời mới cùng làm một đôi uyên ương liền cánh. Nàng ngày đêm sửa túi nâng khăn, hắn đêm đêm chong đèn đọc sách. Thế giới dường như chỉ có hắn và nàng, nàng là Hồng Tụ của hắn, hắn là công tử của nàng. Nàng và hắn, hằng ngày nương tựa vào nhau mà sống, tựa như đôi vợ chồng chân chính.

Nàng thường nấu những món ăn mỹ vị, xướng lên những khúc ca uyển chuyển. Ban ngày, hắn dạy học cho tiểu đồng, còn nàng đi giặt quần áo bên sông. Nàng học theo những phụ nhân lân cận, học gánh nước quét nhà, may vá thêu thùa, làm một thê tử đúng mực. Khi Hồng Tụ nói với hắn, nàng sẽ dệt vải để bán lấy tiền. Hắn không vui, bảo rằng thê tử của hắn phải vai quàng khăn, cổ đeo châu ngọc, lĩnh cáo mệnh mà làm nhất phẩm phu nhân. Chứ không phải như phụ nhân thô bỉ làm những công việc tầm thường.

Đêm đêm, hắn mài mực tranh thủ công danh, mong có ngày thi đậu, áo gấm về làng. Nhưng hiện tại công việc dạy học của hắn khổ cực, số đồng bạc vào chẳng bằng số ra. Nhân gian xuân thu vội vàng, Hồng Tụ không nhớ rõ đã qua bao nhiêu mùa xuân, cũng không nhớ nàng và hắn đã dựa vào nhau bao lâu mà sống. Nàng chỉ thấy những thư đồng mà hắn dạy học đã dần cao lên, tóc trái đào giờ đã búi thật cao.

Vậy mà, dung nhan nàng chưa từng thay đổi.

Hắn đêm đêm mài mực, tranh thủ công danh, nhưng lại vẫn chưa lần nào thi đậu. Thời gian qua đi, bản tính của hắn cũng dần biến chất. Trước kia hắn không chịu bán chữ, giờ lại phải làm mấy bức tranh chữ đi chợ đổi lấy tiền.

Hồng Tụ bắt đầu đan dệt vải. Dệt đan là khả năng bẩm sinh của tộc nàng. Vải nàng dệt, như bầu trời mây trắng sáng tỏ, đẹp chẳng kể xiết. Vải ấy bán được trăm lượng bạc ròng, vải đẹp đến nỗi khiến cả thành tranh đoạt. Vậy mà hắn lại dùng hết một trăm lượng đó mở một dệt phường trong thành. Phường dệt luôn tấp nập khách, chỉ trong vài canh giờ số vải đã được bán hết sạch. Ba tháng sau, nàng và hắn chuyển đến một phường dệt khác lớn hơn. Nửa năm sau, dệt phường nổi danh toàn thành, ai ai cũng đều tìm đến.

Phú quý tới dễ dàng, ban đầu cao không thể chạm, đảo mắt lại dễ như trở bàn tay.

Chẳng biết từ bao giờ người đốt hương cho hắn không còn là Hồng Tụ, mà lại là một nha hoàn trẻ tuổi. Mà nàng, vội vàng dệt đan chẳng ngơi nghỉ. Bởi chỉ có nàng mới có khả năng dệt ra loại vải xuất thần đến vậy.Trên thế gian này, Hồng Tụ chỉ có một. Mà cho dù nàng dệt suốt đêm, cũng không đủ bán.

"Hồng Tụ, nàng có thể dệt nhiều hơn chút được không?"

"Hồng Tụ, nàng xem bao nhiêu người chờ mua vải của chúng ta, bao nhiêu người chờ để đưa vàng bạc... Nàng dệt nhiều một chút, chúng ta có thể phú quý? "

Hắn đã nói như thế khi thấy dòng người đang đợi mua vải, bất nhẫn khi thấy bạc trắng trước mặt mà không thể thu ngay vào túi. Nhưng hắn không biết rằng, số vải đó là do tâm huyết của nàng mà thành, mỗi sợi vải là tinh khí của nàng ngưng tụ mà thành. Nếu không vì vậy, sao có thể khiến thiên hạ say đắm, cam tâm bỏ vàng bạc chờ ở cửa dệt phường.

Nàng hiện giờ đang rất mệt mỏi, nhưng hắn lại liên tục kêu nàng đan dệt. Cho đến khi sức cạn lực kiệt, Hồng Tụ thường bị bệnh, đôi bàn tay đầy vết thương, thị lực giảm sút, ho khan không ngừng. Dù hắn tìm kiếm danh y, nhưng bệnh tình nàng không khởi sắc, dung mạo tiều tụy già đi.

Nàng nhớ trước kia hắn nói thê tử hắn phải vai khoác khăn choàng, cổ đeo châu ngọc, lĩnh cáo mệnh làm nhất phẩm phu nhân. Thế mà giờ đây nàng lại vì dệt vải mà hóa mù, mất đi nhãn tình.

Hồng Tụ không thể tiếp tục canh cửi, dệt phường đã từng huy hoàng giờ lại phải đóng cửa.

Hắn vì nàng sắc thuốc, nhẹ nhàng gọi "Hồng Tụ". Tựa như trở lại khoảng thời gian trước. Nhưng giờ đây nàng lại chẳng thể ngửi được hương thơm mê ngọt khiến nàng trầm luân nữa. Là tình đã cạn, hay duyên vốn chẳng dày?

Hắn vẫn canh cánh làm sao có thể lấy lại được phú quý, thì mọi người trong thành đã toàn toàn quên đi dệt phường của hắn. Bởi trong thành đột nhiên xuất hiện một bố phường còn nổi danh hơn - Linh Lung phường. Linh Lung phường do một cô nương tên là Linh Lung làm chủ, vải ở đây đẹp đến kinh diễm, hoàn toàn có thể vượt qua vải của Hồng Tụ đã từng dệt. Mà cô nương Linh Lung kia chỉ vừa tròn mười sáu, vân anh chưa gả, xinh đẹp như hoa.

Mà khi nhìn lại, Hồng Tụ và hắn cũng chưa từng bái đường thành thân, chỉ tự định thân cho mình. Kết tóc đã quá mười năm, hắn cũng đã ngoài ba mươi tuổi thế nhưng lại vẫn chưa có con dưới gối. Hắn nói với nàng, trong ba tội bất hiếu, không có con là tội nặng nhất. Hồng Tụ mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng bảo: "Công tử nên nạp thiếp."

Hai tháng sau, cô nương Linh Lung được gả vào Mạnh gia làm thiếp. Đêm tân hôn, Hồng Tụ nhìn đèn hoa giăng đỏ, mắt đau đớn không thôi, lệ rơi không ngừng. Hắn đứng khoanh tay nhìn nàng rơi lệ, lệnh cho nha hoàn đưa nàng về phòng rửa mặt chải đầu. Khoảnh khắc hắn cùng Linh Lung bái đường, Hồng Tụ bước ra ngăn cản, hắn khó chịu cho nàng một cái tát.

Hóa ra lời hứa thề trước đây đều là gió thoảng mưa bây, tình cảm mà hắn dành cho nàng chỉ là hư tình giả ý thôi sao. Hắn vướng bận công danh, ngày ngày lo cho phú quý của hắn, trong lòng hắn Hồng Tụ sớm chẳng còn là quan trọng nhất. Hắn ở bên nàng, phải chăng chỉ vì vinh quang của vải Hồng Tụ dệt đem lại. Giờ đây đã có một nữ tử khác dệt ra loại vải kinh diễm hơn nàng, có thể đem lại cho hắn vinh quang vô hạn. Nên hắn rước nàng ta vào cửa, còn Hồng Tụ, trong mắt người ngoài chỉ là một phu nhân mù lòa yếu ớt.

Nhưng Hồng Tụ nào phải phàm nhân, nàng là nhện tinh, nàng sẽ không để mình chịu thiệt. Hắn muốn cưới nữ tử khác, Hồng Tụ sao có thể để yên. Nàng sẽ làm điều đó như thế nào? Mời các bạn đọc truyện để tìm ra câu trả lời cho mình ạ :3

"Quy khứ huề hồng tụ" là một đoản văn mang sắc thái ảm đạm và bi ai rất phù hợp cho team thích ngược ạ. Truyện có độ dài khá ngắn nên rất thích hợp để đọc giải trí cho những ngày cuối năm như thế này đây. Nếu đây là một trong những thể loại mà bạn yêu thích thì còn chần chừ gì nữa chứ, nhảy hố cùng tớ ngay thôi!
_________

" ": trích từ truyện

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz